Chap 4: Hôn
Đã vài ngày trôi qua, Jihoon vẫn "bình an" vì Samuel dường như quá bận để nhớ về việc "chơi đùa" với anh. Guanlin cũng đầu tắt mặt tối đến nỗi chỉ kịp về phòng tắm rồi lại đi ngay. Hôm nay, cậu bé mới thật sự được nghỉ ngơi.
- Có một chuyện nghe có vẻ buồn cười nhưng tôi vẫn muốn xin phép cậu - Jihoon mở lời.
- Chuyện gì vậy?
- Tôi muốn ra ngoài đi vòng vòng một chút...chỉ một chút thôi.
- Kể cũng phải anh ở trong này gần tuần lễ luôn rồi. Tôi sẽ chết nếu ở đây quá 1 ngày đấy. Anh đúng là không phải người mà - Guanlin lắc đầu - Hình như anh Samuel đã đi ra ngoài rồi...Hãy cẩn thận, anh ấy có thể về bất cứ lúc nào đấy.
- Vậy tôi có thể đi đúng không?
- Uhm...nhớ là đi một chút thôi đấy.
- Cám ơn cậu!
Jihoon đi ra khỏi phòng Guanlin, chỉ cách nhau một bức tường thôi mà trong - ngoài căn phòng khác nhau một trời một vực. Không khí thật trong lành và dễ chịu, tuy nhiên anh không biết phải bắt đầu đi từ lối nào, ngôi biệt thự rộng hàng chục mét vuông cứ như mê cung đầy bí ẩn. Anh cứ đi, đi như ai đó dẫn đường và rồi...
- Đây...là...đâu?
Trước mặt Jihoon, một cánh cửa được chạm khắc rồng tinh xảo nhưng tuyệt nhiên chỉ có một bên phải và theo anh nhớ không nhầm cánh cửa phòng Guanlin cũng có hình khắc này nhưng thuộc bên còn lại. Anh không nhớ đôi rồng này tượng trưng cho điều gì, chỉ nhớ rằng trước mắt anh là một hình ảnh cực kì quen thuộc.
- Mình đã từng đến đây sao?
Jihoon đưa tay chạm và lướt nhẹ lên cánh cửa, đầu đột nhiên lại nhói đau. Đã 10 năm rồi, anh sống vật vờ không kí ức như một thằng tâm thần và thỉnh thoảng nó lại cảm thương ban cho anh vài hình ảnh mờ căm về quá khứ mà thách thức anh phải làm "biên kịch" để biên soạn hoàn chỉnh về nó. Nhưng anh chưa bao giờ làm được...
- Đây là phòng của ai? Phòng của ai? - Jihoon nhìn ngờ nghệch - Có lẽ...nào...
Jihoon đẩy nhẹ cánh cửa, bên trong căn phòng chẳng có cái gì, lấp đầy tất cả đều là mô hình những con rô bốt, anh đảo mắt nhìn xung quanh và dừng lại ở chiếc giường giữa phòng nơi một chàng trai đang bình lặng nằm ngủ ở đó. Anh tiến lại thật gần người đó...và không ai khác chính là...
- Samuel!
- Jihoon! Jihoon ơi, đừng bỏ em...anh đang ở đâu...anh ơi!
Tiếng Samuel đột nhiên vang vọng khắp căn phòng khiến Jihoon hơi thoáng giật mình và chùn bước. Cái con người tàn bạo ấy đến giấc ngủ còn không yên thì lấy gì mà gọi là hạnh phúc. Khóe mắt anh chợt cay xè, anh run run vô thức đưa tay chạm lên khuôn mặt ấy, chạm vào vầng trán đang cau lại, chạm vào đôi chân mày đậm nam tính, chạm vào hàng mi đang ướt nhòe và cuối cùng là đôi môi đang run rẩy.
- Tại sao mình lại đau thế này? Mình không thể nhớ gì cả...
Jihoon sợ ánh mắt của Samuel, ánh mắt lạnh lùng và gai góc mỗi khi cậu nhìn thấy anh. Trước khi nhận tự nhủ bản thân đang làm gì thì môi Jihoon đã thay tay anh lướt nhẹ trên đôi môi ấy.
*
- Mình làm sao thế này? - Samuel tự nhủ.
Quá giờ thức dậy khiến Samuel phần nào ý thức được mình nên rời khỏi chiếc giường nhưng đôi mắt lại không tài nào mở nổi, đầu đau như búa bổ sau một thời gian dài tiếp khách. Tâm trí dần tỉnh cũng là lúc cậu dần nhận ra hơi thở của mình đang bị một mùi hương khác cuốn lấy, đôi môi của cậu bị đôi môi vô cùng mềm mại và ngọt ngào của ai đó chiếm hữu.
- Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Samuel nhíu mày cố đánh vật với bản thân để kéo đôi mi nặng trĩu mở ra. Trước mặt cậu, một khuôn mặt tuấn tú cùng nụ cười "không thấy tổ quốc" đặc trưng.
- G...g...r....r...u...u...u....A....A...A...A...A
Samuel bật dậy lùi lại ngay trong chưa đến một nốt nhạc, đầu đập thẳng ra phía sau tường vì sốc. Con người kia cũng suýt bị cậu dọa cho chạy khỏi phòng.
- Jin...jin...JINYOUNG . Anh đã làm gì em? Anh làm gì? LÀM GÌ HẢ? - Samuel hét lớn.
- Chỉ là...nhớ em quá thôi! - Jinyoung đưa tay chùi mép.
Tiếng va đập cùng tiếng hét rất thanh của Samuel khiến cả căn biệt thự dường như náo loạn. Guanlin, Woojin và Seonho mỗi người dẫn một đám đàn em xông từ tất cả các cửa vào chĩa súng loạn xạ...
- Gì...gì vậy? - Jinyoung ngơ ngác - Samuel! Em như thế này không phải là chào đón quá lố sao?
- Ôi! Anh Jinyoung - Seonho hạ súng thở dài.
- Anh lại trèo ban công vào sao? - Woojin thở hổn hễn - Cửa chính tụi em luôn mở mà...
- Anh dọa chết tụi này rồi!
- 3 đứa ở lại đây. Còn lại ra ngoài đi! - Samuel mệt mỏi bò xuống giường.
*
Jinyoung ngồi vừa đọc báo vừa nhâm nhi tách trà nóng cùng 3 đứa nhóc, hơn 1 tiếng đồng hồ vệ sinh cá nhân, Samuel lấy lại phong độ chỉnh tề đi ra với bộ vest đen ngồi xuống đối diện và nhìn anh với ánh mắt không thể ác liệt hơn.
- Khai mau! Lúc nãy anh làm gì em... - Samuel nghiêm trọng - Anh nên thành thật trước khi em chĩa súng vào mông anh....
- Wow..wooww...anh chẳng làm gì cả, tin hay không thì tùy...
- Nhưng...haizz - Cậu vò đầu - Đúng là tên điên mà! Đó là nụ hôn đầu...
- Anh Samuel! Không phải sáng nay anh đi gặp người bên HaeSun sao? - Guanlin hỏi.
- Không! Sáng nay anh mệt nên hủy rồi. Có chuyện gì sao?
- À...không ạ!
Jinyoung - Anh họ của Samuel. Là doanh nhân trẻ tại Mỹ, hầu hết các phi vụ làm ăn của Venus tại Âu - Mỹ đều được giải quyết âm thầm tại công ti của anh. Ngoài Seonho, Guanlin và Woojin thì người còn lại biết được quá khứ của cậu chính là anh. Có lẽ bởi vì thế mà anh luôn bên cạnh làm Samuel vui vẻ và vơi bớt phần nào gánh nặng về Venus, tính đến thời điểm này cũng chỉ có anh mới làm được điều đó.
- Sao anh về Hàn Quốc vậy Jinyoung?
- À...anh về tổ chức lễ cưới. Daehwi muốn tổ chức ở đây nên anh phải gác công việc sang một bên.
- Oh yeah...nhất anh rồi còn gì? - Woojin cười phấn khích.
- Samuel! Em tìm cho anh vài chỗ làm đám cưới xem nào?
- Anh bảo với 3 đứa này này, em chẳng muốn và cũng chẳng có ý định cưới nên không thích...Mà khi nào anh làm đám cưới, nói đi biết đường em còn trốn...
- Cái thằng này... - Jinyoung nghiến răng - 2 tháng nữa...
- What! Are you kidding me? 2 months? - Samuel như muốn đột thổ - Rảnh quá vậy bà nội? Vậy là anh sẽ ở đây trong 2 tháng á...
- Ầy...ầy....keo kiệt vừa thôi nhưng mà sáng nay anh thấy...
- Anh Jinyoung! Em có nhiều lắm, anh muốn thì em sẽ lấy cho anh xem.
Guanlin cắt ngang lời của Jinyoung, hào hứng về địa điểm tổ chức lễ cưới khiến Samuel có chút ngạc nhiên. Guanlin không thể để cậu biết được sáng nay Jihoon đã lang thang trong tòa nhà như vậy anh sẽ càng thê thảm hơn.
- Em đi lấy cho anh ấy xem đi. Hai người từ từ mà ngâm cứu, em phải đi gặp đối tác rồi. Woojin! Seonho! Đi thôi!
Samuel rời khỏi phòng. Guanlin mém chút là ngưng thở vì hồi hộp, cậu quay sang bắt gặp ánh mắt của Jinyoung đang tò mò nhìn mình.
- Người đó là ai? Nói nhanh đi!
- Ai..ai là ai chứ? - Guanlin bĩu môi - Em không biết!
- Khai nhanh đi. Em nghĩ mình qua mặt được anh sao nhóc con? - Jinyoung liếc nhìn - Sáng nay anh thấy có người lạ trong nhà đấy.
- Em...em...không biết!
Chiếc Lamborghini chở Samuel băng băng trên đường, hôm nay cậu không thể tập trung nổi chuyện gì, làm ăn không, hàng hóa không mà hợp đồng cũng không. Tim cậu vẫn chưa có dấu hiệu của việc lấy nhịp lại bình thường, cảm giác ấy vẫn còn động lại trên đôi môi, lưu luyến, nhẹ nhàng, quấn quít mà cậu muốn được thử thêm lần nữa, cậu không thể phủ nhận một điều trái tim cậu đang bị lung lay bởi nó.
- Oh! Mày tỉnh táo lại đi Samuel. Jinyoung là anh của mày đấy...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com