Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 38

Ánh nắng mờ nhạt nhẹ nhàng chíu vào mặt cô, khẽ xoay người, cô lười biếng cuộn mình vào trong chăn và tiếp tục giấc ngủ của mình. Tai cô chợt nghe tiếng mở cửa nhẹ và tiếng bước chân bì bạch vào phòng mặc dù biết người đó đã cố gắng bước đi nhẹ nhất có thể. Cô chợt mỉm cười và vẫn giả vờ như mình còn ngủ say.

  Mavin mở cửa bước vào để đánh thức mami của nó, bước vào phòng và thấy cô vẫn còn ngủ thì liền nhẹ nhàng bước đến bên giường cô. Leo lên giường và ngồi đó nhìn cô ngủ. Chợt Mavin lấy cái ngón tay bé xíu của mình và chọt chọt vào má của cô, miệng thì chu lên.

-  Mami hư quá, dậy còn trễ hơn Mavin.

Nghe xong câu nói ấy thì khoé miệng của cô hơi chuyển động nhưng vẫn cố gắng không bật dậy mà ôm thằng bé vào lòng. Cô vẫn tiếp tục giả vờ ngủ. Còn Mavin thì vẫn vô tử mà nghịch mặt của cô. Thằng nhóc đã chuyển sang nhéo hai má của cô.

-  Con dám nhéo mami à. - Mắt của cô vẫn nhắm nhưng lời nói ấy cất lên khiến thằng bé giật bắn mình.

-  Con đâu có. Tại con thấy có con gì trên mặt mami. - Vội vàng chối tội và kèm theo đó là cái hành động hoảng hốt của Mavin khiến cô bật cười mà ôm nó vào lòng.

-  Lần này mami tha cho đó. - Hôn nhẹ vào mái tóc của Mavin, cô thả thằng bé xuống giường và đứng dậy. Nhưng có vẻ cô đã quên là chân mình đang bị thương nên vừa bước xuống thì lại ngồi phịch xuống giường vì đau. Cô nhăn mặt khổ sở lê từng bước chân mà đi vào WC làm vệ sinh.

  Sau khi làm vệ sinh xong, cô lại một lần nữa cực khổ bước xuống lầu. Hôm nay cô ăn mặc rất thoải mái và đơn giản. Một chiếc quần short jean cùng một cái áo thun ngắn in hình một chú gấu dễ thương. Trông cô lúc này là một cô gái hồn nhiên, trẻ trung chứ không phải là một bà mẹ đã có một đứa con trai hơn 3 tuổi. Tuy chân cô bị đau những với cái tính không ngồi lì một chỗ được nên cô đi từ trên lầu xuống phòng khách, lại từ phòng khách đi vào bếp. Mở tủ lạnh và lấy cho mình một ly nước ép, cô đứng dựa người vào tủ mà nhìn xung quanh ngôi nhà. Không có ai ngoài cô và Mavin đang xem TV. Vợ chồng NichKhun đã bay sang Pháp từ sáng sớm, lúc cô đang ngủ say trong phòng. Nhưng họ không muốn đánh thức cô dậy vì nghĩ cô đã quá mệt nên cứ lặng lẽ đi.

  Cô bỗng cười thầm vì hai con người này, tuy là anh em trên cái danh nghĩa là kết nghĩa. Nhưng đối với cô, Khun là một người anh trai ruột thịt thân thiết. Không cùng máu mủ nhưng cả anh và cô đều quan tâm chăm sóc lẫn nhau, anh buồn thì cô an ủi, cô khóc thì anh ngồi kế bên đưa khăn giấy cho cô. Đối với cả cô và Khun, họ đã là anh em thật sự.

  Khẽ liếc xuống nhà bếp, cô định là sẽ làm một bữa sáng cho Mavin. Nhưng lúc này hai hàng chân mày của cô đang từ từ xô lại gần nhau. Nheo mắt nhìn cái bóng cao cao của ai đó đang lum khum tìm kiếm gì đó trong bếp nhà mình. Cô hoảng hốt vì nghĩ đó là ăn trộm, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh mà đi xông xông với cái chân cà nhắc vào nhà bếp vì cô đã nhận ra cái bóng này là ai.

-  Dậy rồi à. - Người đó lên tiếng.

-  Này, sao anh lại ở đây? - Cô dừng lại đứng cách người đó một khoảng mà chống tay hỏi. Người đó nghe tiếng của cô thì vẫn tỉnh như không mà tiếp tục công việc làm bữa sáng của mình.

-  Làm bữa sáng. - Đáp lại cô một câu cụt ngủn anh và tiếp tục chiên trứng.

-  Không cần, mời anh về cho. - Cô giơ tay về phía cửa nhằm bảo anh theo hướng đó mà đi, nhưng anh vẫn cứ ở lì đó.

-  Anh đã hứa với Khun là sẽ chăm sóc em, nên vì vậy anh có quyền ở đây. - Anh dừng công việc của mình lại khi đã hoàn thành món trứng chiên. Lúc đó Mavin cũng chạy vào.

-  Chú ơi có đồ ăn chưa? Con đói. - Nó giật giật ống quần của anh mà than, tay thì xoa xoa bụng.

-  Rồi rồi, chú xong rồi đây. - Anh nhấc bổng người Mavin lên mà đặt nó lên trên ghế, đưa cho thằng bé một dĩa thức ăn và một dĩa khác cho cô. Nhưng ai đó vẫn cứng đầu không chịu ăn buộc anh phải rút điện thoại ra mà gọi cho Vic. Quả nhiên không ai có thể khiến cô nghe lời hơn Vic, sau khoảng 3p nói chuyện thì cô đã ngoan ngoãn ngồi xuống ăn sáng cùng anh và Mavin.

  Tuy nói là không muốn ăn, nhưng sao khi chỉ ăn một miếng trứng đơn giản từ anh mà cô lại cảm thấy nó ngon đến như vậy. Thật sự thì cô cũng không hiểu nổi chính mình đang nghĩ gì nữa. Nhớ lại lúc trước, cô có ép anh đến thế nào đi nữa thì anh cũng không bước vào bếp. Thế mà bây giờ lại đeo tạp đề mà đứng làm bữa sáng cho cô và Mavin, anh đã thay đổi rồi.

  Đang suy nghĩ thì cô bỗng nghe tiếng chuông cửa, anh giơ tay ngăn Maivn chạy đi mở cửa và xoa đầu thằng bé mà bước ra ngoài. Nhưng trên tay lại cầm một cái gì đó, rất chặt.

-  Chủ tịch, anh bảo tôi đến có việc gì không? - Một người thanh niên khác trong chững chạc và khá cao đang đứng trước cửa nhà.

-  Anh đem cái này đi xét nghiệm cho tôi. Tôi muốn có kết quả nhanh nhất có thể. - Anh đưa cho người đó một vài sợi tóc được đựng trong bọc nilon.

-  Vâng, vậy tôi đi trước. - Người đó nhanh chóng bỏ đi, anh thì quay vào lại trong nhà nhìn hai người đang ăn ngon lành bữa sáng của mình làm mà mỉm cười hạnh phúc.

-  Ai vậy? - Cô hỏi nhưng không nước mặt nhìn anh, tay thì đang dọn những dĩa thức ăn.

-  Người trong công ty thôi. - Anh bước đến lấy đi những dĩa thức ăn đó trên tay cô mà đặt nó vào bồn rửa. Còn cô thì mặc kệ anh mà đi chỗ khác. Mavin cũng lật đật chạy theo cô.

  Đã yên vị trên ghế sofa ngoài phòng khách nhưng đôi lát cô lại lén nhìn về phía góc bếp kia. Nơi cái bóng cao ráo kia đang hì hục rửa bát, cô lại bị anh xoay vòng vòng vì làm cô hết bất ngờ này tới bất ngờ khác. Nay còn rửa bát nữa cơ à. Cô phì cười rồi ôm Mavin vào lòng mà xem TV. Có muốn đuổi anh đi đến như thế nào cũng không được thôi thì cứ để anh làm nhiệm vụ của mình vậy. Còn anh thì tuy đang rửa bát, nhưng tâm trí thì lại ở nơi đâu. Từ lúc anh đưa vật đó cho nhân viên của mình thì trong lòng anh lúc nào cũng hồi hộp mong đợi, và hơn hết là nếu đúng thật là Mavin là con anh thì làm sao anh có thể đoàn tụ với mẹ con họ khi cô cứ lạnh nhạt với anh như vậy.

  Anh như cảm thấy thời gian trong ngôi nhà này trôi qua sao nhanh quá, anh chỉ muốn nó trôi qua thật chậm để anh có thể ở bên cạnh cô được lâu hơn nữa. Công việc anh đã sắp xếp một cách nhanh nhất có thể để có thời gian ở bên cạnh cô. Nhưng cớ sao thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, mới đây mà trời đã tối. Cả ngày hôm nay anh còn không nói chuyện được với cô hơn mười câu. Cô vừa dùng bữa xong đã đi lên phòng làm việc. Nhưng anh cũng vui vì hôm nay Mavin lúc nào cũng chơi đùa cùng anh, lúc ấy anh thật sự cảm thấy thằng bé này cứ như cô thu nhỏ vậy. Rất nghịch mà cũng rất đáng yêu. Tuy nói là chơi đùa với Mavin nhưng không lúc nào anh không mong ngóng cái kết quả xét nghiệm kia. Tại sao lại lâu đến như vậy? Thông thường thì chỉ mấy tiếng là có rồi cơ mà.

Tiếng chuông cửa nhà lại vang lên lần nữa, anh vội vàng chạy ra. Người thanh niên đó lại xuất hiện, trên tài cầm một phong bì mà đưa cho anh.

-  Xin lỗi chủ tịch, tôi đến trễ. - Anh cúi đầu xin lỗi

-  Không sao. Anh có thể về được rồi. - Anh gật đầu rồi chạy biến vào trong nhà.

  Cầm phong bì mà tim anh đập không rõ bao nhiêu nhịp trên giây nữa. Chỉ biết là nó đang đập rất nhanh mà thôi. Mồ hôi cũng bắt đầu tuôn ra từ trán anh. Nhìn lên trên lầu thấy phòng của cô thấy cửa vẫn đóng nên anh yên tâm là cô vẫn ở trên phòng. Hít một hơi không khí để bình tĩnh, anh từ từ mở phong bì ra và cũng hồi hộp rút tờ giấy trong đấy ra. Đồng tử mắt anh bắt đầu giãn ra, cầm tờ giấy mà tay anh run lên liên hồi. Miệng thì không thể không mở ra vì bất ngờ. Nụ cười cũng hiện hữu trên gương mặt đang lấm tấm mồ hôi ấy. Anh dụi lại mắt mình nhiều lần để chắc chắn rằng mình không nhìn lầm. Nhưng dù có dụi đến bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì vẫn không thay đổi được những gì mà anh nhìn thấy. Mavin chính là con trai của anh.

Vội vàng gấp tờ giấy xét nghiệm lại. Anh vụt chạy ra ngoài phòng khách nơi Mavin đang chơi đồ chơi, đứng đó nhìn đứa con trai của mình đang chơi đùa vui vẻ một lúc bỗng anh bước lại nhấc bổng nó lên và ôm chặt nó.

-  Á, chú. Sao chú ôm Mavin. - Thằng bé bất ngờ khi bị anh ôm chặt vào người.

-  Yên nào. Để ta ôm con một tí. - Anh nói nhỏ nhẹ rồi hôn lên tóc của nó. Khẽ xiết nhẹ tay của mình thêm một tí nữa. Anh đang ôm con trai của mình, một cảm giác thật kì lạ biết bao. Mavin không hiểu sao khi nghe xong câu nói ấy cũng để anh ôm mình mà không la hét hay chống cự. Nó cũng vòng tay qua cổ anh mà ôm lại anh.s

-  Vậy Mavin cũng ôm chú. - Rồi cả hai đứng đó mà ôm nhau, anh cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian này.

Sau khi ôm nhau thắm thiết thì anh lại cho Mavin ngủ, lại còn kể chuyện cho nó nghe nữa. Nó thật sự càng ngày càng thích anh. Ngoan ngoãn nghe lời anh mà chìm vào giấc ngủ một cách ngon lành. Anh chỉ ngồi đó nhìn Mavin ngủ say, khẽ vuốt nhẹ khuôn mặt nó.

-  Ngủ ngon nhé, con trai của appa. - Rồi anh nhè nhẹ bước ra khỏi phòng trong nụ cười hạnh phúc. Và tiếp theo, anh còn một công việc nữa cần phải làm.

  Anh bước xuống bếp, khuấy một ly sữa nóng và mang lên phòng của cô. Thấy cửa phòng không khoá nên anh mở cửa vào trong. Anh khẽ nhăn mặt khó chịu trước cái khung cảnh mà mình đang thấy. Cô đang nằm ngủ trên bàn làm việc, bên cạnh là một số hồ sơ và sổ sách. Máy tính vẫn còn mở. Có vẻ như cô lại làm việc quá sức rồi. Đặt ly sữa xuống bàn, anh nhẹ nhàng sắp xếp lại số hồ sơ ấy, đang định tắt luôn cả máy tính làm việc thì nhìn thấy trên màn hình là hình của cô và Mavin, hai mẹ con đang hôn nhau vui vẻ. Anh thầm cười vì đáng yêu này của hai người. Vội gửi ngay tấm hình ấy vào điện thoại của mình, nhưng lại vô tình đánh thức cô bởi tiếng chuông báo có hình được gửi đến.

  Cô đang mơ màng thì bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Ngẩng đầu lên thì thấy anh đang đứng bên cạnh mình, tay thì cuống cuồng tắt đi tiếng chuông ấy. Cô nheo mắt mà ngồi thẳng dậy, theo thói quen cô lấy hai tay xoa xoa hai thái dương mình để có thể thoải mái hơn. Cô vừa xoa vừa cất giọng hỏi anh.

-  Có chuyện gì không? - Cô đưa đôi mắt vẫn còn mệt mỏi của mình nhìn anh.

-  Anh có chuyện muốn nói với em. - Không còn cuống cuồng tắt chuông điện thoại nữa, gương mặt của anh bỗng nhiên trở nên lạnh lùng một cách khác thường. Cô có thể cảm nhận được có gì đó không bình thường ở anh. Chống hai tay lên bàn mà đứng dậy, anh có ý giúp cô đi đến chiếc sofa trong phòng nhưng cô lờ đi sự giúp đỡ ấy mà tự mình đi đến. Anh cũng tự động rụt tay của mình lại mà đi theo.

-  Ngồi đi, chuyện anh muốn nói là gì? - Cô ngồi phịch xuống sofa, mắt vẫn không nhìn anh.

  Anh không nói gì mà chỉ nhìn cô, sau đó anh lấy từ trong túi ra tờ giấy khi nãy mà đưa cho cô. Đưa tay lấy nó một cách tự nhiên, nhưng chỉ khi nhìn thấy dòng chữ đầu tiên trong tờ giấy đó thì sắc mặt của cô liền thay đổi. Cô đứng phắt dậy giơ tờ giấy ra trước mặt anh.

-  Anh dám điều tra Mavin. Anh nghĩ anh là ai chứ. - Cô hét lên với anh một cách giận dữ rồi ném luôn cả tờ giấy vào anh.

-  Anh là cha của nó. Tại sao anh lại không thể biết con của mình là ai cơ chứ. - Anh lấy hai tay mình giữ hai vai cô lại để cô bình tĩnh hơn. Nhưng cô gạt tay của anh ra một cách mạnh bạo.

-  Nó là con tôi. Không phải con anh. - Hơi thở cô lúc này dồn dập, cô đang rất tức giận. Tại sao anh lại âm thầm điều tra cô và Mavin như vậy. Cô đã không muốn cho anh biết là cô và anh đã có với nhau một đứa con, không muốn anh biết đến sự tồn tại của Mavin trên đời này. Nhưng tại sao anh lại cứ muốn chống đối với cô, điều cô càng muốn anh không biết thì anh lại càng phải biết nó là gì. Đến cả xét nghiệm anh cũng đã làm rồi thì bây giờ cô còn chối cãi được gì nữa cơ chứ.

-  Em đừng có cứng đầu như vậy nữa được không, Mavin là con trai của anh, nó là con của chúng ta. - Anh vẫn giữ chặt vai cô lại. Anh cảm nhận được đôi vai ấy đang run lên từng hồi.

-  “Con của chúng ta sao”, tôi thì lại không nghĩ như vậy. Chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi. Nó là con của Park Ji Yeon này. - Cô lặp lại những từ ấy trong vô thức, đôi mắt cũng đang dần ngấn nước.

-  Anh xin em, xin em đừng như vậy nữa. - Anh kéo cô vào lòng mình và ôm chặt cô lại. Cô thì vẫn đứng yên như vậy, nước mắt đã bắt đầu rơi.

-  Anh đang xin tôi điều gì, xin tôi đừng quấy rầy anh, hay xin tôi đừng làm phiền cuộc sống của anh nữa. - Cô nói nhưng nước mắt đã rơi ướt cả chiếc áo sơ mi của anh.

-  ĐỦ RỒI. Tại sao em lại như vậy? Em không còn là Park Ji Yeon lúc trước nữa. Tại sao em lại làm anh đau đến như vậy. - Anh đẩy hai vai của cô ra, hét lên trong sự tức giận. Giận, anh giận cô lắm. Giận cô vì đã rời xa anh, giận cô vì đã khiến anh yêu cô đến điên dại, giận cô vì cô không tin vào tình yêu này, và giận cô vì cô giấu giếm anh mọi thứ.

-  Phải, tôi không còn là Park Ji Yeon của lúc trước nữa. Park Ji Yeon mà anh yêu đã chết từ bốn năm trước rồi. - Cô gạt tay anh ra và quay người bỏ đi. Anh đau sao? Anh đau không lẽ em không đau sao. Em còn đau hơn như vậy gấp ngàn lần, tại sao anh lại không hiểu điều đó.

Anh vội vàng chạy theo hình bóng nhỏ nhắn ấy, vòng tay ôm chặt vai cô lại từ phía sau. Lần này cô kháng cự lại nhưng vô ích, anh lại xiết chặt lòng tay của mình hơn nữa.

-  Buông ra. - Cô nói, tay cố gắng gỡ tay anh ra khỏi mình, nước mắt vẫn rơi.

-  Không, anh sẽ không buông tay em một lần nữa đâu. Bốn năm đối với anh là quá đau rồi. - Anh vẫn cứng đầu không buông, cô cũng không có sức chống lại cái cơ thể khoẻ mạnh này nên đành im lặng.

-  Đừng đùa nữa. Anh tưởng tôi thì vui vẻ hơn anh sao. Anh tưởng tôi có thể ngày ngày cười nói vui vẻ ở cái đất nước xa lạ đó sao. Không hề, bốn năm qua tôi không hề có một ngày vui vẻ. Bốn năm trước là tôi ngu ngốc tin lời của cô ta, là tôi ngu ngốc đã quá tin anh, lại càng ngu ngốc hơn khi không thể quên được anh, không thể hết yêu anh để rồi bây giờ tôi mới đau khổ như thế này . - Lúc này cô hoàn toàn không kìm chế được cảm xúc của mình nữa, chỉ muốn nói hết với anh những gì mà bốn năm qua cô đã phải chịu đựng mà thôi.

-  Anh xin lỗi, chỉ vì anh mà em phải chịu nhiều đau khổ như vậy. Xin lỗi vì lúc trước đã không tin em. Xin lỗi vì đã khiến cô ta yêu anh quá nhiều nên mới khiến cô ta hành động như vậy. Anh xin lỗi. Tất cả là lỗi của anh. Hãy để anh bù đắp lại cho em. Hãy trở về bên cạnh anh. - Anh càng ôm chặt cô hơn nữa, nước mắt của cô đã ướt cả hai tay anh. Khoé mắt anh cũng cay cay, những cảm xúc khó tả đang hỗn loạn trong lòng của anh.

-  Anh không có lỗi. Định mệnh đã không cho chúng ta ở bên nhau thì anh cứ tuân theo nó, đừng làm trái quy luật tự nhiên để rồi khiến cho cả hai điều đau như vậy. Tình yêu đối với anh tôi đã chôn chặt nó rồi, không thể trở lại được.- Anh bất ngờ trước câu nói của cô, hai ta cũng nới lỏng ra để rồi cô có thể thoát ra khỏi vòng tay ấy một lần nữa.

-  Anh ra đi. Chúng ta đã kết thúc, đừng bước thêm bước nào nữa vì phía trước không hề có con đường cho chúng ta. - Cô đẩy anh ra khỏi phòng mình rồi nhanh chóng khoá cửa phòng lại. Cả thân người cô dựa vào cánh cửa ấy, không còn chút sức lực nào. Người cô trượt dài xuống đất, ngồi bệt xuống mà dựa đầu vào cửa.

  Anh bất ngờ bị cô đẩy ra và không kịp phản ứng gì thì đã nghe tiếng rầm đóng cửa. Anh cố gắng đập cửa nhưng vô dụng, cô chỉ ngồi đó mà rơi lệ. Anh cũng ngồi xuống dựa vào cánh cửa ấy. Hai con người luôn hướng về nhau, hai trái tim luôn đập cùng một nhịp. Họ đã xa cách nhau hơn bốn năm. Nay đã tìm được nhau, chỉ cách nhau một cách cửa nho nhỏ thôi nhưng sao cô lại cảm thấy như đang bị ngăn cách bởi ranh giới vô tận vậy.

-  Anh không tin, nếu định mệnh không muốn chúng ta ở bên nhau thì sẽ không có Mavin. Nó chính là định mệnh của anh và em. - Anh dựa đầu vào cánh cửa mà thì thầm với cô. Bên trong cánh cửa ấy cô gái cũng dựa đầu vào, nghe thấy hết những gì mà anh vừa nói. Nhưng cô không trả lời anh.

- Lúc anh nhận được kết quả xét nghiệm, anh đã vui đến nỗi như muốn hét lên cho cả thế giới biết là mình có một đứa con trai đáng yêu đến như thế. Lúc ấy anh đã nghĩ là anh có thể cùng nó chơi bóng đá, em sẽ cùng nó đi shopping. Khi đó chúng ta sẽ là một gia đình vui vẻ và hạnh phúc nhất trên đời này….  - Anh ngước nhìn lên trần nhà và tưởng tượng ra khung cảnh ấy mà cười một cách vô thức. Chính cô cũng đang nghĩ về nó, cũng chợt cười trước cái suy nghĩ ngây thơ ấy. Và cũng nhói lòng khi nghe anh nói những suy nghĩ của mình như vậy. Phải chăng cô đã quá vô tâm trước tình cảm của anh giành cho Mavin, cô yêu thương nó, không lẽ anh không thương nó hay sao. Nó cũng là con của anh kia mà. Cô đã ở bên nó suốt bốn năm, còn anh chỉ có thể ở bên nó trong mấy ngày ngắn ngủi. Cô đã có được sự hạnh phúc khi làm mẹ, vậy anh cũng phải có được sự hạnh phúc khi được làm cha ấy.

- Và……Nó cũng là người cùng anh và em bước đi trên cùng một con đường. Anh sẽ luôn nắm chặt tay hai mẹ con em, không bao giờ buông tay một lần nào nữa. Em có tin anh không. - Anh nói được một nửa thì ngưng, cô có thể nghe được tiếng thở dài sầu não của anh. Những lời nói sau, từng chữ, từng câu cô điều nghe rất rõ.

-  Em tin anh. - Giọng nói bên trong khiến anh giật bắn người mà đứng dậy, phải chăng anh đã nghe lầm. 

-  Em nói sao?

-  Em tin anh, nhưng em cần thời gian. - Lại câu nói ấy vang lên một lần nữa. 

-  Anh sẽ đợi.

  Nước mắt đã ngừng rơi, chỉ còn lại một nụ cười nhẹ trên đôi môi ấy. Anh cũng mỉm cười mà ngồi xuống lại, vẫn dựa người vào cửa. Lúc này anh cảm nhận như cô đang dựa vào lưng của mình. Cái ranh giới vô tận ấy hoàn toàn bị phá vỡ. Cả cô cũng vậy, cô ngã đầu vào cửa. Cả hai cứ ngồi như vậy nhưng không ai nói thêm câu nào nữa. Hai đôi mắt nhắm lại mà tận hưởng giây phút này. Chỉ biết là nếu như bức tường và cánh cửa ấy vô hình, chúng ta sẽ thấy được đôi trai gái ấy đang dựa lưng vào nhau thật hạnh phúc. Không có gì có thể chia cắt được họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com