Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Sau buổi tổng duyệt sân khấu, bảy thành viên trong nhóm tiếp tục chạy đến lịch trình tiếp theo, thay quần áo và tẩy trang, sau đó được nhân viên đưa ra khỏi địa điểm ghi hình, lên xe, đến trường quay tài liệu nhóm

Trương Trạch Vũ từ lúc bị Trương Cực kéo ra khỏi phòng thay đồ, đầu óc cứ như trên mây, sắc mặt lúc trắng lúc hồng, nhìn thật giống một tên ngốc. Ngoài đại sảnh vang lên tiếng hô hoán của người hâm mộ, Trương Trạch Vũ bước lên xe với cái đầu rỗng tuếch, kết quả quên mất cửa xe thấp hơn mình một chút, Trương Trạch Vũ khẽ nhăn mặt vì đau, nhân viên đi theo vội vàng tìm cậu, hỏi có làm sao không. Trương Trạch Vũ cười lắc đầu, nói rằng không sao, cậu vẫn ổn.

Trương Trạch Vũ là người lên xe cuối cùng, vừa ổn định chỗ ngồi, cửa xe đã bị nhân viên đóng lại. Mọi tiếng ồn từ phía bên ngoài đều đã bị cô lập, Trương Trạch Vũ xoa xoa lỗ tai của mình, ban nãy còn chưa kịp thích ứng với tần số âm thanh lớn, chui vào bên trong xe cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, các thành viên khác đều đã mệt lử, bọn họ căn bản đều lười không muốn mở miệng, thế nhưng ngón tay vẫn miệt mài lướt trên màn hình, sắc mặt ai nấy đều trầm tư. Xe nhân viên của đài truyền hình không giống với xe của công ty, tổng cộng chỉ có hai hàng ghế, Trương Trạch Vũ nhìn sang bên cạnh, đó là Trương Tuấn Hào.

Phải rồi, tính theo tuổi tác, bọn họ căn bản không thể tách nhau ra được.

"Cậu có thể tập trung một chút được không hả? Lại nghĩ nghĩ cái gì nữa vậy?"

Trương Tuấn Hào mở màn hình điện thoại di động lên, bật Wechat kiểm tra tin nhắn rồi đóng lại. Hắn tỏ ra miễn cưỡng động chạm với Trương Trạch Vũ, dùng tay chọc chọc vào cậu, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt kinh tởm.

"Cái gì?"

"...Tôi nói là, cậu tập trung một chút được không. Tôi cũng đi như cậu, thế quái nào có thể đập đầu vào cửa xe được." Trương Tuấn Hào nhìn bộ dạng vừa ngốc vừa chậm hiểu của Trương Trạch Vũ, khó xử đến mức suýt chút nữa đã không ngồi vững. Hắn liếc mắt nhìn sang phía bên kia, cách bọn họ một lối đi, Tô Tân Hạo đã nhắm mắt nghỉ ngơi, bốn người ở hàng ghế đầu cũng đang bận rộn làm gì đó. Trương Tuấn Hào cảm thấy bầu không khí này không tệ, hắn hạ thấp giọng xuống và nói:

"Tôi nói, đầu của cậu, có còn đau không?"

Trương Trạch Vũ vô thức đưa tay lên chạm vào cái trán vừa bị đập, quả thực có chút đau, nhưng đó không phải là vấn đề quá lớn, vì vậy cậu quay sang lắc đầu với Trương Tuấn Hào, "Không sao đâu, không đau"

Trương Tuấn Hào không tin vào điều đó, hắn hất cằm lên đầy ngạo mạn, và ra lệnh cho Trương Trạch Vũ giống như một người anh trai đang giấu đi sự lo lắng của bản thân

"Vén tóc mái lên, để tôi xem"

Trương Trạch Vũ ngoan ngoãn làm theo, hai mắt to tròn chớp chớp, trước tiên là đặt điện thoại lên đùi, sau đó cẩn thận vén tóc mái lên, lộ ra vầng trán nhẵn nhụi. Trương Tuấn Hào chăm chú quan sát, không để ý đến khoảng cách quá gần này khiến Trương Trạch Vũ có chút căng thẳng, lại không dám động đậy, nín thở chờ đợi hành động tiếp theo của Trương Tuấn Hào.

“Được rồi, bỏ xuống đi.”

Không nghiêm trọng lắm. Trương Tuấn Hào nhẹ nhõm ra lệnh cho Trương Trạch Vũ. Hắn nhìn Trương Trạch Vũ kéo tóc mái xuống, một vài sợi vẫn còn lộn xộn, vui vẻ cầm điện thoại di động lên, không biết là đang nói chuyện với ai mà lại cười nhiều đến như vậy, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác khó chịu.

Trương Tuấn Hào biết hắn hiện tại đang rất khó xử.

Lúc ở trong thang máy, bị fan tư sinh chèn ép đến mức cử động cũng không dám làm lớn, hắn lại chỉ một mực lo lắng cho tình trạng của Trương Trạch Vũ. Hắn ở trong thang máy vì fan tư sinh sỉ mắng Trương Trạch Vũ mà ra tay giúp đỡ, còn hứng trọn thêm một cái tát, thế nhưng hắn vẫn lo lắng cho cậu. Về đến ký túc xá, hắn vẫn sợ Trương Trạch Vũ sẽ không chịu đựng nổi những lời công kích ác ý từ người hâm mộ, vì vậy, sau khi ngoan ngoãn ngồi nghe Tả Hàng giảng hết một tràng về đạo làm người, hắn bất khả dĩ xoay sở hồi lâu, cuối cùng đưa cho anh ấy một hộp sữa nhỏ, nhờ Tả Hàng đưa cho Trạch Vũ với cái lý do khá hay ho: Động viên Trương Trạch Vũ với tư cách là một đồng đội.

Thế nhưng, mãi cho đến buổi sáng hôm nay, những gì mà Trương Tuấn Hào nhận được, ngoại trừ một câu:"Cảm ơn vì hộp sữa, cảm ơn cậu đã giúp đỡ tớ lúc ở trong thang máy" của Trương Trạch Vũ ra thì sau đó, hết rồi, không còn có sau đó nữa.

Lúc còn nhỏ, hắn luôn tin rằng mọi việc đi đến cuối cùng rồi cũng sẽ có một kết quả xứng đáng, thế nhưng hiện tại, khi đầu óc đã có một chút trưởng thành, hắn lại hiểu ra rằng, có một số chuyện, không phải lúc nào cũng có kết quả

Cảm giác khủng hoảng này gần như đã khiến Trương Tuấn Hào muốn phát điên. Ở độ tuổi của hắn, biểu hiện cảm xúc quá vụng về và thẳng thắn vốn dĩ không phải là một lợi thế tốt. Hắn ghét Trương Trạch Vũ, vì ánh sáng hào quang của Ngô Lâm đã bị Trương Trạch Vũ cướp mất, thế nhưng hắn cũng không vui, vì người Trương Trạch Vũ viết tên lên bảng trắng, ngoài hắn ra, còn có Trương Cực.

Hơn nữa, hôm nay hắn đã nhìn thấy Trương Cực và Trương Trạch Vũ cùng nhau bước ra từ phòng thay đồ. Hắn không biết Trương Trạch Vũ có mối quan hệ tốt với Trương Cực từ khi nào, chỉ biết rằng, khi ấy, hắn thật sự không vui, cũng đã hiểu tại sao tên của Trương Cực lại xuất hiện trên phần bảng trắng của Trương Trạch Vũ.

Sau khi nói chuyện với Tả Hàng, Tả Hàng chỉ vỗ vai hắn, rồi nói:”Đó không phải là chuyện rất bình thường sao? Trạch Vũ là đồng đội của chúng ta, em ấy nên có mối quan hệ tốt với tất cả mọi người.”

Nên có mối quan hệ tốt với tất cả mọi người? Ồ?

Trương Tuấn Hào lại nhìn sang bên cạnh, Trương Trạch Vũ đã tắt điện thoại, tấm lưng gầy dựa ra sau ghế ngồi, đầu tựa vào cửa kính xe, yên lặng nhìn về phía trước. Trương Tuấn Hào nhận ra, ánh sáng trong mắt Trương Trạch Vũ, bây giờ thật khó để có thể diễn tả thành lời.

“Cái kia...” Trương Tuấn Hào lại nói. “Cậu đã đỡ hơn chưa?”

Trương Trạch Vũ bối rối trước câu hỏi bất ngờ này, cậu nhất thời không biết nên đáp lại hắn ra sao, thế nhưng nhìn vẻ mặt Trương Tuấn Hào tỏ ra vô cùng nghiêm túc, cậu chỉ có thể nói:”À, đỡ hơn rồi.”

Trương Trạch Vũ cảm thấy không thoải mái khi Trương Tuấn Hào cứ nhìn chằm chằm vào mình như vậy. Cậu cố gắng tìm cho mình một hành động nào đó để dời đi sự khó chịu trong lòng, tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ, nơi những con phố chạy xuôi theo chiều gió.

"....Ồ, vậy thì được rồi". Thật ra, điều mà Trương Tuấn Hào muốn hỏi, chính là Trương Trạch Vũ có cảm thấy tổn thương khi bị người khác mắng vô căn cứ như vậy không. Bây giờ lại nghe thấy Trương Trạch Vũ nói cậu ấy đã đỡ hơn một chút, cuộc trò chuyện cứ thế mà kết thúc, hai người bọn họ cũng không cần phải tự mình tìm cách né tránh đối phương nữa.

Địa điểm ghi hình tư liệu lần này là trung tâm thành phố trò chơi. Bảy thành viên lần lượt bước xuống xe, bọn họ được bảo vệ hộ tống vào trong sảnh chính, nơi đã được chuẩn bị sẵn máy quay từ phía hậu trường.

Bảy người nhanh chóng điều chỉnh trạng thái và bắt đầu thời gian ghi hình tư liệu. Đầu tiên là hô to khẩu hiệu, tên nhóm, lần lượt từng thành viên giới thiệu, sau đó nhân viên hậu kỳ mới bắt đầu bước lên phía trước và đọc theo kịch bản.

"Hôm nay chúng ta đến thành phố trò chơi để ghi hình tư liệu trò chơi và tư liệu ăn trưa, bây giờ sẽ như thế này, mấy đứa tự chia nhóm, một nhóm bốn người và một nhóm ba người, chơi càng vui càng tốt, dụng cụ chúng ta đều đã có đầy đủ, chỉ cần mấy đứa đừng chạy lung tung là được."

Sau khi nhân viên đọc kế hoạch, nội quy và nghe bảy thành viên nói "đồng ý", tổ hậu kỳ mới thông báo ghi hình chính thức bắt đầu.

Trương Trạch Vũ mỗi lần nghe đến hai chữ "phân nhóm" liền cảm thấy e ngại. Nhưng dù sao cũng không phải chuyện gì khó chấp nhận, sau khi Tô Tân Hạo, Chu Chí Hâm và Đặng Giai Hâm khoác vai nhau đi trước, Trương Tuấn Hào lại ở bên cạnh kéo tay cậu

"Cậu với tôi thành một nhóm"

Trước ống kính nhất định phải coi như chuyện gì cũng tốt, Trương Trạch Vũ khả dĩ nở một nụ cười giả tạo: "Được thôi"

Bản thân thành ra như vậy, ai có thể nhắm mắt chấp nhận được? Rõ ràng là không thân thiết, nhưng vẫn phải cố tỏ ra là bằng hữu tốt. Trương Trạch Vũ nhớ lại, cậu đã từng đọc qua một bài viết trên weibo, nói rằng kỹ năng diễn xuất của cậu rất kém, kèm theo một lời khuyên, nói cậu tốt nhất không nên giả vờ, nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này căn bản không hề sai.

Cứ như vậy, Trương Trạch Vũ tùy tiện theo Trương Tuấn Hào xếp vào nhóm của Tả Hàng và Trương Cực.

Cả quãng đường đi, Trương Trạch Vũ nhìn từ ống kính phía sau giống như một cậu em trai nhỏ đang chăm chú lắng nghe các anh của mình trò chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng sẽ gắng gượng thêm mắm dặm muối xen vào một vài câu nhạt nhẽo, cũng sẽ cùng mọi người tương tác tung hứng một chút.

Trong lòng Trương Trạch Vũ dường như vẫn còn bận tâm về tình trạng người cha đột nhiên ngã bệnh ở nhà, đó là lý do khiến cậu không thể nhảy tốt trong buổi tổng duyệt sân khấu và liên tục mắc lỗi. Cậu biết, không thể trách móc người khác, cũng không thể trách giáo viên một hai lời nặng nhẹ, chỉ có thể tự trách mình sinh ra vô dụng, lại còn hay nghĩ ngợi nhiều, chuyên tâm không tốt.

Ba thành viên còn lại nói muốn chơi úp rổ, và hỏi Trương Trạch Vũ có muốn chơi không, dĩ nhiên theo quy luật đa số thắng thiểu số, Trương Trạch Vũ cũng nói:"Chơi chứ, chơi chứ"

Một chút cũng không muốn chơi.

Nếu như có thể, cậu muốn ngay lập tức chui vào trong một túp lều nhỏ, thậm chí nghĩ cả đến việc muốn rời đi. Tâm trạng hiện tại của cậu thật sự rất tồi tệ, cậu không thể kiểm soát được chúng, càng không thể biết được, chúng sẽ bùng phát vào bất cứ lúc nào.

Vì công ty đã bao phí toàn bộ khu vui chơi, cho nên đơn vị tiền tệ của trò chơi cũng không giới hạn số lần nạp tiền. Trương Trạch Vũ ngơ ngác nhìn quả bóng trên tay, phát hiện hình như mình đã quên mất chuyện gì đó. Dù sao thì bóng cũng đã nằm trên tay rồi, Trương Trạch Vũ tùy tiện ném nó vào rổ, cũng chẳng quan trọng nó có trúng hay không.

Thật sự có những người sẽ vì những suy nghĩ tiêu cực mà hồn lìa khỏi xác, sự xuất hiện ảm đạm của Trương Trạch Vũ, vô tình lại trở thành sự tương phản sống động đối với ba người đang chơi hăng say vui vẻ ở phía bên kia.

Từng quả bóng lần lượt được ném vào rổ, Trương Trạch Vũ cầm nó lên bằng cả hai tay, sau đó ném, lại rơi, rồi lại ném...

Đột nhiên những dòng suy nghĩ lại bị kéo ngược trở về thực tại. Trương Trạch Vũ cảm nhận được có người từ phía sau đang bao vây lấy mình, ấm áp, và có chút không chân thực, giống như có hàng ngàn khối đá chắn sau lưng, Trương Trạch Vũ thấp giọng kêu lên, quay đầu lại, ngạc nhiên khi phát hiện đó là Trương Cực. Hai tay anh ấy nhẹ nhàng đè lên mu bàn tay cậu, cầm quả bóng không tốn sức, hành động này khiến cho Trương Trạch Vũ có chút không nói nên lời. Cảm giác khuôn mặt người phía sau áp sát vào mặt mình, từng mảng nóng ran, trái tim giống như bị dây leo quấn lấy xâm chiếm, và một giọng nói dễ chịu vang lên bên tai:

"Bảo bối, tập trung"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com