Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 14-SOUNDWAVE

CHAP 14-SOUNDWAVE

Chiếc xe đưa hai người về nhà Chanyeol, trước cổng là một người đàn ông trung niên đầu lất phất vài sợi bạc, ông cứ nhìn vào căn nhà, thậm thụt bước tới bước lui, đưa tay lên chuông nhưng không lần nào dám bấm, ánh nhìn có chút ngại ngần.


D.O. nghiêng đầu ra cửa xe nhìn ngó, chau mày lại suy nghĩ rồi quay vào nhìn Su Ho.

_Anh, ai đứng ở đó vậy, thái độ kì quá.

Su Ho cũng nhìn ra ngoài, ánh nắng hắt qua tấm kính làm cậu chói mắt chẳng nhìn rõ.

_Anh cũng không biết nữa, xuống xe thử xem sao ?

Hai người ra ngoài, bước chân ngày càng gần hơn, mặt Su Ho tỏ ra vui vẻ.

_Dạ, cháu chào bác, bác đến tìm Chanyeol sao ?

_Chào cháu, bác vẫn không dám vào nhà, nó gặp bác hẳn sẽ không vui.- ông khẽ thở dài, các nếp nhăn xô nhẹ vào nhau, một nỗi niềm vương đầy ưu tư.- Cậu này là....

_À, đây là con trai chủ tịch Do, em của Lu Han, em ấy hiện ở cùng nhà với Chanyeol.- quay sang D.O.- Bác đây là ba của Chanyeol.

Ông nhìn D.O. một chút, ánh nhìn thiện cảm, người ở cùng nhà với con trai ông chắc là người thân thiết lắm, giống như cậu bé Baekhyun ngày trước.

_Cháu chào bác!- D.O. lễ phép cúi đầu, hôm nay ông đến tận đây tìm Chanyeol chứng tỏ ông thật sự hối lỗi rồi.

_Ừ, chào cháu.- ông mỉm nhẹ môi.

Đột nhiên điện thoại Su Ho reo lên, anh nghe máy rồi quay lại từ giã.

_Bác và em vào nhà đi ạ, cháu có việc xin phép về trước, anh về nhé !- Su Ho cười rồi bước nhanh ra xe và đi mất.

Gương mặt đôi chút không thoải mái, anh đạp ga nhanh hơn để về nhà, giọng mẹ qua điện thoại khá bực dọc, lần này ba mẹ về chắc lại do bác quản gia kể lể.

_Cháu mời bác vào ạ.- D.O. đầy cổng tươi cười, Chanyeol thật là, chẳng bao giờ chịu khoá cổng. Ông Park đi theo D.O. vào nhà, nhìn ngắm xung quanh thật kĩ lưỡng, ông đúng là chẳng đáng làm một người ba, chỗ con ở mà ông chỉ mới đến lần đầu tiên.

_Mời bác ngồi, để cháu đi lấy nước.- D.O. nhanh chân chạy vào bếp mang ra một ly nước mát, nhìn dáo dác khắp nơi cũng không thấy Chanyeol.

D.O. nhấc máy gọi cho Chanyeol.

"Anh đi đâu vậy, về nhà nhanh nhé!"

Nghe D.O. gọi về nhà, Chanyeol vui không thể tả, nhanh chóng rời khỏi cửa hàng anh toe toét trả lời.

"Anh về ngay, đợi anh chút."

Ông im lặng dò xét căn nhà, cách bày biện không khác ngôi nhà cũ của gia đình ông là mấy, nhớ ngày xưa vợ ông đã tự tay trang trí từng góc nhỏ nhất, chắc Chanyeol muốn nhà mình có hình bóng của mẹ, ông đúng là một ngươi chồng, người cha thất bại, đẩy người mình yêu thương rời xa để giờ một mình nhấm nháp cô đơn, ông có tội.

_Mời bác dùng nước, anh Chanyeol ra ngoài rồi, chắc anh ấy sắp về, bác ngồi chờ một chút nhé.

_Cảm ơn cháu, cháu tốt bụng lắm, cháu ngồi xuống nói chuyện với bác một chút nhé.- ông ôn tồn.

_Dạ được.- D.O. vui vẻ ngồi xuống nhưng cũng mong Chanyeol về nhanh nhanh để cậu còn đi lên lầu, cậu cảm thấy người cứ như đang lơ lửng rất khó chịu.

_Cháu biết chuyện gia đình bác chứ.- thấy cậu gật đầu, ông nói tiếp- Thật ra hôm nay bác tới đây là muốn xin lỗi nó, bác thực sự hối hận, bác chờ đợi ngày hai cha con đoàn tụ đã lâu lắm rồi nhưng có vẻ như nó hận bác nhiều lắm.- ánh mắt mang nặng một nỗi buồn, ông cứ chậm rãi nói cho nó nghe nỗi lòng.

_Bác đừng nghĩ vậy, thực ra cháu thấy anh ấy cũng rất yêu bác, nhưng vì yêu nhiều nên anh ấy không chấp nhận được sự thật thôi, bác hãy nói rõ cho anh ấy hiểu, cháu tin rồi hai người sẽ hoà thuận mà.

Chanyeol vừa bước đến cửa, gương mặt tươi cười chuyển sắc, trong ánh mắt anh chất chứa hận thù, thảm cảnh ngày xưa, con người này, anh không muốn nhớ, không muốn nhắc lại mà sao cứ gặp, sao cứ thích làm khó anh thế này chứ.

D.O. đứng dậy tiến đến chỗ Chanyeol, cậu thấy anh đang mất bình tĩnh.

_Anh về rồi à, bác đến tìm anh có chuyện muốn nói đấy.- cậu nói vui vẻ rồi kề tai anh nói nhỏ- Anh nhớ lời em nói chứ, cố kiềm chế và lắng nghe ông nhé!

Giọng nói ngọt ngào dịu dàng làm Chanyeol dễ thở hơn một chút, phải, lần trước D.O. có bảo anh phải nghĩ thoáng hơn một chút, tránh né mãi cũng không phải là cách, anh sẽ im lặng lần này để xem ông muốn nói những gì, tốt nhất ông nên biết hối lỗi.

D.O. kéo tay Chanyeol đến bộ ghế sofa

_Bác và anh cứ nói chuyện, cháu lên lầu chút ạ, xin phép bác.- cậu muốn cho hai người một không gian riêng và cũng muốn nghỉ ngơi.

Bóng D.O. vừa khuất, Chanyeol mở giọng lạnh ngắt.

_Ông tìm tôi có việc gì?

_Ba, ba muốn xin lỗi con, chừng ấy năm đau khổ ba biết lỗi lầm ngày xưa là quá lớn, ba có tội với bà ấy, ba có tội với con, chính ba đã làm mọi chuyện ra thế này, ba đáng chết.- ông nói giọng nghẹn ngào, ánh mắt nhìn Chanyeol cầu khẩn, đôi bàn tay run run muốn chạm vào vai anh nhưng ông không dám.

Tình yêu thương của đấng sinh thành tồi tệ như ông dù có lớn cách mấy cũng đâu có đáng trân trọng, ông tự nhủ như thế, để con mình sống đơn độc bao nhiêu năm qua không tình thương, không người thân mà giờ ông muốn được tha thứ thì đâu dễ dàng gì.

Không hiểu sao lần này anh không phản ứng khi ông xưng là ba, vì chắc là anh đang thấy một con người lầm lỡ đang lần từng bước trong đêm tối muốn quay trở về, có cái gì đó gọi là chân thật nơi ông, nhưng không, đâu thể dễ dàng như thế, ông ấy phải trả giá cho sai lầm của mình.

_Đơn giản là nhận sai thì sẽ được tha thứ sao?- thanh âm trầm và lạnh lại vang lên.

Từ trên ghế ông cúi người quỳ rạp xuống sàn, hành động làm anh bàng hoàng.

_Ông làm gì thế, đừng giả vờ, đứng lên đi.- ngữ khí vẫn vậy nhưng lòng anh chẳng dễ chịu chút nào.

_Không, ba đáng phải chịu như thế, ba xin con, hãy tha thứ cho người cha không ra gì như ba, ba thật sự hối hận rồi, hình bóng mẹ con chẳng khi nào thôi làm ba tự dày vò mình, bao năm qua ba cô độc, lạnh lẽo, tự gánh chịu lỗi lầm ba biết mình sai rất nhiều, ba đáng tội khi giết chết mẹ con, khiến gia đình ta tan nát và khiến con mất đi mái ấm, ba đáng chết, đáng chết, đáng chết....

Mỗi từ đáng chết là ông lại đập đầu xuống nền một cái, rất đau, rất mạnh nhưng như thế đã thấm vào đâu, những giọt nước trong suốt từ khoé mắt đang tràn ra, quá khứ ngày xưa bao giờ gột rửa cho sạch.

Nhìn ông tự hành hạ thân xác Chanyeol thấy xót xa khôn cùng, nhanh như cắt anj bước đến xốc ông dậy.

_Đừng dập đầu trước tôi và thú tội như thế, vì người ông gây tội là mẹ tôi kìa, ông phản bội lại tình yêu của bà, hành hạ bà đến chết trong đau đớn, buồn cười thay bà vẫn một mực dặn tôi phải yêu thương ông, hãy làm gì đó khiến linh hồn mẹ tôi được yên bình.

Chanyeol nói rồi quay lưng sang hướng khác, anh không muốn thấy ông ấy yếu đuối tội lỗi trước mặt anh.

_Con trai...- ông nghẹn ngào, lời Chanyeol nói hoàn toàn đúng, ông khiến bà chết trong tình yêu của chính bà, bà yêu ông quá nhiều để rồi ông làm bà khổ sở.

_Về đi, mọi chuyện đến đây thôi, ông hãy sống và làm vui lòng mẹ nơi chín suối.

Ông im lặng cất bước ra khỏi căn nhà, niềm đau bủa vây tâm hồn cằn cỗi, anh muốn ông chuộc lỗi với mẹ tức là chịu chấp nhận bỏ qua cho ông, cảm ơn trời, cảm ơn con con trai. Ông quay lại nhìn người con của mình một lần nữa.

"Cảm ơn con vẫn sống tốt, con suy nghĩ chính chắn hơn ba nghĩ nhiều lắm con trai, ba sẽ làm mọi cách để vong linh mẹ con được yên nghỉ, cảm ơn con"

Ngày hôm nay, Chanyeol đã làm được một việc mà mình tưởng chừng sẽ chẳng bao giờ làm được, anh đã suy nghĩ biết bao đêm về những việc đã qua, mẹ anh muốn mình yêu ông cũng phải có lí do của bà, vì ông khi đó lầm đường lỡ bước, dù không nói nhưng trong lòng Chanyeol đã thầm bỏ qua cho ông, có lẽ ngần ấy thời gian đã đủ để ông nhận ra cái sai của mình.

Chanyeol thở phào nhẹ nhõm, thật ra anh cũng thoải mái khi làm được việc đó đó chứ. Chỉnh lại chiếc nơ nhỏ trên hộp quà, Chanyeol mỉm cười rồi đi lên lầu.

*


_Mẹ à, con không qua Anh đâu, con muốn ở đây hơn, mọi việc con có thể tự xoay xở mà.- Su Ho chau mày, cố gắng thuyết phục.

_Nhưng mà ở đây xa Anh lắm, ba mẹ đâu thể chăm sóc con được, lần trước con suýt nữa gặp nạn lớn mà ba mẹ cũng chẳng hề hay biết, lỡ may con có chuyện gì thì ba mẹ biết sống sao.- mẹ Su Ho lo lắng nói ra suy nghĩ, bà muốn con đi cũng có cái lí của bà.

Dù cái lí của bà có mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa cũng chẳng thể thay đổi suy nghĩ của Su Ho, chẳng phải vì đây là mảnh đất quê hương mà anh sống từ bé mà còn vì mảnh đất này, người mà anh yêu thương nhất đang sống, anh không thể tưởng tượng nổi nếu cách xa người ấy nỗi nhớ sẽ dâng lên đến mức nào.

Dù không là người cậu ấy yêu thương nhưng chỉ cần cậu ấy ở gần anh, cậu ấy bình an, cậu ấy hạnh phúc và mỉm cười thì anh bằng lòng đánh đổi tất cả.

_Nhưng còn chi nhánh Shine ở Hàn Quốc, hơn nữa con lớn rồi, bao năm qua con sống một mình được thì bây giờ hà cớ gì lại không, con muốn tự lập và được làm những gì con thích mà, như cũ mẹ nhé!

Mẹ rất yêu Su Ho, bà luôn cưng chiều đứa con trai duy nhất của mình, anh luôn dịu dàng, nhẹ nhàng với bà, vì thế anh muốn gì bà cũng đều đáp ứng, nên lần này cũng không ngoại lệ.

_Thôi được rồi, nhưng nhớ là chuyện gì cũng phải cho ba mẹ biết nghe chưa, nhà ta chỉ có mình con thôi đó!- bà cười hiền.

_Dạ, con biết rồi.- Su Ho mỉm cười.

Đó là gia đình Su Ho, đầm ấm, hạnh phúc, có thể nói trong Angels anh là người duy nhất có diễm phúc ấy. Lu Han thì từ nhỏ đã sống trong lớp con nuôi, ba mẹ lại thường xuyên xa nhà. Chanyeol thì gia đình tan vỡ từ lâu. Mỗi người một hoàn cảnh, và bản thân họ đã gắn kết với nhau thành một gia đình.

Chanyeol lên phòng thấy D.O. nằm rút trong chăn, mắt nhắm hờ mệt mỏi, mặt cậu ửng đỏ lên vì nóng, hơi thở nhè nhẹ yếu ớt anh lại lo sốt vó lên, Chanyeol ngồi xuống giường ánh mắt nhìn D.O. da diết.

_D.O. ơi, em có làm sao không, có nóng lắm không, em đã ăn gì chưa? Hay anh lấy cháo với thuốc cho em nhé, đợi anh một tí thôi.

Chanyeol hớt hải xuống nhà, lục đục gì đó trong bếp rồi nhanh chân chạy lên lầu.

_Em cố ngồi dậy chút nào. – Chanyeol đỡ D.O. dậy cho cậu tựa đầu vào gối, tay cố nương nhẹ hết sức có thể, anh sợ D.O. đau.

Từ khoé mắt D.O., một giọt nước trong veo, nóng hổi tràn ra trên gương mặt xinh xắn, rơi xuống tay Chanyeol, xúc giác anh còn cảm nhận được cái ấm nóng đó, Chanyeol ngước lên nhìn. Đôi mắt D.O. hơi đỏ lên, nước mắt lưng tròng, đôi mắt khiến con người ta nhìn vào cứ ngỡ tim mình đang vỡ vụn theo cảm xúc trong nó.

Bất kì ai nhìn thấy đôi mắt ấy đều muốn bảo bọc che chở chứ đâu chỉ riêng mình Chanyeol, sao lúc này anh lại thấy yêu thương D.O. nhiều hơn, tình yêu ấy có thể vượt cả vạn trùng khơi, cao hơn khoảng cách giữa trời và đất, một vòng tay ôm sẽ chẳng bao giờ là đủ.

Khoảnh khắc đôi tim kề nhau, D.O. thấy mình vỡ oà trong hạnh phúc, trong hơi ấm từ Chanyeol, một cảm giác nhớ nhung khó nói nên lời.

_D.O. vừa thấy ác mộng, sợ lắm.- cậu nghẹn ngào, nước mắt thấm trên ngực áo Chanyeol, nhưng nó không khiến Chanyeol thấy nóng mà khiến anh thấy hạnh phúc vô bờ, khi sợ sệt D.O. cần anh, điều đó làm anh vui mừng biết bao.

D.O. thực sự cũng không hiểu nổi trạng thái hiện tại của mình là thế nào, lúc Su Ho ngỏ lời, người cậu nghĩ đến lại là Chanyeol, lúc gặp ác mộng cậu cũng muốn được Chanyeol ôm ấp trong vòng tay, lúc Kris chĩa súng vào cậu cậu cũng mong được gặp Chanyeol, gần Chanyeol là bình yên, là an toàn, có một sự khác lạ vô hình nào đó, có một cái gì đó làm trái tim mỏng manh trở nên ấm áp diệu kì.

_Anh có thể ôm em thế này mỗi khi em cần anh không? – một câu nói có thể là ích kỷ, nhưng hiện tại D.O. chỉ nghĩ đơn giản như thế, cậu thích cảm giác nằm gọn trong vòng tay Chanyeol không âu lo.

_Anh lại muốn được ôm em mỗi ngày, mỗi khi nhớ em nữa, vòng tay anh sẵn sàng dang rộng để giữ lấy em.- Chanyeol mỉm cười rồi hôn nhẹ lên trán D.O..

_Anh nhớ nhé!

_Một lời hứa cho sự vĩnh cửu. À, em để chân lên xíu nhé.- Chanyeol nhích người ra, kéo chân D.O. đứng lên, với tay lấy chiếc hộp thắt nơ xinh xinh khi nãy.

Chanyeol rút nhẹ chiếc nơ, mở nắp hộp và lấy ra hai chiếc nhẫn có khắc những đường zic zắc kỳ lạ. Chanyeol lấy một chiếc đeo vào cho D.O.

_Đây là nhẫn Soundwave, nhẫn sóng âm. Người tặng sẽ thu âm một câu nói và người chủ tiệm nhẫn sẽ ghi âm lại theo dạng hình sóng âm. Câu nói đó chỉ có người tặng mới biết.

_Vậy anh đã nói gì? D.O. tròn mắt nhìn chiếc nhẫn màu bạc có hình sóng âm.
_Bí mật_Chanyeol nháy mắt

D.O. thích thú cảm ơn mà nào hay "ý đồ đen tối" của Chanyeol.

_Hì, thôi, anh đút em ăn nhé!

_Em tự ăn được mà, có phải con nít đâu.

_Em mà lớn với ai đâu chứ, chưa đủ 18 tuổi thì vẫn là trẻ con, aaaaa nào.- Chanyeol giành lấy tô cháo một mực bắt nó phải ăn.

Khoảng sân phía sau cô nhi viện Peace, nắng trải màu vàng dịu ngọt trên bờ vai quá nhiều mỏi mệt của Kris, trảng cỏ dưới chân nh vẫn còn ẩm ướt sau hơn 1 giờ tưới nước, không gian vắng vẻ cô quạnh đến thắt lòng.

Gió vẫn thổi từng cơn nhè nhẹ đánh xào xạc cành cây cao, tụi nhóc giờ này hầu như đã ngủ, các sơ cũng tranh thủ nghỉ ngơi, chỉ có anh một mình ở đây trải suy nghĩ về miên man vô cực.

Renggggg, chuông điện thoại vang lên, Kris chán chường đưa tay vào túi lấy nó ra, người gọi cho cậu chỉ có thể là Ngô Gia, chắc ông muốn biết anh đã xong việc chưa và làm gì mà không về báo cáo.

Nhưng trái lại, vọng ra trong điện thoại là giọng nói ấm áp của một người khác
"Đây là số của anh Kris đúng không ạ?"

_Phải, là tôi đây.

"Em là Lay, người chăm sóc cho... phu nhân chủ tịch... mẹ của anh đây ạ"- một giọng nói ấm, dịu dàng và có phần như đang lén lút.

_Cậu nói sao, mẹ tôi?!- Kris gấp gáp, lòng hỗn độn nhiều xúc cảm.

"Dạ vâng, bà hiện được chủ tịch cho người chăm sóc ở ngoại ô Pháp, anh cứ yên tâm về bà, bà vẫn khoẻ....nhưng mà...."

_Nhưng mà chuyện gì?

"Nhưng mà thần kinh bà không được ổn định, dường như bà không còn nhớ gì về anh hay những gì đã diễn ra đâu ạ."

_Tại sao lại như vậy chứ?- Kris vừa vui mừng đó lại nghe được tin buồn này.

"Em nghe các bác sĩ nói bà bị kích động mạnh nên thần kinh bị tổn thương, là một triệu chứng sốc tâm lí ạ, bà Hyun có kể với em chuyện của phu nhân nên hôm nay em đánh liều gọi về báo cho anh biết."

_Tôi muốn đến gặp bà.

"Bây giờ không được đâu ạ, chủ tịch có tai mắt ở đây nhiều lắm, anh đừng lo, em sẽ gọi cho anh biết tình hình của phu nhân thường xuyên, vậy nhé, khi khác em gọi lại"- cậu nói nhanh rồi cúp máy như sợ ai đó nghe thấy.

Kris có đôi chút hụt hẫng, nhưng anh phải cảm ơn cậu ấy nhiều lắm. Dù chỉ mới nói vài câu nhưng anh thấy rất tin tưởng Lay.

Bà Hyun là người hầu của mẹ anh từ ngày Kris còn bé, lúc mẹ anh được đưa đi thì bà cũng không còn ở biệt thự họ Ngô, bà rất quí phu nhân nhưng lệnh chủ tịch mà bà dám cãi thì sẽ khó sống, thế nên ngần ấy năm bà cũng chẳng hề hé nửa lời với anh cũng như chẳng liên lạc với người thân ở Hàn Quốc, để anh kiếm tìm trong mù mịt.

May thay nhờ Lay mà anh biết mẹ anh giờ vẫn ổn, cuối cùng người độc ác nhất vẫn là Ngô Gia. Kris nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, mắt hằn lên những tia căm thù đỏ ngầu.

Mối lo ngại của anh thời gian qua là mẹ, nhưng hiện tại anh biết mẹ ở đâu, tạm thời cứ để mẹ ở đó, có Lay anh sẽ biết được tình hình của mẹ, Ngô Gia chắc cũng không ngờ tới sự việc ngày hôm nay, anh sẽ sớm đón mẹ về, nhưng trước hết phải để kẻ "gieo gió" phải "gặt bão" đã.

Lu Han thấy nhớ em, thế nên anh vào phòng D.O. rồi chỉnh lại một vài thứ, cảm giác trống trải lại ùa về, bước ra lan can anh cũng ngắm nhìn cảnh vật như cách D.O. hay làm.

"Chanyeol và Su Ho đều yêu D.O., nhưng nếu như vậy Baekyun sẽ thế nào"

Lu Han nhìn mông lung nào ngoài vòm trời rộng, tâm trí khắc khoải bóng hình một người.

Có quá nhiều nỗi lo, bây giờ chưa là lúc nhưng rồi mai này sẽ...

Ai sẽ đau khổ, hay là tất cả...

Lu Han không biết và cũng không muốn biết.

Đứa em bé bỏng của anh đã tổn thương nhiều rồi, anh mong muốn em mình phải thật hạnh phúc trong cuộc sống mới, nhưng có vẻ khó quá chăng?!

Lu Han cứ nhìn về phía xa như thế, nghĩ ngợi rất nhiều, vì trong tất cả hiện giờ anh còn là người sáng suốt nhất, hay vì hình hài đó quá đặc biệt khiến anh hay nhớ về.

Con đường không bao giờ bằng phẳng, và cuộc sống cũng chẳng bao giờ hồng, những con người trẻ, điều gì chờ đợi họ ngày mai.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: