Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 244: Lời chúc phúc dành cho hôn lễ


Lễ thành hôn của con trai, bà Vương phải mất hơn một tháng bỏ công sức lo liệu cho hôn lễ, đây đương nhiên là buổi lễ được muôn người ở Los Angeles thậm chí toàn bộ thế giới rất quan tâm.
Nhà họ Vương tất nhiên là phải thẳng tay phung phí rồi, long trọng đến mức không thể long trọng hơn.

Bởi vì Vương Nguyên mang thai, mọi người suy tính đến việc cậu không thể dậy quá sớm để chuẩn bị cho khâu trang điểm tạo hình, vì thế người nhà họ Vương quyết định tổ chức nghi thức lễ cưới vào 3 giờ chiều, và tiệc chiêu đãi khách thì xếp vào 8 giờ tối.

Vương Nguyên ngủ một mạch đến khi tự nhiên giật mình tỉnh lại, hiện đã là 11 giờ sáng. . . . . .

Khi nhìn thấy đồng hồ báo thức trên đầu giường, Vương Nguyên cũng bị hoảng sợ hết hồn, vốn cậu đã chỉnh đồng hồ báo thức dậy vào 5 giờ sáng, nhưng không ngờ đồng hồ báo thức đã bị ai đó lấy đi mất rồi, để cho cậu ngủ thẳng tới bây giờ. . . . . .

Không cần nghĩ Vương Nguyên cũng biết là người nào làm, tất nhiên là người đàn ông nào đấy tối hôm qua ngủ ở bên cạnh cậu rồi. . . . . .

Vương Nguyên lập tức ngồi dậy, người bên cạnh cũng không còn ở đây.

Đoán rằng nhất định anh đã bận rộn đi lo công việc cho hôn lễ ngày hôm nay, cậu vội vội vàng vàng vào phòng tắm rửa mặt, sau đó đi nhanh ra khỏi phòng.
Nhưng không ngờ đến, thợ trang điểm cùng người giúp việc đã sớm chờ ở bên ngoài cửa phòng cậu, mà trong tay nhóm người giúp việc thì đang sửa sang âu phục và chuẩn bị một bó hoa xinh đẹp.

Vương Nguyên nhất thời không nói nên lời, "Hả. . . . . ."

Một trong nhóm người giúp việc lên tiếng, "Cậu chủ Vươngg, cậu đã dậy rồi? Có thể bắt đầu trang điểm tạo hình được chưa ạ?"

Thợ trang điểm cũng cung kính nói, "Cậu Vươngg, tôi nhất định sẽ tạo hình cho âu phục của cậu có thể sánh ngang với những người nổi tiếng trên thế giới".

Vương Nguyên xấu hổ cười gượng, "Cái đó. . . . . . Mọi người sáng sớm đã đợi ở đây sao?"

Người giúp việc mỉm cười gật đầu, "Vâng ạ."

Cậu ngượng ngùng nói, "Mọi người có thể gọi tôi dậy mà. . . . . ."

Người giúp việc trả lời, "Cậu chủ đã đặc biệt căn dặn, nhất định phải chờ cậu ngủ đến khi cậu muốn dậy rồi mới có thể giúp cậu trang điểm, không được quấy rầy cậu nghỉ ngơi."

Cậu biết ngay là anh mà. . . . . .
Nghĩ tới đây Vương Nguyên vui sướng phấn khởi, nhưng lúc này đáy lòng lại nảy sinh ra một vấn đề, "Tôi ngủ dậy muộn thế này, trang điểm và tạo hình vẫn còn kịp sao?"

Thợ trang điểm trả lời, "Đương nhiên rồi ạ, nghi thức hôn lễ là vào 3 giờ chiều, cậu hoàn toàn có đủ thời gian."

Vương Nguyên gật đầu, "Vậy được rồi!"

Cùng với thợ trang điểm đi vào phòng giữ quần áo kiêm phòng trang điểm ở lầu hai, cậu ngồi vào chỗ của mình ở trước gương.

Thợ trang điểm nâng cằm lên nhìn ngắm khuôn mặt Vương Nguyên ở trong kính, khâm phục nói, "Cậu Vươngg, ngũ quan của cậu thật là sắc xảo."

Người giúp việc cười nói, "Đương nhiên rồi, tướng mạo cậu chủ của chúng tôi khôi ngô như vậy, dĩ nhiên là cậu chủ Vươngg phải xinh đẹp thế này mới có thể xứng đôi được chứ."

Vương Nguyên được người giúp việc và thợ trang điểm khen ngợi đến vô cùng ái ngại, sắc mặt cũng ửng hồng lên, nhìn vào y hệt như cô dâu mới gả lần đầu, thật là xinh đẹp động lòng người. (Chỗ cô dâu chuyển thế nào đây 😑)

Trải qua bàn tay khéo léo của người thợ, tóc cậu đã được cắt gọn gàng và bóng mượt.

Thợ trang điểm rất dụng tâm vào việc tạo mẫu tóc cho cậy, nhìn vào trông rất đơn giản, nhưng từng điểm nho nhỏ cũng thể hiện ra được kỷ xảo cùng năng lực của người thợ tạo ra nó.

Chưa tới một tiếng đồng hồ, cậu đã hoàn mỹ không tỳ vết xuất hiện ở trong gương.

Sở hữu một gương mặt nho nhỏ với đôi mắt tròn to, hàng mi dài được uốn cong vút, làn da trắng nõn như dòng nước trong suốt, hoàn toàn không giống một cô dâu xinh đẹp yêu kiều bình thường, mà trên người như có lượng sức hút kỳ diệu, tựa như một đóa U Lan nơi đáy cốc tỏa ra hương thơm thoang thoảng, nhưng có thể dựa vào khí chất thanh lệ thoát tục từ trong đáy cốc lan tỏa truyền ra bên ngoài.

Thợ trang điểm không nhịn được buột miệng khen ngợi, "Cậu Vươngg, cậu là cô dâu xinh đẹp nhất trong những người tôi từng gặp."

Người giúp việc cũng kinh ngạc ngưỡng mộ trước diện mạo xinh đẹp của Vương Nguyên, dường như không thể nào tin nổi.

Đúng vậy, Vương Nguyên trước mắt giống như đã được thay da đổi thịt, quả thực rất xinh đẹp, tao nhã, cao quý, từng thứ nổi bật tạo nên một nét đẹp tự nhiên. . . .

Cậu trước đó tuy rằng cũng xinh đẹp, nhưng bởi vì mang thai cho nên cũng không có chăm chút nhiều lắm về cách ăn mặc hay trang điểm, hôm nay chỉ mới giúp cậu chải chuốt một, phụ họa thêm một số đồ trang nhã nhưng đã khiến cho cậu sáng chói đặc sắc động lòng người.

Nhóm người giúp việc cũng thầm cảm thán ở trong lòng, cậu chủ và cậu chủ Vươngg của họ quả thật là một đôi trai tài gái sắc. . . . . .

Thợ trang điểm nói, "Cậu Vươngg, chúng ta đi thay âu phục thôi ạ!"

"Được."

Thợ trang điểm dìu Vương Nguyên đứng dậy, người giúp việc thì đang giúp cậu cầm bộ âu phục.

Cậu đưa tay chạm vào bộ âu phục cưới, trong lòng không tránh khỏi có phần hơi xúc động.

"Cậu Vươngg, chúng tôi đi ra ngoài trước, cậu thay xong thì hãy gọi chúng tôi."

"Được."

Nhưng sau đó trong phòng giữ quần áo chỉ còn một người giúp việc đứng quay lưng ở lại để tiện chăm sóc cho Vương Nguyên, thợ trang điểm cùng với những người giúp việc khác thì đi ra khỏi phòng.

Mở bung âu phục ra, Vương Nguyên ướm lên ở trước ngực so tới so lui.

Nhìn thấy trong kính vẻn vẹn chỉ là một màu trắng toát, tim cậu cũng theo đó nhảy động thình thịch, khẩn trương cùng chờ đợi bắt đầu trở thành tất cả tâm tình của cậu vào giờ phút này.

Dằn cảm xúc kích động xuống, cậu cởi xuống hết quần áo trên người thay vào một bộ âu phục cưới trắng thuần khiết.

-------

"Cậu chủ."

"Vương tổng."

Vương Tuấn Khải xuất hiện ở bên ngoài phòng giữ quần áo, người giúp việc cùng thợ trang điểm lập tức cung kính lên tiếng chào hỏi.

"Ừ." Vương Tuấn Khải nhẹ giọng, hỏi, "Cậu ấy đâu?"

Người giúp việc trả lời, "Cậu chủ Vươngg đã trang điểm mặt xong rồi, đang ở bên trong thay áo cưới."

Vương Tuấn Khải lập tức vặn mở chốt cửa phòng giữ quần áo.

Người giúp việc đang đứng quay lưng trông thấy Vương Tuấn Khải lập tức khẽ gọi, "Cậu . . . . ."

Vương Tuấn Khải phất tay ý bảo người giúp việc đừng lên tiếng, cũng ra dấu cho người giúp việc đi ra ngcũng ra dấu cho người giúp việc đi ra ngoài.

Người giúp việc lập tức cúi đầu thối lui ra khỏi phòng.

Vương Tuấn Khải đứng im tại chỗ, ngắm nhìn bóng dáng thon thon màu trắng xinh đẹp ở phía trước.

Cậu đứng ở trước kính toàn thân, đang ngắm nghía mình.

Dù rằng đang mang thai, nhưng dáng người của cậu cũng chỉ có thể coi như đẫy đà, không hề có dư miếng thịt thừa nào cả, cộng thêm làn da cậu cực kỳ láng mịn, nhìn tới từ sau lưng, cậu hoàn toàn không giống một người đang mang thai song sinh, vóc dáng đó thật tinh xảo mê hoặc lòng người.

Cơ thể anh không hiểu sao chợt căng thẳng, nhìn thấy cảnh tượng rung động lòng người như thế ở ngay tại trước mắt, anh không cách nào đè nén nổi sự kích động của tâm lý và sinh lý.

Lúc này, anh chú ý tới cậu đang dùng hai tay với kéo chiếc khóa kéo màu trắng ở phía sau.

Dường như cậu đang gặp phải chút khó khăn, nhìn tới hình ảnh được hiện lên trong kính, thấy đôi mi thanh tú của cậu khẽ cau lại. . . . .

Vương Tuấn Khải đi tới, nhẹ nhàng lấy tay cậu ra, giúp cậu kéo chiếc khóa ở sau lưng lên.

Vương Nguyên cứ tưởng rằng là người giúp việc, nhưng khi ngước mắt nhìn lên, sắc mặt lập tức đỏ bừng, "Anh. . . . . Anh vào đây khi nào vậy?"

Hai tay Vương Tuấn Khải từ phía sau vòng lên trước vây lấy Vương Nguyên, dịu dàng nói, "Anh đến lúc em đang thay quần áo."

Sắc mặt Vương Nguyên càng vọt đỏ hơn so với mới vừa rồi, "Hả?"

Vương Tuấn Khải khẽ nhếch môi nói, "Anh đã nói rồi, dáng người của em vẫn còn rất đẹp."

Vương Nguyên ngượng ngùng nói, "Anh thật là quá đáng à, vào đây mà cũng không nói một tiếng. . . .Có người giúp việc ở trong phòng, anh cứ đứng ở đó nhìn em thay quần áo, người ta. . . . . . Người ta sẽ nói em thế nào đây!"

Vương Tuấn Khải vùi mặt vào giữa cổ hít lấy hương thơm thoang thoảng nơi cổ Vương Nguyên, lạc giọng nói, "Anh đã bảo cô ta đi ra ngoài rồi."

"Vậy cũng không được. . . . . ."

Nghĩ lại vừa rồi mình lại tự nhiên thay âu phục cưới ngay trước mặt anh, cả người trống trơn bị anh nhìn thấy sạch bách, loại cảm giác đó cùng với cảm giác vào buổi tối khi không mặc gì thân mật với anh là hoàn toàn không hề giống nhau. . . . . .

Vương Tuấn Khải hơi nhướng mày, "Trên cơ thể em có chỗ nào mà anh chưa được thấy?"

Vương Nguyên chợt khựng lại, "Ơ. . . . . ." Quả thực….Đúng là như vậy. . .

Vương Tuấn Khải âu yếm hôn lên má Vương Nguyên, "Em có biết không, hôm nay em rất đẹp!"

Vương Nguyên rũ xuống hàng mi dài nói, "Anh cũng thật khéo biết dỗ ngọt em, em đã mập lên chừng này. . . . . ."

Vương Tuấn Khải hé môi bật cười ra tiếng, "Đồ ngốc, đợi sinh em bé xong thì vóc dáng em sẽ trở lại như xưa thôi, huống chi hình dáng bây giờ của em mới là điều anh mong muốn."

Vương Nguyên đột nhiên ngước mắt hỏi, "Có thật không?"

Vương Tuấn Khải gật đầu, "Trước kia em quá gầy. . . . Anh cứ luôn mong mỏi phải làm sao để nuôi em cho béo lên đấy!"

Nghe vậy Vương Nguyên mới khôi phục tự tin nhìn tới mình trong gương.

Thật sự, hiện tại dáng vẻ cậu vẫn còn rất tốt, chiếc âu phục cưới này thiết kế rất vừa vặn, làm cho cậu nhìn vào hoàn toàn không giống như một người đã mang thai gần được năm tháng. . . . . .

Thấy Vương Tuấn Khải ôm mình quá chặt, Vương Nguyên đẩy anh ra nói, "À, trong hôn lễ hẳn là còn rất nhiều chuyện cần xử lý, anh nên đi xem thế nào đi, thợ trang điểm còn phải giúp em chuẩn bị lại tóc, phối hợp đồ hơi mất một chút thời gian."

Vương Tuấn Khải hôn vào làn da tinh tế sau gáy Vương Nguyên, thản nhiên nhẹ giọng nói, "Ba, mẹ anh đã lo chu toàn cả rồi, không cần tới anh."

Vương Nguyên dùng khuỷu tay mang lụa trắng chống nhẹ lên anh, "Nhưng lúc này em cũng không cần anh ở lại bên cạnh em. . . . . Anh như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến thợ trang điểm giúp em tạo hình đấy, anh mau đi ra ngoài đi mà, nhiều nhất là đợi thêm một tiếng nữa là em sẽ xong ngay thôi."

Vương Tuấn Khải sử dụng kỷ xảo ăn vạ, "Anh ở tại đây đợi em."

Vương Nguyên kiên định nói, "Không được! !"

Giọng Vương Tuấn Khải đã khều khào như muốn van xin, "Bà xã. . . . . ."

Vương Nguyên gỡ bàn tay Vương Tuấn Khải đang vòng quanh eo mình ra, nghiêm mặt nói, "Anh ở đây sẽ chỉ làm cản trở em mà thôi, huống chi. . . . . ." Ánh mắt nhìn xuống nửa người dưới của Vương Tuấn Khải, trông thấy bộ phận nơi nào đó mơ hồ đội lên, nhớ tới nhiệt độ vừa rồi khi anh dán sát vào người mình, cậu lên tiếng ho nhẹ rồi đổi thành giọng nghiêm nghị nói, "Vương Tuấn Khải, em ra lệnh cho anh ngay bây giờ phải đi ra ngoài cho em, nếu không, em sẽ. . . . . . Sẽ không gả cho anh nữa!"

Điệu bộ Vương Tuấn Khải vẫn ung dung nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cậu vợ yêu mình, cuối cùng gật đầu, "Được, anh cũng phải đi thay bộ quần áo khác rồi, anh sẽ chờ em ở bên ngoài."

"Dạ."

Vương Tuấn Khải hôn nhẹ lên trán Vương Nguyên rồi ngay sau đó đi ra khỏi phòng.

Sau khi Vương Tuấn Khải đi ra, lúc này thợ trang điểm mới cùng người giúp việc lúc này mới đi vào phòng giữ quần áo.

Vương Nguyên sớm đã xem như không có việc gì chuyển ánh mắt sang nhìn mình trong gương, trên mặt rạng rỡ ý cười vui sướng.

Hơn một giờ sau, đó là hơn một giờ chiều. . . . . .

Cách thời gian bắt đầu tổ chức nghi thức hôn lễ còn khoảng hơn một tiếng đồng hồ, nhưng vì sợ có điều sơ xuất, cậu và Vương Tuấn Khải đều phải có mặt tại nơi tổ chức hôn lễ sớm hơn.

Xe hoa đang chờ đợi ở bên ngòai khu nhà cấp cao của họ Vương, còn Vương Tuấn Khải thì đứng ở cạnh xe hoa, mặc một bộ tây trang ngay ngắn nghiêm chỉnh, trước ngực phối hợp cài thêm hoa chú rể rất truyền thống của Trung Quốc, anh lười biếng tựa vào trên chiếc Bentley phiên bản mới, trên mi anh nở nụ cười thoải mái, nhưng khi nhìn thấy Vương Nguyên mặc âu phục cưới được nhóm người giúp việc vây quanh đi ra từ vườn hoa nhà họ Vương thì nụ cời trên mi Vương Tuấn Khải ngay lập tức biến thành nụ cười dào dạt vui sướng.

Anh đi về phía Vương Nguyên, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cậy đang đeo găng tay viền tơ màu trắng.

Vương Nguyên mỉm cười ngọt ngào nhìn lại anh.

Vương Tuấn Khải đến gần bên tai Vương Nguyên, thì thầm nói, "Bà xã, em thật xinh đẹp. . . . . ." Xinh đẹp đến mức khiến cho anh chỉ muốn ngay lập tức nuốt chửng cậu vào trong bụng, rút rỉa cậu đến cả gốc xương cũng không chừa, anh còn muốn nhốt cậu lại, không để cho bất luận kẻ nào ở trên đời này cùng anh chia sẻ vẻ đẹp của cậu.

Vương Nguyên mang theo nét thẹn thùng của một cô dâu mới, nói nho nhỏ lại vào tai anh, "Anh cũng rất đẹp trai!"

Vương Tuấn Khải nhìn dáng vẻ thẹn thùng giờ phút này của Vương Nguyên như một đóa hoa e thẹn chờ đợi thời kỳ nở rộ, trong lòng không kiềm được trào lên luồng nhiệt nóng, trong lòng cảm thấy như đang bị niềm dục vọng châm chích, giờ khắc này chỉ thấy may mắn vì cậu là người của mình.

Nắm chặt tay Vương Tuấn Khải, anh dẫn theo cậu bước lên xe hoa.

"Ba. . . . . ."

Cô con gái cưng của cậu và anh đã ngồi sẵn ở chỗ ngồi phía sau xe và mặc một bộ trang phục hoa đồng rất đáng yêu.

Vương Nguyên xoay người lại nhìn, vừa vui sướng lẫn kinh ngạc thốt lên, "Ngôn Ngôn. . . . . ."

Bảo Nhi đứng thẳng người lên dựa vào thành ghế, hai chân chụm lại, xoay xoay dáng người nhỏ bé đáng yêu hỏi, "Ba thấy con hôm nay có đẹp không ạ?"

"Ừ, rất là xinh đẹp!"

Không ngờ hôm nay Bảo mặc một bộ trang phục hoa đồng bồng bềnh, vừa tinh xảo vừa đáng yêu, nhìn vào có vẻ rất lanh lợi mà còn có chút cổ quái.

Bảo Nhi vui vẻ nói, "Ba à, ba cũng đẹp lắm, ba con là đẹp nhất!"

“Ừm.”

Vương Tuấn Khải nghiêm nghị dặn dò, "Bảo Nhi, cột chắc dây an toàn vào đi."

Bảo Nhi liền ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn lại, vâng lời cài chặt lại dây an toàn.

Vương Nguyên quay mặt nhìn sang chồng ngồi kế bên cạnh đang tự mình lái xe hoa, hỏi, "Anh chuẩn bị hả?"

Vương Tuấn Khải vừa nổ máy khởi động xe hỏi, "Hử?"

Vương Nguyên tươi cười nói, "Bảo con gái cưng của chúng ta làm hoa đồng. . ."

Vương Tuấn Khải hoàn toàn không có kiêu ngạo tranh công, mà chỉ nhẹ giọng nói, "Lễ cưới lần trước của chúng ta có quá nhiều thiếu sót, lần này đương nhiên là phải đền bù cho những thiếu sót đó rồi."

Suy nghĩ lại cũng thấy đúng là như thế, lễ cưới lần trước quả thực là có rất nhiều rất nhiều điều đáng tiếc. . . . . .

Khi đó ba chồng vẫn chưa có tỉnh, mẹ chồng mang theo thành kiến tham dự hôn lễ, mẹ thì vẫn chưa tha thứ cho cậu, mà Bảo Nhi lại còn bị bệnh. . . . . .

Khi đó có lẽ cũng chỉ có họ giữ vững lòng tin muốn ở bên nhau, nhưng bây giờ nghĩ lại, cuộc hôn nhân về sau của họ xảy ra nhiều trở ngại như vậy, hoặc nhiều hoặc ít cũng là bởi vì lúc ấy cả hai không có được lời chúc phúc của mọi người. . . .

Cho nên lần này, cậu mong đợi nhất chính là nhận được lời chúc phúc từ những người thân yêu bên cạnh mình, có như vậy mới là kết cục hoàn mỹ nhất.

Vương Tuấn Khải đang lái xe, nhưng vẫn ngắm nhìn vợ yêu qua kính chiếu hậu, "Đang suy nghĩ gì vậy?"

Vương Nguyên khẽ mỉm cười, kề sát vào Vương Tuấn Khải hôn lên má anh một cái, sau đó nhỏ giọng nói, "Nghĩ tới ông xã em thật là giỏi! !"

Bảo Nhi rất biết điều dùng tay bịt kín hai mắt, nhưng tròng mắt tròn xoe long lanh sáng xuyên qua kẽ hở những ngón tay nhìn tới ba và cha mình.

Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải không hẹn mà cùng nhìn tới con gái qua kính chiếu hậu, trông thấy động tác ngây thơ của con gái cả hai cùng nhìn nhau cười hạnh phúc!

-------

Xe thuận lợi lái vào giáo đường Beverly Hills nổi danh nhất Los Angeles.

Thời điểm vừa tới giáo đường, ký giả giới truyền thông cùng cảnh vệ đã bao vây chật kín, đèn flash liên tục chớp sáng, bởi vì vẫn chưa tới giờ bắt đầu cho nghi thức buổi lễ, Vương Tuấn Khải tự mình đưa Vương Nguyên đến phòng nghỉ tạm trong giáo đường để ngồi nghỉ một lát. . . .

Tại phòng nghỉ, Vương Tuấn Khải không quan tâm đến ánh mắt của hộ vệ ở phía sau, tự nhiên ngồi xổm người xuống nắm tay Vương Nguyên nhỏ nhẹ căn dặn, "Bà xã, có một số khách mời cần anh phải đích thân ra đón tiếp, em ở lại đây đợi anh chừng 15 phút, nhớ đừng đi ra ngoài đó."

"Dạ, anh mau đi đi, ba mẹ anh chắc hẳn là đang rất bận đấy."

Vương Tuấn Khải đứng dậy cúi hôn lên trán Vương Nguyên, sau đó nhìn sang cô con gái cưng nói, "Công chúa nhỏ à, cha đi ra ngoài một chút, con phải ngoan ngoãn ở đây với ba, biết không?"

Bảo Nhi gật đầu, "Dạ."

Sau khi Vương Tuấn Khải đi khỏi, Vương Nguyên ôm Bảo Nhi lại bảo ngồi xuống ở ghế sofa bên cạnh mình, nhẹ giọng hỏi, "Ngôn Ngôn, là bà nội giúp con mặc quần áo xinh đẹp này sao?"

"Không phải, là cô đấy ạ."

"Vậy cô con đâu rồi?"

"Cô nói cô là phù dâu cho ba, cô có rất nhiều chuyện cần làm, bây giờ đang ở chỗ bà nội đó ạ."

Vương Nguyên dặn dò con gái, "Một chút nữa Ngôn Ngôn phải nghe lời, không được chạy lung tung, biết không?"

"Dạ."

Vương Nguyên không kiềm được ôm hôn con gái đáng yêu của mình.

Lúc này, ngoài cửa phòng nghỉ vang lên hai tiếng gõ cửa nhè nhẹ.

Vương Nguyên đáp lại, "Mời vào."

Xuất hiện trong tầm mắt Vương Nguyên là một gương mặt cực kỳ điển trai của Robert, mặc dù ra vẻ nhã nhặn lịch sự nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ mặt tà mị trời sinh.

Cậu mừng rỡ đứng lên, "Robert, anh tới rồi sao!"

"Chú ‘củ cải’. . . . . ."

Bảo Nhi vui mừng hớn hở chạy về phía Robert.

Robert bế Bảo Nhi lên, hôn một cái vào gò má phúng phính trẻ con của Bảo Nhi nói, "Ôi, con gái nuôi à, sau này con phải gọi chú là cha nuôi đó, biết không hả?"

"Dạ. . . . . . Cha nuôi."

"Có nhớ cha nuôi hay không đây?"

Bảo Nhi gật đầu rất mạnh, "Dạ có ạ."

Robert không dằn được yêu thương cọ cọ vào cằm Bảo Nhi, "Ngoan lắm, không uổng công ngày thường cha nuôi yêu thương con đó nha. . . ."

Bảo Nhi bị Robert chọc cho cười khanh khách không ngừng.

Đột nhiên, Robert chuyển tầm mắt nhìn sang Vương Nguyên, "Anh vừa xuống máy bay, cũng vừa gặp Tuấn Khải nói mấy câu, nghe nói em ở trong này cho nên vào đây thăm em một chút."

Vương Nguyên chỉ cười nhẹ, chợt hỏi, "À, đúng rồi, ngày hôm qua lúc anh gọi điện thoại cho em, nhưng lúc đó ở trong điện thoại anh nói với em gì đó em nghe không rõ lắm. . . . Sau đó gọi lại cho anh thì không gọi được, anh có chuyện gì muốn nói với em sao?"

Hình như trong lòng Robert cũng đã chuẩn bị sẵn lời giải thích, "À, hôm qua cùng ba anh đi xã giao với mấy vị khách hàng, uống cũng hơi nhiều, có thể là lúc vô tình không để ý bấm vào số điện thoại của em, anh cũng không biết anh đã nói gì nữa."

Không có ai biết, thực ra ngày hôm qua Robert đã ở nhà uống rượu cả ngày. . . . .

Lúc uống say lại vô ý thức bấm số điện thoại gọi cho cậu, giữa chừng bởi vì quá say không kiểm soát được đã làm rơi điện thoại xuống đất, nhờ vậy mới kết thúc được cuộc điện thoại hoang đường ấy của mình. . . . . .

Sau đó anh nhớ lại, cũng may là khi đó anh nói chuyện với cậu mơ hồ không rõ ràng, nếu không có lẽ anh sẽ phải hối hận suốt đời.

Vương Nguyên quan tâm nói, "Cho dù anh muốn giúp ba anh thì cũng nên để ý đến sức khỏe chứ, uống ít lại một chút."

"Anh biết rồi."

Lúc này, Vương Nguyên ngước mắt liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường.

Nhìn thấy động tác đó của Vương Nguyên, Robert trêu nói, "Thế nào, nôn nóng muốn gả cho Vương đại tổng giám đốc chúng ta rồi hả?"

Vương Nguyên sượng sùng cúi đầu xuống, "Em nào có."

"Con gái nuôi này, cha nuôi muốn nói chuyện với ba con một chút, con tự mình chơi nha."

"Dạ."

Thả Bảo Nhi xuống, Robert đi tới chỗ Vương Nguyên.

Vươnng Nguyên vẫn đứng im tại chỗ, giờ phút này trong lòng chỉ đang mong đợi đến giờ cử hành nghi thức lễ cưới, cũng không có suy nghĩ đến chuyện Robert muốn nói gì với mình.

Trong khi cậu còn đang lơ đãng với suy nghĩ của mình thì Robert lại đột nhiên ôm chằm cậu vào lòng siết thật chặt.

Vương Nguyên nhất thời sửng sốt.

Robert từ từ nhắm hai mắt lại, cứ thế mà ghì chặt lấy Vương Nguyên.

Cậu hơi ngỡ ngàng không biết đã xảy ra chuyện gì, "Này, Robert. . . . . ."

Robert ôm cậu rất chặt, giọng nói bởi vì đè nén mà lạc hẳn đi, "Vương Nguyên. . . ."

Vương Nguyên đứng im không dám nhúc nhích, cũng không biết làm sao với tình huống này.

Ở trong trí nhớ của cậu, cậu và Robert ôm nhau thế này không chỉ có lần một lần hai. . . .Nhưng đa số những lần đó hầu như đều là vào những lúc cậu đau buồn khổ sở, cái ôm của Robert dành cho cậu là sự trấn an cùng với cảm giác an toàn.

Nhưng lần này. . . .

Cảm giác khi anh ôm cậu hoàn toàn không còn giống như ngày trước, rất chặt, gần như khiến cậu không thể nào thở nổi.

"Vương Nguyên. . . . . ."

Robert lại trầm giọng gọi tên cậu.

"Robert, anh sao vậy?"

"Em có thể ôm lại anh một lần hay không. . . . ."

Vương Nguyên giật mình sững sờ, "Dạ?"

Nhưng ngay sau đó, Robert đã từ từ buông cậu ra, không một ai hiểu được giờ phút này anh khốn khổ thế nào, đồng thời trong tim cũng trào lên sự không đành lòng, nhưng vẫn cố ra sức mỉm cười với cậu, "Đùa với em thôi. . . . . . Cái ôm này là lời chúc phúc của anh dành cho em."

Lúc này Vương Nguyên mới hoàn hồn lại, cười khẽ, "Nào có ai như anh vậy á. . . . . ."

Robert nhếch môi cười nói, "Tay!"

"Hả?"

Robert trực tiếp tóm lấy bàn tay Vương Nguyên, mở lòng bàn tay cậu ra, đặt một cái hộp nhỏ làm bằng bạc vào trong tay cậu.

Vương Nguyên nghi ngờ hỏi, "Đây là cái gì?"

Robert liền mở cái hộp nhỏ ra.
Đây là một hộp trang sức làm bằng bạc rất khác biệt, chế tác rất tinh xảo, trang trí cũng cực kỳ sang trọng xinh đẹp, mà bên trong hộp đang nằm ngay ngắn một cây ‘củ cải’ đáng yêu được điêu khắc bằng ngà voi.

Vương Nguyên cầm cây ‘củ cải’ trong hộp lên nói, "Thật đáng yêu quá!"

Robert cười nói, "Đây là món quà cưới anh gửi tặng đến em và Tuấn Khải. . . . Anh nhớ trước kia lúc chúng ta ở Male, lúc nào em cũng nói ở sau lưng anh chính là hoa tâm đại củ cải, Trung văn khi đó của anh vẫn còn rất tệ, sau đó đi tra tài liệu mới biết ý nghĩa sâu xa của cây ‘củ cải’ hoá ra là như thế."

"Ôi, cái này cũng là chuyện cũ năm xưa rồi mà, ai bảo khi đó anh đúng là như thế còn gì. . . .Có điều lãng tử quay đầu lại còn quý giá hơn cả vàng, bây giờ anh chính là một cây ‘củ cải’ rất đáng giá đấy."

Robert bị lời nói Vương Nguyên chọc cười.

Vương Nguyên yêu thích nhìn ngắm cây ‘củ cải’ trong tay mà không nỡ rời mắt.

Trên khuôn mặt điển trai của Robert vẫn duy trì nụ cười nhợt nhạt, giọng bùi ngùi nói, "Cây ‘củ cải’ này tặng cho em, sau này nếu như có lúc em thấy buồn chán hoặc có chuyện không vui thì hãy trò chuyện với nó, có lẽ nó sẽ nghe được những lời em nói đấy. . . . Anh không muốn tặng những món đồ khác cho em, vì dù sao đã có Tuấn Khải ở bên cạnh em rồi, em sẽ không còn thiếu bất cứ thứ gì nữa."

END CHƯƠNG 244

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: