Chương 248: Chọn tên cho em bé
Ngày cử hành tang lễ cho chị Dư là một ngày đặc biệt âm u, bầu trời hôm ấy như sắp đổ xuống trận mưa to, còn kèm theo những cơn gió lạnh lẽo. . . . .
Bởi vì người thân thiết nhất trên thế giới này với chị Dư chỉ có người của nhà họ Vương, cho nên, ngoại trừ người điều khiển chương trình chủ trì tang lễ cùng những người cộng sự trước đây từng làm việc chung với chị và Cảnh Nghiêu ra, lúc này đứng trước mộ chị Dư cũng chỉ có người nhà họ Vương.
Tất cả đều mặc lễ phục màu đen tuyền nặng nề u ám….
Lúc bà Vương nhìn thấy vẻ mặt trong tấm hình trên bia mộ của chị Dư vẫn ẩn chứa đầy sự đau đớn không nguôi, thì bà đã nghẹn ngào bật khóc mấy lần không thể khống chế được tâm tình. . . . . .
Vương Tuấn Khải đeo kính đen, vẫn nhìn chăm chăm vào bia mộ, không ai có thế nhìn thấy cảm xúc trong đôi mắt dưới cặp kính đen ấy.
Vương Nguyên đứng bên cạnh Vương Tuấn Khải, ánh mắt cũng nhìn chăm chăm vào nụ cười sáng lạn của chị Dư trên bia mộ, trong lòng tràn ngập cảm giác tự trách và đau lòng vì cái chết của chị Dư.
Cậu hiểu rõ hơn ai hết, trong chuyện chị Dư lần này, mặc kệ nhìn vào từ khía cạnh đi nữa thì cậu vẫn mãi là hung thủ gián tiếp gây nên cái chết cho chị Dư. . . . . .
. . . . . .
Lúc sắc trời tối sầm vì mây đen đã bao phủ cả bầu trời, bà Vương quan tâm nói, "Tuấn Khảu, trời sắp mưa rồi, con đưa Tiểu Nguyên về trước đi, mẹ muốn ở đây với Dư Mẫn thêm một lát nữa."
Vương Nguyên lập tức đáp lại, "Mẹ à, không sao đâu ạ, con sẽ ở lại đến khi tang lễ kết thúc."
Vương Tuấn Khải ôm eo Vương Nguyên nói, "Không được, để anh đưa em về. . . . ."
Ông Vương cũng căn dặn, "Phải đó, Tiểu Nguyên, mau về nhà đi. . . . Khéo một lát nữa trời mưa lại bị nhiễm lạnh đấy."
Vương Nguyên len lén liếc nhìn sang người đàn ông điển trai bên cạnh mình, nhỏ giọng gọi, "Ông xã. . . . . ."
Giọng điệu của Vương Tuấn Khải không cho phép cậu cãi lại, "Nghe lời đi."
Vương Nguyên giống mọi khi làm nũng kéo kéo áo anh, khẩn cầu nói, "Em muốn ở lại cho đến khi kết thúc. . . .Cùng lắm thì em hứa với anh, nếu như trời mưa xuống, em sẽ theo anh về ngay được chứ."
Nhìn ánh mắt kiên định của Vương Nguyên, cuối cùng Vương Tuấn Khải cũng thỏa hiệp, "Hết cách với em."
"Cám ơn ông xã."
Ngay lúc đó Vương Tuấn Khải cởi áo khoác âu phục đen trên người xuống khoác lên người cậu, ôm ngang vai vợ, ánh mắt đau buồn của anh lại hướng về bia mộ chị Dư.
. . . . . .
Cuối cùng thì cơn mưa to nặng hạt cũng rơi xuống. . . . . .
Tang lễ phải tuyên bố kết thúc trước thời gian, mà tất cả người nhà họ Vương bây giờ đều ngồi vào trong chiếc xe đã được chuẩn bị sẵn .
Bởi vì vẫn còn chìm trong nỗi đau thương trước cái chết của chị Dư, bầu không khí giữa cả nhà họ Vương lúc này đều giữ im lặng.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên phá vỡ bầu không khí trầm lặng, là có người gọi đến cho bà Vương.
Bà Vương nhìn thoáng qua màn hình di động, vốn định ấn nút trả lời, nhưng ánh mắt lạnh lẽo của ông Vương đã liếc nhìn sang bà.
Bà Vương lại liếc nhìn sang Vương Nguyên, dường như đang băn khoăn kiêng dè điều gì, cuối cùng không nhận cuộc điện thoại đó mà lại ấn nút từ chối.
Lúc đó ông Vương mới thở phào nhẹ nhõm. . . . . .
Mọi cảm xúc của Vương Nguyên lúc này đều chìm trong đau buồn trước cái chết của chị Dư, cậu không nhìn thấy lúc bà Vương ấn nút từ chối cuộc gọi đã liếc nhìn cậu bằng nửa con mắt.
Vương Tuấn Khải dĩ nhiên là biết rõ tất cả, nhưng anh lại không có biểu cảm gì, toàn bộ sự chú ý của anh đều đặt vào trên người một mình Vương Nguyên.
------
"Bà xã, sao tay em lạnh vậy? Có phải đã bị cảm rồi hay không?"
Tại phòng riêng, Tuấn Khải ngồi trên giường giúp Vương Nguyên chà sát đôi bàn tay bé nhỏ để nó được ấm lên.
Vương Nguyên lắc đầu, "Em không sao, tay em lúc nào cũng thế mà."
Vương Tuấn Khải nhẹ lời trách, "Đã nói là không cho em đi, mà em thì lúc nào cũng không chịu nghe lời."
Vương Nguyên rút tay về, đột nhiên quyến luyến ôm lấy Vương Tuấn Khải, cậu tựa đầu dán tai mình vào sát hông anh, thương cảm nói, "Ông xã, em nhận ra được, mẹ vẫn còn buồn lắm. . . . . ."
Vương Tuấn Khải xoa nhẹ khuôn mặt mát lạnh của cậu, "Không phải anh đã bảo em đừng suy nghĩ nhiều nữa sao?"
Vương Nguyên nghĩ sao nói vậy, "Em đâu có suy nghĩ nhiều, chỉ là chị Dư gặp phải cảnh ngộ như thế thật sự khiến người khác khó mà quên được. . . . . ."
Vương Tuấn Khải kiên nhẫn dỗ dành, "Được rồi, tất cả đều đã kết thúc theo tang lễ của chị Dư rồi . . . .Chuyện cũ đã qua, suy cho cùng thì chúng ta cũng không thay đổi được gì cả."
Vương Nguyên ôm Vương Tuấn Khải thật chặt, lo lắng nói, "Ông xã, thật ra thì em cũng không có lo cho mẹ nhiều lắm, mà người em lo nhất chính là anh . . . . . ."
Vương Tuấn Khải nâng gương mặt Vương Nguyên lên, nghiêm túc hỏi, "Tại sao lại nói thế?"
Vương Nguyên ngước mắt nhìn khuôn mặt điển trai nhưng lại hiếm khi thể hiện rõ buồn vui của Vương Tuấn Khải, chậm rãi nói, "Cái đêm mà anh say đến mức không biết gì ấy, anh còn nhớ anh đã nói gì với em không?"
"Hử?"
"Anh đã nói với em, có phải là anh đã làm sai với chị Dư hay không. . . .”
Vương Tuấn Khải im lặng không nói.
Vương Nguyên tha thiết nhìn sâu vào tròng mắt tĩnh mịch sâu thẳm của Vương Tuấn Khải, khẽ khàn giọng nói, "Ông xã, thật ra chuyện này anh cũng không có cách nào quên được, đúng không?"
Vương Tuấn Khải ngóng nhìn Vương Nguyên, bình tĩnh trả lời, "Bà xã, cuộc đời này của anh chỉ hối hận duy nhất một chuyện mà anh đã làm, đó chính là xem ân nhân đã từng cứu mạng mình thành kẻ thù và tự tay hãm hại người đó vào tù, đây là một quyết định đã khiến anh phải hối hận nhất trong đời. . . . . Về phần cái chết chị Dư, đúng là có sai lầm của anh, nhưng kết quả của chị Dư là do chính chị ta tự lựa chọn."
Vương Nguyên ngây ra lắc đầu, "Lời anh nói sao em nghe không hiểu lắm . . . . . ."
Vương Tuấn Khải đặt nhẹ lên trán Vương Nguyên một nụ hôn, "Tóm lại, chuyện Chị Dư anh hy vọng kết thúc ở đây, anh không muốn em nghĩ đến những thứ này nữa, trừ phi em muốn anh không vui."
"Được rồi. . . . .Em nghe lời anh."
"Ngoan. . . . . ."
Vương Tuấn Khải từ từ cúi đầu xuống. . . . . .
Đúng lúc này, cốc, cốc ——
Tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Tiếp theo giọng nói của người giúp việc từ bên ngoài cửa phòng vọng vào, "Cậu chủ, bà chủ tìm cậu, bà bảo cậu lên phòng bà ngay ạ."
Cũng không thèm để lời nói của người giúp việc vào trong tai, Vương Tuấn Khải giờ phút này chỉ tập trung vào việc hôn đắm đuối người của mình . . . . .
Vương Nguyên đẩy nhẹ Vương Tuấn Khải ra, khó xử nói, "Này, mẹ đang tìm anh đấy, anh mau đi đi. . . . . ."
Vương Tuấn Khải không hề kiên nhẫn nói, "Mẹ không có chuyện gì đâu." Nói xong lại lần nữa cúi xuống hôn lên môi cậu.
Vương Nguyên quay mặt sang hướng khác, "Đừng vậy mà. . . .Mẹ rất ít khi tìm anh, lúc này nhất định là có chuyện quan trọng muốn nói với anh."
Đến khi bị Vương Nguyên từ chối thêm lần nữa, Vương Tuấn Khải rốt cuộc cũng chịu buông cậu ra nhưng trên mặt vẫn còn kiềm nén sự chưa được thỏa mãn dục vọng. . . . . .
Vương Nguyên thấy vẻ mặt bất mãn đó của Vương Tuấn Khải, rất biết điều vội vàng nói, "Em ở trong phòng đợi anh nhé. . . . . ."
Bấy giờ Vương Tuấn Khải mới lạnh lùng xoay người đi ra khỏi phòng.
Hai vợ chồng ông bà Vương đã sớm ở trong phòng làm việc đợi anh.
Ông Vương thấy vợ đi qua đi lại trong phòng, không nhịn được nói, "Bà đừng có vòng vòng trước mặt tôi nữa được không, tôi vốn chẳng phiền gì cũng bị bà làm cho thấy phiền rồi."
Bước chân bà Vương dừng lại, mặt lạnh nhìn ông Vương, "Ông dĩ nhiên không bận lòng rồi, dù sao cái chết của Dư Mẫn ở trong lòng ông vốn cũng chẳng có gì quan trọng cả.
Mặt ông Vương tái xanh nói, “Bà nha, có thể nói chuyện có lý lẽ một tí được hay không? Dư Mẫn chết đi, đó là việc không ai mong muốn cả, huống chi cách tự kết liễu đó là do cô ta lựa chọn, chúng ta còn có thể làm gì được đây?"
Bà Vương nổi giận nói, "Tôi không thèm nói với ông nữa, bởi vì ông yêu cây nên yêu luôn cả cành, lúc nào ông cũng đứng ở góc độ Tiểu Nguyên mà nhìn nhận vấn đề thôi."
"Ôi trời ơi. . . . . ."
Ông Vương đang muốn lên tiếng nói lại bà thì bóng dáng của Vương Tuấn Khải lại đúng lúc đi vào phòng sách.
Vợ chồng họ Vương lập tức ngừng lại cuộc tranh luận.
Vương Tuấn Khải đi đến trước mặt mẹ mình, hỏi thẳng, "Người giúp việc nói mẹ tìm con, có chuyện gì?"
Bà Vương nhìn gương mặt lạnh lùng thản nhiên hiện tại của Vương Tuấn Khải, sau khi do dự mấy giây mới mở miệng, "Tuấn Khải, đối với cái chết của Dư Mẫn mẹ vẫn luôn rất nghi ngờ, bởi vì cô ấy ngoài chút lỗi lầm người già thường hồ đồ phạm phải, có nhiều lúc cố chấp vượt qua bổn phận, nhưng nếu nói cô ấy tinh thần hoảng loạn để bị xe đụng, mẹ luôn cảm thấy điều bất trắc đó có vẻ không thật, huống chi cái ngày mà cô ấy gặp chuyện không may lại đúng vào cái hôm mà con và Vương Nguyên kết hôn. . . . .Cho nên, hai ngày nay mẹ đã sai người đi hỏi người tài xế đã đụng Dư Mẫn bị thương, cậu ta kể lại rằng đúng là ngày hôm ấy tinh thần Dư Mẫn rất hoảng hốt, nhưng mà hôm đó là sau khi Dư Mẫn nhìn thấy xe cậu ta lao tới mới bước ra ngay lúc đèn đỏ . . . . Rất rõ ràng là khi đó Dư Mẫn có khuynh hướng tự sát, mẹ không tài nào tưởng tượng được tại sao Dư Mẫn lại quyết định như thế, từ xưa tới nay cô ấy luôn là một người phụ nữ lý trí và kiên cường. . . .Vì vậy mẹ đã sai người đi điều lại tất cả mọi việc làm của Dư Mẫn trước đó, ngay hôm nay mẹ đã nhận được kết quả điều tra, trước ngày con và Tiểu Nguyên kết hôn Dư Mẫn đã gọi điện cho Tiểu Nguyên. . . . .Mẹ rất nghi ngờ, rốt cuộc là Dư Mẫn đã nói gì với Vương Nguyên, còn nữa, Dư Mẫn lựa chọn đúng ngày con và Vương Nguyên kết hôn để tự sát, có phải là vì Vương Nguyên đã nói gì với cô ấy hay không?"
Ông Vương không vui nói, "Tô Di à, bà nói tới nói lui cuối cùng vẫn đem hết mọi tội danh đổ lên người Tiểu Nguyên!"
Bà Vương tức giận nói với chồng, "Nếu như tôi muốn đổ hết tội cho Vương Nguyên, thì bây giờ tôi đã tìm nó để hỏi cho rõ ràng rồi, chứ không cần đứng đây hỏi chuyện với Tuấn Khải đâu . . . . Chẳng qua tôi nghĩ mãi cũng không thể hiểu lúc đó Dư Mẫn đã suy nghĩ gì, cho nên mới muốn biết rõ ràng cả câu chuyện mà thôi."
Vương Tuấn Khải hiện đang đứng trước cửa sổ sát đất, trước sự nghi ngờ của mẹ mình, anh lấy điện thoại di động ra, ấn lên một phím nào đó, ngay lập tức trong điện thoại di động vang lên một đoạn ghi âm hoàn chỉnh đầy đủ chi tiết mà giọng nói trong băng ghi âm đó chính là của chị Dư ——
‘Vương Nguyên, cậu thật là giỏi, cậu đã thành công trong việc phá vỡ tình cảm chủ tớ nhiều năm của tôi và giám đốc rồi đấy. . . . Nhưng cho dù tôi không ngăn cản được quyết định của Tuấn Khải thì tôi cũng nhất quyết không bao giờ để cho người như cậu ở bên cạnh Tuấn Khải đâu! ! Bây giờ tôi chỉ cho cậu một con đường để đi, đó chính là phải hủy bỏ lễ cưới vào ngày mai rồi chủ động rời khỏi Vương Tuấn Khải. Chắc chắn cậu đang nghĩ tôi dựa vào cái gì mà bảo cậu làm như vậy đúng không, haizz. . . .Để tôi nhắc cậu một câu, cậu không có sự lựa chọn nào khác đâu, bởi vì nếu cậu lựa chọn vẫn cử hành hôn lễ với Tuấn Khải, tôi đảm bào cho dù phải liều cả cái mạng già này, tôi cũng không để cho cậu được như mong muốn mà gả cho Tuấn Khải đâu, tôi còn có thể khiến cho cậu gặp phải tình cảnh bị cả nhà họ Vương khinh ghét, nhất là quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu mà cậu đã không dễ gì mới có được như hiện nay! !’
Sau khi hai vợ chồng ông bà Vương nghe xong đoạn băng ghi âm này cũng ngỡ ngàng chết đứng.
Ông Vương không dám tin hỏi, "Đó là Dư Mẫn đang uy hiếp Vương Nguyên qua điện thoại ư?"
Bà Vương kinh hãi sứng sờ.
Vương Tuấn Khải xoay người lại lạnh lùng liếc nhìn mẹ mình hỏi, "Bây giờ thì mẹ đã tìm được đáp án chưa?"
Bà Vương chợt ngước mắt nhìn Vương Tuấn Khải, "Tại sao chị Dư có thể làm ra chuyện uy hiếp Vương Nguyên thế này chứ? Cho dù cô ấy có mâu thuẫn với Vương Nguyên đi nữa cô ấy cũng sẽ không dùng chính mạng sống của mình ra để đánh cược. . . . ."
Vương Tuấn Khải lạnh nhạt thốt ra, "Tính khí chị ta rất cố chấp, huống chi, chị ta còn bị Đan Nhất Thuần tẩy não, mãi mãi sẽ không thể bỏ xuống được thành kiến đã dành cho Vương Nguyên."
Bà Vương khiếp sợ hỏi, "Con nói là Dư Mẫn bị Đan Nhất Thuần xúi giục à?"
Vương Tuấn Khải trả lời, "Đan Nhất Thuần là một bác sĩ tâm lý, về mặt này cô ta rất giỏi."
Bà Vương hỏi ngược lại, "Coi như Dư Mẫn bị Đan Nhất Thuần xúi giục đi, nhưng mà sau khi Tiểu Nguyên nhận được điện thoại uy hiếp của Dư Mẫn, tại sao con bé không nói với mọi người tiếng nào. Dư Mẫn ở trong điện thoại đã có khuynh hướng liều mạng, nếu như Tiểu Nguyên có thể ngay lập tức nói với chúng ta, biết đâu mọi người có thể khuyên can được Dư Mẫn, ít nhất sẽ không dẫn đến bi kịch Dư Mẫn phải tự sát! !"
Ông Vương vẫn luôn đứng về phía Vương Nguyên lúc này cũng lên tiếng nghi vấn hỏi, "Đúng vậy, tại sao không nghe Tiểu Nguyên nói gì cả?"
Vương Tuấn Khải trầm giọng nói, "Bởi vì cậu ấy vốn không có nhận được cuộc điện thoại này."
Bà Vương nghi ngờ hỏi, "Vậy đoạn ghi âm này từ đâu mà có?"
Vương Tuấn Khải vẫn bình tĩnh nói, "Là con tìm được từ phần lưu lại tin nhắn trong điện thoại di động của Vương Nguyên."
Sự thực này, ngay trong buổi tối vào ngày chị Dư gặp chuyện không may, Vương Tuấn Khải đã tra được cuộc điện thoại chị Dư gọi tới cho Vương Nguyên . . . . . .
Khi biết được đoạn ghi âm này, anh giận dữ ngút trời đã ném hết tất cả những kỷ niệm của anh và chị Dư xuống đất, bởi vì anh không thể nào chấp nhận nổi vị trưởng bối mà mình đã từng tín nhiệm nhất lại quá đáng đến nỗi dùng mạng sống của mình để uy hiếp người mà anh yêu thương hơn cả bản thân mình. . . . . .
Song, điều làm anh đau khổ hơn đó chính là sai lầm của chính bản thân anh. . . . . .
Anh vẫn biết dù Đan Nhất Thuần đang ở trong từ nhưng vẫn qua lại rất thân thiết với chị Dư, anh đã tự tin nghĩ rằng chỉ một Đan Nhất Thuần thì chẳng có gì đáng sợ, nhưng không ngờ đã tạo điều kiện cho Đan Nhất Thuần lợi dụng kẽ hở của chị Dư để chen chân vào. . . . Cho nên, cái chết của chị Dư, đó chính là lỗi của anh.
Đêm hôm đó anh say quên trời quên đất, một phần là do anh thực sự rất đau lòng khi chị Dư qua đời, mặt khác đó chính là anh không thể tha thứ cho lỗi lầm của mình. . . . . .
Sau đó anh lại nghĩ rằng, nếu như anh không quyết định đuổi chị Dư đi, có lẽ chị Dư cũng sẽ không đến nỗi vì nản lòng thoái chí mà làm ra chuyện cực đoan như thế này. . . . . .
Bà Vương vẫn còn nghi ngờ, "Nếu như đúng là tin nhắn lưu lại trong điện thoại của Tiểu Nguyên, sao con có thể khẳng định rằng Tiểu Nguyên chưa hề nghe qua đoạn điện thoại ghi âm này?"
Ông Vương nói, "Tất nhiên là Tiểu Nguyên không nhận được rồi, nếu nhận được thì làm sao còn lưu lại tin nhắn?"
Bà Vương nổi sùng nói, "Sao ông biết chắc là như vậy chứ? Loại tin nhắn ghi âm này khi nghe rồi vẫn có thể giữ lại trong điện thoại à, có lẽ Tiểu Nguyên vốn không muốn cho chúng ta biết chị Dư đã gọi cuộc điện thoại này cho nó, nhưng lại sợ sau khi mọi chuyện đổ bể chúng ta điều tra ra, cho nên mới cố ý ghi âm lại trong điện thoại. . . . . ."
Ông Vương tức giận nói, "Sao chuyện gì có liên quan đến Tiểu Nguyên thì bà cũng suy nghĩ theo chiều hướng xấu như thế hả? Tô Di à, bà có thể lý trí một chút được không? Tại sao Tiểu Nguyên cần phải giấu giếm nếu như có nhận được cuộc gọi này chứ?"
Bà Vương lên án chỉ trích, "Bởi vì nó vốn muốn Dư Mẫn tự sát chết đi. . . Người hiện tại phản đối nó và Tuấn Khải ở bên nhau chỉ còn Dư Mẫn mà thôi, nếu như Dư Mẫn chết rồi, thì nó cũng chẳng còn lo lắng buồn phiền gì nữa! !"
Ông Vương lạnh lùng cười ra tiếng, "Tô Di à Tô Di, tôi cứ ngỡ rằng bà đã thay đổi cái nhìn với Tiểu Nguyên rồi, hóa ra thực chất trong lòng bà không hề nghĩ như thế?"
Bà Vương biện giải, "Tôi cũng không muốn nghĩ xấu cho nó, nhưng ai có thế nói chính xác không có khả năng đó chứ?"
"Bà. . . . . ."
Vào lúc ông Vương không còn lời nào để cãi lại bà Vương nữa thì Vương Tuấn Khải lạnh giọng nói, "Đương nhiên là không có khả năng đó!"
Bà Vương hỏi, "Tại sao?"
Vương Tuấn Khải thản nhiên trả lời, "Bởi vì lúc Dư Mẫn gọi điện thoại cho cậu ấy, đừng nói đến chuyện khi đó vốn là tụi con không hề nghe được tiếng chuông điện thoại, cho dù có nghe được đi chăng nữa, cậu ấy cũng không có thời gian để nhận điện thoại."
Nói xong những lời đó, Vương Tuấn Khải không lưu luyến xoay người bỏ đi ra khỏi phòng.
Vợ chồng nhà họ Vương hai mặt nhìn nhau, bỗng chốc, sắc mặt bà Vương vọt lên đỏ bừng.
Ông Vương không rõ ất giáp gì nên hỏi, "Những lời Tuấn Khải vừa nói là có ý gì?"
Đã từng tuổi này rồi thế nhưng khi nhắc đến mấy loại vấn đề này bà Vương vẫn không tránh khỏi mặt đỏ tai hồng, "Ây da, ông không hiểu thì thôi vậy. . . . . ."
Ông Vương không tha hỏi tới, "Bà nghe hiểu thì bà phải nói cho tôi biết với chứ à! !"
"Thì là, lúc ấy Tuấn Khải đang cùng với Vương Nguyên đó. . . .Chính là cái đó đó . . . . ." Bà Vương nhìn ông Vương rồi dùng ánh mắt ra dấu mà ai cũng có thể hiểu được đó là chuyện gì.
Lúc này ông Vương mới vỡ lẽ ra, "Ồ, ha ha. . . .Tôi đã nói rồi, Tiểu Nguyên tuyệt đối không liên quan đến chuyện này đâu mà."
Vương Tuấn Khải trở về phòng, quả nhiên Vương Nguyên đang ngoan ngoãn ngồi trên sofa trong phòng đọc sách dạy nuôi con.
Vương Tuấn Khải bước tới.
Nghe thấy tiếng bước chân, Vương Nguyên lập tức để quyển sách xuống, quay đầu lại ngọt ngào gọi, "Ông xã. . . . . ."
Vương Tuấn Khải đi tới ghế sofa, thẳng tay đoạt lấy chỗ ngồi Vương Nguyên đang ngồi, để cậu ngồi trên đùi mình, anh dịu dàng hỏi, "Bà xã, đang đọc gì đó?"
Vương Nguyên nhỏ nhẹ trả lời, "Em đang tìm hiểu xem làm sao để thay tã cho con, và cả việc phải cho con uống sữa như thế nào nữa. . . . . ."
Vương Tuấn Khải nhíu mày hỏi, "Em không biết?"
Vương Nguyên gật nhẹ đầu, "Ừm. . . .Lần đó em vừa sinh Ngôn Ngôn xong thì con bé liền được đưa đến viện cô nhi rồi, suốt khoảng thời gian sau đó đều là viện trưởng và dì Lô chăm sóc nuôi dưỡng con bé, thậm chí em còn chưa từng cho con uống sữa lần nào, cũng chưa từng thay tã cho Ngôn Ngôn."
Vương Tuấn Khải đột nhiên nói, "Bà xã, anh xin lỗi . . . . ."
Vương Nguyên quay đầu lại nhìn gương mặt điển trai của Vương Tuấn Khải, "Tại sao tự nhiên lại nói với em những lời đó?"
Trong giọng nói của Vương Tuấn Khải đều là sự day dứt không nguôi, "Lúc em cần anh nhất, anh lại không có ở bên cạnh em."
Nhớ lại quá khứ, những đau đớn kia kỳ thật vẫn còn tồn tại trong lòng cậu, nhưng mà duyên phận có lẽ là thứ khó hiểu nhất trên đời này. . . . . .
Nếu như từ khi mới bắt đầu không có sự thù hận của anh, có lẽ, cả đời này họ sẽ không gặp được nhau, lại càng không có kết cục như ngày hôm nay.
Vương Nguyên đón lấy ánh mắt đau lòng của anh, nói ra một cách thoải mái, "Em cũng đã từng suýt nữa hại anh vào tù, giữa chúng ta từ lâu đã không ai nợ ai rồi. . . . Huống chi sau này anh vẫn luôn một lòng yêu em, bao dung em, anh đã sớm trả hết lại cho em rồi . . . . . ."
Vương Tuấn Khải yêu thương hôn lên môi Vương Nguyên, "Bà xã, sau này chuyện thay tã cho con em không biết làm thì để anh làm cho."
Vương Nguyên bật cười nhẹ, "Được, đến lúc đó anh đừng có đổi ý đấy nhé!"
"Ừm."
Nghĩ đến sau này đường đường là chủ tịch tập đoàn Vương thị lại luống cuống tay chân bại dưới tay của hai đứa trẻ, trong lòng Vương Nguyên không kiềm được cười đến mức nở hoa. . . . . .
Đột nhiên nhớ ra một việc quan trọng, Vương Nguyên nói, "Đúng rồi, ông xã, ba nói với em đã đặt tên cho con chúng ta rồi."
Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên lại, cúi đầu lên vai cậu, "Vậy hả? Nói anh nghe thử xem."
"Vương Vũ Hàng, Vương Kì Lâm!"
Vương Tuấn Khải lập tức nhíu mày không vui, "Cái này cũng được gọi là tên sao?"
Vương Nguyên giải thích, "À, ba nói là bà đã tốn rất nhiều thời gian để nghĩ ra đấy, ngụ ý của hai cái tên này là mong muốn hai đứa nhỏ sau này lớn lên đều có tương lai vô cùng triển vọng."
Vương Tuấn Khải dứt khoát nói, "Khỏi cần!"
"Hả?" Vương Nguyên nghe thế liền giật mình, "Nhưng mà ba đã rất mất thời gian để nghĩ ra đấy!"
Chỉ trong một giây Vương Tuấn Khải phun ra hai cái tên, "Vương Thường An, Vương Tùy Ngọc!"
"Cái gì?"
"Tên của hai đứa bé."
"Hả? Anh nghĩ ra từ lúc nào?"
"Mới tức thì."
"Anh cứ tùy tiện đặt tên cho con thế à?"
"Tên mà thôi, chẳng lẽ còn phải hao tâm tốn sức để suy nghĩ?"
"Nhưng mà. . . . .Thực ra thì, tên anh chọn nghe cũng thật phong nhã đấy." Nói thật, tên của ba chồng đặt cho hai đứa bé cậu cũng cảm thấy có cái gì đó hơi. . . . . Không phải là không hay, nhưng mà nó cứ quê quê sao ấy.
"Vậy lúc anh đặt tên cho Ngôn Ngôn cũng tùy tiện đặt thế này à?"
Trong vấn đề này Vương Tuấn Khải đột nhiên tránh né im lặng không trả lời.
Vương Nguyên kéo cà vạt Vương Tuấn Khải lại, cười hì hì nói, "Vương Ngôn Tư. . . . .Lần đầu tiên khi nghe thấy cái tên anh đặt cho con gái em đã thấy rất thích, không chỉ là dễ nghe, em còn cảm thấy bên trong cái tên này có ngụ ý gì đó. . . . . ."
Trong giọng nói của Vương Tuấn Khải đã bắt đầu mất kiên nhẫn, "Có thể mang ngụ ý gì chứ."
"Lúc đó chúng ta đang chia tay , em đã nghĩ trong tên Ngôn Ngôn có một chữ “Tư” (tư trong tương tư), đó không phải có nghĩa là khi đó cũng có người nào đó thực ra thì vẫn luôn nhớ tới em à?"
"Bây giờ là thế kỷ 21 rồi, còn có người cổ lỗ sĩ như thế ư?"
"Có, anh đấy. . . . . ."
"Nói bậy!"
"Em khẳng định lúc anh đặt tên cho con gái đúng là anh đang có suy nghĩ này, anh. . . . ."
Vương Nguyên còn chưa dứt lời, câu tiếp theo đã bị nụ hôn của anh bạn nào đó nuốt hết vào trong bụng.
END CHƯƠNG 248
Há há :v cái tên hai đứa tui nghĩ vắt óc mới ra đó :v mãi mới nhớ ra là ở trong Mật Mã Siêu Thiếu Niên ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com