Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 97: Mục đích tiếp cận

Nghe thấy tiếng cái tát cùng tiếng gào rít của Lee Momo, vợ chồng Lee Ji-hoon vội vàng chạy ra.


"Anh nói đi! Nói đi!" Momo gào thét như điên. "Oh Sehun, anh muốn hại chết tôi mới vừa lòng phải không?"


Oh Sehun vừa bước xuống xe đã bị tát một cái, vẫn mơ mơ hồ hồ không hiểu có chuyện gì xảy ra. "Momo, có chuyện gì xảy ra."


"Anh còn dám hỏi tôi." Momo tức giận dậm chân. "Tôi bảo anh xử lý sạch sẽ Chung Ho không phải sao? Rốt cuộc ạnh làm ăn thế nào hả? Bây giờ Park Jimin đã tìm được Chung Ho, cũng tra ra ngọn nguồn mọi chuyện. Anh ấy căm ghét tôi chết đi."


Oh Sehun hít vào một hơi. "Em bình tĩnh đã nào, anh cũng chỉ mới biết chuyện này."


"Vớ vẩn, anh bảo tôi làm sao bình tĩnh được."


"Momo, con làm cái trò gì đấy?" Lee Ji-hoon nhíu mi nhìn bên má ửng đỏ của Oh Sehun. "Sehun à, tâm trạng của em con đang không tốt, con đừng chấp nhặt với nó."


"Không đâu ạ, thưa cha." Hắn cười nhẹ, quay sang nhìn Hwang Jung-eun. "Con chào mẹ."


"Ừ, vào đi." Jung-eun lạnh nhạt.


Sehun đi vào nơi hắn đã rời đi từ năm mười tám tuổi, thoáng cái đã mười năm rồi.


Lee Momo bị kéo lôi kéo đi vào trong. Chuyện lần này đổ bể bọn họ đều muốn trút giận lên đầu Oh Sehun.


"Sehun à, con đừng chấp em gái. Nó đang bị chấn động mạnh, lúc nói chuyện qua điện thoại cha cũng nói rồi đấy."


"Dạ con biết rồi."


"Phía Park Gia có động tĩnh gì không? Kang Seulgi sao rồi?" Lee Ji-hoon hỏi.


"Park Jimin vẫn đề phòng con nên hắn không nhờ con đến khám. Vì thế con cũng không biết chi tiết, có điều xem ra không nghiêm trọng lắm."


"Anh còn nhớ đã nói gì với tôi không? Anh cam đoan sẽ loại bỏ của nợ chướng ngại Kang Seulgi kia cho tôi. Anh trai, anh nói muốn giúp tôi cơ mà?" Lee Momo đột nhiên thay đổi thái độ. "Anh vẫn là người anh trai hết lòng thương em phải không? Anh sẽ giúp em đúng không? Chỉ cần em muốn anh sẽ không từ chối em?"


Oh Sehun rối rắm nhưng vẫn gật đầu.


"Anh tốt với em nhất." Lee Momo nín khóc mỉm cười, ôm lấy hắn. "Anh nhất định phải giúp em."


"Sehun à, con cũng biết Momo được nuông chiều thành quen rồi. Hồi còn ở nhà, con cũng rất thương yêu nó. Về sau, cha mẹ già rồi mất đi, chỉ còn hai anh em còn là người thân mà nương tựa lẫn nhau. Con là anh trai, không giúp em con thì còn ai giúp được nó nữa, con thấy đúng không?"


"Con biết rồi mẹ ạ." Oh Sehun gật gật đầu.


"Con không để Chung Ho biết mặt đấy chứ?" Lee Ji-hoon cẩn thận hỏi.


"Không đâu ạ!" Oh Sehun lắc đầu. "Chuyện này cũng do con không thu xếp ổn thỏa."


"Cũng không hẳn thế!" Jung-eun châm biếm, nhìn về phía chồng mình. "Không phải con làm không tốt mà do "bản lĩnh" của cha con thôi, nếu không chuyện xấu hổ của cái đồ hư hỏng Lee Dahyun kia cũng không thành ra thế này."


Sắc mặt của Lee Ji-hoon xanh mét, đôi mắt rũ xuống.


"Chúng ta là người thân của con. Mỗi việc đều đứng trên góc độ người nhà mà lo lắng."


Oh Sehun gật đầu, chỉ cần yên lặng lắng nghe là được rồi. Nhiều năm qua, cách đối xử này đã không còn xa lạ nữa rồi. Chỉ có điều... cái tình thân này quả thật đáng sợ...thực sự làm người ta không thở nổi. Thật ra, ở điểm này so với Seulgi thì hắn còn đáng thương hơn nhiều.


Sau bữa tối, Oh Sehun định rời khỏi Lee gia, không ngờ Lee Momo lại đuổi theo.


"Oh Sehun." Ả kéo tay hắn, điệu bộ đáng thương yếu ớt bay hết sạch. "Em hy vọng Park Gia không biết quan hệ giữa chúng ta."


"Yên tâm, anh cũng không muốn tiết lộ." Oh Sehun quay mặt đi.


"Em thực sự thích anh ấy"


Oh Sehun nhắm mắt lại điều chính cảm xúc một lúc lâu.


"Em làm như vậy có đáng không?" Oh Sehun nhìn Momo. Hắn thực sự không rõ rốt cuộc Park Jimin có cái gì tốt mà hai người con gái sống chết yêu hắn.


"Với em chỉ có thích mà muốn là phải đạt được, không có đáng giá hay không." Lee Momo hít một hơi. "Em vẫn nói lại câu đó: em không muốn Kang Seulgi hồi phục."


"Anh cũng đã nói rồi, điều đó không thể cũng không do anh quyết định."


"Đừng lôi cái đạo đức nghề nghiệp của anh ra nữa." Lee Momo lắc đầu. "Nếu thân phận thực sự của anh bị bại lộ, anh nghĩ xem Park Jimin sẽ tha cho anh sao. Có khi kết cục của anh cũng chẳng khác hơn Chung Ho là bao. Chưa hết, nếu Kang Seulgi biết mục đích anh tiếp cận cô ta hẳn cô ta sẽ hận anh đến chết."


Oh Sehun không nói gì. Lúc hắn đồng ý với Park Gia bắt đầu làm việc này đã xác định hắn cùng Seulgi về sau sẽ là kẻ thù, khá hơn một chút cũng sẽ thành người xa lạ.


Kim Thị.


Park Nayeon nghênh ngang đi thẳng vào văn phòng của chủ tịch. Thấy Kim Yugyeom đang bận rộn trên bàn làm việc, bà cười khẽ, lặng lẽ đánh giá người đàn ông này. 'Kim Yugyeom thật sự rất cuốn hút.'


"Muốn ngắm anh thì cứ đường hoàng mà làm, sao phải vụng trộm như thế?" Yugyeom buông bút.


"Em cần gì phải vụng trộm." Park Nayeon ngồi lên đùi lão. "Anh là của em rồi, em muốn làm gì cũng được."


Kim Yugyeom cười nhẹ, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của Park Nayeon. Người đàn bà này tuy tính cách mạnh mẽ, tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa nhưng vẫn rất yêu kiều, so với mấy cô gái trẻ cũng không hề thua kém.


"Hôm nay gọi em đến có phải vì tra được điều gì về Kim Taeyeon không?"


Kim Yugyeom gật đầu. "Cứ xem là như thế đi." Lão nói xong đứng dậy. "Lần trước anh đã từng nói khi Lee Ji-eun bỏ đi đã mang thai con của Park Baekhyun. Sau này cô ta kết hôn với Kang Ha Neul nên Kang Gia mới có năm người."


"Ý anh là Lee Ji-eun có sinh hạ đứa nhỏ này?"


"Đúng!" Kim Yugyeom xác nhận. "Chuyện này tuy đã bị xóa hết thông tin nhưng người có thể dùng tiền lấp đi thì chúng ta cũng có thể dùng nó để đào lên." Lão tự tin cười. "Năm đó Lee Ji-eun sinh được một cô con gái cũng chính là Đại tiểu thư của Kang Gia. Tuy nhiên Kang Ha Neul là người kín tiếng nên không để vợ con anh ta xuất hiện nhiều trước công chúng. Có lẽ vì thế nên ít người biết thông tin về cô con gái lớn. Năm đó, khi Kang gia gặp đại nạn bị hỏa thiêu, cô con gái lớn mới mười lăm tuổi vì tham gia hoạt động cắm trại với trường nên thoát nạn. Có điều, từ đó về sau không có chút tin tức gì của cô gái này."


"Có nghĩ là người thứ năm thoát nạn chính là con gái của Lee Ji-eun và Park Baekhyun."


"Đúng vậy!"


Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Nayeon. Hóa ra Park Baekhyun còn một đứa con gái rơi bên ngoài. "Anh có thể tìm được cô gái này không?"


"Đang tìm." Kim Yugyeom nắm tay bà. "Hơn nữa, anh tin rằng không chỉ có chúng ta biết bí mật này."


"Ý anh là Kim Taeyeon cũng biết."


"Nếu anh đoán không nhầm thì năm đó người thu dọn xóa sạch dấu vết chính là Kim Taeyeon. Có lẽ bà ta cũng truy lùng về cô bé này. Nếu tìm được, khả năng cô con gái rơi này cũng đã chết rồi."


'Đúng vậy! Kim Taeyeon tuyệt đối sẽ không ta cho con gái riêng của chồng mình và tình địch. Như vậy chuyện của Kang Gia năm đó rất có khả năng liên quan đến chị ta.'


"Anh cho em xem cái này, đảm bảo em sẽ rất hứng thú." Kim Yugyeom cười cười, lấy từ trong ngăn kéo một cái hộp tinh xảo, bên trong lót lớp vải nhung sang trọng. Park Nayeon sống trong nhung lụa từ tấm bé nên đối với những đồ xa xỉ cũng không để tâm. Thế nhưng khi chiếc hộp kia vừa mở ra, bà vẫn vô cùng kinh ngạc bởi vì bên trong là chiếc vòng có treo viên phỉ thúy. Chiếc vòng có chỗ hơi xám màu chứng tỏ không phải vật phẩm đắt giá lắm nhưng lại là kỉ vật lưu lại từ nhiều năm trước. Năm đó ở Park Gia, mẹ đẻ của Park Nayeon và Park Baekhyun ở cùng nhau mỗi ngày cũng ngày ngày đấu đá với nhau. Để xoa dịu hai người vợ, Park Chnayeol chế tác ra hai cái vòng đeo, đưa cho mỗi người một cái. Về sau mỗi người chỉ có một người con, nên mẹ đẻ của Park Nayeon truyền lại cho bà mà cái kia tất nhiên người đàn bà đó đưa lại cho con dâu của mình - Kim Taeyeon. Park Nayeon xoa nhẹ chiếc vòng, nhận ra phía sau còn tên của người phụ nữ đáng chết kia. Eun! Già rồi mà còn dùng gọi bằng cái tên này, thật chả ra làm sao. Park Nayeon bóp chặt sợi dây chuyền, bàn tay run lên, trong mắt tràn đầy hận ý. Đúng vậy! Làm sao có thể không hận. Bao nhiêu đau khổ, bất hạnh của hai mẹ con bà đều do mẹ đẻ của Park Baekhyun gây ra, cái loại tiện nhân đó, bảo sao không hận cho được.


"Em bình tĩnh một chút." Kim Yugyeom nắm tay Nayeon. "Bây giờ thời cơ còn chưa chín muồi. Đợi anh thu thập đủ chứng cứ rồi lấy cái này ra được không?"

Nayeon xúc động rưng rưng nhìn lão.


"Phải chi em gặp anh sớm hơn thì tốt biết bao." Bà dựa vào vai lão. "Em nghe theo anh."


"Ngốc quá." Kim Yugyeom vuốt ve khuôn mặt đang dựa vào vai mình. "Anh cũng hối hận vì không gặp em sớm hơn. Anh chờ đợi ngày này cả đời rồi."


Nayeon đang bị thù hận che lấp lý trí nên không nhận ra ẩn ý đằng sau lời nói của Kim Yugyeom. Lúc này bà chỉ chăm chăm suy nghĩ làm thế nào để trả thù, để đuổi mấy kẻ con hoang kia ra khỏi Park Gia.


"Nayeon, anh đang nghĩ nếu Kim Thị muốn phát triển ở trong nước thì nhất thiết phải tìm được đối tác thích hợp. Cùng người ngoài không bằng kết giao luôn với người nhà, anh nghĩ Park Thị là thích hợp nhất. Anh mong có cơ hội được gặp cha em."


Park Nayeon kinh ngạc đứng dậy nhìn thẳng vào Kim Yugyeom. Đấu đá nhiều năm như vậy khiến bà hiểu rõ một điều, phụ nữ dù cho mạnh mẽ đến đâu vẫn cần dựa vào người đàn ông đủ bản lĩnh. Kim Taeyeon cùng Park Baekhyun dù có mối quan hệ vợ chồng không hòa hợp nhưng vào thời khắc mấu chốt vẫn cùng kề vai sát cánh cùng chiến tuyến, có thể hỗ trợ lẫn nhau.


"Được rồi!" Bà gật đầu.


"Nayeon...anh nghĩ chờ Bambam chấp nhận anh thì chúng ta kết hôn đi. Em và anh cũng không còn trẻ trung gì nữa, anh không muốn nửa cuối đời phải sống trong cô đơn cùng nuối tiếc."


"Được!" Nayeon hạnh phúc dựa vào người đàn ông của mình giống như cô gái trẻ đang yêu. "Yugyeom, em biết em đã già rồi, ngoài kia có rất nhiều cô gái trẻ đẹp cho anh lựa chọn, em không so với họ được. Nhưng em sẽ hết lòng hết dạ với anh."


"Anh sẽ một lòng một dạ yêu em." Nayeon ngại ngùng nói nhưng Yugyeom lại dễ dàng mở miệng.


"Thật là...lớn tuổi thế rồi mà còn nói mấy lời này." Park Nayeon trừng mắt.


"Nhưng anh cảm thấy mình đang trở lại tuổi đôi mươi, giống như đang trải qua mối tình đầu vậy."


Biết rõ những lời này là giả dối nhưng phụ nữ chung quy vẫn thích nghe lời ngon tiếng ngọt, ngay cả Park Nayeon cũng không phải ngoại lệ.


Yugyeom vỗ về Nayeon. Miệng thì nói lời ngọt ngào nhưng không ai biết trong lòng lão lúc này đang suy tính điều gì. Hắn duy trì nụ cười trên môi nhưng lại tràn ngập nguy hiểm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com