Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 49: Anh Vợ

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Jessica mệt mõi nhắm lại mắt, sau đó quay sang Tae Yeon đang ngồi bên cạnh thì thào,

“Chúng ta đi thăm họ.”

“Được.” Tae Yeon đồng ý. Là bạn nhiều năm, Tae Yeon có thể suy đoán được “họ” trong lời nói lúc này của Jessica là ai.

Từ lúc lên xe, không ai nói với ai thêm tiếng nào. Jessica vẫn lơ đãng phóng tầm mắt của mình ra bên ngoài cửa sổ. Chỉ có Tae Yeon là thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Jessica ngồi ở ghế sau qua gương chiếu hậu. Muốn nói nhưng lại thôi, muốn khuyên nhưng cũng đành yên lặng.

Rời khỏi thành phố tấp nập, nhà cửa hai bên được thay bằng những hàng cây xanh bạt ngàn. Xe rẽ vào một con đường nhỏ, chạy không lâu thì dừng lại trong bãi đỗ xe vắng vẻ. Sau khi xuống xe, Tae Yeon lại một lần nữa lặng lẽ theo sau Jessica lên một đồi cao. Ôm lấy hai bó hoa bách hợp trắng trong tay, cô siết chặt hơn khi bước từng bước trên bậc thang.

“Cậu chờ tớ ở đây.”Jessica nói nhưng không quay đầu.

Mặc dù cũng muốn cùng đi Jessica, nhưng Tae Yeon vẫn biết cô ấy có rất nhiều điều để nói với hai người kia, vì vậy cô chỉ uh nhẹ.

Một mình đứng trước hai ngôi mộ nằm đơn độc giữa khu đất trống. Jessica nhìn chằm chằm hai gương mặt tươi cười trên bia. Rút ra chiếc khăn tay, từ tốn lau đi những vết bẩn, cô lẩm bẩm,

“Unnie, oppa, em đến thăm hai người đây. Xin lỗi đã để hai người chờ lâu như vậy.”

“Em đã tìm được kẻ gây ra tai nạn rồi. Hai người có vui không?”

“Sẽ rất nhanh thôi, kẻ ác sẽ bị trừng trị.”

Dừng một lát, Jessica nở nụ cười chua xót. Ngồi phịch xuống đất mở ra chai rượu mình đem theo.

“Chủ tịch dạo này không khỏe cho lắm. Từ khi hai người đi, bác ấy ngày càng bận hơn. Áp lực công việc cũng lớn hơn. Hiện tại già đi rất nhiều.”

“Còn Fany, cậu ấy cũng trưởng thành hơn trước, cũng có trách nhiệm và đáng tin cậy hơn. Thành thục xử lí công việc bằng sự khéo léo. Đứa trẻ ngày nào cần hai người bảo vệ, hôm nay đã có thể gánh vác được một tập đoàn hùng mạnh. Nhưng để có được sự trưởng thành này, cậu ấy đã phải đánh đổi rất lớn. Cậu ấy không còn đơn thuần như xưa mà phải bị những toan tính lừa gạt bủa vây. Đôi mắt cười đã không còn thường xuyên xuất hiện trên gương mặt ấy nữa. Cậu ấy cũng gầy đi nhiều lắm.”

“Tất cả những gì chủ tịch và Fany đối mặt, từng chút một đều là lỗi của em. Em không biết nói gì hơn ngoài nói hai từ xin lỗi.” Đoạn Jessica quỳ phục trên mặt đất, dập đầu trước bia một hai chị em họ Hwang. “Em thật sự sai lầm khi không có dũng khí tranh đấu cho tình yêu. Em thật sai lầm khi cố đẩy Fany vào nơi hiểm ác. Em không thể chăm sóc tốt cho cậu ấy. Cũng làm cậu ấy đau lòng, còn mang đến cho cậu ấy sự bất hạnh. Sai lầm lớn nhất đời em chính là xuất hiện trong đời cậu ấy. Nếu không có em, hai người cũng không đi như vậy. Nếu không có em, gia đình mọi người sẽ hạnh phúc hơn. Em thật lòng xin lỗi hai người.”

Mây đen đột nhiên kéo đến, mưa từng hạt rơi xuống, rồi ngày càng nhiều hơn. Jessica vẫn quỳ đó dập đầu, Taeyeon đến khuyên mấy cũng không chịu đứng dậy. Jessica một mực bắt cô ấy trở lại xe, nhưng Tae Yeon không đồng ý. Cuối cùng cô ấy chỉ biết đứng che dù bên cạnh, giương mắt nhíu mày nhìn Jessica trong màn mưa. Tiếng thều thào của cô ấy với Leo, đầy chua xót,

“Leo oppa. Xin lỗi anh, em đã không thực hiện được lời hứa của mình. Em xin lỗi, em thật đáng bị trời tru đất diệt mà.”

Flashback:

Một quãng thời gian sau ngày Jessica tỉnh lại, Leo hẹn gặp riêng cô ở một nhà hàng gần công ty. Khi Jessica đến nơi đã thấy Leo nhàn nhã ngồi đọc văn kiện, rất tự nhiên Jessica kéo ghế ngồi xuống đối diện chào hỏi khi đi đến bàn của anh ta,

“Chào Hwang tổng. Đã để anh chờ.”

Ngẫng mặt nhìn Jessica, Leo mĩm cười, đôi mắt cong lên như hình trăng khuyết. Nụ cười này nếu đem so với Tiffany thì là một chín một mười. Jessica không khỏi cảm thán ông Hwang khéo sinh, sinh ra toàn tuấn nam mỹ nữ.

“Chào cô Jung, cô đến rồi. Chúng ta dùng bữa trước nhé, cô không ngại khi tôi đã gọi món trước chứ?” Không chấp nhất việc Jessica tự ý ngồi xuống, Leo trực tiếp đặt văn kiện sang bên liền hỏi.

“Không sao.” Jessica lắc nhẹ đầu, mĩm cười.

Rất nhanh phục vụ đã mang bữa trưa lên. Cả hai cũng không nói gì thêm mà chỉ tập trung thưởng thức món ngon. Việc hai người có vẻ chói mắt đang tao nhã ngồi đối diện nhau dùng bữa thực làm người khác không nhịn được mà nghiên đầu quan sát, tuy nhiên sự yên lặng giữa bọn họ càng làm tăng lên sự chú ý.

Trong lúc ăn, Leo âm thầm quan sát đánh giá Jessica. Cô gái này vẻ ngoài xinh đẹp, khí chất lạnh lùng, nhất cử nhất động đều trang nhã. Tính tình đôi lúc có chút cứng nhắc làm người khác kiêng nể nhưng đối với công việc thì nhất mực hoàn thành xuất sắc. Luận nhan sắc có nhan sắc, luận tài năng có tài năng, quả thật không phải ai cũng có thể sánh được.

“Tổng giám đốc, anh tìm tôi không phải chỉ đơn giản là ngồi xuống dùng một bữa cơm như vậy chứ?” tiếng nói thanh thoát của Jessica đánh vỡ suy nghĩ của Leo.

Anh cười cười nâng ly rượu mời Jessica, cô cũng thi lễ nâng ly, nhấm một ngụm rồi đặt xuống chờ đợi Leo lên tiếng,

“Cô đến làm ở công ty cũng khá lâu rồi nhỉ? Cảm thấy mọi thứ thế nào?”

“Hoàn hảo. Mọi người đều chiếu cố cho tôi nên mọi việc đều suông sẽ.”

 “Haha cô Jung thật khiêm tốn. Tài năng của cô tôi đã tận mắt chứng kiến, khiến cho tôi đây phải ngã mũ chào thua.” Leo cười cười xua tay.

“Anh quá khen.” Jessica nâng khóe môi tạo thành một đường cong mờ nhạt. Cô biết Leo cho gọi cô ra ngoài không phải chỉ để nói một vài chuyện như thế này. Chì là cô không muốn ngã bài với anh ta quá sớm. Anh ta muốn chơi trò mèo vờn chuột với cô thì cô đây sẵn lòng chơi với anh ta chỉ không biết ai là mèo ai là chuột thôi.

Là một người làm việc trên thương trường, Leo đã được chuẩn bị rất nhiều kỹ năng đưa đẩy làm người khác mệt mỏi mà thỏa hiệp dễ dàng. Nhưng lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân có phần thua thiệt trước Jessica. Cuối cùng, sức chịu đựng của anh đã đến giới hạn, anh đành nhận thua vậy,

“Cô Jung không tò mò tại sao tôi mời riêng cô đến đây?”

Jessica cười thầm trong lòng, ván này cô toàn thắng rồi, “Liên quan đến Tiffany?”

“Cô sao lại nghĩ vậy?” Leo không trả lời mà hỏi ngược lại, anh dường như thấy được Jessica không chỉ là một cô nhân viên văn phòng bình thường, đặc biệt nó làm anh thấy hứng thú hơn.

“Thứ nhất, anh là người công tư phân minh, hẹn tôi bên ngoài mà không phải là công ty, có thể đó là về chuyện tư. Thứ hai, tôi đã là nhân viên của anh không lí nào anh lại rãnh rỗi xem lại lí lích cùng hồ sơ của tôi.” Vừa nói Jessica vừa hướng ánh nhìn về phía tập hồ sơ đặt cạnh Leo, đoạn cô tiếp, “Và nếu tôi đoán không lầm, điều làm anh chú ý đến tôi chính là thời gian gần đây tôi thường xuyên có tiếp xúc thân mật với Tiffany. Anh thấy tôi giải thích như vậy có đúng không?” Jessica cười mà như không cười nhìn chằm chằm Leo làm anh chàng chột dạ.

Lúc đầu Leo không nghĩ Jessica có thể suy luận như vậy, càng không nghĩ cô gái này còn tinh mắt đến độ chỉ liếc sơ qua đã biết thứ trên bàn kia chính là lí lịch của cô ấy.

“Tôi là không biết nên khen cô giỏi hay là dè chừng cô, một người tâm ý sâu sắc tinh tường đây?”

Nghe xong lời Leo nói, nét cười trên mặt Jessica càng đậm, khiến cho Leo cảm thấy không rét mà run, “Là bạn tôi sẽ là đồng minh đáng tin cậy. Là thù tôi sẽ là kẻ địch khó lường.”

Leo chấn động, anh nhanh chóng rút ra một kết luận,Jessica Jung là người không tầm thường, không dễ đối phó. Thu lại vẻ mặt bối rối của mình, Leo hướng Jessica cảm thán,

“Haha Jessica, cô thật không đơn giản chút nào.”

“Thật không? Tôi cũng cảm thấy vậy.” Jessica bật cười khiến Leo hơi sững sốt.

“Ý cô là…?”

“Ý tôi là vì tôi không đơn giản nên mới dám hy sinh thân mình mà ở bên cạnh đeo bám cô nàng đỏng đảnh khó chiều nhà anh.”

Leo nghe xong thì chợt hiểu ra rồi bật cười lớn, “Cô không sợ tôi mách với Mi Young chuyện cô nói xấu nó?”

“Anh? Không thể nào?” Jessica dường như đã tháo xuống phần nào lớp phòng bị nên có sự trêu chọc trong lời nói.

“Tại sao lại không? Đừng quên tôi là anh trai nó.” Leo bất mãng, chẳng lẽ đến Jessica cũng nhận ra là anh thua dưới tay Tiffany. Lí nào lại như vậy?

“Uh thì anh trai đấy, nhưng khi cô nàng giận lên thì có nể nang ai đâu.” Jessica lắc đầu cười khổ.

“Cô đã bị?” Leo hoài nghi.

“Anh có cần hỏi kỹ như vậy không? Tự mình hiểu là được rồi.” Jessica thở dài.

Leo lại được một phen cười nghiên ngã, không ngờ Tiffany đã động tay động chân với Jessica rồi. Anh phần nào cảm thấy cảm thông cho Jessica. Cô ấy đúng là hy sinh không nhỏ để đeo đuổi em gái anh. Đứa nhỏ này, bình thường mang vẻ ngoài mong manh ôn ôn nhu nhu làm ai gặp cũng muốn nâng niu bảo vệ, nhưng khi chọc giận thì y như rằng cọp mẹ tái thế, hoàn toàn quên hết trên dưới mà vung tay múa chân, cào cấu đủ kiểu.

"Có vẻ như hai nguời vẫn chưa ra mắt gia đình?" Leo rất nhanh lấy lại phong thái tổng giám đốc, nghiêm trang dò xét Jessica.

Jessica biết hai nguời Leo đề cập đến là ai nên cũng thu lại nụ cuời, ngồi thẳng lưng trả lời,

"Tôi đã đưa cô ấy về ra mắt gia đình tôi. Bọn họ đều ủng hộ cả hai. Duy chỉ chưa đến gặp chủ tịch chào hỏi."

"Vệy nếu tôi thay mặt appa không đồng ý mối quan hệ này thì sao?"

"Thì tôi sẽ dùng chân thành để làm anh thay đổi ý định."

"Chân thành?" Leo nhuớng mày tò mò.

"Phải, là chân thành."

"Nếu cô là con trai, ít ra tôi sẽ cho cô một cơ hội để chứng minh. Còn cô, Jessica Jung, cô đừng quên bản thân cô cùng em gái tôi đồng dạng là nữ."

"Tôi không quên. Nhưng tôi biết hạnh phúc là do bản thân tôi nắm lấy. Tôi còn nhớ rõ, chính tôi cũng đã nói với Tiffany rằng tôi sẽ bên cạnh cậu ấy, vì cậu ấy mà sống, vì cậu ấy mà trân trọng giữ gìn mối quan hệ này."

Dừng một chút cô tiếp, lời nói kiên định muời phần, "Tôi, Jessica Jung, có phụ cả thiên hạ, có thất hứa với tất cả mọi nguời cũng không bao giờ làm Tiffany Hwang buồn, làm Tiffany Hwang thất vọng."

Leo trầm ngâm ngồi nhìn Jessica suy nghĩ gì đó, đoạn trầm trầm cất lời, "Cô có gì đảm bảo em gái tôi nếu bên cạnh cô sẽ an toàn, sẽ hạnh phúc? Chẳng phải cách đây ít lâu em gái tôi đã chịu tổn thương khi chỉ vừa quen cô đấy thôi? Tôi thật không an tâm khi giao em gái bảo bối của mình cho cô.”

“Chuyện lúc trước quả thật tôi cũng có một phần lỗi trong đó. Tôi xin lỗi anh. Nhưng kề từ nay về sau, tôi sẽ trông chừng cô ấy cẩn thận, không để cô ấy gặp bất cứ bất trắc nào. Vạn nhất có xảy ra, thì tôi sẽ dùng cả tính mạng của mình để đổi lấy sự an toàn cho cô ấy.”

Leo nhếch khóe môi, gương mặt đẹp trai càng tỏa sáng, “Em dâu, lời cô nói hôm nay phải nhớ kỹ. Bằng không có làm ma tôi cũng không tha cho cô.”

“Hwang tổng yên tâm, tôi hứa với anh. Suốt đời cấp cho Fany cuộc sống bình bình an an, hạnh phúc trọn vẹn nhất.”

“Tôi đã hạ mình gọi cô một tiếng em dâu, cô còn Hwang tổng cái gì? Đây không phải công ty.” Leo nhíu mày nhắc nhở.

“Cảm ơn anh, anh vợ.” Jessica mĩm cười, trầm thấp gọi Leo.

 Không ngờ, qua một đoạn thời gian, người đã từng ủng hộ cô và Tiffany đã không còn trên đời này nữa. Hiện thực tàn nhẫn, lời hứa ngày ấy chỉ có thể chôn chặt vào lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com