Chương 153: Chỉ muốn yêu em nhiều hơn chút
Xế chiều hôm nay là ngày Vương Nguyên đến bệnh viện tái khám lần cuối cùng, bình thường Vương Tuấn Khải đều tự mình đưa Vương Nguyên đến bệnh viện, hôm nay cũng không ngoại lệ, cho nên vào buổi trưa Vương Tuấn Khải đã trở về nhà.
Kiểm tra xong, trên đường trở về biệt thự, Vương Tuấn Khải vừa lái xe vừa để ý đến Vương Nguyên ngồi nghiêm túc bên cạnh, trên mặt cậu không có biểu lộ gì nhưng sắc mặt có vẻ tái nhợt, thần sắc còn có chút mệt mỏi, nhưng tất cả đều được che giấu khéo léo dưới lớp phấn trên mặt, nếu không nhìn kỹ chắc là sẽ không phát hiện.
"Không thoải mái sao?"
Vương Tuấn Khải vươn tay định thử xem độ ấm trên trán Vương Nguyên, nhưng cả người cậu cứng đờ, rồi sau đó nhanh chóng né tránh.
Vương Tuấn Khải nhìn bàn tay vươn ra, không khỏi nhớ tới biểu hiện vừa rồi của Vương Nguyên, lúc bác sĩ thông báo thân thể cậu đã hoàn toàn hồi phục hơn nữa sẽ không ảnh hưởng đến vấn đề sinh con, cậu không biểu hiện sự vui mừng như trong tưởng tượng của anh, ngược lại còn trầm tĩnh ngồi yên ở đó, dường như cậu còn che giấu tâm sự, cả buổi chiều lúc nào cũng lãng tránh ánh mắt anh, thậm chí còn tránh né bất kì hành động tiếp xúc thân mật của anh, khi anh về đến nhà, cậu đều tươi cười rạng rỡ trước mặt mọi người, duy chỉ có lạnh nhạt đối với anh.......
Rất rõ ràng, cậu đang trốn tránh anh, nhưng tại sao lại như vậy?
Vương Tuấn Khải cho xe dừng lại.
Quan sát kỹ lưỡng khuôn mặt nghiêng của Vương Nguyên, cố gắng tìm ra một chút manh mối biểu hiện khác thường trên mặt cậu.
"Rốt cuộc là sao vậy? Hay là anh đã làm sai điều gì , khiến cho bà xã anh không vui?" Vương Tuấn Khải cầm bàn tay trắng nõn của Vương Nguyên, xoa nhẹ lên từng ngón tay của cậu.
Một lần nữa, Vương Nguyên giống như bị lửa đốt, nhanh chóng rút tay về, hơn nữa nắm chặt hai tay đặt trên đầu gối.
"Em không sao, anh lái xe đi." Cậu nhìn thẳng phía trước, vẫn duy trì lạnh lùng như trước.
Vương Tuấn Khải nhíu chặt mi tâm, đương nhiên anh biết cậu nhất định có chuyện, nếu không cậu sẽ không thay đổi thái độ nhiều như vậy. Buổi sáng lúc ra cửa bọn họ vẫn còn rất ngọt ngào vui vẻ, chứ không phải bộ dáng như bây giờ, cậu đang cố ý tránh né anh giống như chim sợ cành cong.
"Em rốt cuộc sao vậy? Có chuyện gì thì nói ra, đừng để buồn bực trong lòng được không?" Vương Tuấn Khải nói xong, anh cũng cố gắng không chạm vào cậu, chỉ quan sát từng chút thay đổi rất nhỏ trên gương mặt cậu.
Anh nhìn thấy trong đáy mắt cậu chợt lóe lên một tia khó chịu đang kìm nén.
Vương Nguyên cười nhẹ một tiếng, "Em không sao."
Vương Tuấn Khải ra lệnh, "Anh muốn em nói ra."
Vương Nguyên nhìn về phía Vương Tuấn Khải, chậm rãi nói, "Em đang suy nghĩ, anh có thực sự tin tưởng em hay không?"
Vương Tuấn Khải nhíu chặt chân mày, trầm mặc chờ đợi cậu nói tiếp.
"Em đã giải thích với anh rất nhiều lần, giữa em và Dịch Dương Thiên Tỉ không có nửa điểm quan hệ, em chỉ đơn thuần xem anh ấy như là bạn của em. Em biết rõ anh ấy đã từng làm rất nhiều chuyện cản trở chúng ta đến với nhau, nhưng em cũng biết xuất phát điểm chỉ vì muốn bảo vệ em, cho nên, mặc dù em đã từng chán ghét anh ấy đến mức không muốn liên lạc với anh ấy nữa, nhưng trong đáy lòng em vẫn luôn coi anh ấy là người bạn tốt nhất....... Em không hiểu, chúng ta đã hạnh phúc rồi, tại sao anh còn dồn anh ấy vào đường cùng?"
Giọng nói sắc bén của cậu giống như đang lên án anh, Vương Tuấn Khải từ đầu đến cuối vẫn không hề biểu lộ chút biểu cảm nào, giờ phút này chỉ âm trầm lạnh lẽo.
Vương Nguyên nghẹn lời nói, "Vương Tuấn Khải, đừng nên làm hại Thiên Tỉ nữa, có được hay không?"
Giờ phút này trong đầu Vương Tuấn Khải chợt hiện lên thời điểm tối qua khi anh đi công tác trở về, cậu vốn là muốn nói với anh chuyện này nhưng vì sợ điều gì đó mà tạm dừng nói sang chuyện khác....... Tối hôm qua anh còn cho rằng mình nhìn lầm, nhưng thật không ngờ từ tối qua đến giờ cậu vẫn luôn suy nghĩ đến vấn đề này.
Giọng điệu lạnh lùng Vương Tuấn Khải nói, "Em đang khẩn cầu anh sao?"
Ánh mắt của bọn họ giao nhau, thái độ Vương Tuấn Khải cứng ngắc, lạnh lùng, trong lòng Vương Nguyên cảm thấy sợ hãi, nhưng vì muốn nói rõ ràng với anh chuyện này, cậu lấy hết dũng khí nói: "Đúng, em đang cầu xin anh, em hy vọng anh có thể vì em mà thay đổi tác phong xử sự của anh ngày trước, rất nhiều việc anh ra tay quá tàn nhẫn......."
Vương Tuấn Khải đưa ánh mắt nhìn về phía trước, bình tĩnh nghiến răng nghiến lợi bật ra từng chữ, "Em biết không? Từ sau khi chúng ta kết hôn, đây là lần thứ hai chúng ta cãi nhau vì Dịch Dương Thiên Tỉ, anh chưa từng nghĩ rằng hôm nay em còn có thể vì hắn ta mà cầu xin anh."
Không khí giữa bọn họ nặng nề như chết lặng.
Vương Nguyên khó chịu nói: "Em không muốn cãi nhau với anh, em chỉ là..."
"Em chỉ là không tin lời anh nói."
Vương Tuấn Khải nghiêm nghị lạnh lùng gằn từng chữ, hung hăng đập một cái vào tay lái, cuối cùng, Vương Tuấn Khải nở nụ cười đầy vẻ u ám, tiếng cười của anh tràn đầy giễu cợt trong không gian nhỏ hẹp trên xe.
"Vương Nguyên, ngược lại anh muốn hỏi em, coi như anh thật sự muốn làm gì đó với Dịch Dương Thiên Tỉ, nhưng vào giờ phút này tại sao em luôn đứng bên Dịch Dương Thiên Tỉ mà không phải là vô điều kiện ủng hộ anh, ủng hộ chồng của em! !"
Anh nhìn về phía cậu hỏi, "Tại sao?"
Cậu nghẹn ngào giải thích, "Bất cứ chuyện gì em cũng có thể vô điều kiện ở bên cạnh ủng hộ anh, nhưng mà em không hy vọng anh làm hại đến Thiên Tỉ...... Anh ấy đã từng có rất nhiều sai lầm, nhưng anh ấy đã giúp đỡ em rất nhiều, sau khi ra tù cuộc sống của em vô cùng khó khăn không nơi nương tựa, nhưng anh ấy đã chỉ đường cho em kiên cường sống tiếp, ba năm em ở Male cũng là mỗi ngày anh ấy đều gọi điện khích lệ em......... Em có thể không trở thành bạn của anh ấy, nhưng không cho phép bản thân mình làm tổn thương anh ấy, mà anh là chồng của em, trong mắt em, anh làm tổn thương anh ấy cũng giống như em làm tổn thương anh ấy, em không muốn như vậy............"
"Được, rất tốt. . . . . ." Gương mặt anh tuấn của anh dường như vì kiềm chế mà khẽ run lên, giờ phút này nếu người đối mặt với anh không phải là cậu, có lẽ người đó đã phải chết một ngàn một vạn lần rồi, nhưng mà.... Cơn tức giận ngút trời của anh lúc này dần dần bị áp chế vào trong lòng, anh từ từ buông lỏng cậu ra, lạnh lùng cười một tiếng.
Cậu nhìn anh , vẻ mặt anh lạnh lùng cứng ngắc như đá.
Cậu không nói gì thêm nữa, quay mặt đi đưa ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước.
Anh đạp chân ga, xe tiếp tục chay đi, có điều, bên trong xe lâm vào trạng thái tĩnh lặng mà từ khi kết hôn tới nay chưa bao giờ có.
-----
Vương Tuấn Khải đưa Vương Nguyên trở lại biệt thự sau đó trực tiếp lái ô tô rời đi.
Vương Nguyên đứng trước cửa biệt thự nhìn bóng xe biến mất, trái tim cậu dường như cũng bị xé rách đau đớn.
. . . . . .
"Vương thị" .
Trong đêm tối, Vương Tuấn Khải đứng ở trước cửa sổ sát đất trong phòng làm việc, trầm tư suy nghĩ.
Bất chợt, phía sau lưng anh truyền đến tiếng bước chân, âm thanh của Lưu Nhất Lân theo sau truyền đến, "Tôi vốn là muốn đến nhà cậu cùng ăn bữa tối, nhưng mà cậu không có ở đó, tôi lại thấy tâm tình của tiểu Nguyên dường như không tốt lắm, cho nên tôi nghĩ cậu và tiểu Nguyên cãi nhau ....... Biết cậu ở nơi này, cho nên mang theo một chai Laffey năm 82 uống một ly với cậu."
Lưu Nhất Lân đi thẳng tới trước tủ rượu trong phòng làm việc, sau đó rót hai ly Laffey.
Lưu Nhất Lân đưa ly rượu cho Vương Tuấn Khải, "Đây là chai Laffey quý giá ở hội sở của tôi, nếu không phải cảm kích cậu giúp tôi tìm được hành tung của Nhất Thuần, tôi cũng sẽ không nỡ lấy ra."
Thậm chí còn không nhìn Lưu Nhất Lân một cái, Vương Tuấn Khải lành lạnh nói từng chữ: "Tôi muốn một mình yên tĩnh một chút."
Vương Tuấn Khải trước sau vẫn lạnh lùng như băng, nếu không phải nhìn thấy bộ dạng chán nản mất mác của Vương Nguyên ở biệt thự, giờ phút này Lưu Nhất Lân cũng không đoán ra được tâm tình Vương Tuấn Khải không tốt, vì vậy Lưu Nhất Lân để xuống ly rượu trên mặt bàn làm việc, dùng giọng của người bạn tốt quan tâm nói: "Cậu chịu nghe tiểu Nguyên thuyết phục giúp tôi tìm ra tung tích Nhất Thuần, vì vậy có lẽ hai người cũng không phải vì chuyện này mà cãi nhau..... Nói đi, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?"
Cả người Tuấn Khải toát lên vẻ nghiêm túc lạnh lùng, nhưng vẫn không lên tiếng.
Lưu Nhất Lân tựa vào mặt tường bên cạnh Vương Tuấn Khải, khuyên nhủ, "Cậu đừng quên, tôi có thể bày mưu tính kế cho cậu trong chuyện tình cảm, huống chi tính tình của tiểu Nguyên tôi cũng khá rõ, cậu nói cho tôi biết, có lẽ tôi có thể giải quyết vấn đề giúp hai người."
Vương Tuấn Khải vào giờ phút này xoay người, trực tiếp mở cửa bước đi ra ngoài.
Lưu Nhất Lân lập tức đuổi theo, thế nhưng Vương Tuấn Khải đã đi vào thang máy.
Lưu Nhất Lân cuối cùng không đuổi theo Vương Tuấn Khải, chỉ cảm thấy tối nay tâm tình của Vương Tuấn Khải đã chán nản đến cực điểm, bởi vì những lúc tâm trạng của Vương Tuấn Khải chán nản như vậy, cũng là những lúc anh muốn yên tĩnh một mình nhất.
. . . . . .
Tại biệt thự.
Đêm khuya yên tĩnh, Vương Nguyên ôm gối ngồi trên ghế sofa, cậu không ngừng ngước mắt nhìn đồng hồ trên tường, vậy mà đồng hồ đã báo mười hai giờ đêm, thế nhưng anh vẫn không xuất hiện.
Vương Nguyên ngồi trên ghế sofa, trong lòng mơ hồ cảm thấy đau đớn.
Anh đang giận cậu sao? Cậu không hiểu. . . . . . Tại sao anh lại phải tức giận với cậu?
Bọn họ là vợ chồng, cậu chỉ không muốn giấu giếm anh nên mới nói cho anh biết suy nghĩ thật lòng cậu, vì sao anh không hiểu cho cậu?
Đúng lúc Vương Nguyên đang trầm tư suy nghĩ thì nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn của Vương Tuấn Khải bước vào biệt thự.
Nghe thấy tiếng bước chân Vương Nguyên lập tức đứng lên khỏi ghế sofa, nhìn về phía Vương Tuấn Khải, cậu không biết phải làm sao nên do dự đứng im tại chỗ.
Vương Tuấn Khải đi về phía Vương Nguyê, ánh mắt đen láy dừng lại trên khuôn mặt đang che giấu vẻ mệt mỏi của cậu, nhẹ giọng hỏi, "Sao còn chưa ngủ?"
Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải, nghẹn giọng nói, "Chờ anh."
Vương Tuấn Khải ôm lấy hông của Vương Nguyên, thương yêu nói, "Về sau anh có về muộn cũng không cần đợi, đi ngủ sớm đi. . . . . ."
Vương Nguyên thuận thế ôm lấy , "Vậy về sau anh có thể đừng về muộn nữa có được không?"
Vương Tuấn Khải dừng lại bước chân, sau khi sâu sắc liếc mắt nhìn vào đôi mắt của Vương Nguyên, anh giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tinh xảo của cậu, "Thật xin lỗi."
Vương Nguyên chụp lên mu bàn tay của Vương Tuấn Khai, ra sức lắc đầu, "Đừng nên nói lời khách sáo với em như vậy. . . . . Ông xã, anh đáp ứng em rồi phải không?"
Ngay lập tức, bàn tay Vương Tuấn Khải đang đặt trên khuôn mặt của Vương Nguyên chợt khựng lại.
Vương Nguyên cảm nhận được cậu dường như đang nín thở chờ đợi anh nói cho cậu biết đáp án.
Vương Tuấn Khải tỉ mỉ vuốt ve khuôn mặt Vương Nguyên , bỗng dưng anh rút tay về, đưa mắt nhìn về phía ánh sáng nơi vườn hoa xinh đẹp ngoài cửa sổ, "Em lên ngủ trước đi, anh có việc muốn đến phòng sách xử lý."
Vương Nguyên chỉ nhìn thấy ánh mắt của Vương Tuấn Khải trở nên thâm trầm, lại đoán không ra ý định của anh vào giờ phút này, cậu sững sờ hỏi, "Anh không đi với em trở về phòng ngủ sao?"
Vương Tuấn Khải xoay người, cất bước đi về hướng phòng sách, bình tĩnh nói, "Còn chút việc chưa xử lý xong, em lên trước đi. . . . . . Anh làm xong sẽ đi lên liền."
Vương Nguyên nhìn bóng lưng xoay người của Vương Tuấn Khải như có vẻ xa cách nào đó, trong lòng không hiểu đó chính là cảm giác gì.
Trong phòng sách, Vương Tuấn Khải ngồi sau bàn làm việc cầm điện thoại bấm một dãy số.
Một giây kế tiếp giọng nói của chị Dư cung kính truyền đến bên tai Vương Tuấn Khải, "Tổng giám đốc."
"Thu mua hết toàn bộ cổ phần của "Vương Viễn"."
"Vâng."
Ánh mắt Vương Tuấn Khải lạnh lùng nhìn về phía trước, từ đôi môi lạnh lùng gằn ra từng câu từng chữ: "Sai người giám sát mọi hành động của Dịch Dương Thiên Tỉ, tôi muốn hắn ta vĩnh viễn không thể trở mình."
-------
Sau nửa đêm Vương Nguyên thấy Vương Tuấn Khải trở về phòng ngủ, nhưng đêm nay anh không hề ôm cậu ngủ như trước kia.................
Vương Nguyên vốn là kiên trì đợi cho đến khi Vương Tuấn Khải chủ động ôm cậu, nhưng mà cậu chờ đợi đến ngủ thiếp đi, đến khi trời gần sáng cậu mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào anh đã ôm cậu vào trong ngực.
Mọi bế tắc căng thẳng dường như đã qua, nhưng giữa Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải lại có vẻ như không còn được mặn nồng như lúc trước nữa, mặc dù ngoài mặt đã hòa thuận, nhưng có một loại ngăn cách vô hình tồn tại giữa hai người.
Nhìn theo bóng dáng Vương Tuấn Khảo đến công ty, Vương Nguyên không có nhiều tâm trạng để cùng đi tản bộ với Bảo Nhi đến vườn hoa như thường ngày nữa, vì vậy cậu và Bảo Nhi ngồi trong phòng khách chơi ghép hình.
Bảo Nhi giơ lên mô hình đã được ghép khoe với Vương Nguyên: "Ba, Ngôn Ngôn ghép hình đã đúng chưa?"
Vương Nguyên đang trong trạng thái thất thần, lần đầu tiên không đáp lại Bảo Nhi.
Bảo Nhi lại gọi một lần nữa, "Ba. . . . . ."
Lúc này Vương Nguyên mới hoàn hồn, thấy Bảo Nhi ghép hình chính xác không có một lỗi sai nào cả, trên gương mặt hơi nhợt nhạt của Vương Nguyên cố gắng nở ra một nụ cười, khen ngợi con gái: "Bảo Nhi thật là giỏi."
Bảo Nhi nghiêng đầu, chu miệng hỏi Vương Nguyên, "Ba, ba đang nghĩ gì vậy? Bảo Nhi hỏi ba nhiều lần rồi."
Vương Nguyên ôm Bảo Nhi ngồi lên ghế sofa, nhẹ thở dài, "Ba cảm giác cha con dạo này giống như không muốn nói chuyện với ba nữa. . . . . ."
Bảo Nhi nghi hoặc lắc đầu, "Nhưng mà Ngôn Ngôn không cảm thấy vậy, Ngôn Ngôn thấy cha rất thương ba, thương ba giống như thương Ngôn Ngôn vậy."
Đừng nói là Bảo Nhi không nhìn ra, mà đến cả người làm cũng không có phát hiện ra một chút lạ thường giữa bọn họ, chỉ là cảm giác này chỉ một mình Vương Nguyên mới có thể cảm nhận được.
Bỗng dưng, Vương Nguyên hỏi con gái bảo bối trong ngực, "Bảo Nhi, ba muốn đến công ty thăm cha con một chút, con có thể bảo đảm ở nhà ngoan ngoãn chơi cùng các dì không?" Từ sau khi kết hôn cậu dường như chưa từng tới "Vương thị", nếu như cậu đột nhiên tới "Vương thị" nhìn anh làm việc, anh có thể cảm thấy vui mừng hay không? Có lẽ như vậy mới có thể làm quan hệ của hai người dịu đi.
Bảo Nhi gật đầu, "Dạ, ba đi đi, Ngôn Ngôn cũng không muốn cha không nói chuyện với ba. . . . . ."
Vương Nguyên hôn lên gương mặt non nớt mềm mại của con gái, ngay sau đó đưa Bảo Nhi cho người giúp việc ôm, đồng thời dặn người giúp việc vài thứ, sau đó Vương Nguyên bảo tài xế trong nhà chở cậu đến "Vương Thị".
Từ sau khi kết hôn cậu dường như chưa từng tới "Vương thị", nhưng các nhân viên "Vương thị" đầu tiên nhìn thấy cậu liền cung kính lễ phép chào cậu là "Tổng giám đốc phu nhân".
Lúc Vương Nguyên tình cờ gặp thư ký của Vương Tuấn Khải ở tầng dưới, thư ký nhìn thấy Vương Nguyên thì muốn báo trước cho Vương Tuấn Khải, nhưng Vương Nguyên muốn cho anh một sự ngạc nhiên bất ngờ nên bảo thư ký căn dặn mọi người đừng thông báo với anh chuyện cậu tới công ty.
Thư ký thấy Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải vẫn duy trì tình cảm ân ái giống như vợ chồng mới cưới, nên cũng phối hợp với cậu.
Vương Nguyên vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc lên thẳng lầu 98, bước ra khỏi thang máy, cậu cố ý nán lại bên trong thang máy soi gương, mong có thể xuất hiện trước mặt Vương Tuấn Khải trong tư thái toàn mỹ nhất.
Vương Nguyên bước nhẹ đến phòng làm việc của tổng giám đốc, cậu nín thở đứng trước cửa phòng làm việc, đang muốn giơ tay gõ cửa lại mơ hồ nghe thấy cuộc đối thoại trong phòng làm việc --
"Tổng giám đốc, đã theo lời anh nói thu mua hết toàn bộ cổ phần 'Vương Viễn' rồi. . . . . . 'Vương Viễn" hiện giờ chẳng qua chỉ còn là một cái vỏ, việc thu mua đối với chúng ta dường như không có giá trị lợi ích nào. . . . . ."
"Chuyện lợi ích chị không cần phải suy nghĩ, đi làm những chuyện khác mà tôi giao cho chị."
"Vâng."
Vương Nguyên nghe xong đoạn đối thoại này sững sờ đứng nguyên tại chỗ.
Chị Dư vừa mở cửa, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Vương Nguyên trước mặt, "A, Tổng giám đốc phu nhân." Mặc dù chị Dư không thích Vương Nguyên, nhưng bởi vì Vương Tuấn Khải, chị Dư cũng chỉ có thể tôn kính đối mặt với Vương Nguyên.
Vương Nguyên gật nhẹ đầu chào chị Dư rồi ngước mắt nhìn về phía Vương Tuấn Khải đang ngồi sau bàn làm việc.
Chị Dư thức thời rời khỏi tầng lầu 98.
Vương Nguyên liếc mắt nhìn Vương Tuấn Khải một cái sau đó xoay người bước đi.
Vương Tuấn Khải đuổi theo, bá đạo tóm lại cổ tay mảnh khảnh của Vương Nguyên.
Vương Nguyên đưa lưng về phía Vương Tuấn Khải, lạnh lùng nói, "Buông ra!"
Vương Tuấn Khải xoay người cậu lại, tròng mắt đen nhìn thẳng vào khuôn mặt lạnh lùng của cậu: "Tại sao mới vừa đến đã lại muốn đi rồi?"
Vương Nguyên nói sự thật: "Em nghe thấy cuộc nói chuyện của anh với chị Dư."
Tròng mắt đen Vương Tuấn Khải bỗng chốc căng tròn, "Thì thế nào?"
Cậu tránh khỏi bàn tay Vương Tuấn Khải đang giữ vai cậu, khó chịu nói: "Em cho rằng hôm qua chúng ta đã nói chuyện xong đâu vào đó rồi, anh sẽ bỏ qua cho anh ấy.........."
Vương Tuấn Khải không chạm vào người cậu nữa, mà chỉ lạnh lùng nói: "Vương Nguyên, anh cảnh cáo em không được ở trước mặt anh ra vẻ quan tâm thái quá đến hắn ta như vậy!"
Vương Nguyên bực tức thốt lên, "Sao anh lại độc tài như vậy, chẳng lẽ mỗi việc anh làm đều dựa vào sự yêu ghét của bản thân anh mà không cần quan tâm đến bất cứ sự sống chết của người khác sao?"
Vương Tuấn Khải tức giận nói, trên khuôn mặt biểu lộ sự âm trầm đáng sợ. "Đúng, ngay từ ngày đầu tiên em biết anh thì em nên hiểu anh chính là loại người như vậy."
Vương Nguyên sững sờ nhìn Vương Tuấn Khải, bỗng dưng cậu lựa chọn dứt khoát xoay người.
Cậu vừa bước chân ra khỏi phòng, phía sau cậu cũng truyền đến một tiếng đóng cửa thật mạnh.
Vương Nguyên xoay người lại, nhìn cửa phòng làm việc đã bị anh đóng chặt, trong lòng cậu dâng lên một nỗi cay đắng vô hạn.
-------
"Vương Nguyên, nếu có một ngày anh gặp khó khăn cần sự giúp đỡ của em, em sẽ giúp anh sao?"
"Dĩ nhiên, chỉ cần anh cần giúp, em sẽ trợ giúp anh giống như anh đã từng giúp đỡ cho em."
"Có những lời nói này của em đã làm cho anh thực sự cảm thấy thỏa mãn rồi. . . . . Anh nghĩ cả đời anh cũng sẽ không làm phiền tới em, anh chỉ muốn nghe mấy lời này của em thôi."
. . . . . .
Trong giấc mộng, Vương Nguyêm nhớ lại cuộc nói chuyện của cậu và Thiên Tỉ vào cái đêm ở khách sạn "LLD", cậu chợt ngồi bật dậy, mới phát hiện cả người đã ướt đẫm mồ hồi lạnh, cho dù đang ngủ, cậu vẫn không thể nào loại bỏ được cảm giác áy náy với Thiên Tỉ.
Cậu ngồi dậy, tựa vào đầu giường, mới phát hiện tối nay Vương Tuấn Khải không có về , mà kim đồng hồ trên tường cũng đã chỉ đến số ba.
Nhìn vị trí vắng vẻ bên cạnh, nhớ tới lúc ban ngày cậu cãi nhau với Vương Tuấn Khải ở Vương thị, trong lòng cậu bỗng nhiên cảm thấy đau nhói.
Cậu thật khó chịu. . . . . . Tại sao chỉ cần anh đồng ý với một cái yêu cầu của cậu thôi mà anh cũng cảm thấy khó khăn như vậy? Thiên Tỉ cũng đâu có làm chuyện gì nhằm phá rối chuyện tình cảm của bọn họ, nhưng tại sao từ ba tháng trước anh đã bắt đầu sắp đặt kế hoạch để đối phó với Thiên Tỉ? Anh biết rõ ràng giữa cậu và Thiên Tỉ không hề có chút quan hệ tình cảm nào, tại sao anh không thể khoan dung hơn một chút? Anh có biết, cậu không thể cho phép anh làm tổn thương đến Thiên Tỉ.....
Trong lòng dâng lên một nỗi đau đớn khó có thể nói bằng lời, cậu cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, rất muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng trong chuyện này cậu lại không muốn mình yếu thế hơn anh, cậu cảm thấy trong câu chuyện lần này cậu không hề làm sai, là anh đã quá tự phụ và độc tài, mới không thể nào chịu đựng được sự tồn tại của Thiên Tỉ, hơn nữa lúc trước anh đã giải thích với cậu rằng anh không làm tổn thương đến Thiên Tỉ, vậy mà kết quả hôm nay lại chính là anh thu mua "Vương Viễn"....
Nằm xuống giường một lần nữa, cậu vẫn không thể nào tiếp tục ngủ.
Suy nghĩ trong đầu về mấy lần cãi nhau giữa cậu và anh, hốc mắt cậu không kiềm chế được lại nhuộm đỏ.
. . . . . .
Lúc trời vừa sáng, mới chìm vào giấc ngủ không lâu, Vương Nguyên mơ hồ nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy.
Vương Nguyên từ từ mở cặp mắt sưng vù, trong không khí còn thoang thoảng mùi thơm dễ chịu của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên ôm lấy chăn ngồi dậy tựa vào đầu giường.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm sau một hồi lâu mới dừng lại, thân dưới Vương Tuấn Khải quấn một chiếc khăn tắm đi ra khỏi phòng tắm.
Anh chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy Vương Nguyên đang ngồi ở đầu giường, anh đi đến đầu giường, ánh mắt dừng lại trên đôi mắt sưng vù của cậu.
Anh tự trách mình một lần nữa lại khiến cậu phải rơi lệ, nhưng giờ phút này tâm trạng anh cũng không cảm thấy dễ chịu hơn cậu.
Bốn mắt chạm nhau, cũng chỉ có ánh mắt trao đổi, không ai chịu mở miệng lên tiếng trước.
Đột nhiên anh rút chiếc khăn tắm ra, đứng ở trước gương toàn thân giống như thường ngày vô cùng tự nhiên mặc áo sơ mi và âu phục.
Cậu nhìn anh chăm chú, ngón tay trên ga trải giường bất an níu chặt lại.
Anh thắt xong cà vạt cuối cùng cũng xoay người nhìn về phía cậu: "Bác sĩ nói với anh đến bệnh viện ở phía Đông theo dõi tình hình của người mang thai hộ, nếu như thuận lợi thì sau hai tháng sau sẽ có thể tiến hành phẫu thuật cho Bảo Nhi."
Cậu kích động nhảy xuống giường, "Thật không?"
"Ừ."
Tảng đá lớn đè nặng trong tim như trong nháy mắt được nhấc ra ngoài, cậu vui mừng nói: "Thật tốt quá!"
Hai người dường như ăn ý phối hợp không nói tới chuyện có liên quan đến Thiên Tỉ, Vương Nguyên bước đến trước mặt Vương Tuấn Khải sửa lại cà vạt cho anh cũng giống như thường ngày: "Bây giờ anh phải tới phía Đông sao?"
Vương Tuấn Khải để tùy cho cậu chỉnh sửa lại cà vạt, chậm rãi nói, "Nửa giờ sau lên đường. Người mang thai hộ có lẽ phải làm nhiều loại kiểm tra, có chút chuyện liên quan đến việc giải phẫu thuật cần anh đến quyết định, anh đến đó sẽ ở lại hai ngày, tối mai về."
Vương Nguyên nhẹ gật gật đầu, "Vậy có cần em đi với anh không?" Cậu biết bọn họ cũng cần phải làm dịu đi không khí căng thẳng như lúc này, cảm giác xa cách anh khiến trong lòng cậu cũng thấy vô cùng mất mát.
Vương Tuấn Khải nói, "Không cần, em đi rồi không có ai chăm sóc Bảo Nhi, anh xử lý xong sẽ lập tức trở về. . . . . ."
"Dạ."
Đúng vậy, sức khỏe của Bảo Nhi lúc nào cũng cần phải chú ý cẩn thận, cậu không thể nào bỏ đi được.
Anh cúi thấp đầu hôn lên má cậu một cái, nhẹ giọng nói, "Anh đi nha. . . . ."
Vào lúc Vương Tuấn Khải xoay người bỗng nhiên Vương Nguyên gọi anh lại, "Ông xã!" (Làm ơn đừng nói từ này nữa đi, tui sởn da gà lắm rồi, 'xã' với 'phường' gì ở đây)
Bước chân Vương Tuấn Khải khựng lại, Vương Nguyên đột nhiên đưa tay ôm lấy Vương Tuấn Khải từ phía sau, "Em không quen ngủ một mình, anh đừng bỏ lại em một mình, có được hay không?"
Vương Tuấn Khải xoay người lại, nhẹ ôm Vương Nguyên vào trong ngực, "Tối hôm qua làm việc muộn, lúc về trời đã gần sáng, thấy em ngủ nên không muốn đánh thức em."
Vương Nguyên quyến luyến tựa vào trong ngực Vương Tuấn Khải, giờ phút cậu này chỉ muốn ôm anh.(em cũng muốn giờ phút này được ôm anh, Khải Ca :v)
Vương Tuấn Khải buông Vương Nguyên ra, "Anh đi nha."
"Ừm."
Vương Tuấn Khải hôn lên cánh môi của Vương Nguyên một lần nữa, "Chăm sóc cho Bảo Nhi thật tốt, anh sẽ trở về sớm."
Vương Nguyên gật đầu.
-------
Sau khi Vương Tuấn Khải rời đi, cậu trở về giường ngủ một lúc, gần tới giữa trưa Vương Nguyên mới thức dậy.
Lúc cậu đi xuống tầng một thấy mấy người giúp việc đang chơi với Bảo Nhi ở trong phòng khách, nhưng hôm nay dường như không thấy Bảo Nhi chơi hăng hái như mọi khi, chỉ nhìn người làm chơi đùa, nhưng không tham gia chơi cùng.
Nhóm người làm nhìn thấy Vương Nguyên cung kính gọi, "Cô chủ!"
Vương Nguyên thân thiện cười với họ, sau đó ôm lấy Bảo Nhi ngồi trên ghế sofa, bắc chước giọng nói ngây thơ của con gái hỏi: "Tiểu bảo bối của ba hôm nay sao không chơi cùng các dì vậy?"
Bảo Nhi tựa vào trong ngực Vương Nguyên, sắc mặt thoáng biến thành tái nhợt:" Ba, con thấy khó chịu..........."
Vương Nguyên đưa tay lên trán Bảo Nhi phát hiện Bảo Nhi có chút nóng, cậu lập tức ôm Bảo Nhi lên, khẩn trương nói với người giúp việc:"Mau mời bác sĩ tới đây!"
Sau khi người giúp việc rời đi, Vương Nguyên bế Bảo Nhi lên lầu hai.
Bác sĩ tới biệt thự sau đó kiểm tra tổng quát cho Bảo Nhi, Vương Nguyên lo lắng chờ đợi kết quả của bác sĩ.
Bác sĩ kiểm tra qua cho Bảo Nhi xong sau đó nói:"Cậu chủ, trong thời gian tới đứa nhỏ sẽ có triệu chứng sốt và thiếu máu ngày càng thường xuyên, đây chính là nguyên nhân trong hai tháng phải làm phẫu thuật...........Tôi sẽ cho đứa nhỏ uống thuốc hạ sốt, có lẽ rất nhanh sẽ hạ sốt, đứa nhỏ sẽ không có gì đáng ngại, nhưng mà vẫn cần phải để ý nhiều hơn chút, tốt nhất là lúc này phải luôn có người ở bên cạnh để chăm sóc đứa nhỏ".
Nghe xong lời bác sĩ nói, Vương Nguyên như có một tảng đá lớn đè nặng trong tim. Cậu nhìn khuôn mặt Bảo Như vì phát sốt
và trở nên đỏ hồng, trong lòng lo lắng không thôi.
Bác sĩ an ủi Vương Nguyên:"Cậu chủ, không cần lo lắng quá mức, cấy ghép tủy tỉ lệ thành công rất cao, sau hai tháng cô bé nhất định sẽ có thể khỏe mạnh".
Vương Nguyên nhẹ gật đầu một cái:"Dạ, cảm ơn bác sĩ"
Sau khi bác sĩ rời đi, Vương Nguyên gọi Bảo Nhi tỉnh lại, theo dõi cho Bảo Nhi uống thuốc xong, Vương Nguyên một tấc cũng không rời giường mà ở bên cạnh chăm sóc Bảo Nhi.
Thời gian trôi qua, mặc dù Bảo Nhi còn đang ngủ nhưng đã dần dần hạ sốt, lúc này tảng đá trong lòng Vương Nguyên mới được đặt xuống.
Lúc Vương Nguyên đứng dậy chuẩn bị đến phòng rửa tay rửa mặt, người giúp việc đi tới trước mặt cậu nói :"Cậu chủ"
"Hả?"
"Bệnh viện JHE gọi điện thoại tới, nói cậu có một người bạn họ Dịch bị tai nạn xe cộ đưa đến bệnh viện này, bởi vì bệnh viện thấy trong điện thoại của anh ấy chỉ có mỗi số điện thoại của cậu cho nên bệnh viện gọi điện thoại cho cậu mong cậu có thể lập tức đến bệnh viện một chuyến".
Tai nạn xe cộ?
Bạn cậu chỉ có Thiên Tỉ họ Dịch, chẳng nhẽ người xảy ra chuyện lại là Thiên Tỉ sao?
Ý thức được sự nghiêm trọng của chuyện này, Vương Nguyên không dám chậm trễ, cậu căn ặn người giúp việc:"Bảo Nhi đã hạ sốt, chị chăm sóc Bảo Nhi cho thật tốt, tôi ra ngoài một chút sẽ lập tức trở lại ngay!"
Người giúp việc gật đầu "dạ"
. . . . . . . .
Hôm sau, tại phía Đông Los Angeles.
Vương Tuấn Khải đang cùng bác sĩ thảo luận chuyện phẫu thuật của người mang thai hộ, điện thoại Vương Tuấn Khải giờ phút này bất chợt vang lên.
Vương Tuấn Khải liếc thấy trên màn hình điện thoại di động hiện lên số điện thoại nhà, anh lập tức ấn nút trả lời.
"Tổng giám đốc"
Nghe thấy giọng nói của chị Dư, anh nhất thời nhíu mày:"Chuyện gì?"
Chị Dư lo lắng nói:" Lúc nửa đêm tới sáng Ngôn Tư tiểu thư đột nhiên phát sốt, bác sĩ dến kiểm tra rồi nói bây giờ có chích thuốc hạ sốt cũng không kịp, hiện giờ không có cách nào để hạ sốt, bệnh tình có chiều hướng xấu, bác sĩ đề nghị phải lập tức đưa Ngôn Tư tiểu thư đến bệnh viện uy tín chỗ phía Đông cậu đang ở. . . . . "
Vương Tuấn Khải nhíu chặt đầu lông mày :"Sao lại là chị báo với tôi? Vương Nguyên đâu?"
Chị Dư thành thật nói :"Người giúp việc không liên lạc được với tổng giám đốc phu nhân, cũng không thể liên lạc được với cậu cho nên gọi điện thoại bảo tôi liên lạc với cậu, lúc tôi đến biệt thự tổng giám đốc phu nhân rời khỏi biệt thự sau đó không có trở về........ Buổi tối là do người giúp việc chăm sóc Ngôn Tue tiểu thư, nhưng sau nửa đêm người giúp việc ngủ quên nên không kịp phát hiện Ngôn Tư tiểu thư đột nhiên phát sốt cao, lúc bác sĩ đến thì tình trạng đã nghiêm trọng như thế........"
Vương Tuấn Khải lạnh giọng ra lệnh:"lập tức sai người đưa Bảo Nhi tới bệnh viện, chị cũng đi theo đi, tôi không cho phép giữa đường Bảo Nhi có xảy ra bất cứ chuyện gì!"
END CHƯƠNG 153
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com