Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 259

Chương 259: Cậu trai nhỏ này đáng bị anh đánh vào mông.

Đêm đã khuya, dưới ánh đèn mờ mịt ba người đàn ông đẹp trai nhàn nhã ngồi trên ghế ngoài vườn hoa.

Vương Tuấn Khải dựa người vào thành ghế, liên tục nhìn vào chiếc đồng hồ trên cổ tay, có vẻ rất không kiên nhẫn.

Robert và Quý Kình Phàm đang thương lượng về việc nói ra sự thật cho Vương Thanh biết.

Robert nói, "Tôi muốn mau chóng nói việc này với Vương Thanh. . . ."

Quý Kình Phàm trả lời, "Bây giờ chưa phải là lúc."

Robert nhíu mày, "Vậy đến khi nào mới là lúc đây? Chuyện này giữ mãi trong lòng tôi đã quá nhiều năm rồi, tôi thật sự không muốn tiếp tục giấu diếm Vương Thanh nữa. . . ."

Quý Kình Phàm bình tĩnh nói, "Tính tình của Vương Thanh ra sao cả tôi và cậu đều hiểu rất rõ, chúng ta hoàn toàn không thể đoán được phản ứng của cô ấy sẽ như thế nào sau khi nghe chuyện này. . . . . ."

"Chẳng lẽ cứ kéo dài như thế hay sao"

"Đã che dấu nhiều năm như thế rồi, thêm một thời gian nữa cũng không sao cả."

Vẻ mặt Robert đầy tức giận, "Người khởi xướng tạo nên tất cả việc này đều là anh, nếu như năm đó anh thú nhận ngay sau khi sự việc xảy ra thì có lẽ Vương Thanh sẽ không say mê sai người.”

Giờ khắc này Quý Kình Phàm nghiến răng nghiến lợi nói, "Nếu như năm đó tôi có thể ở lại bên cạnh cô ấy, tôi tuyệt đối sẽ không để cô ấy có cơ hội thích cậu! !"

"Được, bây giờ tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của anh nữa, tôi chỉ muốn hỏi anh, anh có thật lòng với cô ấy hay không thôi?"

Quý Kình Phàm hỏi ngược lại, "Không thật lòng thì tôi cưới cô ấy làm gì?"

Robert vẫn gật đầu nói tiếp, "Rất tốt. . . .Nếu như anh dám không thật lòng chăm sóc bảo vệ cô ấy, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh!"

Quý Kình Phàm lạnh lùng nói, "Cậu cứ yên tâm, cả đời này tôi sẽ không để cho cô ấy có cơ hội dây dưa với cậu lần nữa đâu!"

Robert thở phào một hơi nhẹ nhõm, anh nhướng mắt nhìn tới người đàn ông nào đó cứ thỉnh thoảng cúi đầu nhìn xuống đồng hồ, "Tuấn Khải này, cậu luôn là người lý trí và tỉnh táo nhất trong nhóm chúng ta, Vương Thanh lại còn là chị của cậu, tôi muốn xem cách nghĩ của cậu về chuyện này như thế nào."

Vẫn giữ im lặng từ nãy đến giờ cuối cùng Vương Tuấn Khải cũng nhàn nhạt nói ra, "Chuyện của mọi người thì hãy tự mình giải quyết đi!"

Robert ngạc nhiên, "Đây cũng là chuyện của chị cậu không phải hay sao hả?"

Lúc này Vương Tuấn Khải đứng dậy, vẫn lạnh lùng hờ hững như thường ngày nói, "Chuyện của chị ấy thì tôi lại càng không phải lo, thế giới này chẳng được mấy ai có thể bắt nạt được chị ấy."

Để lại những lời này, anh liền lạnh lùng xoay người đi mất.

Quý Kình Phàm nhìn theo bóng dáng lạnh lùng kiêu ngạo của Vương Tuấn Khải, cười nói, "Đã qua nhiều năm rồi mà tính tình Tuấn Khải cũng không thay đổi chút nào, nói chuyện với người khác chẳng được mấy câu."

Robert buồn bực, "Sao cậu ta cứ liên tục nhìn đồng hồ thế?"

Quý Kình Phàm cười nói, "Cậu quên bây giờ đã hơn mười một giờ đêm rồi à, tôi nghe mẹ vợ nói Vương Nguyên bây giờ hạ lệnh giới nghiêm với cậu ta, nếu như cậu ta dám về phòng sau 12 giờ thì cứ chuẩn bị tinh thần ôm gối ra phòng khách ngủ." (:v)

Robert lại bỗng im lặng không nói nữa.

"Ồ, thật xin lỗi, lại rắc muối lên vết thương của cậu rồi. . . . . ."

Robert ngước mắt liếc Quý Kình Phàm nói, "Từ trước đến giờ giữa tôi và Vương Nguyên chẳng có gì cả, cậu ấy cùng Tuấn Khải sống bên nhau hạnh phúc là kết quả vui nhất mà tôi muốn được thấy."

"Được rồi, chuyện của cậu cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả, cũng khuya rồi tôi phải đi về phòng với Vương Thanh đây. . . ."

Dứt lời, Quý Kình Phàm đứng dậy, đơn độc đút tay vào túi bước đi.

Robert nhìn theo bóng lưng của Quý Kình Phàm hỏi, "Thật sự là anh quyết định tạm thời không nói chuyện năm đó với Vương Thanh?"

Quý Kình Phàm dừng bước, "Trước đây tôi đã nói rồi, tôi hi vọng chuyện này hãy để chính miệng tôi nói với cô ấy."

"Được, tôi tin anh một lần."

"Ừ."

---------

Vương Tuấn Khải trở về phòng, Vương Nguyên đã tắm xong mặc đồ ngủ đang ngồi dựa vào đầu giường.

Vương Tuấn Khải đi tới, "Bà xã. . . . . ."

Vương Nguyên theo phản xạ ngước mắt nhìn lên đồng hồ treo tường rồi nói, "Đã 11 giờ rưỡi rồi. . . . . ."

Vương Tuấn Khải ngồi xuống ở mép giường, gương mặt điển trai nở một nụ cười, "Không phải là vẫn chưa đến 12 giờ sao!"

Vương Nguyên bĩu môi nói, "Nhưng em đã chờ anh rất lâu lắm rồi."

Vương Tuấn Khải dỗ dành nói, "Anh có nói là đi ra ngoài một lát rồi mới quay lại mà."

"Đã muộn thế này còn ra ngoài làm gì?"

"Robert tìm anh nói vài chuyện."

Vương Nguyên nghi ngờ, "Anh ấy tìm anh có chuyện gì à?"

Vương Tuấn Khải nói ngắn gọn, "Mấy chuyện vặt vãnh thôi."

"Anh lừa em, Robert còn lâu mời tìm anh để nói mấy chuyện vớ vẩn!"

Nhưng Vương Tuấn Khải không trả lời mà lại nhích người sát đến gần Vương Nguyên, "Bà xã, con ngủ hết rồi sao?"

Vương Nguyên gật đầu, "Ừm, Ngôn Ngôn đã ngủ từ sớm rồi, hai đứa nhỏ kia đã khóc ồn ào một trận nhưng cũng em vừa mới dỗ ngủ hết rồi!"

Vương Tuấn Khải ngửi mùi hương thơm ngát trên vành tai tóc mai cậu, "Nói vậy là hiện tại chúng ta không còn bị ai quấy rầy nữa đúng không?"

Vương Nguyên cảnh giác hỏi, "Anh định làm gì?"

Vương Tuấn Khải dán vào tai Vương Nguyên nói, "Em biết mà. . . . . ."

Vương Nguyên bộc lộ ra vẻ mặt kinh hoàng.

Trời. . . . Trời ạ. . . . .Anh bị bệnh hưng phấn quá độ sao?

Chiều nay đã hai lần rồi, hại cậu mệt đến mức ngủ một mạch đến hơn 8 giờ tối mới dậy nổi, cũng may là mẹ chồng không nói gì cậu cả, còn vui vẻ nấu canh cho cậu uống….

Thế mà bây giờ anh còn bày ra cái vẻ sói đói này ư?

Vương Nguyên không dám tin, ánh mắt cậu bắt đầu chuyển từ nửa người trên của Vương Tuấn Khải từ từ lần xuống tới nửa thân dưới của anh.

Cậu cẩn thận quan sát thấy cũng không có gì khác thường lắm. . . . .

Nhưng Vương Tuấn Khải đã đứng lên còn đang bắt đầu cởi quần áo. . . . .

Áo khoác, áo sơ mi, cà vạt. . . . .Những món đó đều bị anh lần lượt tùy tiện ném sang một bên.

Vương Nguyên nuốt nuốt nước miếng nghe một cái ực, cả người dịch về phía đầu giường lắp bắp nói, "Ông. . . .Ông xã, đêm nay đừng làm nữa có được không? Anh biết đấy, em thật sự là rất mệt. . . . Sáng ngày mai em còn phải đưa Ngôn Ngôn đến trường đi học nữa đó, anh cứ thế ngày mai sao em không dậy nổi đâu, Ngôn Ngôn sẽ nói là em không giữ lời mất. . . . . ."

Vương Tuấn Khải rất ân cần nói, "Sáng mai anh giúp em đưa Ngôn Ngôn đi học!"

Vương Nguyên sửng sốt, "Hả. . . . . ."
Nhất thời cậu chẳng còn lý do nào để sử dụng được nữa.

"Tới đây!"

"Đừng mà."

Lần nào cũng bị anh đàn áp, lần này cậu quyết không để anh được như ý muốn. . .

Nhìn thấy sự phòng bị trong mắt Vương Nguyên càng lúc càng rõ rệt, Vương Tuấn Khải nhếch môi quyết định trêu cậu, "Chỉ bấy nhiêu thôi mà cũng không làm hài lòng anh, vậy anh cưới em về để làm gì?"

Vương Nguyên tức giận ngước mắt lên muốn cùng anh nói lý để bảo vệ quyền lợi của mình, nhưng khi nhìn đến lồng ngực chắc chắn kia giọng nó cậu lập tức liền yếu hẳn đi, "Anh. . . Anh. . . . Anh cho rằng vợ cưới về là chỉ để làm những việc này thôi ư?"

Đang đứng ở cạnh giường bỗng Vương Tuấn Khải nhướng người lại gần Vương Nguyên, "Dĩ nhiên không phải chỉ để làm việc đó, nhưng đây cũng là việc rất quan trọng, đó cũng là một cách để bảo vệ cho tình cảm vợ chồng luôn mới mẻ mà."

"Này, anh đừng có áp sát gần em như thế chứ. . . ."

Vương Tuấn Khải tinh quái nở nụ cười vô cùng ám muội, từ từ tiến lại chỗ đầu giường nơi cậu đang co ro vào một góc, khiến cho cái chuông cảnh giác của Vương Nguyên réo vang mãnh liệt, "Anh định làm gì thế?" Cậu kinh ngạc mở to đôi mắt đẹp nhìn anh.

Ánh mắt của Vương Nguyên thật ra đã sớm không an phận mà chuyển đến lồng ngực rắn chắc của Vương Tuấn Khải, nhưng lại vẫn kiên trì ép mình chuyển ánh mắt đi.

Cậu thừa nhận, đối mặt với Vương Tuấn Khải, có nhiều lúc cậu thật không thể bình tĩnh được. . . .Nhưng mà thật sự là cậu đã mệt muốn chết, cho dù có tâm muốn chiều anh nhưng đã kiệt sức rồi. . . . . .

Để kiềm chế bản thân khỏi bị anh hấp dẫn, Vương Nguyên cúi đầu xuống không nhìn Vương Tuấn Khải nữa. Nhưng khi bờ ngực chắc khỏe của Vương Tuấn Khải dần dần ghé sát vào cậu rồi đến khi ngừng ở trước mặt cậu, khi khoảng cách càng lúc càng hẹp lại vẻn vẹn chỉ còn cách mặt câj một chút xíu nữa thì cậu rốt cuộc không nhịn được mà gào lên, "Vương Tuấn Khải, tại sao anh lại có thể như thế được chứ? Cả ngày chỉ muốn làm cái chuyện đó thôi hả, chẳng lẽ anh không còn chuyện đứng đắn nào để làm sao? Tình hình kinh doanh của công ty gần đây tụt giảm thảm hại đúng không, nhất định là do dạo này anh làm việc không đàng hoàng chứ gì. . . . . ." Vương Nguyên hoảng hốt lấy bừa một cái cớ để nói.

Ai ngờ lúc này Vương Tuấn Khải lại trưng ra cái bản mặt vô tội nói, "Bà xã à, em đang nói cái gì thế? Anh chỉ định nói muốn em đi tắm với anh thôi mà, em lại nghĩ đến chuyện gì khác vậy chứ, em thật là hư à, có muốn cái gì thì cứ nói thẳng với ông xã, ông xã anh nhất định sẽ hết lòng thỏa mãn em được mà. . . . . ."

Vương Nguyên vẫn không hiểu là chuyện gì, nhưng ngay sau đó sắc mặt cậu đỏ rực lên, "Vương Tuấn Khải, anh lại bắt nạt em! !"

Giây phút này, Vương Tuấn Khải cúi người bế cậu yêu vợ bảo bối của mình lên khỏi giường, anh cười nói, "Vợ yêu à, đi tắm với anh thôi. . . . "

"Còn lâu. . . . ."

"Cũng không cần em đồng ý mà."

---------

Nếu như nói lúc Vương Tuấn Khải bế Vương Nguyên đi vào phòng tắm hoàn toàn không có chút ý nghĩ vớ vẩn nào, nhưng khi hai người khỏa thân ngồi đối diện nhau trong bồn tắm thì chút tự chủ cuối cùng khi đối diện với Vương Nguyên liền trở nên không còn tác dụng. . . . . .

Ví dụ như hiên tại, Vương Nguyên thấy thời gian cả hai ngâm mình trong bồn tắm cũng đủ lâu rồi, cậu vỗ vỗ lên người nào đó ở bên cạnh, "Nè, ông xã, tắm cũng đã lâu rồi đó. . . ."

Vương Tuấn Khải gật đầu, "Ừ."

"Vậy để em đi lấy áo ngủ nhé."

Bởi vì tư thế lúc Vương Tuấn Khải ôm cậu vẫn rất nghiêm túc, nên Vương Nguyên cũng không nghĩ gì nhiều cứ không mặc gì như thế mà đứng dậy.

Khoảnh khoắc mà Vương Nguyên đứng dậy đó, tất cả đường cong yểu điệu trên dáng người quyến rũ cùng với làn da trắng nõn nà đều bày ra trước mắt Vương Tuấn Khải.

Vương Nguyên lấy được áo ngủ vốn đang định mặc vào, nhưng Vương Tuấn Khải lại từ đằng sau vòng tay ôm chặt lấy cậu, bất chợt bị ôm từ phía sau cậu thuận người cúi gập xuống.

Vương Nguyên kinh ngạc cảm thấy không bình thường, áo ngủ trong tay cũng đã rơi xuống đất, hai tay vì muốn đứng ổn định lại mà bám chắc vào thành bồn tắm. . . .

"Ông xã, anh làm gì thế. . . . . ."

Vương Nguyên vừa nói dứt lời, người ở đằng sau đã thẳng lưng mà tiến vào trong cậu. . . .

. . . . . .

Cuối cùng, Vương Nguyên đương nhiên là được Vương Tuấn Khải bế ra từ phòng tắm về lại trên giường.

Quay về giường, Vương Nguyên quấn chăn nghiêng người không thèm để ý đến Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải cũng nghiêng người theo cậu, cánh tay còn không đoàng hoàng đặt lên eo Vương Nguyên, thì thầm gọi, "Bà xã. . . ."

"Em không muốn nói chuyện với anh."

Vương Tuấn Khải nghiêm trang hỏi, "Tại sao?"

“Anh. . . .Mới vừa rồi ở phòng tắm. . . .Hừ, em không thèm nghe anh nói nữa. . . ."

"Có phải anh khiến em thấy không được thoải mái hay không?"

"Anh biết thừa hai hôm nay là ngày nguy hiểm của em, các biện pháp an toàn anh chẳng thèm thực hiện cái nào cả. . . ." ("Ngày nguy hiểm" ._.)

"Em vẫn đang ngừa thai mà, sẽ không trúng thầu đâu."

Vương Nguyên xoay người lại tức giận nói, "Ai nói thế, nhất định phải giữ cho tuyệt đối không thể có sai sót nhầm lẫn nào chứ, em không muốn trở thành heo mẹ đâu, khó khăn lắm em mới dưỡng cho ốm lại đấy. . . ."

Vương Tuấn Khải bày ra vẻ mặt đầy uất ức, "Bà xã à, em cũng biết trong tình huống đó thì làm sao còn thời gian để mà đi lấy những thứ kia?"

Vương Nguyên kiên quyết nói, "Nói đơn giản là lần sau nếu anh không chủ động sử dụng biện pháp an toàn thì đừng hòng đụng vào em."

Thật ra thì trước kia Vương Tuấn Khải cũng có nhờ bác sĩ kê cho cậu thuốc tránh thai không có tác dụng phụ, thường sau khi xong việc cậu cũng có uống, nhưng mà vì lý do an toàn tuyệt đối cậu muốn yêu cầu anh phải làm đủ các biện pháp . . .Nhưng mà không biết có phải đàn ông đều có cái bệnh chung này hay không, tóm lại, Vương Tuấn Khải thà rằng tình nguyện đi thắt ống dẫn tinh chứ còn lâu mới chịu đeo bao.

Vương Tuấn Khải hôn lên vành tai Vương Nguyên nói, "Được, nghe lời em. . . ."

Vương Nguyên cũng gật đầu dứt khoát, "Vậy được, anh bỏ cái tay anh đang vắt ngang hông em ra, tối nay chúng ta mạnh ai người ấy ngủ, đó chính là hình phạt dành cho anh."

Vương Tuấn Khải nhăn mày nói, "Bà xã, có thể không phạt được hay không?"

"Không thể."

"Nếu như anh nói cho em biết bí mật tại sao Quý Kính Phàm và chị Thanh kết hôn thì em có hết giận hay không?"

Vương Nguyên lập tức xoay người lại ánh mắt lóe lên sự hứng thú, "Có thật không?"

"Dĩ nhiên."

"Vậy anh mau nói đi. . . ."

"Em phải hôn anh một cái trước đã."

"Vương Tuấn Khải, anh đừng có được voi đòi tiên nhá."

"Vậy để anh hôn em."

Đặt nhẹ lên má Vương Nguyên một nụ hôn rồi Vương Tuấn Khải mới hài lòng kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho Vương Nguyên nghe.

Vương Tuấn Khaie nói với vợ yêu chuyện này không phải là vì muốn thỏa mãn tâm lý hiếu kỳ của vợ yêu, mà là muốn vợ lấy góc độ của cậu để xem cậu có cái nhìn nhận về chuyện này như thế nào, cũng tiện thể đạp đổ luôn hình tượng phong độ của anh bạn ngoại giao họ Quý trong lòng vợ yêu.

Sau khi Vương Nguyên nghe Vương Tuấn Khải kể hết mọi chuyện thì sững sờ cả một buổi lâu.

"Thì ra chuyện là như thế, khó trách Robert luôn tỏ thái độ trốn tránh chị Thanh, Còn nữa, cái tên Quý Kình Phàm kia cũng thật đáng ghét, năm đó đối xử với chị Thanh như thế lại còn biến mất không dấu vết, còn dám để Robert gánh tội nhiều năm như thế?"

"Bà xã, nói anh nghe thử ý kiến của em xem. . . ."

"Em thấy rằng, ngay lúc này Quý Kình Phàm và Robert không thể nói ra sự thật với chị Thanh được. . . . ."

"Tại sao?"

"Đầu tiên đứng ở phương diện của Robert mà nói, cách làm của anh ấy quả thực là không đúng. Thật ra, vào 9 năm trước khi xảy ra chuyện anh ấy phải nên nói cho chị Thanh biết rõ ràng đầu đuôi sự việc mới phải, anh ấy bởi vì tự trách mà không đành lòng nói ra chân tướng sự việc quyết định giấu diếm nhưng lại không nghĩ đến, người con gái nào cũng vậy đối với người đàn ông đầu tiên của mình luôn có một thứ tình cảm rất đặc thù, huống chi người đàn ông đó lại còn là người mà mình đang thầm thích. . . Nếu như chị Thanh sớm biết giữa mình và Robert không có quan hệ gì thì có lẽ cái thích của chị Thanh sẽ không chuyển sang thành tình yêu, lại càng sẽ không vì Robert mà lãng phí 10 năm tuổi xuân của mình. Cho nên nếu như sau khi chị Thanh biết được sự thật này chị ấy tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ cho Robert. Lại nói đến Quý Kình Phàm, anh ta còn đáng ghét hơn, sau khi ăn sạch bách con nhà người ta liền biến mất một phát 10 năm, lại còn để Robert chịu tiếng xấu thay cho anh ta. Nhưng hiện nay Quý Kình Phàm cũng đã kết hôn với chị Thanh, mặc dù chúng ta ai cũng biết chị Thanh lấy Quý Kình Phàm có thể là vì muốn cho Robert được yên lòng, ba mẹ anh cũng không cần phải vì chị ấy mà lo lắng nữa, nhưng mà vừa nãy anh có nói Quý Kình Phàm biến mất là vì có lý do bất đắc dĩ, có lẽ Quý Kình Phàm đối với chị Thanh là đã sớm có tình ý . . . .Như vậy, Quý Kình Phàm bây giờ nhất định là muốn xây dựng tình cảm này với chị Thanh trước, bởi vì một khi chị Thanh biết được sự thật em tin chắc rằng chị Thanh sẽ không tha thứ cho Quý Kình Phàm, hậu quả nghiêm trọng hơn có thể còn dẫn đến sự tan vỡ cho cuộc hôn nhân này của bọn họ. . . Tổng kết lại tất cả, em nghĩ cách tốt nhất đó chính là chờ đợi đến khi chị Thanh yêu Quý Kình Phàm rồi hãy bảo chính miệng Quý Kình Phàm nói cho chị ấy biết sự thực, khi đó hẳn là cũng không còn vấn đề gì quan trọng đâu."

Thật ra thì lúc nãy khi Quý Kình Phàm ở dưới vườn hoa yêu cầu để chính miệng anh ta nói ra, Vương Tuấn Khải đã đoán được tâm tư của Quý Kình Phàm. . . . . .

Anh đương nhiên cho rằng sự lựa chọn của Quý Kình Phàm là chính xác, lại vừa nghe được Vương Nguyên phân tích như thế, anh càng có thể khẳng định tâm tư của Quý Kình Phàm rất tinh tế, nếu như Quý Kình Phàm có tài cán chỉ cần qua loa đại khái đã kết hôn được với Vương Thanh, vậy đương nhiên đó là kết cục không thể nào tốt hơn được nữa.

Tuy anh đã nghĩ được ra như thế, nhưng Vương Tuấn Khải vẫn không tiếc lời mà khen ngợi, "Bà xã, em nghĩ thật chu đáo. . . ." Vương Nguyên tựa lên cánh tay Vương Tuấn Khải, cười nói, "Ông xã, đột nhiên bây giờ em muốn làm bà mai, em thấy có lẽ em có thể kéo tơ hồng giúp được bọn họ đấy. . . ." (Làm bà mai cho tui với anh Khải cũng được :v)

---------

Hôm sau.

Vương Tuấn Khải nhận lời sẽ đưa Bảo Nhi đi học sớm, Vương Nguyên cũng không ngủ nướng trên giường thêm một lúc nào nữa, Vương Tuấn Khải vừa bước chân ra khỏi cửa phòng, ngay sau đó cậu cũng chuồn luôn xuống nhà đi tìm bà Vương.

Bà Vương luôn dậy rất sớm, hiện đang ở trong phòng ăn giúp người làm chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. . . . . .

Nhìn thấy Vương Nguyên, bà Vương cười tủm tỉm nói, "Tiểu Nguyên, sao dậy sớm thế con?"

Vương Nguyên đi đến gần bên bà Vương khoác tay bà làm nũng nói, "Mẹ, kể từ khi con sinh hai đứa nhỏ xong, dường như con toàn ở nhà thôi, Tuấn Khảicũng không cho phép con đi ra ngoài, nhưng mà con đã thực sự buồn sắp chết rồi. . . À mẹ, đúng lúc chị Thanh về nhà, con muốn đi dạo phố với chị Thanh một chút, cũng muốn mua cho Tuấn Khải và Quý Kình Phàm một vài thứ. . . . Cho nên, hôm nay Thường An và Tùy Ngọc có thể sẽ phải nhờ mẹ chăm lo dùm con, nhưng con đảm bảo con sẽ cho hai đứa ăn thật no trước khi đi.”

Bà Vương hòa ái cười nói, "Đi đi, đi đi, mấy đứa nhỏ cứ để mẹ trông cho, mấy tháng này quả thật cũng để con ngột ngạt quá rồi. . . ."

"Cám ơn mẹ."

"Ừm."

. . . . . .

Thuyết phục xong mẹ chồng, Vương Nguyên liền bắt đầu thử thuyết phục Vương Tuấn Khải.

Lúc ăn sáng, cả nhà đều có mặt, Vương Nguyên lựa chọn ở trước mặt Vương Tuấn Khải rủ rê Vương Thanh, "Chị Thanh, hôm nay chúng ta đi dạo phố đi . . ."

Vương Thanh nghĩ đến việc ở nhà chạm mặt với Robert sẽ càng thêm lúng túng vì thế liền lập tức gật đầu, "Được, cũng đúng lúc chị đang rảnh rỗi, cũng lâu rồi không có đi dạo phố."

Vương Nguyên dè dặt cẩn thận hỏi Vương Tuấn Khải, "Ông xã, lát nữa em sẽ đi dạo phố với chị Thanh nhé!"

Vương Tuấn Khải hờ hững đáp lại một chữ, "Ừ. . . ."

Vương Nguyên đang vui vẻ vì hiếm khi thấy Vương Tuấn Khải không ngang ngược được một lần, nhưng sau đó lại nghe Vương Tuấn Khải thong thả điềm tĩnh thêm vào một câu , "Để hộ vệ đi theo."

Vương Nguyên chưa kịp nổi bão thì Vương Thanh đã cất lời, "Tuấn Khải à, tụi chị hai người mà mang theo cả vệ sĩ đi dạo phố như vậy hình như là không được tiện lắm thì phải. . . . An ninh của Los Angeles cũng tốt mà, em đừng quá lo lắng như thế.”

Ngay lúc này Vương Nguyên nhìn tới bà Vương nháy nháy mắt.

Bà Vương cũng là một người khéo léo cơ trí, nhận được tín hiệu ngay lập tức liền phụ họa nói, "Đúng vậy đấy, hiếm khi có dịp con Thanh đi chơi với Vương Nguyên, có vệ sĩ đi theo cũng không tiện lắm. . . ."

Trước sự nói ra nói vào của rất nhiều người, rốt cuộc Vương Tuấn Khải không chịu nổi áp lực đành thả lỏng cho Vương Nguyên một lần. . . . .

Vương Nguyên rất vui vẻ, ăn xong bữa sáng liền kéo Vương Thanh đến trung tâm thương mại lớn nhất Los Angeles.

. . . . . .

Mục đích của Vương Nguyên rủ Vương Thanh đi dạo phố không đơn giản như thế này đâu, cho nên, khi Vương Thanh mua đến cả hai tay cầm không nổi nữa, Vương Nguyên lại giả vờ nhìn vào hai tay trống trơn bởi không vừa ý cái gì cả.

Lúc đi ra khỏi trung tâm thương mại, Vương Thanh nói, "Vương Nguyên này, chị thấy cái bộ lễ phục lúc nãy em thử nhất định Tuấn Khải sẽ rất thích đấy. . . ."

Vương Nguyên chán nản nói, "Nhưng mà em thấy bộ đó không được đẹp cho lắm. . . ."

"Xem ra ánh mắt lựa chọn của em và Tuấn Khải cũng rất giống nhau. . . . Nhưng chúng ta đã dạo hết cả cái trung tâm thương mại rồi, những đồ chỗ khác thì lại không hợp với chúng ta, hôm nay không lẽ em cứ tay không mà về ư!"

Vương Nguyên lắc đầu, "Không, thật ra thì vẫn còn có một nơi có nhiều quần áo rất đẹp, nhưng mà chỉ hơi xa một chút. . . . . ."

Mắt Vương Thanh mở to lóe sáng, "Có thật không? Ở Los Angeles còn có nơi nào có quần áo đẹp hơn nơi này nữa à? Vậy thì chúng ta đi luôn đi, xa một chút không sao mà . . ."

"Dạ."

Hai người tiếp tục chiến đấu đến nơi mà Vương Nguyên bảo có quần áo đẹp hơn.

Thật ra nơi này là do Vương Nguyên tìm thấy trên internet, nghe nói là đường phố phức tạp nhất ở Los Angeless, mấy con đường ngang dọc này rất phức tạp, rất dễ bị lạc đường, hơn nữa đây là lần đầu tiên mà bọn họ đến nơi này.

Không sai, mục đích của Vương Nguyên chính là để Vương Thanh lạc đường. . . . .

Ngồi taxi mất khoảng nửa tiếng mới đến được nơi mà hai người muốn đến.

Từ trước đến nay Vương Thanh luôn mua sắm ở nhưng nơi lớn, lần đầu tiên tới một nơi nhỏ bé thế này, nhưng không ngờ phát hiện ra được nơi này thật sự có rất nhiều thương hiệu quần áo và đồ trang sức nổi tiếng, cô liền kéo tay Vương Nguyên vào từng cửa hàng nhìn ngắm . . . .

Vương Nguyên làm đúng theo kế hoạch, đúng lúc Vương Thanh đang thử quần áo trong cửa hàng thứ N, cậu liền lấy di động và ví tiền của Vương Thanh bỏ chạy ra khỏi cửa hàng trốn mất dạng.

Đương nhiên Vương Nguyên không đi quá xa, trốn trong một góc quan sát Vương Thanh. . . . .

Quả nhiên, Vương Thanh vội vàng chạy ra khỏi cửa hàng với vẻ mặt ngơ ngác, bởi vì không có điện thoại di động cũng không có tiền mặt, Vương Thanh không biết nên làm thế nào.

Vốn dĩ Vương Thanh có thể lựa chọn nhờ người qua đường giúp một tay, nhưng Vương Nguyên đã sớm đoán biết là chị cao ngạo đã quen, tuyệt đối sẽ không bao giờ xin người qua đường giúp đỡ, kết quả đúng như Vương Nguyên suy đoán, cuối cùng Vương Thanh mặt mày chán nản đứng trước cửa hàng đó.

Đợi đã lâu, cũng không thấy Vương Nguyên quay lại, rốt cuộc Vương Thanh cũng cảm thấy sợ hãi, thời gian từ từ trôi qua, và ngay vào lúc Vương Thanh đang luống cuống lo lắng thì Quý Kình Phàm lái xe tới. . . . .

Quý Kình Phàm xuất hiện kịp lúc như thế đương nhiên là do Vương Nguyên đã sắp xếp từ trước.

Đúng vậy, trước khi đi, Vương Nguyên đã đem nơi mà họ lạc đường nói cho Quý Kình Phàm, để Quý Kình Phàm đúng lúc xuất hiện làm anh hùng cứu mĩ nhân. . . .

Quả nhiên, Quý Kình Phàm rất đúng giờ!

Đứng ở đằng xa, Vương Nguyên hài lòng nhìn cảnh tượng trước mắt. . . . .

Lúc Vương Thanh nhìn thấy Quý Kình Phàm vẻ mặt vô cùng kích động, chủ động quăng lao vào vòng tay của Quý Kình Phàm, còn Quý Kình Phàm thì dịu dàng vỗ về sống lưng an ủi Vương Thanh. . . . .

Sau đó, Quý Kình Phàm dựa theo kế hoạch đưa Vương Thanh về nhà, đương nhiên cũng giả vờ nói sẽ thông báo cho người đi tìm Vương Nguyên để Vương Thanh được yên tâm.

. . . . . .

Cho đến khi nhìn thấy Quý Kình Phàm đưa Vương Thanh đi, lúc này Vương Nguyên mới vui vẻ mà giơ tay làm một tư chế chiến thắng.

Vương Nguyên đang chuẩn bị gọi tắc xi để quay về, lại đột nhiên phát hiện chiếc túi xách của mình đã bị rạch một đường lớn, mà điện thoại cùng tất cả tiền mặt trong túi của cậu cũng không cánh mà bay mất. . . .

Tiền mặt mất không sao, nhưng trong di động có lưu một thông tin rất quan trọng. . . .

Bởi vì cậu không nhớ rõ tên con đường này, vì thế mà cậu mới lưu lại trong di động để phòng bị cho bất cứ tình huống nào, nhưng vì lúc ấy cứ nghĩ đã lưu trong điện thoại rồi nên cậu cũng chẳng thèm nhớ con đường này tên là gì, vì vậy mà hiện tại cậu chẳng khác gì một kẻ lạc đường cả. . . .
Trời ơi. . . . Đây là cái tình huống quái quỷ gì cơ chứ?

Do dự đến phút cuối cùng, Vương Nguyên bất đắc dĩ đành mượn điện thoại di động của một người qua đường gọi cho Vương Tuấn Khải, "Ông xã. . . . . ."

Rõ ràng Vương Tuấn Khải đang bận, giọng điệu lúc đang làm việc rất nghiêm túc, "Ừ."

"Em. . . . Em lạc đường. . . ."

"Cái gì?"

Vương Nguyên đã có thể tưởng tượng được cái vẻ mặt gay go của Vương Tuấn Khải lúc này.

E sợ bị anh mắng cho một trận, lúc này Vương Nguyên giả vờ cực kỳ đáng thương, "Em. . . . ."

"Bà xã, em đừng sợ, em nói cho anh biết, bây giờ em đang ở đâu, anh lập tức sẽ đến đón em!"

"Em ở . . . .Ây da. . . .Ma cái gì cái gì đấy . . . . Em không nhớ rõ nữa. . . . ."

"Em hãy nghĩ kỹ lại xem!"

"Ông xã, em không nhớ nổi tên nữa rồi, em không nhớ em đang ở chỗ nào nữa. . . . . ."

Vương Tuấn Khải nổi điên lên mắng, "Chết tiệt! !"

Vương Nguyên yếu ớt sợ sệt nói, "Ông xã, anh mau đến đây tìm em đi. . . . .Em đang mượn di động của người khác đó, huhu. . . . . ."

Tuy bây giờ chỉ muốn bắt lấy người con trai bé nhỏ của anh mà đánh vào mông cậu mấy cái, nhưng giờ phút này Vương Tuấn Khải chỉ có thể dỗ dành, "Bà xã, em ngoan ngoãn ở yên chỗ đó cho anh, anh cam đoan sẽ đến đó với em ngay lập tức. Nhớ kỹ, phải ngoan ngoãn ở yên đó chờ anh.

"Dạ."

Kết thúc trò chuyện, Vương Nguyên trả lại di động cho người nọ, cũng nói một câu cám ơn với người ấy.

. . . . . .

Khoảng nửa tiếng trôi qua, thông qua tín hiệu mà chiếc điện thoại di động kia phát ra anh cũng đã tìm ra được vị trí của cậu, Vương Tuấn Khải tự mình lái xe đến con đường nọ rốt cuộc cũng gặp được Vương Nguyên.

Nhìn thấy Vương Tuấn Khải xuống xe, Vương Nguyên đứng im cúi đầu xuống thật thấp, rõ ràng là dáng vẻ của một đứa trẻ vừa mới phạm lỗi.

END CHƯƠNG 259

So ri m.n vì sự ra chương mới chậm như sên bò nha~~

Thực ra tui cố tình á~ vì sắp hoàn rồi T^T tui thực sự không muốn xa m.n nên cố tình ra thật chậm đấy~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: