Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42

" Vậy theo ý anh, Phác Xán Liệt đang mất tích ở Tổ chức chúng tôi là nằm vùng? "

Biện Bạch Hiền từng bước một nhàn nhã bước về phía người vừa hô hoán dõng dạc kia, đôi mắt sắc như dao của cậu dù một khắc cũng không rời mục tiêu.

Người ngoài nhìn vào trông có vẻ Biện Bạch Hiền vô hại, thân hình vừa nhỏ vừa trắng so với những tên đang đứng, khuôn mặt thì khỏi phải nói, hấp dẫn cực kỳ. Nhưng người của Tổ chức đen không ngu ngốc, dù hăng máu cỡ nào cũng nhận thức được trước mặt người này phải hết sức cẩn thận, kẻo lại mất mạng mà đến chính mình cũng không biết lý do.

Ngữ điệu của người nọ thay đổi hẳn, nhưng vẫn là không chịu nhượng bộ.

" Này...Sát..Sát thủ Biện, chúng tôi biết gì nói đó, tuyệt không...không có ý cố tình gây sự. Là do người của anh chột dạ trước. Lời của tôi tuyệt...không sai! Anh làm gì cũng phải nói lý..đúng không? "

Nói thẳng ra là sợ Biện Bạch Hiền chưa nói lời nào mà giết hắn. Nhưng không may cho hắn ta, cậu đúng là nghĩ như vậy! Trong cái giới này, nói lý hay không quan trọng sao? Ai chết trước thì thua, chỉ có vậy. Huống hồ việc hắn vạch trần thân phận của Phác Xán Liệt đã làm kinh động tâm lý người trong Tổ chức, dù ít dù nhiều cũng có hậu hoạ. Biện Bạch Hiền những tưởng diệt đi Lộ Ngại thì bí mật đó sẽ được chôn vùi, ấy vậy mà để hở mất một đầu, khiến người của Tổ chức đen phá rối tung hết cả.

' Đùng '

Tiếng súng nổ đâu đó từ phía sau vang lên, ai đó trong đám người Tổ chức 88 nhịn không nỗi đã nổ súng, đám đông lập tức rối loạn, hai bên lao vào nhau ra sức chém giết.

" Thật con mẹ nó phiền phức. "

Biện Bạch Hiền hít một hơi lạnh, day day thái dương. Cậu ghét nhất là đánh nhau hỗn loạn thế này, kém chuyên nghiệp, lại hạ cấp. Vốn dĩ muốn từ từ giải quyết nhanh gọn lẹ, xem ra hôm nay phải đổ máu một chút mới ổn định được.

Cậu rút trong vạt áo ra vài thanh kim loại nhỏ, quan sát xung quanh một lát rồi hạ trọng tâm, chân trái dơ ra sau làm trụ, hai tay đồng thời hữu lực vung ra một cái dứt khoát. Liền sau đó, chỉ nghe được mấy tiếng người kêu toáng lên, ngả lăn ra đất. Đám hỗn độn đang vật nhau cũng vì vậy mà dừng lại, ai nấy đều ngớ ra, đổ dồn mọi ánh mắt về phía con người vừa động thủ, giờ phút nay đang nhàn hạ phủi tay rồi đút lại vào túi quần.

Minh Hạo từ nãy giờ đứng ngoài nhìn, đương nhiên hiểu rõ tình hình, há hốc mồm bước lại vừa vỗ tay vừa dùng ánh mắt sùng bái nhìn Biện Bạch Hiền.

" Sát thủ Biện, ngón nghề phóng đao này của cậu quả thực còn xài được nha! Còn rất tốt nữa là khác. Cậu xem, ra tay không nương tình gì hết, mấy người đó...ít nhất một tháng sau mới miễn cưỡng đi lại được. "

Minh Hạo đúng là không có nói quá. Tuy vị trí bị thương của họ không phải chỗ hiểm, nhưng lại bị Biện Bạch Hiền nhằm vào gân cốt mà phóng, mất mạng thì dĩ nhiên không, nhưng cũng đủ khiến bọn họ ngồi xe lăn đến chán chê.

" Tôi nể mặt Hội trưởng Ngô, không lấy mạng các anh. Nhưng tôi cũng muốn nhắc, chuyện nội bộ của Tổ chức 88 không cần đám người các anh xen vào. Đây là lần cuối cùng tôi giữ thể diện cho Tổ chức đen, còn có lần sau, bất cứ một ai cũng đừng hòng chạy thoát. "

Biện Bạch Hiền ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ vài cái lên vai tên cầm đầu lớn miệng, cười nhếch một cái.

" Còn có.. Phác Xán Liệt, hắn là người của tôi, liệu hồn mà giữ mồm giữ miệng. "

Một màn vừa rồi cũng đủ làm cho tên nọ sợ khiếp vía, hắn trơ mắt nhìn Biện Bạch Hiền sơ tán đám anh em của cậu rời khỏi. Bỏ lại một bãi chiến trường đẫm máu. Chỉ với một tay của Sát thủ Biện, gần hai phần ba nhân số hắn ta đem tới đã chẳng thể tự đứng lên. Hắn nhổ một ngụm nước bọt, tức tối rống lên.

" Chó chết, thằng đó là thứ gì thế không biết! "

.

.

Lùa hết mấy người gây rối về căn cứ, đúng lúc Kim Chung Nhân cũng về đến, hoàn hảo chứng kiến một màn phẫn nộ của Sát thủ Biện.

" Ban nãy đánh đủ chưa? "

Không một ai dám lên tiếng.

" Tôi hỏi các người đánh có sướng tay hay chưa, hả!? Nếu chưa thoã mãn thì tới, đánh với tôi! Con mẹ nó các người muốn gây chuyện thì bước ra, đích thân tôi tiếp! "

" Đây là Tổ chức 88, có quy củ, có luật lệ hoàn chỉnh. Không phải đám xã hội đen ngoài đường, để các người muốn chém thì chém muốn giết thì giết! Bao nhiêu năm rồi, chưa ai khôn ra được sao? Tổ chức đen muốn khơi chuyện gây ẩu đả, không một ai nhìn thấu sao? Hả!!? "

" Có chuyện gì khiến Sát thủ Biện tức giận vậy? "

Kim Chung Nhân từ ngoài bước vào, chỉ liếc sơ thôi cũng đủ hiểu, nhưng trước giờ quả thật chưa từng thấy Biện Bạch Hiền không khống chế được cảm xúc như vậy, quả thực hiếm thấy.

" Hội trưởng! "

" Hội trưởng, cậu về rồi. "

Biện Bạch Hiền đang xả giận, giáo huấn anh em một chút, thấy Kim Chung Nhân đến thì cũng ý thức được bản thân đã hơi khác so với thường ngày, ánh nhìn cũng dịu lại.

" Chuyện vặt, cậu không phải lo. "

Đối với chuyện của Tổ chức, Kim Chung Nhân hoàn toàn tin tưởng Biện Bạch Hiền, từ trước tới giờ cũng một tay cậu giúp hắn giải quyết phần lớn phiền phức. Huống hồ là chuyện nội bộ, trên dưới ai mà chẳng nể mặt Sát thủ số một này nên với năng lực của cậu, hắn ta chưa từng thất vọng.

Biện Bạch Hiền theo Kim Chung Nhân vào phòng, tối như vậy mà hắn còn về căn cứ thì khẳng định có chuyện cần thực hiện.

Kim Chung Nhân cởi áo vest vắt lên ghế sô pha, mệt mỏi ngồi xuống, cũng kéo người kia ngồi theo.

Hắn ta mở laptop lên, gõ gõ vài cái rồi quay sang đưa cho Biện Bạch Hiền một hồ sơ cá nhân khá chi tiết.

" Bạch Hiền, anh nhìn người này đi, có thấy quen mắt không? "

Người trên màn hình là một thanh niên ngoài ba mươi, Biện Bạch Hiền nhìn một hồi cũng nhớ được kha khá thông tin liên quan đến hắn.

Tổ chức 88 hoạt động đến được ngày hôm nay là nhờ vào rất nhiều mối quan hệ trong ngoài nước, hợp tác, khách hàng, các mối làm ăn dù trắng dù đen cũng có dính líu ít nhiều đến bản chất thật của Tổ chức. Người này chính là một trong các đối tác làm ăn khá lâu mà Kim Chung Nhân tình cờ có được bên ngoài. Còn cụ thể sau đó sự hợp tác có biến cố gì, Biện Bạch Hiền không biết.

" Đây là người mấy năm trước cậu từng đem về căn cứ làm giao dịch. "

" Đúng, hắn ta là đối tác của Tổ chức chúng ta, nhưng chỉ là đã từng. "

Kim Chung Nhân lướt nhanh qua hồ sơ của người đó, dừng lại một chút rồi chỉ vào dòng chữ trên màn hình.

" Hắn đã ký kết làm ' cò ' cho chúng ta. Có những nguồn thu mua do hắn đưa đến, bất quá đó chỉ là thời gian trước. Dạo gần đây tôi phát hiện, hắn ngoài mặt thì vui vẻ nhận giao dịch, nhưng thực chất hàng của chúng ta khi đưa qua hắn đều đã bị động tay. Nói trắng ra, hắn thầm câu kết với bên còn lại, bỏ hàng trắng vào những kiện hàng ta chuyển đi, đồng thời ăn hai đầu tiền. Mà điều cấm kỵ của Tổ chức chúng ta, anh cũng biết rồi đó. "

Kim Chung Nhân đánh mắt sang Biện Bạch Hiền đang điềm tĩnh lắng nghe, thở dài một hơi.

" Không bao giờ được dính líu đến thuốc phiện. " - Biện Bạch Hiền không do dự trả lời.

" Đúng vậy. Mấy ngày nay tôi không ở Tổ chức chính là để điều tra vụ này, quả thực ngoài dự đoán, hắn đã phản chúng ta. Lô hàng vũ khí trộn với thuốc này nếu không may rơi vào đường dây kiểm tra, chúng ta sẽ lãnh đủ. Tôi đã đến gặp hắn một chuyến, nhưng... "

Kim Chung Nhân hơi ngừng lại, nhất thời không biết nói tiếp thế nào. Biện Bạch Hiền đóng laptop lại, nhìn người bên cạnh.

" Người này chắc chắn sẽ nghĩ Tổ chức 88 phụ thuộc vào những nguồn thu mua hắn đem đến, nên tôi nghĩ hẳn là hắn nói việc này có lợi cho cả ba bên, khuyên cậu lờ đi? "

Cũng chỉ có Biện Bạch Hiền là hiểu Kim Chung Nhân. Chuyện rành rành ra đó, động thái nãy giờ của hắn Biện Bạch Hiền đã nhìn ra rồi, chỉ đợi hắn ta mở lời.

" Mặc dù người này đã đem lại không ít hời cho Tổ chức, nhưng đã là cấm kỵ thì tuyệt không thể nhượng bộ. Vậy nên.. Sát thủ Biện. "

Biện Bạch Hiền lập tức đứng thẳng người lên, phong thái tôn kính lại nghiêm túc, người cúi xuống, ánh mắt chờ đợi nhìn Kim Chung Nhân.

" Nhiệm vụ tiếp theo của anh, hãy khiến người này vĩnh viễn biến mất. "

" Tuân lệnh, thưa chủ nhân. "

Một Sát thủ thực thụ, phải luôn được chủ nhân trọng dụng, phải đem lại lợi ích cho người được tôn làm kim chủ. Đối với Biện Bạch Hiền, Kim Chung Nhân là chủ nhân thứ hai mà cậu phục vụ, người đầu tiên, là tiền Hội trưởng - cha ruột của Hội trưởng Kim hiện tại.

Thực ra Kim Chung Nhân không bao giờ gọi Biện Bạch Hiền bằng ba chữ Sát thủ Biện cứng nhắc đó, trừ phi cần giao phó nhiệm vụ. Vì vậy Biện Bạch Hiền rất nhanh nhìn ra tâm tư của hắn, dù là trước kia, hay bây giờ.

Kim Chung Nhân kéo Biện Bạch Hiền ngồi lại xuống ghế, bản thân thì vô lực cúi xuống, đặt đầu lên chân cậu, cứ như vậy mà nằm xuống.

" Một chút thôi, thời gian này tôi rất mệt. Cho tôi ôm anh một chút thôi. "

Tay phải Biện Bạch Hiền bị Kim Chung Nhân giữ chặt, bất động. Con người đầy quyền lực và bản lĩnh gánh cả một Tổ chức khiến giới Cảnh sát đau đầu, giờ phút này thật nhỏ bé, đáng thương. Cậu rủ mắt, khoé môi hơi mím lại, bàn tay còn lại được tự do khẽ vỗ từng nhịp vào bờ vai rộng đang nhấp nhô theo từng nhịp thở của Kim Chung Nhân. Không hiểu sao cảm thấy thật có lỗi với người này.

" Chung Nhân, nếu được ước một điều cho cậu, tôi ước cậu sẽ quên hết hận thù. "

Vì cậu xứng đáng được sống cuộc sống sáng sủa hơn nhiều. Và trong cuộc sống ấy, cũng sẽ chẳng có tôi - Sát thủ Biện Bạch Hiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com