Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[LONGFIC] Babo Yoong! [Chap 19 + 20]

Chap 19

~4.40 PM tại trường Mẫu giáo Sunshine~

-Lạ quá! Đã gần 5h rồi mà Yoong chưa đến đón mình nữa - Yoonhyun nhìn xung quanh, bạn bè nó hầu như đều được bố mẹ đón về cả.

" Hay là lại đi lạc nữa rồi "

Một giọng nói nhỏ vang lên trong đầu. Nó bắt đầu lo lắng, cuống quýt.

- Chào bạn nhỏ! Có còn nhớ chú không?

- Chú là ... - Nó ngập ngừng nói, trước mặt là một gã đàn ông - Ah! Chú là chú Yonghwa lần trước đã giúp Umma tìm Ap... Yoong! - Nó reo lên. Thật sự nó có ấn tượng rất tốt về hắn. Hắn biết cách lo lắng chu đáo cho umma, nếu Yoong được 1 phần thì tốt biết mấy.

-Ừ, ngoan lắm - Hắn xoa đầu nó.- Hôm nay, umma của cháu bận nên nhờ chú đón cháu. - hắn cười.

-Vâng. - Dù ngoan ngoãn đáp lời nhưng nó cảm thấy có gì đó không bình thường lắm nếu umma bận thì còn Tae appa và Fany umma cơ mà, tại sao phải nhờ hắn nhỉ?

-Cháu có muốn đi ăn gà không?. Umma cháu phải tăng ca ở công ty, chắc đến khuya mới về.

-Vâng ạ! - Nó đáp. Dù sao thì chú ấy cũng là người tốt mà đúng không?

***

-Yoong xin lỗi vì đã ngủ quên Hyunnie. - Yoona cúi đầu. Giấc mơ thấy mình và Yoonhyun cùng nhau ăn kem, đùa giỡn khiến cô chẳng muốn thức giấc. Chỉ khi Joohyun tan ca đến phòng làm việc của cô để cả 3 người cùng về như thường lệ thì cô mới thức giấc.

-Không sao mà. Con chúng ta rất thông minh chắc sẽ không có chuyện gì đâu - Joohyun nắm tay Yoona. Con gái cô được hưởng gen thông minh, chín chắn như cô mà.

Chiếc xe dừng lại trước cổng trường. Joohyun đẩy cửa bước ra với nụ cười xem như xin lỗi vì đã đến trễ với con nhưng nụ cười ấy vụt tắt khi thấy cánh cổng màu vàng được đóng kín, xung quanh không một bóng người. Chỉ có tiếng gió thổi lá cây xào xạc.

-T-Tiểu Yoong... - Giọng cô run rẩy.

- Tiểu Yoong ơi.. Yoong đến đón con nè - Ngay sau đó Yoona cũng bước ra, cô khựng lại - Tiểu Yoong đâu rồi!!? - Cô cuống lên.

-Em.. em không biết... M-mau tìm con... - Joohyun thều thào.

***

- Umma ít đưa cháu đi ăn gà rán lắm, umma bảo ăn mấy cái này sẽ chết sớm - Yoonhyun bĩu môi nói trong khi Yonghwa mang khay thức ăn đặt xuống bàn.

Hắn cười trước điệu bộ dễ thương của nó.

-Nhưng từ khi Yoong đến... Umma lại hay cho đi ăn gà

- Yoong là ai vậy cháu? - Hắn hỏi

-Cháu nói cho chú biết... Chú đừng nói cho ai nghe nha. - Nó chồm về phía hắn, nói nhỏ.

-Được, cháu nói đi. Chú hứa - Hắn giơ tay lên.

-Yoong là... Daddy của cháu.

-V-Vậy àh...

-Vâng. - Nói rồi nó chăm chỉ ăn phần ăn của mình.

***

-Nấm à, đừng có giận nữa! Tete thề là Tete không có nhìn butt của cô nhân viên ấy mà - Taeyeon đi phía sau níu níu tay Tiffany. Cô đã đi theo phải năn nỉ Fany từ khi họ ra khỏi cửa hàng túi xách mà cô ấy vẫn chưa nguôi.

-Hức hức... mấy người theo tui làm gì... Đồ lùn háo sắc...! - Tiffany vừa khóc vừa mắng. Rõ ràng nhìn butt cô ta rồi cứ mà cứ chối mãi.

-Đừng khóc mà.. Tete xin lỗi... - Taeyeon nói hay ngón tay chọt chọt vào nhau, đầu hơi cúi xuống và ánh mắt hối lỗi như đứa trẻ bị vừa bị phạt.

Giận thì giận mà thương thì thương. Khi nhìn thấy bộ dạng ấy của Taeyeon, Tiffany bật cười. Sao mà nó đáng yêu thế chứ! Ây da! Nói là giận mà sao cô thấy bản thân mình dễ lừa vậy nhỉ!?

-Tha cho đấy! Giờ tui đói rồi! - Tiffany ra lệnh, bước vào quán thức ăn nhanh. Taeyeon nhanh chóng hiểu ý, lượn lờ theo sau.

Cùng lúc ấy Yonghwa dắt Yoonhyun bước ra, giáp mặt với vợ chồng Taeyeon. Yoonhyun nhanh chóng chạy đến ôm chặt lấy người Taeyeon.

-Appaaaaaaaa

-Ủa? Pama con đâu? Còn đây là ai? - Vợ chồng Taeyeon đồng thanh, chỉ về phía Yonghwa.

-Đây là chú Yonghwa, bạn của Umma đấy! - Nó cười.

-Vậy à. - Taeyeon nói rồi xoay sang phía Yonghwa - Chào anh.

Hắn gật đầu chào lại rồi nói:

-Vậy tôi có thể giao cháu bé cho hai người được chứ? Tôi có việc bận.

-Được rồi. Cám ơn anh. - Tiffany đáp gọn, nhanh chóng kéo Taeyeon và Yoonhyun đi.

-Ủa, Nấm không ăn nữa hả em? - Taeyeon ngơ ngác.

***

Yoonhyun ngồi trên chiếc xe mui trần màu hồng của Tiffany, ôm con Totoro màu hồng của Tiffany và bị tra khảo.

-Cái tên đó có chắc là bạn của umma con không hả? Con gặp hắn được mấy lần? Lúc nảy hắn có nói gì kì lạ không? Nếu có thì đừng có tin hắn, Fany umma thấy mặt hắn không đáng tin miếng nào hết!!

-Từ từ umma... - Con bé thở dài - Lần trước Yoong đi lạc, chú ấy đã giúp Umma đấy.

-Yah! Appa con mà gọi thẳng tên vậy đó hả? - Tiffany la.

Con bé bịt tai lại. Sao ai cũng bắt nó nhận Yoong vậy chứ! Yoong có xứng làm Appa của nó đâu!

Bỗng Tiffany nhẹ giọng lại:

-Con vẫn chưa chấp nhận Appa con phải không?

Nó gật đầu.

-Tại sao?

- Yoong đã bỏ rơi umma, lúc ấy con còn chưa chào đời, đã vậy khi umma trở về Yoong lúc nào cũng như đứa trẻ hết, lúc nào cũng để umma chăm sóc lo lắng. Yoong là appa đáng lẽ phải chăm sóc umma chứ! Con ghét Yoong!.- Nó vùng vẫy.

-Vậy.. nếu Yoong biết cách chăm sóc cho Hyunnie thì sao?- Tiffany nói.

-Lúc đó con sẽ xem xét lại - Nó nói rồi quay mặt ra cửa sổ.

Tiffany bật cười, con bé bướng bỉnh y chang Joohyun.

***

~Nhà Joohyun~

-Ủa? sao không có ai ở nhà hết vậy ta - Taeyeon thấy lạ, cô đã nhấn hồi chuông thứ n mà bên trong vẫn chưa có động tĩnh gì cả.

-Vậy là con đã bị bỏ rơi! - Tiffany nhìn Yoonhyun khẳng định - Vậy về sống với Fany umma nhé! *Eyes smile*

-Hả!!?? Ummaaaaaaaaaaa - Con bé òa khóc. Nó hiểu rồi, hiểu vì sao chiều nay không ai đến đón nó cả. Yoong ngốc không đến, Umma xinh đẹp của nó cũng không. Nó là đứa trẻ bất hạnh nhất, cùng lúc bị cả pama bỏ rơi.

-Này này, Fany umma đùa thôi. Chắc pama con bận - Tiffany vỗ nhẹ vai nó, hình như cô đùa quá trớn rồi thì phải.

-Hic hic... không biết đâu, mau gọi cho Joohyun Umma...

-Được rồi được rồi - Tiffany cười, quay sang Taeyeon giọng ra lệnh - Gọi cho Hyunnie mau!

***

Yoona và Joohyun ngồi trên ghế đá ôm nhau mà khóc, việc lúc này họ có thể làm là khóc. Bởi

Tìm kiếm - không thấy

Gọi cho cô giáo của Yoonhyun - "Tôi không biết"

Hỏi bảo vệ - " Tôi không để ý đến "

Báo cảnh sát - Chưa có kết quả

Và bây giờ Yoona đang dằn vặt, tự trách bản thân mình. Nếu Yoonhyun có chuyện gì chắc cô và cả Joohyun sẽ không sống nổi mất.

Điện thoại Joohyun reo lên.

-Seo Joohyun nghe - Cô nói giọng yếu ớt.

- " Em sao thế?"

-Unnieeeee... T-Tiể...

-" Biết rồi, nó đang ở nhà, em về nhà ngay đi. Sau này đừng có lo ở bên chồng ngốc của em suốt mà bỏ rơi đứa con đáng yêu vậy nhé! Không là Fany bắt về đấy! "

-Thật sao!? - Joohyun reo lên - Em về ngayyy

-Sao...sao... tìm thấy con rồi hả!? - Yoona mừng rỡ.

-Ừh... - Joohyun cười hạnh phúc, rồi lau nước mắt. Thầm tạ ơn trời, con bé không sao.

TBC

Chap 20

-Unnie và Nấm phải đi ăn tối, em lo liệu mà xin lỗi con bé đi, nó giận lắm rồi đó - Taeyeon nói nhỏ vào tai Joohyun khi cô cùng Tiffany đi ra cửa.

Joohyun gật đầu. Nhìn vóc dáng nhỏ bé ngồi quay lưng lại trên ghế, cô ra hiệu cho Yoona im lặng đi phía sau.

-Umma xin lỗi...

*im lặng*

-Đừng có giận mà, ngày mai umma mua gà rán cho con nhé!

*im lặng tập 2*

-Hay con muốn mua Keroro? Umma mua luôn cho cả Riklakuma và Totoro nữa, có chịu không? - Joohyun tiếp tục 'dụ-dỗ'

*Ngồi ngắm móng tay*

-Ây gù! Vậy là Hyunnie bị con bỏ rơi rồi Yoong àh~ - Joohyun quay sang ôm Yoona, giả giọng buồn bã.

-Bỏ cái tay ra! - Con bé quay lại đẩy Yoona ra - Không cho Umma ôm Yoong!

***

Cái cảm giác hụt hẫng khi Yoonhyun đẩy mình ra vẫn còn đọng sâu trong lòng Yoona khiến cô chẳng thể nào chợp mắt được.

-Yoong chưa ngủ àh? - Joohyun ngồi dậy, với tay bật đèn ngủ lên.

-Ừm...

-Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu 'kế-hoạch'

-Liệu có đc không Hyunnie? Yoong lo lắm!

-Không sao đâu, em sẽ đi theo sau - Joohyun cười - Ngủ thôi, khuya lắm rồi.

***

Yoona để Yoonhyun tự bước vào trường khiến con bé không khỏi thắc mắc:

-Sao bữa nay không đòi dắt vào nữa à?

Yoona không trả lời chỉ mỉm cười quay đi.

-Không có kẹo nữa hả? - Nó ngó về phía Yoona

Yoona không nhìn lại, cứ thế đi tiếp.

"Gọi Appa đi con! Gọi Appa mang kẹo cho con. Gọi đi!" - Trích Yoong's POV

-Hóa ra chẳng có thành ý gì hết! Xí! - Con bé nhăn nhó bước vào trường.

Kế hoạch A thất bại.

-Hic hic! - Mếu

-Không sao, còn kế hoạch B. - An ủi

***

-Hôm nay cậu không ăn kẹo nữa hả? - Jiyeon nhảy phóc lên ghế đá ngồi.

-Ừ, người ta nản lòng rồi. Hóa ra hổng có miếng thành ý mà đòi tớ nhận.- Nó phụng phịu.

-Hihi Cậu đang tức. Cậu rất muốn gọi "appa" chứ gì! - Cô bé chọc.

-Làm gì có! Ai mà thèm! Tại nể mặt Umma thôi - Nó gắt gỏng.

-Cậu đang dối lòng đó. - Cô bé lại chọc

-Đã nói là không mà!!!!

-Tớ nghĩ cậu nên nhìn nhận cô Yoona đi. Tớ thấy cô ấy rất buồn đó. - Bỗng cô bé nhìn sâu vào mắt nó.

Nó nhìn vu vơ chỗ khác. Nó cũng muốn gọi lắm chứ, không hiểu sao cổ họng cứ nghẹn nghẹn lại khi nhớ đến cảnh umma khóc.

-Đừng có lảng đi. Tớ nghiêm túc đấy.

-Chuyện của tớ để mặc tớ.

-Ừ, mặc cậu. Đến lúc hối hận rồi không kịp.

***

- Tôi phải gặp bé Im Yoonhyun ngay bây giờ. - Một cô gái mặt đồ đen, đeo kính mát, khẩu trang bịt kín hết cả mặt nói giọng gấp gáp.

-Ơ... Xin lỗi cô nhưng cô có quan hệ gì với cháu bé? Vả lại giờ này đang giờ học, bé không được phép ra ngoài trừ khi phụ huynh đến rước - Cô giáo nói, nhìn cô gái trước mặt với ánh mắt nghi ngờ "Giống mafia quá!"

-Tôi là umma của nó mà!

-Theo như lí lịch ghi thì mẹ của bé là cô Seo ạ.

-Mệt quá! Tôi là chị họ của Seo Joohyun đây nè.

-Nhưng chị họ cô Seo là diễn viên Tiffany mà.

"Sao cái bà cô này rắc rối thế không biết haiz!!"- Trích Fany's POV

-Tôi đây, Fany Fany Tiffany - Cô gái cởi khẩu trang và kính mát ra. (K dám nổi nóng sợ mất hình tượng =]]~)

-Hả? - Cô giáo mở to mắt ngay lập tức lấy giấy bút ra.

-Tôi sẽ kí tên cho cô giáo nhưng cô giáo cho tôi đưa bé về sớm nhé *eyes smile*

Phải, Tiffany Hwang đang ở đây và chỉ vài giờ nữa cô sẽ bay về nước để tiếp tục sự nghiệp của mình. Nhưng trước khi đi cô cần phải làm một việc quan trọng.

***

-Im YoonHyun! Có người đến đón em về.

Cô giáo dắt Yoonhyun ra ngoài giao cho Tiffany.

-Ơ? Đây là ai? Con đâu có quen cô này! - Nó đáp và nhìn chằm chằm vào người mặc đồ đen trước mắt.

-Umma đây! - Tiffany cúi xuống thì thầm vào tai nó.

Giọng nửa Hàn nửa Mĩ quen thuộc vang vào tai. Đúng là Fany umma rồi mà sao mặc đồ kì cục vậy nhỉ?

***

-Sao mà lâu quá vậy em? Làm Tete nhớ muốn chết àh - Taeyeon phụng phịu cho xe chạy đi.

-Haiz tại cô giáo chứ ai! Tự dưng la làng, làm biết bao nhiêu giáo viên khác nhào lại xin chữ kí, hỏi han tùm lum hic hic - Tiffany cởi khẩu trang và kính mát ra - An toàn ra khỏi trường mà không sức mẻ miếng nào là may mắn rồi *thở dài*. Em biết mức độ nổi tiếng của em mà hí hí hí.

-Tội nghiệp vợ yêu của tui - Taeyeon với tay vuốt nhẹ đôi má hồng của Tiffany.

-E hèm! Có con nít ở đây đó nhen.

-Ừ nhỉ. Umma quên mất. - Fany quay xuống băng ghế phía sau - Chiều nay umma phải về nước rồi!

-Sao về sớm vậy? - Con bé xịu xuống.

-Hơn hai tháng rồi còn gì. Lần này Umma sẽ đóng nhạc kịch nhé. Con nhất định phải đến xem *eyes smile*

Taeyeon dừng xe trước công viên. Cả ba người cùng ngồi xuống tấm bạt mà Taeyeon vừa trải xuống, Tiffany thì bày biện thức ăn ra. Cả ba vừa ăn vừa cười nói vui vẻ.

-Tiểu Yoong này... - Giọng Tiffany bỗng trở nên nghiêm túc.

-Sao vậy umma?

-Con có thấy đứa bé đang cười với chú đằng kia không?.

-Thấy ạ!

-Con có biết vì sao em bé cười không?

-Vì em bé vui - Nó cắn một miếng vào cái sandwich.

-Ừ.. Vậy tại sao em bé lại vui?

-Vì em bé gặp Appa của em bé.

-Vậy con có vui khi gặp Yoong không? - Tiffany nhìn thẳng vào mắt nó.

-...

Nó im lặng không đáp, ánh mắt đó của Tiffany như xoáy sâu vào tâm trí nó, giống như biết hết những gì nó nghĩ. Nó ghét phải trả lời câu hỏi này.

-Trả lời thật cho Umma biết đi. - Fany giục

-ừm... c-có... - nó lí nhí.

-Umma biết con rất khó chấp nhận Yoong. Ngay cả ngày xưa umma cũng thế - dừng một lát Fany tiếp tục - chính umma cũng nghi ngờ con người của Yoong nhưng Yoong đã dám phản bội cả gia tộc họ Im, từ bỏ địa vị cao sang để chạy theo tình yêu của Hyunnie. Điều đó chứng tỏ nó rất yêu Hyunnie.

-...

-Mặc dù umma đã lôi cả Hyunnie sang Mĩ tận 6 năm, nhưng trong 6 năm đó Hyunnie thậm chí không thể quên nó mà tình cảm dành cho nó còn sâu nặng hơn

Nó im lặng chăm chú lắng nghe, thật sự umma và Yoong yêu nhau nhiều vậy sao?

-Yoong đã làm sai rất nhiều nhưng nó đã biết quay đầu lại, chúng ta nên tha thứ cho Yoong, giúp Hyunnie và Yoong bắt đầu lại. Con có đồng ý không? - Fany nhỏ nhẹ.

Nó gật đầu. Cả Fany umma từng rất ghét Yoong còn có thể tha thứ? Tại sao nó phải cố chấp chứ? Biết đâu sau khi cất tiếng gọi Appa đầu đời nó sẽ có một gia đình hạnh phúc khiến tất cả những đứa trẻ khác đều ganh tị thì sao?

TBC

P/s: Hình như chap này đối thoại hơi bị nhiều =='

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: