Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42: Lỗi tại ai

Trời mới vừa hừng sáng, Chiến liền thức dậy chạy vào phòng tắm. Hôm nay là ngày đầu tiên cậu bước chân vào trường đại học làm sinh viên, phòng học lại ở lầu 5, nên cậu phải dậy thật sớm. Nếu không sẽ đi học trễ.

Ngày đầu đi học mà đi trễ thì nhục lắm.

Nhất Bác nằm gối đầu lên tay, nhìn Tiêu Chiến lăng xăng chạy qua chạy lại, mà chỉ biết lắc đầu cười trừ.

Hôm qua, Nhất Bác đã xem thời khóa biểu của Chiến rồi. 8 giờ mới vào học. Bây giờ chỉ mới 6 giờ, cậu cần gì cuống quýt lên thế. Thích học đại học đến vậy sao.

Nhất Bác chịu thua với tính trẻ con của Chiến, leo xuống khỏi giường làm vệ sinh cá nhân, chuẩn bị đi vào bệnh viện, sẵn tiện đưa cậu đến trường.

Ai bảo, trường đại học Y Dược Sơn Dương, cũng chính là bệnh viện Đại Học Y Dược Sơn Dương, nơi Nhất Bác đang làm. Chỉ cần mất 1 phút là qua đến bệnh viện.

Ngừng xe ở cổng trường đại học, Nhất Bác đợi Chiến đi vào rồi mới lái xe đến nhà xe của bệnh viện.

Nhất Bác vừa bước vào phòng trực, liền bị Bùi Chung chọc:

- Bác sĩ Vương hạnh phúc dữ ta. Sáng đưa vợ đi học, chiều thì đón vợ về. Hạnh phúc hơn là, hai vợ chồng lại sát một bên. Chẳng bù cho tui, vợ bệnh viện khác, chồng bệnh viện khác. Ganh tị quá với ông quá đi.

Nhất Bác không thay đổi sắt mặt, bình tĩnh đốp lại:

- Là do ông tạo nghiệp nhiều quá đó. Tui đi à.

Nói xong, Nhất Bác liền đứng lên đi ra khỏi phòng trực, đến phòng bệnh của bệnh nhân mà mình phụ trách hỏi thăm tình trạng sức khỏe.

Thấy sức khỏe của ông cụ không có gì đáng ngại, Nhất Bác quyết định cho ông cụ xuất viện.

Rời khỏi phòng bệnh, Nhất Bác nhìn đồng hồ thấy sắp đến giờ học của Chiến, liền đi tìm người đồng nghiệp dạy môn đầu tiên của cậu. Nhờ người đồng nghiệp đó canh chừng những người có ý bắt nạt cậu giúp mình.

Người nữ đồng nghiệp thấy Nhất Bác đúng chuẩn người chồng lý tưởng, chị nhịn không được mà phải mở miệng trêu anh:

- Rồi...rồi...chị biết rồi. Sợ mất vợ chứ sợ vợ bị bắt nạt cái gì. Cậu muốn lừa chị hả. Mặt cậu viết chữ 'sợ mất vợ' chần dần ra đó còn bày đặt chối.

Nhất Bác gãi gãi đầu:

- Chị Hạnh cũng biết rồi đó. Em hơn vợ em đến mười tuổi lận, mà học đại học thì...phòng bệnh hơn chữa bệnh mà.

Nữ đồng nghiệp tên Hạnh nghe xong, thì chỉ biết lấy tay che miệng để không cười thành tiếng.

Chị từng chứng kiến rất nhiều đôi vợ chồng cách tuổi, nhưng mà Nhất Bác là trường hợp đầu tiên.

Mệnh danh là 'tảng băng di động' của nguyên khoa ngoại tiêu hóa, cũng như cả bệnh viện, buồn vui gì cũng không bày ra. Vậy mà, bây giờ năn nỉ chị giữ vợ giúp.

Đúng là cười chết chị rồi.

Thấy Hạnh cười mình, Nhất Bác chỉ biết thở dài não nề. Anh cũng hết cách rồi, xung quanh Chiến vệ tinh không ít, mà anh thì lâu lâu mới qua trường một lần. Nên làm sao anh biết được, có ong bướm nào ve vãn cậu không.

Anh tin tưởng cậu tuyệt đối, nhưng anh không tin được cái môi trường đại học này chút nào.

Suốt một buổi sáng ở phòng trực, Nhất Bác cứ thấp thỏm lo âu, mà không hề biết rằng, Chiến bắt chước anh treo lên mặt cái biểu cảm 'muốn sống cấm đến gần'. Nên thành công học hoàn thành một tiết học dài một tiếng đồng hồ.

Chỉ có điều giảng viên nói giọng Nghệ An khó nghe quá, làm cậu phải chú tâm nghe không dám bỏ sót chữ nào.

Kết thúc tiết học sớm hơn dự tính 10 phút, nữ giảng viên đưa mắt nhìn cả lớp một lúc rồi nói:

- Các bạn cho chị xin ít phút để cả lớp mình làm quen với nhau được không. Chị xin tự giới thiệu, chị tên Lâm Mỹ Hạnh bác sĩ đa khoa chuyên khoa nhi. Chị sẽ dạy các bạn môn này, đồng thời cũng là phó chủ nhiệm của các bạn, còn chủ nhiệm chính thì các bạn sẽ được gặp sau. Sẵn đây chị chọn lớp trưởng luôn nhé. Tiêu Chiến, là bạn nào vậy.

Chiến đang ghi nhớ đặc điểm của giáo viên chủ nhiệm, thì bị Hạnh gọi tên. Cậu ngơ ngơ ngác ngác đứng lên:

- Thưa cô! Cô gọi em.

Mỹ Hạnh mở to mắt nhìn Chiến, rồi khẽ nhướng mày một cái. Mắt to, mũi cao, môi đỏ còn có một nốt ruồi nhỏ bên khóe trái, làm người đối diện mỗi khi nhìn sẽ ấn tượng rất lâu.

Chị Hạnh thở hắt ra một hơi, trong lòng thầm thông cảm cho Nhất Bác, có vợ nhỏ tuổi lại dễ thương như búp bê, thì hỏi sao mà không lo trước lo sau.

Sau một hồi quan sát, chị Hạnh gật gù vài cái, rồi cầm danh sách lớp có luôn điểm thi của từng sinh viên lên đọc.

Thêm một lần nữa chị Hạnh bị Chiến làm ngạc nhiên, điểm thi của cậu cao nhất lớp, gần 30,0 điểm. Thảo nào, Nhất Bác một hai bảo chị chọn sinh viên có điểm thi cao nhất làm lớp trưởng.

Hạnh lấy bút đánh dấu tên Chiến rồi nói lớn:

- Bạn làm lớp trưởng nhé. Tại chủ nhiệm chính bảo là sẽ chọn sinh viên có điểm thi cao nhất lớp làm lớp trưởng. Và hai bạn điểm cao thứ hai trong lớp sẽ làm lớp phó học tập.

Chiến há hốc mồm nhìn Hạnh:

- Cô ơi! Đổi bạn khác đi cô. Em làm không được đâu.

Hạnh cười tươi khoe răng khểnh cùng lúm đồng tiền thương hiệu:

- Chị xin lỗi nhé, cái này chị không quyết định được rồi. Tại người chọn bạn làm lớp trưởng là chủ nhiệm chính.

Chiến nghe xong chỉ biết thở dài não nề.

Lúc còn đi học ở trường Alexander thì làm lớp trưởng, tưởng lên đại học là thoát nạn. Ai ngờ vẫn phải làm cán bộ lớp. Chiến không thích làm lớp trưởng chút nào, nhưng chỉ có thể chấp nhận thôi. Khi nào gặp chủ nhiệm chính, cậu sẽ xin chủ nhiệm đổi lớp trưởng.

Chuông báo tan học, giảng viên cho cả lớp nghỉ sớm.

Đám sinh viên thu dọn tập sách và tài liệu học, rồi vây xung quanh Chiến. Đứa thì vỗ vai chúc mừng, đứa thì trêu cậu nên chịu trận làm lớp trưởng...khiến cậu bực mình phải trừng mắt với tụi nó, để tụi nó tránh ra, không làm phiền cậu nữa.

Chiến đeo balo đứng trước cổng trường chờ Nhất Bác đến đón mình. Cậu nhìn thấy một người đàn ông bán chả chiên bên trường trung học đối diện, bèn đi qua mua mười xiên chả cá, mười xiên chả tôm, năm miếng đậu hủ rau răm muối tiêu chanh, một bịch cóc- xoài chua ngâm đường và một ly nước mía.

Cầm lỉnh kỉnh đồ ăn trên tay, Chiến tìm một băng ghế trong sân trường ngồi giải quyết đống hàng vặt mình vừa mua. Cậu ngồi ở băng ghế ăn say sưa, mà không biết Nhất Bác đã tan ca và đang đứng sau lưng mình.

Nhìn mấy món Chiến đang bày trên băng đá, mà mồ hôi Nhất Bác túa ra như tắm. Cậu ăn nhiều như vậy làm sao ăn cơm trưa, anh chỉ nhìn thôi là đã thấy no rồi. Vậy mà, cậu vẫn có thể ngồi ăn ngon lành.

Chiến giải quyết hết đống hàng vặt mình bày trên băng đá, rồi đưa mắt ra nhìn ngoài cổng. Thấy Nhất Bác vẫn chưa đến, cậu định đi mua quà vặt ăn tiếp chờ để giết thời gian.

Ai ngờ vừa Chiến đứng lên thì Nhất Bác thình lình lên tiếng:

- Em định đi đâu nữa?

Chiến đang ăn xoài ngâm đường, nghe tiếng Nhất Bác liền quay qua nhìn anh:

- Anh đến khi nào thế? Em thấy bên kia đường có bán chè bưởi, định qua đó mua ăn thử.

Nhất Bác mở to mắt nhìn Chiến:

- Em còn muốn ăn nữa. Mười xiên chả cá, mười xiên chả tôm, năm miếng tàu hủ muối tiêu chanh, một bích xoài ngâm đường và một ly nước mía...em còn muốn ăn chè sao.

Chiến cắn cắn cây ghim nghiêng nghiêng cái đầu trả lời:

- Em không biết nữa. Hai hôm nay chỉ thích ăn vặt thôi, cơm nhà không muốn ăn gì hết. Đặc biệt là, cái gì chua chua là em ăn nhiều nhất.

Nghe xong, Nhất Bác chỉ biết thở dài. Tại sao, anh lại quên là Chiến rất thích ăn vặt. Chỉ cần cậu đi chợ với cô hai Thắm một buổi sáng thôi, là về trên tay là không dưới mười món. Anh cảm thấy, mình chưa đủ quan tâm đến cậu.

Thói quen ăn vặt của vợ mà cũng không nhớ.

Về đến nhà, Chiến chào bà cả xong rồi đi một mạch lên phòng. Nhất Bác lật đật chạy theo cậu, vừa mở cửa phòng bước vào anh thấy cậu đã làm kén trên giường và ngủ mất rồi.

Nhìn vợ yêu ngủ trên giường Nhất Bác bắt đầu thấy kì lạ.

Bình thường Chiến ngủ rất đúng giờ và ăn rất ít, nói cách khác là cậu ăn như mèo ngửi. Nhưng hôm nay thì ngược lại, ngủ ngày, ăn nhiều lại còn thèm chua. Cậu vốn rất ghét chua, vậy mà hai hôm gần đây là ăn chua nhiều hơn.

Sau một hồi suy nghĩ, Nhất Bác bắt đầu nghi ngờ, nhưng không dám chắc chắn. Chỉ biết chờ đến cuối tuần, Chiến không có thời khóa biểu học sẽ đưa cậu đến bệnh viện khám sức khỏe.

Hai ngày sau, Chiến xem thời khóa biểu thấy mình không có lịch học, cậu liền leo trở ngược lại giường đóng kén ngủ tiếp.

Nhất Bác đang chuẩn bị đi làm thấy không ổn, vội kéo Chiến vào bệnh viện khám tổng quát. Bình thường làm con ong chăm chỉ, vậy mà mười ngày nay làm con sâu lười. Chỉ toàn ngủ và ngủ.

Mất gần một buổi sáng đi khám tổng quát, kết quả không có gì bất thường. Nhưng Nhất Bác vẫn thấy có gì đó không đúng. Vậy là anh nắm tay cậu kéo qua phòng siêu âm lấy kết quả.

Chỉ cần có kết quả siêu âm, là sẽ biết Chiến bị bệnh gì.

Bùi Chung là bác sĩ siêu âm cho Chiến, anh chàng đưa kết quả cho Nhất Bác và nói:

- Trong bụng vợ ông có một cái cục gì đó đang nhúc nhích.

Nhất Bác nghe xong cảm thấy như mình vừa nghe kể chuyện kinh dị, vội vung tay đập Bùi Chung một phát và nói:

- Nói tiếng người dùm cái.

Bùi Chung xoa xoa cái đầu vừa bị Nhất Bác đánh và nói:

- Nè thì ông qua coi đi. Tui siêu âm lại cho coi.

Nói xong, Bùi Chung bảo Chiến nằm lại giường để anh chàng siêu âm lại.

Nhất Bác thở dài bó tay với thằng bạn, rồi đưa mắt nhìn lên màn hình máy siêu âm. Thằng bạn này của anh ngu nhất là nhìn hình siêu âm.

Nhất Bác nhìn một hồi, cuối cùng cũng biết được nguyên nhân vì sao Chiến ngủ như sâu lười. Anh xoắn tay áo đập Bùi Chung thêm một phát nữa, rồi chỉ tay lên màn hình:

- Cha nội! Vợ con có thai hai tháng, mà ông nói bụng vợ con có cái cục nhúc nhích. Nhúc nhích là cái đầu ông nhúc nhích á.

Nhất Bác vừa dứt lời, Chiến liền ngồi bật dậy, lấy tay sờ xuống bụng dưới của mình. Cậu và anh lấy nhau mới có gần bốn tháng thôi mà, sao mà cậu có thai được. Hơn nữa cậu còn đang đi học, có thai lúc này có khác gì bắt cậu nghỉ ở nhà

Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của Chiến, mà Nhất Bác chỉ biết phì cười.

Có thai thì sao chứ, anh vẫn cho cậu đi học đó thôi, hơn nữa cậu có đeo nhẫn cưới, chứng minh được hỏi cưới đàng hoàng mà.

Lo gì người này người kia dị nghị chữa hoang chứ.

Chiến biết mình có thai, mặt mũi xụ xuống như cái bánh đa nhúng nước. Cậu mới vừa đi học đại học được có ba ngày thôi, mặt giáo viên chủ nhiệm tròn méo ra sao cậu còn chưa biết. Vậy mà Nhất Bác đành lòng nhét cho cậu một đứa nhóc.

Học hành gì nữa.

Nhất Bác ngồi trong phòng trực. Chiến ngồi bên cạnh dầm ly kem chảy thành nước, mặt thì xụ xuống hai má phồng lên.

Chiến vừa dằm ly kem vừa lầm bầm:

- Mới mười tám tuổi mà bắt người ta có em bé. Đồ đáng ghét.

Nhất Bác nghe Chiến lầm bầm thì đứng lên đi đến ngồi xuống bên cạnh, lấy tay vuốt vuốt lưng cho cậu:

- Chị hai đến tháng thứ sáu mới nghỉ hộ sản mà. Em mới hai tháng, con cũng đâu có hành, nên không cần nghỉ học đâu.

Chiến nhéo eo Nhất Bác một cái đau điếng:

- Tại ai hả? Không phải do anh nhét vào thì ai dám nhét hả.

Nhất Bác cười nham nhở:

- Tại em nhạy quá thôi, chứ đâu phải do anh làm nhiều.

Chiến nghe xong ngượng đỏ mặt, vung tay đấm vào lưng Nhất Bác một cái:

- Sao em lại đồng ý gả cho anh vậy không biết?

Bị vợ bầu đánh Nhất Bác ngồi trân. Chỉ cần Chiến trút giận được, thì anh để cậu đánh có làm sao. Hơn nữa, bây giờ trong bụng của cậu có giọt máu của anh. Cùng lắm chiều vợ rồi, thì chiều luôn đứa nhỏ lười biếng trong bụng vậy.

Vợ con sinh ra là để được cưng chiều mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com