Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 135: Anh muốn ở chung một chỗ với cậu

Trong khách sạn.

Vương Nguyên đứng ở trước gương cầm mấy bộ quần áo khoa tay múa chân. . . . . .

"Nên mặc bộ nào đây? Bộ này có thể khiến cho Bảo Nhi cảm giác gần gũi hơn hay không?" Vương Nguyên cầm một bộ âu phục màu kẹo xoay một vòng.
(Iêm thề là iêm chưa từng thấy bộ nào màu này =.=)

Vương Nguyên lầm bầm than một mình, "Aizzz, mình lớn tuổi vậy rồi, mặc cái màu này có thể khiến người khác nghĩ mình làm ra vẻ non nớt hay không?"

Chọn cả buổi, cuối cùng Vương Nguyên vẫn chọn mặc một bộ quần áo đơn giản ngày thường đi ra khỏi khách sạn.

Đúng vậy, sáng nay Vương Tuấn Khải đã hẹn thời gian và địa điểm cho cậu đến gặp Bảo Nhi, chính là hôm nay ở khu vui chơi trẻ em.

Vương Nguyên đi ra khỏi cửa chính khách sạn mới phát hiện chiếc xe riêng đắt giá của Vương Tuấn Khải đang dừng ở ngoài cửa khách sạn, mà tài xế đã mở cửa xe sẵn cho cậu.

Vương Nguyên sợ hãi đi đến bên cạnh xe, chỉ liếc mắt cũng đã nhìn thấy Vương Tuấn Khải ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe.

"Vươngg thiếu gia, mời lên xe!"

Vì nôn nóng muốn gặp được Bảo Nhi, cho nên Vương Nguyên không có cự tuyệt, cậu lễ phép gật gật đầu với tài xế rồi chui vào trong xe, ngồi ở vị trí cạnh Vương Tuấn Khải.

Ngồi ở bên cạnh anh, cậu dường như có thể ngửi được hơi thở thơm mát cộng thêm mùi nước hoa nam tính thoang thoảng của riêng anh, không hiểu sao cảm thấy tim đập nhanh rối loạn, cậu liền để tay lên cửa sổ xe, không để ý tới mùi hương của anh nữa tập trung suy nghĩ nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.

Trong xe vô cùng yên tĩnh, cậu ổn định lại hô hấp cố gắng không cho mình có cảm giác này tồn tại để gạt bỏ sự xấu hổ khó hiểu vào lúc này.

Bỗng dưng, anh phá vỡ trầm mặc, "Có việc này tôi cần nhắc nhở em."

Bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của anh, cậu như đã bị làm cho hoảng sợ giật mình quay mặt sang nhìn anh, nhưng phát hiện trong lúc mình quay đầu bờ môi vô tình tựa như lông vũ xẹt qua gương mặt anh, cậu có chút lúng túng nói, "Hả, chuyện gì?"

Cảm giác được đôi môi mỏng xẹt qua gò má mình, xen lẫn mùi thơm cỏ canh thoang thoảng của riêng cậu, anh hơi mất hồn, mấy giây sau mới bình thường trở lại, xuyên qua kính chiếu hậu anh nhìn cậu, chậm chạp nói, "Lúc em cùng Bảo Nhi xa nhau con bé vẫn chưa tới hai tuổi, mặc dù tôi có thể xác định trong trí nhớ con bé vẫn còn có em, nhưng tôi không cách nào xác định khi con bé nhìn thấy em có còn nhận ra em hay không." Thật ra thì cho tới bây giờ vào mỗi đêm Bảo Nhi đều nằm mơ thấy ác mộng, chìm trong giấc mộng lúc nào cũng gào to gọi hai chữ "Ba ơi"!

Vương Nguyên đến lúc này đã chuẩn bị tốt tâm lý, cậu suy nghĩ sợ nhất chính là Bảo Nhi không nhớ được cậu cũng không nhận ra cô, nhưng giờ phút này khi nghe Vương Tuấn Khải nhắc tới Bảo Nhi vẫn còn nhớ cậu, cậu vì quá vui mừng mà theo bản năng kéo lấy áo khoác tây trang Vương Tuấn Khải, "Anh nói có thật không? Bảo Nhi còn nhớ được tôi?" (Hế hế, khoác tay ÷.÷)

Nhìn khuôn mặt đơn thuần vui sướng của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải gật nhẹ đầu một cái.

Hai mắt Vương Nguyên ngân ngấn nước, trong lòng càng thêm mong đợi được gặp đứa con của mình, đợi đến khi sự vui mừng qua đi, hồi phục yên tĩnh trở lại cậu mới chú ý tới mình lúc này đang thân mật níu lấy áo Vương Tuấn Khải, cậu chợt giật mình, vội vàng thu tay lại.

Trong xe khôi phục lại yên tĩnh, ước chừng hơn mười phút sau, xe ngừng lại trước khu vui chơi trẻ em nổi tiếng ở Los Angeles.

Vương Nguyên vừa xuống xe liền sốt ruột nhìn quanh bốn phía.

Ở trước cổng chính khu vui chơi trẻ em, cậu thoáng nhìn thấy Vương Ngôn Tư được người giúp việc ôm ở trước ngực.

Hai mắt Vương Nguyên ngay lập tức đỏ hoe, giờ khắc này cậu muốn bằng tốc độ nhanh nhất chạy ngay đến con gái mình, nhưng sự nhớ thương cùng áy náy ở tận đáy lòng đối với con gái khiến cậu giờ phút này không có một chút dũng khí để cất bước đi đến.

Vương Tuấn Khải xuống xe, tay rất tự nhiên dìu ở ngang hông cậu, nhẹ giọng nói, "Đi thôi!"

Hiện tại Vương Nguyên cũng không còn quan tâm tới tay Vương Tuấn Khải đang để ở trên eo cậu, cậu dường như nhờ vào sự dìu đỡ của Đàm Dịch Khiêm mà từng bước từng bước đi về phía con gái mình. (Bản chất của Vương Lợi Dụng ==!)

Vương Ngôn Tư nhìn thấy đi đến cùng với cha còn có một "Người xa lạ", đôi mắt to đen lay láy nhìn không hề chớp.

Cuối cùng đã đi đến trước mặt Vương Ngôn Tư, hai tay Vương Nguyên dán chặt ở hai bên đùi, cậu rất muốn đưa tay ôm lấy con gái của mình, nhưng trong lòng lại dâng lên từng trận chua xót. . . . . .

Bỗng nhiên, "Ba ——" Vương Ngôn Tư nhìn thẳng vào Vương Nguyên, dường như sợ sệt rồi lại vô cùng thân mật lên tiếng gọi.

Bên tai truyền đến âm thanh non nớt ngây thơ của Vương Ngôn Tư gọi cậu, Vương Nguyên thật sự không dám tin, sững sờ đứng im tại chỗ.

Trên thực tế, giờ phút này Vương Ngôn Tư có thể thân mật gọi Vương Nguyên như thế, việc này cũng nằm ngoài suy nghĩ và dự đoán của Vương Tuấn Khải, nhưng ngay lập tức anh đã đoán được nguyên nhân.

Một giây sau, Vương Nguyên rốt cuộc ức chế không được sự nhớ thương con gái ở trong lòng, cậu ôm lấy Vương Ngôn Tư từ trên tay người giúp việc, cậu không thể kiềm chế mà liên tục hôn lên gò má mềm mại của Vương Ngôn Tư, nước mắt ào ào rơi xuống, đau lòng bật thốt lên, "Bảo Nhi. . . . . ." Cậu cũng biết, bé cưng của cậu nhất định sẽ không quên cậu, cậu biết mà. . . . . .

Vương Ngôn Tư sợ hãi nhìn Vương Nguyên, hình như không cách nào hiểu được tại sao Vương Nguyên lại khóc.

Vương Tuấn Khải bình tĩnh mở miệng, "Hôm nay con bé không cần đến nhà trẻ, em đi chơi với con bé đi. . . . . . Buổi tối tôi sẽ cho người tới đón con bé."

Không muốn xuất hiện dáng vẻ khóc lóc ở trước mặt Vương Tuấn Khải, cậu cúi đầu xuống kiềm chế cảm xúc, nói với anh, "Cám ơn."
Sau đó Vương Tuấn Khải lái xe rời đi.

Nhìn xe Vương Tuấn Khải rời đi, Vương Nguyên quay mặt sang nhìn đôi mắt đang sợ hãi của Vương Ngôn Tư, nghẹn ngào nói, "Thật xin lỗi, Bảo Nhi, mới vừa rồi có phải baba đã làm cho con sợ hay không?"

Vương Ngôn Tư lắc đầu, rất lễ phép dò hỏi Vương Nguyên, "baba, con có thể xuống dưới được không?"

Vương Nguyên không hiểu rõ ý của Bảo Nhi, "Sao?"

Vương Ngôn Tư khéo léo nói, "Mẹ ẳm con sẽ bị mỏi tay, con tự mình đi bộ."

Thật không ngờ Bảo Nhi đã được Vương Tuấn Khải dạy dỗ đến mức hiểu chuyện thế này, trong lòng Vương Nguyên cảm thấy rất vui, cậu khẽ cười nói, "Ba không có mỏi tay, để ba ẵm Bảo Nhi đi vào trong chơi."

Vương Nguyên không hề để ý tới động tác cau mày của Vương Ngôn Tư vì không quen với sự thân thiện đó, cậu cứ thế ôm Vương Ngôn Tư đi vào khu vui chơi trẻ em.

Vào đến khu vui chơi trẻ em, Vương Nguyên ôm Bảo Nhi hỏi thăm, "Bảo Nhi, ba và con chơi trò ngựa gỗ đu quay, có được hay không?"

Vương Ngôn Tư lắc đầu.

Vương Nguyên nghĩ rằng Vương Ngôn Tư không thích, ngay sau đó đưa ánh mắt nhìn tới trò chơi gắp gấu bằng máy ở phía trước, cậu hào hứng nói, "Bảo Nhi, vậy ba với con chơi gắp gấu nhé?"

Vương Ngôn Tư vẫn lắc đầu.

Sau đó, Vương Nguyên nói ra hàng loạt nhiều trò chơi thân mật khác, Vương Ngôn Tư trước sau đều vẫn cự tuyệt, Vương Nguyên rốt cuộc đành phải để Vương Ngôn Tư đứng xuống đất, cậu cũng tự mình ngồi xổm trên mặt đất, đỡ lấy thân hình nho nhỏ của Vương Ngôn Tư, kiên nhẫn dò hỏi, "Bảo Nhi à, có phải không thích chơi những thứ này không?"

Vương Ngôn Tư cắn cắn môi, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không dám nói ra miệng.

Ngay lúc này, Vương Nguyên đột nhiên dường như nghĩ đến cái gì, cậu lấy ra một tấm bìa cứng "Tiểu Vương Tử Kaka" ở trong túi đồ phía sau ra, buồn phiền hối hận nói, "Ba đã quên mất, ba có đem theo món đồ chơi này cho Bảo Nhi đây. . . . . ."

Vương Ngôn Tư nhìn "Tiểu Vương Tử Kaka" Vương Nguyên đưa tới, cúi đầu xuống rồi chậm chạp đưa tay nhận lấy món đồ chơi, sợ sệt lên tiếng nói, "Cám ơn ba!"

Vương Nguyên rốt cuộc chú ý tới sự sợ hãi của Vương Ngôn Tư, thần sắc thỉnh thoảng còn trầm mặc, Vương Nguyên không kiềm được ôm lấy Vương Ngôn Tư, nhẹ giọng hỏi, "Bảo Nhi, có phải không thấy vui hay không?"

Vương Ngôn Tư ngước lên đôi mắt trong suốt nhìn về phía Vương Nguyên, "Ba, sao ba gọi con là ‘Bảo Nhi’? Bà nội và cô đều gọi con là ‘Ngôn Ngôn’."

"Rồi. . . . . . Ngôn Ngôn là vì vậy mà không vui sao?" Là cậu sơ sót, nhất thời quên mất cục cưng của cậu đã thay đổi tên, chắc chắn con bé không quen cậu gọi nó như thế.

Vương Ngôn Tư lắc đầu, "Không phải vậy, cha cũng có gọi con như thế. . . . . ."

Vương Nguyên có chút khó tin, "Vậy sao?"

Vương Ngôn Tư chu miệng nói, "Dạ, nhưng cha cũng không thường xuyện gọi con vậy, bởi vì cha rất bận, thường đều là ‘Dì’ gọi con."

Vương Nguyên hỏi, "Là dì Đan sao?"

Vương Ngôn Tư ngây thơ gật đầu, "Dạ, dì Đan đối với Ngôn Ngôn rất tốt, dì còn mua đồ chơi Baby cho Ngôn Ngôn, cũng có lúc dẫn Ngôn Ngôn đi vườn bách thú xem voi."

Từ trong lời nói Bảo Nhi, rất dễ nhận thấy Bảo Nhi vô cùng yêu mến Đan Nhất Thuần, Vương Nguyên rốt cuộc hiểu được vừa rồi tại sao Bảo Nhi khó xử khi nhận lấy "Tiểu Vương Tử Kaka", hóa ra là cậu không biết đứa nhỏ vốn đã sớm thay đổi sở thích.

Trong lòng xẹt qua một tia đau đớn, Vương Nguyên cố gắng nở rộ một nụ cười vô vị, nhỏ giọng nói, "Vậy bây giờ ba dẫn Ngôn Ngôn đi mua Baby, có được hay không?"

Nhắc tới Baby, Vương Ngôn Tư vô cùng vui mừng hớn hở nói, "Dì cũng có mua cho Ngôn Ngôn rất nhiều rất nhiều Baby, bà nội nói Ngôn Ngôn không thể mua nữa. . . . . . Nhưng mà ba vẫn có thể mua lén cho con."

. . . . . .

Đến gần tối, người lái xe tới đón Vương Ngôn Tư là chị Dư.

Gặp lại Vương Nguyên sau ba năm, chị Dư chào hỏi cậu cũng chỉ giới hạn trong cái gật đầu.

Vương Nguyên vốn muốn lên tiếng chào hỏi với chị Dư, nhưng thấy chị Dư đón lấy Vương Ngôn Tư rồi sau đó liền xoay người bỏ đi, lời muốn thốt ra Vương Nguyên cuối cùng chỉ có thể đành tắc nghẹn ở trong cổ họng.

Không có đi xe, Vương Nguyên men theo hè phố Los Angeles chậm rãi bước đi, trong đầu lần lượt hiện rõ cuộc nói chuyện giữa Vương Ngôn Tư và cậu ở khu vui chơi. . . . . . Cuối cùng, nước mắt mơ hồ lấp hết tầm mắt của cậu.

-----------

Buổi tối trong khách sạn.

Đôi mắt Vương Nguyên hơi sưng đỏ, ôm gối ôm ngồi dựa vào trên ghế sofa ở trong phòng.

Cậu đã có thể tưởng tượng được Đan Nhất Thuần nhất định là một người con gái rất chu đáo, rất hiền lành.

Trên đời này, không phải người phụ nữ nào cũng có thể đối xử tốt với vợ trước và con gái riêng của chồng tương lai, thế nhưng Đan Nhất Thuần lại làm được điều đó.

Nếu không phải cậu vô tình hỏi Bảo Nhi về Đan Nhất Thuần, cậu cũng sẽ không biết, hóa ra Bảo Nhi biết kêu cậu "Ba" là bởi vì Đan Nhất Thuần chỉ dạy. Cậy cũng đoán được, trong trí nhớ non nớt của Bảo Nhi đối với hai chữ "Ba" này căn bản là không có một chút khái niệm nào, chỉ mới lần đầu tiên nhìn thấy cậu liền gọi cậu như thế, đương nhiên là có người lớn chỉ dạy, mà người này chắc chắn sẽ không phải là Vương Tuấn Khải lúc nào cũng luôn bận rộn không có thời gian.

Cậu tin tưởng Đan Nhất Thuần thật sự là một người tốt, mặc kệ như thế nào, cậu rất cảm ơn Đan Nhất Thuần để cho cậu chính tai nghe thấy Bảo Nhi gọi cậu là "Ba".

Thế nhưng, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý rất tốt, tận đáy lòng khi biết được con mình căn bản cũng không nhận ra mình, cậu vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Cốc, cốc ——

Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa có quy luật.

Cậu để ôm gối xuống, đứng dậy ra mở cửa.

Hoàn toàn không có nghĩ đến người đứng ở ngoài cửa phòng chính là Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên ngẩn ra, ánh mắt lo sợ không yên nhìn anh.

Vẻ mặt anh không lạnh lùng giống như thường ngày, giờ phút này thậm chí là nhu hòa hiếm thấy, anh hỏi, "Không phải em muốn tôi đứng ở đây nói chuyện với em chứ?"

Cậu bình tĩnh hỏi, "Không biết anh đến tìm tôi có việc gì không?"

Sắc mặt anh có chút cứng ngắc, bờ môi mím chặt.

Nhẹ nhàng từ tốn mà điềm đạm, cậu tiếp tục nói, "Rất cám ơn anh hôm nay cho tôi được gặp Bảo Nhi, các người dạy dỗ con bé thật tốt."

"Khóc?" Vẻ mặt anh nghiêm túc, trầm giọng hỏi cậu. Anh liếc mắt cũng nhìn thấy được xung quanh hốc mắt cậu sưng đỏ.

Cậu cúi đầu xuống không muốn trả lời anh.

Anh sải bước nhảy vào trong phòng, rồi lập tức đóng luôn cửa phòng lại.

Nghe được một tiếng ‘Cạch’ rất khẽ, cậu đột nhiên ngước mắt lên nhìn mới phát hiện anh đã ở trong phòng, lại còn đứng ở vị trí gần cậu trong gang tấc.

Cậu kéo ra khoảng cách hai bên, bình tĩnh lắc đầu, "Không có."

Anh chăm chú nhìn cậu, nghiên cứu biểu cảm, tìm tòi dấu vết để lại trên mặt cậu. Sau khi về nhà nhìn thấy Bảo Nhi để món đồ chơi "Tiểu Vương Tử Kaka" sang một bên, anh đột nhiên rất muốn đến xem cậu, giống như cảm nhận được tâm tình của cậu vào lúc này, anh nghĩ rằng giờ phút này anh cần phải ở bên cạnh cậu. (khôn gớm =]]])

Cậu biết cậu đã bị anh nhìn thấu, vì không muốn anh ở lại chỗ này lâu thêm nữa, ánh mắt cậu không còn trốn tránh anh mà thẳng thắng từ tốn nói ra, "Tôi chỉ là chưa quen việc Bảo Nhi xem tôi như người xa lạ."

Anh trả lời, "Nhất Thuần trước kia là một bác sĩ tâm lí cho trẻ em, cô ấy chỉ dạy Bảo Nhi là hy vọng em và Bảo Nhi có thể gần gũi hơn một chút." Khi Bảo Nhi gọi cậu là "Ba", anh cũng đã đoán được đó là chủ ý của Đan Nhất Thuần.

Cậu có thể nhận thấy trong lời nói của anh dường như là đang an ủi cậu, cậu cười nhẹ một tiếng, "Tôi biết Đan tiểu thư là một người khéo hiểu lòng người, anh yên tâm đi, mấy năm qua tôi không có gặp Bảo Nhi, Bảo Nhi xem tôi xa lạ cũng là chuyện tôi đã sớm đoán được, có thể gặp được Bảo Nhi tôi cũng rất mãn nguyện rồi, tin rằng Đan tiểu thư có thể am hiểu chăm sóc trẻ con tốt hơn tôi. . . . . ." Người có thể khiến cho anh chủ động theo đuổi, đương nhiên sẽ là người phụ nữ vô cùng ưu tú.

Thấy anh không nói lời nào, cậu tiếp tục nói, "Đã trễ rồi, cám ơn anh đã quan tâm, Đan tiểu thư bây giờ hẳn là đang ở nhà đợi anh về dùng cơm tối, anh nên về sớm một chút đi!" Hiện tại hay về sau, người anh cần tốn thời gian để bầu bạn và quan tâm không phải là cậu, cho nên cậu không cần sự quan tâm lúc này của anh.

Anh nhìn cậu một lát, không lên tiếng, cũng không có biểu cảm gì.
Cậu rất muốn anh đi khỏi đây, bởi vì có anh ở chỗ này, cậu không thể nào giữ được bình tĩnh.

"Anh và Đan tiểu thư khi nào thì kết hôn?" Có lẽ do sự trầm mặc của đôi bên khiến cho bầu không khí quá mức lúng túng, cậu liếc mắt nhìn anh rồi thản nhiên mỉm cười, "Vương Tuấn Khải, lúc tôi quen biết anh cũng không lớn, khi đó đã rất ước mơ có được tình yêu tốt đẹp chân thật, tuổi của Đan tiểu thư bây giờ cùng tôi khi đó không kém nhau mấy, cho nên, nếu như đã dắt tay rồi, tôi hy vọng anh có thể đối xử tốt với Đan tiểu thư. . . . . . Nếu như lúc hai người kết hôn đồng ý mời tôi, tôi sẽ đi tham dự hôn lễ của các người." Cậu cũng từng trải qua thời điểm nụ tình chớm nở, biết người nếu như không thể bảo vệ được phần tình yêu đầu tiên của mình, e rằng sẽ phải dùng thời gian cả đời để quên đi nó, tất nhiên, cậu sẽ không cho anh biết giờ phút này cậu đang đâu khổ như thế nào cho những việc đã trải qua.

Anh tỉ mỉ xem xét mỗi một diễn biến rất nhỏ trên khuôn mặt cậu, giọng khàn và nhỏ nói, "Em thật sự có thể rộng lượng như vậy?"

Cậu sửng sốt.

Anh nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cậu nói, "Em hãy nói cho tôi biết, thái độ xa cách gọi tôi là ‘Vương tổng’, chúc mừng tôi và người phụ nữ khác kết hôn, em thật có thể làm ra vẻ bình tĩnh ung dung như vậy sao?"

"Anh đi về đi!" Cậu quay mặt, lạnh nhạt nói với anh, "Mong anh đừng nói những lời không cần thiết để tạo thêm rắc rối cho chúng ta.

"Tôi lại không cảm thấy có gì rắc rối!" Anh đi vòng qua trước mặt cậu, mất đi kiểm soát bắt lấy cổ tay cậu, "Em nhìn tôi nói chuyện! Nếu giữa chúng ta còn có cơ hội, em có đồng ý thử bắt đầu lại với tôi một lần nữa hay không?"

"Buông tôi ra! !" Vương Nguyên muốn gỡ tay anh ra, nhưng không thể nào làm được, bởi vì sức của cậu căn bản không bằng anh. "Tôi không muốn thử! Căn bản là hiện tại tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, mỗi lần thấy anh, sẽ chỉ làm cho tôi nhớ tới những đau khổ đã từng trải qua. Cho dù trong quá khứ tôi có nhiều tình cảm với anh đi nữa, nhưng nó cũng đã theo thời gian mấy năm trôi qua mà phai nhạt rồi! Cho nên, hiện tại tôi đã không còn một chút tình cảm nào với anh nữa, cùng anh tới Los Angeles chỉ là vì tôi còn nghĩ đến Bảo Nhi, con bé là do tôi mang thai mười tháng sinh ra, lúc sinh con bé sự đau đớn đã trải qua đó cũng giống như nỗi đau mà anh đã tạo ra cho tôi, khiến tôi mãi mãi không bao giờ quên được!"

Vương Tuấn Khải buông tay.

Mặt anh cũng không có biểu cảm gì, ánh mắt u ám đã có dấu vết của sự đau xót.

"Mời anh về cho!" Cậu nói lại một lần chót, "Không cần vì chuyện tôi cứu anh khi còn nhỏ mà cho rằng cần phải báo đáp hay bù đắp gì cho tôi, huống chi bây giờ anh cũng đã có một nửa kia của mình, cuộc sống tôi cũng thật rất tốt. . . . . . Tôi hy vọng anh đừng vì tôi mà có suy nghĩ bỏ qua tình cảm của anh và Đan Nhất Thuần." Trước kia anh có thể vì đền ơn Đường Hân mà đi trả thù một người xa lạ vô tội, cậu cũng tin tưởng anh hôm nay sẽ sẵn lòng thương hại cậu mà lựa chọn để bọn họ bắt đầu lại lần nữa, nhưng cậu không cần đổi lấy hạnh phúc như vậy, huống chi như vậy căn bản sẽ không hạnh phúc.

Vương Tuấn Khải đứng im bất động trong phòng, mãi đến khi tiếng chuông điện thoại di động của anh vang lên.

Điện thoại di động vang lên rất lâu, anh không nhận nhưng đối phương lại không buông tha, điện thoại gọi vào vẫn kiên trì kéo dài.

Rốt cuộc, anh chậm rãi lấy điện thoại di động ra.

"Tuấn Khải, anh phải an ủi vợ trước anh cho thật tốt, con gái đã quên cậu ấy, trong lòng cậu ấy nhất định sẽ rất khó chịu. . . . . . Em sẽ giúp anh chăm sóc Ngôn Ngôn, anh phải an ủi vợ trước anh thành công đấy, nhớ phải nắm chặt cơ hội nha, tối nay không cần về nhà. . . . . ."

Giọng nói Đan Nhất Thuần truyền ra từ trong điện thoại.

Thanh âm trong điện thoại tuy là nhỏ, Vương Nguyên cũng đã tránh ra vài bước, nhưng vẫn có thể nghe được cuộc đối thoại giữa Đan Nhất Thuần và Vương Tuấn Khải.

Vương Nguyên hơi giật mình kinh ngạc, bởi vì không thể nào tưởng tượng ra Đan Nhất Thuần và Vương Tuấn Khải lại nói chuyện như thế.

Vương Tuấn Khải kết thúc cuộc trò chuyện, đưa lưng về phía cậu, rồi cất bước đi về phía trước nói, "Ba năm trước, không phải tôi cố tình không dòm ngó tới em. . . . . . Lúc em nhờ Dịch Dương Thiên Tỉ tới tìm tôi, tôi đang ở Los Angeles với Bảo Nhi. Bảo Nhi lúc ấy bởi vì không có em ở bên cạnh mà cả ngày khóc lóc cũng không chịu ăn cơm, sau đó tôi liền bảo chị Dư tới thành phố Y tìm em. . . . . ."

Nói tới đây, anh dừng một chút, "Tôi vẫn luôn cho rằng lúc đó em nhẫn tâm phá bỏ đứa nhỏ, cũng tuyệt tình mà ký giấy ly hôn, cho nên lúc chị Dư báo với tôi Dịch Dương Thiên Tỉ nói em không thể đến được, tôi thừa nhận, lúc ấy tôi không có một chút nào hoài nghi tới việc tại sao em không thể tới được, tiếp đó bởi vì tình huống của Bảo Nhi càng trở nên nghiêm trọng nên tôi phải đến thành phố Y một chuyến. Đêm đó, tôi nhìn thấy em cùng Dịch Dương Thiên Tỉ ở ngoài ban công, em còn chủ động hôn hắn ta . . . . ."

Vương Nguyên nghe anh nói tới đây thì bất chợt xoay người.
Anh. . . . . . Anh nói gì?

Lời anh vừa mới nói đó, có phải chứng tỏ ba năm trước anh vốn cũng không biết chuyện cậu vì sinh non mà suýt chết hay không?

"Mấy năm nay bởi vì chút chuyện này mà trong lòng tôi vẫn luôn không dễ chịu, cho đến gần đây tôi mới biết thật ra thì em còn chịu nhiều khổ sở hơn tôi. . . . . . Tối nay tôi vốn muốn giải thích với em về quan hệ của tôi và Đan Nhất Thuần, giờ phút này có lẽ em cũng không muốn nghe mấy lời giải thích này. Nhưng tôi lại không muốn bỏ qua dễ dàng như vậy, mặc dù bên cạnh em đã có người có khả năng bảo bọc em, nhưng tôi vẫn hy vọng em có thể thận trọng cân nhắc câu nói tôi mới vừa nói. . . . . . Em suy nghĩ kỹ rồi hẹn tôi, tôi sẽ giải thích với em quan hệ giữa tôi và Đan Nhất Thuần, tất nhiên, nếu như em đã không còn quan tâm đến những thứ này, đương nhiên tôi cũng sẽ không miễn cưỡng em ở lại Los Angeles. . . . . . Sau khi nói cho tôi biết lựa chọn của em, bất cứ lúc nào em muốn thì cũng có thể rời khỏi, cũng hoan nghênh em bất cứ lúc nào cũng có thể đến Los Angeles thăm Bảo Nhi. . . . . ."

Dứt lời, anh chậm rãi bước ra khỏi phòng.

Anh vẫn luôn do dự rằng có nên nói với cậu này nhưng lời này hay không, bởi vì anh sợ hiện tại nếu như anh đã có tình yêu mới rồi cậu sẽ không mong muốn anh lại phá hoại nó. Nhưng mà, ngày đó ở bờ biển, lúc anh khống khế không nổi mà hôn cậu, khoảnh khắc đó anh có thể cảm nhận được trái tim của anh và của cậu là chung một nhịp đập . . . . . .

Anh không thể chắc chắn là cậu có còn quan tâm hay không, nhưng dựa vào khoảnh khắc cả hai đều rung động ở trên bờ biển lần đó, anh muốn thử bắt đầu lại một lần nữa. . . . . .

Cậu không biết, trước kia khi chưa biết cậu, chứng kiến cảnh ngộ của đời trước, cũng đã sớm để cho anh nhận định trên cái thế giới này căn bản là không có tình yêu, mà hôm nay bởi vì anh, anh sẽ học nếm thử về phương diện tình yêu đó.

. . . . . .

Sau khi anh đi rồi, cậu ngồi sững sờ ở trên ghế sofa, trong đầu toàn bộ đều đang suy nghĩ về những lời anh nói.

Thật giống như giật mình tỉnh ngộ, ở trong đầu lần lượt xuất hiện hình ảnh ba năm trước để vuột mất lẫn nhau.

Thời điểm cậu vì sinh non cận kề với cái chết anh thì đang ở Los Angeles vì chuyện Bảo Nhi mà lo lắng, lúc  đến chỗ khách sạn anh thường ngủ lại tìm anh, thật ra lúc đó anh không có ở thành phố Y. . . . . . Còn lúc chị Dư đến tìm cậu, đúng lúc cậu đang ở bệnh viện nghỉ ngơi điều dưỡng, có lẽ Dịch Dương Thiên Tỉ vì tức giận nên ngay cả cơ hội mở miệng cũng không cho chị Dư nói, cho đến khi anh tự mình đến tìm cậu lại khéo trùng hợp, đêm hôm đó chính là trước một ngày cậu đang chuẩn bị bay khỏi thành phố Y.

Thật chất là đêm hôm đó Thiên Tỉ hy vọng cậu dành cho anh một nụ hôn tiễn biệt, cậu vẫn còn nhớ nụ hôn đó bao gồm cả sự cảm kích của cậu đối với Thiên Tỉ, đêm hôm đó chính là lần đầu tiên cậu cười sau những sự việc đã xảy ra, cậu không ngờ một màn đó lại trùng hợp bị anh nhìn thấy. . . . . .

Nếu như nói ba năm nay anh luôn hiểu lầm cậu, việc này có thể giải thích tại sao lần đầu tiên lúc anh nhìn thấy cậu ở Male, anh giống như người xa lạ lạnh lùng, về phần lần thứ hai anh tới Male.

. . . . .

Khi đó anh hẳn là đã biết chuyện cậu tới Los Angeles thăm Bảo Nhi, anh tới Male là vì tìm cậu hỏi cho rõ ràng. Thì ra ngày hôm đó Lưu tổng nói là sự thật, anh tức giận là vì nhìn thấy cậu và Thiên Tỉ ở cùng với nhau, cho nên mới phá hủy căn phòng cậu ở. . . . . . Lúc đó trong lòng anh chắc cũng buồn bực lắm, anh không nên đến Male tìm cậu!

Cậu đã hiểu lầm anh. . . . . .

Hóa ra, ba năm trước đây, anh thật sự nghiêm túc đối với hôn nhân của bọn họ, lúc cậu mang thai ở bệnh viện anh từng nói muốn có cuộc sống hòa hợp cũng là chân thành . . . . . .

END CHƯƠNG 135

Đáng nhẽ ra mình đăng nhanh hơn nhưng mất mạng T.T

Đoán xem Vương Nguyên có chấp nhạn không nha m.n ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: