06
Ngay khi chạy được vào trong căn phòng trọ nhỏ của mình, Quốc Phong đã rất háo hức mà tìm ngay chiếc điện thoại để gọi cho người bạn thân Huỳnh Nhật Hào của mình. Lần đầu tiên chẳng có dấu hiệu hồi âm, sự hào hứng trong cậu cũng giảm đi đôi phần.
May làm sao khi hồi chuông thứ 2 vang lên, đã có tiếng nhấc máy.
"Nhật Hào!" Quốc Phong bất ngờ và vui vẻ nên có lỡ nói tên bạn mình hơi lớn, đầu dây bên kia có chút giật mình nhưng rồi cậu lại nghe tiếng cười nhẹ
"Ừ, tao đây Phong, có chuyện gì à?" Nhật Hào đều đều nói, hắn chẳng có gì trách móc bởi đã quá quen với cái sự trẻ con đó của bạn mình rồi. Quốc Phong 17 tuổi mà cứ như chẳng bao giờ lớn ấy.
"Tao biết yêu rồi, trời má, người ấy tuyệt vời cực, ảnh chở tao đi khắp nơi luôn, còn siêu đẹp trai nữa đấy"
Đầu dây bên kia có chút khựng lại như để load đống thông tin mới lạ mà Quốc Phong vừa cung cấp. Ồ, hóa ra Nhật Hào nhầm to rồi, vốn cứ nghĩ người bạn mình còn như đứa trẻ chưa lớn mà hóa ra đã lớn rồi, biết yêu rồi.
"Chúc mừng mày nhé, cơ mà tao đang có chút việc, nói chuyện với mày sau"
"Ừ-" Quốc Phong còn chưa kịp chào lại thì đã nghe tiếp cúp máy rồi, cậu cau mày nhìn điện thoại, việc gì gấp tới độ không thèm nghe bạn thân chào lại chứ. Tâm trạng chia sẻ câu chuyện bị bạn thân phá hỏng rồi.
Tức quá, nhưng mà nghĩ tới thầy giáo đẹp trai Nguyễn Hoàng Long thì lại hết tức rồi. Chết mất rồi, giờ mê quá phải làm sao?
Đêm hôm ấy, có một Quốc Phong chằn chọc không ngủ được phần vì chìm đắm trong tình cảm vượt giới hạn với người thầy giáo của mình, phần vì khó hiểu trước hành động kì lạ của người bạn thân và có một Hoàng Long đã ngủ ngon với một giấc mơ đẹp về tương lai đẹp đẽ của anh và chàng trai nhỏ mà anh đã đem lòng yêu.
Buổi trưa ngày hôm sau, Quốc Phong vẫn như thường lệ ngồi ăn cùng Hoàng Long, việc này sớm đã chẳng còn xa lạ với những học sinh hay ăn trưa ở căn tin cũng như hội thầy cô giáo trong trường. Rõ ràng việc này không có gì kì lạ trong mắt đa số họ, thế nhưng Lê Phan không nghĩ thế.
Nghiêm Vũ Hoàng Long đành phải bón cơm cho bé Lê Phan bởi em chỉ mải lườm cháy mắt thầy Hoàng Long chứ chẳng thèm ăn cơm. Hoàng Long thấy không? Ừ anh thấy chứ, thế nhưng anh nào có quan tâm đâu.
Bởi vì ngồi đối diện anh là Quốc Phong đáng yêu cơ mà, Lê Phan ngồi bên kia cứ lườm anh làm anh cảm giác bản thân đang biến thành một thành giai hư cưa cẩm con giai ngoan của mẹ và bị mẹ phản đối kịch liệt ấy.
"Thầy Long ơi, sao thế ạ thầy?"
"À, không sao. Mà tuần sau thầy cho lớp Phong làm bài kiểm tra giữa kì I nhé"
Nghe thấy bài kiểm tra toán, gương mặt đang tươi tỉnh của Quốc Phong ngay lập tức xụ xuống trông thấy thương. Yêu thì yêu chứ, nhưng mà kiểm tra thì vẫn phải kiểm tra bởi anh nào có thể chỉ vì tình cảm cá nhân của mình làm chậm trễ đi tiến trình học tập của lớp.
"Sao thầy cho kiểm tra sớm thế, em chưa ôn gì cả" Quốc Phong vừa bĩu môi vừa nói với giọng giận dỗi anh. Hoàng Long đành cười trừ, xong anh đột nhiên nhớ ra một điều rằng anh không dạy thêm cơ mà, vậy thì anh hoàn toàn có thể dạy kèm cho cậu mà.
Hoàng Long liền xoa đầu Quốc Phong "thế để thầy dạy kèm em nhé", cậu nhóc thoáng trông bất ngờ lắm, bởi anh từng nói anh sẽ chẳng dạy thêm đâu mà bây giờ anh lại gợi ý để dạy cho cậu. Có phải cậu đặc biệt đối với anh không, nghĩ vậy, mắt Quốc Phong liền lấp lánh nhìn về phía Hoàng Long như nhìn về phía người hùng của đời mình và anh chính là thứ hào quang cứu rỗi cậu.
"Dạ" Quốc Phong phấn khích dạ một tiếng, đồng thời dùng đôi tay mình bắt chặt lấy bàn tay vừa xoa đầu cậu, má cậu đỏ lên trông rất đáng yêu. Nhưng ngay lập tức, như nhận ra có điều chẳng đúng lắm, cậu lại buông tay anh ra mà cúi mặt xuống ăn nốt xuất cơm.
Hoàng Long lúc đầu chỉ nửa đùa nửa thật thôi cơ mà nếu Quốc Phong đã nhìn anh đầy ngưỡng mộ như thế thì tất nhiên là anh không thể nào không dạy cậu rồi. Quốc Phong cứ tin ở anh, anh sẽ dạy em cho em được 10 điểm luôn.
Thế là Hoàng Long cười mỉm rồi tiếp tục ăn nốt phần cơm trưa.
Trên đường cùng đi lên lớp, Quốc Phong cứ mãi thấp thỏm nhìn anh thế nhưng lúc anh hỏi thì cậu lại lắc đầu không chịu trả lời. Mãi tới tận cửa lớp học, cậu mới ngó nghiêng xung quanh rồi níu áo anh nhưng vẫn không nói gì.
Thế là Hoàng Long đành xoa đầu cậu
"Vậy lát nữa thầy đưa em về nhé"
Ấy thế mà không ngờ lại đúng thứ em bé đang nghĩ tới nãy giờ, mắt Quốc Phong lần nữa lấp lánh nhìn Hoàng Long. Ôi chết thật, cứ đáng yêu thế này thì rõ ràng là cậu chẳng hề cho anh một cơ hội nào để thoát ra khỏi lưới tình của mình.
Thật ra Quốc Phong định nói với anh điều đó từ nãy tới giờ nhưng mà ngại, thế nên ngay khi Hoàng Long nói để anh đưa cậu về nhà thì cậu phải gật đầu ngay cái rụp đề phòng anh muốn thay đổi ý định.
"Dạ"
Sau đó Hoàng Long phải đi trước vì anh còn phải lên phòng giáo viên lấy tài liệu để chiều dạy và sau đó về nhà kèm cậu học.
"Phong"
Hoàng Long vừa đi khuất lối, Lê Phan đã nhảy ra vỗ vai Quốc Phong làm cậu giật nảy mình hệt như đi vụng trộm bị bắt gặp vậy. Kế bên Lê Phan vẫn là Nghiêm Long như thường lệ.
"S..sao ấy Phan?"
"Không sao đâu, chả là tao với Phan muốn rủ mày tới ôn môn toán cùng ấy mà, Phan nói mày học toán không tốt lắm, vừa hay tao lại học toán khá ổn" Nghiêm Long nay tươi cười lắm, với cả Lê Phan sẽ rất buồn nếu cậu không đi, cơ mà cậu vừa mới nhận lời với thầy Long (đẹp trai) mất rồi.
"Tao...tao..."
"Mày đòi ông Long kèm mày đúng không?"
"Riết tao tưởng mày với ổng yêu nhau không đó"
Câu trước thì Quốc Phong có thể đồng ý nhưng câu sau có lẽ cậu phải suy nghĩ lại rồi, bởi họ đúng là không là gì cả. Quốc Phong và Hoàng Long đâu là gì của nhau ngoài danh nghĩa thầy và trò?
Đột nhiên thấy bạn mình trầm ngâm làm Lê Phan cũng cảm thấy có lỗi
"Ây này Phong nè, tao không có ý gì đâu, xin lỗi nếu như nói trúng chuyện làm mày không vui"
"Ơ, không sao đâu á. Chỉ là tui lỡ nhờ thầy dạy mất rồi nên không học cùng hai bạn được nên đành xin lỗi hai bạn thui á"
Quốc Phong gãi đầu, cậu đột nhiên muốn tới học cùng hai bạn mình ghê. Bởi vì biết đâu ai kia lại không nghĩ giống như cậu, biết đâu anh chỉ coi cậu là một đứa học trò khó hòa nhập và cần giúp đỡ nhiều hơn những người khác thì sao?
"Không có vấn đề gì đâu, để lần sau tao với bé Phan nói với mày sớm để không trùng lịch nha"
Như chỉ chờ cái gật đầu của cậu, Nghiêm Long kéo tay bé người yêu đi mất, còn Lê Phan vẫn ngoái lại nhìn cậu.
Cả buổi chiều hôm đó, Quốc Phong chẳng học được chữ nào vào đầu cả, cậu chỉ mải nghĩ tới câu nói hồi trưa về cậu và Hoàng Long thôi. Rốt cuộc thì cậu và anh là gì? Mãi tới tận lúc ra về, Lê Phan lay lay vai Quốc Phong thì cậu mới giật mình quay ra nhìn em và Nghiêm Long.
Cậu cúi đầu xuống ngại ngùng vò mái đầu mình "xin lỗi Phan và Long nha, tao không chú ý"
"Có gì mà xin lỗi đâu, về thôi" Lê Phan mỉm cười dịu dàng và giúp cậu thu dọn đồ đạc, ba người vừa đi vừa cười nói. Em và hắn kể cho Quốc Phong nghe về một vài câu chuyện kịch tính, thú vị đã xảy ra trong một ngày cậu đưa sự chú ý của mình đi xa lớp học.
Bên dưới nhà xa, có một bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên chiếc xe đạp, đó là Hoàng Long. Vừa thấy Quốc Phong, anh đã cười thật tươi như bông hoa được tưới nước, anh gạt chân chống xe đạp rồi chạy tới chỗ cậu.
"Phong"
Hoàng Long không quên chào hỏi hai người học trò khác của mình, mà sự thật là chỉ một chút nữa thôi anh đã coi hai người thành không khí rồi.
"Phan và Long à, chào hai đứa nhé"
"Vâng chào thầy, vậy thôi thầy ở đây rồi thì bọn em xin phép đi trước ạ, chào Phong nhé" Lê Phan chào hai người rồi lon ton leo lên xe của Nghiêm Long rồi phóng đi mất.
Ngầu vãi, đó chính xác là những gì Quốc Phong đã nghĩ khi thấy hai người bạn mình phóng trên con xe tay ga, bỗng một bàn tay ấm áp đặt lên đầu cậu.
"Thầy cũng đưa em về nhé?"
"Dạ được"
Thật ra, so với những cuộc phóng xa và tiếng rồ ga thì Quốc Phong lại thích cái cảm giác yên bình đằng sau chiếc xe đạp của Hoàng Long hơn. Những lúc như vậy, thật ra dù mối quan hệ giữa họ là gì cũng không quan trọng đến như vậy.
Chỉ là bình yên
-----
Vốn muốn end truyện trong 10 chap mà hình như nó không dễ như tôi nghĩ, vậy thì để lên cho anh em thêm mấy chap nữa =)))
Nghỉ lễ 30/4-1/5 vui vẻ nha mấy keo
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com