Chap 30
Về đến nhà,Ji Yeon gạt đi những giọt nước mắt đang còn đọng lại.Sau khi cô từ chối để 2 người chị mình đưa vào trong nhà.Cô sợ họ lo lắng cho mình.Lúc này họ thật sự không biết phải làm gì để giúp cô cả.Nhìn cái bóng dáng bé nhỏ kia đang từ từ khuất vào ngôi biệt thự ấy,có một chàng trai chạy ra đỡ cô vào với vẻ mặt hốt hoảng và lo lắng hơn cả 2 người.Trong lòng họ lại mang một tâm trạng khác.Im lặng,không gian trong xe lúc này thật sự im lặng.
- Em thấy NichKhun có vẻ thật lòng với Ji Yeon_HyoMin vừa nhìn qua ô cửa kính vừa nói với một giọng nói buồn
- Không ngờ William lại đến đó.Lúc này unnie chỉ muốn con bé quên hết mọi thứ về cậu ấy,chỉ muốn con bé không còn phải mang đau khổ như vậy nữa.
Eun Jung ngã đầu vào ghế nhẹ nhàng nói.Cô biết là nói những lời này sẽ rất ích kỉ và bất công với William.Nhưng những gì cô mong muốn điều chỉ muốn tốt cho Ji Yeon mà thôi.
HyoMin cũng ngã đầu vào cửa kính,cô hiểu chứ.Cái nỗi lòng của người chị thân yêu này cô hiểu chứ bởi vì cô cũng mong muốn như vậy.Chi muốn mọi người được hạnh phúc mà thôi.Và nhất là cô em gái tưởng chừng như rất mạnh mẽ kia nhưng thật ra lại mỏng manh dễ vỡ như thuỷ tinh vậy,chỉ cần một tác động nhỏ thôi cũng khiến cô vỡ ra từng mảnh.Thật sự không thể nào không lo lắng cho cô được.
- Em sao thế,không khoẻ ở đâu à?
Anh vừa thấy cô về đã nở nụ cười,nhưng khi thấy sắc mặt không còn hồng hào của cô mà thay bằng khuôn mặt thất thần và đôi mắt còn đỏ hoe kia thì nụ cười của anh liền tắt đi.
- Không sao,em mệt tí thôi
Cô cố ngượng cười trả lời anh,nhưng nụ cười ấy thì làm sao qua khỏi mắt anh.Nhìn sang Sulli như muốn cô cho anh một lời giải thích thì chỉ nhận được một cái lắc đầu chán nản.Bởi vì chính cô cũng không biết chuyện gì đang diễn ra.Chỉ biết là Ji Yeon đang rất đau.
- Khun à,em mệt rồi,em lên phòng trước
Ji Yeon gạt tay anh ra và chạy lên phòng.Đóng sầm cửa lại,cô ngồi xuống cạnh giường mình.Những giọt nước mắt lại bắt đầu rơi
“Tại sao em lại cứ nhớ về anh để rồi lại phải đau như vậy”_Ji Yeon pov’s
“Cạnh”
Tiếng mở cửa vang lên nhẹ nhàng,anh bước vào nhìn cô đang khóc tim anh lại nhói đau.Anh ôm lấy đầu cô áp vào vai của mình.Cô vẫn cứ im lặng mà khóc
- Cứ khóc đi,đừng tỏ ra mạnh mẽ nữa.Đừng quên là em luôn có một đôi vai sẵn sàng để em tựa vào.
Anh vẫn cứ như thế,nhẹ nhàng và ấm áp.Cô càng khóc nhiều hơn,khóc to hơn nữa.Cô luôn cố tỏ ra mạnh mẽ để khiến mọi người yên tâm.Nhưng sao mỗi khi ở bên cạnh anh là cô lại thấy mình như bị anh nhìn thấu vậy.Yếu đuối đến lạ thường. Càng cố tỏ ra mạnh mẽ thì cô lại cảm thấy mình càng yếu đuối đến như vậy.Đến cả những giọt nước mắt của mình còn không ngăn lại được thì làm sao mà tỏ ra mạnh mẽ trước mặt người khác kia chứ.
Sau một hồi cô cũng ngưng khóc,mi mắt cô cũng đã khép lại từ lúc nào.Anh cẩn thận bế cô lên giường.Dùng tay quệt nhẹ những giọt nước mắt còn đọng lại kia,anh khẽ thở dài.Ngồi xuống vuốt nhẹ mái tóc cô
- Dù em chỉ xem anh như một người anh trai,nhưng anh vẫn yêu em,thấy em đau như vậy anh cũng rất đau
Cứ ngỡ những lời nói đó chỉ mình anh nghe.Nhưng thật ra cô vẫn chưa ngủ,đôi mắt ấy chỉ nhắm lại để xua đi những hình ảnh về người con trai ấy.Lúc này nước mắt lại rơi,không phải vì người con trai ấy mà là vì anh.Cô cảm thấy mình thật sự không xứng đáng với tình cảm mà anh giành cho cô.
“Em xin lỗi anh Khun à,anh quá tốt còn em thì hoàn toàn không xứng đáng”_Ji Yeon pov’s
a ra yo
(Em biết….)
nal sa rang ha nun ji
(Biết rằng anh yêu em nhiều lắm…)
da a ra yo
(Và em cũng biết…)
ol ma na a pul ji
(Biết rằng anh đã đau đớn đến nhường nào)
mi a ne yo
(Em xin lỗi…)
nol ja gun ga sum so ge nun
(Nhưng trong trái tim nhỏ nhen ích kỷ này)
gu de mo mul go shi om ne yo
(Đã không còn khoảng trống nào dành cho anh nữa rồi)
(I Know- So Yeon,YangPa,Lee BoRam)
Cô chìm vào giấc ngủ trong sự mệt mỏi,hôm nay cô đã phải khóc quá nhiều rồi.Từ bây giờ cô sẽ bắt đầu quên anh đi như những gì hôm nay cô đã làm.Anh và cô sẽ như người xa lạ.
Nhưng mọi chuyện không hề dễ dàng như cô nghĩ,đã một tuần trôi qua ngày nào anh cũng đến tìm cô.Kể cả ở nhà lẫn công ty.Anh không hề có ý chán nản hay thất vọng.Anh quyết định sẽ làm cho cô nhớ lại anh là ai.
Sáng sớm,cô đang tản bộ trên đường sau khi được NichKhun bắt ép ở nhà không cho đi làm.Sulli lại có hẹn với MinHo,2 người này cứ lại gần là cãi nhau nhưng có vẻ như càng ngày lại càng thân nhau hơn,hay nói cách khác là yêu nhau hơn.Họ có rủ cô đi cùng nhưng cô từ chối vì không muốn làm kì đà cản trở họ.
Shopping,vẫn là lựa chọn hàng đầu của cô.Mỗi khi buồn hay vui cô điều đi shopping.Cô gọi cho một người
- Anyoung~ unnie,em cần người đi shopping_Ji Yeon nói bằng giọng dễ thương nhất
- Ok,unnie đến ngay_HyoMin nhanh chóng đồng ý
Nở nụ cười,cô ung dung đứng trước trung tâm mua sắm.Với mái tóc dài xoăn nhẹ cùng với dáng người thanh mảnh và khuôn mặt xinh đẹp,cô đã thu hút không ít ánh nhìn và nhất là những chàng trai.Một bàn tay đặt lên vai cô,cô quay sang cười,HyoMin đã đến ?
- Unnie trễ quá…vậy..
- Là anh sao.Tại sao anh lại ở đây?_Giọng nói cô bỗng khác đi
Không phải HyoMin,mà là anh.Anh đang đứng trước mặt cô,vẫn là nụ cười tươi ấm áp đó.Hôm nay anh cũng ăn mặc rất đơn giản nhưng vẫn không thể không thu hút những cái nhìn kia.
- HyoMin unnie bảo đang bận nên nhờ anh đi shopping với em_Anh vui vẻ giải thích
- Không cần,tôi có thể tự đi.Xin lỗi đã làm phiền anh
Rồi Ji Yeon nhanh chóng bước đi nhưng anh đã kịp giữ tay cô lại.Kéo cô vào người,cô có thể cảm nhận được mùi nước hoa cùng hơi thở mạnh mẽ của anh,tim cô lúc này đập rất mạnh.Vội vàng đẩy anh ra và quay mặt đi,cô sợ nếu như cứ tiếp tục gần anh như thế này thì vai diễn của cô sẽ hoàn toàn NG mất.
- Anh…anh làm gì thế,anh về đi
- Why?Anh cũng muốn mua đồ mà_Anh cứng đầu không chịu đi
- Nhưng tôi không muốn đi cùng anh_Cô nổi giận mà dậm chân bịch bịch
- Thì em cứ mua đi anh không làm phiền đâu
Anh cười trước tính cách không thay đổi gì của cô.Cô đẩy anh đi nhưng vô ích với cái cơ thể khoẻ mạnh kia,hết cách cô đành bỏ đi một mạch để lại anh ngoài sau với nụ cười đắc chí
- Tôi mặc kệ anh
“Em sẽ phải nhớ lại anh thôi.Nếu không nhớ lại anh sẽ khiến em yêu anh một lần nữa”_William pov’s
Cả hai bước vào khu mua sắm,nữ đi trước mặt hầm hầm còn nam đi sau lại nở nụ cười mãn nguyện khiến mọi người không thể nhịn cười.Cô đi thẳng vào shop bán giầy,anh cũng đi vào theo.Cô chọn món nào là anh cũng chọn món đó.Cô đi anh cũng đi khiến mấy người bán hàng phải cực khổ nhịn cười
- Yah!Sao anh theo tôi hoài thế_Ji Yeon phát cáu với anh chàng
- Ơ,anh đâu có theo em.Tại anh cũng thích đôi đó mà_Anh giả vờ
- Vậy anh cũng thích giầy cao gót à
Ji Yeon chỉ vào đôi giày anh đang cầm,anh cũng ngơ ngác nhìn xuống thứ mình đang cầm trên tay rồi tự động đỏ mặt gãi đầu.Nãy giờ cô chỉ chọn những đôi giày thể thao thôi,nào ngờ cô chuyển sang chọn giầy cao gót,còn anh mãi nhìn cô nên cầm luôn đôi giày cao gót màu đỏ chót đính những viên đá lấp lánh kia.
- Ờ…ờ..tại…tại.._Anh không nói nên lời mặt vẫn tiếp tục đỏ
Cô cùng các nhân viên ở đó nhịn không nổi liền phá lên cười,anh thì chỉ biết cười ngượng,cô vừa cười vừa ngồi xuống thử đôi giầy vừa chọn.Bỗng anh bước lại ngồi xuống cạnh chân cô
- Tại vì cô gái của anh thích đôi này
Anh nói rồi đỡ chân cô lên rồi mang đôi giầy vào,hành động của anh khiến cô bất ngờ và một tiếng ồ vang lên của những người nhân viên bán hàng.Mang vào chân cô khiến cho đôi giầy càng thêm đẹp,anh cười mãn nguyện trong khi cô đỏ hết cả mặt
- Ai…ai…ai là người con gái của anh hả_Cô đứng dậy cởi bỏ đôi giầy ra
Bước thật nhanh để che đi khuôn mặt của mình.Tại sao anh lại làm như vậy,anh càng làm vậy thì cô sẽ không thể nào quên anh được mà chỉ càng muốn yêu anh hơn thôi.Còn anh thì ung dung tính tiền những đôi mà cô đã chọn rồi xách một đống mà đi.Nơi tiếp theo chính là shop quần áo
Cô vẫn như vậy,cứ lặng lẽ lựa chọn mặc kệ anh.Anh thì cứ nhìn những món đồ khác có vẻ như cũng muốn mua nhưng lại cứ nhìn cô rồi lại thôi.Cô thấy vậy liền chọn một chiếc áo sơ mi đen đưa cho anh
- Nè,thử đi,màu yêu thích của anh đấy
- Em nhớ anh thích màu đen sao_Anh cười rạng rỡ
Chợt nhận ra có lẽ mình đã quá vô tư để lộ rồi,cô thoáng giật mình nhưng với cái tài diễn xuất kia thì cô nhanh chóng lấy lại vẻ mặt điền tĩnh.
- Không,chỉ vì thấy hợp với anh thôi
Rồi cô quay đi chọn đồ còn anh thì mặt thất vọng,nhưng anh cũng rất vui vì cô vẫn còn quan tâm anh.Chiếc áo này hôm nay thật có ý nghĩa biết bao.Cuối cùng cô và anh cũng ra về với một đống đồ trên tay anh.Cứ tưởng như hôm nay cô sẽ bỏ về sớm nhưng cái hứng mua sắm cứ nổi lên nên cô chìm ngập trong nó luôn và kéo cả anh theo.Đồ của anh hôm nay cũng chiếm gần phân nửa.Nhưng toàn là cô chọn cho thôi.Anh thật sự vui lắm
- Để anh đưa em về_William
- Thôi không cần,tôi gọi Nich..
- Chỉ đưa em về thôi cũng không được sao_Anh nói ánh mắt đượm buồn
Thấy vậy tim cô lại nhói lên.cô chỉ muốn chạy đến mà ôm anh thật chặt thôi.Nhưng lí trí của cô đã ngăn lại.Phải,cô và anh bây giờ chỉ là những người xa lạ mà thôi
- Được,anh có thể đưa tôi về,nhưng chỉ lần này thôi đấy
Cô nói nhưng ánh mắt cứ hướng về nơi xa xăm,không muốn nhìn thấy khuôn mặt đang mừng rỡ kia.Vì nếu nhìn chỉ khiến cô càng thêm đau lòng mà thôi.Anh nhanh chóng đi lấy xe.
Nhưng khi lên xe thì cả 2 lại không nói với nhau một lời.Đôi khi anh quay sang định nói chuyện với cô nhưng bị cô quay đi chỗ khác nên anh đành thôi.
- Em có muốn nghe kể chuyện không_Anh vẫn tập trung lái xe
- Chuyện gì_Vẫn nhìn ra cửa sổ
- Chuyện về người con gái anh yêu
Giọng nói anh lúc này dịu dàng một cách lạ thường.Nhưng tại sao cô lại không cảm nhận được cái dịu dàng đó,cứ giả vờ vô tâm
- Anh đã rất yêu một cô gái,một cô gái xinh đẹp,thông minh,ham ăn,ham ngủ,..nói chung là tật xấu cũng khá nhiều…
- ….._Vẫn tiếp tục im lặng
- …nhưng anh lại thấy những cái đó rất dễ thương và đôi lúc còn rất đáng yêu nữa.Tình yêu của bọn anh đã rất đẹp và hạnh phúc.Nhưng rồi đột nhiên cả 2 cùng trở về Hàn và có rất nhiều chuyện đã xảy ra
Anh vừa nói vừa quan sát khuôn mặt của cô để hi vọng nó có một chút gì đó thay đổi hay ngạc nhiên vì những điều anh vừa nói,nhưng anh lại thất vọng trước khuôn mặt không một chút bieru cảm nào của cô.
- Rồi bọn anh đã gặp một trắc trở,anh đã hiểu lầm cô ấy.Chỉ vì ghen tuông mà anh đã trách lầm cô ấy,cứ ngỡ là cô ấy không còn yêu mình nữa.Nhưng thật ra những điều cô ấy làm đều là vì anh.Vậy mà anh đã làm tổn thương cô ấy quá nặng,dù rằng việc ấy chỉ là hiểu lầm mà thôi.lúc ấy anh chỉ muốn mình đi chết đi,cô ấy đã bỏ đi,không một tung tích.Anh cứ ngỡ là mình đã mất cô ấy mãi mãi..
Lúc này cô đã phải cố gắng rất nhiều để điều khiển con tim mình không được rung động vì những lời nói của anh.Tại sao anh lại nói những chuyện này,tại sao lại kể lại cho cô những gì mà cô muốn quên đi kia chứ.Anh lại khiến tim cô đau.Câu truyện vẫn tiếp tục với cái giọng nói trầm ấm kia
- ..nhưng bây giờ anh đã tìm lại được cô ấy.Mặc dù cô ấy không nhớ ra anh là ai nhưng anh vẫn sẽ yêu cô ấy.Yêu thật nhiều,nhiều hơn cả trước kia nữa để bù đắp lại những gì đã gây ra cho cô ấy.Và anh sẽ cho cô ấy một cuộc sống mới với những hạnh phúc mới
Anh đã kết thúc câu truyện,cô lúc này chỉ thầm cười cho tình yêu của mình.Tại sao càng muốn quên lại càng yêu đến như vậy.Thật sự không thể nào có thể quên đi được
“Làm ơn,làm ơn hãy để em quên anh đi”_Ji Yeon pov’s
- Đến rồi,cảm ơn anh đã đưa tôi về
Cô nhanh chóng bỏ vào nhà để lại anh ngồi cười như một thằng điên trong xe vậy.Cười vì sự ngu ngốc của mình,anh đã làm tổn thương cô như vậy mà chỉ những lời nói này lại muốn cô nhớ lại mình hay sao.Anh có phải đã quá mơ mộng rồi hay không.
- Anh sẽ khiến em phải nhớ lại anh
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com