Chap 24
-Cô…không nhớ gì sao?
Anh hoảng hốt nhìn cô gái trước mặt mình đang ôm đầu đau đớn nhớ lại những kí ức lúc trước.Nhưng có vẻ nó là điều không thể
-Không,tôi không nhớ gì hết
Ji nhìn anh bằng ánh mắt như cầu xin một điều gì đó.Một lí do ư?Một lí do vì sao cô lại ở đây và tại sao cô lại không nhớ một điều gì hết?Bản thân cô là ai?
-Oppa bác sĩ đến rồi
Sulli chạy vào theo sau cô là một vị bác sĩ và hai cô ý tá.Anh và Sulli được mời ra ngoài để họ kiểm tra tình trạng của Ji Yeon
Sauk hi kiểm tra tình trạng của cô,mọi người nhanh chóng rời phòng.Anh và Sulli cũng im lặng chờ câu trả lời
-Cái gì?Mất trí nhớ
Sulli hét lên trong bất ngờ sau lời nói của vị bác sĩ già.Anh cũng đã đoán được điều này
-Vâng,theo chúng tôi đoán thì trước khi bị tai nạn cô ấy đã chịu một đả kích gì đó khiến cho hệ thần kinh của cô ấy không ổn định,và thêm vào đó là sự va chạm vào đầu khá mạnh nên dẫn đến tình trạng mất trí nhớ_Vị bác sĩ lật lật tờ giấy từ từ giải thích
-Vậy..có cách nào khiến cô ấy nhớ lại không_Anh nhẹ nhàng hỏi
-Cái đó phải tuỳ thuộc vào cô ấy có muốn nhớ lại nó hay không.Cái này chúng tôi cũng hết cách rồi thưa cậu
-Vậy là không còn cách nào khác à
Anh nhìn vị bác sĩ ngao ngán,vị bác sĩ già ấy chỉ biết lắc đầu.Anh cũng thở dài theo cái lắc đầu ấy.
Quay trở vào phòng,thấy trên chiếc giường trắng kia có một cô gái đang ngu ngơ nhìn mình,anh bỗng nhói lòng
-Oppa à,chúng ta làm gì bây giờ
Sulli lúc này đã leo tọt lên giường ngồi cùng Ji Yeon,cô nhìn Ji Yeon không chớp mắt từ trên xuống khiến cho Ji không khỏi thắc mắc
-Bộ mặt tôi có gì à_Ji lấy tay sờ mặt mình
-À không không,tại cô đẹp quá nhìn thích ghê_Sulli trả lời tỉnh bơ
Sulli làm một vài động tác dễ thương khiến Ji Yeon bật cười,cả 2 nói chuyện như đã quen biết nhau từ lâu lắm vậy,mặc dù họ chưa từng một lần gặp mặt nhau
-Oppa à,sao anh không nói gì hết vậy
Sulli quay qua chàng trai đang ngồi im nhìn 2 người nói chuyện.Lúc này Ji Yeon mới để ý đến anh chàng.“Hoàn hảo” là từ mà cô có thể diễn tả anh.Anh toát ra một cái gì đó rất thu hút cô.Nhìn sâu vào đôi mắt ấy,cô thấy có gì đó rất thân quen.Một vài hình ảnh hiện ra trong đầu cô.Một đôi mắt
-A
Ji Yeon ôm đầu la lên,đầu cô đau lắm,cái hình ảnh ấy hiện lên khiến đầu cô như muốn nổ tung ra vậy.Chỉ có đôi mắt ấy thôi,nhưng cô vẫn không thể nhớ được gì
-Cô không sao chứ
Anh nhanh chóng bước lại gần xem xét cô,trên mặt thể hiện một sự quan tâm chân thành.Chính Sulli cũng ngạc nhiên khi anh lại có biểu hiện như vậy
-Oppa,anh lạ lắm đấy.Trước đây có thấy anh quan tâm đến ai đâu
-À,..Ờ thì cũng tại chúng ta mà cô ấy mới như vậy nên cũng phải quan tâm chứ
-Thật không đấy
Sulli quay qua nhìn anh dò xét,anh thì quay mặt đi để tránh cái ánh mắt ấy của cô em tinh quái.Còn Ji thì ngồi cười khúc khích với tình cảm của 2 anh em
-À,mà quên nữa.Tôi tên là Choi Sulli,cô có thể gọi tôi là Sulli_Sulli vừa cười vừa giới thiệu mình
-À,Sulli,rất vui được biết cô.Xin lỗi nhưng tôi không nhớ tên mình là gì cả_Ji Yeon trả lời với ánh mắt buồn
-Ryan
Sulli bỗng nói lên một cái tên khiến cho cả anh và Ji Yeon giật mình.Lại cái cảm giác thân quen ấy.
-Em biết cô ấy à_Anh nhìn Sulli ngạc nhiên
-Không,hôm trước lúc đưa cô ấy vào bệnh viện em thấy phía sau vai của cô ấy có một hình xăm chữ Ryan nên em nói vậy thôi
Ji Yeon cũng đưa tay sờ vào vai mình.Xăm sao.Cô có một hình xăm sao.Tại sao cô lại không thể nhớ được gì thế này
-Tôi thật sự xin lỗi đã làm phiền 2 người,khi khoẻ lại tôi sẽ…
-Cô không cần làm gì đâu,lỗi cũng tại chúng tôi mà.Nếu cô muốn có thể ở lại nhà của chúng tôi đến khi có thể nhớ lại mọi chuyện
Anh lên tiếng,một giọng nói trầm ấm khiến tim cô khẽ rộn nhịp.Sulli thì nhảy cẩng lên vì vui mừng.Cô cũng cảm thấy rất quý Ji Yeon,một thứ tình cảm kì lạ
-Yeah!!!!!Oppa là nhất
Sulli bay lại ôm chầm lấy ông anh của mình cười toe toét,anh cũng giả vờ giận dỗi đẩy cô ra nhưng không được
-Vậy chúng ta có thể ở cùng nhau rồi.Em gọi unnie là Ryan nhé
-Unnie?
-Vâng,vì em chỉ mới 20 thôi.Gọi unnie là đúng rồi ạ
-Này này em nói thế chẳng khác nào nói cô ấy già hơn em
Anh cãi lại,nhưng nhìn thế nào đi nữa thì đúng thật là Sulli chỉ là một đứa trẻ trong mắt của anh.Còn cô,với cái vẻ bề ngoài mạnh mẽ ấy anh thật sự không hiểu được cô là người như thế nào.Mạnh mẽ hay yếu đuối.Đâu mới là con người thật của cô
-Ok,quyết định vậy đi,hihi
Rồi cô ôm chầm lấy Ji Yeon,nhưng có lẽ quá phấn khích nên cô hơi mạnh tay làm động vết thương của Ji Yeon khiến cô khẽ nhăn mặt nhưng vẫn nở nụ cười.Anh thấy thế liền đi đến kéo cô em quá khích của mình và bắt đi mua đồ.Sulli bực mình dậm chân bịch bịch đi.Trong phòng lúc này chỉ còn có anh và cô
-Xin lỗi,em tôi là như vậy đấy.Cô thông cảm_Anh nhẹ nhàng
-Không sao,tôi thích Sulli như vậy.
-À,tôi là NichKhun,cô cũng có thể gọi tôi là Khun
-Khun à,như vậy được không_Cô nhìn anh ngại ngùng
-Tôi thích như vậy.Tôi vừa về Hàn,còn em gái tôi thì chỉ mới về 2 năm nên còn nhiều thứ chưa biết.
-Tôi bây giờ cũng đâu khác gì người từ phương khác đến đây đâu chứ,cả mình là ai tôi cũng không nhớ được
Cô buồn trả lời anh,cái đôi mắt ấy như sắp ngấn lệ.Anh chỉ biết ngồi đó nhin cô.Lòng có chút xót xa.Anh thật sự bị cô thu hút mất rồi
-Cô cứ yên tâm mà nhớ lại,chúng tôi sẽ chăm sóc cho cô
Anh bước đến đặt tay lên vai của cô.Thoáng ngạc nhiên vì cái hành động ấy,nhưng sao cô cảm thấy nó lại ấm áp đến lạ thường như vậy.Một cảm giác kì lạ
-Cảm ơn anh,Khun
-Không có gì,đó là việc tôi cần phải làm mà Ryan
Anh nhẹ cười,căn phòng bây giờ như một bức tranh tuyệt đẹp.Chàng trai cứ như một thiên thần hộ mệnh đang cười nói vui vẻ với một cô gái cần sự bảo vệ từ thần hộ mệnh ấy.Nụ cười của họ toả sáng ấm áp khiến cho người nhìn vào ai cũng phải ghen tị
Lúc đó Sulli cũng chạy bạch bạch về,thở hổn hển,Sulli thật sự là một cô gái cá tính nhưng không có gì là quậy phá cả.Mà chỉ là sự trẻ con đáng yêu.Ji Yeon thật sự không biết đượ trước kia mình đã làm gì,cuộc sống của mình ra sao.Hạnh phúc hay đau khổ?Nhưng bây giờ có lẽ cô sắp bắt đầu một cuộc sống mới,với những con người mà mình không hề quen biết.Sống với một con người khác với cái tên Ryan.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com