Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 28: Lời hứa xưa



Chap 28: Lời hứa xưa


"Chúng ta đến nơi rồi."

Yoona đột ngột nói khi xe dừng lại trên một con đường đá nhỏ ngoài ngoại ô Seoul, sau đó cô mở cửa xuống xe. Trong lúc Yuri còn ngơ ngác vẫn ngồi bên ghế phó lái thì Yoona đã ra ngoài vòng sang bên cửa chỗ cô ngồi mở cửa giúp cô rồi.

Bàn tay một lần nữa bị người kia tự ý nắm lấy, Yuri nâng mắt nhìn Yoona rồi nhìn xuống tay mình, có thứ cảm giác bâng khuâng ùa về làm cô có chút giật mình rút tay về rồi mới xuống xe. Từng cơn gió đầu đông ùa về từ cánh đồng hoa cải dầu trước mặt mang theo mùi hương hoa thơm ngát sộc vào khoang mũi khiến sự mệt mỏi trong người Yuri như tiêu tan. Đã bao lâu rồi cô không thấy một màu vàng trải dài bất tận như vậy? Yuri thẫn thờ nhìn về phía chân trời trước mặt, những bông cải nở rộ vàng rực như một tấm thảm dài rộng mênh mông khiến người ta nảy sinh ham muốn được hòa mình vào đó.

"Yoong! Chỗ này, đẹp quá. Sau này chúng ta phải thường xuyên tới đây nhé." Yuri nở nụ cười tươi tắn nắm lấy tay Yoona hào hứng nói khi được Yoona dẫn ra cánh đồng cải dầu nằm ở ngoại ô Seoul. Đây là lần đầu cô tới nơi này nên nhất thời bị choáng ngợp bởi sắc vàng rực rỡ của những bông cải dầu đang nở rộ.

Mùa đông lạnh nhưng bởi sắc vàng rực rỡ kia làm cho không khí xung quanh trở lên ấm áp hơn.

"Được. Mỗi năm đến mùa hoa cải liền dẫn em tới đây." Yoona cũng khẽ mỉm cười nắm lấy tay Yuri, tay còn lại dịu dàng gạt đi những cánh hoa bị gió thổi dính lên tóc Yuri, cô không chút do dự đáp ứng mong muốn của bạn gái mình.

"Yoong, sau này chúng ta chụp ảnh cưới ở đây nha" Yuri ngồi tựa lên vai Yoona ngắm đồng hoa cải trước mặt nhẹ giọng nói.

"Được. Chỉ cần là điều em muốn Yoong sẽ thực hiện." Yoona hôn nhẹ lên tóc Yuri trả lời.

Gió như mang theo ký ức xa xôi nào đó ùa về, dự định năm nào tựa như mây khói. Ở nơi này, cô và Yoona đã từng nắm tay nhau hứa hẹn vẽ ra một khung cảnh hạnh phúc. Đáng tiếc, lời nói năm ấy đã chỉ còn là hồi ức của tuổi trẻ. Một mong muốn giản đơn nhưng lại vĩnh viễn không thể biến thành sự thật được.

Tận trong đáy lòng mình, Yuri không muốn nhớ đến quá khứ liên quan đến Im Yoona chút nào. Cho dù là ngọt ngào hay cay đắng, vì nó như nhắc lại sai lầm mà cô đã mắc phải.

Tin lầm người cùng tuổi thanh xuân khờ dại.

Cả Yoona và Yuri đều không ai lên tiếng, cả hai như chìm vào trong hồi ức xưa cũ. Đến cũng đến rồi, Yuri cũng bình tĩnh hơn, không nóng nảy đòi về nữa. Cảnh sắc chỗ này vẫn đẹp như trước, không thưởng thức thì rất uổng phí. Cô gần như quên mất, ở Seoul còn có một nơi như này. Có lẽ, do nó liên quan đến Im Yoona nên khi về Hàn cô không hề nhớ tới nó. Thôi coi như đến để thả lỏng bản thân, hóng gió thư giãn. Mọi thứ sẽ rất tốt nếu như không có kẻ đáng ghét họ Im bên cạnh. Yuri thầm nghĩ trong bụng.

Cùng Yoona sóng vai, bước đi xuyên qua những luống hoa cải vàng. Trước mắt Yuri như hiện ra hình ảnh hai cô gái trẻ đuổi nhau chạy quanh những luống cải rồi cùng ôm nhau ngã xuống rơi vào một nụ hôn ngọt ngào. Trong lòng có chút chua xót, cô đưa tay lướt qua những bông cải khiến những cánh hoa rơi rụng xuống lòng bàn tay. Năm ấy, nhờ có Yoona nên cô mới biết ở ngoại ô có một nơi đẹp như này, vừa yên bình lại lãng mạn rất thích hợp làm chốn hẹn hò và chụp ảnh cho các cặp đôi yêu nhau.

Một cơn gió lạnh thổi tới làm những cánh hoa và phấn hoa bay đầy trời rơi xuống bám đầy trên tóc và mặt cùng quần áo Yoona với Yuri.

"Lời hứa trên cánh đồng hoa cải năm ấy, em còn nhớ không?" Yoona bất chợt quay sang Yuri cẩn thận hỏi, bàn tay nhẹ nhàng gạt đi những cánh hoa dính trên mặt Yuri.

Hiện tại, mỗi lần nói chuyện với Yuri, cô đều không dám tùy tiện mà phải cân nhắc kỹ mới dám hỏi vì sợ chọc giận đến đối phương. Cô không muốn Yuri càng thêm ghét bỏ mình.

"Tôi đã sớm quên rồi. Vì sao muốn dẫn tôi tới đây? Ôn chuyện cũ? Vậy cô tìm nhầm đối tượng rồi." Ngẩng mặt, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào Yoona, Yuri nhàn nhạt nói đồng thời cũng nghiêng đầu tránh đi cái tay của Yoona.

Cô mới không cần sự dịu dàng giả dối này.

"Yoong đều nhớ rất rõ. Bản thân từng hứa mỗi mùa hoa cải sẽ đưa em đến đây và sẽ cùng em chụp ảnh cưới tại nơi này. Kể từ ngày em bỏ đi, Yoong đều đến đây mỗi ngày dành ít nhất 1 tiếng ở chỗ này chỉ để chờ em với hy vọng có thể thấy em xuất hiện bất ngờ trước mặt Yoong. 5 năm trôi qua, Yoong không hề bỏ cuộc. Cuối cùng cũng đạt được nguyện vọng rồi, có thể cùng em một lần nữa sóng vai đến đây." Yoona cười buồn, ánh mắt hiện lên tia bi ai, ngượng ngạo thu tay về khi thấy Yuri tránh đi tay cô.

Ngày ấy, khi cả hai bên nhau tại chỗ này, cô không thể ngờ được lúc bọn cô quay lại liền xa cách, chỉ còn là tình cảm một phía cô.

Khi xưa, ai cũng nói cả đời này, Yuri sẽ không thể rời bỏ cô, chỉ có chuyện cô rời bỏ cô ấy thôi . Cuối cùng, cô ấy lại là người dứt khoát đem tình cảm của bọn cô cắt đứt. Còn cô, chính là không thể sống thiếu cô ấy.

Đưa Yuri đến nơi này là ý nghĩ bất chợt trong đầu cô. Cô chỉ hi vọng, Yuri có thể, dù chỉ một chút thôi nhìn đến tấm chân tình cô dành cho cô ấy là thật lòng.

Yuri trầm mặc không nói. Gió thổi sượt qua mặt hai người khiến tóc cả hai tung bay rối loạn, lòng cô hơi run lên.

"Em còn nhớ cây sồi phía xa không? Yoong dẫn em tới." Yoona làm liều, tự ý nắm lấy tay Yuri lần nữa dẫn về phía trước. Cô biết chỉ dùng lời nói sẽ không thể khiến Yuri tin cô, cô muốn Yuri thấy những việc cô dùng cả tâm sức làm để cô ấy thấy tình cảm của cô dành cho cô ấy là thật tâm.

Lần này, Yuri không rút tay về như trước, cô để yên tùy ý Yoona nắm tay mình. Trước kia cũng vậy, bây giờ cũng vậy tay Yoona luôn rất ấm bao chặt lấy tay cô làm cho bản thân cô muốn dựa vào con người này. 

Năm ấy, cũng trên đồng cải dầu này cứ ngỡ về sau sẽ cùng cô ta nắm tay đi đến hết cuộc đời nhưng cuối cùng cô lại lựa chọn buông tay giữa chừng. Giờ khắc này, cũng là đang nắm bàn tay ấy nhưng cảm giác đã chẳng còn như trước, không còn cười tủm tỉm nghĩ ra một tương lai màu hồng cho hai người trong đầu nữa mà chỉ thấy xót xa mờ mịt giống như không thấy một điểm sáng nào. Lòng cô cứ như một cốc nước lạnh bị bỏ quên ngoài trời đông giá rét đến mức đóng thành băng cứng.

Khoảng khắc trông thấy cây sồi phía sau đồng cải, cả người Yuri chấn động. Trên cây sồi được buộc vô số những rải ruy băng màu vàng. Có mới có cũ, còn có những rải ruy băng bị mưa gió làm cho bạc màu đang bay phấp phới trước gió.

"Yoong xem, ở đây có một cây sồi già nè. Nhìn nó làm em nhớ tới bài "Tie a yellow ribbon round the old oak tree". Nếu trên cây mà buộc vài rải ruy băng màu vàng thì sẽ hoàn chỉnh câu chuyện kể về một cô gái đợi người mình yêu trở về. Yoong biết không? Rải ruy băng màu vàng có nhiều ý nghĩa lắm, một trong đó chính là chờ đợi người thương đó." Yuri đưa tay chỉ về phía cây sồi khua tay nói, ánh mắt mang theo sự mơ màng.

"Em đó, suốt ngày mơ mộng thôi." Yoona bước đến nhéo mũi Yuri cười sủng nịnh nói.

"Xùy. Kệ em. Yêu phải mơ mộng chứ. Yoong này..." Yuri le lưỡi rồi chợt ôm lấy cánh tay Yoona đứng dựa người tựa đầu lên đó, nhỏ giọng hỏi.

"Hửm? Lại muốn Yoong làm gì cho em phải không?"

"Nào có. Em chỉ muốn nói. Nếu sau này, Yoong mà xa em thì em cũng sẽ tới đây mỗi ngày để buộc lên đó một rải ruy băng màu vàng để khi Yoong trở về nhìn thấy liền hiểu em mỗi ngày đều nhớ Yoong. Cho Yoong cảm động chết luôn. Hehe." Ngẩng mặt nhìn Yoona, Yuri nhe răng cười nửa đùa nửa thật nói.

"Yoong sẽ không xa em đâu, trừ khi em bỏ Yoong đi mà thôi. Nếu một ngày nào đó, Yoong làm ra chuyện gì khiến em tức giận bỏ đi không muốn cho Yoong tìm được em thì khi ấy Yoong cũng sẽ đến đây, mỗi ngày buộc lên cây sồi một rải ruy băng màu vàng chờ em quay về, chờ một ngày em tha thứ cho Yoong." Yoona hơi nghiêng người ôm lấy Yuri vào lòng, cúi đầu hôn lên má Yuri nhẹ giọng nói.

"Hừm. Không ngờ Yoong cũng có lúc nói ra mấy lời lãng mạn nha. Cơ mà nếu được nhìn thấy cây sồi này buộc đầy những rải ruy băng vàng của Yoong thì em nhất định sẽ tha thứ cho lỗi lầm mà Yoong gây ra cho em." Nhướn người hôn nhẹ lên môi Yoona, Yuri mỉm cười nói.

"Em nhớ đó không được quên đâu. Hãy thứ tha cho Yoong một lần nếu như Yoong phạm phải sai lầm khiến cho em tức giận. Cơ mà, lại muốn dụ dỗ Yoong phải không? Ai cho em hôn qua loa như vậy?" Yoona nhẹ nhàng xoay Yuri lại cúi đầu nhẹ hôn lên trán Yuri rồi xuống chóp mũi sau đó xuống môi, vươn đầu lưỡi cậy khớp hàm của Yuri ra rồi luồn lưỡi của mình vào quấn quýt trêu đùa với cái lưỡi của Yuri trong đó. Nụ hôn kéo dài đến khi cả hai không thở nổi mới buông ra. Yoona tựa trán cô lên trán Yuri khẽ mỉm cười khi nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của Yuri.

"Em sẽ nhớ. Chỉ sợ Yoong quên mất thôi." Yuri sau khi lấy lại được không khí liền hờn giận nói.

"Em yên tâm. Chỉ cần liên quan tới em thì Yoong đều nhớ thật kỹ. Em đã hứa rồi đó." Vươn tay ôm lấy Yuri, Yoona nhẹ giọng đáp.

"Em yêu ơi, hãy buộc một rải ruy băng vàng lên cây sồi già duy nhất

Cây sồi đã ở đó lâu rồi. Còn em có yêu tôi nữa không?

Nếu không có rải ruy băng ấy, tôi sẽ tiếp tục đi và sẽ cố quên những gì chúng ta đã có vì tôi là người có lỗi

Em yêu ơi, tôi sẽ đi nếu không nhìn thấy rải ruy băng vàng..."

Tiếng hát nhẹ nhàng trong trẻo của Yoona vang lên bên cạnh làm Yuri giật mình thoát ra khỏi những ký ức xưa cũ. Cô ngơ ngẩn nhìn Yoona đang nắm tay cô khẽ hát bài hát mà cô từng rất thích, kể về câu chuyện một chàng trai đi tù 3 năm và cô bạn gái ở quê nhà. Có những chuyện cô gần như không nhớ nhưng Yoona vẫn nhớ rõ.

5 năm qua, cô từng chút một đem sự bận rộn của mình để quên mọi thứ liên quan đến Im Yoona. Thế nên, những hồi ức ngọt ngào khi bọn cô bên nhau đều bị cô cho vào một góc tối.

"Trước đây em từng rất thích bài hát này luôn muốn Yoong hát cho em nghe." Yoona ngừng hát, bàn tay hơi siết chặt lấy tay Yuri mỉm cười nói.

Yuri hơi nhắm mắt, tim nhói đau, khẽ thở dài thấp giọng đáp: "Ruy băng vàng trên cây là cô buộc?" Câu nói kiểu như khẳng định hơn là hỏi. Ngoài Im Yoona thần kinh ra thì làm gì có ai rảnh rỗi làm cái chuyện vô nghĩa này.  Yuri thầm nghĩ trong lòng. Cô không ngờ Im Yoona khô khan, nghiêm túc cũng làm ra cái hành động dở hơi này.

Tuy vậy, nói không cảm động là nói dối, nhìn một cây sồi được buộc đầy những rải ruy băng vàng làm tâm Yuri thoáng run lên. Tuy nhiên, chỉ là sự xao động nhẹ tựa như một vết nứt nhỏ trên bề mặt băng. Nó vẫn không đủ lớn để phá đi lớp băng dày trong đó.

Nghe được giọng Yuri đã không còn xa cách như ban đầu, Yoona hơi kích động nắm tay Yuri chặt hơn một chút, lòng bàn tay ẩm ướt ra đầy mồ hôi, cô hơi nghẹn giọng, thành thật đáp:

"Phải. Mỗi ngày Yoong đều buộc lên đó một rải ruy băng màu vàng. Buộc suốt 5 năm, đem nỗi nhớ của mình gửi lên đó. Yul, em còn nhớ lời nói của em năm ấy với Yoong không? Em sẽ tha thứ cho Yoong chứ?" Yoona nhìn Yuri, giọng nói mang theo nỗi nhớ nhung cùng thấp thỏm, ánh mắt đầy mong chờ chứa đựng cả bể yêu thương trong đó.

Đáy lòng gợn lên những đợt sóng nhỏ, Yuri thơ thẩn nhìn người trước mặt, đôi mắt nâu trong suốt như muốn muốn hãm sâu cô vào đó. Sống mũi cay cay, cổ họng như bị mắc nghẹn. Ánh mắt của Yoona cũng giống như năm đó đều nhìn cô tha thiết như vậy. Khi đó, cô ta còn tự bện một chiếc vòng hoa bằng những nhánh hoa cải đội lên đầu cô dịu dàng nói:

"Đừng bao giờ rời xa Yoong nhé."

Yuri như chìm vào khoảng ký ức mà cô đã muốn quên đi. Yêu hay hận thì đến cùng vẫn không thể xóa đi hình ảnh người đó trong lòng mình. Giây phút nhìn thấy vô vàn rải ruy băng màu vàng buộc trên cây sồi đang bay phấp phới trong gió kia làm lòng cô nhất thời mềm nhũn. Suy cho cùng thì cô chẳng thể coi như không quen biết người này được trừ khi cô mất trí nhớ. Bằng không sẽ luôn bị Im Yoona khơi lại những miền ký ức đã phủ bụi trong lòng.

"Im Yoona, cứ coi như tôi nhớ lời hứa kia đi nhưng cô cũng hãy nhớ rằng, tôi cũng từng nói với cô là tôi sẽ tha thứ cho mọi sai lầm của cô, TRỪ BỎ CHUYỆN LỪA DỐI TÌNH CẢM." Yuri nhìn Yoona cười lạnh, câu cuối cùng nhấn mạnh rõ ràng.

Muốn cô tha thứ ư?

Mơ đi nhé.

Bằng những việc cô ta đã làm với cô thì đừng mang quá khứ ra nhắc lại để cô tha thứ. Cô ta dám đem lời hứa trong quá khứ của bọn cô nhắc lại thì cô cũng không ngại mang chính chuyện quá khứ để đối đáp.

"Yoong biết không? Trời đời này, em sợ nhất là tình cảm bị lừa dối. Thế nên, Yoong phạm sai lầm gì em cũng sẽ tha thứ nhưng nếu liên quan đến tình cảm thì em tuyệt đối không thể tha thứ cho Yoong đâu. Em không muốn bản thân biến thành phiên bản khác của mẹ em." Yuri ngả người vào lòng Yoona, cầm tay Yoona vuốt nhẹ cười buồn chậm rãi nói khi cả hai mới bắt đầu dọn vào sống chung cùng nhau, Yoona bất ngờ ôm cô từ phía sau rồi hỏi cô sẽ tha thứ cho cô ấy nếu cô ấy mắc phải một lỗi sai nghiêm trọng làm cô giận dữ chứ, cô liền trả lời như vậy.

Thật tốt vì năm ấy cô chưa đến mù mắt mà vẫn tỉnh táo một chút để nhắc rõ với cô ta điều này. Yêu thì yêu nhưng vết xe đổ của mẹ chính là nỗi ám ảnh bất an luôn nhắc cô. Thế nên, khi Im Yoona hỏi vậy, cô liền không do dự nói ra mấy lời kia. Nhờ thế, mà giờ đây Im Yoona chẳng thể bắt bẻ được cô điều gì và cô cũng không bị mang tiếng là kẻ thất hứa.

Thấy Yoona đứng ngây ngốc nhìn mình, miệng mấp máp nhưng không phát ra âm thanh nào, vẻ mặt sụp đổ làm Yuri không muốn nhìn tới. Cô xoay lưng muốn rời đi thì đột nhiên cả người bị ôm chặt lấy từ phía sau, hai tay Yoona quấn lấy eo cô, từng hơi thở nóng rực phả vào lưng cô khiến Yuri hơi cứng người.

"Yul! Yul! Yul à! Xin em đừng như vậy."

Giọng nói Yoona đầy run rẩy mang theo sự van nài làm Yuri quên cả đẩy cô ta ra cứ đứng yên bất động nghe cô nỉ non gọi tên mình. Mỗi lần Yoona gọi tên cô thân thiết thế kia, đều khiến cô khó thở, tim như bị kim châm. Dù mạnh mẽ đến đâu nhưng nhiều khi cô lại không thể khống chế nổi cảm xúc dành cho người này. 

Là thống hận hay tuyệt vọng, Yuri không rõ. Cô đối với Im Yoona không thể nói là hết yêu nhưng nói yêu lại càng không đúng. Chữ yêu đối với cô giờ mà nói hết sức nặng nề. Tình cảm ngày trước đối với Im Yoona đều là thật, cô từng giao hết cả tim phổi của mình cho người kia, sao có thể dễ dàng phủi hết trong vài năm. 

Thế nên, khi nhìn người này khổ sở, bỏ đi cả tôn nghiêm của mình để van cầu sự tha thứ của cô lại làm cô không nhịn được mà có chút chua xót thay vì thống khoái như cô tưởng. Yuri rất muốn cắt đứt mọi sợi dây liên hệ với người này nhưng vì cớ gì ông trời lại trêu ngươi cô, đem cô cùng người này ràng buộc một lần nữa. Thứ tình cảm sứt sẹo này dù gắn thế nào cũng lộ ra sự méo mó đầy khuyết điểm.

"Im Yoona, mau buông tôi ra."Nặng nề thở ra một hơi, Yuri nhắm mắt nhẹ giọng nói đầy mệt mỏi. Cô mệt lắm rồi. Vì cái gì Im Yoona không chịu buông tha cho cô chứ?

Yoona vẫn ghì chặt lấy Yuri, trầm mặc không nói, chỉ có hơi thở nặng nề phả vào cổ cô. Yuri định lên tiếng lần nữa thì giọng nói Yoona nhè nhẹ vang lên:

"Yoong rất sợ hãi. Rất sợ lại đánh mất em lần nữa. Yul, Yoong yêu em. Thật sự rất yêu em."

Yuri thoáng rùng mình, nếu là vài năm về trước nghe được câu yêu này thì cô sẽ mừng phát điên mà quay lại ôm lấy Yoona nhưng hiện tại chỉ thấy chua xót mà thôi, cho dù câu yêu này là thật lòng hay giả dối thì đối với cô bây giờ đều hoàn toàn vô nghĩa. Yuri muốn vùng thoát ra khỏi cái ôm nhưng Yoona lại càng ôm cô chặt hơn.

Yoona không nghe được câu trả lời của Yuri mà chỉ nhận được sự trầm mặc nên cô chỉ biết sợ hãi ôm chặt lấy Yuri, thủ thỉ nói tiếp:

" Xin em đó, hãy cho Yoong một cơ hội. Một cơ hội chuộc sai và chứng minh tình cảm của Yoong đối với em là chân thành. Được không, Yul? Ít nhất em cũng phải cho Yoong một cơ hội chứ? Vì sao 5 năm trước không cho Yoong một cơ hội giải thích, cứ vậy mà chia tay rồi biến mất. Giờ cũng không cho Yoong lấy một cơ hội?"  Giọng Yoona đầy khổ sở cùng đau đớn.

Yuri đang quay lưng lại phía Yoona nên không thấy được vẻ mặt bi thương sợ hãi của Yoona mà Yoona cũng không thấy được đáy mắt u buồn cùng nụ cười lạnh lẽo như băng tuyết của Yuri. Yuri cúi đầu chậm rãi gỡ từng ngón tay Yoona ra khỏi người mình, quay đầu chìa tay nhìn Yoona, lạnh nhạt nói:

"Trước hết, đưa tôi chìa khóa xe của cô cho tôi rồi tôi cho cô câu trả lời."

Yoona có chút khó hiểu trước hành động của Yuri nhưng vẫn ngoan ngoãn lấy ra chìa khóa xe của mình rồi đặt vào lòng bàn tay Yuri.

Hiện tại, Yuri bảo cô làm gì cô cũng sẽ làm trừ bỏ việc ngừng yêu cô ấy và đi chết.

Nắm lấy chìa khóa xe, Yuri liền nghiến răng nắm lấy tay Yoona, không nói không rằng nâng đầu gối thúc một phát vào bụng Yoona thật mạnh. Chưa dừng ở đó, cô hơi xoay người rồi đem Yoona quật ngã đo ván xuống đất. Đáy mắt tràn ngập sự giận dữ không chút động lòng nhìn Yoona dáng vẻ chật vật khổ sở ôm bụng rên rỉ co quắp dưới chân mình.

"Im Yoona, trước khi nói điều gì cần phải uốn lưỡi 7 lần, cô không nhớ sao? Cô chất vấn hiện tại, tại sao tôi không cho cô cơ hội còn được. Thế nhưng, nói 5 năm trước, tôi không cho cô cơ hội thì quả thực không thấy trơ trẽn sao? Cơ hội tôi cho cô không chỉ một nhưng là chính cô chối bỏ nó. Tôi cô đơn mong mỏi cô xuất hiện dưới đêm đông lạnh buốt ở chân tháp Namsan. Cô lựa chọn không tới đem tình yêu của chúng ta giẫm nát. Tôi hấp hối mong manh đấu tranh giữa sống và chết, gọi điện muốn nghe giọng nói của cô nhưng cô lại tắt máy. Cô đem hi vọng cuối cùng của tôi dập tắt, tâm tôi hoàn toàn lạnh cóng. Giờ cô còn dám mở miệng nói với tôi mấy lời kia, cô là muốn đem tôi chọc tức chết sao? Vậy thì cứ ở đây mà hưởng thụ hoa cải dầu cùng quá khứ chết tiệt kia đi. Thân ái! Chào tạm biệt. Tự lo cho bản thân làm sao để trở về đi. Lần sau, cô còn dám mở miệng chất vấn tôi cớ sao không cho cô cơ hội thì không chỉ là cú đo ván như này đâu." Yuri thở phì phò, nghiến răng nhìn Yoona mà căm tức nói.

Cô đã không muốn nói đến quá khứ, cô ta còn dám ngang nhiên nhắc lại, chất vấn cô. Thử hỏi sao cô không nổi điên chứ?

Vì muốn cho cô ta cơ hội, vì vẫn muốn dùng chút lòng tin ít ỏi đặt lên người cô ta mà cô một thân gái đơn bạc ngu ngốc ngồi đợi cô ta cả đêm dưới tháp Namsan đến ngất xỉu, suýt chết vì bị đông lạnh. Cũng vì lần ấy mà để lại di chứng cho cô đến giờ, cứ đến mùa đông là phổi lại dở chứng khó thở vô cùng nếu không giữ ấm tốt.

Khi ấy, cô sợ cô ta quên mà cố mặt dày gọi điện cho cô ta nhưng người bắt máy lại là Jessica Jung, cậu ta nói với cô rằng cô ta đang ngủ. Giây phút ấy, tâm cô hoàn toàn chết lặng. 

Thời điểm đó là gần nửa đêm, Jessica Jung lại cầm di động của Im Yoona và nói cô ta đang ngủ làm cõi lòng cô lạnh y như thời tiết đêm đông hôm ấy. Nước mắt rơi xuống mặt lập tức bị nhiệt độ không khí bên ngoài làm đóng băng lại đọng trên má. Trong khi cô cô đơn rét run cầm cập ở chân tháp Namsan thì cô ta lại ở chung một chỗ, trong căn phòng ấm áp với Jessica Jung còn ngủ nữa làm trái tim cô như bị xé rách. Nỗi đau ấy, đến bây giờ cô vẫn không thể nào quên được. 

Vết sẹo cổ tay bắt đầu nhức nhối như bị điện giật, trái tim đập phập phồng trong ngực như bị đá đè lên không thể thở nổi, Yuri cảm tưởng mắt hoa lên, mọi thứ quay mòng. Cô không muốn để Im Yoona thấy bộ dạng chật vật của mình liền lảo đảo gần như chạy về phía chiếc xe ô tô của cô ta bỏ lại Yoona vẫn nằm trên đất đau đến không nói được. 

Cô cần trở về lấy thuốc gấp bằng không sẽ không ổn chút nào. Hôm nay, cô thực sự bị kích động đến không chịu đựng nổi. Cũng bởi thế mà Yuri không nhìn thấy vẻ mặt chấn động kinh hãi như không thể tin được của Yoona.

"Yul! Đừng đi. Khụ khụ. Đợi dưới chân tháp Namsan trong đêm lạnh là sao? Gọi điện tắt máy là thế nào? Yoong không biết mà. Khụ khụ. Yul!" Yoona một tay ôm bụng chỗ bị Yuri thúc đầu gối vào, một tay đưa lên như cố gắng muốn níu lại bóng lưng ngày một đi xa của Yuri không ngừng kho khan, yếu ớt nói.

Cú đánh của Yuri không nhẹ lại còn đem cô quật ngã, thêm nữa dạ dày của cô lại âm ỉ đau nên chân tay Yoona hoàn toàn bủn rủn không thể nào ngồi dậy đuổi theo Yuri được, ngay cả nói to cũng khó khăn. Điều Yuri vừa nói thực sự khiến cô chấn kinh.

Yuri đã từng cho cô cơ hội lại còn không chỉ một.

Cô ấy đợi cô giữa đêm lạnh dưới tháp Namsan sao?

Thậm chí gọi điện cho cô khi đang đấu tranh giữa sống và chết nhưng bị cô tắt máy là sao?

Vì cớ gì, cô lại không biết gì?

Giọng nói phẫn uất đầy giận dữ của Yuri đánh mạnh vào tâm can Yoona.

Yuri không hề nói dối. Yoona tin chắc như vậy.

Thế nên, chắc chắn vấn đề nằm ở người xung quanh cô.

Ánh mắt Yoona nhất thời lạnh xuống, tay nắm chặt nhúm áo trước bụng. Cô thật hận bản thân vì không thể lập tức đứng dậy đuổi theo Yuri để giải thích và hỏi rõ, chỉ có thể đau đớn bất lực nhìn Yuri bỏ đi trước mắt cô và lái cả xe cô đi bỏ lại cô một mình ở chỗ này.


End chap 28. 





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com