Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 198: Hóa ra anh biết rằng phản ứng hôm đó của cậu là thật

Nghe xong câu nói đó của Đan Nhất Thuần Robert ngay lập tức giật mình.

Đan Nhất Thuần vuốt vết bầm tím trên cổ, nhìn chằm chằm Robert, nói rõ từng câu từng chữ, "Anh cho rằng điều này vĩnh viễn là bí mật sao?"

Robert tỉnh táo lại, lãnh đạm nói, "Tôi không biết cô đang nói cái gì."

Đan Nhất Thuần nhìn thẳng vào Robert, "Anh không biết thật hay đang giả ngu?"

"Tôi không muốn gặp lại cô!"
Robert dứt khoát xoay người bỏ đi.

Đột nhiên Đan Nhất Thuần đưa tay cản Robert lại, "Trong mắt tất cả mọi người, Robert anh đối với tôi là toàn tâm toàn ý, nhưng anh thử tự hỏi lòng mình xem, anh có thật là thích tôi không? Không. . . . . . Anh chỉ muốn lợi dụng tôi để che dấu sự thực là anh thích Vương Nguyên, anh biết Vương Nguyên là người của Tuấn Khải, cũng hiểu rõ lòng của Vương Nguyên chỉ thuộc về Tuấn Khải, cho nên anh không dám đứng trước mặt họ biểu lộ dù chỉ một chút tình cảm thật của mình, bởi vì anh coi trọng bọn họ còn hơn chính bản thân mình. . . . . ."

Liếc xéo Đan Nhất Thuần, Robert lạnh lùng cười ra tiếng, "Cô quan sát cũng thật là tỉ mỉ đấy, nhưng cũng chỉ là bịa chuyện mà thôi. . . . . . Cô nói những lời này với tôi, có phải là để tôi đỡ trách móc cô một chút?"

Đan Nhất Thuần không hề sợ hãi nhìn Robert, nhỏ giọng nói, "Robert, anh cứ tiếp tục mà ngụy trang đi. . . . . . Trong lòng tôi, anh cùng lắm chỉ là một tên hèn nhát rụt đầu rụt cổ, anh không dám bày tỏ tình cảm với người mà mình yêu, anh xem anh có phải là đàn ông không? Anh có thể xem thường tôi, nhưng ít ra tôi còn mạnh mẽ hơn anh, tôi chưa bao giờ che dấu tình cảm của bản thân, lại càng không giống anh giúp đỡ người con gái mình yêu mà phải ngụy trang dưới cái vỏ bạn bè! !"

Robert nhếch môi cười lạnh, "Cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, tóm lại, tôi không muốn gặp lại cô. . . . . . Nghĩ đến ngày trước cô bày ra cái vẻ dối trá vô tội, tôi đối với cô đúng thật là có chút hứng thú."
Dứt lời, Robert liền sải chân bước đi.

Đan Nhất Thuần nhìn vào bóng lưng của Robert mà gào to, "Chị Thanh xưa nay cứ luôn nhằm vào Vương Nguyên, nhưng chưa bao giờ chán ghét người phụ nữ anh "thích" là tôi đây, ngay cả chị Thanh cũng nhận ra được, anh còn tưởng anh giấu giếm kín kẽ được đến mức nào?"

----


Thành phố Y, nhà họ Vươngg.

"Ba, con nhớ cha, con nhớ cha. . . . . . Cha đi đâu rồi? Ba. . . . . ."

Bảo Nhi từ lúc tỉnh lại không thấy Vương Tuấn Khải liền khóc suốt không ngừng.

Vương Nguyên cứ nghĩ rằng chỉ cần dỗ dành vài cái giống như mọi khi là có thể thuyết phục được Bảo Nhi, nhưng hôm nay Bảo Nhi lại không nghe bất cứ lý do gì mà cậu đưa ra, con bé nhất định đòi cậu đưa nó đi gặp Vương Tuấn Khải, khóc nửa tiếng đồng hồ rồi vẫn không ngừng.

Bà Vươngg vào phòng là lúc Bảo Nhi đang ngồi trên giường, uất ức dùng tay dụi mắt, nức nở nói, "Cha không cần nữa Ngôn Ngôn. . . . . . Hu hu. . . . . ."

Vương Nguyên ngồi xuống mép giường, sững người nhìn điệu bộ khóc lóc thảm thương của Bảo Nhi mà nhưng không nói được lời nào.

Bà Vươngg từ trước đến giờ đều yêu thương Bảo Nhi, ngay lập tức cũng ngồi xuống mép giường, bế Bảo Nhi ngồi trên đùi, nhẹ nhàng dỗ dành, "Cháu ngoan của bà, tại sao lại khóc? Để bà ngoại ôm con nào."

Bảo Nhi khóc đỏ mắt nhìn bà Vươngg, đáng thương cầu khẩn, "Bà ngoại, bà dẫn con đi tìm cha đi, đi mà?"

Bà Vươngg nói dối dỗ dành, "À, cha con đang rất bận công việc. . . . . . Đợi thêm mấy ngày nữa, được không?"

Bảo Nhi giãy giụa trong ngực bà Vươngg, "Mọi người đều lừa con. . . . . . Ba lừa con, bà ngoại cũng lừa con. . . . . . Con không muốn nghe mọi người nói nữa, con muốn gặp cha thôi. . . . . ."

Bà Vươngg đau lòng nhìn cháu gái nước mắt nước mũi ròng ròng, gấp gáp nói, "Vương Nguyên, tại sao con thấy Ngôn Ngôn khóc, cũng không nói câu nào. . . . . ."

Vương Nguyên trầm mặc không nói gì, có ai biết rằng khi nhìn thấy dáng vẻ con gái khóc lóc đòi cha cậu khó chịu đến mức nào.

Bà Vươngg tiếp tục dỗ dành, "Ngôn Ngôn ngoan, bây giờ bà ngoại bảo ba con gọi điện cho cha, để con nói chuyện với cha con, có được hay không?"

Bảo Nhi chớp chớp đôi mắt long lanh nước buồn bã đáng thương nhìn bà Vươngg, "Bà ngoại dẫn con đi gặp cha đi, con biết cha đang ở đâu mà."

Bà Vươngg kiên nhẫn nói, "Cha con bây giờ đang ở Los Angeles, ngồi máy bay cũng rất lâu mới đến. . . . . . Con xem, bên ngoài trời đã tối rồi, con để ngày mai ba con mua vé máy bay đưa con đi Los Angeles, được không?"

Bảo Nhi lắc đầu thật mạnh, nước mắt càng rơi càng nhiều, "Bà ngoại, cha ở gần đây, ở khách sạn mà ba đi gặp mấy chú đó, con gặp cha rồi, không cần đi máy bay. . . . . ."

Nghe thấy Bảo Nhi nói vậy, bà Vươngg ngẩn người nhìn về phía Vương Nguyên.

Vương Nguyên rốt cuộc nhìn sang bà Vươngg, bình tĩnh nói, "Con nhìn thấy anh ấy ở khách sạn Clover"

Bà Vươngg kinh ngạc, "Con nói là Vương Tuấn Khải?"

Cậu gật nhẹ đầu, "Anh ấy bởi vì công việc có vấn đề nên chưa trở về Los Angeles. . . . . ."

Bà Vươngg hỏi, "Đang ở khách sạn 'Clover' mà mẹ sắp xếp cho con?"

"Dạ."

Bà Vươngg ảo não, "Trời ơi, tôi tạo cái nghiệt gì thế này. . . . . ."

Bảo Nhi khóc đến khàn giọng, cầu xin, "Bà ngoại, bà dẫn con đi gặp cha con. . . . . ."

Lúc này ngay cả bà Vươngg cũng không biết phải trả lời thế nào.

Lúc này, Vương Nguyên đứng dậy, bế Bảo Nhi ra khỏi lòng bà Vươngg.

Bà Vươngg khẩn trương hỏi, "Vương Nguyên, con định làm gì vậy?"

Vương Nguyên cũng không làm gì cả, ôm Bảo Nhi ngồi lên giường, nhẹ giọng nói với bà Vươngg, "Mẹ, con có chuyện muốn nói riêng với con bé, mẹ cho con mấy phút."

Bà Vươngg đã đoán được cậu muốn nói riêng với Bảo Nhi chuyện gì, bà lắc đầu, "Vương Nguyên, không nên làm thế. . . . . ."

Vương Nguyên nghiêm nghị nói, "Mẹ, tiếp tục giấu con bé mới là tàn nhẫn với nó. . . . Con không muốn mỗi khi Ngôn Ngôn nhắc đến Vương Tuấn Khải thì con lại lấy đủ thứ lý do, rồi cũng có ngày hết lý do mà thôi."

Bà Vươngg vẫn lắc đầu, "Vương Nguyên. . . . . ."

Vương Nguyên cầu xin, "Mẹ, xin mẹ cho bọn con mấy phút."

Cậu không muốn mẹ mình cùng ở đây bỏi biết bà quá mềm lòng, lúc Bảo Nhi khóc, có lẽ mẹ cậu sẽ bất chấp tất cả để ngăn cản cậu.

Bà Vươngg từ từ đứng dậy, bước được một bước, bà đau lòng nói, "Con gái là con của con, mẹ không có quyền cấm con. . . . . . Mẹ mong rằng đây là sự lựa chọn sau khi con đã suy nghĩ cẩn thận."

Cậu nhẹ nhàng gật đầu.

Bà Vươngg liền đi ra khỏi phòng, cũng đóng luôn cửa phòng lại.

Trong phòng chỉ còn lại Vương Nguyên và Bảo Nhi, cậu hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng dùng tay lau đi những giọt nước mắt vòng quanh trên mặt con gái, điềm tĩnh nói, "Ngôn Ngôn, đừng khóc, ba hứa với con, chờ khi ba nói hết mọi chuyện với con, con muốn đi gặp cha, ba sẽ đưa con đi."

Lời nói của Vương Nguyên rốt cuộc cũng làm cho Bảo Nhi từ từ nín khóc, Bảo Nhi mở to đôi mắt mọng nước nhìn chằm chằm Vương Nguyên.

Cậu ngồi xổm xuống, đỡ thân thể bé bỏng của Bảo Nhi, dừng lời lẽ mà trẻ con có thể hiểu được nói, "Ngôn Ngôn, ba biết con là một đứa trẻ thông minh, con hiểu được ly hôn có ý nghĩa là gì, đúng không?"

Bảo Nhi gật gật đầu.
Vương Nguyên khẽ vuốt khuôn mặt khóc ướt nhòe nhoẹt của Bảo Nhi, thong thả nói, "Ngôn Ngôn, bắt đầu từ bây giờ, con phải chấp nhận được sự thật là cha và ba đã ly hôn. . . . . . Thật xin lỗi, ba vẫn chưa nói với con chuyện này. . . . . . Ba đã ly hôn với cha, sau này, Ngôn Ngôn không thể giống như trước kia ngày nào cũng gặp cha, cũng sẽ không thể thấy được cha và ba ở bên nhau nữa . . . . ."

Bảo Nhi vừa mới nín khóc giờ lại tiếp tục mếu máo, "Ba. . . . . ."

Cậu đặt hai tay lên vai Bảo Nhi, chậm rãi nhắm mắt lại, ngập ngừng nói, "Ba biết con bây giờ rất khó chấp nhận được sự thật này, nhưng mà, con nhất định phải mạnh mẽ lên, biết không?"

Lúc này Bảo Nhi kháng cự đẩy Vương Nguyên ra, "Ngôn Ngôn không muốn cha và ba ly hôn, Ngôn Ngôn không muốn. . . . . ."

Thấy Bảo Nhi nước mắt viền mi, mắt Vương Nguyên cũng đỏ lên, cậu cứng rắn nói, "Ngôn Ngôn, con đừng như thế, cho dù cha và ba có ly hôn đi nữa thì vẫn sẽ yêu thương con như trước . . . . . ."

Bảo Nhi gào khóc to lên, "Nhưng mà về sau cha và ba cũng không ở cùng nhau nữa. . . . . ."

Cậu cố kiềm không khóc, nhỏ giọng nói, "Vậy nếu như cha và ba tiếp tục ở với nhau, hai người đều không vui vẻ, Ngôn Ngôn còn mong hai người ở bên nhau sao?"

Đôi mắt ướt sũng của Bảo Nhi nhìn chằm chằm Vương Nguyên, gương mặt ngây thơ của con bé tràn ngập sự khó chịu.

Vương Nguyên thấy Bảo Nhi đã hiểu ra vài phần, vội nói tiếp, "Ngôn Ngôn là một cô bé ngoan, Ngôn Ngôn sẽ hiểu, đúng không?"

Bảo Nhi thút thít nói, "Vì thế nên cha không cần Ngôn Ngôn nữa đúng không?"

Cậu lập tức lắc đầu, "Con gái ngốc à, tại sao cha có thể không cần ngôn ngôn được chứ? Cha đương nhiên là yêu Ngôn Ngôn nhất rồi. . . . . . Lúc con gặp cha, có cảm thấy là cha không thương con không?"

Bảo Nhi lắc đầu.
Vương Nguyên cười khẽ một tiếng, "Đó thấy chưa, sau này cha cũng sẽ thường thường đến thăm Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn sẽ không phải có một mình. . . . . ."

Cảm xúc Bảo Nhi một lần nữa sa sút, "Ba, Ngôn Ngôn không muốn mọi người xa nhau, Ngôn Ngôn muốn cả nhà mãi mãi ở bên nhau . . . . ."

Vương Nguyên an ủi nói, "Ngoan. . . . . . Cha và ba và Ngôn Ngôn mãi mãi cũng không bao giờ xa nhau . . . . . ."

Bảo Nhi khóc nức nở hỏi, "Vậy về sau Ngôn Ngôn chỉ sống cùng với ba thôi sao?"

Vương Nguyên gật đầu, "Đúng, ba và bà ngoại đều rất yêu con."

"Vậy Ngôn Ngôn vẫn có thể gặp được bà nội và cô sao?"

"Dĩ nhiên! !"

Bảo Nhi rũ mắt xuống, không nói thêm gì nữa.

----

Ba ngày sau.

Buổi trưa ngày hôm đó, Vương Nguyên ngồi dùng cơm trưa cùng với một người đàn ông nho nhã trong một nhà hàng Ý sang trọng.

Lâm Thủy Miểu cẩn thận dè dặt hỏi, "Cậu Vươngg, hôm nay là lần thứ hai chúng ta hẹn hò. . . . . . Tôi tặng hoa cho em, em có thích không?"

Vương Nguyên mỉm cười, "Vâng, hoa gói rất đẹp."

Lâm Thủy Miểu hồi hộp xoa mồ hôi trong lòng bàn tay, dịu dàng nhã nhặn nói, "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy em, đã nghĩ rằng khí chất của em rất giống bách hợp, đơn thuần, thanh khiết . . . . . Người giới thiệu nói em đã hai mươi bảy tuổi, mà tôi nhìn dáng vẻ của em, lại giống như là còn chưa tới hai mươi."(nỡm)

Hai gò má Vương Nguyên ửng đỏ, "Anh Lâm thật biết nói đùa. . . . . ."

Lâm Thủy Miểu vội nói, "Lời tôi nói rất nghiêm túc. . . . . Mong em đừng nghĩ là tôi lỗ mãng. . . . . ."

Vương Nguyên buông bộ đồ ăn trong tay xuống, khẽ cười nói, "Anh Lâm, nói chuyện với tôi anh không cần phải hồi hộp. . . . . . Tôi là một người rất dễ tính, nếu như tôi cảm thấy anh là kẻ lỗ mãng, thì bây giờ tôi đã không ăn tối cùng với anh . . . . . ."

Lâm Thủy Miểu cười xấu hổ.

Lâm Thủy Miểu đang chìm đắm với một Vương Nguyên tuổi trẻ khéo hiểu lòng người thì một giọng đàn ông có vẻ như không vui vang lên, "Vương Nguyên! !"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Vương Nguyên ngước mắt lên nhìn.

Lâm Thủy Miểu cũng vì chú ý tới bóng người đàn ông đang đi về phía họ như gió lốc kia mà dừng lại động tác ăn cơm.

Cậu chưa kịp phản ứng, người đó đã tới trực tiếp bắt lấy cổ tay cậu, lạnh lùng nói, "Đi theo anh!"

Lâm Thủy Miểu căn bản còn không kịp ngăn cản, Vương Nguyên đã bị người vừa tới kéo đi về hướng cửa chính.

"Robert, anh bỏ tay ra. . . . . . Buông em ra. . . . . . Anh siết tay em đau quá. . . . . ."

Ra khỏi cửa chính, Robert với bộ mặt xanh mét cuối cùng cũng buông bàn tay nắm chặt tay Vương Nguyên ra.

Vương Nguyên xoa chỗ cổ tay bị đau, nhướng mày chất vấn Robert, "Anh đang làm cái gì thế? Chẳng lẽ anh không nhìn thấy em đang ăn cơm với bạn sao?"

Robert nghiêng đầu lạnh lùng liếc xéo Vương Nguyên, "Từ lúc nào mà em có hứng thú đi kết bạn vậy?"

Cậu dịu giọng lại, rất nghiêm túc nói, "Em đang xem mặt, được chưa?"

Giọng nói Robert có chút tức giận, "Anh vừa mới đến nhà em tìm em, mẹ em nói em đang đi xem mặt, anh không tin, cho nên mới tới đây tìm em. . . . . . Em đang làm gì hả? Tên đàn ông ngồi bên trong già đến mức có thể làm cha em được, mà em lại tình nguyện ngồi cùng bàn ăn cơm với hắn?"

Cậu cau mày, "Xin anh đừng dùng những lời như thế nói anh ấy, anh ấy mới có bốn mươi tuổi, chỉ hơi lớn tuổi một chút thôi."

Robert quay đầu đi hít một hơi thật sâu, sau đó đi tới trước mặt Vương Nguyên, đặt nhẹ tay lên vai cậu, chậm rãi nói, "Vương Nguyên, bản thân em rất rõ rằng người ngồi bên trong kia vốn không hề thích hợp với em, em chỉ đang giận lẫy hoặc xúc động nhất thời thôi. . . . . . Anh hy vọng em có thể tỉnh táo lại, suy nghĩ thật kỹ tình cảm của em và Tuấn Khải, anh tin rằng em và Tuấn Khải không thể cứ như thế mà xong, so với bất kì ai khác anh là người hiểu rõ tình cảm của Tuấn Khải nhất, cậu ấy chia tay em nhất định có nguyên nhân sâu xa nào đó, em phải tìm hiểu cho rõ. . . . . ."

Cậu giật mình kinh ngạc, "Robert, anh vẫn còn nghĩ rằng chuyện giữa em và Tuấn Khải còn có thể quay lại à?"

Robert khuyên nhủ, "Vương Nguyên, hai ngày nay anh nghĩ tới nghĩ lui, anh cảm thấy Tuấn Khải không thể nào thích Nhất Thuần được.....Trừ em ra, trong mắt cậu ta không thể chứa nổi người khác, xin em hãy tin anh".

Cậu không kiên nhẫn nói, "Robert, hóa ra anh không biết chuyện mùng 6 tháng sau Vương Tuấn Khải sẽ kết hôn với Đan Nhất Thuần? Anh muốn em đợi đến mùng 6 tháng sau, sau đó nhìn xem coi có thật là anh ta kết hôn với Nhất thuần hay không à?"

Robert gật đầu, "Anh cảm thấy đây là một sự quyết định không tồi."

Cậu như thấy như mình đang trong câu chuyện ngàn lẻ một đêm, im lặng nhún nhún vai, "Anh nghĩ em bây giờ đang tự dày vò bản thân mình hay sao?"

Robert sững người, lắc đầu không rõ.

Vương Nguyên chậm rãi nói, "Em thay đổi tâm tình, chính là không muốn có bất kỳ liên quan gì đến Vương Tuấn Khải nữa, mà anh bây giờ muốn em một mực khăng khăng chờ đợi anh ta? Robert, anh vẫn cho rằng đến bây giờ rồi mà em vẫn chưa cắt đứt được với Vương Tuấn Khải sao, vậy anh cũng cho rằng cả đời của Vương Nguyên này ngoài Vương Tuấn Khải ra không thể có thêm người đàn ông nào khác hay sao?"

Robert vội vàng giải thích, "Anh không có ý này, anh chỉ mong em hãy suy nghĩ kỹ lại. . . . . ."

Vương Nguyên nặng nề thở dài, suy nghĩ một chút rồi mới nói, "Robert, chúng ta cùng sống ở Male hai năm, em biết rõ anh rất quan tâm đến người bạn là em đây, nhưng mà, sự thật là em đã ly hôn với Vương Tuấn Khải, em thật sự, đối với anh ấy thật sự không còn cảm giác gì nữa. . . . . . Ngày đó ở khách sạn 'Clover' gặp anh ấy, anh ấy nói cho em biết chuyện anh ấy và Nhất Thuần kết hôn, em còn tưởng rằng mình sẽ có cảm cảm giác bi thương lắm, thế nhưng trong vài giây em đã bình tĩnh ngay cả em cũng kinh ngạc. . . . . . Thì ra là em đã biết cách quên đi quá khứ, học được cách buông tay với những thứ không thể cố chấp. . . . . Em cảm thấy hiện giờ em rất tốt, anh ấy muốn kết hôn cũng được, trạng thái giữa em và anh ấy bây giờ rất tốt, làm bạn bè với anh ấy mới là kết cục thích hợp nhất. . . . . ."

"Vương Nguyên . . . . ."

Robert còn muốn nói thêm nhưng Vương Nguyên đã lên tiếng cắt ngang, "Được rồi, Robert, anh vừa mới quấy rầy bữa cơm của em, bây giờ em phải vào xin lỗi với người ta. . . . . Anh cũng không dễ gì mà tới được đây, buổi tối tới nhà em ăn cơm đi!"

----

Giờ cơm tối tại nhà họ Vươngg.

Trên bàn ăn, Vương Nguyên nói với con gái, "Ngôn Ngôn, chú 'củ cải' mua cho con búp bê nhưng con còn chưa cám ơn chú củ cải đấy!"

Bảo Nhi đang cúi đầu bới cơm, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, "Cám ơn chú 'củ cải'."

Robert để ý tới Bảo Nhi hôm nay cực kỳ ngoan ngoãn, không hiểu sao hỏi, "Bảo Nhi, hình như con hôm nay không vui, chú 'củ cải' tới thăm con, con không thích sao?"

Trên mặt Bảo Nhi không có nụ cười thường ngày, nhưng vẫn khéo léo hiểu biết, "Ngôn Ngôn rất thích."

Robert vuốt tóc Bảo Nhi, thương yêu nói, "Ngoan."

Sau một lát, Bảo Nhi buông chén đũa xuống, nói với Vương Nguyên, "Ba, con no rồi, co muốn đi lên phòng chơi."

Vương Nguyên gật nhẹ, "Được, ngoan ngoãn ở trong phòng, đợi chút ba kể chuyện cổ tích cho nghe."

"Dạ."

Sau khi Bảo Nhi đi rồi, Robert nghi ngờ hỏi, "Bảo Nhi tại sao nhìn có vẻ ủ rũ thế?"

Bà Vươngg đúng lúc này nói, "À, mấy đứa trẻ bọn con cứ tán gẫu, người già sợ lạnh, mẹ lên nhà lấy áo mặc thêm. . . . . ."

Vương Nguyên quan tâm nói, "Mẹ, mẹ đi cẩn thân chút."

"Ừ." Bà Vươngg đáp lời rồi sau đó rời khỏi phòng ăn.

Bên trong phòng ăn to như thế chỉ còn lại có Vương Nguyên và Robert, Robert không hiểu sao càng thêm nghi hoặc, "Thế này là sao? Mẹ em hình như có chuyện gì đó. . . . . ."

Cậu vừa gắp thức ăn vào trong chén, vừa nói, "Mẹ đang giận em."

"Tại sao?"

Cậu thành thật nói, "Em nói cho ngôn ngôn biết chuyện em và Vương Tuấn Khải ly hôn, Ngôn Ngôn mấy hôm nay trầm lặng hơn rất nhiều, mẹ thương Ngôn Ngôn cho trách em nói cho con bé sớm quá."

Robert cũng bày tỏ ý kiến, "Chuyện này đúng là. . . . . ."

Cậu không đợi Robert nói xong liền cắt ngang, "Tiếp tục giấu giếm mới là tàn nhẫn với Ngôn Ngôn . . . . . . Qua một khoảng thời gian nữa Ngôn Ngôn sẽ khá hơn."

Robert buông chén đũa xuống, rất tức giận nói, "Tuấn Khải thật là quá đáng. . . . . . Bây giờ cậu ta ung dung kết hôn với Nhất Thuần, nhưng lại để cho em một mình đối mặt với Bảo Nhi?"

Vương Nguyên lạnh nhạt nói, "Anh ấy đã nhường Ngôn Ngôn cho em, em rất thỏa mãn rồi."

Robert cho tới bây giờ mới chú ý tới vấn đề này, nghiêm nghị hỏi, "Vương Nguyên, tại sao em lại đổi gọi Bảo Nhi thành Ngôn Ngôn?"

Cậu nhìn về phía Robert, "Anh có biết tại sao lúc đầu em lại lấy cái tên này không?"

Robert lắc đầu.

Vương Nguyên cười trả lời, "Khi đó em mới ra tù, Vương Tuấn Khải vẫn chưa biết anh ấy có con gái. . . . . . Sau đó lại bị anh ta vô tình biết được có Ngôn Ngôn, anh ấy liền hỏi em đứa bé tên là gì, em liền thuận miệng bịa luôn cái tên 'Vươngg Bảo Nhi'. . . . . . Thật ra thì khi đó em đang tức giận anh ấy máu lạnh vô tình, cho nên muốn dùng cái tên này để kích thích anh ta, ý là em đối với cái loại này máu lạnh vô tình của anh ta đã rõ ràng. . . . . . Bây giờ nghĩ lại lúc ấy thật buồn cười, rõ ràng em nói những lời đó chỉ là khẩu thị tâm phi, nếu như thực sự rõ ràng lòng dạ anh ta, quan hệ giữa hai người đã phai nhạt, vậy thì sẽ không đi lấy cái tên như thế. . . . . . Hiện tại, em cũng đã buông xuôi tình cảm với anh ấy, đối với quá khứ em cũng chẳng có gì đáng lưu luyến, cho nên cũng không gọi con bé như thế nữa. . . . . ."

Vương Nguyên nói những chuyện này với vẻ bình tĩnh cùng lạnh nhạt làm Robert cảm thấy thật bất ngờ, nhưng Robert vẫn còn ôm chặt chất vấn trong lòng, "Những ký ức em đã trải qua đó bây giờ thật sự có thể quên hoàn toàn?"

Cậu nhẹ nhàng đáp lại, "Lần trước em đã nói với anh, trong sinh mệnh của em đã không còn người này nữa, còn ký ức, cứ để nó quên lãng theo thời gian . . . . . ."

. . . . . .

Hai người lớn đang nói chuyện căn bản cũng không có chú ý tới bóng dáng nho nhỏ núp ở đằng sau cánh cửa kia.

Bảo Nhi mặc dù vẫn chưa hiểu chuyện, nhưng mà cuộc đối thoại của mẹ và Robert cô bé nghe vẫn hiểu được đôi chút. . . . . .

Ví dụ một câu -- "Bây giờ cậu ta ung dung kết hôn với Nhất Thuần, nhưng lại để cho một mình em đối mặt với Bảo Nhi?"

Hai chữ "Kết hôn" kia khắc thật sâu vào trái tim bé nhỏ của Bảo Nhi, Bảo Nhi lặng lẽ xoay người chạy đi. . . . . .

----

Vương Nguyên gõ cửa, sau đó tự mở của, bước nhẹ nhàng đi vào phòng trẻ.

"Ngôn Ngôn!"

Bảo Nhi lúc này đang ngồi trên giường cúi đầu chơi ghép hình, nghe ba gọi, cô bé chớp hàng mi dài nhìn về phía ba, nhẹ giọng đáp lại, "Ba"

Vương Nguyên cũng ngồi lên giường, nhỏ giọng hỏi, "Con làm sao mà một mình quay về phòng? Cũng không chào tạm biệt với chú 'củ cải'?"

"Ba. . . . . ."

Bảo Nhi đột nhiên thả đồ chơi trong tay ra, giơ tay ôm lấy Vương Nguyên.

Vương Nguyên ôm lấy Bảo Nhi, vỗ nhẹ trên lưng bé, "Bé ngốc, sao thế?"

"Ba, mới nãy con không cẩn thận đã nghe hết lúc ba nói chuyện với chú củ cải. . . . . ."

Người cậu thoáng run lên, "Hả, Ngôn Ngôn nghe thấy những gì?"

Bảo Nhi nằm trên vai Vương Nguyên, dạ dạ nói, "Chú 'củ cải' nói cha muốn kết hôn với dì Đan."

Vương Nguyên trầm mặc không nói gì.

"Ba, cha thích dì Đan, cho nên không cần ba cùng Ngôn Ngôn sao?"

Vương Nguyên cố gắng giải thích, "Ngôn Ngôn, chuyện không phải như con nghĩ. . . . . . Cha và ba đã bàn bạc rồi mới ly hôn, không phải cha không cần ba, lại càng không thể không cần Ngôn Ngôn, con nói thế cha sẽ rất đau lòng đấy . . . . . ."

Bảo Nhi bướng bỉnh nói, "Ba có thể không kết hôn với dì Đan hay không? Ngôn Ngôn không muốn cha và ba chia cách. . . . . ."

Vương Nguyên chậm rãi buông Bảo Nhi ra, sau đó nghiêm túc nhìn đôi mắt trong sáng của Bảo Nhi, cười nói, "Ngôn Ngôn, con không thể nghĩ thế. . . . . . Cha và ba đã ly hôn, cha và ba đều là người tự do, cha kết hôn với dì Đan cũng là chuyện rất bình thường, chẳng nhẽ con muốn cha một mình sống cô đơn đến già? Còn nữa, dì Đan với cha con rất xứng đôi, đối với ngôn ngôn cũng rất tốt, Ngôn Ngôn chẳng lẽ không mong dì Đan tìm được hạnh phúc sao?"

Bảo Nhi bĩu môi nói, "Nhưng mà dì Đan không phải 'ba'. . . . . . Cha và ba mới là một đôi!"(Ơ thế không phải tui với Khải Ca à :v)

"Ngôn Ngôn, con bé ngốc này. . . . . . Cha và ba không thể ở bên nhau được nữa, ngoan, lúc con nhớ cha, ba vẫn là có thể dẫn con đi gặp cha, hơn nữa nếu cha có thời gian cũng sẽ đến thăm con. . . . . ."

. . . . . .

Trở lại phòng mình, cậu trầm tĩnh tựa vào thành giường suy tư một lúc lâu.

Bỗng dưng, cậu cầm điện thoại di động trên tủ đầu giường, bấm dãy số vô cùng quen thuộc.
Lần này điện thoại của anh được kết nối rất nhanh. . . . . .

"Alô, Tuấn Khải, là em."

Giọng nói của Vương Tuấn Khải nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy tiếng, "Ừ."

Cậu tựa lưng vào thành giường, từ tốn nói, "Em muốn nói tiếng xin lỗi với anh, hôn lễ của anh và Nhất Thuần vào mùng sáu tháng sau em không thể đi được. . . . . ."

Vương Tuấn Khải trầm giọng hỏi, "Tại sao?"

Cậu nói sự thật, "Ngôn Ngôn trong lúc vô tình biết được chuyện anh và Nhất Thuần kết hôn, Ngôn Ngôn có thể vẫn chưa hiểu được, em sợ nếu như con bé tham dự hôn lễ sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người. . . . . . Nhưng để con bé ở nhà một mình thì em không yên tâm, cho nên em chỉ có thể nói tiếng xin lỗi với anh mà thôi."

"Nếu đã như vậy cũng đành chịu."

"Vậy em chỉ có thể chúc anh tân hôn vui vẻ."

"Cám ơn."

"Có rãnh thì gọi điện cho Ngôn Ngôn nhiều một chút, con bé biết anh vẫn quan tâm nó như trước đây thì cũng không khúc mắc như bay giờ nữa."

"Ừ."

"Vậy. . . . . . Hẹn gặp lại."

"Hẹn gặp lại."

Cúp máy xong cậu hít vào một hơi thật sâu, sau đó nằm xuống rồi từ từ nhắm mắt lại.



--------


Los Angeles vào thời điểm ban ngày.

Vương Tuấn Khải giờ phút này gấp lại điện thoại di động, ngửa người dựa vào thành ghế, anh mệt mỏi vuốt vuốt giữa hai đầu lông mày.

"Tuấn Khải. . . . . ."

Bỗng nhiên vang lên tiếng gọi êm ái, Vương Tuấn Khải dừng tay lại lạnh nhạt nói, "Không phải đã bảo cô là không việc gì thì không được đến đây sao?"

"Em chỉ muốn đến thăm anh thôi."

Đan Nhất Thuần đi tới trước bàn làm việc anh, nhớ lại vừa rồi nhìn thấy anh vuốt lông mày, cô quan tâm hỏi, "Tuấn Khải, anh mệt lắm sao? Có muốn em mát xa giúp anh hay không?"

Vương Tuấn Khải không kiên nhẫn nói, "Đi ra ngoài!"

Đan Nhất Thuần buồn bã ngóng nhìn Vương Tuấn Khải, đau lòng nói, "Có lẽ anh không phải mệt mỏi mà là đau? Em vẫn không thể hiểu, tại sao anh muốn nhường Vương Nguyên cho Robert? Anh biết rõ làm như vậy trong lòng anh không hề dễ chịu chút nào. . . . . ."

Vương Tuấn Khải không vui nhíu mày, "Những chuyện này không cần cô quan tâm, đi ra ngoài!"

Đan Nhất Thuần không sợ hãi chút nào nói, "Robert là một người đàn ông tốt, hơn nữa xưa nay anh ấy vẫn một mực thích Vương Nguyên, anh có nghĩ tới hay không, nếu như anh nhường Vương Nguyên lại cho Robert, một khi Vương Nguyên thích Robert, có lẽ anh sẽ thật sự mất đi Vương Nguyên?"

Vào thời khắc này Vương Tuấn Khải không chút lưu tình ấn vào đường dây bảo an của công ty, "'Mời' cô Đan đi ra ngoài dùm tôi."

. . . . . .

Ngồi trên băng ghế dựa ven đường đối diện với "Vương thị", Đan Nhất Thuần sững sờ nhìn dòng xe như nước chảy trên đường phố.

Cô bỗng nhớ lại cái đêm hôm đó. . . . . .

Vào cái đêm mừng thọ của bà Vương!

Cô đã biết trước ly nước trái cây kia có vấn đề, cô cũng hiểu chỉ cần mình uống hết ly nước trái cây đó thì cô và Vương Tuấn Khải cũng có thể sẽ có cơ hội phát triển. . . . . . (Nếu được thế thì tui cũng cam tâm tình nguyện uống T.T)

Nhưng cuối cùng cô đã quyết định đưa ly nước trái cây đó cho Vương Nguyên. . . . . .

Nghĩ đến đây, Đan Nhất Thuần rốt cuộc cũng có dũng khí mở túi xách lấy ra điện thoại di động, cô quyết định gọi cho điện thoại Vương Nguyên.

. . . . . .

Vương Nguyên đang ngủ say, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại di động vang lên khiến cậu giật mình tỉnh giấc.

Sờ soạng tìm điện thoại, cậu mơ mơ màng màng nghe máy, "Alô. . . . . ."

"Vương Nguyên, là tôi, Nhất Thuần đây."

Nghe được giọng của Đan Nhất Thuần khiến Vương Nguyên ngay lập tức tỉnh táo, cậu dụi mắt để cho mình thanh tỉnh hơn một chút, "Oh, Nhất Thuần. . . . . ."

Đan Nhất Thuần xin lỗi áy náy nói, "Xin lỗi, đã trễ như thế còn quấy rầy giấc ngủ của cậu. . . . . ."

Cậu liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, đêm đã khuya, cậu từ từ ngồi dậy tựa người vào thành giường, tỉnh táo trả lời, "Không sao. . . . . .Sao cô biết được số di động của tôi?"

Đan Nhất Thuần bình tĩnh nói, "Nếu như có lòng muốn biết thì cũng rất dễ tìm."

Vương Nguyên hỏi, "Cô tìm tôi có chuyện gì sao?"

Giọng Đan Nhất Thuần chợt chuyển sang buồn bã, "Ừ, tôi gọi điện thoại tới là để nghiêm túc nói tiếng 'xin lỗi' với cậu."

Vương Nguyên thoải mái cười cười, "Lần trước tôi cũng đã nói rồi, không cần nói xin lỗi tôi, cô và Vương Tuấn Khải đến với nhau là sự tự do của hai người, không liên quan gì đến tôi, cô không cần phải áy náy. . . . . . Ngược lại tôi thấy cách nói chuyện của mình lần trước với cô không được hay cho lắm, mong cô đừng để ý."

Đan Nhất Thuần ngập ngừng, nói, "Vương Nguyên, không phải tôi muốn nói đến chuyện tôi và Tuấn Khải đến với nhau, tôi chỉ muốn nói về chuyện của cậu và Tuấn Khải xảy ra ở khách sạn 'LLD'."

Nghe được lời Đan Nhất Thuần nói, trên người đang mặc áo ngủ Vương Nguyên run bật lên, "Sao cô biết được chuyện này? Viện trưởng nói cho cô biết sao?"

Đan Nhất Thuần lắc đầu nói, "Không phải, đêm đó cô bị phục vụ bỏ thuốc là do tôi ra lệnh."

Cậu khó có thể tin trừng lớn mắt hai mắt, "Cô làm chuyện đó?"

"Thật ra thì cho tới hôm nay tôi thật thấy mình rất mâu thuẫn, một mặt tôi nói lời chúc phúc cho cậu và Tuấn Khải nhưng bản thân tôi thì lại không quên được Tuấn Khải. . . . . . Vương Nguyên, cậu rất tốt, bởi vì cậu nhìn người lúc này cũng nghĩ về mặt tốt, cho nên cậu không nhận ra con người nham hiểm như Dịch Dương Thiên Tỉ, cũng không nhìn thấy con người hai mặt như tôi. . . . . . Tôi không phải là người phụ nữ tốt, Vương Nguyên, tôi không phải. . . . . ."

Vương Nguyên khó có thể tin hỏi, "Nhất Thuần, tại sao cô lại bỏ thuốc tôi? Tại sao?"

Đan Nhất Thuần thành thật nói, "Tôi biết rõ mình không thể nào xảy ra chuyện đó với Tuấn Khải, cho dù tôi và Tuấn Khải có phát sinh quan hệ đi nữa, tôi cũng không thể nào có được sự thương yêu của anh ấy dành cho mình, cho nên, tôi mới nghĩ đến cậu . . . . . Tôi bảo người phục vụ đưa cho cậu lý nước trái cây, hơn nữa còn bảo cô tô bỏ thêm thuốc vào, mục đích của tôi chính là muốn để Tuấn Khảk hiểu lầm cậu vì muốn níu kéo mà dùng cách thức đê tiện để quyến rũ anh ấy. . . . . ."

Vương Nguyên liên tục lắc đầu, dù thế nào cậu cũng không ngờ tới một người bạn mà cậu vẫn luôn cho rằng tốt bụng như Đan Nhất Thuần lại giỏi về mưu mô tính toán như vậy. "Nếu như ngay từ đầu cô đã muốn chia rẽ tôi và Vương Tuấn Khải, vậy thì tại sao lúc đó còn muốn tác hợp cho tôi và anh ấy?"

"Bởi vì khi đó tôi nghĩ mình chỉ cần có thể nhìn thấy người đàn ông mình yêu thương cùng với người trong lòng anh ấy yêu hạnh phúc vui vẻ sống bên nhau là được rồi. Nhưng mà đến cuối cùng tôi mới phát hiện thì ra mình không thể nào rộng lượng như vậy được, tôi thật sự là không làm được. . . . . . Vương Nguyên, từ giây phút tôi quyết định tự mình mang thai con của Tuấn Khải thì tôi đã không còn là Đan Nhất Thuần của trước kia nữa rồi. . . . . ."

Trong lời nói Vương Nguyên tràn đầy chán nản cùng thất vọng, giọng cậu thều thào nói, "Nhất Thuần, cô thật khiến tôi quá thất vọng, sao cô có thể hãm hại tôi? Tại sao vậy chứ?"

"Tôi vốn có thể giấu kín chuyện này ở trong lòng, ít nhất không có làm tổn thương cậu. . . . . . Nhưng khi Tuấn Khải dẫn theo Bảo Nhi đến Male nghỉ phép đã khiến cho tôi không thể nào khống chế tình cảm của mình được nữa. Khi tôi dắt tay Ngôn Ngôn cùng Tuấn Khải đi dạo trên bãi biển, thậm chí tôi còn ảo tưởng chúng tôi mới chính là một gia đình, tôi thật mong đợi sẽ có một ngày như vậy. Vì thế khi bác gái bảo tôi tới dự tiệc mừng thọ của bà thì tôi đã biết rõ bác gái làm vậy là muốn tạo cơ hội tác hợp cho tôi và Tuấn Khải, tôi đúng thật là có lý do đường đường chính chính xuất hiện ở trước mặt mọi người, nhưng tôi thật sự là có dụng ý riêng. . . . . ."

Cậu đột nhiên cười ngu ngơ, "Thật không ngờ, tôi đã tin tưởng trên đời này vẫn còn có một người tốt, hóa ra đến cuối cùng người ngu nhất vẫn là tôi."

"Vương Nguyên, thật xin lỗi, tôi thật lòng xin lỗi. . . . . . Nhưng có chuyện này có thể cậu không biết, thật ra Tuấn Khải anh ấy cũng biết cậu là bị tôi bỏ thuốc, chuyện gì anh ấy cũng biết hết. . . . . ."

Vương Nguyên ngạc nhiên, "Sao có thể vậy được?"

"Khi tôi biết Tuấn Khải không tìm ra thành phần thuốc nào khác ở trong người cậu, ta thở phào nhẹ nhõm, tôi nghĩ mình may mắn vì tìm có một người bạn bác sĩ nói với tôi thuốc này không thể nào phát hiện được. . . . . . Vậy mà, tôi không sao ngờ được, mặc dù là không phát hiện ra được nhưng Tuấn Khải vẫn lựa chon tin tưởng cậu, anh ấy biết là cậu bị hạ dược, thậm chí còn muốn bắt tôi. . . . . . Nếu như không phải vì tôi đã cứu Tuấn Khải một mạng, nếu như không phải là cần phối hợp với anh ấy diễn trò, lúc này có thể tôi đã bị Tuấn Khải tống cổ đến cái xó nào trên thế giới này rồi, thậm chí có thể giống như Dịch Dương Thiên Tỉ đang sống ở trog tù vậy. . . . . ."

Sự oan ức bị sỉ nhục mãi đến nay cho Vương Nguyên vẫn khó có thể quên được, cậu khàn giọng nói, "Anh ấy biết. . . . . . Vậy tại sa oanh ấy còn muốn vu oan tôi?"

Đan Nhất Thuần nhỏ nhẹ nói, "Bởi vì anh ấy muốn cậu chết tâm với anh ấy, muốn cậu chủ động rời khỏi anh ấy! Tôi và anh ấy diễn trò yêu nhau chính là vì muốn cho cậu đau lòng mà bỏ đi, những gì cậu nghe được hoặc nhìn thấy hình ảnh tôi và Tuấn Khải thân mật đều là do anh ấy an bài, đó vốn không phải là sự thật, ngay cả hôn lễ của tôi và anh ấy cũng là giả, chỉ là vì muốn kích thích cậu!"

Vương Nguyên giễu cợt cười lạnh, "Tôi và anh ta đã ly hôn rồi, anh ấy còn cần phải phí nhiều sức như vậy chỉ để muốn tôi rời khỏi anh ấy sao?"

Đan Nhất Thuần nói, "Tôi cũng không hiểu, những điều tôi biết cũng chỉ có bấy nhiêu. . . . . . Vương Nguyên, tôi vẫn luôn cảm thấy có thể Tuấn Khải đang cất dấu tâm sự gì đó, nhưng tôi không cách nào hỏi được điều gì từ anh ấy, tôi rất lo lắng anh ấy sẽ có chuyện, cho nên, tôi thật lòng mong muốn cậu hãy quay về bên cạnh anh ấy, như vậy ít nhất cậu cũng có cơ hội để hỏi anh ấy cho rõ ràng. . . . . . Xin cậu tin rằng Tuấn Khải anh ấy vẫn còn rất quan tâm tới cậu, cậu đừng bị vẻ ngoài lạnh lùng của anh ấy qua mặt. . . . . ."

Cậu vẫn nhếch môi cười mỉa mai, không hề do dự nói, "Không thể nào có chuyện đó. . . . . ."

"Vương Nguyên. . . . . ." Đan Nhất Thuần thật không thể tin được điều mình đang nghe.

Giờ phút này, không hề có sự đau khổ, cũng không hề có giợt nước mắt nào, trong lòng càng không hề có buồn bã thương tâm. Vương Nguyên bình tĩnh như đang kể một cậu chuyện không liên quan đến mình, "Giữa ta tôi và anh ấy đã kết thúc, nếu như không phải còn có chút nghi ngờ về buổi tiệc hôm sinh nhật, tôi cũng không cần mất thời gian thảo luận với cô về anh ấy lâu như vậy. . . . . ."

"Vương Nguyên, cậu đừng nên nói lời hờn dỗi đó. . . . . . Tất cả mọi chuyện là do tôi, cậu có thể oán trách tôi, cũng có thể hận tôi, nhưng xin cậu đừng có buông tay với tình cảm mà mình đã cố gắng bao nhiêu năm qua. . . . . ."

"Đương nhiên cô không thể còn là bạn của tôi được nữa, dĩ nhiên, anh ấy cũng thế! !"

END CHƯƠNG 198

Tui chuyển ver chương này trong sự mắng nhiếc của mẹ T.T

Mẹ tui kêu tui nghịch máy suốt ngày T.T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: