Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Đối Mặt

Dũng khí để nói ra một điều gìn giữ bấy lâu trong lòng, đối với một người như Sehun mà nói, quả thật không dễ dàng chút nào. Anh là một người không bao giờ cho bất cứ ai biết cảm xúc của mình, luôn ẩn hiện bộ mặt điềm đạm lạnh lùng với tất cả mọi người, ngay cả một cảm giác động lòng anh cũng không cho phép mình có. Thế nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy dáng người thễu não của cậu sắp bước ra khỏi cánh cửa, anh lại không kiềm lòng được mà nói ra. Hơn thế nữa, còn lặp lại thêm một lần như để khẳng định tình yêu của mình dành cho người con trai đó.
Thấp thoáng trong đôi mắt e thẹn lẫn ngượng ngùng của Lộc Hàm, thật lòng anh chỉ muốn ngay lúc này, bản thân có thể có đủ sức lực để ngồi dậy, ôm cậu vào lòng, siết chặt, như thay cho lời minh chứng anh sẽ bảo vệ, yêu thương cậu suốt cuộc đời!

Thế nhưng, chính cậu lại không cho anh cơ hội làm điều đó.

Ngay giờ khắc anh đợi chờ câu trả lời, hay ít ra một sự phản ứng nào đó. Thì lúc đó cậu chỉ ngoảnh mặt, chạy ra khỏi phòng thật nhanh. Hành động đó hệt như chính cậu đang ghê tởm với cái thứ mà mình vừa nghe, ghê tởm chính lời tỏ tình của anh vậy.

Anh bật cười chua xót, tim đau như có bàn tay ai bóp nát, lòng hụt hẫng như vừa đánh mất thứ gì quý báu. Liếc mắt nhìn xung quanh, bóng dáng của cậu đã không còn, chỉ còn anh nằm thẫn thờ với màn đêm hiu quạnh.

Cậu trở nên ghê sợ anh đến thế sao? Ghét đến mức phũ phàng rời khỏi anh, dứt khoát bỏ đi như sợ hãi thứ gì đó đáng ghê tởm vậy?

Nắm chặt hai tay, anh gồng mình ngồi thẳng dậy, môi mím chặt gượng những cơn đau nhói ở đầu, lòng thầm mắng bản thân sao có thể tùy tiện nói ra câu nói ấy. Có một mối quan hệ vui vẻ, vô tư với cậu như thế này chẳng phải là tốt rồi sao, hà cớ gì phải một tay bóp nát mối quan hệ tốt đẹp này, để cậu trở nên xa lánh anh như thế???

Thế nhưng, anh vẫn không nén nổi tức giận, buồn tủi. Quắc mắt nhìn ra cửa, anh tự hứa với lòng nếu cậu có quay trở lại, anh tuyệt nhiên sẽ không ngó ngàng, xem cậu như không khí!

Sehun cô độc ngồi dựa vào thành giường, gặm nhấm những cảm giác buồn bã, giận dữ lẫn lộn mà không hay biết rằng, Lộc Hàm sau khi rời khỏi bệnh viện, cậu phải đối diện với những đoạn ký ức chớp tắt quanh quẩn trong đầu, quay cuồng, nhức nhối.

Dưới ánh đèn lập lòe của đèn đường, Khánh Thù đứng bên cạnh, nhìn Lộc Hàm đầy lo lắng, không ngớt lời giục cậu hãy về nhà, nhưng cậu nhất quyết chối từ, chỉ ngồi sụp xuống đất, lắc đầu nói một câu:

" Anh muốn yên tĩnh một lát!"

" Anh Luhan, anh không sao chứ? Trông anh có vẻ không khỏe?" - Khánh Thù e dè nói, thật ra cuộc đối thoại giữa hai người ban nãy cậu đã nghe được, giọng của Sehun lớn như vậy ngay cả những bảo vệ đứng canh bên ngoài cũng nghe rõ mồn một. Lúc đó, cậu cứ tưởng Lộc Hàm sẽ vui sướng chấp nhận tình yêu của anh, mà ngược lại còn tỏ thái độ khó chịu, không nói không rằng bỏ chạy ra ngoài. Hành động đó, ngay cả cậu cũng cảm thấy kỳ lạ, huống hồ gì là Sehun.

" Anh Luhan! Có phải ..." - Lời nói của cậu bé chứa đựng sự ngượng ngập. Cậu dù còn nhỏ, nhưng có thể nhận ra được tình cảm của Lộc Hàm dành cho Sehun không đơn giản là tình anh em thông thường, nó còn vượt lên trên cả tình yêu nữa. Thật ra, cho dù là một người chậm hiểu đến đâu, thì chỉ cần nhìn thấy thái độ đau khổ gấp bội phần của Lộc Hàm hôm nay trong bệnh viện là đủ hiểu!

Lộc Hàm ngồi sụp xuống bên lề đường, đôi mắt thất thần nhìn vào khoảng không, đầu óc quay cuồng mụ mị hồi tưởng lại khoảnh khắc ban nãy, dường như trong đầu cậu chợt vang lên giọng nói của một người con trai...

Khi nãy, đối diện với ánh mắt nhiệt tình cháy bỏng của anh, tim cậu trở nên đập rộn ràng, vui sướng khác lạ. Cậu biết, bản thân mình đã yêu anh, và đang tận hưởng niềm hạnh phúc bé nhỏ đó. Nhưng cảm xúc kia không tồn tại được bao lâu, thì đầu cậu đột nhiên nhói lên, ngay lập tức vang vọng giọng nói của người con trai nào đó không rõ mặt. Hệt như lời tỏ tình của anh vừa nói cách đây không lâu...

Sau câu nói " Anh yêu em" của Sehun được vài phút, cậu dường như có một ảo giác, xưa kia một người nào đó đã từng nói câu nói này, lời nói rất chân thành, đầy cháy bỏng cũng hệt như anh...

" Nghe cho rõ, những lời anh nói đều là thật. Và anh yêu em, cũng là thật!!!"

Giọng nói trầm ấm ấy vang lên, dường như con tim cậu cũng lỗi nhịp theo từng lời nói đó, vui sướng, buồn vui, và cả sợ hãi ...

Cậu không biết rằng giọng nói mà mình vừa nghe được có phải là ảo giác hay không, mà lại khiến cậu đau đầu đến mức không chịu được, ngay cả con tim cũng chợt nhói lên một cách kỳ lạ.

Có phải chuyện này có liên quan đến ký ức của cậu trong quá khứ? Người con trai đó, rốt cuộc là đang nói với cậu hay ai khác? Và tại sao, tim cậu lại đau như vậy???
Đôi chân nặng trĩu bước đi, thế nhưng đôi mắt long lanh ánh nước của cậu lại hướng về tầng lầu nơi Sehun nằm, căn phòng còn sáng trưng thế kia chắc hẳn rằng anh vẫn chưa ngủ. Vội vã chớp mắt, có lẽ tạm thời cậu không nên gặp anh khi tâm trạng tồi tệ này cứ mãi dai dẳng!?

Đi được một lúc, cậu lúc này mới chợt nhận ra đằng sau lưng mình có tiếng bước chân, theo quán tính liền xoay lại ...

" Khánh Thù? Sao em lại đi theo anh?" - Cậu trợn mắt, nhìn cậu bé rụt rè đi sau lưng mình mà không dám lên tiếng. Rõ ràng là từ nãy đến giờ vì mải mê suy nghĩ nên đã nhất thời quên mất Khánh Thù rồi.

" Em ... em nói chuyện với anh mà anh có trả lời đâu. Nhìn anh thất thần như thế, em cũng không dám nói gì, nên đành im lặng" - Cậu bé vặn vẹo ngón tay mình, thật thà đáp.

Nhìn thấy điệu bộ của cậu bé, ánh mắt Lộc Hàm cũng trở nên dịu lại, cảm thấy hơi có lỗi, bèn lên tiếng nói thật:

" Xin lỗi, Khánh Thù! Anh chỉ là có một số chuyện nghĩ không thông, nên nhất thời quên mất em!" - Nói rồi cậu chợt ôm chầm lấy cậu bé, thổn thức - " Em biết không, dường như anh đã nhớ được chuyện gì đó. Quá khứ của anh, dường như càng ngày càng hiện rõ ..."

Rõ ràng câu nói của cậu tác động lên Khánh Thù ngay tức khắc, vì trong tích tắc, cậu bé liền phản ứng lại, quắc mắt nhìn cậu như không thể tin nổi:

" Hiện rõ? Anh Luhan, anh đã nhớ lại hết rồi sao?"

" Không phải, đầu óc anh rối lắm. Khánh Thù à, em nói đi. Anh phải làm gì đây? Trong đầu anh dường như có điều gì đó đang thôi thúc anh, thỉnh thoảng lại có một số hình ảnh, một giọng nói không rõ của ai lại vang lên. Nhưng chỉ cần nhìn thấy được một chút hình ảnh đó thôi, đầu anh đã đau như búa bổ rồi!"

Cậu nhăn nhó nhìn Khánh Thù, vừa lấy tay ôm đầu, rồi lại đau khổ nói tiếp:

" Em biết không? Từ hai năm trước, lúc nào anh cũng muốn tìm lại cho mình quá khứ, tìm lại cuộc sống trước đây của mình. Cho dù là khoảng thời gian gần đây, thỉnh thoảng anh lại mơ thấy những hình ảnh một cô gái cứ mãi xuất hiện trong giấc mơ, thì anh lại càng muốn tìm hiểu quá khứ của mình hơn. Nhưng cho đến hôm nay, thì anh hoàn toàn không muốn nhớ lại nữa. Không muốn!"

Khánh Thù nhìn đáy mắt Lộc Hàm vô cùng hoảng loạn, cũng cảm thấy sợ hãi theo, liền nắm lấy hai vai cậu trấn an, tuy rằng trong lòng cũng hồi hộp không kém:

" Anh Luhan, thật ra đã xảy ra chuyện gì? Anh đã nhìn thấy những gì? Cứ bình tĩnh, từ từ kể cho em nghe, có được không?"

Giọng cậu như vỡ ra, nói trong đứt quãng:

" Em có còn nhớ, tuần trước khi em vô tình đổ ly sữa lên người anh, đột nhiên trong đầu anh lập tức xuất hiện hình ảnh một cô gái, hất thứ chất gì đó lên người anh. Bản thân anh khi đó cảm nhận được nỗi đau đớn toàn thân mình, nhức nhối, rát bỏng đến quằn quại. Hình ảnh đó rất giống thật, hoàn toàn không phải là ảo giác!"

Cậu nói liền một mạch, trong lòng dấy lên mối linh cảm đầy bất an, lo lắng, nhưng càng nói càng tỉnh táo, lời nói cũng trở nên rành mạch cặn kẽ hơn:

" Tháng trước, anh đã từng mơ thấy hình ảnh một người con trai trong làn sương mờ ảo đang nói chuyện với anh, nhưng không tài nào anh thấy được mặt anh ta, hơn thế nữa, mỗi khi anh đến gần, thì lập tức cả người anh ta biến mất, sau đó thì anh tỉnh dậy. Cứ như thế giấc mơ đó lặp đi lặp lại vài lần liên tục. Nhưng cho đến dạo gần đây thì không còn mơ thấy người con trai đó nữa."

Nói đến đây, đột nhiên cậu liền hạ giọng, cố gắng lấy lại hơi rồi bình tĩnh nói tiếp:

" Giấc mơ đó bây giờ không còn ám ảnh anh trong giấc ngủ nữa, nên nhất thời anh cũng không để tâm đến. Nhưng cho đến hôm nay, anh không muốn không nghĩ cũng không được. Khánh Thù! Dường như, trước đây anh đã từng quen và yêu một người nào đó... chứ nếu không, làm sao con tim anh lại đau như thế???"

Khánh Thù nhăn nhó nhìn cậu, nhất thời đầu óc không tiếp thu hết nổi những gì cậu nói, hai bàn tay đặt lên vai Lộc Hàm cũng trở nên cứng đờ.

" Khánh Thù! Em nói đi, anh phải làm sao đây? Khi anh còn đang hạnh phúc với lời tỏ tình của anh ấy, đột nhiên giọng nói của một người con trai cất lên trong đầu khiến anh quay cuồng nhức nhối. Anh cũng không biết mình bị gì nữa, chỉ biết là mỗi khi người đó nói một câu, lòng anh lại đau như cắt, cảm thấy như bản thân đã hụt hẫng thứ gì đó quý báu lắm.

Em biết mà, đã từng có khoảng thời gian, anh luôn mơ thấy một người con trai nói mãi một câu nói với anh, mà không tài nào thấy được khuôn mặt. Thế nhưng, ngày hôm nay, trước câu tỏ tình của Sehun, anh lại một lần nữa nghe được giọng của người lạ mặt đó. Em nói đi, rốt cuộc là thế nào đây???"

Không chỉ riêng gì Lộc Hàm, ngay cả Khánh Thù cũng ngỡ ngàng không kém. Cậu bé không nghĩ rằng mọi chuyện lại phức tạp như thế, theo như cậu kể, thì đây chắc chắn là một mảnh ghép của ký ức Lộc Hàm, không lẫn vào đâu được. Và mối quan hệ giữa người con trai đó với cậu nhất định không đơn giản. Bất chợt, cậu bé cảm thấy xót xa cho Sehun, lòng thấy lo lắng với hoàn cảnh trớ trêu hiện tại.

" Anh Luhan, nếu anh đã có người yêu. Vậy thì giám đốc phải làm sao đây?"

Đôi mắt cậu run rẩy, nhất thời không kềm lòng được mà cụp xuống, nhất thời cậu thật không biết phải làm thế nào, càng không thể lý giải được tình cảm của chính mình. Liệu tình cảm đối với Sehun có phải là thật không, hay chỉ là lòng cảm kích?

Cả hai im lặng hồi lâu, cuối cùng Khánh Thù cũng là người lên tiếng trước:

" Anh à, em thật không muốn nhiều chuyện. Nhưng quá khứ đã là quá khứ, cho dù xưa kia có thể anh đã yêu một người, nhưng bây giờ người anh yêu là giám đốc! Đừng để mọi chuyện lúc trước điều khiển cảm xúc bản thân mình. Có thể những hình ảnh anh nhớ, chỉ là một phần nhỏ trong ký ức của anh thôi, chưa chắc gì điều đó chứng minh lên được tất cả."

Lộc Hàm mở bừng mắt như sực tỉnh. Lời Khánh Thù nói đúng lắm, hiện tại mới quyết định tất cả. Cho dù cậu đã mất trí nhớ, nhưng người hiện tại cậu yêu chính là anh, đó là sự thật không bao giờ thay đổi!

Huống gì giọng nói và hình ảnh chập chờn trong đầu cậu quá mơ hồ, chưa chắc gì đã là toàn bộ sự thật. Cũng có thể, cậu và người đó đã không còn yêu nhau nữa!

Nhìn cả thân người cậu đã bắt đầu thả lỏng, Khánh Thù mới dần thở phào, lên tiếng khẳng định thêm lời nói của mình:

" Em thật không biết giám đốc bị tai nạn thế này là hên hay xui nữa. Nếu không nhờ vụ tai nạn này, anh làm sao có thể khẳng định được tình cảm của mình chứ. Chỉ nhìn thái độ với điệu bộ khóc thảm thương của anh là ai cũng có thể nhìn ra được!" - Cậu nhìn lên bầu trời, rồi lại nói tiếp - " Trời đã tối lắm rồi, nhà lại xa bệnh viện nên anh hãy về khách sạn nghỉ ngơi đi, giám đốc còn có những người bảo vệ khác lo mà. Rồi sáng mai chúng ta sẽ đến đây sớm thăm ngài, có được không?"

Cậu bật cười, lắc đầu nói:

" Cần gì phải nhọc công như vậy, anh sẽ ở lại đây với anh ấy. Em về trước đi!"

" Không được, em sao có thể để anh ở lại một mình. Anh ở lại, em sẽ ở lại với anh!"

Cậu cười rạng rỡ, tay nắm lấy tay cậu bé, lòng cảm thấy ấm áp lạ:

" Ừm!"

Cả hai cùng quay trở lại bệnh viện, nhưng vừa đứng ở cửa thang máy, cậu liền giật mình nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi Khánh Thù đầy lo lắng:
" Phải rồi, còn bác trai, bác trai có biết chuyện Sehun gặp tai nạn không?"

" Em cũng không biết nữa, là em đi chung với anh mà, đâu hay biết gì đâu!" - Cậu bé lắc đầu nói.

Ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng đành lôi điện thoại từ trong túi ra, bấm số gọi điện cho Nhã Trúc, nhưng chưa kịp mở miệng nói gì thì đầu dây bên kia đã oang oang:

" Luhan, cậu gọi đúng lúc lắm. Chủ tịch vừa bảo tôi đặt book sang Hàn Quốc vào rạng sáng mai. Cậu nhất định phải chuẩn bị tâm lý sẵn đấy!"

Lộc Hàm nghe thấy thế liền giật thót mình, đôi môi mấp máy run rẩy:

" Cái ... cái gì? Sao nhanh thế?"

" Còn nhanh cái gì nữa? Ông ấy biết chuyện của giám đốc rồi. Ban nãy giám đốc còn gọi cho tôi, cũng vừa mới hay tin mới đây thôi!"

" Sao? Sehun vừa gọi cho cô sao?"

" Phải đó, không phải cậu đang bên cạnh giám đốc sao?" - Đầu dây bên kia đột nhiên vang lên những âm thanh hỗn tạp, dường như là ai đó đang giục Nhã Trúc điều gì, chỉ kịp nghe thấy cô nói - " Luhan, tôi phải tranh thủ làm nốt công việc cho sáng mai, không nói với cậu nữa. Nhớ cẩn thận nhé!"

Nói rồi cô thư ký cúp máy luôn, không kịp để Lộc Hàm kịp thốt nên lời nào, bèn há hốc mồm kinh ngạc. Khánh Thù đứng bên cạnh nhìn thấy sắc mặt cậu u ám như thế cũng đoán chắc có chuyện gì đó không hay, nên e dè hỏi:

" Anh Luhan, có phải chủ tịch sắp đến đây không?"

Cậu không nói gì, chỉ lẳng lặng gật đầu. Khánh Thù thấy thế đôi mắt liền sáng lên, nhưng chưa kịp nói gì thì thang máy lúc này chợt mở ra, hai người đàn ông từ trong thang máy bước ra, nói chuyện huyên thuyên điều gì đó rất rôm rả.
" Diệc Phàm! Thuốc tôi đưa cho anh, nhất định phải uống đấy. Nếu không bệnh tình của anh sẽ nghiêm trọng hơn nữa thì đừng có trách!"

Người đàn ông với chân mày rậm, mặc áo blouse trắng, hai tay đút vào trong túi áo, căn dặn với người đàn ông mặc bộ thường phục đứng kế bên bằng tiếng Việt. Điều này khiến Khánh Thù lẫn Lộc Hàm đều đứng sựng lại. Cậu bé cảm thấy ngạc nhiên, liền thì thầm vào tai cậu khi thấy hai người đàn ông kia đang đi tới gần:

" Hình như hai người đó là người Việt! Hay thật, không ngờ lại gặp đồng hương ở đây!"

Khánh Thù hồ hởi nói, nhưng mãi một lúc sau cũng không thấy cậu trả lời, bèn huých vào vai cậu một cái:

" Anh Luhan, anh làm sao thế?"

Ánh mắt cậu run rẩy, chớp liên tục khi nghe cái tên quen thuộc ấy, tim bất giác nhói lên, chưa kịp định thần lại thì lại nghe người đàn ông tên " Diệc Phàm " kia trả lời:

" Biết rồi cái thằng này, hai năm qua không gặp, anh trở nên nói nhiều thế từ khi nào vậy???"

" Này, này! May cho anh là tôi làm ở đây nhé, nếu như anh không sang đây và gặp được tôi, thì quả thật tôi không biết căn bệnh của anh sẽ như thế nào nữa. Rõ ràng bệnh tình của anh là kỵ không được uống rượu, tại sao vẫn cứ uống?"

Diệc Phàm cười giả lả, sâu trong đôi mắt là một nỗi buồn xót xa nào đó không nói thành lời, tay nhất thời lôi từ trong túi cái ví màu nâu sậm ra, rồi chẳng may tuột tay, chiếc ví rơi xuống đất, ngay chỗ Lộc Hàm và Khánh Thù đang đứng.

Cậu bàng hoàng, đứng lặng người nhìn xuống cái ví yên tọa ngay dưới chân mình, lực rơi xuống khiến cái ví vô tình được mở ra, bên trong là tấm hình của một chàng trai xinh đẹp, môi nở một nụ cười hiền dễ mến. Nhưng sao, người con trai đó nhìn có vẻ quen quá!

Vừa nghĩ, tay cậu vô thức cúi người nhặt lấy cái ví, đôi mắt mơ hồ nhìn sâu vào tấm hình chàng trai đó, đầu óc mụ mị không phân biệt rõ cảm giác lúc này có nghĩa là gì. Cho đến khi giọng nói của người đàn ông kia lên tiếng, bàn tay rắn chắc của anh ta cũng nhất thời đón lấy chiếc ví của mình:

" Cám ơn!"

Cám ơn!

Tim cậu chợt nhói lên đến kỳ lạ, giọng nói của người này, trong nhận thức rõ ràng cậu đã từng nghe ở đâu đó, quen lắm! Thế nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh, mở một nụ cười gượng gạo:

" Không gì!"

Diệc Phàm tắt ngấm đi nụ cười thân thiện, khóe môi co giật vì ngỡ ngàng, anh nhìn cậu bằng đôi mắt rực lửa, ngụ ý cậu hãy nói thêm câu gì đó, để chứng minh giọng nói vừa mới thốt ra đó không làm cho anh có ảo giác ...

Thần thái Lộc Hàm đang mơ màng, đột nhiên lại bị người con trai lạ mặt kia nhìn chằm chằm, bất giác hai má đỏ ửng không biết tại sao, chỉ cảm nhận được con tim đang bồi hồi rung động. Dường như khi đối mặt với người này cậu lại có cảm giác rất thân thiết!

Đối với cậu là bồi hồi ngỡ ngàng, nhưng đối với anh lại là sự kích động bao lâu bị dồn nén. Giọng nói của người con trai anh yêu, nhất định không thể nào nhầm được. Lộc Hàm!

Nhưng không thể nào, người con trai xinh đẹp đang đứng trước mặt anh kia và người con trai anh yêu hoàn toàn là hai người khác nhau. Vậy cớ gì lại mang một giọng nói khiến tim anh bị đóng băng bao năm qua, phút chốc lại bị tan chảy mềm yếu như thế?

Bất giác, anh chợt nhận ra khuôn mặt của chàng trai này nhìn rất quen. Đôi chân mày cũng vì thế mà nhíu chặt lại vào nhau. Không khí kỳ dị của cả hai cứ thế trôi qua vài phút sau, nhưng rốt cuộc anh vẫn không tài nào nhớ ra được mình đã gặp chàng trai này ở đâu rồi?

Nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của người con trai trước mặt, lòng cậu bỗng thấy hơi khó chịu, bèn lùi một bước, quay đầu kéo tay Khánh Thù đi vào trong thang máy. Nhưng người chưa kịp cử động, đã bị một tay rắn chắc cường bạo của Diệc Phàm nắm giữ.

Khoảnh khắc như dừng lại đột ngột.

Cả anh chàng mặc blouse trắng và Khánh Thù đều sửng sốt đứng nhìn.

Ngay cả Diệc Phàm cũng không tránh khỏi ngạc nhiên, anh bần thần nhìn vào cánh tay của chàng trai lạ trước mặt bị anh nắm chặt, nhất thời liền buông tay ra, lúng túng. Như một nỗi lo sợ vô hình xâm chiếm, điều khiển lý trí khiến anh hành động theo bản năng, chỉ vì không muốn chàng trai có giọng nói của người anh yêu bỏ đi nhanh chóng như thế.

" Xin ... xin lỗi!"

Anh lúng túng, không biết phải nói gì ngoại trừ câu xin lỗi. Ngay cả anh hiện giờ cũng không hiểu bản thân đang bị gì, thì làm sao có thể cất lời nổi.

" Xin lỗi, thật ngại quá, bạn tôi nhầm tưởng cậu với một người quen của anh ấy. Không có gì đâu! Tạm biệt!" - Anh chàng bác sĩ kia nhanh chóng mở miệng nói với Lộc Hàm, lập tức xua tan đi không khí u ám ban nãy, bèn khẽ giật cánh tay Diệc Phàm ra hiệu.

Ánh mắt cậu và anh chợt gặp nhau lần nữa, sau đó lại vụt đi mỗi người một phương như hai đường thẳng song song mãi không chạm đích. Trước khi thần thái kịp trở lại với Diệc Phàm, anh còn kịp nhìn thấy đôi mắt trong veo to tròn ấy mơ màng nhìn anh, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa một nỗi buồn man mác không thể tả.

" Này, anh bị tiếng sét à? Cho dù có bị tiếng sét cũng đừng có nắm tay người ta sổ sàng như thế chứ?"

Chiếc tà áo blouse trắng bay phất phới như hòa cùng giọng điệu đùa cợt của anh chàng bác sĩ. Cho đến khi Diệc Phàm thoát khỏi trạng thái bần thần thì bóng dáng hai chàng trai Việt đã khuất nhanh khỏi thang máy từ lúc nào:

" Tử Thao! Tôi có cảm giác đã gặp cậu ấy ở đâu rồi! Hơn thế nữa, giọng nói đó ... rất giống ... khụ khụ"

Diệc Phàm lấy tay bụm miệng, kiềm chế cơn ho đang hoành hành, sắc mặt anh chợt trở nên tái mét khiến anh bạn đứng kế bên không khỏi lo lắng, tay đưa lên vỗ vỗ lưng anh, trách móc:

" Đấy thấy chưa, giống cái gì mà giống. Lo cho bản thân mình trước đi, bệnh tình của anh đáng lẽ sẽ không nghiêm trọng nếu như anh không uống thuốc đều đặn. Còn nữa, nếu muốn chết sớm thì cứ việc uống rượu nữa đi nhé?"

Nhắc đến từ " chết", anh chỉ cười lạnh, lập tức đứng thẳng người, đôi mắt liền trở nên có hồn, nhìn xoáy sâu vào đôi mắt của người bạn:

" Anh đừng lo, tôi không tự hành hạ mình vậy đâu. Chỉ là bấy lâu cai rượu, đột nhiên phát thèm thế thôi, không có lần sau đâu!"

" Vậy thì tốt! Thôi, tôi tiễn anh đến đây thôi. Chúc anh ngày mai về nhà bình an nhé!" - Anh bác sĩ vỗ bộp lên vai Diệc Phàm, cười nói thân thiện.

" Về sao?" - Anh mơ màng hỏi lại, mắt vô thức nhìn phía trước, môi nở một nụ cười khó hiểu - " Có lẽ tôi sẽ ở lại đây một thời gian. Để đến thăm bạn cũ lâu ngày không gặp chứ?"

" Này, này! Đừng tưởng tôi không biết nhé? Có phải là chàng trai ban nãy không? Tôi cũng thấy cậu ấy khá xinh đẹp, có vẻ là người Việt luôn đấy! Chấm rồi phải không? Để tôi canh chừng cho, ok?"

Tử Thao bá vai Diệc Phàm châm chọc, khóe môi anh cong lên thành một nụ cười quyến rũ, lúm đồng tiền sâu hoắc khiến ai nấy cũng phải mê mẩn ngắm nhìn. Có điều, không một cô gái nào dễ dàng lọt vào tầm mắt của công tử đào hoa như anh.

" Cái thằng này, bớt lôi thôi đi. Tôi về đây!"

Trái ngược với hành động đùa cợt của Tử Thao, Diệc Phàm chỉ lạnh lùng gắt lên. Thật tình tâm trạng anh không được tốt, làm gì có hứng thú giỡn nhây với cái tên ba hoa khoác lác này nữa. Chưa kịp để anh chàng bác sĩ kia phản ứng, anh đã nhanh chóng bỏ ra ngoài, ngay cả câu chào tạm biệt cũng không cánh mà bay.

" Cái gì thế này, thằng này hôm nay lạ nhỉ?" - Tử Thao nhất thời mất hứng, liền gãi đầu rồi cũng ngoảnh mặt trở về tiếp tục công việc của mình.

Bước chân anh nặng nề đứng lại, cho đến khi thấy bóng dáng thằng bạn cũ khuất dần, anh mới lập tức xoay người lại, chạy nhanh vào trong thang máy, bấm tầng lầu số 12, tim bất giác đập mạnh đợi chờ khoảnh khắc gặp lại lần nữa người con trai ban nãy.

Rất may là ban nãy trong thang máy chỉ có hai chàng trai đó, anh nghiễm nhiên chú ý thang máy lên thẳng một mạch tới tầng 12 rồi dừng lại, sau đó lại di chuyển xuống đất. Vậy nên anh mới đoán ra được người con trai kia chắc chắn sẽ ở tầng lầu thứ 12.

Mặc dù lý trí đã bảo anh dừng lại, nhưng dường như con tim khó bảo này không nghe lời, cứ thế điều khiển đôi chân và tay anh, kéo anh vào trong thang máy lên tầng lầu thứ 12, chỉ để giải đáp thêm một lần nữa xúc cảm khó hiểu này của mình.

Chỉ vì, một chàng trai mang giọng giống hệt Lộc Hàm!?

Chỉ vì, con tim anh đột ngột phản ứng với một người con trai lạ mặt!?

Hai năm rồi, chuyện gì anh cũng có thể quên, duy nhất với giọng nói và gương mặt của cậu, suốt đời anh cũng không thể nào quên, càng không cho phép mình được quên. Vậy thì cớ gì, một người con trai lạ mặt kia lại mang giọng nói hệt với cậu như thế? Chỉ riêng với điều này thôi, anh đã bị lầm tưởng, ngỡ như Lộc Hàm mà anh yêu đang đứng trước mặt mình vậy!

Trực giác anh mách bảo điều gì đó, thôi thúc anh tìm kiếm lần nữa, chỉ để nhìn thấy người con trai lạ mặt kia, không làm gì cả. Chỉ nhìn như thế thôi!

" Ting!"

Cánh cửa thang máy bật ra, anh ngó nghiêng xung quanh, đích thị tầng mà anh đang đứng là tầng 12, là phòng dành cho những bệnh nhân VIP. Chàng trai đó tại sao lại ở đây? Nhìn cách ăn mặc chắc chắn không phải là bệnh nhân. Vậy thì chỉ có thể là đi thăm bệnh mà thôi!

Anh rảo bước, mắt nhìn quanh theo quán tính, lòng bất giác hồi hộp đến lạ. Hai năm rồi, cảm giác đó lần đầu tiên thức dậy sau hai năm ngủ yên trong lòng. Ngay cả bản thân anh cũng không thể nào hiểu nổi!

Những phòng VIP trong tầng này được cấu trúc đặc biệt hơn so với những tầng lầu khác, rộng và dài, nếu đếm sơ lược cũng phải mất 30 phòng. Không còn cách nào, chỉ có thể đi từng phòng một tìm kiếm mà thôi.

Đi được một dãy, anh vẫn không thấy bóng dáng người con trai đó đâu. Cho đến khi anh bước sang dãy A của tầng, mới chợt bất ngờ khi nhìn thấy trước mặt, bốn năm tên đàn ông cao lớn mặc đồ đen, đứng canh ngay cửa của một phòng bệnh. Dựa vào cảnh tượng trước mắt, anh đoán chắc rằng người ở trong căn phòng này tuyệt đối không phải là người tầm thường!

Nghĩ thế, anh liền tiếp tục tìm kiếm những căn phòng khác, mà chính bản thân anh cũng không rõ tại sao lại cất công kiếm chàng trai đó để làm gì? Chỉ để nhìn thấy cậu ấy thôi sao? Thật quá nực cười!

Nhưng vào giây phút anh chuẩn bị ngoảnh mặt đi, thì lúc này Khánh Thù từ trong phòng bước ra, thầm thì gì đó với những tên to con mặc áo đen kia, rồi vài giây sau, vài ba tên rút đi mất, trước cửa phòng giờ chỉ vỏn vẹn đúng hai người bảo vệ.

Anh trợn mắt nhìn Khánh Thù. Cậu bé kia chẳng phải là người đi cùng với chàng trai mang giọng nói của Lộc Hàm hay sao? Cậu bé ấy ở căn phòng đó, nghĩa là người anh muốn tìm cũng ở trong phòng đó.

Đến khi Khánh Thù đã vào trong phòng, lúc này anh mới mạnh bạo bước đến gần xem kỹ số phòng, lòng chợt cảm thấy kỳ lạ. Lẽ nào người con trai này mang lai lịch to lớn đến mức phải có vệ sĩ theo sát bên cạnh để bảo vệ!

Những thắc mắc tò mò theo sát anh cho đến khi anh xuống thẳng tầng trệt, bất giác liền đi đến quầy lễ tân, sẵn giọng hỏi:

" Cô ơi cho tôi hỏi, bệnh nhân phòng A503 là ai ở thế ạ?"

Cô y tá nghiêng đầu, rồi đưa tay đánh máy, vài giây sau đã vội trả lời, môi nở một nụ cười thân thiện:

" À! Là ngài Oh Sehun, giám đốc của khách sạn Promise đấy!"

Anh ngẩn người vài giây, sau đó toàn thân liền cứng đờ, môi bật cười chua chát:

" Thì ra là thế!"

Vẻ mặt anh tối sầm, môi mím chặt lại khó chịu. Nhưng có vẻ như cô y tá không hề để ý, cứ vô tư huyên thuyên, hai tay chắp vào nhau tỏ ra hâm mộ:

" Ngài ấy đẹp trai như thế, lại có cậu người yêu xinh đẹp lại lo cho anh ấy đến vậy, anh không biết đâu, lúc hay tin anh ấy bị tai nạn, ngay cả nói cũng không thốt thành lời nữa kìa, trông vẻ mặt cậu ấy tội lắm. Thật đáng ngưỡng mộ!"

Đáy mắt anh chợt hiện lên nỗi hụt hẫng không thể tả, bi thương, xót xa. Anh đang mong điều gì chứ? Chàng trai đó đâu phải là Lộc Hàm của anh. Cậu ấy đích thị là người yêu của Sehun. Chẳng trách anh nhìn thấy quen như thế. Thì ra là anh đã nhìn thấy ảnh của cậu ấy qua điện thoại của Sehun, hôm vị giám đốc trẻ tuổi ấy say rượu, và anh đã bắt máy nói vài câu với chàng trai đó.

Anh nuốt nước bọt vào trong cổ họng đắng nghét, cố cất giọng bình thường nhất có thể:

" Giám đốc bị tai nạn gì? Có nghiêm trọng không?"

" Cuộc phẫu thuật đã trôi qua cách đây mấy tiếng rồi, xem ra chỉ cần tịnh dưỡng vài tuần là sẽ khỏi! Nhưng mà, sao anh hỏi nhiều thế? Anh là gì của anh ấy à?"

" Tôi chỉ là một vị khách trú trong khách sạn của anh ấy thôi!"

Lúc nói câu này ra, cô y tá trẻ kia nhìn thấy được nụ cười chua chát trên gương mặt Diệc Phàm. Không hiểu sao, người đàn ông điển trai lịch lãm thế kia, trong đôi mắt lại phảng phất một nỗi buồn khôn xiết, bi ai, đau khổ, khiến cho những người nhìn sâu vào mắt anh cũng phải nhói lòng.

Đứng dưới bầu trời đêm tối của mảnh đất Seoul, lòng Diệc Phàm cảm thấy cô đơn cùng cực, cảnh vật xung quanh đều lạ lẫm, khiến cho một người mang tâm sự đầy mình như anh không khỏi se thắt cõi lòng. Anh nhắm nghiền mắt, cảm nhận từng mạch máu trong người tuôn trào, cảm nhận sự hụt hẫng tột cùng của mình khi nhận ra bản thân mình đã quá lo xa, quá nghĩ nhiều về một chàng trai chỉ mới gặp một lần duy nhất.

Có lẽ, hai năm qua, anh quả thật đã quên mất giọng của cậu rồi!

Giọng nói của người anh yêu, tuyệt đối sẽ không phải là chàng trai đó.

Cơn gió se lạnh khẽ vút qua người, khiến hô hấp trong phổi anh chợt thắt lại, lồng ngực đau đớn, anh đưa tay che cơn ho sắp sửa tái phát:

" Khụ ... khụ!"

Lại là cơn ho đáng ghét! Dù rằng căn bệnh không đến mức nghiêm trọng, chỉ cần duy trì sự điều đặn trong việc uống thuốc, tất nhiên sẽ khỏi!

Viêm Phổi! Anh phát hiện bản thân mình bị viêm phổi cách đây một tuần. Thỉnh thoảng, cơn tức ngực hoành hành, khiến anh chợt khó thở, và đôi khi lại ho ra máu.

Nhưng rồi anh vẫn không quan tâm, lòng chỉ muốn tìm lại Lộc Hàm, lòng chỉ mong cậu đứng ở trước mặt anh, để thỏa mãn lòng nhung nhớ của anh.

Nhớ cậu trong quay cuồng, da diết, anh đã không chịu nổi, đành phải kiếm rượu, xóa tan đi muộn phiền trong lòng. Và cũng vì thế, ngày đó anh đã gặp Sehun, và rồi hôm nay, trời xui đất khiến đưa anh và chàng trai có giọng nói giống Lộc Hàm gặp mặt nhau, làm anh như một tên ngốc, kiếm từng phòng trên tầng 12 chỉ để nhìn thấy chàng trai đó.

Từ khi bước chân vào mảnh đất Seoul này, lòng anh trở nên vô cùng nặng nề đến khó chịu, nỗi nhớ cậu càng quay quắt, cồn cào hơn. Rất may là nơi đất khách xa lạ này, anh còn có thể gặp mặt được người bạn thân lâu năm xa cách, có thể cùng nhau chuyện trò vui vẻ. Điều này đã giúp anh thanh thản đi một ít.

Hít một luồng khí lạnh vào trong khí quản, anh thở hắt, cố lấy lại tinh thần.

Thôi thì trước khi về Việt Nam, ngày mai anh sẽ đến thăm vị giám đốc trẻ tuổi đó. Xem như là lời tạm biệt cuối cùng khi anh rời khỏi xứ sở Hàn Quốc này vậy!

(Cmt and Vote cho mình nha!!!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: