Phần 19, 20
Ngồi gần hắn nó khó chịu quá, không thoải mái như những ngày trước. Mặc dù nhờ có hắn nên tin đồn thất thiệt được giảm hắn, nó không bị chú ý như lúc ban đầu. Nhưng vẫn không xót nhưng tiểu tiết nhỏ khiến mọi người chú ý.
- Gia Bảo, làm bài tập chưa, giảng tui bài này coi _ Thiện cầm quyển vở tới gần nó ngồi xuống.
- Bảo không biết làm, không hiểu gì hết _ nó nheo trán viết viết lời giải ra giấy
- Tui chẳng hiểu những gì thầy nói nữa là
- Các em, mở vở ra thấy kiểm tra bài _ Thiện mệt mỏi đứng dậy về chỗ khi thầy lên tiếng
- Thịnh em chưa làm bài sao _ thầy lắc đầu
- Tốt lắm, không hỏ danh là lớp phó học tập phải không Ly
- Ôi trời, cậu ta chép bài tập của tôi đấy _ một đứa con gái lên tiếng nói nhỏ với bạn mình
- Thiện chưa làm sao _ thầy nhìn thằng nhỏ
- Em không biết làm _ Thiện trả lời thẳng thắn đến mức thầy muốn đánh rớt quyển vở của nó
- Thể còn Gia Bảo _ thầy quay qua nhìn nó
- Em chỉ làm được một nửa, phần sau em không thể làm
- Tại sao? Em cần biết một thiên tài thì không tồn tại hai chữ " không thể " không
- Nhưng....
- Thầy à, tụi em mới lớp 10 thôi _ chưa nói hết câu Thiện chen ngang lời nó
- Hajzzz, có lẽ ta hơi vội vàng....thôi được, thầy cần lớp ta cử người tình nguyện kèm cho các em mới vào _ thầy bước lên bục giảng nhìn xuống _ ai tình nguyện
Không ai hưởng ứng lời thầy nói cả, bởi chính xác bản thân tụi nó còn chẳng hiểu bài thì kèm cho ai nổi kia chứ. Thầy lắc đầu mệt mỏi.
- Vậy thầy chỉ định _ thầy vửa chỉ vừa nói _ Lực kèm cho Thiện, Ly kèm cho Thịnh, Đức kèm cho Gia Bảo
Cả lớp quay lại nhìn tụi nó như sinh vật lạ. Đức nghe thầy nói tỉnh ngủ ngẩng đầu dậy xem mình có bỏ lỡ chuyện gì không. Nó mồm chữ Ô mắt chữ O nhìn thầy.
- Thầy ấy điên rồi _ vài người bàn tán
- Không còn gì thắc mắc ta bắt đầu bài học mới, các nhóm kèm có thể bắt đầu học từ hôm nay
2 giờ đồng hồ vất vẻ ngồi cạnh hắn trôi qua, nó vội vàng thu dọn sách vở để ra về. Nó đứng dậy, hắn cũng đứng dậy. Nó ngại ngùng bước ra về trước.
- Gia Bảo _ trước cổng trường Vương đứng đợi nó
Hắn xuống sau liền thấy Vương đón nó thì bực bội khó chịu. " Có người đón rồi mà, cần gì một thằng như mày. Mày đâu có bằng người ta " hắn nghĩ thầm trong bụng. Đứng nhìn nó khuất xa hắn mới về nhà
- Em muốn đi đâu không
- Không anh, cho em về nhà đi _ nó mệt mỏi trả lời
Thật sự với nó lúc này vô vàn chuyện xảy ra dồn dập làm nó thấy bối rối. Nó có cảm giác hắn thích nó, nhưng nó lại chẳng thấy biệu hiện nào cho thấy điều đó cả. Nó cũng biết anh Vương và Khánh cũng thích nó. Nó biết hết, nó cảm nhận được hết, chỉ là nó không muốn nói ra thôi.
- Thứ 7 này khi học xong ta sẽ gặp gia đình nhà kia _ hắn vữa vào tới nhà khách ba hắn đã lên tiếng
Hắn bước thẳng đi coi như không nghe gì. Mở cửa phòng, hắn ném cặp lên giường rồi thả mình nằm xuống. Nhìn lên trần nhà hắn lại nghĩ đến nó.
- Chẳng lẽ cảm giác lần này của tôi với em là sai sao _ nhắm mắt lại hắn đánh một giấc tới 7 giờ tối
Tin tin
" – Ta có thể học ở đâu "
- Ai vậy...hay là _ nó đọc tin nhắn mà ngạc nhiên
Từng chuyện buồn vui khi em bên anh đậm sâu đến ngỡ ngàng,
Khiến con tim lạnh lùng ngày nào cũng vỡ tan.
Khi mà không gian đứng yên,anh chầm chậm nhớ đến em.
Để rồi nhận ra cảm xúc như đang dần phai đi.
Nói sẽ thôi không quan tâm nhau nữa, không vương vấn nhớ nhung.
Mà sao em cứ lo lắng dành cho anh thêm những ân cần.
Để yếu đuối, để nuối tiếc khi...em...em...để em đi.
(Từng chuyện buồn vui )
- Alo
- .... _ đúng là anh ấy rồi nó nghĩ
- Gì vậy, hôm nay không học hả
- À không...anh muốn học ở đâu
- Tôi đang hỏi em mà
- Vậy tới tiệm bánh Tiramisu đường Lý Thường Kiệt đi
- Ừ _ hắn cúp máy
Tiệm bánh
- Mình tới trước hả ta _ nó bước vào nhìn quanh quất
- Chào em _ chị chủ quán bước ra đón nó
- Chào chị, lâu quá _ nó cười cười chào chị
- Chị tưởng em quên chị với quán rồi
- Sao mà quên được, Tiramisu là tình yêu của em mà, hì
- Dẻo mỏ quá cô ơi, vào đi
♪♫♪♫♪♫
( Giai điệu tháng 7 _ July )
- Alo
- Tôi tới rồi
- À, anh vào trong này đi _ nó đứng dậy đón anh
- Đây nè _ nó đưa tay lên cao ra hiệu cho anh thấy nó
- Bạn trai em à _ chị chủ quán nói khi hắn vừa tới
- Chỉ là bạn thôi
- Dạ, chào chị
Hai đứa nói cùng lúc rồi quay qua nhìn nhau ngượng đỏ cả mặt, làm chị chủ quán cũng ngại theo.
- Hai đứa ngồi chơi, chị vào trong _ chị chủ quán đứng dậy bước đi
- Ah, anh ngồi đi
- Đợi lâu không
- Một chút thôi, hôm nay ta học gì
- Không hiểu chỗ nào tôi dạy em chỗ đó
- Đây nè _ nó chìa ra quyển sách nó đang đọc chỉ cho hắn chỗ nó không hiểu.
Hai đứa mải mê trao đổi, học hành mà quên cả giờ giấc.
- Chưa xong sao _ chị chủ quán tới hỏi
- Dạ rồi chị _ nó cười
- Tưởng chưa thì chị phải ở lại canh hai đứa mất
- Dá _ nó nhìn chị rồi nhìn ra ngoài _ ôi chết, mấy giờ rồi chị
- Sớm, mới có 10 giờ 15 thôi _ chị cười méo mặt nhìn nó
- Chị này, sao không nhắc em _ nó vội vàng bỏ sách vở vào cặp rồi ra về
- Á, trời đấy.... _ nó gắt
- Sao vậy _ hắn bước tới gần nó hỏi
- Điện thoại em hết pin rồi, không biết anh hai có lo lắng không nữa
- Có ai tới đón không
- Không biết nữa _ nó lo lắng nhìn trước nhìn sau
Hắn bỏ đi, nó cũng buồn khi hắn không ở lại cùng nó. Nhìn hắn đi khuất rồi nó ngồi thụp xuống đất.
- Lên đây đi _ hắn dừng chiếc moto trước mặt nó nói
- .... _ nó ngước lên nhìn hắn mà hai con mắt ướt nhòe
- Gì chứ, sao khóc, tôi đâu có bỏ rơi em đâu _ hắn cười khổ sở trấn an nó
- Em tưởng anh đi rồi _ nó lau nước mắt vừa nói
- Ngốc, sao tôi bỏ em đi được
Nó lên xe ngồi sau lưng hắn. Hắn kéo tay nó ra trước cho nó ôm mình thật chặt rồi mới cho xe chạy đi.
- Dù em có lạnh nhạt với tôi nhưng tôi luôn đứng sau lưng em
Mặc cho tiếng gió rít bên tai nhưng nó vẫn nghe thấy những gì hắn nói với nó. Nó mỉm cười rồi áp sát mặt mình vào lưng hắn. Cả nó và hắn đều thấy ấm áp giữa đêm lạnh như thế này. Hai con tim, một nhịp đập.
Kít.........
Nó xuống xe quay lại cảm ơn hắn rồi vào nhà. Hắn cũng cười mãn nguyện rồi cho xe chạy đi trong gió.
- Ngủ hết rồi hả ta _ nó nói khi thấy đèn đã tắt
Nó cứ lo khi về sẽ bị anh nó la vì tội về trễ, nhưng giờ thì không cần phải lo lắng nữa. Nó tiến lại gần phòng anh nó để xem anh nó ngủ chưa. Như vậy nó mới yên tâm đi ngủ được.
- Chuyến bay lúc 7h30...vâng tôi nhớ
- Cô cũng chuẩn bị tài liệu cho kĩ vào, chúng ta cần phải hoàn thành sớm dự án rồi còn vè nữa ... đúng tôi còn có em gái mình nữa
- Ok...tôi sẽ ra sau
Anh nó vừa nói điện thoại với anh đó, vừa xếp đồ cho vào vali. "Anh hai đi đâu vậy...
Chắc mai đi mốt về thôi, không sao đâu. Nhanh rồi sẽ về mà. " Nó tự an ủi mình rồi bước lên lầu. Mở cửa nó mệt mỏi thả mình lên chiếc giường êm nằm suy nghĩ vu vơ.
- Tách _ tiếng công tắc điện
- Em đi đâu về muộn vậy
Nó ngồi dậy chẳng buồn nhìn anh nó, nó giận anh nó thật rồi. Nó luôn cảm thấy anh nó có gì muốn nói với nó nhưng cuối cùng lại không chịu nói với nó. Đến khi đi rồi mới lên nói cho nó biết chứ gì. À không, có thể anh nó đi nó cũng không biết ấy chứ.
- Em đi học về, học kèm theo nhóm
- Về muộn quá _ anh nó tới gần giường nó lấy cặp của nó bỏ lên bàn.
- Anh có chuyện muốn nói .... _ anh nó ngần ngại
- Chuyện gì _ nó nhìn anh nó với ánh mắt hy vọng
- ... à không, ngủ đi, muộn rồi, mai anh đưa đi học _ anh nó bước vê phòng
- Anh hai đi mấy ngày _ nó không nhìn anh nó hỏi
- Sao... _ anh ngạc nhiên hỏi lại _ à, có thể 1 tuần hoặc lâu hơn vài ngày
- ... _ nó chẳng nói gì, thả mình nằm xuống đệm
- Sao em biết ?
- Nếu em không biết anh cũng sẽ không nói phải không, đến khi đi rồi mới nói, giống ba với má chứ gì _ nó thì thào nói
- Anh không có ý đó, chỉ là....
- Ra thì tắt đèn cho em _ nó cắt ngang lời anh nó rồi kéo mền chùm kín đầu.
Suốt bữa ăn sáng cho tới khi nó đến trường, dù anh nó có là người bắt chuyện trước nó cũng chẳng buồn trả lời hay cười với anh nó một cái. Nó biêt nó làm vậy sẽ làm anh hai nó buồn, tự nghĩ sao mình lại con nít như vậy. Nhưng anh nó thật sự đáng bị như vậy.
Nó xuống xe tính đi thẳng vào trường thì anh nó nói vội, sợ nó nghe không rõ.
- Vương sẽ đón em, em có thể ở nhà cậu ấy, anh gửi gắm rồi.
Anh vẫn chưa nổ máy cho xe chạy, bởi anh nghĩ nó sẽ quay lại nói gì đó với anh. Hoặc là nó sẽ " dạ " hoặc sẽ cười tha lỗi cho anh. Lỗi là do anh, anh thừa nhận. Anh buồn bã cho xe chạy thẳng ra sân bay.
- Quá đáng mà _ nó ấm ức muốn khóc nói.
Rút điện thoại ra nó, nó tự chụp cho mình một bức hình rồi gửi qua cho anh nó kèm theo lời nhắn.
"- Anh hai giữ gìn sức khỏe, về nhớ mua quà cho em "
1s
2s
3s
4s
5s
Tin tin
"- Anh xin lỗi, anh sẽ mua quà tạ tội với em L "
Tự nhiên hai hàng nước mắt tuôn rơi, nó thấy nó thật xấu xa. Một lần nữa nó xa anh nó mà không nói được những lời phải nói. Đáng lẽ phải động viên anh đi làm tốt, phải an ủi anh rằng em không sao, anh hai chăm chỉ làm việc sớm về với em. Vậy mà cứ im re, chẳng nói gì còn giận hờn nữa chứ, điều đó chắc làm anh hai buồn lắm.
- Khóc sao ? _ tiếng nói làm nó giật mình lau vội nước mắt
- Không có, con gì nó bay vào mắt á, đau quá _ nó quay lại dụi dụi mắt nhìn hắn
- Đâu, đưa coi coi _ hắn kéo nó lại gần hắn rồi lấy tay nhẹ nhàng tách mí mắt nó ra
- Không sao mà, hết rồi _ nó ngại ngùng khi hắn làm như vậy, giờ lại rất đông học sinh ra vào nữa chứ
- Im coi, em cứ như vậy sao anh xem trong mắt em có gì được
- Ngại quá, mọi người nhìn kìa _ nó vùng vằng nói
Hắn đứng thẳng dậy nhìn mọi người với con mắt chẳng mấy thiện cảm " muốn gì đây " làm mọi người bỏ chạy hết. Hắn nhìn nó đỏ mặt tự nhiên thấy vui lòng, hắn nắm tay nó bước vào trường. Lúc vào gần tới nó rút tay hắn ra, nó sợ mọi người lại đồn ầm ĩ lên thì mệt. Thấy vậy hắn nhíu mày lại nhìn nó, rồi hắn chụp lấy tay nó nắm chặt hơn kéo nó đi.
- Không muốn mà _ nó nói nhỏ để hắn nghe thấy
- Điếc rồi, không nghe thấy _ hắn nói
- Gì, điếc mà nghe người ta nói gì hả trời _ nó giận dỗi quay mặt đi không thèm nhìn hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com