Chương 206
Chương 206: Hại chết ‘con’ của anh và Đan Nhất Thuần.
Tại nhà họ Vương.
Người giúp việc dè dặt nói với Vương Nguyên, "Cậu Vươngg, nếu cậu thấy trong người có chỗ nào không khỏe thì hãy lập tức nói cho tôi biết, tôi sẽ đi mời bác sĩ đến kiểm tra cho cậu ngay."
Vương Nguyên ôm gối ôm ngồi trên ghế sofa mỉm cười với người giúp việc, "Tôi không sao, chị bận việc gì thì đi làm đi!"
"Dạ được."
Người giúp việc đi rồi Vương Nguyên mới nhẹ thở phào một hơi.
Cậu đã ở hà họ Vương được ba ngày rồi, trong thời gian này, người giúp việc trong nhà họ Vương cung phụng cậu như Thần Linh, thường hay ân cần hỏi han, nhiệt tình đến khiến cho cậu muốn thở không ra hơi.
Sở dĩ có tình huống như vậy đương nhiên là mọi người trong nhà họ Vương đều đã biết chuyện cậu mang thai, cộng thêm ông Vương còn đặc biệt quan tâm cậu. Hai mẹ con họ Vương cũng bởi vì lần trước cậu đã nói chuyện với họ cho nên mới lặng im không nói gì, nhóm người làm cho rằng địa vị của cậu đã phục hồi lại như xưa, cho nên đối với cậu không hề dám có sơ xuất gì, cứ như vậy, cuộc sống của cậu ở nhà họ Vương cũng không đến nỗi quá khó khăn. . . . . .
Nhàm chán bật chuyển kênh xem những tiết mục trên ti vi, bỗng dưng tầm mắt Vương Nguyên dừng lại ở một tiết mục có liên quan đến việc thai phụ sinh em bé.
Trong TV đang chiếu chính là quá trình thai nhi trưởng thành trong cơ thể người mẹ, trên hình ảnh là từng bước thai nhi dần lớn lên, máy quay phim cũng đặc biệt miêu tả nhịp tim của thai nhi mạnh mà có lực, ‘thình thịnh - thình thịch’ rất có tiết tấu, rất có sức sống.
Cậu theo bản năng đưa tay vuốt bụng mình, xem hình ảnh thai nhi từ từ tượng hình trong ti vi, trên mặt cậu dào dạt dâng tràn tình thương của người ba.
Đột nhiên như ý thức được cái gì, tay cậu từ từ di chuyển khỏi bụng, ánh mắt cũng trở nên ảm đạm theo.
Bỗng lúc này, "Cậu Vươngg . . . . ."
Vương Nguyên đang suy nghĩ giật mình tỉnh lại, "Hử?"
Người giúp việc nói, "Cô Đan đến thăm cậu."
Lời người giúp việc vừa dứt, Vương Nguyên cũng đã nhìn thấy Đan Nhất Thuần đang chậm rãi đi vào cửa chính nhà họ Vương.
Đan Nhất Thuần cất bước đi tới chỗ Vương Nguyên, cũng không có lên tiếng chào hỏi Vương Nguyên như trước kia.
Đối với sự ác cảm của Đan Nhất Thuần, khiến cho Vương Nguyên của ngày hôm nay cũng nói thẳng không kiêng nể, "Cô hẳn nên biết tôi không muốn nhìn thấy cô." Cậu đã từng tin tưởng Đan Nhất Thuần như thế, nhưng kết quả đổi ngược lại Đan Nhất Thuần đã dùng thủ đoạn đê tiện hãm hại cậu "Quyến rũ" Vương Tuấn Khải, tuy chân tướng sự thật Vương Tuấn Khải cũng biết nhưng vẫn cố tình vu oan cho cậu, nhưng việc này không có nghĩa là Đan Nhất Thuần không có bất kỳ trách nhiệm nào.
Cũng như cậu, Đan Nhất Thuần không còn khiêm tốn lên tiếng chào hỏi như trước kia nữa, mà lạnh giọng hỏi, "Vương Nguyên, đây chính là mục đích của cậu sao?"
Vương Nguyên không hiểu ngước mắt lên hỏi, "Cái gì?"
Đan Nhất Thuần như đang lên án nói, "Vào thời điểm mấu chốt phá rối hôn lễ của tôi và Tuấn Khải! !"
Đối mặt với lời chỉ trích đó Vương Nguyên chỉ cười lạnh hỏi ngược lại, "Cô nghĩ vậy sao?"
Ngay lập tức, thân thể tựa như trang giấy của Đan Nhất Thuần yếu ớt lảo đảo như sắp ngã, cô bi thương nhìn Vương Nguyên, nghẹn giọng nói, "Trước khi tôi và Tuấn Khải cử hành hôn lễ tôi đã có nói với cậu, cậu có thể trách tôi, hận tôi, thậm chí chỉ cần một câu nói của cậu, tôi nhất định sẽ chủ động rút lui ngay.
Nhưng mà, tại sao cậu đã nói vĩnh viễn cũng sẽ không dây dưa không rõ ràng với Tuấn Khải nữa, quay ngược lại cậu lại dùng cách thức đó để trả thù tôi và Tuấn Khải?"
Vương Nguyên từ từ đứng dậy khỏi ghế sofa, đôi mi thanh tú nhíu chặt.
Đan Nhất Thuần nuốt nghẹn đau khổ xuống cổ họng, đau đớn nói, "Nếu không làm được như mình nói thì lúc đầu đừng có giả bộ rời khỏi Tuấn Khải, kiểu người làm bộ làm tịch như cậu mới thật sự đúng là khiến cho người ta đáng xấu hổ!"
Bốp ——
Trong tít tắt, một cái tát nặng nề đột nhiên giáng xuống khuôn mặt không tì vết của Đan Nhất Thuần, ngay lập tức trên làn dàn trắng đến nỗi có thể thể thấy được tia máu của Đan Nhất Thuần hiện rõ năm dấu tay đỏ hồng nhìn thấy mà giật mình.
Đan Nhất Thuần vuốt vuốt gò má mịn màng như bị như bị lửa đốt của mình, không thể nào tin nổi nhìn Vương Nguyên.
Vương Nguyên biết mình tát Đan Nhất Thuần cái đó không nhẹ, cũng nhìn thấy trên khuôn mặt Đan Nhất Thuần hiện rõ vết thương, nhưng cậu không hề hối hận bởi cái tát này, cậu bình tĩnh nhìn thẳng vào trong đôi mắt ẩn chứa sự hoảng sợ cùng không thể tin được của Đan Nhất Thuần, lạnh nhạt nói, "Cái tát này là tôi muốn đòi lại sự tin tưởng mà tôi đã từng thật lòng xem cô như một người bạn tri kỷ của mình."
Đáy mắt Đan Nhất Thuần trong nháy mắt thoáng hiện lên màn nước mắt, "Vương Nguyên, cậu. . . . . ."
Giờ khắc này Đan Nhất Thuần thật giống như rất bị ủy khuất, vừa vuốt mặt vừa khóc xoay người chạy vọt ra khỏi biệt thự.
---------
Không ai nghĩ đến, Đan Nhất Thuần vừa mới xoay người muốn chạy ra khỏi biệt thự thì đụng phải vợ chồng họ Vương mới từ bệnh viện đi kiểm tra sức khỏe về.
Bà Vương đang đẩy ông Vương đi vào phòng khách, đột nhiên nhìn thấy Đan Nhất Thuần khóc xoay người vọt ra ngoài biệt thự, bà Vương trước tiên đỡ lấy hai vai Đan Nhất Thuần bởi vì kiềm nén nức nở mà run rẩy, lo lắng hỏi, "Nhất Thuần, Con tới khi nào? Đã xảy ra chuyện gì?"
Giống như được gặp phải người có thể cho mình bày tỏ hết mọi uất ức, Đan Nhất Thuần ngước lên đôi mắt mờ lệ, nghẹn ngào gọi, "Bác gái. . . . . ."
Ngoài chú ý tới bộ dáng uất ức khóc rống của Đan Nhất Thuần, bà Vương còn nhìn thấy vết sưng đỏ bầm tím trên má Đan Nhất Thuần, bà Vương liền nâng nhẹ mặt Đan Nhất Thuần lên, đau lòng nói, "Đứa nhỏ, con làm sao vậy?"
Đan Nhất Thuần cũng không nói gì, chỉ thút thít khóc.
Bà Vương lập tức giận dữ trừng mắt nhìn người giúp việc đang đứng trong phòng khách, "Cô Đan đây là thế nào?"
Nhóm người giúp việc không hẹn mà cùng nhau nhìn tới Vương Nguyên, cuối cùng nơm nớp lo sợ cúi đầu xuống, không ai dám lên tiếng.
Bà Vương đưa ánh mắt lạnh lùng nghiêm khắc trừng sang Vương Nguyên "Là cậu!"
Vương Nguyên hít một hơi thật sâu, không có giấu diếm trả lời, "Dạ."
"Cậu lại dám đánh Nhất Thuần? Vương Nguyên, cậu thật cho rằng mình là chủ nhân của nhà họ Vương này sao?" Bà Vương tức giận, đi tới trước mặt Vương Nguyên, vung tay lên định đòi lại cát tát tay khi nãy cho Đan Nhất Thuần.
Nào ngờ, ông Vương đúng lúc bắt lấy bàn tay bà, cũng hung hăng hất tay bà ra, lạnh lùng nói, "Tôi đã nói trong căn nhà này không ai được phép ức hiếp Tiểu Nguyên!"
Bà Vương vô cùng căm phẫn giựt tay lại, không vui nói, "A Khâm, bây giờ là Vương Nguyên ra tay đánh Nhất Thuần trước, chẳng lẽ ông còn muốn bao che cho nó sao?"
Ông Vương đưa ánh mắt chuyển sang Đan Nhất Thuần, nhẹ giọng từ tốn hỏi, "Cô Đan, chuyện này là thật sao?"
Đan Nhất Thuần chậm rãi cụp mi mắt xuống, giống như mình bị ức hiếp mà không dám lên tiếng nói.
Bà Vương tiếc thương nói, "Ông nhìn xem mặt của Nhất Thuần sưng đỏ hết lên rồi kìa, ngoài Vương Nguyên ra, trong cái nhà này còn có ai dám đối với Nhất Thuần như vậy?"
Ông Vương ôn hòa nhìn về phía Vương Nguyên, "Có thật không?"
Vương Nguyên bình tĩnh nói, "Dạ, đúng là con có tát cô ấy một cái."
Bà Vương xưa nay vẫn giữ cho mình phong cách như một người cao quý nhưng lúc này bởi vì tức giận mà mặt mày nhăn nhúm, "Ông thấy chưa, cậu ta cũng chính miệng thừa nhận đó. . . . . . A Khâm, sao ông lại có thể dung túng cậu ta như vậy chứ?"
Nhưng không ai ngờ tới giờ phút này ông Vương lại nói, "Tiểu Nguyên, con làm rất đúng. Đối với cái loại người làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác đó, con cũng là chủ nhân của căn nhà này sớm nên phải có thái độ dứt khoát như thế mới được!"
Bà Vương giật mình sững sờ thốt lên, "A Khâm. . . . . ."
Ông Vương lạnh lùng nhìn về phía Đan Nhất Thuần, "Đây là nhà họ Vương của chúng tôi, cô không phải là thành viên trong gia đình chúng tôi, mời cô sau này đừng bước đến nhà chúng tôi nữa, nếu không, lần sau tôi sẽ bảo người lôi cô đi ra ngoài chứ không có mời như thế này đâu."
Trông thấy sắc mặt Đan Nhất Thuần chuyển thành tái nhợt lảo đảo lùi về phía sau, bà Vương vội vàng đỡ lấy Đan Nhất Thuần, nhẹ giọng trách, "A Khâm, Nhất Thuần đã có con của Tuấn Khải rồi!"
Ông Vương khinh thường liếc nhìn tới Đan Nhất Thuần, "Tôi không quan tâm cô ta có một đứa hay mấy đứa con của Tuấn Khải, tôi chỉ quan tâm đến đứa con dâu duy nhất của tôi mà thôi. Còn người nào đó vọng tưởng muốn lấy danh nghĩa làm con dâu để bước vào cổng nhà họ Vương chúng ta thì trừ phi chờ tôi chết đi!"
. . . . . .
Cuối cùng Đan Nhất Thuần khóc rống lên bỏ chạy ra khỏi biệt thự nhà họ Vương, dĩ nhiên bà Vương không yên tâm vội chạy đuổi theo.
Sau khi đuổi Đan Nhất Thuần đi, khi khuôn mặt lạnh lùng của ông Vương nhìn sang Vương Nguyên thì lập tức chuyển thành nét từ ái và ôn hòa, "Tiểu Nguyên à, con có mệt không? Mau lên lầu nghỉ ngơi đi, đừng làm cháu bác mệt, nghỉ ngơi một lát rồi bác bảo người giúp việc gọi con xuống dùng cơm."
Đối mặt với sự thương yêu của ông Vương, trái tim vốn lạnh lẽo của Vương Nguyên như được truyền vào một tia ấm, cậu nhẹ giọng hỏi, "Bác trai, tại sao bác không hỏi con nguyên nhân?"
Ông Vương cười hỏi ngược lại, "Tại sao bác phải hỏi? Bác muốn con chính là đứa con dâu đứng bên cạnh bác, ai dám có ý kiến!"
------
Buổi tối, Vương Nguyên tắm rửa xong sau đó như có điều suy nghĩ tựa người vào đầu giường.
Đúng vậy, cậu đang suy nghĩ về chuyện lúc ban ngày mình đối xử với Đan Nhất Thuần. . . . . .
Thời điểm cậu đang đắm chìm trong suy nghĩ, ngoài cửa phòng cậu đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.
Không hiểu sao, thật giống như biết người đến là ai, hoặc có lẽ đã nhận ra được người tới qua tiếng gõ cửa dồn dập đó, Vương Nguyên bước xuống giường đi ra mở cửa phòng.
Không ngoài dự đoán, đứng ở ngoài cửa phòng cậu lúc này chính là bóng dáng cao lớn sừng sững đúng như cái người mới vừa rồi cậu suy nghĩ.
Bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt đen đứng trong bóng tối của Vương Tuấn Khải càng thêm có vẻ quỷ quyệt khó dò, cậu lạnh nhạt hỏi, "Anh đến là để đòi lại công đạo cho Đan Nhất Thuần sao?"
Vương Tuấn Khải nheo mắt, ánh sáng lạnh lẽo như được tỏa ra từ giữa kẽ hở đôi mắt, "Ai cho phép cậu đánh cô ấy?"
Anh quả nhiên là vì chuyện đó mà tới. . . . . .
Vương Nguyên nhàm chán nhún nhún vai, thật giống như đang nói đến một chuyện nào đó không quan trọng, ung dung nói, "Đó là món nợ cô ta thiếu tôi!"
Vương Tuấn Khải đột nhiên ép Vương Nguyên sát tới vách tường trong phòng, tay phải anh bóp chặt cổ họng cậu, cáu kỉnh nói, "Cậu dựa vào gì mà nói cô ấy thiếu nợ cậu?"
Cố gắng chịu đựng sự đau đớn khi bị Vương Tuấn Khải bóp chặt cổ mình, cậu kiêu ngạo ngước đầu nói, "Dựa vào cái gì ư? Chỉ dựa vào điểm cô ta chính là kẻ thứ ba nhưng bề ngoài thì giả nhân giả nghĩa cũng đã đủ rồi."
Vương Tuấn Khải tăng sức siết chặt cổ Vương Nguyên nói, "Cậu lặp lại lần nữa xem?"
Hô hấp đã trở nên có chút khốn đốn khó khăn, cậu vẫn cố dùng hết hơi sức của mình gằn từng chữ nói rõ ràng, "Chỉ dựa vào điểm cô ta chính là kẻ thứ ba nhưng bề ngoài thì giả nhân giả nghĩa cũng đã đủ rồi! !"
Sắc mặt Vương Tuấn Khải xanh mét, hung hăng nói, "Vương Nguyên, cậu thật đáng chết! !"
Cảm giác hô hấp bởi vì anh tăng sức siết chặt mà càng lúc càng trở nên khó thở, Vương Nguyên không hề giãy giụa nữa, chỉ từ từ nhắm lại hai mắt, đôi môi trắng bệch nói ra từng chữ, "Anh giết tôi đi. . . . . . Giết chết tôi thì tốt. . . . . . Giết người đền mạng. . . . . . Tôi chết rồi ít nhất cũng sẽ không xuống địa ngục, nhưng Vương Tuấn Khải anh nhất định sẽ mãi mãi ở cái nơi địa ngục đó mà Vạn Kiếp Bất Phục! !"
Vương Tuấn Khải vẫn siết chặt lấy cổ Vương Nguyên không buông, nhưng cũng không có tăng thêm sức nữa, anh lạnh giọng nói, "Cậu nói giết người thì đền mạng, đúng không? Được, vậy thì bây giờ tôi sẽ để cho cậu thấy như thế nào gọi là giết người đền mạng! !"
Vương Nguyên từ từ nhắm lại hai mắt, vẫn không hề giãy giụa, nhưng lúc này Vương Tuấn Khải đột nhiên nới lỏng bàn tay đang siết chặt cổ Vương Nguyên ra, ngượi lại hung hăng lôi kéo tay cậu.
Bị anh cưỡng chế lôi kéo ra khỏi phòng, Vương Nguyên giãy giụa kịch liệt, "Vương Tuấn Khải, cái người điên này, anh muốn dẫn tôi đi đâu?"
Lôi kéo Vương Nguyên đi ra khỏi nhà họ Vương, không để ý đến sự phản kháng của cậu, Vương Tuấn Khải trực tiếp xô đẩy cậu vào trong xe.
Sau đó Vương Tuấn Khải lái xe băng băng trên đường phố đêm ở Los Angeles.
Trước cửa một bệnh viện phụ khoa nổi tiếng, Vương Tuấn Khải lôi kéo Vương Nguyên còn đang bị tốc độ xe dọa sợ tới mức cả người run rẩy bước xuống xe.
Căn bản không cho phép Vương Nguyên có cơ hội lùi bước, Vương Tuấn Khải tóm chặt tay Vương Nguyên trực tiếp đi vào bệnh viện.
Không có sức để giãy giụa chỉ biết cất bước đi theo Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên không ngừng la hét, "Anh buông tôi ra, buông tôi ra mau. . . . . ."
Rốt cuộc khi cả hai dừng lại ở trước cửa một phòng bệnh, Vương Tuấn Khải mới hất tay cậu ra.
Cậu chưa kịp đứng ổn định lại, đã thấy một y tá từ trong phòng bệnh vội vã chạy ra đến trước mặt bọn họ.
Y tá đi tới trước mặt Vương Tuấn Khải, lo lắng nói, "Vương tổng, cô Đan bởi vì sinh non mà xuất huyết rất nhiều, bác sĩ bây giờ đang truyền máu cho cô Đan nhưng tình huống có thể sẽ không được lạc quan lắm. . . . . ."
Dáng người cao ngất nghiêm nghị của Vương Tuấn Khải rõ ràng giựt mình sững sờ.
Vương Nguyên trừng lớn tròng mắt, kinh ngạc nói, "Cái gì sanh non? Cái gì xuất huyết rất nhiều?"
Vương Tuấn Khải quay mặt sang, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cậu, hung tợn nói, "Cậu đã nói giết người thì đền mạng, bây giờ cậu đã giết chết con của tôi, cậu nói xem mình nên dùng cái gì để bồi thường lại cho tôi?"
Vương Nguyên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngác hỏi, "Anh. . . . . . Anh đang nói cái gì?"
END CHƯƠNG 206
Hô hô, vỗ tay cho ẻm ngược quay lại với chúng ta 👏
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com