Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 161: Một đêm vô cùng tuyệt diệu êm đẹp


Sau khi mấy vị quan chức chính phủ rời đi, Vương Tuấn Khải và Đan Nhất Thuần ngồi trong phòng được bao, không khí lúc này không hiểu sao khiến người ta cảm thấy ngạt thở, Đan Nhất Thuần biết sự lạnh lẽo này tản ra từ trên người của Vương Tuấn Khải.

Không thể chịu đựng được không khí lạnh lẽo như vậy, Đan Nhất Thuần ngồi đối diện với Vương Tuấn Khải lựa lời lên tiếng, "Em nghĩ em nên giải thích với anh một chút về nguyên nhân em đến Vương thị.”

Vương Tuấn Khải lạnh lùng nhìn vào mắt Đan Nhất Thuần, lạnh nhạt nói: “Cô tới tìm Vương Thanh?”

Đan Nhất Thuần lập tức lắc đầu, "Em không có chủ động tìm chị Thanh, là chị Thanh mong muốn em tới Los Angeles."

Vương Tuấn Khải lạnh lùng mở miệng: “Tôi nghĩ cô nên tuân thủ lời hứa của mình.”

Đan Nhất Thuần vội giải thích, "Tuấn Khải, xin anh tin rằng em không cố ý muốn tới Los Angeles..."

Vương Tuấn Khải lập tức đứng dậy, đưa lưng về phía Đan Nhất Thuần, nhạt nhẽo nói, "Lời giải thích của cô đối với tôi cũng không quan trọng. Tôi hy vọng cô tuân thủ lời hứa của mình là bởi vì tôi không muốn dung đến cách cưỡng chế đưa cô rời khỏi nơi này, nhưng nếu cô không tuân thủ lời hứa của cô, vậy thì tôi chỉ có thể dùng phương thức của tôi để cô thực hiện lời hứa của mình.” Dứt lời, Vương Tuấn Khải xoay người bước đi.

Đan Nhất Thuần cũng đứng dậy theo, sốt ruột đi tới trước mặt Vương Tuấn Khải, "Tuấn Khải, chẳng lẽ anh không nghĩ rằng anh làm như vậy là quá mức tàn nhẫn với em hay sao?”

Vương Tuấn Khải từ trên cao liếc nhìn Đan Nhất Thuần một cái, chợt hạ giọng xuống: “Lúc cô tự mình quyết định mang thai, có nghĩ tới làm như vậy là tàn nhẫn với Vương Nguyên?”

Đan Nhất Thuần nghẹn giọng nói: “Anh cũng biết mong ước ban đầu của em không phải là muốn làm tổn thương Vương Nguyên..... Em sẽ đưa đứa trẻ rời khỏi anh thật xa, thật xa, thậm chí em sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt các người.”

Vương Tuấn Khải lắc đầu, "Không, cô làm không được."

Đan Nhất Thuần bám lấy cánh tay Vương Tuấn Khải, nghẹn ngào nói, "Nếu em có ý định phá hoại tình cảm của anh và Vương Nguyên thì lúc đầu em đã không tạo cơ hội để anh cùng Vương Nguyên gặp lại nhau........ Hoàn toàn là bởi vì em biết trong lòng anh chỉ có Vương Nguyên, cho nên em chỉ có thể làm chuyện mà có thể mang đến hạnh phúc cho anh, em chỉ hy vọng có thể nhìn thấy anh được hạnh phúc.”

Đàm Dịch Khiêm vẫn không tỏ ra có chút cảm xúc gì.

Hốc mắt Đan Nhất Thuần ửng đỏ, chua xót nói, "Xin anh tha thứ cho em vì đã làm trái lời hứa của mình, nhưng em thề với trời rằng, nguyên nhân em tới Vương thị không giống như anh nghĩ đâu.......... Chị Thanh biết Lưu Nhất Lân để ý em, cho nên hy vọng em có thể ở lại Los Angeles, chị Thanh cho rằng chỉ cần có em ở Los Angeles thì Lưu Nhất Lân mới có thời gian ở đây..... Chị Thanh mong muốn em có thể giúp chị ấy giữ Lưu Nhất Lân ở lại Los Angeles, chị ấy hy vọng có thêm nhiều thời gian ở gần Lưu Nhất Lân hơn....... Chị Thanh luôn đối với em rất tốt vì thế em không thể từ chối yêu cầu của chị ấy được.... Còn về phần vào Vương thị làm, là vì em rất cần một công việc, anh cũng biết em không còn làm bác sĩ tâm lý nữa, cho nên .....Tuấn Khải, xin anh tha thứ cho em!”

Vương Tuấn Khải sau khi nghe xong những lời này trên mặt ngoài sự lạnh lùng ra vẫn không có biểu cảm gì khác.

Đan Nhất Thuần lặng lẽ rũ mắt xuống, từ từ tự mình bước thụt lùi về phía sau.

Vương Tuấn Khải thậm chí không hề nhìn đến Đan Nhất Thuần một lần nào nữa đã dứt khoát cất bước đi ra khỏi phòng.

---

Tại biệt thự.

"Bà xã..." (khiếp nhể, giọng điệu khác hẳn lúc nãy)

Buổi tối sau khi xã giao trở về, Vương Tuấn Khải chưa vào cửa đã theo thói quen kêu gọi Vương Nguyên.

Nhưng hôm nay chẳng những không nhìn thấy vợ yêu thường ngày ra đón anh, mà ngay cả đèn trong phòng cũng không bật lên.
Vương Tuấn Khải nhìn lướt qua mới phát hiện người của anh giờ phút này đang ngồi ở trên giường.

Vương Tuấn Khải cởi áo khoác, đi tới.

Vương Nguyên nhếch môi, nhưng trong bóng tối anh không nhìn thấy khẩu hình của cậu.

Vương Tuấn Khải ngồi xuống ở mép giường.

Cho dù lầm bầm trong miệng, nhưng Vương Nguyên vẫn theo bản năng nhích lại gần Vương Tuấn Khải, cậu chủ động tiến sát lại vùi mặt vào cổ anh, cảm nhận nhiệt độ ấm áp từ cơ thể anh.

Vương Tuấn Khải đắc ý nói, "Đang nghĩ đến anh sao?"

Anh luôn tự tin như vậy, nhưng mỗi lần anh có khả năng đoán trúng được suy nghĩ của cậu, thì cậu dứt khoát không thừa nhận bất cứ điều gì.

Tay cậu lần tìm đến ngực của anh, sau đó cởi bỏ từng chiếc cúc áo sơ mi anh.

Vương Tuấn Khải thật vui vẻ, "Thì ra hiện tại bà xã của anh lại ngoan như vậy..."

Vương Tuấn Khải bắt đầu giúp Vương Nguyên cởi hết những cúc áo còn lại trên áo sơmi, nói xong liền muốn áp sát vào cổ cậu.

Vương Nguyên đẩy đầu của Vương Tuấn Khải ra, sau đó đưa một bên tai dán sát vào vị trí trái tim của anh.

Dục vọng vừa được khơi mào đã bị chặn lại, Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên, nhẫn nại hỏi, "Làm sao vậy?"

Vương Nguyên lên tiếng, "Đừng làm rộn..."

Nhưng Vương Tuấn Khải lại không nghe theo, nâng mặt Vương Nguyên lên, "Muốn nghịch ngợm gì sao?"

Vương Nguyên nghiêng môi hôn Vươmg Tuấn Khải, cố làm ra vẻ thần bí nói, "Anh đoán xem."

Vương Tuấn Khải giữ chặt cằm của Vương Nguyên, sau khi đạt được một nụ hôn thật sâu của cậu rồi nói, "Thật sự không nói?"

"Trước tiên để em nghe thấy tiếng đập của tim anh, rồi em sẽ trả lời câu hỏi của anh.”

Vương Tuấn Khải cười khẽ, sốt ruột mà vẫn ra vẻ thong dong chờ đợi.

Vương Nguyên một lần nữa áp vành tai vào vị trí tim của anh, sau đó cẩn thận lắng nghe.

Bỗng dưng Vương Nguyên chậm rãi buông Vương Tuấn Khải ra, khóe miệng cong lên còn cao hơn lúc nãy.

Vương Tuấn Khải nhìn thấy khuôn mặt mất mát của Vương Nguyên, buồn cười nói, "Tại sao khi nghe xong tiếng tim anh đập lại ra vẻ mất hứng như vậy?”

Vương Nguyên ngước mắt nhìn thẳng vào đáy mắt sâu không lường được của Vương Tuấn Khải, lẩm bẩm nói, "Tim anh đập thật mạnh!”

Chân mày Vương Tuấn Khải nhíu lại, "Vậy thì sao?"

Vương Nguyên đẩy cánh tay của Vuong Tuấn Khải đang vây quanh người cậu ra, không vui nói: “Tối nay anh đi xã giao là Đan Nhất Thuần đi với anh..... Vừa rồi em nghe thấy tim anh đập rất nhanh, người đàn ông gặp người phụ nữ mình có hứng thú thì tim mới có thể đập nhanh như thế, rất rõ ràng thấy được là sau khi anh gặp Nhất Thuần thì tim anh đập nhanh hơn.”

Vương Tuấn Khải nhíu mày, "Làm sao em biết anh đã gặp Nhất Thuần.”

Vương Nguyên nhăn nhó nói, "Anh bây giờ là chồng em, chẳng lẽ chỉ có anh biết sắp xếp cơ sở ngầm bên cạnh em thôi sao, không cho phép em sắp xếp cơ sở ngầm bên cạnh anh à?” Sự thật là buổi chiều Vương Nguyên đi dạo đến công ty bách hóa, bởi vì cũng không có làm gì nên tiện đường đến công ty tìm Tuấn Khải luôn, đúng lúc vô tình nghe thấy nhân viên trong công ty nhắc tới chuyện Nhất Thuần và Vương Thanh đến làm việc tại Vương thị, trong mắt người đời, Đan Nhất Thuần từng là bạn gái của Vương Tuấn Khải, cho nên hôm mới dẫn đến những lời bàn tán sôi nổi của mọi người trong công ty.

Vương Tuấn Khải đưa tay kéo lại Vương Nguyên ôm vào trong ngực, "Bà xã, có thể cho anh một phút để giải thích được không?”

Vương Nguyên lập tức gật đầu.

Vương Tuấn Khải giải thích rõ ràng đầu đuôi gốc ngọn cả câu chuyện cho Vương Nguyên nghe.

Cậu trợn to hai mắt, "Nói vậy, là chị anh cố tình sắp xếp Nhất Thuần vào công ty sao?”

Vương Tuấn Khải không chút lưu tình nói, "Khoản này nợ anh sẽ tính sổ với chị ta sau."

Sau khi nghe Vương Tuấn Khải giải thích xong, Vương Nguyên hạ mí mắt nói, "Thôi quên đi..."

Anh nâng mặt cậu lên chạm nhẹ vào môi cậu một cái rồi nói: “Sao có thể quên được? Mấy người đó chọc bà xã anh không vui.”

Vương Nguyên gật gù nói, "Chuyện anh bảo Nhất Thuần rời khỏi Los Angeles vốn là không hợp lý, hơn nữa Nhất Thuần cũng đã giải thích với anh chuyện cô ấy đến Los Angeles là vì chị anh......... Chuyện chị anh thích Lưu Nhất Lân mọi người đều biết, anh trách phạt chị ấy hoặc dùng cách của anh làm cho Nhất Thuần rời đi, như vậy sẽ khiến cho chị anh nghĩ rằng anh đang phá hạnh phúc của chị ấy.”

Vương Tuấn Khải dùng trán của mình cụng vào trán Vương Nguyên, thương tiếc nói, " Anh không quan tâm nhiều như vậy..........”

Vương Nguyên nghiêm mặt nói, "Anh nhất định phải quan tâm, vì chị ấy là chị gái của anh.”

"Vậy bà xã nói anh phải làm sao đây?"

Vương Nguyên mặc dù không muốn nhưng vẫn tốt bụng đè nén khó chịu trong lòng nói: “Anh để Nhất Thuần ở lại Vương thị làm việc đi, dù sao thì cô ấy cũng từng giúp cho Bảo Nhi rất nhiều, là chúng ta nợ cô ấy, huống chi hiện giờ chúng ta có thể đến được với nhau một phần cũng là nhờ sự giúp đỡ của cô ấy.”

"Nhưng hôm nay đã làm cho bà xã anh ghen tị, không phải sao?”

"Em không có."

"Vừa về đã muốn nghe tiếng tim anh đập.” Vương Tuấn Khải nhắc nhở.

Vương Nguyên dường như chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, lên án nói: “Tim của anh thật sự đập rất là nhanh đó, trước kia lúc anh về nhà cũng đâu có đập nhanh đến vậy.”

Vương Tuấn Khải kéo vai Vương Nguyên qua, để cậu vùi đầu vào bờ ngực rộng lớn của anh: “Bà xã, anh vừa về đến nhà thì được em chủ động giúp anh cởi bỏ áo sơ mi, em cảm thấy ở phương diện này chồng em có thể chống đỡ được không?”

Anh không thuận thế đè cậu xuống dưới người đã là quá sức chịu đựng của anh rồi.

"Hả..." Hai má của Vương Nguyên lập tức đỏ lên, "Đồ háo sắc!"

"Vợ yêu à —— Em phải nhớ kỹ một điều, ngoài em ra, dù có là ai anh cũng không cần... Cho nên, thời gian sắp tới, cho dù vì công việc mà cần có người ở bộ phận ngoại giao đi với anh ra ngoài xã gia, anh cũng hy vọng bà xã đại nhân có thể hiểu và bỏ qua.............” Vương Tuấn Khải nâng cằm Vương Nguyên lên, đắc ý nói, "Có điều bà xã anh biết ghen điểm ấy khiến anh cảm thấy rất hài lòng."

"Em có thể đồng ý với anh, nhưng anh cũng phải đáp ứng em mấy điều kiện.”

“Em nói đi.”

"Say này cho dù đi xã giao quan trọng thế nào cũng không được về sau mười hai giờ, không được dẫn theo những cô gái xinh đẹp đi ra ngoài tiếp khách, cũng không được sau khi xã giao rồi mà vẫn không gọi điện cho em.”

Vương Tuấn Khải bỗng cảm thấy hứng thú hỏi: “Không biết bà xã nhận định như thế nào về xinh đẹp với không xinh đẹp?”

"À..." Vương Nguyên cũng không biết định nghĩa như thế nào, đơn giản nói, "Bộ phận ngoại giao lúc nào cũng có rất nhiều cô xinh đẹp, nhưng bà xã anh tự tin có thể đánh bại những người đó, chỉ là.........” Nghĩ đến Nhất Thuần, Vương Nguyên chợt thấy hơi do dự.

Vương Tuấn Khải lập tức đoán được sự do dự lúc này của cậu."Anh sẽ không để Nhất Thuần ở lại công ty!”

Cậu lập tức lắc đầu, "Đừng như vậy... Cùng lắm thì sau này khi anh cùng bộ phận ngoại giao đi ra ngoài tiếp khách, chỉ cầm hạn chế dẫn theo Nhất Thuần đi là được rồi.”

Vương Tuấn Khải mím chặt môi, cười mà như không nhìn cậu.

Cậu bị anh nhìn chằm chằm có chút không quen, yếu ớt hỏi, "À, em đưa ra yêu cầu này có phải hơi quá hay không?”

Anh không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cậu, dịu dàng nói: “Không phải, anh rất vui vì bà xã anh cuối cùng cũng học được cách suy nghĩ cho mình.”

Cậu nhỏ giọng thầm nói, "Em đương nhiên phải suy nghĩ cho mình... Nhất Thuần xinh đẹp như vậy."

"Trong lòng anh không ai có thể xinh đẹp hơn em." Những lời này của Vương Tuấn Khải tuyệt đối không phải là nói cho có lệ. Anh không thể phủ nhận được một sự thật đó là ấn tượng đầu tiên khi anh mới gặp Vương Nguyên đó là cậu rất đẹp, ấn tượng đầu tiên này tự nhiên tạo ra một loại cảm giác khiến cho anh lúc đầu một lòng muốn trả thù nhưng lại vẫn khó có thể chống lại sức hấp dẫn của cậu. (Còn em không chống lại được sức hút của anh :v)

Vương Nguyên lại nói, "Nhưng Nhất Thuần còn trẻ tuổi hơn em."

Vương Tuấn Khải cười nhẹ, "Bà xã anh nhìn vào cũng như mới mười tám đôi mươi."

Vương Nguyên bị câu nói của Vương Tưân Khải chọc cười, "Đúng vậy, em mãi mãi cũng chỉ mười tám tuổi."

"Bà xã đại nhân còn gì muốn hỏi nữa không?" (Thê nô)

Vương Nguyên nghĩ ngợi một lát, sau đó nói: “Tuổi trẻ của phụ nữ qua nhanh hơn đàn ông, cho nên sau này khi em già rồi, anh cũng không được phép nhìn những cô gái trẻ trung xinh đẹp khác, cchỉ được cưng chiều em như bây giờ.”

Vương Tuấn Khải mỉm cười, không nói lời nào.

"Không đáp ứng sao? Được rồi!"

Vương Nguyên muốn đứng dậy lại phát hiện không thể động đậy, giờ phút này cậu bị Vương Tuấn Khải ôm thật chặt, giống như sợ cậu chạy trốn. "Đừng xem nhẹ tầm quan trọng của vấn đề này, nếu không em sẽ... Em sẽ bỏ anh đi!" Cậu cố ý nói đùa, thật ra cậu đã sớm quyết định sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh.

Lời nói của Vương Nguyên còn chưa dứt, cả người đã bị Vương Tuấn Khải anh đè ở dưới người.

Vương Tuấn Khải vùi đầu vào bờ vai mềm mại thơm mát của Vương Nguyên, sức nặng cả cơ thể anh đều đè lên người cô, bắt đầu nhẹ nhàng cắn mút lên làn da mịn màng trắng như tuyết của cậu.

Giọng nói khàn khàn xen lẫn tiếng hít thở dồn dập tràn ngập giữa hai người.

"Không cho phép em nói rời bỏ anh..."

Vương Nguyên mở to đôi mắt đã bị bao phủ bởi một lớp sương mù, một tay Vương Tuấn Khải đặt lên ngực của Vương Nguyên nhẹ nhàng xoa bóp, bàn tay đó giống như có ma lực khiến cho cậu  không ngừng thở gấp “Em..........”

"Anh muốn em nói rõ ràng với anh." Vương Tuấn Khải cố gắng kiềm chế dục vọng đang muốn bùng nổ, không ngừng dùng nhiệt độ nóng bỏng khiêu gợi, cắn nhẹ vành tai mẫn cảm của Vương Nguyên.

Toàn thân Vương Nguyên run rẩy chấn động, không nhịn được cảm giác nóng bỏng khô khốc ."Em... Vĩnh viễn... Cũng sẽ không... Rời khỏi... Anh."

Sau khi Vương Tuấn Khải nhận được đáp án như mong muốn, lập tức vén vạt áo Vương Nguyên lên, cởi ra lớp bảo hộ cuối cùng của cậu, ngay lập tức chuyển người tiến vào trong cậu.

Trong nháy mắt lửa tình giữa hai người bùng lên mãnh liệt..........
...

Thật lâu sau hai người mới dừng lại, Vương Tuấn Khải ôm lấy thân thể mềm mại của Vương Nguyên đang thở hổn hển, thỉnh thoảng lại cúi đầu hôn cậu.

Vương Nguyên không hài lòng bĩu môi. Anh rõ ràng cũng biết là cậu chỉ nói đùa, vậy mà vẫn còn cố ý làm thật. . . . . . Sau đó còn dùng phương thức "xử phạt về thể xác" ép cậu vào khuôn khổ.
Sao lại có cái loại người biết tính toán như vậy chứ!

Mặc dù loại phương thức này có vẻ ngọt ngào. . . . . . Chỉ là, Vương Nguyên đột nhiên nhạy cảm mãnh liệt, anh hình như còn chưa trả lời vấn đề này ngay trước mặt cậu? Nếu quả thật đợi đến khi cậu già rồi, anh thật sự đi tìm những người phụ nữ trẻ tuổi, cậu phải làm thế nào đây? Khi đó đương nhiên anh có tư cách đó, đàn ông càng lớn tuổi thì càng tỏa ra một mị lực đàn ông, huống chi dáng dấp anh phong độ như vậy . . . . . .

Vương Nguyên đang suy nghĩ, cánh tay nóng bỏng của Vương Tuấn Khải như dây leo chậm rãi quấn quanh cái eo nhỏ nhắn của Vương Nguyên, hạ giọng thì thầm bên vành tai mẫn cảm của Vương Nguyên nói, "Đang nghĩ gì vậy?"

"Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em." Vương Nguyên cắn môi dưới, bất mãn nói.

"Bà xã, nhìn anh đi." Vương Tuấn Khải nghiêng người, giữ đầu nhìn Vương Nguyên.

Vương Nguyên cố ý không xoay người, nghiêm túc dặn dò, "Anh bạn Vương Tuấn Khải à, em hy vọng sau này anh hãy trả lời những câu hỏi của bà xã anh hỏi trước rồi sau đó mới làm tiếp những chuyện khác.”

"Bà xã." Vương Tuấn Khải lại gọi.
Khi anh lấy giọng nói hùng hậu này gọi cậu, cậu cũng biết nếu cậu không nghe lời, anh chắc chắn sẽ không buông tha cho cậu, cho nên, cậu từ từ quay lại, nhưng cố ý vùi đầu vào trong ngực anh, không chịu ngẩng đầu lên nhìn anh.

Anh không hề tốn chút sức lực nào để nâng chiếc cằm của cậu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của cậu, trêu đùa nói: “Không ngại nói cho em biết, chồng em đối với những người phụ nữ khác không hề dậy nổi hứng thú, huống chi dựa vào sự quyến luyến em đến mức độ này của anh, em cảm thấy anh có khả năng đi tìm những người phụ nữ khác sao?”

Tầm mắt Vương Nguyên thuận thế liếc xuống chỗ nào đó của anh, nhất thời đỏ mặt, "Anh. . . . . ." Nói thật, căn cứ theo những đòi hỏi của người nào đó với cậu mỗi đêm, quả thật là không có khả năng anh sẽ đi ra ngoài tìm những người phụ nữ khác, nhưng mà………….

Vương Tuấn Khải lưu manh nói, "Còn nghi ngờ sao? Được, để anh chứng minh lại một lần nữa cho em xem..............”

Vương Nguyên chưa kịp hiểu ý, "A. . . . . ."

Tấm chăn bị kéo lên khéo léo che lại một màn kích tình một lần nữa bộc phát giữa hai người, một đêm này nhất định là một đêm ân ái uyển chuyển tốt đẹp nhất.

---

Hôm sau.

Vương Thanh và Đan Nhất Thuần ở bộ phận ngoại giao nói chuyện phiếm với nhau.

Sau khi vào vị trí, Vương Thanh hỏi Đan Nhất Thuần: “Hôm qua chị Dư sắp xếp em với Tuấn Khải đến hội sở tiếp khách, thế nào rồi? Tuấn Khải có nói gì với em không?”

Đan Nhất Thuần nói nhỏ với Vương Thanh: “Chị Thanh, em cảm thấy em không thích hợp ở đây...........Có lẽ em nên rời đi.”

Vương Thanh nhíu mày, khó tin nói: “Chị vất vả lắm mới sắp xếp cho em vào Vương Thị làm, giờ em lại nói muốn rời khỏi sao?”

Đan Nhất Thuần khổ sở nói: “Em tới đây là vì chị nói cần em giúp một tay, em cũng không phải là vì Tuấn Khải...............Chị Thanh, em còn muốn làm bạn với anh ấy, không muốn vì ở lại nơi này mà khiến em và anh ấy sau này ngay cả bạn bè cũng không được.”

Vương Thanh cầm tay Đan Nhất Thuần, cầu xin nói, "Nhất Thuần, coi như em giúp chị một lần này thôi................ Chị rất cần em ở lại Los Angeles."

Đan Nhất Thuần lắc nhẹ đầu, "Cho dù em có muốn giúp chị, Tuấn Khải cũng không để cho em tiếp tục ở lại nơi này đâu........”

Nhớ lại vẻ lạnh lùng mà Vương Tuấn Khải đối với mình, trong lòng Đan Nhất Thuần chợt cảm thấy quặn đau.

Vương Thanh cũng nhẹ thở dài, "Chị nghe nói chị Dư sáng sớm nay đã bị Tuấn Khải gọi vào phòng làm việc. . . . . . Chị nghĩ là lành ít dữ nhiều rồi, nhưng em yên tâm, chuyện em đến Vương thị làm việc vốn là chủ ý của chị, nếu như Tuấn Khải muốn trách phạt, chị tuyệt không để cho Tuấn Khải làm tổn hại tới em.”
Trong lòng Đan Nhất Thuần thấp thỏm không yên.

Bất chợt chị Dư đi vào phòng làm việc của bộ phận ngoại giao.
Mọi người nhân viên nhìn thấy chị Dư lập tức khép nép cung kính.

Chị Dư đi tới trước mặt Vương Thanh và Đan Nhất Thuần."Tiểu thư, tổng giám đốc đã có quyết định rồi."

Vương Thanh khẩn trương hỏi, "Thế nào?"

Hai mắt Đan Nhất Thuần mở to không yên lòng chờ nghe đáp án của chị Dư.

Sắc mặt chị Dư chán nản, chậm rãi nói, "Tổng giám đốc biết là tôi giúp cô để Đan tiểu thư vào công ty làm việc, đã xuống lệnh điều tôi đến bộ phận nhân sự làm việc ba tháng, tổng giám đốc cảnh cáo tôi, nếu như tôi còn tự ý làm theo ý mình một lần nữa, sau này tôi không cần trở lại bên cạnh tổng giám đốc.”

Sắc mặt Vương Thanhđột nhiên tái nhợt, "Tuấn Khải sao có thể trách phạt chị nặng như vậy?”

Vương Thanh nhờ chị Dư giúp một tay là bởi chị Dư đã đi theo Vương Tuấn Khải nhiều năm, Vương Tuấn Khải thế nào cũng nể mặt chị Dư một phần, nhưng không có nghĩ đến. . . . . .

Đan Nhất Thuần lúc này rũ mắt xuống, cũng đoán được được việc cô có thể ở lại công ty tỷ lệ chắc chắc sẽ là không.

Chị Dư tâm tình chán nản, cho nên không trả lời Vương Thanh.

Vương Thanh lại hỏi, "Vậy tôi và Nhất Thuần thì sao? Tuấn Khải nói thế nào?"

Chị Dư trả lời, "Tổng giám đốc đã điều cô và Đan tiểu thư đến bộ phận hậu cần rồi. . . . . ."

Vương Thanh kinh ngạc, "Cái gì?"
Đan Nhất Thuần cũng giật mình ngạc nhiên ngước mắt, nhưng chuyện ngoài ý muốn của cô không phải là họ bị điều đến bộ phận hậu cần, mà là Vương Tuấn Khải cho phép họ ở lại Vương thị.

Vương Thanh lớn tiếng kêu gào: “Bộ phận hậu cần phải làm cái gì? Không phải là làm vệ sinh công ty đấy chứ?”

Chị Dư thành thật trả lời, "Cũng không đến nỗi như vậy, chính là sửa sang lại một số tài liệu của công ty và đưa các vật dụng cần thiết đến các ngành ban.”

Vương Thanh tính tình tiểu thư lập tức nói: “Trời ơi, sao tôi có thể đến các ban ngành chỗ đó làm việc được chứ? Tôi không muốn đưa tài liệu cho những người đó, thật là mất mặt.”

Chị Dư bất đắc dĩ nói, "Tổng giám đốc nói rồi, nếu như tiểu thư không đồng ý, vậy thì đừng làm nữa......... Còn nữa, nếu như tiểu thư và Đan tiểu thư ở lại Vương thị cũng cần thời gian thử việc, chỉ cần đạt yêu cầu của bộ phận hậu cần trong thời gian thử việc, hai người mới có thể tiếp tục ở lại Vương thị làm việc.” Ngụ ý là Vương Thanh và Đan Nhất Thuần muốn ở lại Vương Thị làm việc cũng phải bỏ ra công sức của chính mình.

"Hả. . . . . ." Vương Thanh nhất thời nghẹ họng.

Đan Nhất Thuần trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Vương Thanh sững sờ nhìn về phía Đan Nhất Thuần, "Tuấn Khải điều chúng ta đến bộ phận hậu cần....... Có phải nghĩ là không muốn cho em có cơ hội gặp nó?”

Nên biết rằng nhân viên bộ phận hậu cần tuyệt đối không có cơ hội lên được lầu 98.

Đan Nhất Thuần nhún vai, bình tĩnh bật ra, "Em nghe nói chiều qua Vương Nguyên có tới công ty, nhất định cqaju ấy đã nghe chuyện em và chị vào công ty làm rồi........... Em vẫn luôn lo lắng Vương Nguyên sẽ hiểu lầm, hôm nay Tuấn Khải sắp xếp như vậy, em cảm thấy cũng rất tốt.”

END CHƯƠNG 161

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: