Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 16 KHAOTUNG THANAWAT RATTANAKITPAISAN

Phuwin rời khỏi sở cảnh sát về nhà liền đem chiếc vòng đặt trên bàn nhìn ngắm một hồi và chìm đắm trong những suy nghĩ miên man.

Chiếc vòng này là cậu tình cờ nhặt được khi dọn dẹp ở căn biệt thự kia, vốn định trả lại nhưng nhiều chuyện xảy ra nên quên mất. Vì sợ vứt lung tung cậu mới lấy đem lên cổ, dù sao cũng là đồ của người khác mất đi mang tiếng là cậu lấy mất.

Sợi dây là ở trong ngôi biệt thự có nghĩa là người trong đó nhất định có liên quan, mà nghĩ kỹ thì chủ nhân căn biệt thự đó đúng là không bình thường. Tại sao cậu lại không điều tra trước cơ chứ, chẳng biết là ai mà lại xông vào chỗ của người ta, giờ còn làm người làm ở đó nữa chứ.

Không được, cậu phải điều tra chuyện này cho rõ mới được nếu Y thực sự làm chuyện phạm pháp nhất định cậu sẽ tra cho ra.

Gạt bỏ công việc sang một bên, Phuwin quyết định ra ngoài mua đồ nấu ăn mang tới cho Sea. Sau khi sách nặng hai tay định ra về lại nhìn thấy cửa hiệu bán ô mai loại Sea rất thích cho nên vội chạy tới mà không để ý lúc này có một chiếc xe đang lao về phía mình.

– CẨN THẬN

Bỗng một tiếng quát lớn vang lên thu hút sự chú ý của Sea khiến cậu quay lại thì nhìn thấy chiếc xe lao về phía mình. Tốc độ của chiếc xe quá nhanh cho nên dù tránh kịp cậu vẫn không khỏi bị ngã ra đường, mà khi cậu kịp phản ứng thì chiếc xe cũng đã đi mất.

Mọi người đi đường xúm lại hỏi thăm đỡ Phuwin, phụ cậu nhặt lại đồ đạc. Người hỏi han, người an ủi, người trách kẻ vô tâm đâm phải người ta rồi bỏ đi nhưng Phuwin linh cảm chuyện này chắc chắn không phải tình cờ. Nếu không phải có người nhắc nhở thì cậu đã mất mạng rồi, chuyện này là sao?

– Này anh không sao chứ, có đi được không?

Một người thanh niên tiến tới hỏi thăm, cậu nghe giọng nói thì có thể nhận ra chính là người đã hô lên giúp cậu giữ được cái mạng nhỏ của mình.

– Tôi không sao. Ai....

Phuwin nhìn người thanh niên vẻ mặt biết ơn định đứng dậy cảm tạ thì phát hiện chân mình có vẻ không ổn, đầy vết sước, cả cẳng chân sưng đỏ.

– Anh ổn chứ, chân bị thương rồi.

Người thanh niên đỡ Phuwin đứng dậy, để ngồi lên bệ đường. Dù cậu đã từ chối nhưng người thanh niên vẫn kiên quyết giúp cậu xem xét vết thương giúp cậu. Lúc này. Phuwin mới kịp nhìn rõ, là một chàng trai rất trẻ bộ dáng rất đẹp trai và có lẽ điểm đặc biệt là đôi mắt với quầng thâm rất khác biệt.

– Anh thử xem có đi được không?

Phuwin nghe lời người thanh niên thử đứng lên nhưng có vẻ không được, môi cũng vì đau đớn mà cắn chặt.

– Tôi đưa anh tới bệnh viện.

Người ta đã cứu mình, sao có thể tiếp tục làm phiền được, Phuwin nghĩ thế lên tiếng từ chối :

– Không cần tôi bắt taxi tự đi cũng được.

– Anh tự đi nổi không?

Thực ra, cậu cũng chẳng biết mình có đứng vững nữa không chứ đừng nói là đi, cho nên đành đồng ý để chàng trai xa lạ giúp mình.

– Hình như, cậu không phải người ThaiLand.

Phuwin lên tiếng hỏi thăm ân nhân khi cả hai ở trên xe.

– Tôi là người Trung Quốc, sang đây có chút việc thôi.

Chàng trai trẻ thân thiện mỉm cười, cho người ta cảm giác thật dễ gần.

– Tôi tên Phuwin, 26 tuổi.

– Vậy là phải gọi anh bằng phi rồi, Em tên Khaotung - Khaotung Thanawat Rattanakitpaisan, năm nay 22 tuổi.

– Cám ơn em vì đã giúp đỡ, nếu không có em thật không biết làm sao?

– Không có gì đâu.

Cứ thế hai người nhanh chóng làm quen với nhau và trở nên thân thiết. Phuwin đối với Khaotung cảm thấy tính cách cậu nhóc rất đáng yêu, giống như Sea vậy. Lại thêm việc Khaotung là đã cứu mạng mình cho nên cực kỳ thiện cảm và yêu quý.

Sau khi khám và băng bó xong, Khaotung còn giúp Phuwin bắt taxi đưa anh về nhà. Phuwin dĩ nhiên muốn từ chối nhưng vì sự nhiệt tình của Khaotung nên cũng đành đầu hàng.

– Em đặt giúp phi cái đó lên bàn đi, phiền em quá, em ngồi đi.

Phuwin mở cửa ngại ngùng nhờ Khaotung đặt túi đồ lên bàn, mở tủ lấy nước mời khách.

– Phi sống một mình sao?

– Không, Phi sống còn có một đứa em trai nhưng hiện tại nó không ở nhà. Em uống đi không biết em thích không?

Phuwin đem ly nước cam đặt lên bàn rồi ngồi xuống đối diện Khaotung.

– Cảm ơn phi.

Khaotung cầm ly nước cười cười rồi đưa lên uống bộ dáng này làm Phuwin nhớ tới Sea. Anh với Khaotung cũng coi như là có duyên đi, tính tình lại hợp nhau nữa đúng là trong hoạ có phúc mà, lại có thêm một người em.

Cả hai ngồi nói chuyện hồi lâu thì Khaotung xin phép ra về, Phuwin muốn giữ cậu ở lại ăn cơm nhưng cậu từ chối. Vậy nên sau khi trao đổi số điện thoại và bắt cậu hứa là sẽ tới chơi thì Phuwin mới chịu để Khaotung ra về.

Đợi Khaotung đi rồi Phuwin mới mở máy gọi cho Sea, nghe nói anh bị tai nạn cậu làm ầm hết cả lên, nhất quyết đòi về xem anh thế nào. Nhưng anh kiên quyết phản đối và phải năm lần bảy lượt nói mình không sao Sea mới chịu nghe. Còn bắt anh phải nghỉ ngơi ngày mai sẽ bắt Jimmy đến đón anh tới chỗ cậu.

Phuwin mệt mỏi leo lên giường ôm lấy con pikachu yêu quý của mình, nhiều chuyện xảy ra khiến mọi sức lực đều cạn kiệt, nằm trên giường mông lung rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

...........

Khaotung rời khỏi nhà Phuwin thì khuôn mặt tươi cười liền biến mất thay vào đó là ánh mắt lạnh lùng sắc bén, rút điện thoại gõ một dãy số rồi nhấn nút gọi đi.

– Mọi chuyện đều ổn.

– Anh ta không nghi ngờ gì hết.

– Dù sao không có Khaotung này thì anh ta không mất mạng thì cũng tàn tật rồi, sao có thể nghi ngờ được.

– Được, cứ vậy đi.

Không biết người đầu dây bên kia là ai nhưng khi nghe xong Khaotung khẽ nhếch môi cười dáng vẻ đầy tự mãn. Hướng ánh mắt về phía căn hộ của Phuwin lần cuối Khaotung liền đi thẳng về phía chiếc xe đen đang đợi sẵn.

Phuwin, anh cũng thật dễ tin người quá đi, đúng là ngốc mà.

...........

Sáng hôm sau, Phuwin đang lơ mơ ngủ thì bị tiếng chuông cửa đánh thức, đành lết cái thân tàn tạ ra mở cửa.

– Phi.

Cửa vừa mở một khuôn mặt vừa quen vừa lạ xuất hiện, khiến Phuwin nhăn mặt.

– Jimmy, sao lại tới đây, mà đừng có gọi tôi như vậy người ta lại tưởng tôi và cậu thân thiết lắm.

– N'Sea kêu em đến đoán phi.

Xí N'Sea là để cái tên đáng ghét nhà cậu gọi sao?

Nghĩ thế nhưng Phuwin vẫn để cửa cho người đi vào, không cho vào thì chỉ sợ Sea biết được lại làm loạn lên thôi.

– Phi không sao chứ, Sea em ấy rất lo cho Phi.

Jimmy thấy dáng đi tập tễnh của Phuwin thì liền lên tiếng hỏi thăm.

– Chưa chết được, ngồi đó đi đợi tôi một lát.

Phuwin nghe thế quay lại chỉ về phía sofa rồi đi thẳng về phía nhà vệ sinh, làm vệ sinh cá nhân và thay đồ.

Jimmy ngồi một mình, âm thầm quan sát căn hộ, so với biệt thự của hắn thì nhỏ hơn rất nhiều nhưng cảm giác rất ấm áp. Bỗng một búc ảnh thu hút tầm nhìn của hắn, một cậu bé mũm mĩm đáng yêu đang cười rạng rỡ tay còn đưa lên làm v- sign nữa. Hắn tiến đến cầm bức ảnh lên, nhìn khuôn mặt cùng dáng vẻ hẳn là Sea đi, đúng là từ bé đã đáng yêu rồi.

– Đó là ảnh chụp khi Sea học lớp 3, thằng bé lúc đó đoạt giải nhất cuộc thi vẽ của trường. Rất dễ thương đúng không?

Phuwin từ phòng đi ra, trên người đơn gian chỉ mặc một chiếc áo phông màu xám và chiếc quần jean màu đen nhưng lại đem lại cảm giác hoà nhã cũng rất phong cách.

– Đúng vậy.

Hắn nghe Phuwin nói nhìn lại bức ảnh lần nữa mỉm cười trả lời.

– Đi thôi.

Phuwin vớ điện thoại cùng áo khoác tập tễnh đi ra ngoài, hắn thấy vậy vội theo sau định đỡ người kia nhưng lại thôi.

– Jimmy, cậu có đảm bảo rằng sẽ chăm sóc thật tốt cho Sea.

Hai người vừa lên xe được một lúc Phuwin bỗng nhiên nói.

– Tôi có thể lấy danh dự của bản thân ra đảm bảo.

Hắn không biết làm thế nào mới có thể mang đến cho Sea hạnh phúc nhưng hắn có thể khẳng định sẽ bảo vệ cậu thật tốt.

– Danh dự... cậu có sao?

Phuwin khẽ lẩm bẩm trong miệng, sau đó lại hướng mắt về phía bên ngoài con đường mênh mông bắt đầu suy tư. Không khí trong xe cũng từ đó trở nên tĩnh lặng.

– Jimmy thời gian tới để Sea sống ở chỗ cậu được chứ?

Phuwin sau một khoảng im lặng thì đột ngột lên tiếng.

– Hả??? Phi cho phép Sea sống cùng em.

Jimmy nghe người kia nói mà không tin vào tai mình, chẳng phải Phuwin này luôn ngăn cản hắn ở cùng một chỗ với Sea, sao tự dưng lại quay ngoắt 180 độ vậy?

– Đừng nghĩ là tôi đồng ý để Sea ở bên cậu, chỉ là thời gian tới tôi có chút việc không thể chăm sóc Sea. Tôi chỉ là tạm thời để nó sống ở chỗ cậu khi nào xong việc sẽ đón nó về. Nếu tôi biết cậu làm tổn thương nó dù chỉ là một chút thì đứng trách.

Phuwin nhìn sự sung sướng như trúng số của người kia mà bực mình. Nếu không phải bất đắc dĩ và vì sự an toàn của Sea còn lâu anh đã đem em trai mình cho một kẻ như Jimmy.

– Nhất định em sẽ chăm sóc Sea thật tốt.

Hắn nghĩ tới sau này mỗi ngày được nhìn thấy cậu trong lòng không khỏi vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com