Chương 119: Thì ra cũng luyến tiếc như vậy
Ban đêm.
Vương Nguyên lau mau tóc ướt đi ra từ phòng tắm.
Cậu đang muốn thay áo ngủ, chợt liếc thấy Vương Tuấn Khải ngồi ở mép giường.
Khuôn mặt xinh đẹp của Vương Nguyên liền nở nụ cười tươi rói, "Tuấn Khải, không phải nói buổi tối phải đi xã giao sao? Sao lại về sớm thế?"
Đôi mắt sâu thẳm đen nhánh của anh nhìn cậu, khóe miệng khẽ nhếch cười, "Lại đây!"
Cậu rất biết điều khéo léo ngồi trên đùi anh, đề phòng hỏi, "Nhìn ánh mắt anh là lạ, không phải lại nghĩ ra chủ ý lệch lạc gì chứ?"
Anh chỉ cười không nói, ngay sau đó cầm tay phải nâng ngón áp út của cậu lên, đeo chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp đã được thiết kế tỉ mỉ vào ngón áp út tay phải của cậu.
"Ặc……" Cậu ngẩn ra.
Ngay sau đó anh tắt đèn ngủ.
Căn phòng thoáng chốc tối tăm, nhưng chiếc nhẫn ở ngón áp út trên tay phải của Vương Nguyên lại phát ra tia sáng lóng lánh.
"Wa……" Cậu nhất thời kinh ngạc, vui vẻ cầm chiếc nhẫn kim cương lên ngắm nhìn cẩn thận, "Sáng quá, đúng là chiếc nhẫn xinh đẹp!"
Trong bóng tối anh nhìn vẻ mặt mừng rỡ của cậu không chớp mắt, khàn khàn nói, "Thích không?"
Cậu không ngừng gật đầu, "Em rất thích!"
Anh gõ đầu cậu, cánh tay ôm chặt lấy cậu.
Chiếc nhẫn kim cương trước mắt thực sự có thiết kế tinh xảo nhất mà từ khi cậu chào đời đến nay được thấy qua……
Thiết kế cũng không quá cầu kỳ, nhưng từ mỗi góc độ đều có thể thấy ánh sáng lóng lánh rực rỡ, hơn nữa trên mặt nhẫn chỗ viền quanh kim cương cũng không phải là kim cương bình thường, mà là kim cương huỳnh quang, bóng tối cũng không thể che giấu ánh sáng của nó.
Cậu thừa nhận, lúc này niềm yêu thích của cậu đối với chiếc nhẫn kim cương này hoàn toàn không phải giả dối.
Anh cưng chiều hôn lên má cậu, "Thích là tốt rồi!"
Cậu ngước đôi mắt sáng trong nhìn gương mặt trong bóng đêm vẫn tuấn dật phi phàm của anh, hỏi ngốc nghếch, "Sao anh lại đột nhiên tặng em chiếc nhẫn này?"
Anh quấn quít với năm ngón tay cậu, "Em đã quên anh đã nói gì ở Las Vegas sao?"
Hình như anh có đề cập tới việc sẽ tặng cậu một chiếc nhẫn tốt hơn……
Cậu vẫn cho là anh chỉ nói bừa, không ngờ rằng anh lại làm thật.
"Chiếc nhẫn này coi như là……"
Chiếc nhẫn này nhất định là niềm ngạc nhiên mà chị Dư nói Vương Tuấn Khải muốn dành cho cậu, cậu cũng đoán được tiếp theo Vương Tuấn Khải sẽ nói gì với cậu, thế nhưng, cậu vẫn cần phải làm bộ không biết, bởi vì trước mặt đàn ông mỹ thụ ngu ngốc mới được coi là đáng yêu.
Anh cầm tay phải của cậu lên, khẽ hôn mu bàn tay cậu, "Khi chúng ta cử hành hôn lễ, em hãy đeo nó."
Cậu tỏ vẻ kinh ngạc, "Hả?"
Anh lên tiếng, không cho cự tuyệt, "Cử hành hôn lễ, tuần sau."
Khuôn mặt cậu lộ vẻ ngượng ngùng, "Nào có ai cầu hôn bá đạo như vậy chứ….."
Khóe miệng anh cong cong, "Đừng quên em đã là vợ của anh!"
Cậu bĩu môi, "Đều do anh bày kế với em……"
Anh khẽ nhíu mày, "Em có ý kiến hả?"
Cậu ngượng ngùng nói, "Cũng không phải, nhưng em và anh kết hôn mà không hưởng thụ chút lãng mạn của người yêu nào cả. Như là cầu hôn, hoặc là anh nói vài lời dễ nghe……"
"Em muốn anh nói gì?"
Cậu làm nũng ám hiệu, "Ví dụ như vài lời nói mỹ nhân thích nghe."
"Ví dụ như?" Anh nhướng mày giả bộ ngu ngốc.
Cậu ra vẻ oán hận nói, "Ba cái chữ kia á! Nào có ai thậm chí còn không nói điều này……"
Lông mày anh nhíu chặt, " Ba chữ gì?"
Cậu buồn bực thốt ra, "Anh yêu em á!" Trời ơi, nhân loại chứng thực IQ và EQ không hề liên quan với nhau quả nhiên là kết luận vĩ đại nhất trên thế giới này.
"Cám ơn." Anh cười tiếp nhận thổ lộ của cậu.
"Này……" Cậu chọc chọc lồng ngực rắn chắc của anh, "Em là bảo anh nói 'Anh yêu em', không phải nói 'em yêu anh' với anh, anh đừng chiếm lời của em như vậy có được không?"
"Không phải đều như nhau sao?"
Cậu rất nói nghiêm túc cường điệu, "Chẳng giống nhau chút nào cả!!"
"Vậy sao?" Anh xoay người, thân thể của cậu nhất thời ngả xuống giường, anh từ từ đẩy cậu lên giường, sau đó đè lên người cậu.
"Khi kết hôn sẽ nói cho em biết."
Anh thì thầm bên tai cậu.
"Này, anh vẫn chưa nói mà……"
Cậu chưa dứt lời, môi đã bị người ta xâm chiếu chưa dứt lời, môi đã bị người ta xâm chiếm……
———
Hai ngày sau, sáng sớm.
"Tuấn Khải, Tuấn Khải……"
Một tay Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên vào trong ngực, sờ soạng nói, "Chớ quấy rầy, ngủ tiếp một lát nữa."
Vương Nguyên dời cánh tay nặng nề của Vương Tuấn Khải đi, ôm chăn ngồi dậy, "Anh phải đi làm!"
Vương Tuấn Khải nhắm mắt, ăn vạ như thể là con nít, "Có ai quản anh đâu."
Dĩ nhiên sẽ không ai quản anh, anh là ông chủ, nhưng……
"Anh mau dậy đi, em đi lấy vest và áo sơ mi cho anh, nếu không hôm nay lại có một nhóm người đợi anh đi họp!" Vương Nguyên thuận tay cầm áo ngủ tối hôm qua bị Vương Tuấn Khải cởi ra rơi xuống đất. Sau khi mặc vào, cậu nhảy vội xuống giường.
(=.= đôi trẻ đêm nào cx 'vận động')
Sau khi Vương Nguyên chuẩn bị vest và áo sơ mi chỉnh tề từ trong tủ quần áo, Vương Tuấn Khải vẫn ngủ say sưa trên chiếc giường lớn.
Vương Nguyên tức giận di chuyển tới mép giường, kéo tay Vương Tuấn Khải, "Tuấn Khải, anh mau dậy đi…… Cũng đã chín giờ rồi."
Vương Tuấn Khải nhắm mắt, ăn vạ, "Em hôn anh một cái, anh liền đứng lên."
Vương Nguyên rất nghe lời khẽ hôn lên đôi môi mỏng của Vương Tuấn Khải:"Bây giờ có thể dậy rồi chứ?"
Lúc này Vương Tuấn Khải mới ngồi dậy, nhưng khi anh xuống giường, Vương Nguyên lại che mắt.
Cậu thét lên kinh ngạc, "A!"
Trời ơi, ai đó đâu chỉ là nửa người trên trần truồng, ngay cả nửa người dưới cũng không hề che đậy.
Vương Tuấn Khải nhặt áo ngủ ở bên choàng vào, đột nhiên ôm vòng thon mảnh của Vương Nguyên, thì thầm bên tai Vương Nguyên "Còn có thể xấu hổ sao?"
"……" Cậu nhắm mắt lại, vùng vẫy đẩy anh ra, "Anh đi tắm nhanh đi!"
"Đây là một vấn đề rất nghiêm túc……" Anh ôm eo của cậu rất chặt, hơi thở nóng rực phả bên tai cậu, ánh mắt quyến rũ, "Có phải độ quen thuộc vẫn chưa đủ không……"
Mặt của cậu đã đỏ như tôm luộc, cậu nói như muỗi kêu: "Quen thuộc cái đầu anh!"
Nếu không quen thuộc, thân thể của cậu sẽ phải rời ra từng mảnh.
Khóe miệng anh nhếch lên độ cong gian xảo, thấy cậu đã ngượng đến mức muốn độn thổ cho xong, anh mới đi vào phòng tắm.
Nhìn bóng lưng của anh, cậu thở phào nhẹ nhõm.
Khoảng nửa giờ sau, Vương Tuấn Khải đi ra từ phòng tắm.
Vương Tuấn Khải đã tắm rửa qua dĩ nhiên vẻ mặt rất thoải mái, Vương Nguyên vội vàng đưa bộ vest và áo sơ mi đã chuẩn bị sẵn cho Vương Tuấn Khải.
Thay áo sơ mi thắt cravat xong, Vương Tuấn Khải trở nên chỉn chu hẳn, nghiễm nhiên không còn là "mặt người dạ thú" buổi đêm nữa.
Vương Nguyên thõa mãn di chuyển tới trước mặt Vương Tuấn Khải, rất tự nhiên sửa sang lại cà vạt cho Vương Tuấn Khải, dặn dò như thể một người vợ mẫu mực, " Em biết tối nay anh có buổi xã giao, nhưng nhớ về sớm chút nha……"
Anh cúi thấp đầu chạm nhẹ vào cánh môi cậu, "Được."
Tiễn Vương Tuấn Khải ra cửa phòng như thường ngày, Vương Nguyên đứng ở hành lang, ngắm nhìn bóng lưng của anh, cậu sững sờ hồi lâu.
Sau vài giây yên lặng, Vương Nguyên chợt chạy tới sân phơi đồ ở lầu hai.
Bãi đậu xe trong vườn hoa, Vương Tuấn Khải đang nhấn khóa từ xa của xe.
Vương Nguyên dựa vào lan can sân phơi, lớn tiếng gọi, "Tuấn Khải……"
Vương Tuấn Khải ngước mắt nhìn Vương Nguyên, gương mặt điển trai chợt hiện lên nụ cười nhu hòa, lúc này anh cười rất nhẹ, lại làm cho người ta có cảm giác như gió xuân.
Cậu gắng chịu đựng sự khô khốc nơi hốc mắt, xoay người chạy hết tốc lực xuống vườn hoa lầu một.
Trong vườn, anh nâng khuôn mặt tinh xảo mỹ lệ của cậu lên, dịu dàng hỏi, "Làm sao vậy?"
Cậu mỉm cười lắc đầu, khẽ nói, "Em tiễn anh ra cổng! Em nghe nói người xứng đáng làm vợ nhất trên thế giới là người có thể tiễn chồng mình ra cổng mỗi ngày. Em muốn học làm một người vợ đạt tiêu chuẩn."
Anh thương yêu hôn lên trán cậu, "Không cần, em trở về phòng ngủ thêm đi!"
Cậu kiễng chân lên hôn lên môi anh, "Được."
Sau đó anh khom lưng tiến vào buồng xe.
Nhìn xe của anh chậm rãi lái ra vườn hoa biệt thự, hốc mắt cậu đã ướt dần.
Thực sự đọc đến đây, mình cảm thấy họ thật hạnh phúc...
...nhưng...
...Không biết được số phận có thể cho họ được sống bên nhau trọn đời trọn kiếp không...
———
Sau bữa ăn tối, theo như thói quen thường ngày Vương Nguyên sẽ ôm Bảo Nhi trở về phòng, sau đó chơi với Bảo Nhi một lát thì dỗ Bảo Nhi ngủ. Nhưng hôm nay, Vương Nguyên lại ôm Bảo Nhi ngồi ở đại sảnh chơi trò trốn tìm.
Mọi người thấy hai ba con cậu thân thiết,cũng không quấy rầy Vương Nguyên. Bảo Nhi có mẹ chơi trò trốn tìm cùng nên có vẻ cực kỳ hưng phấn, tinh thần hứng khởi.
Chơi hơn một giờ, người hầu cũng đã đi làm việc, Bảo Nhi cuối cùng cũng ngủ thiếp trong ngực Vương Nguyên vì mệt mỏi.
Vương Nguyên ôm chặt Bảo Nhi, nhìn đại sảnh biệt thự vắng vẻ, cậu lập tức ôm Bảo Nhi rời khỏi biệt thự.
Ban đầu khắp nơi quanh biệt thự đều có bảo vệ, thế nhưng mấy ngày gần đây, có lẽ Vương Tuấn Khải cảm thấy tình cảm của anh và Vương Nguyên đã ấm lên, nên bảo vệ trong biệt thự đã rút đi, chỉ còn lại người giám sát bên trong biệt thự, dĩ nhiên còn có người gác cổng.
Vương Nguyên đã căn đúng thời gian, lúc này người gác cổng sẽ đi dùng cơm, nên chỉ cần anh ta tránh khỏi vị trí Camera giám sát, cậu có thể rời khỏi biệt thự mà thần không biết quỷ không hay. Dĩ nhiên, để bảo đảm chắc chắn, cậu đã âm thầm dò xét vị trí Camera, cậu tin cậu có thể tránh được.
Ôm Bảo Nhi đang ngủ say, Vương Nguyên nhẹ chân nhẹ tay đi về phía cổng chính biệt thự.
Quả nhiên người gác cổng không có ở đây, mà cậu cũng trốn được Camera.
Vương Nguyên vừa mới xuất hiện, một chiếc xe hơi màu đen chìm trong bóng tối liền chậm rãi chạy ra từ dưới tàng cây Lục Ấm."Vương Nguyên!"
Vương Nguyên mừng rỡ, "Thiên Tỉ!"
Dịch Dương Thiên Tỉ mở cửa xe, quan tâm ôm Bảo Nhi từ trong ngực Vương Nguyên, khẽ nói, "Nhanh lên xe thôi…… Phi cơ đã chuẩn bị xong!"
"Cám ơn."
Vương Nguyên khom lưng chui vào buồng xe.
Tui đi báo với Khải Ca đây, team nhà nội ^^
……
Trong bóng tối, tài xế của Dịch Dương Thiên Tỉ lái xe đi về phía ngược lại đoạn đường Vương Tuấn Khải có thể đi ngang qua.
Vương Nguyên ngồi ở bên cạnh Dịch Dương Thiên Tỉ, liếc mắt nhìn Bảo Nhi vẫn ngủ say trong ngực Dịch Dương Thiên Tỉ, lúc này Vương Nguyên mới thả lỏng dựa vào thành ghế.
Trong bóng tối, cậu quay đầu liếc nhìn căn biệt thự từ từ lui về phía sau, cậu khe khẽ cắn môi.
Dịch Dương Thiên Tỉ chú ý tới ánh mắt Vương Nguyên vẫn dừng ở hướng biệt thự, không khỏi mở miệng, "Không nỡ sao?"
Vương Nguyên im lặng lắc đầu.
Thiên Tỉ không nói gì thêm.
Cho đến khi biệt thự hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Vương Nguyên mới chậm rãi thu ánh mắt lại.
Nhìn bóng tối phía trước, trong đầu cậu tự nhiên thoáng qua hình ảnh mấy ngày gần đây cậu và Vương Tuấn Khải "thân mật".
Bỗng dưng, mũi cậu đột nhiên chua xót, trong đầu bỗng dưng hiện lên hình ảnh buổi sáng.
Trời mới biết, sáng nay thiếu chút nữa cậu đã để lộ……
Cậu cho rằng cậu sẽ dứt khoát ra đi, dù sao chuyện này là kế hoạch mà co tính trước, cậu cũng đã chuẩn bị để rời đi bất cứ lúc nào.
Nhưng cậu không ngờ rằng, khi thấy anh xoay người rời khỏi, lòng của cậu lại khó khống chế như vậy……
Dịch Dương Thiên Tỉ quay đầu nhìn Vương Nguyên, cho dù là trong màn đêm, anh vẫn thấy rõ đáy mắt Vương Nguyên lóng lánh ánh nước.
Khi Dịch Dương Thiên Tỉ đang muốn mở miệng hỏi Vương Nguyên thì lại chú ý tới chiếc nhẫn kim cương huỳnh quang trên ngón áp út ở tay phải của cậu.
Dịch Dương Thiên Tỉ nhỏ giọng hỏi, "Anh ta tặng em?"
Vương Nguyên theo ánh mắt Thiên Tỉ chú ý tới chiếc nhẫn trên ngón áp út tay phải mình, cậu đột nhiên hô lên, "Thiên Tỉ, mau quay đầu…… Em phải trở về!"
Thiên Tỉ nhíu mày, "Tại sao?"
Vương Nguyên nhìn chiếc nhẫn lóng lánh ánh huỳnh quang, nghẹn ngào nói, "Em không thể mang chiếc nhẫn này đi……"
Thiên Tỉ khó xử đáp, "Nhưng không còn thời gian……"
Vương Nguyên vội vàng nói, "Không sao đâu, bình thường Vương Tuấn Khải cũng không về sớm như vậy, anh phải tin tưởng em."
Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn khuôn mặt cầu xin của Vương Nguyên, cuối cùng gật đầu, ra lệnh cho tài xế, "Quay xe."
Tài xế lập tức quay đầu xe, xe trở về biệt thự bằng tốc độ nhanh nhất.
……
Hơn mười phút sau, xe dừng lại ở dưới tàng cây không dễ phát hiện.
Vương Nguyên gấp gáp mở cửa xe, nhưng lúc cậu muốn xuống xe, Thiên Tỉ lại bắt lấy cổ tay cậu.
"Dạ?" Vương Nguyên quay đầu nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ.
Anh nhìn Vương Nguyên
nói nghiêm túc, "Anh sẽ luôn ở đây chờ em."
Từ trong ánh mắt u ám của Thiên Tỉ, Vương Nguyên biết anh đang lo lắng, Vương Nguyên kiên định nói "Anh hãy yên tâm đi, em sẽ không do dự…… Chăm sóc cho Bảo Nhi, em sẽ lập tức trở lại."
Thiên Tỉ từ từ buông tay Vương Nguyên ra.
Vương Nguyên lặng lẽ đừng ngoài cổng chính trong chốc lát, đợi khi nhìn thấy người gác cổng và một người giúp việc trong biệt thự nói chuyện với nhau, Vương Nguyên lén lút chạy vào biệt thự.
Cậu bước nhẹ trở lại phòng ngủ của cậu và Vương Tuấn Khải, không hề chậm trễ đưa tay định tháo chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út tay phải xuống.
Vậy mà khi cậu muốn tháo nhẫn, chiếc nhẫn như thể mọc rễ trên ngón tay áp út của cậu, không thể nào tháo được.
Lúc Vương Tuấn Khải đeo chiếc nhẫn này vào ngón áp út của cậu, cậu cũng từng cảm thấy chiếc nhẫn này nhỏ như vậy thì rất phù hợp với ngón tay cậu, nhưng cậu chưa từng nghĩ rằng không thể nào tháo chiếc nhẫn này ra được.
Ngay sau đó Vương Nguyên đi vào phòng tắm, dùng xà phòng rửa tay để tháo nhẫn ra.
Cuối cùng khi cậu gần như siết ngón áp út sưng lên, cậu cũng tháo chiếc nhẫn ra.
Nhìn chiếc nhẫn cậu rất thích này, cậu nhẹ nhàng đặt chiếc nhẫn lên bồn rửa tay.
Nuốt xuống thứ nghẹn chát chặn ngang cổ họng, cậu đặt chiếc nhẫn ở vị trí anh liếc mắt là có thể nhìn thấy.
Đây là chiếc nhẫn kim cương anh dành cho vợ anh, thế nhưng, chiếc nhẫn này không thuộc về cậu…… Cậu và anh không bao giờ có thể đi tiếp, chiếc nhẫn này sẽ để lại cho người thích hợp với anh.
Cậu nghĩ vậy, đi ra khỏi phòng tắm.
Trải qua nhiều lần đau đớn khắc cốt ghi tâm như vậy, cậu đã học được cách khống chế nước mắt, nên lúc này, cậu không cho phép mình rơi lệ.
Nhưng Vương Nguyên không nghĩ đến khi cậu đưa tay mở cửa phòng ra, cậu lại bất ngờ đối mặt với Vương Tuấn Khải (Ôi! Khải Ca, em chờ mãi anh mới xuất hiện ^^)
"Bà xã!"
Vương Tuấn Khải bế Vương Nguyên lên.
Vương Nguyên hoàn toàn không hiểu mọi chuyện ra sao, Vương Tuấn Khải đã để áo vest và chìa khóa xe xuống, áp cậu vào cửa phòng, sau đó khao khát tìm lấy hai cánh môi đào đỏ mọng của cậu.
Vương Nguyên lập tức đẩy Vương Tuấn Khải ra, "Đừng như vậy, có người nhìn thấy mất……"
Vương Tuấn Khải bỏ qua cho Vương Nguyên, đôi mắt đen sáng rực nhìn chằm chằm vào Vương Nguyên, khóe miệng hơi cong lên, "Có nhớ anh không?"
Vương Nguyên sửng sốt, mấy giây sau mới phản ứng được, "Ặc, tối nay anh không đi xã giao à?"
Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên vào phòng, "Em quên ngày mai chúng ta có chuyện quan trọng cần tuyên bố sao?"
"A….." Vương Nguyên sợ hãi đưa tay ôm lấy Vương Tuấn Khải, đi theo anh vào phòng.
Vương Tuấn Khải kéo lỏng cà vạt trên cổ, thuận miệng hỏi, "Bảo Nhi đã ngủ chưa?"
Vương Nguyên gật đầu, "Dạ, vừa mới ngủ." Cậu không nghĩ rằng cậu có thể nói dối lưu loát như vậy.
Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên ngồi trên đùi mình, thương yêu hỏi, "Có mong chờ ngày mai không?"
Vương Nguyên sững sờ nhìn khuôn mặt tuấn dật khẽ mỉm cười nhu hòa của Vương Tuấn Khải, im lặng gật đầu.
Sau đó Vương Tuấn Khải hôn lên mi tâm Vương Nguyên, khẽ nói, "Anh đi tắm."
Vương Nguyên không trả lời, vẫn ngồi trên đùi anh.
Hơi thở và nhiệt độ của anh gần cậu trong gang tấc, lúc này cậu có thể cảm thấy anh qua từng hơi thở……
Vương Tuấn Khải thấy cậu mất hồn, trêu chọc hỏi, "Không chịu đứng lên sao?"
Vương Nguyên đứng dậy khỏi đùi anh, lúng túng nói, "Nào có!"
Vương Tuấn Khải cười đứng dậy đi vào phòng tắm.
Vương Nguyên nhìn bóng dáng cao ngất của Vương Tuấn Khải sắp vào phòng tắm, trong đầu đột nhiên thoáng qua những lời anh nói với cậu đêm đó…..
Đúng, anh quan tâm tới em, Vương Nguyên!!
Anh chưa bao giờ nói lời ước hẹn hoặc những gì liên quan đến tình yêu với cậu, duy chỉ có một đêm kia, cậu nghe thấy anh thừa nhận……
Thật ra thì, trong đêm đó cậu đã tự nói với mình, dù cho anh giải thích như thế nào, dù cho anh có nói gì, cậu cũng không thể coi trọng bởi vì, anh bí hiểm khiến cậu không bao giờ có thể đoán được.Cậu nghĩ, nếu không phải cậu dùng thành khẩn để đổi sự tin tưởng trước mặt anh, lúc này cậu e rằng đúng như lời anh nói ở phòng tắm trong đêm đó, cậu tuyệt đối không thể rút lui an toán……
Nhưng, cho dù đáy lòng đã kiên định như vậy, khi nghe anh nhắc tới hai chữ "quan tâm", lòng của cậu vẫn rung động như vậy.
Khi Vương Tuấn Khải sắp đi vào phòng tắm, Vương Nguyên đột nhiên đi về phía Vương Tuấn Khải, ôm lấy anh từ đằng sau.
Cậu không thể tiếp tục khống chế nước mắt, nước mắt chảy xuống từ hốc mắt như nước lũ vỡ đê
.
"Làm sao vậy?" Vương Tuấn Khải xoay người lại nhìn cậu.
Gương mặt mang theo nước mắt của cậu dính vào sống lưng anh,nói trong tiếng khóc nức nở, "Em cảm thấy mình thật hạnh phúc, em cho rằng cả đời này em cũng không thể ở bên anh……"
Không ai biếng rằng khi cậu nói những lời này thì phải nhẫn nhịn sự chua xót ra sao……
Vương Tuấn Khải mỉm cười, "Ngốc à, ngày mai anh sẽ chứng minh cho em."
Anh muốn xoay người, cậu lại đột nhiên cười, "Đúng vậy, em cứ đa sầu đa cảm như thế…… Anh đi tắm đi!"
"Ừm."
Nhìn anh bước vào phòng tắm, cậu cắn chặt cánh môi, cố gắng không bật ra tiếng nức nở.
Cho đến lúc này, cậu mới biết, thì ra cậu vẫn lưu luyến anh như vậy……
Cậu một lòng cho rằng tình cảm đối với anh đã phai nhạt sau những chuyện đã trải qua, nhưng khi nhìn bóng lưng anh xoay người, nghĩ đến tương lai cậu và anh sẽ không bao giờ gặp nhau nữa, tim của cậu đột nhiên như thể rơi vào khoảng không, thật như thể toàn bộ thế giới đều tối tăm……
Cậu không thể không thừa nhận, khi cậu ôm anh, cậu chỉ muốn được mãi mãi ôm anh như vậy, thân mật như vậy, hạnh phúc như vậy……
Vậy mà, không điều gì có thể cả……
Dù cho cảm tình anh dành cho cậu là thật hay không, dù cho cái chết của mẹ có tồn tại anh hay không, cậu đều không muốn tìm hiểu thêm nữa…..
Khi cậu tiếp cận anh đã từng nghĩ tới nếu có thể điều tra được những việc liên quan tới anh, cậu sẽ không quan tâm, kiện anh ra tòa, giống như anh đã từng tàn nhẫn hãm hại cậu trong ngục hai năm như vậy. Nhưng mà, tới hôm nay cậu mới biết, cậu thật sự không làm được, bởi vì trái tim cậu đã vụn vỡ từ hai năm trước, cậu không bao giờ có thể tàn nhẫn với anh như vậy……
Bởi vì không làm được, cậu chỉ có thể rời đi……
Hi vọng, cậu tin tưởng, không có anh trong cuộc đời, cậu sẽ sống rất tốt, rất tốt……
Cậu bỗng xoay người.
Khi tay cậu nắm lấy thanh vịn trên cánh cửa, cậu quay đầu liếc nhìn cửa phòng tắm theo bản năng. Lúc này cậu không còn thấy anh nữa, chỉ nghe tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, cậu rốt cuộc khóc thất thanh……
Đóng cửa phòng, cậu không cho mình có chút do dự nào, bước đi càng lúc càng xa anh, cậu chỉ có thể tạm biệt anh trong đáy lòng.
END CHƯƠNG 119
Ôi muốn khóc quá T.T
À, mình muốn hỏi ý kiến m.n là có nên mang hết từ chương 1=>113 sang đây luôn cho nó đủ bộ không. Mong m.n cho mk ý kiến ạ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com