Chapter 14. End
-Làm ơn, hãy cứu cô ấy dù mất đi tính mạng của tôi, tôi cũng sẽ làm.
-Tôi không thể. Tôi xin lỗi.
Cậu bóp trán, cơ thể rã rời, tâm trạng rối bời , mọi thứ xung quanh cậu coi như đổ vỡ. Cậu đã cố gắng để có thể quay trở lại quá khứ cứu người con gái này nhưng sao có thể không làm được. Tại sao? Cậu xoay người, tay đẩy cánh cửa bước đi. Anh ngồi thụp xuống nền đất lạnh lẽo, nước mắt cứ thi nhau chảy , mặt, mặt lắm nhưng sao mặt bằng nỗi lòng anh bây giờ được. Người con gái anh thương, anh dành trọn cả trái tim để yêu phải nằm đây mãi mãi liệu có ai vui vẻ được cơ chứ?
-Nếu có thể làm được, tôi sẽ cố. Cảm ơn đã tha lỗi và xin lỗi vì tất cả, Jung HoSeok.
----------
-Cậu đã làm rất tốt rồi NamJoon, cậu của hiện tại này đã làm thật sự rất tốt, tốt hơn với những gì ở tương lai khi ấy. Chú hài lòng.
Hiệu trưởng tay cầm điếu thuốc, rít một hơi rồi phả ra làn khói trắng mờ ảo.
-Tốt? Thật sự chú thấy tốt sao? Tốt khi chứng kiến người ấy một lần nữa rơi vào trạng thái thực vật vĩnh viễn, chứng kiến người ấy bị tai nạn? Chú! Cháu không nghĩ cháu đã làm tốt, mạng sống của người ấy đang nằm hoàn toàn phụ thuộc vào cháu, cháu phải làm sao?
Cậu vò rối mái tóc, tâm trạng cực kì khó chịu, giá mà khi ấy cậu nhanh chân một chút có lẽ đã không có vấn đề gì. Nhưng tại sao khi ấy cơ thể cậu lại đột nhiên mất đi tự chủ, ngay cả cảm giác cũng không có, tim cậu khi ấy đập mạnh và liên hồi đến dã man, hô hấp khó khăn, mắt cậu lúc đó bao bọc một làn sương mỏng làm chắn tầm nhìn. Thực sự mà nói chính cậu cũng không biết tại sao lại như vậy.
Cậu nói tiếp
-Cơ thể cháu lúc đấy....
-Linh hồn và thể xác cậu ở tương lai đến hồi nguy cấp, vì lý do nào đó mà nó phát tiết một cách bất thường như vậy, có lẽ thời gian của cậu không còn nhiều, chú cảnh báo cậu trước.
Một nét mặt, một ánh mắt tất cả như muốn nuốt chửng mọi thứ đó là tất cả những từ để diễn tả lại con người cậu khi ấy.
-Cháu phải làm gì bây giờ?
Cậu ngẩng đầu, mái tóc màu xám tro che đi đôi mắt tuyệt đẹp. Hơi thở nặng nề, ngũ quan như không tự chủ được, cậu thực sự phải đi sao? Thực sự phải quay về với một mớ hỗn độn?
-Trước hết hãy tìm cách cứu con bé đã.
-Nhưng bằng cách nào?
-Tìm trái tim của hoa hồng đen.
Cái này tương đương với mò kim đáy bể rồi, làm sao có thể, thời hạn của cậu có vẻ như sắp hết làm sao mà kịp được.
-Chú đang đùa?
-Không!
-Cháu rốt cuộc phải tìm ra sao chứ?
-Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
-----------
"Chết tiệt! Đã nửa ngày trôi qua, thấy cái quái gì cơ chứ? Hồng với cả đen, tim với cả cật."
Cậu thầm chửi rủa, lau đi mồ hôi lấm tấm trên trán, tìm cả nửa ngày một ít thông tin cũng không có. Thật hoang đường mà!
"Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt? Là ý gì?"
Lại một màn độc thoại nội tâm hết sức cân não.
Cậu gấp rút chạy ra khỏi nhà, thời gian đích thị không còn nhiều. Cơ thể này nó không còn nghe lời cậu nữa, nhiều lúc nửa thân cậu mờ ảo không thể thấy.
"Khi ba ngôi sao sáng nhất trên bầu trời tạo thành một đường thẳng, nếu khi ấy cậu tìm ra ắt hẳn con bé sẽ tỉnh lại và cậu sẽ biến mất còn không cậu sẽ biết mất nhưng con bé sẽ mãi mãi không tỉnh lại."
Nhớ lại câu nói ấy, cậu chợt cảm thấy khó chịu. Cậu đã sai, cậu đã sai khi quay trở lại để hoàn lại kết quả ở tương lai nhưng hiện giờ nó còn khó giải quyết hơn.
Thật khó khăn!
----------
Cạch.
Cậu mở cánh cửa phòng bệnh, trông thấy người con gái cậu yêu thương gương mặt xanh xao tiều tụy. Đau nhói nơi ngực trái, cậu khẽ rơi một giọt nước mắt.
-Cầu xin em tha thứ cho lỗi lầm mà tôi gây ra. Những gì tôi mang lại cho em giờ tôi sẽ gánh hậu quả, tôi xin lỗi. Có thể một lần cuối cùng thôi, xin lỗi em. Tôi yêu em, JinHae.
Nhẹ đặt một nụ hôn trên trán cô, cậu rời đi.
"Khoan! Trái tim hoa hồng đen, lẽ nào?"
Bất chợt quay lại, toàn thân cô phát ra tia sáng màu lục nhẹ nhàng được nhấc bổng lên không trung. Phải rồi, chính là trái tim đang dần chết mòn của cô là trái tim của hoa hồng đen, còn chính cô là hoa hồng đen.
-Lời nói yêu thương là thành thật lúc ấy bản thân con bé sẽ được chữa trị vì trái tim con bé giờ đây chỉ có hình bóng người con bé yêu đó chính là cậu, NamJoon đến lúc cậu phải đi rồi.
-Chú?
Không ngờ ngày hôm nay là ngày ba ngôi sao sáng nhất trên trời tạo thành một hàng thẳng, cậu biết chứ, biết rồi mình sẽ phải đi nhưng lại quá sớm.
Bóng hình mờ dần, một giọt nước mắt rơi nhẹ xuống mặt đất. Lát sao chỉ còn hiệu trưởng đơn độc nơi hành lang bệnh viện.
-Cậu làm được rồi NamJoon, cậu đã cứu con bé.
----------
-Em muốn ăn gì không JinHae?
HoSeok hỏi, tay còn bận gọt nốt quả táo. Sau khi nghe tin từ y tá rằng cô đã tỉnh, anh thực sự rất bất ngờ lại vui sướng. Nhưng vẫn không hiểu làm sao cô lại bất ngờ tỉnh như thế. Rồi sau đấy thấy thầy hiệu trưởng ngồi ở hành lang bệnh viện và nghe hết những gì thầy nói thì anh cũng biết.
-Không cần đâu anh HoSeok, hmmm... em nghĩ em cần phải hỏi anh một chuyện.
Cô dựa lưng vào thành giường, thành khẩn hỏi anh.
-Ừ! Có chuyện gì sao?
Anh dừng việc gọt táo lại, ngẩng lên nhìn cô.
-Tại sao đầu em cảm thấy rất mơ hồ một hình bóng mà bản thân em không thể nhớ nổi. Anh liệu có biết người đó không?
Cô nhíu mày, cứ nhớ lại là y như rằng đầu cô lại đau.
-Anh hiện tại sẽ không thể nói, rồi có một ngày em sẽ nhớ ra người đó.
Anh cười, lại tiếp tục công việc của mình.
"Chắc chắn em sẽ nhớ ra cậu đấy, một người yêu em nhiều hơn anh."
----------
Sau vài năm, cuộc sống dần ổn định. Cô được tốt nghiệp và đỗ vào trường đại học mình mong muốn. Hàng ngày lên lớp học, tối đến ra thư viện ngồi đọc sách và mỗi ngày nghỉ lại rủ rê hội bạn thân đi chơi. Cuộc sống vốn dĩ là như vậy. Cô thật sự không thể nhớ lấy bóng hình phai mờ trong kí ức ấy, chấp nhận hiện thực và cô bắt đầu với tình cảm mới. Cô dù biết rằng bản thân mình hồi trước có thích một người nhưng cô đâu có nghĩ đấy là cậu mà luôn luôn nghĩ mình thích anh.
"Cậu là ánh bình minh
Luôn soi sáng cho tôi đủ đường,
Còn tôi
Là một sinh vật nhỏ bé,
Chỉ cần có cậu
Tôi có thể sống qua ngày."
-Yêu thương thì để đâu cho vừa?
-Để ở tim sẽ vừa.
-Nhưng tim bé lắm sao để vừa?
-Chỉ cần trái tim luôn hướng về người đó chắc chắn yêu thương sẽ vừa.
Hiện tại và tương lai sẽ gắn bó với nhau suốt cả cuộc đời.
-Lấy anh nhé?
HoSeok quỳ một đầu gối xuống mặt đất, tay nâng niu thật khẽ hộp đựng chiếc nhẫn bằng bạc sáng loáng giản dị, mỉm cười thật tươi.
-Em đồng ý
Cô vui vẻ nhận lấy, vòng tay ôm lấy người anh. Khẽ rơi nước mắt, lần này là hạnh phúc chứ không phải đau buồn.
"Đứng nhìn em hạnh phúc, tôi thực sự rất vui. Cảm ơn em đã trở lại với cuộc sống."
-Không định chào con bé một tiếng sao?
Hiệu trưởng đứng bên cạnh bóng hình mờ ảo của cậu, tay cầm điếu thuốc phì phèo.
-Không ạ! Cứ như vậy mà đứng là được rồi chú ạ, vì cháu xuất hiện sẽ làm cô ấy bối rối hơn thôi.
Cậu cười nhạt, ánh mắt vô hồn nhìn cô gái đang cười nói vui vẻ phía bên kia đường.
Kết thúc như này đối với cậu là được rồi, nếu cô ấy mà nhớ ra cậu chắc chắn sẽ lại đau khổ lần nữa. Cậu luôn muốn được nhìn thấy nụ cười của cô, luôn muốn nghe tiếng cười thật vui mà không phải lo nghĩ gì. Cậu vui lắm, rất vui.
Yêu thương hãy để ở tim, vì nó là nơi rộng nhất của con người.
The End.
___________________________________
Note: Hmm! Cuối cùng cũng hoàn thành, dù ít người biết đến nhưng đối với mình viết được như vậy và có người đón đọc là mình hạnh phúc lắm, các cậu biết đấy mình ra chap thì thất thường đã vậy còn ngâm lâu. Do mấy hôm trước có bạn nhắc ra chap không thì mình cũng định ỉm luôn =)))) đùa đấy đấy. Dù gì cũng đã hoàn rồi, có lẽ mình cũng sắp ra bộ truyện về HopeKook ừ thì mình cũng pro dạo mình mong các bạn sẽ đón nhận đứa con tinh thần tiếp theo của mình.
Cảm ơn các bạn đã đón nhận nó và vẫn chờ đợi nó lâu ơi là lâu như vậy.
Có lẽ cái kết hơi khó hiểu, xàm xí quá thể đáng và không như mong muốn của các bạn, cái này mình hiểu vì kết quả cũng không như mình dự định đừng có trách mình nha. Tại mạch ý tưởng trong đầu mình lúc ấy nó vậy đấy.
Cảm ơn nha! Cảm ơn rất nhiều. *bắn tim*
Ngày kết thúc: 21/06/2017
Kí tên: fnghttpxx
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com