Chap 25: Giao động
8 năm rồi.
8 năm kể từ ngày HaeSung đã tự mình đưa ra quyết định quan trọng nhất trong đời. HaeSung kéo vali một mình đến chân trời mới, nơi cô từng tin rằng đó là cuộc sống, là mơ ước của chính mình. JB- người cô yêu cũng đã không đi cùng cô.Hai người chỉ đơn giản là một sự im bặt tin tức về nhau nhưng không phải chia tay vậy sao khi 2 người gặp lại lại kéo theo chuỗi ngày căng thẳng và rồi để đi tới bước này. Chia tay – 2 từ ấy sao tự dưng bật ra. Và cô biết, bao nhiêu ngày tháng trước kia nay cô chỉ có thể cất dấu tận sâu thẳm trong trái tim này.
***
Phía sau một cô gái, có thể là nước mắt mà không phải nụ cười bạn vẫn gặp, là trái tim khóa trái tự bao giờ vì những tổn thương, không phải mạnh mẽ như bạn vẫn thường thấy. Phía sau một cô gái, là cả một không gian bao la và rộng lớn, cho những nỗi buồn bất giác chẳng thể gọi tên, cho những lúc đắng lòng vì nỗi nhớ. Phía sau một cô gái, cũng có thể chỉ đơn giản là cần yêu thương, yêu thương nhiều hơn nữa
( Sưu tầm )
Không thể phụ nhận Jung đang ngày càng giao động nhiều hơn trước Yunho nhưng cô cũng biết điều này có nghĩa là gì. Cô vẫn còn một chỗ cho anh ở một nơi nào đó trong sâu thẳm trái tim. Thật ra những điều trước kia anh làm với cô cũng chưa đến mức không thể tha thứ được, đó là điều mà Sam đã nói với cô. Anh ấy nói " em hãy thử nghĩ lại xem nếu ngày đó Yunho ở bên cạnh em thì tất cả những việc sau này em gặp phải liệu có vì thế mà tốt đẹp hơn không".
Phát hiện ra Jung đang mất tập trung nên Ryan cũng không phá vỡ giây phút hiếm hoi Jung thất thần trước mặt cô. Trước đây Jung thường không hay như thế, lần này về nước có lẽ là một quyết định đúng đắn. Một lúc sau Jung bỏ đi để mình Ryan ngồi đó ánh mắt có chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng hiểu ra khi nhìn về hướng Jung đang đi tới.
Khi đẩy cửa ra Jung không thấy Key ở trong phòng trong căn phòng rộng rãi, thoải mái. Phòng chỉ bật mỗi chiếc đèn ngủ đầu giường phát ra ánh sáng cô đơn. Trong vườn yên tĩnh, vài cành cây đón gió lay động nhẹ nhàng, mang đến cảm giác mát mẻ dịu nhẹ và hương thơm tự nhiên.
Bầu trời về đêm lộ ra vầng trăng lưỡi liềm như khuôn mặt mỉm cười ngượng ngùng, đem ánh trăng nhẹ nhàng chiếu sáng trên bóng lưng vạm vỡ vững chắc kia. Jung ngồi xuống dựa nhẹ vào bờ vai của anh chầm chậm tận hưởng cảm giác yên bình hiếm hoi
Ngay khi nghe thấy tiếng mở cửa, Key đã chậm rãi quay đầu lại, không nói gì, chỉ nhìn Jung mỉm cười. Người đàn ông này luôn có thể làm cho cô cảm thấy ấm áp, được an ủi, cho đến giờ, Jung phát hiện ra mình thật sự không thể rời xa anh. Tay Key nhẹ nhàng vuốt vuốt bàn tay cô, anh biết hôm nay cô đã trải qua những gì nhưng nếu cô không nói thì anh cũng không hỏi. Jung nghĩ lại những gì cô đã trải qua buổi sáng hôm nay khi cô đi thăm quan một chi nhánh của công ty, lúc về cô có ghé qua ngân hàng bàn chút công việc nhưng vừa đi ra ngoài thì cô bỗng chết lặng
- Tất cả đứng yên quỳ hết xuống – một tên bịt mặt cầm súng đang chỉ đạo một tên khác vơ vét tiền
Jung chợt cảm thấy một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình, cô ngước lên thì thấy Yunho đang đứng lẫn trong đám đông gần đó. Sao anh lại ở đây , đó là tất cả những gì cô nghĩ được đến thời điểm đó.
- Cô kia tới đây- tên trùm chỉ vào Jung, anh ta nhận thấy rằng ở đây cô ăn mặc khá sang trọng lại là con gái nên nhất định bắt cô làm con tin
Trái tim Jung đập thình thịch đang run rẩy đi tới thì một bóng lưng chặn ra trước mặt. Yunho không biết lúc nào đã đứng trước mặt cô.
- Người anh em, chúng ta thương lượng tý được không? Sao phải bắt nạt một người phụ nữ thế, bắt tôi thay được không? Tôi là tổng giám đốc ở đây, có giá trị hơn cô ta nhiều? Thế nào?
Tự dưng thấy Yunho xuất hiện trước mặt tên cướp đổ cả mồ hôi lạnh, lớn giọng rít bảo đồng thời kéo Jung lại chặn họng uy hiếp cô, hành động của hắn quá nhanh Yunho không kịp kéo cô lại
- Đừng có nhúc nhích! Cậu mà còn bước thêm một bước là tôi nổ súng đấy!!
Yunho chẳng thèm để ý, tiếp tục tiến thêm một bước về phía trước
- Thôi nào, bỏ cô ấy ra tôi thay cô ấy là được mà
Mỗi bước đi đều khiến tim của tất cả mọi người có mặt ở đó một lần run lên, như thể là có sấm sét bùng nổ trong lòng họ. Mỗi khi Yunho bước một bước, tim của mọi người lại run rẩy một hồi, Jung cũng vậy. Cổ họng cô đắng ngắt, trong lòng tự trách mình bao nhiêu nếu hôm nay có Sam hoăc Key đi cùng thì chắc sẽ không đến bước này làm hại Yunho, nhỡ tên cướp nổ súng thì làm sao
- Anh đừng lại đây – Jung run run cất tiếng
Lúc này bên ngoài tiếng còi cảnh sát vang lên, hóa ra trong lúc 2 bên rằng co thì nhân viên đã bấm còi báo động. Cảnh sát đã đến và bao vây thật nhanh lúc này nó không khác thì một quả thuốc nổ ném vào đám đông, tên cướp mất hết lý trí, hắn siết chặt Jung hơn, cô mặt đã tái đi, còn Yunho trước mặt thì mồ hôi không ngừng đổ ra ướt hết sau lưng áo nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười bình thản. Anh khẽ nháy mắt với một người đứng phía sau tên cướp.
Thấy ánh mắt Yunho lộ vẻ khác lạ đã khiến tên cướp chú ý nhưng không kịp nữa rồi, ngay khi cảnh sát chuẩn bị tiến vào thì một gọng kìm đã tiến tới cướp khẩu súng của hắn, Max Changmin nhanh chóng khống chế tên cướp khiến Jung ngã xuống trước mặt theo quán tính. Cô ngã vào lòng Yunho, một mùi hương quen thuộc sộc nào mũi cô khiến cô cảm giác yên tâm hơn nhưng cũng nhanh chóng ngất đi vì sợ hãi
- Rắc!!
Âm thanh xương cốt bị gãy vang lên, tên cướp rống lên đau đớn, vị trí hai cánh tay trên bả vai lệch đi! Nhưng không ai thương xót y, cả đám cướp đã bị bắt gọn. Yunho giận dữ khiến không ai dám lại gần, cảnh sát cũng không dám tới đòi lời khai, tất cả đã có Changmin giúp hoàn thành các câu hỏi từ phía cảnh sát.
Key ở nhà đang ngồi trong phòng thì anh bỗng cảm thấy trong người vô cùng khó chịu. Trong lòng anh xuất hiện một nỗi bất an không hiểu được, lòng bàn tay thấm mồ hôi, thần kinh căng thẳng, mỗi bước đi khủng hoảng trong lòng ít nhiều lan tỏa. Cái cảm giác này thật khó chịu như bóp ngạt trái tim anh.
***
Ở một nơi khác trong phòng hóa trang, Ryan đang đọc kịch bản. Kể từ ngày vô tình gặp nhau ở bữa tiệc tới nay đã 2 tháng Ryan vẫn bình thản như cũ nhưng ai biết được trong lòng cô vẫn đang dậy sóng đau đớn từng đợt
Đối với tất cả những việc Ryan làm, Jin đều biết hết. Trên thế giới này, chỉ có 3 người hoàn toàn hiểu được cô đó là Jin, Jung và Sam và cũng chỉ trước những người này cô mới hoàn toàn buông thả chính mình, biểu lộ bản chất thật của cô. Còn có một người nữa mà cô không muốn nhắc tới đó là JB nhưng đó đã là quá khứ rồi
- Hôm nay cậu có phải tham gia dạ tiệc nào không? Nana đi vào phòng trang điểm của Ryan mỉm cười hỏi
“Mình không biết. Tiệc tùng thì nhiều lắm, trừ phi là vô cùng quan trọng nếu không thì mình đều không cần biết.” Ryan nhún vai bất cần, một vẫn đang cắm cúi đọc tờ báo trước mặt
- “Quan hệ của cậu và Jin thế nào rồi , 2 người không chịu làm lành à?” Nana quan tâm hỏi.
Sắc mặt Ryan tối sầm lại , cô không lên tiếng tay ra hiệu cho chuyên viên trang điểm làm nhanh hơn. Một lúc sau cô tiến đến sô pha phía sau thoải mái dựa vào thành ghế, hai chân duỗi thẳng ra nằm xuống, chiếc ghế sô pha mềm mại làm cô thư giãn nhắm mắt lại nhưng vẫn không trả lời câu hỏi của Nana
Nana chỉ thầm than trong lòng rồi thầm nghĩ cứ để cô ấy ngủ trong chốc lát. Cô cần báo chuyện này với Jin có lẽ cậu ấy đang nóng ruột đợi điện thoại của cô. Khi Nana vừa đi khỏi thì Ryan lại mở mắt ra. Cô lẩm bẩm điều gì không rõ rồi lại nhắm mắt lại.
***
Khi mà nghe điện thoại của Nana, Jin lại lâm vào trầm tư, cô gái nhỏ của anh lại như vậy rồi, đã lâu thế rồi mà cô vẫn chưa chịu bình tĩnh lại ư? Có phải cách này của anh là sai lầm không? Anh chỉ không muốn cô phải chịu bất kỳ tổn thương nào từ phía mẹ anh và gia đình Iu. Anh chỉ muốn giải quyết xong mọi việc sẽ giải thích cho cô để cô không còn hiểu lầm nữa.
Nhưng sao sự việc ngày càng xấu đi, nó đã dần dần vượt qua tầm kiểm soát của anh. Jin lo lắng nhìn chằm chằm chiếc điện thoại, trên màn hình là một người con gái cười thật tươi, đôi mắt sáng lấp lánh, lấp lánh đầy hạnh phúc.
Iu và HaeSung gặp nhau ở đài truyền hình, 2 người vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ thì bắt gặp Ryan và Nana cũng đang đi tới
Vẻ mặt Ryan trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, giống như có một tầng sương lạnh bao phủ, ánh mắt nhìn thẳng 2 người phía trước. Ánh mắt cô thản nhiên, giọng nói lạnh như băng
- Oh lâu rồi không gặp, 2 người vẫn khỏe chứ vị hôn thê của Jin và bạn thân yêu HaeSung
Ryan nhấn mạnh từ vị hôn thê và bạn thân yêu, ngữ khí châm chọc thể hiện ra rõ ràng không chút che dấu. Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người xung quanh không ai lên tiếng, chỉ thấy Iu không hề e dè nhìn mọi người rồi bỗng dưng mỉm cười thật xinh tươi:
- Chị Ryan, cũng lâu không gặp chị rồi, em vẫn khỏe còn chị thì sao, chị có vẻ gầy đi nhiều đó không biết chị có thể chia sẻ cho em chút bí quyết không? Jin oppa nói là dạo này em mũm mĩm quá dù anh ấy thích nhưng em cũng muốn giảm cân đây
Ryan ngạc nhiên nhìn cô gái nhỏ trước mặt, trước đây mỗi lần cô châm chọc chẳng phải cô ta sẽ trốn sau lưng người khác sau đó tố cáo cô hay sao . Sao lần này lại chủ động khiêu chiến với cô vậy, cô ta không biết rằng cô ta đang đổ thêm dầu vào lửa hay sao. Ryan mỉm cười đáp lời
- Em rất thú vị đó mới vài ngày không gặp đã chín chẵn hơn nhiều rồi.
- Đâu có, là em vẫn thế thôi chỉ là chị Ryan thay đổi rồi nên mới thấy thế
“Chúng ta đừng nói chuyện nhàm chán đó nữa! Nào, chúng ta đang chắn đường mọi người đó” HaeSung vừa nói vừa nhìn Ryan và Nana, đôi môi ánh lên nét cười. Cô nói xong, mọi người đều chậm rãi tản ra, Iu và cô cũng đi về phía sau sân khấu trong nháy mắt chỉ còn lại Ryan và Nana đừng đó
- Cậu đừng trẻ con như vậy mà, kệ bọn họ đi, chúng ta đi nào
Ryan mím chặt môi, cô lạnh lùng bước đi. Khi hai người rời đi, IU bất giác thở dài nhẹ nhõm, sự tồn tại mạnh mẽ của Ryan là một loại cảm giác mà cô chưa từng trải qua. Tốt nhất là tạo một ít khoảng cách với người đó, nếu hôm nay không đi cùng HaeSung thì cô nhất định không dám nói thế. Giờ cô nghĩ lại vẫn thấy sợ, lòng bàn tay toàn mồ hôi.
Ryan hôm nay tới nhà Yunho một mình, cô cảm thấy nhớ nơi này nơi có một người luôn chờ đợi cô, nơi này là nhà của cô, là nhà của cô. Ryan nhắm mắt lại đứng trước phòng cô, căn phòng vốn luôn dành cho cô bao năm nay trong khi người giúp việc đang chạy đi tìm bà chủ báo tin vui cô chủ đã quay trở lại.
Bất kể là người lớn hay trẻ con, trong lòng đều ẩn chứa một nơi chốn yếu mềm, đợi chờ một thời khắc có một người che chở. Sam đi cùng Ryan nhưng anh không tiến vào cùng cô, anh đứng bên ngoài nhìn cô.
Đôi lúc, Sam cảm thấy có lẽ kiếp trước anh đã quen biết với Ryan, thế nên ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô khóc trong bệnh viện, anh đã thấy hết sức đau lòng. Anh cảm thấy đương nhiên mình phải chăm sóc cho người con gái này, người em gái của anh. Anh trước nay anh luôn chăm chút, bảo vệ cô cẩn thận. Anh không nghĩ rằng ở bên cạnh cô là sự trói buộc, không có Soo bắt anh hứa hẹn thì có lẽ anh cũng không nỡ để lại cô một mình, nên khi Soo ra đi anh cũng đã từng muốn đi theo cô nhưng anh không thể, anh cũng chưa từng hối hận vì đã bỏ tất cả để ở bên cô nhưng anh hối hận mình không thể làm theo lời hứa của anh và Soo ở bên cô cả đời. Cô có cuộc đời của cô anh chỉ có thể ở bên cạnh dõi theo, làm chỗ dựa cho cô những lúc cô yếu đuối nhất nhưng anh…anh….có lẽ khi nào cô tìm được hạnh phúc của riêng mình thì lúc đó cũng là lúc anh rời đi. Đi đến một nơi nào đó chỉ có mình anh mà thôi.
Bà Park đang ngồi nhìn những bức ảnh hồi nhỏ của Ryan và Yunho, những bức ảnh hiếm hoi còn lại trước khi cô bị bắt cóc. Bà vuốt ve tấm ảnh 2 anh em chụp chung, Ryan 5 tuổi cười toe toét trong khi Yunho cố ưỡn ngực ra vẻ mình là anh lớn. Gần đây Yunho càng lúc càng lạ, anh cười nhiều hơn thế nhưg chỉ có người làm cha làm mẹ mới hiểu, đằng sau nụ cười của anh có một khoảng lặng không ai nhìn thấy được, anh càng chỉn chu, hoàn hảo, người ta càng không biết anh đang nghĩ gì. Nếu như Yunho của 6 năm về trước chỉ có một chút nổi loạn thì giờ đây anh càng ngày càng bí ẩn, đôi khi như muốn bộc phát tất cả nhưng cố kìm nén lại tất cả đều liên quan tới Jung.
Bà hiểu con trai bà nhưng bà cũng không có cách nào giúp anh được, ba mẹ chỉ có thể làm chỗ dựa cho con cái ở phía sau chứ không thể song hành cùng. Bà Park đang chìm đắm trong những suy nghĩ riêng thì biết tin Ryan tới, bà nhanh chóng tới bên cô, quyển abum đặt trên ghế chầm chậm bị gió thổi lật loạt soạt tới một trang bên trong đó có bức ảnh gia đình chụp mấy năm trước khi tết đến. Yunho và HaeSung nắm chặt tay nhau cười hạnh phúc, cả 2 gia đình chụp chung một tấm làm kỷ niệm
Yunho cũng đang ngồi trên ghế, anh vừa nhận điện thoại của HaeSung nói rằng cô sẽ tới, còn đưa theo một người bạn nữa. Anh nhớ lại dáng vẻ của Jung hôm nay.
Cô đang ngồi trên giường để bác sỹ kiểm tra khuôn mặt tỏ vẻ cau có vì cô không muốn tới đây nhưng bị ai đó ép đi, cô nhìn sang bên cạnh thấy Yunho đang cau mày nói chuyện với bác sỹ. Đôi lông mày của anh dần dãn ra khi nói chuyện. Anh vẫn thế, vẫn có thói quen chau mày mỗi khi lo lắng, anh vẫn như thế
Jung bỗng giật mình thu hồi ánh mắt lại nhưng mà Yunho vẫn biết, đôi môi anh khẽ nhếch lên, dù đang nói chuyện nhưng anh chưa lúc nào dời sự chú ý của mình khỏi Jung. Anh thấy cô nhìn anh rồi lại tủm tỉm cười thì anh biết rằng cô đã tha thứ cho anh, dù chỉ một chút thôi thì anh cũng vô cùng hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com