Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 61: Mặt trăng đỏ [ Phần thượng ]

Cuộc đi săn chưa bao giờ là kết thúc.

Mỗi năm một lần, thời gian liên tục thay đổi trong một vòng lặp cố định, không ai có thể kiểm soát được nó, ngày mặt trăng đỏ năm nay vừa hay trùng dịp sinh thành của Guinevere. Theo thông tục của thế giới này, mặt trăng đỏ tà ác tích tụ hắc khí, làm chỗ dựa nguồn lực cho tất cả quái vật giam cầm, thả chúng ra vào ngày duy nhất để lấy chỗ chứa cho những đợt giam cầm tiếp theo, đơn giản theo cách nói thông thường, tức thanh trùng ngục tối vào ngày đi săn đại quỷ. Bảy bộ tộc, bảy ngục giam lớn, mở khóa trong cùng một ngày để cho bất kể kẻ nào có ý định đi săn được chứng tỏ bản thân tham chiến. Cuộc đi săn kéo dài một đêm duy nhất, dưới sự cho phép của Đất Mẹ đông cứng màn đêm buông lơi ba ngày trong một, tận diệt lũ quỷ không thể cảm hóa. 

Một ngày đến trong lẳng lặng, Guinevere đứng trước cổng lâu đài mở rộng, nhìn những chiếc bóng lửng lơ in xuống nền gạch, họ dồn cả sự thích thú vào cuộc chinh phạt lặn trong đêm đen, quên đi trước đó từng là một tấn bi kịch dồn nén khu nghĩa địa sau lâu đài trung tâm. Ngày hôm đó thật tội lỗi, vì cô lại chẳng thể bày tỏ niềm tiếc nuối đúng cách bao người vẫn mang bó hoa đến viếng mộ Richard. Cô mặc cả, thẩn thơ trước cuộc chia ly mà nếu rằng đặt cô vào hoàn cảnh vị thần nữ báo tử phải chịu, rồi cô sẽ đày đọa chính mình vào con đường tội lỗi. 

Bên kia cánh cổng lớn, rất nhiều người đi ra, là cả một biển người chảy xuôi và cô chẳng khác một hòn đá nặng rơi tại một điểm chặn dòng nước xiết. Cảm giác kinh khủng biết bao, sự cô đơn mà hoài niệm gợi về năm cô mười ba tuổi, đơn độc và lạc lõng, thiếu chút nữa thôi là cô rơi xuống vực thẳm ngay cuối con đường lát gạch kia. 

Từ buổi hoàng hôn rực nhất ngày hè, Vương hết yêu thương với cô, cô luôn cảm nhận rõ điều đó. Hoặc là cô đã quá tự ti, mặc cảm mình trong những suy nghĩ tự mình đặt ra, không chịu thẳng thắn khi cô nhìn vào đôi mắt hắn. Cô tồi tệ, và hắn cũng tồi tệ, phá luôn điều lệ đặt ra cho hai người vào dịp đi săn quái vật, năm nay hắn bỏ rơi cô.

"Chị Gui..."

"Diamond?"

Đứa em gái cô không biết gì về nó, một chút cũng không, và cô đã luôn yêu thương nó, trở thành người giám hộ tốt nhất mà cô chưa bao giờ muốn thành, chỉ bởi rằng ma thuật chảy trong hai người giống nhau đến không tưởng, nó là đồng bào của cô kia mà. Những đốm người tỏa ra cũng tản dần, giữa lối ra vào đã hết đường, Diamond đơn thuần không đòi hỏi câu trả lời cho điều cô mong đợi nhất, nó thích được bên cô, cách dựa dẫm thật nhẹ nhàng, để những ngày tháng mất mát không cướp thêm cô khỏi nó.

"Chị chưa muốn đi sao?"

"Có lẽ chị nên đi."

"Chắc chắn em phải đi rồi Gui." Người đầu tiên của Cải Tội Bảy Mối theo đoàn người ra ngoài, hắn ta coi khinh những bước chân hạ mình trên đất, lửng lơ trên không, không bỏ qua vẻ ngạo nghễ đầy tội lỗi, khuôn mặt đê tiện của Albert mỉm cười và lặp lại vương lệnh, "Leo Vương sẽ không đi cùng em vào năm nay, ngài nói em có thể tự đi mà không cần ngài lo ở phía sau và nghiêm cấm trái lệnh dưới mọi hình thức. Cậu ta nhờ anh nói lại với em như vậy."

Trước mỗi khoảnh khắc một sinh mệnh biết mình phải đến cõi vĩnh hằng, truyền tải từ trái tim họ chỉ còn mỗi nhịp, người đau đớn, kẻ yên vui, pha trộn mọi âm điệu khác nhau của cảm xúc, và những đấu tranh để sống để chết đưa đẩy theo thời gian, lãng phí biết bao nỗ lực cho tới khi hạ quyết tâm. Đó là một trong những điều cô được dạy, hồi thiếu nữ còn mơ mộng, hạnh phúc không chút ưu phiền nên cô đã chẳng để tâm, và tới tận lúc này, từng nhịp cô hụt hẫng qua lời Albert cố gắng truyền tải nó nhẹ nhàng hơn, thể hiện sự tốt đẹp đó thay cho người cô yêu và cô hoàn toàn hiểu. Rằng có những sự phỉ báng mà kẻ tội lỗi nông cạn như cô chính một trong số đó, hay suy xét mọi thứ theo chiều hướng phiếm diện, ích kỷ chẳng chịu tiếp thu nên khi vấp ngã, cô mới thấy nặng nề.

Vương lệnh Leo đã ban, Guinevere không cớ khước bỏ, thả lấy chút nhẹ nhõm trên nét mặt phải dùng biết bao cố gắng cô mới làm được, cô đành mỉm cười theo đứa em đi săn. 

Thật đê mạt và ngu dại hỏi, liệu rằng người chị gái Guinevere, cô có còn vui nếu thay thế người bên cạnh cô là Leo Vương bằng Diamond này. Bởi không một diễm phúc nào có thể sánh ngang với việc nhận được tình yêu của cô, Diamond nó vẫn luôn quan tâm cô nhiều như vậy.

Bất chấp những nỗi giận vô cớ, mang cả tâm trí xoáy sâu vào tuyệt vọng, Guinevere đạp đổ bức tường cố thủ bên cạnh đứa em gái nhỏ. Sự phàm tục và nỗi nguy hiểm vô vọng kinh khủng, cô thật mừng cho nó vì luôn có những người sẵn sàng ở bên. Cô khước từ cuộc đi săn cho hai người, tách mình khỏi cuộc đoàn tụ mà cô luôn thấy rõ trong ánh mắt Elwyn. Diamond là đứa trẻ thông minh, cô quá cao ngạo để nuôi dưỡng một đứa trẻ ngu dốt bên người. Trong tình cảnh đấy, nó bắt đầu phải hiểu. Đơn thuần thôi, cũng vô cùng dễ hiểu hơn bao giờ hết, đôi mắt phảng màu chàm của Diamond nhắm tịt, lòng bao dung của nó đủ lớn để tha thứ cho mọi ích kỷ của cô lúc này. Một lần hay vô vàn lần như thế, cô cho nó tình yêu của nó, không cần đấu tranh hay bỏ đi, Elwyn là của Diamond.

"Anh sẽ đi săn cùng Gui nên em cứ tận hưởng đi."

Phải rõ rằng, Albert hắn luôn mang khuôn mặt ngẩng cao không thèm nhìn xuống như trách nhiệm hắn gánh vác với tư cách một đội trưởng, hắn hoàn thành nó tốt hơn bất cứ ai trong bảy người.

"Đây là dịp tốt để em học hỏi hai người đi cạnh mình. Nhìn Orlantha với Tadhg là thấy, họ đã tách riêng ra hành động rồi. Mỗi năm chỉ có một dịp thôi, nếu anh là em thì anh sẽ không bỏ lỡ nó đâu."

Để đảm bảo cho cuộc đi săn không diễn ra quá muộn, Albert đã bỏ đi ngay sau đó, cho việc giám sát chắc chắn sẽ được thực hiện, hắn luôn theo sát Guinevere. Khoảnh cách của hai người chới với, lưng chừng nhưng đầy vẻ lợi dụng trắng trợn. Và có thể cô đã quen, hoặc là cơn giận còn lởn vởn trong tâm trí đã nuốt chửng bất cứ mối bận tâm cần thiết lúc này, giữ vững lập trường một Guinevere tội đồ.

"Chỉ là những con quỷ yếu kém thôi, đâu cần em bẩn tay động vào."

Cắm chuôi lưỡi hái Shaldon xuống người con quỷ tàn tật gào rít lên tiếng kêu ghê tởm không dành cho ngôn ngữ bảy bộ tộc, cô nhìn hắn cùng vẻ mặt chẳng cần nói ra, phản đối sự can thiệp vô lối của hắn.

"Đúng là không cần đến em mó tay."

"Sự ngu dốt nhất trong em chính là luôn đề cao cảm xúc của chính mình, em không thể dùng cảm xúc để chiến thắng nếu đây là một cuộc chiến hay là một trận chiến."

"Em vẫn đang nghe." Tồi tệ, tâm trạng cô tồi tệ đến mức không thèm giấu giếm cảm xúc của mình.

"Em đang muốn chứng tỏ điều gì ngay lúc em không thể kiểm soát chính mình? Những con quỷ cũng có cấp bậc riêng, chỉ những kẻ mạnh mới tiến sâu vào cuộc săn, bây giờ em đánh hạ lũ tiểu quỷ sẽ cản trở không ít đến việc đi săn của những người đạt tầm trung hoặc thấp hơn thế. Đi trút giận lên những người vô tội, việc dạy dỗ em Leo Vương thực đã thất bại."

"Anh khác sao?" Hơn cả những lần vui vẻ cho cô sự thanh thản. Thật hiếm hoi, hơn là một kì tích lọt qua kẽ hở của bức tường cố thủ vững chắc, Guinevere đã nói với anh một cách ôn hòa đến trầm lặng, kìm nén nỗi tức giận cho riêng mình, cô hỏi rằng anh khác sao. 

"Anh đang đòi hỏi em sự nhân từ đối với kẻ yếu, bản thân anh thậm chí còn chẳng có quyền ban cho họ một chút như vậy kia mà. Liệu lòng tự tôn của một kẻ sống sẽ chấp nhận sự thương hại từ một người xa lạ sao? Nó giống như những lời lăng mạ niềm kiêu hãnh của họ. Albert, từ bao giờ anh nhìn họ với ánh mắt nghiêng vậy? Kẻ kiêu ngạo như anh tốt nhất hãy ngẩng cao đầu cho đúng với tội danh của mình."

Hắn thấy vui và hắn mỉm cười, bèn để cô tiếp tục cuộc chơi khi hắn đứng nhìn.

Thoắt cái, khi cuộc đàm đạo chẳng đi đến đâu, Albert hắn thậm chí còn chẳng nói quá đôi ba câu, thế nhưng lũ quỷ đang lũ lượt kéo đến bao vây. Sự thông minh mà chúng tiếp thu được một cách ít ỏi qua mỗi lần đi săn đang khiến chúng thêm phần nhân tính về việc mình làm mà quên mất, chúng đang dại dột trao cái mạng quèn ra cho đám người có cái quyền tước đoạt. 

"Chúng đang trở lên kỳ quái."

"Có vẻ như ai đó đã nhúng tay vào."

"Em sẽ vào trong."

Vì những trò đùa quá lố giật dây phía sau lũ quỷ làm cô thấy thương hại chúng, hoặc là mang một điều gì bất mãn thay những sinh vật hèn kém không tìm nổi một cách thoát khỏi ý niệm chính mình. Gào hét lên bao nhiêu chăng nữa, với những tiếng vật lộn thầm lặng nhanh vội hệt ngọn sét đang lăn lộn mỗi lúc trời chuẩn bị mưa tầm tã, cô đã ban cho lũ quỷ to con đó một cái chết mà ngay cả chúng còn chưa định hình việc lưỡi hái lưa qua cổ có cảm giác nào. Trong vỏn vẹn cái ngáp ngắn của Albert, từ trên cao, không còn lũ quỷ làm vật cản, còn lại cái bóng bé xíu dưới tầm nhìn xa đang cầm lấy lưỡi hái bóng loáng không vấy bẩn một giọt nước đen.

Thực tình hắn rất muốn mở mồm tán dương cô vài câu, nhưng có đôi điều làm hắn e ngại như việc mở mồm ra một cái thôi, và hắn sẽ khỉa kháy sự lạnh lùng thái quá của cô. Guinevere với bản năng sát sinh, có một lòng tham vô đáy, yêu thương lũ quỷ ngay cả không thể cho chúng được cuộc sống của một bộ tộc, chẳng phân biệt địa vị như một vị thần thánh thiện... mọi điều như vậy, hắn có thể kể hơn, nhưng hắn biếng nhác ngậm mồm lại cười, những lý do vớ vẩn càng khiến hắn thêm ghét cô ấy mà.

Chẳng dùng dằng cho phí thì giờ, Guinevere bỏ mặc hắn, phóng mất hút vào bên trong, dùng đám sương mù làm tấm khiên chắn vội tầm nhìn cắt đuôi người đội trưởng. Albert hắn thật bất cẩn, và mọi chuyện đúng như hắn dự đoán, cầm chắc những sợi chỉ kéo dãn theo độ sâu cô đi. Hắn cứ kéo, kéo đến khi thấy tận mắt những vết cắt tạm nham mà hắn cả ngờ trước vô vàn luồng ma thuật hắn cảm nhận được. Một ai đó đã cố tình lợi dụng buổi hôm nay không có Leo Vương ở bên, hay đúng hơn là bên trong lâu đài của Vương có một người tay trong. Kẻ tội nhân kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn tiếng gầm rú mà đáng lý cho đúng truyền thống mọi năm, lũ quỷ mạnh hơn sẽ ở sâu hơn để cố thủ, và giờ chúng đang lần lượt lộ diện, bầy đàn, không thấy điểm mù để chấm dứt việc tràn lũ, hai người bọn họ có cái tật rất xấu đấy. Đùn đẩy gánh nặng cho hắn, hắn sẽ cảm động lắm, nếu họ sớm trả giá cho việc làm vô lối này. 

Những sợi chỉ trước đó đã bị cắt đứt, chúng vẫn tràn chề ma lực, tua tủa từng sợi dài ra từ bên trong ống tay áo vị chủ nhân. Chĩa những đầu mỏng khiêu khích tính nhẫn nại của lũ quỷ, hắn vẫn đứng đấy, không bay lên để chứng tỏ địa vị của chính mình, nhưng hắn đã tìm thấy niềm hứng khởi để mỉm cười khi những sợi chỉ siết lấy lũ quỷ mà Guinevere muốn bảo vệ và nghiền nát, cắt vụn, xét tan chúng thành mảnh giấy vụn cho lửa thiêu. 

Cảm giác hưng phấn đến phát điên hắn không tự kìm chế được, và hắn phải giấu ít nhiều bản mặt ghê rợn của chính mình bằng cách che đi nụ cười phía sau bàn tay ôm lấy mặt. Hắn nhận ra, quá nhiều bí mật không thể vô cớ giấu hắn bừa bãi mà hắn không nhận ra, nội gián tồn tại không phải vì Leo Vương cho phép, mà chính hắn đã bán đứng việc đi săn hôm nay. Hóa rằng, đối với Guinevere, Leo Vương cũng chỉ đi được đến một mức nào đó ngắn ngủi.

Sương mù bắt đầu dày lên, che lấp, át đi mọi thứ như đặc cách ma thuật một người có quyền sử dụng, hắn từ bỏ việc tiến sâu vào cái bẫy mà không có chút hiểu biết. Cứ thế bỏ cuộc giữa chừng, hắn ngả người nằm bệt luôn xuống. Ngoài Leo Vương, còn một người nữa, hắn phủ nhận luôn điều đó, có thể nhiều hơn những gì hắn biết, bởi làn sương mù này đang cản trở việc cảm nhận ma thuật của hắn, và hắn sẽ không làm kẻ đó thất vọng, hắn không tìm ra lý do nào tốt hơn để làm việc thừa thãi vậy.

Lớp sương đục ngầu, lấp loáng cái ánh đỏ của mặt trăng, gió lộng xào xạc cả tiếng cây, Albert lại không nhìn thấy cái cây to lớn nào cả, có mấy tiếng loạt xoạt ai đó chạy, động vật lẫn con người. Trong vô vàn cái bóng đang náo loạn in hình, hắn giật mình ngồi dậy. Giống cái vẻ mặt hoảng loạn bao người bình thường vẫn hay nhăn nhó vì sợ hãi, hắn thật giống con người, đứng dậy và đuổi theo dự cảm về kẻ vừa chạy qua, chối bỏ việc nằm yên một chỗ khi nãy hắn còn nghĩ.

---

Nơi lâu đài đứng vắng tanh hơi người còn đọng, vị vương đơn độc ngồi ngắm trăng thưởng rượu ăn mừng cho trò vui của mình vô tình mời thêm một kẻ mà hắn ngại đối đầu trực diện hơn cả ả phù thủy hư không. Vị thần trẻ, và chẳng ai hay biết về vị thần mặt trăng thứ bảy nọ, cuộc đời luôn luân phiên cho kẻ đó biến mất một cách thần kỳ. 

Lọn tóc ngắn của hắn đung đưa, nhận ra rằng gió bên ngoài bắt đầu náo loạn, hắn buông tay khỏi ly rượu vàng, nghiêm túc ngẫm nghĩ lại hành động buông thả Guinevere của chính mình. Một lúc lâu, hắn chẳng quan tâm đến mọi thứ, cả chiếc bàn chuẩn bị một bữa tối thượng hạng mà tên hầu cận luôn nghĩ về nó để dâng lên vị vua anh tận trung.

Bày thức ăn lên, Jethro bắt tay vào việc pha loãng hương rượu và nồng độ cồn đã quánh đặc độ nóng. Vừa pha, anh nghĩ về bổn phận của mình trên cương vị là cận thần, lời đã chuẩn bị bắt đầu nói ra tìm câu trả lời.

"Ngài để Guinevere đi một mình có ổn không?"

"Hoàn toàn không." Hắn vẫn rất tập trung, rồi nhìn về phía đám sương lan rộng mà không xuyên khỏi ranh giới đóng cọc nơi khu rừng, hít hơi dài rồi thở ra, dám chắc rằng khi nãy hắn đã cảm nhận đúng, "Đem Katheryn đến gặp ta ngay."

Đánh hơi nhanh nhạy như những con chó săn đã được huấn luyện, anh không hỏi vị vương trước mặt là chuyện quan nào đã khiến hắn thay đổi quyết định một cách đường đột đến vậy. Bước chân vồn vã quay trở lại đem theo người con gái xinh đẹp một vẻ đúc khuôn như con búp bê bằng sứ, anh liền quay gót khép lại cánh cửa, giữ cuộc trò chuyện chỉ vỏn vẹn hai người và không một ai hay một vật thể lạ nào nghe ngóng được điểm lạ của cuộc đi săn năm nay.

"Ngươi còn nhớ Hệ Lục thế hệ đầu không?" Hắn mở đầu cho câu chuyện bắt gặp không chút lường trước.

Katheryn gật đầu, cô gái thông minh bắt đầu có muôn vàn ý nghĩ nảy sinh.

"Jeren và Becca còn sống. Không, Jeren thôi, Becca giờ không giống Becca khi còn sống."

"Sao ngài biết?"

"Vì họ đã đột ngột tử trận, bản giao kèo họ không tự quyết định nên ta đã không hủy, vì vậy quyền hạn của họ với ta vẫn còn, ta vẫn có thể cảm nhận rõ ma thuật của họ chừng nào họ còn sống. Và vừa nãy, nó đã phát ra rất rõ bên khu rừng phía Tây của Cự nhân tộc."

"Ngài muốn tôi lộ diện sao?"

"Quyền quyết định là của ngươi, Katheryn. Ta chỉ cần ngươi giải quyết những bản thỏa thuận của ta với họ trên tư cách là cố vấn cho Hệ Lục."

Tiếp xúc thực sẽ luôn giải quyết một vấn đề trong tích tắc, Leo hắn thật lòng quý mến người cố vấn tận tình như cô. Chính bởi sự tôn trọng mà hắn luôn gìn giữ, mọi mong ước của cô hắn đều đáp ứng, đổi lại là sự tận trung không bao giờ có thể phản bội mà cô ký kết. 

Vòng cho mình ranh giới để đứng với cương vị một cố vấn, Katheryn không giao phó cơn giận dữ cho bất cứ ai giữ hộ, cô tự tin về sự tự cường để gánh đầy trách nhiệm trên vai. Cung cách lưng cúi đến chừng mực của góc nghiêng, cô đưa tay lên áp vào vai đối, nhận lệnh tuyệt đối với chẳng một lời phàn nàn. Điều Leo Vương muốn, một kẻ hầu cận như cô nhất mực tuân thủ. Nối theo gót giày đã quay của Jethro, cô ra ngoài.

"Katheryn." 

Một kiểu gọi với do Leo mở lời. Hắn thật tốt, với những người thuộc về hắn, luôn thật tốt.

"Tốt nhất ngươi nên giải quyết hai người họ sớm, Albert đã đánh hơi ra rồi."

"Ngài đã biết vậy sao còn muốn tôi can thiệp vào?"

"Quá khứ cũ, không có chỗ chen chân cho hiện tại. Các ngươi cứ sống ở nơi đó thì làm sao biết được vị trí thật của mình. Tự đi săn đi, tự tìm kiếm đi, ta vẫn muốn ngươi sống lâu hơn chút nữa để phục vụ ta."

Lời cảm ơn lúc này không đủ sức nặng nói về những dâng trào bên trong cô, Katheryn mỉm cười đẩy cánh cửa ra. Tiếng thì thầm ngắt quãng nâng nâng những nốt xúc cảm vui thích, cô ngại ngùng nếu để lọt lời cảm ơn vào trái người, và hãy còn biết bao cuộc ăn mừng nhỡ giờ mà có lẽ cô còn được thưởng, cô biết ơn lời chúc của hắn hơn bao giờ từ tận đáy lòng.

"Ngài thật... khó hiểu. Leo Vương."

Còn lại một mình vị vương sống làm bạn bên hiu quanh, hắn không nhận thấy cơn đói ngấu nghiến bên trong, những cơn gió đùn đẩy nhau làm hắn ngột ngạt. Hắn quyết định nhanh chóng, và hành động hắn trái ngược hoàn toàn, việc chuẩn bị tốn thời gian nhưng lại giúp hắn trông giống một vị vương đầy quyền lực. Cuộc đi săn ngày mặt trăng đỏ, không thể thiếu kẻ cầm đầu phe chiến thắng.

...

Khu rừng săn đã bị đóng chiếm bởi bầy quái vật,

khi con đường quay về lạc trong sương mù,

những người họ sẽ gặp tiếp theo...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com