Chương 170: Chết tiệt. . . . . .
Về đến phòng mình, Vương Nguyên đóng chặt cửa phòng lại, vô lực mà tựa vào cánh cửa.
"Cậu chủ, cậu chủ, cậu không có sao chứ? Nhìn sắc mặt cậu hình như không khỏe sao?"
Trông thấy Vương Nguyên như người mất hồn bước vào nhà, người giúp việc không khỏi lo lắng đứng ngoài cửa phòng gọi cậu.
Vương Nguyên nhắm nghiền hai mắt lại, cố tỏ ra bình thản không có chuyện gì xảy ra, "Tôi không sao, tôi chỉ hơi mệt một chút thôi, tôi nghĩ tôi cần nằm nghỉ một chút."
"Cậu thật không có chuyện gì chứ?" Vương Nguyên đang mang thai, người giúp việc thật không dám lơ là.
"Ừ, không sao. . . . . ."
Người giúp việc không yên tâm nói, "Vậy được, cậu chủ, nếu như cậu có chuyện gì xin cứ nói với chúng tôi."
Người giúp việc đang chuẩn bị rời đi, Vương Nguyên giống như đột nhiên nhớ tới điều gì đó, vội vàng nói, "Đúng rồi, tôi không muốn gặp bất cứ ai, nếu có người tới tìm tôi, chị nói tôi đã ngủ rồi nha."
"Dạ."
Sau khi người giúp việc đi rồi,Vương Nguyên từ từ cất bước di chuyển đến cạnh giường.
'Bảo người ấy ký tên lên phần thỏa thuận này, không cần phải cho biết lý do.. . . . . .'
Nằm ở trên giường, lời nói của anh tái diễn không biết bao nhiêu lần bên tai cậu, cậu vùi đầu vào trong chăn, trái tim trổi lên đau đớn kịch liệt.
Lúc đi Anh, không phải cậu không nghĩ tới anh sẽ tức giận, chỉ là cậu thật sự không ngờ sự việc lại phát sinh hậu quả nghiêm trọng thế này........
Cậu không phải ỷ vào anh cưng chiều, cũng không phải là muốn làm những chuyện anh không thích, chỉ là. . . . . . Cậu không có lựa chọn nào khác.
Mà anh thật sự thất vọng về cậu đến nỗi không muốn giữ cậu ở lại nữa hay sao?
. . . . . .
Vương Nguyên mở to mắt nằm trên giường nguyên cả một buổi chiều.
Lúc trời bắt đầu tới, giọng của Bảo Nhi vang lên ở ngoài cửa phòng Vương Nguyên "Ba ơi. . . . . ."
Giọng nói Bảo Nhi kéo thần trí đi hoang của Vương Nguyên trở lại, cậu vội vàng bước xuống giường, mở ra cửa phòng, gọi: "Bảo Nhi!"
Bảo Nhi không nhìn thấy sắc mặt buồn bã của ba mình, cô bé kéo tay ba, vui mừng nói, " Ba, chú 'củ cải' tới kìa...."
Vương Nguyên ôm lấy Bảo Nhi, cố gắng che giấu cảm xúc suy sụp của mình, nhợt nhạt cười nói, "Được, ba rửa mặt rồi cùng con đi xuống!"
Bảo Nhi vòng tay ôm cổ Vương Nguyên, thúc giục, "Ba, ba nhanh lên một chút đi, cha và chú 'củ cải' đều ở dưới lầu đó. . . . . ."
Vương Nguyên lập tức trợn to đôi mắt, "cha con . . . . . . Cha con về rồi sao?"
Bảo Nhi vui vẻ nói, "Dạ, hôm nay cha đến nhà trẻ đón Bảo Nhi, nhưng trên đường về gặp chú 'củ cải', chú 'củ cải' nói rất nhiều chuyện với cha ở trong xe, và rồi chú 'củ cải' đi theo cha và con cùng về nhà luôn!"
Người giúp việc bổ sung, "Cậu chủ, tiên sinh và khách đã ở phòng ăn chờ cậu cùng dùng cơm."
"Ba, nhanh lên đi. . . . . ."
Vương Nguyên trầm mặc suy tư một lát nói với người giúp việc, "À, hôm nay tối thấy không được khỏe, chắc tôi không xuống dùng cơm đâu. . . . . ."
Bảo Nhi mở to hai mắt, "Ba, ba không khỏe sao?"
Vương Nguyên dỗ dành nói, "Bảo Nhi, ngoan, con cùng dì đi xuống ăn cơm với cha và chú 'củ cải' đi, ba muốn ở trong phòng ngủ thêm một lát nữa."
"Ba, ba không khỏe vậy để con đi nói cho cha biết nha." Bảo Nhi ngây thơ nói.
Lời nói thân thiết của con gái khiến trái tim lạnh lẽo của Vương Nguyên cảm thấy nhè nhẹ ấm áp, cậu thanh thản cười dịu dàng nói, "Bảo Nhi con ngoan, ba không có sao. . . . . . Buổi tối ba sẽ kể chuyện cổ tích cho con nghe."
Người giúp việc lo lắng hỏi, "Cậu chủ, cơ thể cậu không khỏe sao?"
Vương Nguyên lắc đầu, giống như không việc gì nói, "Chỉ là mang thai nên thường hay muốn ngủ thôi, không cần lo lắng. . . . . ."
Người giúp việc cũng hiểu nói, "Dạ, cậu chủ, nếu cậu cảm thấy mệt vậy thì nên ở lại phòng nghỉ ngơi, một chút nữa chúng tôi sẽ chuẩn bị bữa tối cho cậu sau."
"Cám ơn."
. . . . . .
Tại phòng ăn.
"Cha ơi. . . . . ."
Người giúp việc bế Bảo Nhi đi tới phòng ăn.
Không nhìn thấy bóng dáng đang mong đợi, ánh mắt Vương Tuấn Khải hơi tối lại.
Robert đứng dậy bế Bảo Nhi ngồi lên đùi anh, nghiêm túc hỏi, "Chú 'củ cải' kêu con đi gọi ba con xuống dung cơm, sao con không cùng ba xuống?"
"Ba nói muốn ngủ mà!"
Robert nghi ngờ, "Ngủ lúc này?"
"Ba nói ba thấy khó chịu."
"Khó chịu?" Robert ngước mắt liếc trộm Vương Tuấn Khải.
Đáy mắt Vương Tuấn Khải thoáng qua một chút dao động rồi biến mất.
Lúc này người giúp việc đứng bên cạnh lên tiếng giải thích, "Tiên sinh, cậu không cần lo lắng, người mang thai vốn thích ngủ như vậy, đợi lát nữa tôi sẽ chuẩn bị bữa tối cho cậu chủ."
Vẻ mặt Vương Tuấn Khải lạnh lùng không khác trước, "Ăn cơm đi!"
-------
Nằm ở trên giường, Vương Nguyên mở to đôi mắt sững sờ nhìn trần nhà.
Cậu lấy lý do ở lại trong phòng, bởi vì cậu không thể nào có can đảm để gặp anh . . . . . .
Anh ở ngay lầu dưới, thật sự là cậu mong muốn được nhìn thấy anh đến nhường nào . . . . . .
Nhưng mà, cậu lại thật sự rất sợ. . . . . .
Ba chữ "Đơn ly hôn" giống như là cơn ác mộng của cậu, cậu sợ lúc cả hai gặp nhau, anh sẽ chủ động nhắc tới ba chữ này với cậu...... Cậu không chịu nổi, cũng không muốn đối mặt với nó, cho nên chỉ có thể lựa chọn trốn tránh anh.
Cạch cạch --
Ngay lúc đó, cửa phòng truyền đến tiếng mở cửa.
Cậu lập tức nghiêng người nhắm lại.
Vương Tuấn Khải bước vào phòng, tròng mắt đen xẹt qua cậu đang nằm nghiêng trên giường.
Vương Nguyên cũng biết người vào là anh, cả người cậu căng cứng, nhắm hai mắt lại, không dám thở mạnh.
Vương Tuấn Khải dường như biết cậu chưa ngủ, môi mỏng mấp máy hỏi, "Cơ thể khó chịu sao?"
Vương Nguyên chợt mở mắt ra, nhưng vẫn không lên tiếng.
Giọng Vương Tuấn Khải vẫn bình thản lạnh lùng, "Anh gọi bác sĩ Dư tới khám cho em."
Vương Nguyên đột nhiên ngồi dậy, lắc đầu, "Không cần đâu."
Vương Tuấn Khải nhìn dáng vẻ Vương Nguyên ngồi bật dậy như không có chuyện gì của cậu, trong lòng suy nghĩ. Cậu ấy cố ý kiếm cớ không muốn xuống? Cậu ấy đang tức giận?
Suy nghĩ vậy, anh dần cảm thấy không vui, "Anh muốn nói chuyện với em một chút."
Vương Nguyên lập tức trả lời, "Em không muốn nói!"
Thái độ chống đối?
Vương Tuấn Khải vì không vui mà chân mày nhíu lại càng sâu, "Vấn đề này sớm muộn cũng phải giải quyết."
Vương Nguyên đột nhiên bịt kín hai tai lại, điên cuồng lắc đầu, "Anh đi ra ngoài. . . . . . Anh nói cái gì em cũng không muốn nghe. . . . . . Cũng không muốn nói. . . . . . Anh đi ra ngoài. . . . . ."
Không ngờ cậu lại kích động như thế, đứng ở mép giường, sắc mặt anh tái lại.
Nhắm nghiền hai mắt cố kiềm chế nước mắt sắp tràn ra ngoài, Vương Nguyên không ngừng nói, "Em không muốn nghe gì hết, bất kể chuyện gì em cũng không muốn nghe. . . . . ."
Rầm --
Ngay sau đó cửa phòng đột nhiên bị đóng sập lại.
Vương Nguyên từ từ mở đôi mắt đã mông lung đầy nước ra, quá đỗi chua xót cậu khó chịu mà cắn cánh môi. . . . . . . . . . .
____________
"Tuấn Khải, Tuấn Khải! !"
Robert chạy đuổi theo Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải chui vào trong xe, Robert lập tức ngồi vào chỗ ngồi cạnh tài xế.
Robert thắt dây an toàn, nghi ngờ hỏi, "Sao sắc mặt lại lầm lì chạy ra đây?"
Vương Tuấn Khải trầm mặc không nói, lái xe rời khỏi biệt thự.
Robert nhìn cảnh vật vù vù tuột lại phía sau bên ngoài cửa sổ xe, sợ sệt nói, "Cậu chạy quá tốc độ sẽ bị cảnh sát bắt đấy!"
Két --
Một tiếng thắng xe thật mạnh, xe chợt dừng lại, Robert xóc nảy vài cái, thấy xe đã dừng sát ở ven đường, lúc này mới lấy lại được hô hấp.
Vương Tuấn Khải nắm chặt nắm tay hung hăng đấm vào tay lái.
Robert cố gắng nhích người cách xa Vương Tuấn Khải, cẩn thận dè dặt hỏi, "Vừa rồi cậu lên lầu xem Vương Nguyên, cậu ấy không thoải mái sao?"
Vương Tuấn Khải nghiến răng nói, "Cậu ấy rất khỏe!"
Robert kinh ngạc, "Hả, vậy khó chịu là . . . . . Viện cớ?"
Vẻ mặt lạnh lùng Vương Tuấn Khải càng thêm âm u.
Robert ảo não nói, "Vậy. . . . . . Vương Nguyên xảy ra chuyện gì?"
Vương Tuấn Khải hừ mũi nói, "Có lẽ tôi không nên về nhà! !" Cậu ấy lại còn dám xa lánh anh? Chết tiệt, cậu dựa vào cái gì mà dám xa lánh anh?
-------
Buổi tối, Vương Nguyên im lặng ngồi ở trước cửa sổ sát đất ở trong phòng.
"Ba, ba. . . . . ."
Ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên giọng nói non nớt của Bảo Nhi.
Vương Nguyên đứng dậy, mở ra cửa phòng.
Bảo Nhi đứng trước cửa phòng ôm búp bê điệu bộ rất đáng yêu, Vương Nguyên cúi người bế Bảo Nhi lên.
"Ba, Bảo Nhi buồn ngủ rồi, ba có thể kể chuyện cổ tích cho Bảo Nhi nghe được không?"
"Được."
Vương Nguyên ôm Bảo Nhi đi trở lại phòng trẻ.
Bảo Nhi tắm rửa xong ngoan ngoãn nằm ở trên giường, đôi mắt trong suốt mở to nhìn chằm chằm Vương Nguyên.
Vương Nguyên giống như thường ngày lật từng trang truyện kể chuyện cổ tích cho Bảo Nhi nghe.
Vương Nguyên không nhận ra đứa con gái nhỏ trước mặt cậu hôm nay có điều khác thường, nhưng Bảo Nhi lại cảm thấy mẹ không được vui, "Ba, ba không vui sao?"
Câu chuyện cố tích bị gián đoạn, cậu nghi ngờ hỏi, "Sao con biết?"
Bảo Nhi nói, "Chuyện cổ tích ba kể cho Ngôn Ngôn là tối hôm qua đã kể rồi."
Vương Nguyên lúng túng nói, "Ồ, vậy bây giờ ba kể một chuyện khác cho con nghe nha. . . . . ."
"Ba, ba hứa với con. . . . . ."
"Hứa với con cái gì?"
"Hứa với con, đừng cãi nhau với cha nữa."
Vương Nguyên vội vàng nở một nụ cười thật tươi, "ba đâu có cãi nhau với cha . . . . ."
"Nhưng mà cha và ba không ai nói chuyện với nhau, mấy ngày nay tối nào ba cũng ngủ với Bảo Nhi."
Vương Nguyên cố gắng để nụ cười trên mặt giống như tự nhiên, "Đứa ngốc, đó là bởi vì cha con mấy ngày nay đi công tác mà. . . . . . Cha và ba không phải là cãi nhau đâu, bé cưng à, cái đầu nhỏ này của con không được suy nghĩ lung tung đó."
"Là thật sao?"
Vương Nguyên cúi đầu hôn nhẹ lên trán Bảo Nhi một cái, "Dĩ nhiên rồi!"
"Cha và ba không được cãi nhau nữa nha!"
Vương Nguyên cảm thấy trong lời nói của Bảo Nhi có chút bất an, nhìn con gái không chớp mắt, mỉm cười bảo đảm nói, "Ba biết rồi, ba sẽ không cãi nhau với cha con nữa."
"Dạ." Bảo Nhi gật đầu cười thật ngọt ngào.
Cũng trong lúc đó, tại "Vương thị".
Bên ngoài cửa sổ sát đất là cảnh đêm phồn hoa lộng lẫy của Los Angeles, thế nhưng giờ phút này Vương Tuấn Khải lại mải miết đứng nhìn trước cửa sổ.
Chết tiệt, rốt cuộc anh phải làm gì với cậu bây giờ?
Tại sao đối với hôn nhân của mình cậu lại không hề có chút thành ý nào cố gắng xây dựng nó?
Cái anh muốn không nhiều lắm, dù là. . . . . . Cho dù chỉ là một câu dỗ dành anh cũng đủ rồi.
Nhưng cái gì cậu cũng không chịu nói, giống như đang chờ anh hạ mình trước, còn cố chấp muốn xa lánh anh.
Rốt cuộc cậu cho rằng anh có thể nhẫn nhịn tới khi nào? Hay là cậu đang nghĩ hôn nhân của bọn họ không còn thích hợp để tiếp tục nữa? Tại sao cậu lại có thái độ như vậy? Cậu còn là Vương Nguyên mà anh biết sao?
Cốc, cốc.
Hai tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ của Vương Tuấn Khải.
"Vào đi."
Đẩy cửa vào, người đến nhẹ nhàng đi tới phía sau lưng Vương Tuấn Khải.
Anh nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ cùng mùi nước hoa thoang thoảng trước nay chưa từng thay đổi thì cũng đoán được người đến là ai.
Đan Nhất Thuần nhìn bóng lưng Vương Tuấn Khải đứng vững vàng trước cửa sổ sát đất, nhẹ giọng gọi anh, "Tuấn Khải."
Ánh mắt anh vẫn nhìn chăm chú về phía trước, môi mỏng mấp máy nói, "Tôi nghĩ có thể cô sáng mai cô mới đến."
Đan Nhất Thuần lắc lắc nhẹ đầu, "Em không đợi được đến ngày mai, hiện tại đến em chỉ muốn hỏi anh cho rõ ràng........"
Vương Tuấn Khải im lặng không nói.
Đan Nhất Thuần nghẹn giọng nói, "Giấy thỏa hiệp thôi việc anh bảo luật sư Aston đưa cho em em đã ký tên lên đó rồi. . . . . . Tuấn Khải, em không hiểu, có phải em làm việc không tốt hay em đã phạm phải sai lầm gì không, tại sao anh lại đột nhiên bảo luật sư Aston đưa cho em cái giấy hiệp nghị thôi việc kia?"
Vương Tuấn Khải bình tĩnh nói, "Hiệp nghị chỉ là hình thức, làm như vậy để cô có thể hưởng được nhiều quyền lợi hơn từ công ty."
Đúng vậy, tất cả nhân viên trong Vương thị đều ký kết hợp đồng làm việc ba năm, nhưng Đan Nhất Thuần lên làm thư ký cho Vương Tuấn Khải trong thời gian quá ngắn, cho nên cũng không phải là ký hợp đồng với Vương thị, lúc đó nếu Vương Tuấn Khải lấy danh nghĩa công ty đuổi việc Đan Nhất Thuần, bởi vì không có hợp đồng, Đan Nhất Thuần không thể nhận được tiền trợ cấp của công ty, nhưng nếu đưa cho Đan Nhất Thuần giấy thỏa hiệp thôi việc, Đan Nhất Thuần có thể lấy được một khoản không nhỏ từ Vương thị mà không trái với quy định.
Đan Nhất Thuần ra sức lắc đầu, "Những quyền lợi này có thể tạo cơ hội cho em kiếm thêm một khoản tiền từ công ty, nhưng em vốn không cần nó . . . . . ."
Vương Tuấn Khải xoay người lại, lạnh lùng nói, "Sau này cô sẽ cần."
Giọng nói Đan Nhất Thuần càng thêm bi thương, "Nếu như không có ý định giữ em ở lại Vương thị, tại sao lúc đầu không trực tiếp để em đi?"
Vương Tuấn Khải không chút luyến tiếc nói, "Bởi vì hạng mục ở bộ phận phía Tây cần cô, hôm nay hạng mục đó đã giao dịch thành công."
Đan Nhất Thuần dường như khó có thể chấp nhận sự thật này, nước mắt kèm theo động tác lắc đầu mà rơi như gió bão, "Không phải, nếu như thật sự là vì hạng mục ở phía Tây mà anh cần em, anh sẽ không để em làm thư ký của anh..."
"Cô lên chức thư ký là bởi vì Robert yêu cầu tôi làm như vậy....... So với bất cứ ai cô hẳn là biết rõ nguyên nhân Robert muốn tôi làm như vậy."
Giọng lạnh lùng anh nói thẳng ra sự thật tàn nhẫn, Đan Nhất Thuần chợt lui về sau một bước, lòng đau như cắt.
Cơ thế yếu ớt của Đan Nhất Thuần lui về phía sau chạm tới mặt tường lạnh lẽo, lẩm nhẩm nói, "Tại sao phải lừa em thế chứ?"
Ánh mắt tinh sách của Vương Tuấn Khải kín như bưng, "Tôi chưa bao giờ lừa gạt cô chuyện gì."
Đan Nhất Thuần thê lương cười một tiếng, "Phải, anh không có lừa gạt em, là tại em ngốc, ngốc đến mức nghĩ rằng anh để em làm thư ký bởi vì anh đã bắt đầu cần em, nhưng thật ra là, thái độ anh đối với em từ trước đến giờ đều chưa từng thay đổi......... Giống như lúc em đưa cho anh món quà sinh nhật, đến bây giờ nó vẫn nằm trong ngắn kéo bàn làm việc của anh, thậm chí ngay cả ý định mở nó ra anh cũng chưa từng nghĩ đến........"
Vương Tuấn Khải không nói gì thêm, đưa ánh mắt ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.
Đan Nhất Thuần tiếp tục đau khổ cười, nhìn bóng lưng tuyệt tình không chút thương tiếc của Vương Tuấn Khải, Đan Nhất Thuần hít sâu một hơi, dùng sức cố nuốt chua xót và khó chịu xuống, bình tĩnh nói, "Anh muốn em đi, em sẽ đi, anh muốn em làm cái gì, em sẽ làm cái đó........Chỉ hy vọng anh có thể hạnh phúc."
Để lại những lời này, Đan Nhất Thuần che miệng lại, cả người run rẩy chạy ra khỏi phòng làm việc của anh.
-------
Sáng sớm hôm sau.
Vương Tuấn Khải ngồi trước bàn làm việc, cầm điện thoại lên bấm một dãy số.
Nhưng đột nhiên, anh xóa đi.
Được một lát, anh lại cầm điện thoại di động lên bấm lại dãy số khi nãy lần nữa, đến lúc sắp nhận được lại cắt ngang một lần nữa.
Cuối cùng, anh chán nản tựa lưng vào ghế ngồi, tay nắm chặt thành nắm đấm đánh lên mặt bàn làm việc.
Đáng chết, rốt cuộc thì anh nên làm gì với cậu bây giờ?
Anh buông tay không được. . . . . .
Đối với cậu, anh vĩnh viễn không thể làm gì khác.
Anh thật hết cách với cậu, người khắp thiên hạ nhiều vô số, vậy mà anh muốn chỉ có mỗi mình cậu..........
. . . . . .
Quơ lấy chìa khóa xe, Vương Tuấn Khải rời khỏi Vương thị đến một bệnh viện tư nhân.
Bệnh viện này là bệnh viện mà ông Vương đang chữa trị.
Anh đi vào phòng bệnh của ông Vương, nhìn cơ thể ông Vương vẫn đang duy trì trạng thái người thực vật, anh khàn khàn hỏi, "Ba, con có thể tùy hứng một lần được không?"
Ông Vương vẫn trong trạng thái ngủ mê nên không thể trả lời Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải im lặng nhìn khuôn mặt hòa ái của ông Vương, một lúc lâu sau anh nói, "Nếu như ba không trả lời con, xin ba cho phép con được tùy hứng một lần."
Dứt lời, Vương Tuấn Khải lấy điện thoại di động ra.
Bên tai anh truyền đến lời nhắn, số điện thoại quý khách vừa gọi không liên lạc được..........
Vương Tuấn Khải lập tức gọi điện thoại về nhà.
Giọng nói cung kính của người giúp việc vọng đến, "Tiên sinh. . . . . . Cậu chủ cậu ấy tới bệnh viện khám thai. . . . . . Dạ, có tài xế và hộ vệ đi theo."
Vương Tuấn Khải kết thúc cuộc điện thoại, trong lòng anh giống như không nghe theo nguyên tắc nào đó đã được hình thành từ bấy lâu nay, anh lại lần nữa chăm chú ngắm nhìn gương mặt đang ngủ say của cha mình, sau đó lập tức rời khỏi bệnh viện.
Lái ô tô chừng mười phút, anh đến được một bệnh viện phụ sản.
Trước cửa phòng khám phụ khoa, vệ sĩ cung kính nói với anh, "Tổng giám đốc, tổng giám đốc phu nhân đang ở bên trong."
Vương Tuấn Khải hỏi, "Đã kiểm tra xong rồi?"
Vệ sĩ gật đầu, "Đúng vậy, tổng giám đốc phu nhân bây giờ đang đợi lấy kết quả kiểm tra."
Vệ sĩ vừa trả lời xong, cửa phòng làm việc của bác sĩ được người bên trong mở ra.
Mở cửa là một nữ bác sĩ đã lớn tuổi, bà hiền lành than thiện nhìn Vương Nguyên, nhỏ nhẹ căn dặn, "Nhớ phải nghỉ ngơi nhiều, tốt nhất nên mỗi tuần tới đây làm kiểm tra thai một lần."
Vương Nguyên nhận lấy bản kiểm tra báo cáo, mỉm cười gật đầu, "Cám ơn, cháu sẽ chú ý hơn lời cô nói."
Bác sĩ không quên dặn thêm câu nữa, "Nhớ phải nghỉ ngơi nhiều."
"Dạ."
Vẫy tay với bác sĩ, Vương Nguyên xoay người lại đang muốn cất bước đi, nhưng vô tình lại trông thấy bóng dáng cao ngất đứng bên ngoài cửa phòng kiểm tra.
Tròng mắt đen sâu thẳm của Vương Tuấn Khải giờ phút này đang khóa chặt trên người Vương Nguyên.
Lúc nhìn thấy Vương Tuấn Khải, nụ cười trên mặt Vương Nguyên chợt khựng lại, bàn tay cầm bản kết quả kiểm tra trong nháy mắt run lẩy bẩy.
Vương Tuấn Khải đi về phía Vương Nguyên.
Cậu lập tức xoay người, định cất bước chân như đang muốn chạy trốn anh.
Bước chân anh dừng lại, híp mắt nhìn bóng lưng nhỏ bé yếu ớt đang hoảng hốt trốn chạy của cậu, lạnh lùng nói, "Em dám đi thêm một bước nữa thử xem?"
Thân thể Vương Nguyên cứng đờ, đứng yên tại chỗ.
Vương Tuấn Khải đi tới, cầm bản kết quả kiểm tra trong tay cậu nhìn thoáng qua, thấy kết quả khám thai khỏe mạnh, chân mày vốn đang nhíu lại đã giãn ra đôi chút rồi lần nữa chuyển ánh mắt nhìn sang cậu.
Vương Nguyên vội cụp mắt xuống, dùng hai tay che kín lỗ tai.
"Em làm gì vậy?"
Vương Nguyên không lên tiếng, vẫn duy trì động tác như thế.
Ngay sau đó Vương Tuấn Khải giữ lấy cổ tay Vương Nguyên, "Đi theo anh."
Cậu hất tay của anh ra, liên tục lui về phía sau mấy bước, chống đối nói, "Em không muốn!"
Lửa giận của Vương Tuấn Khải đã gần như sắp bùng nổ, "Vương Nguyên! !"
Vương Nguyên không dám nhìn Vương Tuấn Khải, cậu lẩm nhẩm nói, "Em không đi đâu hết, tài xế sẽ đưa em về nhà, anh đi làm việc của anh đi. . . . ."
Anhlúc này thật có kích động muốn xông lên bóp chết cậu ngay lập tức, hai tròng mắt anh như bốc lửa, sẳng giọng nói, "Tới đây!"
Vương Nguyên vẫn liên tục thụt lùi về phía sau, "Đừng mà. . . . . ."
Sợ làm cậu bị thương, anh không dám bước lên phía trước một bước, nghiếng răng rống lên nói, "Anh bảo em tới đây! !"
Vương Nguyên sợ đến mức cả người lùi đến chân tường, sau đó nước mắt cậu nhuộm đầy quanh cả hốc mắt, đột nhiên cậu suy sụp ngồi bệt xuống mặt đất, giống như đã mất đi cảm giác an toàn cuộn mình lại co rút sát vào vách tường, đau lòng khóc thành tiếng, "Tuấn Khải, em không muốn ký tên, em không muốn ly hôn, em không muốn mất anh. . . . . . Hu hu. . . . . ."
Nơi cổ họng dâng lên sự chua xót mãnh liệt cùng nấc nghẹn khiến cậu không thể nào nói thành tiếng, cậu bất lực dùng hai tay vòng quanh ôm chặt lấy cơ thể như mất hết sức lực của mình, cả người cậu dần dần xụi lơ ngã xuống.
Trong nháy mắt lúc thân thể cậu gần như nhũn ra, anh đã xông về phía cậu, không chút do dự ôm cậu vào trong ngực, anh nhỏ giọng mắng, "Chết tiệt, ai nói 'ly hôn' với em chứ?"
END CHƯƠNG 170
Đêm qua 00:00 tui mới up chương mới, sáng nay thấy m.n đã đọc rồi còn cmt nữa, tui rất vui nên tui đăng 3 chương liền một lúc cho m.n nè ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com