Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 163: Không phải tới để ôm ấp yêu thương


Đêm hôm đó ngửi thấy mùi nước hoa ở trong xe, Vương Nguyên cũng không hề nhắc với Vương Tuấn Khải, cho nên ngày ngày vẫn ấm áp hòa thuận như mọi khi.

Một tuần lễ sau, vào chủ nhật, Robert đến biệt thự chơi.

Vương Nguyên đã sớm biết Robert sẽ đến Los Angeles, cho nên khi nhìn thấy Robert cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Trên ghế sofa ở phòng khách, Bảo Nhi ngồi trên đùi Robert, vui vẻ nhìn búp bê mới trong tay.
Cậu nhìn Robert cười nói, "Mỗi lần anh tới đều mang quà tặng cho Bảo Nhi, em chỉ sợ sau này Bảo Nhi sẽ không nhớ tới anh, chỉ nhớ tới quà anh tặng......”

Robert giống như thật nhìn cô bé nhỏ trong ngực, nghiêm túc hỏi, "Bảo Nhi, không phải con thật sự sẽ chỉ nhớ mỗi quà chú tặng cho con đấy chứ? Con nói xem, sau này nếu trên đường nhìn thấy chú con sẽ gọi chứ như thế nào?”

Bảo Nhi nghiêng đầu, "Gọi chú nha?"

Robert nghiêm mặt nói, "Con gọi ‘chú’ trên đường sẽ có rất nhiều người xoay đầu lại, con phải gọi chú là chú Robert!”

"Robe. . . . . . Chú Đặc biệt?"

Dường như có vẻ phát âm không chuẩn lắm, Bảo Nhi khó khăn đánh vần ra.

Vương Nguyên cười khẽ, nhìn con gái cưng của mình nói, "Con gọi chú là ‘chú Lưu’ đi!"

Robert lập tức phản đối, "‘Chú Lưu’ rất bình thường, sẽ không để lại ấn tượng tốt cho con gái, nếu không có búp bê thì sau này con gái em sẽ quên anh mất........”

Lúc này Bảo Nhi ngây thơ đáng yêu nói, "Con có thể gọi chú là chú ‘củ cải’ được không?"

Robert nhíu mày hỏi, "Củ cải?"

Vương Nguyên lập tức khen ngợi, "Bảo Nhi thật là giỏi, sau này cứ gọi chú là chú ‘củ cải’ nha....”

Giữa trán Robert muốn nổi đầy gân xanh: “Bảo Nhi à, hay là đổi lại gọi tên khác nha......”

Bảo Nhi bĩu môi, "Nhưng mà Bảo Nhi thích gọi là chú ‘củ cải’ hơn ...”

"Hả. . . . . ."

Vương Nguyên nén cười nhìn vẻ mặt khổ sở của Robert, "Anh không cảm thấy cách gọi này rất đáng yêu sao?”

Ánh mắt Bảo Nhi mong đợi khiến Robert không cách nào từ chối, "Vậy. . . . . . Được rồi, gọi là chú ‘củ cải’ đi. . . . . ."

Lúc hai người lớn và một đứa nhỏ đang nói chuyện vui vẻ với con gái thì người người giúp việc lo lắng đi tới trước mặt Vương Nguyên gọi: “Cậu chủ."

Vương Nguyên thấy thần sắc khẩn trương của người giúp việc, nhíu mày hỏi, "Chuyện gì vậy?"

Người giúp việc nói, "Cô Lệ Toa thư ký của tiên sinh gọi điện thoại tới, nói tiên sinh bị thương. . . . . ."

Cả người cậu ngay lập tức chấn động mạnh.

. . . . . .

Nửa giờ sau, Robert chở Vương Nguyên tới bệnh viện.

Vương Nguyên nhìn thấy Vương Tuấn Khải ở trên hành lang bệnh viện, vết thương trên người anh hình như cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ có chỗ tay phải bị quấn nhiều lớp gạc trắng còn lại những chỗ khác xem ra cũng không có sao.

"Ông xã . . . . . ."

Vương Nguyên gọi Vương Tuấn Khải, sau đó chạy đến trước mặt anh, khẩn trương ôm lấy anh, "Lệ Toa nói anh bị thương, anh bị thương ở đâu? Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Robert nhìn thấy Vương Tuấn Khải bình yên vô sự cũng thở phào nhẹ nhõm, trêu chọc nói, "Thư ký cậu cũng biết làm quan trọng quá vấn đề đi, khiến bà xã cậu lo lắng không yên......”

Vương Tuấn Khải lắc đầu, "Anh không sao, chỉ bị thương nhẹ ở cánh tay thôi."

Tâm trạng đang căng thẳng của Vương Nguyên lúc này mới nhẹ nhõm đôi chút, cậu đưa tay ôm chặt lấy anh, giọng nói kèm theo chưa hết nỗi sợ hãi, "Làm em sợ muốn chết, ông xã, em thật sự rất lo cho anh.........”

Anh vỗ nhè nhẹ lên sống lưng cậu, an ủi nói, "Không có chuyện gì cả."

Chú ý tới ánh mắt Vương Tuấn Khải thỉnh thoảng nhìn về phía phòng phẫu thuật, Robert thắc mắc hỏi, "Tuấn Khải, có người đang làm phẫu thuật trong phòng phẫu thuật sao?"

Vương Nguyên buông Vương Tuấn Khải ra, quay đầu nhìn về phía đèn đỏ trên phòng mổ, nghi ngờ nói, "Có người phải làm phẫu thuật sao?"

Vương Tuấn Khải mím chặt môi, không trả lời câu nào.

Lúc này, đèn đỏ phòng phẫu thuật phụt tắt, bác sĩ đi từ trong phòng phẫu thuật ra.

Vương Nguyên và Robert hoàn toàn không hiểu được tình hình hiện nay, sững sờ nhìn bác sĩ đi về phía Vương Tuấn Khải.

Anh bình tĩnh hỏi, "Cô ấy sao rồi?"

Bác sĩ nói, "Vươngtổng, tình hình Đan tiểu thư khá khả quan, mặc dù bị thương nghiêm trọng, nhưng may mắn không có vết thương trí mạng, chỗ nghiêm trọng nhất là vết thương trên bắp đùi, bởi vì ảnh hưởng đến gân cốt, thời gian tiếp theo cần phải ở lại bệnh viện làm vật lý trị liệu........... Nhưng cũng không cần quá lo lắng, sẽ rất nhanh phục hồi thôi.”

Sau khi bác sĩ rời đi, Robert giật mình hoàn hồn, "Tuấn Khải, cậu đừng nói với tôi người đang nằm trong phòng phẫu thuật lúc này là Đan Nhất Thuần chứ?"

Vương Nguyên cũng nghi ngờ hỏi, "Ông xã, bác sĩ nói là Đan Nhất Thuần sao?"

--------

Cuối cùng Robert ở lại bệnh viện chăm sóc cho Đan Nhất Thuần. . . . . .

Trên đường về nhà, Vương Nguyên không hiểu hỏi Vương Tuấn Khải, "Vì sao anh và Đan Nhất Thuần lại bị thương?”

Bầu không khí bên trong xe vô cùng yên tĩnh, Vương Tuấn Khải dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó, không hề lên tiếng trả lời Vương Nguyên.

Vương Nguyên lo lắng nói, "Ông xã, anh có thể nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì được không?”

Vương Tuấn Khải đưa mắt nhìn Vương Nguyên, "Đan Nhất Thuần vì anh mà bị thương.”

Cậu kinh ngạc, "Nhưng sao lại vậy. . . . . ."

Lúc này tài xế mới mở miệng: “Đúng vậy ạ, lúc đó thật là nguy hiểm. . . . . . Tổng giám đốc vừa định bước lên xe, bỗng có một chiếc không biển số lao về phía tổng giám đốc, bảo vệ cũng không phản ứng kịp....... Thật may là lúc ấy Đan tiểu thư dùng sức đẩy tổng giám đốc ra, tổng giám đốc mới không bị thương nghiêm trọng, nhưng Đan tiểu thư lại không tránh được chiếc xe kia. . . . . ."

Vương Nguyên im lặng hồi lâu mới hoàn hồn, "Cho nên Đan Nhất Thuần vì cứu anh mà bị thương?”

Vương Tuấn Khải không trả lời, hình như cũng đã khôi phục lại sự nghiêm túc lạnh lung vốn có.
Vương Nguyên sợ hãi nắm lấy cánh tay anh, "Ông xã, chiếc xe kia tại sao lại muốn đâm vào anh? Có điều tra được là ai không?”

Cậu chưa kịp nghe thấy anh trả lời, điện thoại của anh đã vang lên.

Trong điện thoại di động là giọng cung kính của một người đàn ông: “Tổng giám đốc, cảnh sát đã tìm được chiếc xe kia, nhưng người gây tai nạn đã bỏ trốn. . . . . ."

Vương Tuấn Khải lạnh lùng ra lệnh, "Tôi muốn anh lập tức phải tìm cho ra được người này, trong hai mươi bốn giờ phải báo kết quả cho tôi.”

"Dạ."

Ngay sau đó Vương Tuấn Khải kết thúc cuộc trò chuyện.

Vương Nguyên khẩn trương hỏi, "Ông xã, không bắt được người kia sao?"

Vương Tuấn Khải đưa tay ôm Vương Nguyên vào trong ngực, "Lệ Toa không nên thông báo cho em."

Cậu ngước mắt lên nhìn anh, "Anh bị thương như vậy làm sao có thể không cho em biết chứ?"

Vương Tuấn Khải nhìn sâu vào mắt Vương Nguyên, trầm giọng nói, "Chỉ là một vết thương nhỏ."

Vương Nguyên đưa tay ôm chặt Vương Tuấn Khải, nghiêm mặt nói, "Nếu như không có Đan Nhất Thuần, giờ phút này người nằm trong phòng giải phẫu có khả năng là anh. . . . . . Không phải chỉ là một vết thương nhỏ, có người muốn hại anh! !"

Vương Tuấn Khải hôn nhẹ lên trán Vương Nguyên, "Được rồi, chuyện này anh sẽ xử lý, chúng ta về nhà ngủ thôi."

Cậu băn khoăn nói, "Vậy. . . . . . Đan Nhất Thuần thì sao? Cô ấy đang ở bệnh viện. . . . .”

"Robert sẽ chăm sóc cho cô ấy."

Vương Nguyên không yên tâm nói, "Vậy sáng sớm ngày mai em đến thăm cô ấy."

Vương Tuấn Khải gật đầu, "Ừ."

. . . . . .

Tại bệnh viện.

Nửa đêm, Đan Nhất Thuần đau đớn mở mắt ra.

Trong tầm mắt của cô toàn là một màu trắng, sàn nhà màu trắng, trong hơi thở tràn ngập mùi thuốc men của bệnh viện........

Đan Nhất Thuần thần trí hoảng hốt hỏi, "Chỗ này. . . . . . Đây là đâu?"

Robert nằm bên cạnh giường ngủ nghe thấy tiếng của Đan Nhất Thuần liền lập tức tỉnh dậy, thấy Đan Nhất Thuần như muốn đứng dậy, anh vội vàng đỡ Đan Nhất Thuần, quan tâm nói, "Nhất Thuần, em mau nằm xuống đi, em đang bị thương, bây giờ chưa ngồi dậy được . . . . . ."

Không ngờ lại nhìn thấy Robert, Đan Nhất Thuần nhíu mày, "Robert?"

Robert cẩn thận từng li từng tí đỡ Đan Nhất Thuần dựa vào chiếc gối mềm mại sau lưng, nhẹ gật đầu, "Là anh. . . . . . Anh vừa tới Los Angeles tối hôm qua."

Đan Nhất Thuần dựa người vào gối, cảm thấy toàn thân truyền đến từng trận đau buốt, nhờ cảm giác đau đớn này đã giúp cô nhớ lại toàn bộ hình ảnh trong đầu.
Bất chợt Đan Nhất Thuần giật bắn người lên, khẩn trương nói, "Tuấn Khải đâu? Tuấn Khải ở đâu? Anh ấy có sao không?"

Robert lo lắng giữ chặt Đan Nhất Thuần, "Nếu như em không ngoan ngoãn nằm xuống, anh sẽ không nói cho em tin tức về Tuấn Khải.”

Đan Nhất Thuần ngay lập tức từ từ dựa đầu vào gối, ánh mắt nhìn chăm chằm vào Robert chờ đợi câu trả lời của anh.

Robert giúp Đan Nhất Thuần kéo chăn lên, rồi mới từ tốn nói, "Tuấn Khải chỉ bị chút sây sát nhỏ, cậu ta không sao..............”

"Vậy là tốt rồi." Chân mày Đan Nhất Thuần đang nhíu chặt lúc này mới giản ra được một chút.
Robert ngồi ở mép giường thấy Đan Nhất Thuần thả lỏng chân mày, đau lòng hỏi, "Em vừa tỉnh lại không lo cho vết thương của mình mà đã quan tâm hỏi Tuấn Khải?"

Đan Nhất Thuần lo lắng nói, "Có người muốn hại anh ấy! !"

Robert hỏi, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Sau đó Đan Nhất Thuần kể lại chân tướng sự việc cho Robert biết.

Sau khi Robert nghe xong vô cùng khiếp sợ, "Trời ạ, trên thế giới này còn có người dám đụng đến Tuấn Khải sao? Hắn ta ăn gan trời sao?”

Đan Nhất Thuần giống như cảm ơn nói, "Thật may là anh ấy không sao. . . . . ."

Robert khiển trách, "Nhưng em thiếu chút nữa đã mất mạng."

Khuôn mặt tái nhợt của Đan Nhất Thuần miễn cưỡng gượng cười, "Không phải bây giờ em rất tốt sao?"

Robert cũng cười theo một tiếng, "Xem ra em vẫn còn khá lạc quan!"

Do dự chốc lát, cuối cùng Đan Nhất Thuần vẫn hỏi, "Vậy. . . . . . Tuấn Khải đâu rồi?"

Cuối cùng em vẫn quan tâm cậu ta hơn cả bản thân mình.” Robert mất mác nói ra những lời này, sau đó nói, "Sau khi nghe bác sĩ nói vết thương của em không có gì đáng ngại, Tuấn Khải đưa Vương Nguyên về nhà rồi.”

"Vương Nguyên?"

"Đúng vậy, anh và Vương Nguyên cùng tới bệnh viện..........”

Đan Nhất Thuần liên tục gật gật đầu, "À, có Vương Nguyên chăm sóc anh ấy, anh ấy sẽ không có chuyện gì rồi."

--------

Cả đêm Vương Nguyên ngủ không được yên giấc, bởi vì lo lắng động đến vết thương trên tay Vương Tuấn Khải, cậu không cho anh ôm cậu ngủ, cho nên suốt đêm đều là cậu ôm anh. . . . .

Lúc trời còn chưa sáng Vương Nguyên đã tỉnh lại, nhưng khi tỉnh lại cậu phát hiện không biết lúc nào mình đã vùi đầu vào ngực của anh ngủ, còn Vương Tuấn Khải thì vẫn ôm chặt cậu vào trong lòng như trước.

Chết rồi. . . . . .

Cậu không cố đụng trúng vết thương anh đấy chứ?

Bởi vì lo lắng, Vương Nguyên vội vàng ròi khỏi ngực Vương Tuấn Khải, nhưng không ngờ cậu lại vô tình đánh thức anh.

Vương Tuấn Khải kéo cơ thể Vương Nguyên đang muốn ngồi dậy vào lại ngực mình, hôn nhẹ lên mái tóc cậu dịu dàng nói, "Trời còn chưa sáng hẳn, sao em dậy sớm thế?”

"Em lại động vào vết thương của anh rồi.........” Vương Nguyên vội vàng cầm bàn tay của anh lên kiểm tra.

Vương Tuấn Khải nâng tay phải bị thương lên cho Vương Nguyên xem, khẽ cười nói, "Bà xã , em căng thẳng quá rồi. . . . . ."

Cậu nhìn bàn tay phải của anh được băng bó tốt không bị rướm máu thì mới yên lòng thở phào một hơi, đầu dựa vào lồng ngực anh thủ thỉ nói "Ông xã, tại sao có người lại muốn hại anh?” Nói thật, cậu không nghĩ là có người lớn mật dám đả thương hãm hại anh.

Vương Tuấn Khải cố làm ra vẻ thoải mái nói, "Người làm kinh doanh thì đôi lúc cũng sẽ bị người khác ghi hận trong lòng.”

Vương Nguyên biết anh đang dỗ dành cậu, trong đáy mắt đã ngấn nước, giọng nghẹn ngào nói: “Em thật lo lắng. . . . . . Hôm qua lúc nghe nói anh bị thương, em thấy cả thế giới như đổ sụp xuống vậy.”

Vương Tuấn Khải hôn lên hàng lông mi đẫm nước mắt củaVuonh Nguyên, "Ngốc ạ.... chồng em không sao cả, chờ đến lúc anh bắt được người gây họa, anh sẽ nói thân phận của hắn cho em biết, được không?”

Vương Nguyên lần nữa dán mặt vào ngực Vương Tuấn Khải, "Dạ."

. . . . . .

Sau khi trời sáng Vương Tuấn Khải liền đến Vương thị, Vương Nguyên bởi vì lo lắng cho vết thương của Đan Nhất Thuần nên sáng sớm cũng tới bệnh viện.

Bên trong phòng bệnh, Đan Nhất Thuần đầu quấn băng gạc, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện đầy vết thương, nhưng tinh thần cô cũng không tệ, lúc này đang mỉm cười nhìn Vương Nguyên.

Vương Nguyên ngồi ở mép giường, lo âu hỏi, "Nhất Thuần, bây giờ cô cảm thấy thế nào rồi?”

Đan Nhất Thuần gật đầu, "Tôi không có gì đáng ngại, nhưng có thể sẽ phải ở lại bệnh viện mấy ngày."

Vương Nguyên cảm kích nói, "Nhất Thuần, cám ơn cô.”

Đan Nhất Thuần điềm đạm nói, "Vương Nguyên, đừng nên nói những lời khách sáo đó với tôi, Tuấn Khải là bạn của tôi, làm sao tôi có thể trơ mắt nhìn Tuấn Khải bị thương đây?”

Robert yên lặng mang cháo tới cho Đan Nhất Thuần, ngồi ở mép giường, nhẹ giọng trách nói, "Cứ coi như là vì bạn bè, em cũng không cần phấn đấu quên mình như vậy! Bên cạnh Tuấn Khải đã có vệ sĩ, những vệ sĩ đó sẽ không để Tuấn Khải bị thương được đâu, là em khẩn trương thái quá thôi. . . . . ." Robert nói đúng tình hình thực tế, những vệ sĩ bên cạnh Vương Tuấn Khải đều là những người đã qua huấn luyện nghiêm chỉnh.

Vương Nguyên nhẹ lắc đầu, "Bất kể nói như thế nào, Nhất Thuần thật sự đã giúp Tuấn Khải."

Vương Nguyên vừa nói xong, một giọng phụ nữ chen vào cuộc đối thoại của ba người.

"Nhất Thuần! !"

Đan Nhất Thuần cười cười với người vừa tới, "Chị Thanh!"

Vương Nguyên quay đầu nhìn về phía Vương Thanh, đứng dậy, lễ phép lên tiếng chào hỏi, "Chị!"

Vương Thanh không thèm để ý đến Vương Nguyên, mỉm cười với Đan Nhất Thuần, sau đó ánh mắt của Vương Thanh đều dồn hết về người đang ngồi ở mép giường, Robert đang cầm bát cháo nhất thời cũng cứng nhắc.

Sự xuất hiện của Vương Thanh khiến cho không khí trong phòng bệnh bỗng trở nên cứng nhắc, Robert cũng coi như không hề nhìn thấy Vương Thanh, trực tiếp đứng dậy, "Nhất Thuần, anh còn có việc, lúc khác anh sẽ tới thăm em!”

Vương Thanh lên tiếng gọi, "Robert!"

Robert tỉnh bơ như không nghe thấy, lập tức đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh.

"Nhất Thuần, đợi chút nữa chị sẽ quay lại. . . . . ." Để lại những lời đó xong, Vương Thanh vội vàng đuổi theo Robert.

Đan Nhất Thuần nhìn bóng lưng Vương Thanh rời đi, thở dài nói, "Chị Thanh thật sự rất thích Robert!"

Vương Nguyên bình tĩnh nói, "Trong lòng mỗi người đều có một người khó có thể quên được.”

Có lẽ những lời lúc này của Vương Nguyên mang ẩn ý sâu sắc nào đó, Đan Nhất Thuần sợ Vương Nguyên có hiểu lầm, lập tức lên tiếng giải thích, "Vương Nguyên, cậu ngàn vạn lần không được hiểu lầm. . . . . . Tôi tới Los Angeles là vì giúp chị Thanh, tuyệt không có mục đích khác."

Vương Nguyên chỉ cười nhẹ, rồi nói "Cô không cần phải căng thẳng như vậy, tôi chỉ thuận miệng nói thôi!”

Đan Nhất Thuần thở phào nhẹ nhõm, từ tốn nói, "Thật ra thì, sau đêm đó, tôi cũng không gặp lại Tuấn Khải. . . . . . Hôm qua vì tôi có chuyện muốn tìm Tuấn Khải, cho nên hết giờ làm đã đuổi theo Tuấn Khải, nhưng không ngờ lại trùng hợp gặp phải chiếc xe đó xông lên muốn đâm vào Tuấn Khải . . . . ."

"Nhất Thuần, tôi không hề hiểu lầm cô, tôi tin cô, cũng tin tưởng Tuấn Khải.” Cậu thừa nhận mùi nước hoa lưu lại trong xe đêm đó làm cậu cảm thấy rất không thoải mái, nhưng cậu cũng không để trong lòng lắm bởi vì cậu có thể có được hạnh phúc như ngày hôm nay hoàn toàn là do Đan Nhất Thuần đã rộng lượng buông tay, cậu không có lý do gì nhạy cảm như vậy. . . . . . Dĩ nhiên, điều này cũng không có nghĩa là cậu hoàn toàn thoải mái, sau khi cùng Vương Tuấn Khải trải qua nhiều chuyện như vậy, cậu cũng đã học được cách làm thế nào để bảo vệ tình yêu cho mình.

Đan Nhất Thuần giống như chợt nhớ tới điều gì đó, nghiêm túc nói, "Đúng rồi, Vương Nguyên, chuyện tôi muốn nói với Tuấn Khải là có liên quan đến Dịch Dương Thiên Tỉ. . . . . . Ngày hôm trước tôi ở trong phòng rửa tay vô tình nghe thấy chị Thanh gọi điện thoại cho một người đàn ông, chị Thanh hình như gọi người đàn ông đó là ‘Dịch Dương Thiên Tỉ’, tôi không biết người tên này, nhưng anh ta luôn đối lập với Thiên Tỉ, tôi sợ anh ta sẽ lợi dụng chị Thanh.........”

--------

Một giờ sau, Vương Nguyên  đến Vương Thị.

"Tổng giám đốc phu nhân!"

Mỗi nhân viên đi qua đều cung kính chào hỏi cậu.

Đối mặt với nhân viên, Vương Nguyên vẫn luôn giữ nụ cười hòa nhã với mọi người, cũng gật đầu tỏ vẻ thân thiện, cậu tin chắc nhân viên trong công ty nhất định sẽ không cảm thấy cậu giống như một người chủ.

Nhưng muốn duy trì sự gần gũi như vậy cũng thật không dễ, chỉ có sau khi vào thang máy Vương Nguyên mới có thể khôi phục vẻ mặt bình thường. Đây chính là nguyên nhân Vương Nguyên không muốn thường xuyên đến Vương thị, bởi vì mỗi lần tới công ty mặt của cậu đều cười đến mức muốn rút gân, ai bảo cậu vừa mới đầu đã hạ quyết tâm làm một Tổng giám đốc phu nhân gần gũi.

Đing ——

Thang máy ngừng lại ở tầng lầu 98, Vương Nguyên đi thẳng về phía phòng làm việc của Vương Tuấn Khải.

Vương Nguyên giơ tay lên gõ nhẹ vào cửa phòng làm việc, bên trong truyền ra giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Vương Tuấn Khải, "Vào đi."

Vương Nguyên đẩy cửa đi vào, thấy Vương Tuấn Khải đang vùi đầu vào đống văn kiện trước mặt, Vương Nguyên êm ái lên tiếng gọi, "Ông xã."

Không nghĩ đến người tới là Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải ngước mắt lên, khuôn mặt điển trai thoáng hiện lên ý cười dịu dàng gọi, "Bà xã."

Vương Nguyên nhỏ giọng hỏi, "Anh đang bận sao?"

Vương Tuấn Khải dựa người vào thành ghế, ngoắc ngoắc ngón tay với Vương Nguyên.

Vương Nguyên chậm rãi đi tới, lập tức bị Vương Tuấn Khải kéo vào trong lòng, chào đón tiếp theo chính là một nụ hôn nóng bỏng.

Sau khi Vương Tuấn Khải lưu luyến rời khỏi đôi môi của Vương Nguyên, thì Vương Nguyên thở hồng hộc nói, "A, em tới không phải để ôm ấp yêu thương , mà em là tới là để nói với anh một chuyện.”

Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên ngồi trên đùi mình, hôn lên bờ vai cậu, ậm ờ hỏi, "Chuyện gì?"

Hơi thở Vương Tuấn Khải phảng phất trên vai khiến cậu cảm thấy hơi nhột, co rúc vai lại thẹn thùng nói, "Anh đừng như vậy, ở đây là công ty, có rất nhiều người đó. . . . . ."

Vương Tuấn Khải nói thẳng, "Bọn họ không dám vào đây."

"Hả. . . . . ."

Ngay lúc này, ngoài cửa phòng làm việc truyền tới tiếng bước chân dồn dập.

Vương Nguyên khẩn trương, lập tức nhảy khỏi người Vương Tuấn Khải.

Ngay sau đó người tới cũng đúng lúc bước vào phòng làm việc, mơ hồ nhìn thấy hình ảnh ái muội của Vương Nguyên nhảy ra khỏi vòng ôm của Vương Tuấn Khải, người tới cũng lúng túng xấu hổ không thôi.

Vương Nguyên đã nhận ra người tới là vệ sĩ bên cạnh Vương Tuấn Khải, sắc mặt ửng hồng cậu vội bước sang một bên.

Thấy biểu cảm trên mặt Vương Tuấn Khải rõ ràng là không vui, biết mình đã phá hư chuyện tốt của tổng giám đốc, người tới cung kính cúi đầu nói, "À, tổng giám đốc, tôi có thể đợi ở bên ngoài!”

Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói, "Không cần, nói đi."

Người vệ sĩ liếc mắt nhìn Vương Nguyên, sau đó chuyển ánh mắt do dự sang Vương Tuấn Khải.
Cậu cảm thấy vệ sĩ nhìn Vương Tuấn Khải dường như là đang muốn hỏi ý anh, cho nên cậu biết chuyện nói, "Ông xã, hai người nói chuyện đi, em đến ghế sofa bên kia ngồi đợi cũng được."

Từ ánh mắt của người vệ sĩ nọ Vương Tuấn Khải cũng đoán được có chuyện khó nói, vì thế anh nói với Vương Nguyên, “Em cứ ở lại đây, không có chuyện gì khó nói trước mặt em cả.”

Vương Nguyên gật nhẹ đầu, sau đó đi tới bên cạnh Vương Tuấn Khải.

Vệ sĩ được sự chấp thuận của Vương Tuấn Khải, ngay sau đó nói, "Tổng giám đốc, đã tra ra được chủ nhân của chiếc xe gây ra chuyện rồi, anh ta là một người đi làm bình thường, anh ta nói với cảnh sát là anh ta không quen biết người lái xe kia, chiếc xe anh ta mới mua tuần trước đã bị trộm.......... Nhưng theo người mình điều tra, anh ta và quản lý trước của Vương Viễn có quan hệ khá thân thiết, tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản, cho nên đã cho điều tra người quản lý này, quả nhiên, ngày hôm qua tôi đã điều tra được có người nhìn thấy người quản lý này đã lên chiếc xe gây ra chuyện.......”

Vừa nhắc tới Vương Viễn, dây thần kinh nhạy cảm trong người Vương Nguyên nhất thời căng thẳng.

Tròng mắt đen thăm thẳm Vương Tuấn Khải hơi híp lại, ánh mắt mờ mịt lạnh lẽo.

Người vệ sĩ tiếp tục nói, "Tôi cảm thấy chuyện này hẳn là có liên quan đến Dịch Dương Thiên Tỉ........”

Vương Nguyên nhớ lại những lời mới vừa rồi Đan Nhất Thuần muốn nhờ cậu chuyển đến cho Vương Tuấn Khải, điều này dường như chứng minh Thiên Tỉ thật sự không chịu bỏ qua.

Con người Vương Tuấn Khải tỏa ra sự rét lạnh vốn có, "Anh biết nên làm thế nào rồi chứ?"

Vệ sĩ gật đầu, "Dạ, tôi sẽ đi làm ngay."

Vương Nguyên sững sờ ngước mắt lên nhìn Vương Tuấn Khải, "Ông xã , anh tính làm gì. . . . . ."

Vương Tuấn Khải lạnh lùng nói, "Anh nói rồi, nếu còn một lần nữa, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn ta.... Cho nên, lần này hắn ta không còn cơ hội nữa.”

END CHƯƠNG 163

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: