Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 145 : Dọn sạch trở ngại trước hôn lễ


Trên ti vi đang đưa tin chủ tịch tập đoàn "Vương thị" Vương Tuấn Khải tuyên bố cùng vợ trước Vương Nguyên thiếu gia tái hợp lại, những ngày gần đây tình cảm của họ tiến triển tốt đẹp, hôm qua Vương chủ tịch đã chính miệng tuyên bố với giới truyền thông vào ngày sáu tháng này tức là ba ngày sau sẽ cùng Vương Nguyên thiếu gia tay nắm tay bước vào lễ đường kết hôn. . . . . ."

. . . . . .

Thời điểm nhìn thấy tin tức này, Vương Nguyên đang ôm gối ôm ngồi ở trên ghế sofa vui mừng khấp khởi, nụ cười trên mặt vô cùng ngọt ngào.

Vương Tuấn Khải hết giờ làm trở về nhà trọ, liếc thấy Vương Nguyên ngồi trên sofa cười đến vô cùng xán lạn.

Vương Tuấn Khải để chìa khóa xe xuống rồi ngồi vào vị trí bên cạnh Vương Nguyên, ôm nhẹ bờ vai cậu, "Ngay cả anh về cũng không biết, cười gì mà vui vẻ đến mức như thế?"

Nghiêng đầu liếc mắt nhìn Vương Tuấn Khải ở bên cạnh, Vương Nguyên lập tức thu hồi nét mặt tươi cười, ra vẻ bình tĩnh chối phắt đi, "Đâu. . . . . . Đâu có à!"

Ánh mắt sáng quắc của Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm khuôn mặt che giấu ý cười của Vương Nguyên, cố tình trêu chọc cậu nói, "Đợi không nổi muốn gả cho anh sao?"

Sự cố gắng bình tĩnh trên mặt Vương Nguyên trong nháy mắt biến mất, cậu cười xấu hổ, đôi bàn tay trắng như phấn đánh nhẹ anh một cái, "Đáng ghét, rõ ràng thấy em đang xem tin tức này rồi, còn cố ý muốn bắt bẻ em. . . . . ."

Vương Tuấn Khải bắt được tay Vương Nguyên, hôn nhẹ một cái, nghiêm túc hỏi, "Vậy bây giờ có thêm chút lòng tin nào với anh hay không?"

Vương Nguyên không chiều theo dẩu môi nói, "Không có."

Vương Tuấn Khải cười khẽ, "Nếu không có lòng tin, sao cả ngày còn phải tìm những tin tức liên quan đến việc chúng ta sắp kết hôn để xem?"

Vương Nguyên thẹn quá hóa giận, "Em không nói với anh nữa...anh thật đáng ghét......"

Nhìn bộ dáng xấu hổ lung túng của cậu, Vương Tuấn Khải mỉm cười nói, "Vậy em nói thử xem, làm thế nào mới có thể có lòng tin với anh?"

Vương Nguyên mở to mắt nhìn Vương Tuấn Khải, dè dặt cẩn thận hỏi, "Em nói ra anh có thể làm được sao?"

Vương Tuấn Khải ngắm nhìn ánh mắt trong suốt như hồ nước của Vương Nguyên, yêu thương nói, "Nói nghe thử xem."

Cậu học theo ý cười ý vị sâu xa thường ngày của anh, gượng gạo cười từ tốn nói, "Em nói rõ trước, anh muốn nghe, vậy em nói, nhưng những lời em nói thì sau này anh nhất định phải làm được, nếu không em sẽ không nói!"

Vương Tuấn Khải nhíu đầu lông mày, "Học cách khôn khéo như vậy từ khi nào?"

Cậu cười hì hì, "Học được từ anh thôi!" Dường như không có lần nào được chiếm tiện nghi gì ở trên người anh, cho nên lần này, cậu quyết tâm nhất định phải ăn sạch anh. (Hớ hớ :v)

Biết rõ có người nào đó không ngoan dùng mánh khoé, nhưng Vương Tuấn Khải lại có nhiều hứng thú nhếch nhếch môi, "Được, em cứ nói."

Vương Nguyên đắc ý nói, "Yêu cầu của em đối với anh rất đơn giản, dùng một câu nói trong phim ảnh. . . . . . Bắt đầu từ bây giờ, anh chỉ được phép thương một mình em, phải cưng chiều em, không thể gạt em, mỗi một chuyện đã đồng ý với em thì đều phải làm được, mỗi một câu nói đều phải thật lòng với em, không được khi dễ em, mắng em, phải tin tưởng em. Người khác khi dễ em, anh phải là người đầu tiên đứng ra giúp em, khi em vui anh phải cùng vui với em, lúc em không vui, anh phải dỗ cho em vui. Mãi mãi cũng chỉ thấy em là xinh đẹp nhất, trong mộng cũng phải được thấy em, trong lòng anh cũng phải chỉ có em mà thôi!" (Lắm vậy con -_-)

Một hơi nói xong những lời đó, Vương Nguyên đưa ánh mắt mong chờ liến nhìn Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải sau khi nghe xong khóe môi hơi co giật, không trả lời cậu câu nào, trực tiếp đứng dậy.

Vương Nguyên vội vàng đuổi theo anh, "Này. . . . . . Lời em vừa nói anh có nghe thấy không?"

Vương Tuấn Khải nới lỏng cà vạt, mỉm cười nói, "Nào có ai đưa ra yêu cầu dài như vậy, anh nhớ không nổi."

Cậu lập tức bĩu môi, "Em mới mặc kệ anh có nhớ nổi hay không, về sau em sẽ dựa theo tiêu chuẩn này để đánh giá anh. . . . . . Anh phải ngoan ngoãn tuân thủ, không thể chơi xấu, nếu không. . . . . ."

Vương Tuấn Khải có phần hứng thú hỏi, "Nếu không thì sao?"

Vương Nguyên hừ hừ nói, "Nếu không. . . . . .Sau này anh ngủ một mình đi." (Công ty sôfa xin tài trợ cho chương trình này :v)

Vương Tuấn Khải nhíu mày. Cậu nói gì? Cái này cũng được sao. . . . . .

Nhưng lúc này Vương Nguyên nhanh nhẹn xoay người.

Cùng một lúc, thân thể cao lớn mạnh khoẻ của Vương Tuấn Khải đã đến sát cạnh Vương Nguyên, hai tay từ phía sau vòng lên trước ôm chặt eo cậu, Vương Tuấn Khải dụ ngọt nói, "Bà xã đại nhân, anh nào dám chơi xấu. . . . . . Anh làm theo em nói là được rồi. . . . . ." (Có mùi nguy hiểm quanh đây :v)

Vương Nguyên nghe vậy mới hài lòng, quay đầu chủ động hôn vào mặt anh một cái, cậu trai nhỏ dễ thương nào đó nịnh hót nói, "Thấy anh ngoan như vậy, em đi giúp anh chuẩn bị nước tắm!"

Nhưng Vương Tuấn Khải không có dễ dàng để cho Vương Nguyên đi, xoay người cậu lại, chuẩn xác chiếm lấy bờ môi cậu.

"Ưm. . . . . ."

Vương Nguyên lập tức vùng vẫy.

Vương Tuấn Khải áp sát cậu đến bức tường trắng ở sau lưng, nghiêng đầu cẩn thận gặm cắn, tàn sát mút lấy môi cậu.

Một hồi lâu sau cậu mới tránh thoát khỏi Vương Tuấn Khải, thở hổn hển nhìn khuôn mặt điển trai có vẻ như đạt được mục đích của anh, nóng lòng muốn chạy trốn, "Em không cùng anh náo loạn, em đi giúp anh chuẩn bị nước tắm, ngày mai còn phải đi bệnh viện kiểm tra, em muốn đi ngủ sớm một chút. . . . . ."

Vương Tuấn Khải lại tiếp tục kéo cậu vào trong ngực, anh vùi đầu vào cổ cậu, giọng nói nhuốm đầy hơi thở của sự ham muốn dục vọng, khàn khàn nói, "Chúng ta cũng lâu rồi không có. . . . . . Tối nay sao em có thể ngủ sớm được chứ?"

Vương Nguyên đưa lưng về phía anh, hơi nhíu lông mày, "Anh đã quên lời bác sĩ nói rồi sao?"

Vương Tuấn Khải không trả lời cậu, một giây kế tiếp đã nhấc bổng cậu lên.

"A!"

Vương Nguyên còn chưa kịp có phản kháng gì, lúc này đã bị Vương Tuấn Khải đặt lên trên giường. (69s tưởng niệm cái giường xấu số)

Vương Nguyên vội vàng ngồi dậy, ôm ngực, đề phòng nhìn Vương Tuấn Khải đã tiện tay khoá trái cửa phòng lại, "Tuấn Khải, bình tĩnh một chút, không phải anh muốn làm cho việc điều trị của em kiếm củi ba năm thiêu một giờ chứ?"

Vương Tuấn Khải giờ phút này đang cởi ra nút áo sơ mi, anh không nhanh không chậm nói, "Anh đã hỏi qua bác sĩ trưởng của em."

Vương Nguyên trừng lớn mắt nghi ngờ nhìn anh, "Anh hỏi người ta cái gì?"

Vương Tuấn Khải vứt áo sơ mi sang một bên, rồi sau đó ngồi xuống mép giường trực tiếp chủ động cởi nút áo cho Vương Nguyên, giọng nói rõ ràng đang đè nén những xao động trong cơ thể mà khàn khàn, "Họ nói tình trạng cơ thể em đã khôi phục rất tốt, cứ tiếp tục như vậy, từ từ có thể có một chút. . . . . ."

Vương Nguyên càng thêm nghi ngờ, "Có thể có một chút cái gì?"

Vương Tuấn Khải từ tốn nói ra bốn chữ, "Sinh hoạt vợ chồng!"

Trời ạ, anh lại còn đi hỏi bác sĩ mấy vấn đề này?

Nghĩ đến ngày mai còn phải đi gặp bác sĩ trưởng, Vương Nguyên lập tức thấy xấu hổ đến muốn chui xuống đất.

Lúc này anh đã cởi ra áo của cậu, tay anh xoa nhẹ phần đội lên ở trước ngực cách một lớp vải cuối cùng trên người cậu. . . . . .

Cậu cảm nhận được từng ngón tay anh khi tiếp xúc đến mỗi một tấc trên da thịt cậu đều mang theo nhiệt độ nóng bỏng, để tránh cho sự ham muốn nhất thời mà dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, cậu lần nữa đẩy anh ra, khẩn trương nói, "Tránh cho không thể có sai sót gì về sau, hay là không nên. . . . . . Huống chi lúc trước anh cũng có nói với em, dùng mọi cách thức ngừa thai nào cũng không thể chính xác một trăm phần trăm được!"

"Anh có nói sao?" Vương Tuấn Khải giống như không nhớ rõ, phủ nhận nói, "Đây nhất định không phải là anh nói. . . . . ."

Bất kể người đàn ông nào có khôn khéo thông minh đi nữa thì giờ phút này cũng không thể giữ được lý trí.

"Hả. . . . . ." Đừng chơi xỏ lá như vậy chứ.

Vương Tuấn Khải ngay lập tức đè Vương Nguyên nằm ở phía dưới cơ thể. . . . . .

-------

Đọc được tin tức trên báo, Đường Hân tức giận đến cắn răng nghiến lợi, rồi bỗng nhiên không dằn được cơn tức giận, Đường Hân cầm lên xé tờ báo nát.

Đường Hân nhìn tờ báo đúng là số báo của ngày hôm nay, trên báo đăng hình ảnh Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên sánh đôi ra vào, trên mỗi một tấm hình đều có thể nhìn thấy dáng vẻ anh dìu Vương Nguyên hoặc thân mật ôm lấy cậu ta. . . . . .

Tận đáy lòng Đường Hân vô cùng căm giận. Vương Nguyên, đừng tưởng rằng cậu có thể sống tốt, tôi có thể lật đổ được Đan Nhất Thuần đương nhiên cũng có thể lật đổ được cậu, cậu muốn ngày kia gả cho Tuấn Khải sao? Nằm mơ đi! !

Từ suy nghĩ đó, Đường Hân lập tức gọi điện thoại cho Dịch Dương Thiên Tỉ.

. . . . . .

Nửa giờ sau, Vương gia nhận được điện thoại của Đường Hân gọi tới.

Đường Hân chỉ định muốn bà Vương nghe điện thoại, nhưng giờ phút này tâm tình bà Vương đang không tốt ngồi trên ghế sofa, người giúp việc nhìn thấy bà Vương có vẻ không vui, chỉ đành cẩn thận dè dặt thăm dò bà Vương, "Bà chủ, Đường Hân tiểu thư gọi điện thoại đến nói có một số chuyện quan trọng muốn nói với bà."

Bà Vương nghe nói tới Đường Hân, tâm tình vốn đang không tốt càng trở nên không vui, "Cô ta tìm tôi để làm gì? Tuấn Khải và cô ta từ lâu đã không còn quan hệ nữa, tôi không có gì để nói với cô ta." Bà Vương có thành kiến với Vương Nguyên là bởi vì thân thế bối cảnh của cậu , trên thực tế bà Vương cũng là người biết phân biệt đúng sai, đối với việc Đường Hân đã từng ích kỷ có hành vi tồi tệ tự nhận lấy thân phận là ân nhân cứu mạng của Vương Tuấn Khải nhiều năm qua, bà Vương vô cùng chán ghét.

Người giúp việc truyền lại lời nói của Đường Hân, "Nhưng Đường tiểu thư nói chuyện cô ấy muốn nói với bà là chuyện có liên quan đến cậu chủ và Vươngg thiếu gia."

Bà Vương sau khi nghe xong người giúp việc kể lại, sau đó mới cầm lên điện thoại lên, "Tôi đây, nói đi."

Giọng nói Đường Hân vẫn ngọt ngào mềm mại như ngày trước, vui mừng nói, "Bác gái, cám ơn bác đã đồng ý nhận điện thoại của con. . . . . ."

Bà Vương không có kiên nhẫn nói, "Tôi không có thời gian nhiều lời với cô, cô nói đi, tôi đang nghe."

Đường Hân nghẹn lời nói, "Bác gái, cho tới nay cũng không thể nói tiếng 'Xin lỗi' với bác, bấy lâu nay con không nói sự thật với mọi người là con không đúng, còn làm như vậy chỉ là vì con thật sự rất thích Tuấn Khải. . . . . ."

Bà Vương lạnh lùng nói, "Những lời này cô đừng nên nói với tôi, nếu cô có thể làm cảm động được Tuấn Khải là do bản lãnh của cô, còn nếu không có chuyện gì khác để nói với tôi, thì sau này đừng có gọi điện thoại đến Vương gia nữa."

Trước khi bà Vương đang muốn cúp điện thoại Đường Hân vội vàng nói, "Bác gái, con biết Tuấn Khải và tiểu Nguyên sắp kết hôn rồi, cũng biết tâm tình của bác lúc này nhất định rất không vui, nếu hôm nay người cùng Tuấn Khải kết hôn là Đan tiểu thư, nhất định con sẽ không gọi cuộc điện thoại này cho bác, bởi vì con vẫn luôn xem bác là người mà con kính trọng nhất, con không muốn nhìn thấy bác sau này phải khó chịu, cho nên, con muốn nói với bác là con biết được một chuyện. . . . . . Ba năm trước tiểu Nguyên sanh non vì vậy mà về sau sẽ không thể sinh con được nữa, sau này dù cậu ấy có lấy Tuấn Khải, cũng không thể sinh con được cho anh ấy. . . . . ."

Bà Vương sau khi nghe xong giật mình kinh ngạc, "Cô nói cái gì?"

Đường Hân lặp lại lời nói vừa rồi cho bà Vương nghe một lần nữa.

"Vương Nguyên đáng chết này, cậu ta như vậy mà còn muốn gả cho Tuấn Khải. . . . . Vương gia chúng tôi tuyệt đối sẽ không chấp nhận người có khuyết điểm lớn như vậy!" Dứt lời, bà Vương tức giận kết thúc cuộc nói chuyện.

Trời vừa hừng sáng, cửa phòng nhà trọ Vương Nguyên liền truyền đến từng tiếng đập cửa vang dội.

Vương Nguyên do suốt đêm mệt mỏi mà vùi ở trong ngực Vương Tuấn Khải ngủ say, bởi vì anh là một người ngủ dễ tỉnh khi nghe được tiếng gõ cửa lập tức liền mở mắt ra.

Vương Tuấn Khải nhẹ gỡ ra cánh tay đang bị Vương Nguyên gối đầu lên, khoác vào chiếc áo ngủ rồi bước xuống giường.

Giống như đột nhiên mất đi vòng ôm ấm áp, trong lúc ngủ mơ Vương Nguyên ưm một tiếng.

Vương Tuấn Khải cúi đầu hôn nhẹ trước trán Vương Nguyên, sau khi nhìn thấy cậu lần nữa chìm vào giấc ngủ lúc này mới đi ra khỏi phòng.

Sau khi mở ra cửa phòng liếc thấy đứng ở trước cửa phòng là bà Vương, Vương Tuấn Khải nhất thời nhíu mày.

Tận đáy lòng lúc này đã chuẩn bị vô số lời để nhục mạ Vương Nguyên, sau khi bà Vương nhìn thấy Vương Tuấn Khảithì lựa chọn im lặng.

Vương Tuấn Khải không nói gì với bà Vương, mà là trực tiếp xoay người đi vào nhà trọ.

Bà Vương cùng đi theo vào nhà trọ, nhíu mày nói, "Tuấn Khải, con thật muốn kết hôn với con trai Dịch Dương Đinh Mặc sao?"

Vương Tuấn Khải đưa lưng về phía mẹ mình, lạnh lẽo nói, "Cậu ấy là cậu ấy, ông ta là ông ta, nếu mẹ cứ muốn cả đời để tâm vào chuyện vụn vặt nữa, sau khi con và cậu ấy kết hôn, e rằg cũng sẽ không thường về nhà đâu."

Bà Vương bước đến trước mặt Vương Tuấn Khải, kiên nhẫn thuyết phục, "Tuấn Khải, mẹ có nghe nói, bây giờ cậu ấy căn bản không thể sinh con được nữa. . . . . . Vương gia chúng ta làm sao có thể cho phép không có cháu trai đây? Nếu ngày nào đó ba con tỉnh lại, cũng chưa chắc sẽ đồng ý cho con và Vương Nguyên kết hôn đâu!"

Vương Tuấn Khải liến nhìn về phía trước, ánh mắt bởi vì không vui mà càng thêm ảm đạm, "Đừng nói đến chuyện cơ thể cậu ấy đang được điều trị, coi như cả đời này cậu ấy không thể sinh con được nữa, cậu ấy vẫn mãi sẽ là con dâu duy nhất của mẹ!"

Bà Vương nghe vậy vô cùng tức giận, nhưng không thể nào phát tác ở trước mặt con mình, giọng nói chỉ có thể thành khẩn kêu gọi, "Tuấn Khải! !"

Lúc này Vương Tuấn Khải nhìn về phía phòng của Vương Nguyên, thản nhiên nói, "Cậu ấy còn đang ngủ, con không muốn cuộc nói chuyện của chúng ta quấy rầy đến cậu ấy." Ẩn ý là, anh không đồng ý bà Vương tức giận ở chỗ này.

Bà Vương thất vọng thốt lên, "Chẳng lẽ ở trong mắt con, lời của mẹ nói không thể lọt vào tai?"

Vương Tuấn Khải nhìn ánh mắt đau đớn của bà Vương, giọng vừa mới lạnh lùng đã có chút hòa hoãn, bình tĩnh nói, "Mẹ, tại sao mẹ không thể vì con mà hòa hợp ở chung với cậu ấy? Cậu ấy là con trai của Dịch Dương Đinh Mặc, nhưng cậu ấy đã làm sai điều gì? Mẹ lúc nào cũng nói mẹ cậu ấy là người phá hủy tình cảm của ba và mẹ, nhưng mẹ có từng nghĩ qua chưa, nguyên nhân thực sự An Ngưng lựa chọn tự sát là vì bị mẹ uy hiếp bức bách. . . . . ."

Bà Vương trong phút chốc không nói được lời nào.

Vương Tuấn Khải không hề nhìn đến bà Vương thêm một cái, trực tiếp xoay người cất bước đi, "Lời con muốn nói với mẹ cũng chỉ có bấy nhiêu, mặc kệ sau này mẹ đối với Vương Nguyên có ý kiến gì, con cũng chỉ có thể đứng về phía cậu ấy. Cậu ấy rất mong muốn được cải thiện tốt mối quan hệ mẹ chồng con dâu với mẹ, nếu như mẹ mong chờ sau này có thể trải qua cuộc sống ngậm kẹo đùa cháu, vậy thì hãy thử ở chung hòa thuận với cậu ấy đi. Còn nữa...Hôn lễ ngày mai con sẽ giữ lại vị trí người chứng hôn cho mẹ, nếu mẹ đồng ý thì đến tham dự, không đồng ý thì hôn lễ của con và cậu ấy cũng sẽ tiếp tục tổ chức!"

. . . . . .

Trong lúc mơ màng ngủ, Vương Nguyên mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện truyền vào trong phòng, cậu từ từ mở ra đôi mắt buồn ngủ mông lung.

Vương Nguyên vừa định ngồi dậy, thì lúc này Vương Tuấn Khải lại vừa vặn bước vào phòng.

Vương Nguyên buồn ngủ mắt nhập nhèm hỏi, "Tuấn Khải, có người tới sao?"

Vương Tuấn Khải ngồi xuống mép giường, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu, "Không có, anh vừa ra phòng khách gọi điện thoại."

Vương Nguyên lập tức khẩn trương, "Không phải là công ty có chuyện phiền phức gì nữa chứ?"

Vương Tuấn Khải cười nhẹ một tiếng, "Tất cả mọi chuyện phiền lòng gần đây của anh đều là đang suy nghĩ, không biết ngày mai em có thích hôn lễ của anh chuẩn bị hay không?"

Vương Nguyên lười biếng tựa vào trong ngực Vương Tuấn Khải, nghe tiếng nhịp tim anh đập, thõa mãn nói, "Mặc kệ hôn lễ anh chuẩn bị ra làm sao, dù cho chỉ có anh và em hai người đứng ở trước mặt Mục Sư, em cũng vui rồi..... Tuấn Khải, cho tới bây giờ em đều không thể tin được đã trải qua nhiều chuyện như thế mà chúng ta vẫn còn có thể sống cùng với nhau...... Sau vụ thẩm vấn trên tòa án, em lúc nào cũng nghĩ cả đời này có lẽ sẽ không bao giờ anh cần em nữa......"

Vương Tuấn Khải nâng cằm Vương Nguyên lên, thương yêu nói, "Đồ ngốc, ngày mai sẽ phải kết hôn rồi, từ bây giờ anh không cho phép em bắt đầu suy nghĩ lung tung! !"

Hốc mắt Vương Nguyên đỏ lên, cậu quyến luyến đưa tay ôm chặt Vương Tuấn Khải, nức nở nói, "Em cam đoan với anh, về sau bất kể xảy ra chuyện gì, chỉ cần không phải chính miệng anh nói không cần em, em sẽ không rời khỏi anh nữa, em muốn cả đời này ở mãi bên cạnh anh. . . . . ."

Vương Tuấn Khải hôn lên bờ môi Vương Nguyên, nghiêm túc nói, "Đây chính là em nói nhé, không được nuốt lời đó. . . . . ."

-------

"Vương thị."

Chị Dư đứng trong phòng làm việc của tổng giám đốc báo cáo với Vương Tuấn Khải, "Tổng giám đốc, hôn lễ đã chuẩn bị thỏa đáng. . . . . ."

Vương Tuấn Khải ngước mắt liếc nhìn chị Dư, "Rất tốt."

Chị Dư lại nói, "Tổng giám đốc, còn có một việc. . . . . . Tôi tra được tối hôm qua Dịch Dương Thiên Tỉ đã bay đến Los Angeles, chắc là vì chuyện Vươngg thiếu gia và cậu sắp kết hôn, tôi sợ anh ta sẽ quấy rối hôn lễ của cậu và Vươngg thiếu gia." Tuy rằng chị Dư không chào đón Vương Nguyên, nhưng Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên sắp kết hôn đã thành sự thật, chị Dư cũng không thể nào có gì dị nghị.

Cả người Vương Tuấn Khải vẫn dựa vào thành ghế, lạnh lùng rõ ràng nói, "Nếu hắn đã đến, ngược lại tôi không cần phải hao tâm phí sức."

. . . . . .

Trong một quán cà phê ngoài trời, Dịch Dương Thiên Tỉ sau khi tìm được vị trí đã hẹn gặp mặt Vương Nguyên, ánh mắt lại vô tình bắt gặp Vương Tuấn Khải cũng đang nhàn hạ ngồi ở vị trí đó.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhất thời sửng sốt, anh lập tức bước tới trước mặt Vương Tuấn Khải, hờ hững nói, "Vương tổng, sao anh lại ở đây?"

Vương Tuấn Khải không nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ, giọng tỉnh bơ lạnh đạm nói, "Anh đang nghi ngờ tại sao người tới gặp anh không phải là Vương Nguyên, đúng không?"

Dịch Dương Thiên tỉ lập tức hiểu ra, "Thì ra Vương Nguyên căn bản không có liên lạc với tôi, là anh?"

Đúng vậy, Dịch Dương Thiên Tỉ vừa xuống máy bay hãy nhận được một tin nhắn có chữ ký của "Vương Nguyên " để lại, vì sợ bỏ lỡ cơ hội được gặp Vương Nguyên, cho nên Dịch Dương Thiên Tỉ không chút suy nghĩ liền đi tới quán cà phê "Vương Nguyên" hẹn gặp anh.

Ánh mắt Vương Tuấn Khải nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ hơi nheo lại, "Đừng có mở miệng ra câu nào cũng gọi tên của cậu ấy, Dịch tổng đừng quên, bắt đầu từ ngày mai cậu ấy chính là vợ tôi rồi!"

Dịch Dương Thiên Tỉ tức giận nói, "Vương Tuấn Khải, anh căn bản chính là cố ý khiến cho quan hệ của tôi cùng Vương Nguyên càng thêm bế tắc, anh thật hèn hạ! !"

Ngày đó ở hội sở, sau khi nhìn thấy Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải ở bên nhau, Dịch Dương Thiên Tỉ đối với việc Vương Nguyên được Vương Tuấn Khải ôm vào trong ngực thật vô cùng thất vọng và mất mát, nhưng sau khi về lại thành phố Y, anh vẫn không nhịn được muốn liên lạc với Vương Nguyên, nhưng làm thế nào anh cũng không thể gọi điện thoại được cho cậu, cộng thêm nhận thấy cậu không hề muốn nhận điện thoại của anh. . . . . . Mới đầu có một thời gian anh cũng sa sút tinh thần đắm chìm trong sự mất mát đó, cho đến ngày gần đây biết được tin tức cậu cùng Vương Tuấn Khải sắp kết hôn, đáy lòng anh bởi vì khó chịu, cho nên một lần nữa cố gắng liên lạc với cậu, nhưng mà điện thoại cậu vẫn không cách nào liên lạc được, cuối cùng không ngăn cản được nỗi nhớ anh lập tức đi đến công ty thông tin khách hàng tìm hiểu thử xem cậu có còn sử dụng số này hay không, kết quả lại để anh vô tình điều tra được cậu có từng liên lạc với anh, nhưng điện thoại của anh thì chưa bao giờ nhận được cuộc gọi của cậu.

Lúc này anh mới suy nghĩ ra, ngày đó ở hội sở nhìn thấy cậu có lẽ mọi chuyện thật sự là do Vương Tuấn Khải âm thầm thao túng, cho nên khi nhận ra được điều này, anh liền lập tức bay đến Los Angeles.

Vương Tuấn Khải nhếch môi cười, giương mắt nhìn sang Dịch Dương Thiên Tỉ, không nhanh không chậm nói, "Nói về hèn hạ, tôi hình như còn thua xa anh. . . . . . chuyện Vương Nguyên không thể sinh con, tôi đoán là do anh tiết lộ cho Đường Hân, nhờ đó mà Đường Hân mới có cơ hội lợi dụng mẹ tôi!" Đối với hành động việc làm của Đường Hân, trong lòng Vương Tuấn Khải đều biết rõ.

Vương Tuấn Khải cũng không phủ nhận, "Đúng, tôi quả thật không muốn Vương Nguyên gả cho anh, bởi vì anh căn bản không xứng có được Vương Nguyên!"

Vương Tuấn Khải không hề hờn giận, ngược lại khóe môi còn nhếch lên nở nụ cười, nhạt nhẽo nói, "Nhưng anh không thể nào phủ nhận lòng của cậu trước sau vẫn chỉ thuộc về tôi."

Lời Vương Tuấn Khải nói là vết thương bấy lâu nay trong lòng Dịch Dương Thiên Tỉ, nhưng lúc này Thiên Tỉ lại cười nhẹ nói, "Lòng có thể thuộc về anh, nhưng Vương tổng có thể chắc chắc cơ thể của cậu ấy cũng chỉ thuộc về một mình anh hay không? Nếu Vương tổng điều tra được cặn kẽ rõ ràng, chắc cũng đã biết tôi và Vương Nguyên từng ở cùng nhau ở khách sạn 'LLD' của anh hai ban đêm. . . . . ."

Vương Tuấn Khải quỷ quyệt nhếch môi, "Nếu tôi nói với anh rằng, chính miệng cậu ấy đã từng nói cho tôi biết 'cậu ấy chỉ thuộc về một mình tôi', vậy anh nghĩa thử xem, ở trong tình huống nào khiến cho cậu ấy nói ra câu đó với tôi?"

Sắc mặt Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ trong phút chốc xanh mét.

Lời nói giữa đàn ông với nhau luôn gọn gàng dứt khoát như vậy.

Vệ sĩ sau lưng Vương Tuấn Khải giúp anh kéo ra ghế dựa, Vương Tuấn Khải mang theo nụ cười đứng lên, tầm mắt nhìn thẳng về phía trước, từ tốn nói, "Dịch tổng, tôi hy vọng anh nhớ kỹ, đừng vì chữ yêu mà đánh mất tư cách, sử dụng một số thủ đoạn nhỏ để phá hoại tình cảm của người khác, nếu không người cuối cùng bị tổn thương cũng chỉ có bản thân mình, hơn nữa tôi cũng sẽ không bỏ qua đâu!"

END CHƯƠNG 145

Dạo này lười quá :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: