Chương 61: Vượt ngục
Cả hai đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, đơn giản vì trong quá khứ, Taeyeon là một sát thủ được huấn luyện bài bản kiêm luôn chuyên gia về ám khí. Cô rút trên tóc một món trang sức vừa dài vừa nhọn phóng về phía Jiro, ông ta nhào lộn một vòng trên không trung để né tránh. Ám khí lún sâu vào vách tường.
Cả hai đánh nhau tới tấp, tưởng chừng không có điểm dừng. Tên Jiro mỗi lần xuất quyền là như muốn xé xác đối phương, nếu không phải loại võ công thâm hậu cũng khó lòng mà sống sót.
Cả hai bất ngờ cùng một lúc tung chưởng vào nhau, nhờ vậy mà cùng lui ra phía sau ai cũng đều bị thương. Để làm bị thương tên Jiro thì đúng là kì tích, khổ nổi bản thân cô cũng lãnh trọn một cú còn gì.
Bất ngờ những nữ cận vệ của cô xuất hiện, họ dùng dây xích phóng về phía Jiro.
Trong phút chốc ông ta bị treo lơ lửng lên phía trên từ bốn góc. Jiro như một con thú dữ bị phát bệnh dại, máu miệng ứa ra ngoài, đôi mắt lừ đừ không ngừng gào thét:
- Khốn kiếp! Grừ.... Thả tao xuống!
Nhân cơ hội hiếm thấy, Taeyeon rút vội trên tóc ra năm cây ám khí nhọn hoắt bằng vàng sáng ánh. Vội vàng bay đến gần tên Jiro:
- Số ngươi tận rồi! Vĩnh viễn sẽ không thể ra tay giết ai được nữa đâu!
Cô dùng ám khí cắm xuyên vào các nguyệt đạo trên cơ thể của tên ác ma đó khiến ông ta la lên quằn quại đau đớn:
- Aaaaa......
Trong phút chốc, năm cây ám khí đã cắm vào lưng và ngực khiến ông ta điên loạn, mất hết võ công. Mái tóc ông ta bỗng xù lên bạc trắng trong phút chốc.
Taeyeon đáp đất, đưa tay ôm ngực thở dốc vì vẫn còn hơi mệt Nhưng không sao, cuối cùng đã diệt trừ được tên đại ma đầu này.
Tử Du lấp ló ngay cửa ghé mắt dòm ra ngoài, thấy tên Jiro bị treo lên cao kêu la như heo chọc tiết, lúc này mới dám bước ra nhưng vẫn nép phía sau lưng Taeyeon:
- Hic.... chị à! Ông ta....
- Ông ta đã mất hết sức mạnh, lại còn bị hóa điên nữa, mọi chuyện đã ổn rồi!
Tử Du thở phào nhẹ nhõm, lúc này Sana và hai chị em Jungyeon mới chạy đến:
- Chewy! có sao không?
Nó lắc lắc đầu:
- Không. Còn em?
- Em cũng không sao, lúc nãy vì vội cứu Jihyo nên em không kịp tiếp viện cho Du. Khi em, Jungyeon và Dahyun trở lại phòng thì Du và tên Jiro đã mất dạng rồi.
- Hắn ta đuổi Du lên đến tận đây xém mất mạng rồi đấy! May mà Taeyeon unnie kịp thời cứu!
Jungyeon ngạc nhiên cực độ:
- Taeyeon unnie đánh bại tên Jiro thật á?
- Không thấy hắn đang bị chế ngự hay sao mà còn hỏi? - nó lấy tay chỉ về phía tên sói già đang bị treo tòn ten.
Taeyeon đưa tay ôm ngực, một cô cận vệ nữ liền bước đến đỡ lấy cô:
- Cô chủ ổn chứ?
- Ta nghĩ ta cần dưỡng thương! Mau nhốt tên quái vật đó xuống dưới hầm kẻo hắn ta điên lên thì khổ.
- Dạ vâng.
Nói rồi cô quay sang tụi nó:
- Mấy đứa nhớ giải quyết êm xui chuyện tên Jiro đột nhiên biến mất, kẻo Baekhyun lại bị Army làm khó dễ.
- Dạ vâng chị yên tâm!
Taeyeon quay gót trở vào căn phòng lớn, tụi nó cũng kéo nhau quay xuống dưới nhà.
Jihyo phải tịnh dưỡng nhiều sau cơn chấn động vừa rồi, rất may là đã giữ được mạng sống. Còn Army thì đang cay cú chuyện mất đi cánh tay đắc lực như Jiro. Ả ta đang dốc hết sức để tìm tên cận vệ thân tín.
..........................................................
*Lãnh địa H.Lone:
- Đã điều tra ra được Jiro đang ở đâu chưa?
Cô ta sốt ruột hỏi, tên cận vệ thì thầm nhỏ to gì đó khiến gương mặt cô ta nhanh chóng đanh lại:
- Được! Bọn chúng giỏi lắm! Gọi Mie và Sie đến đây ngay...... Ta sẽ cứu Jiro về sẵn tiện cho cái lũ khốn kiếp đó nếm mùi đau đớn luôn!
Cô ta hét um lên như để trút giận, đôi mắt gian tà như chứa hàng ngàn mũi dao trong đó. Cô ta sẽ cứu Jiro bằng cách nào? Liệu có thể gây ra đau đớn được cho mọi người không?
Kẻ thù!
.......................................................
*Tầng hầm dinh thự của Byun:
Đây là một không gian mật được chính tay Ngài Byun xây dựng dưới lòng đất đồng thời chính là nơi giam giữ những tên tội phạm nguy hiểm có thù oán với Chu Lang Băng. Tầng hầm được chia làm nhiều phòng giam, duy chỉ có duy nhất một khe sáng mặt trời rọi vào.
Tử Du một mình tung tăng đi xem tình hình của tên Jiro, căn phòng nhốt ông ta cũng hoành tráng dữ, rộng nhất ở đây luôn.
Cận vệ canh gác nghiêm ngặt cả một con ruồi còn bay không lọt, ai ai cũng vắt súng ống bên người.
Tử Du do hiếu kì nên muốn xem Jiro đã điên đến level max chưa. Lần trước dám hù dọa người ta muốn tè ra quần, phen này phải trả thù mới được.
Cánh cửa sắt to lớn được hai người cận vệ mở ra, căn phòng trắng toát rộng thênh thang. Bốn góc tường là bốn sợi dây xích to đùng đang siết lấy hai tay hai chân kẻ đang đứng gục mặt giữa phòng.
Trên người ông ta là chiếc áo sơ mi trắng bèo nhèo, mái tóc dài trắng xóa dựng đứng rối bù cả lên. Tử Du mở to hai mắt, chậm rãi bước từng bước đến gần.
Nghe động, Jiro tỉnh dậy tay chân không ngừng vùng vẫy:
- Grừ..... THẢ TAO RA!!!!!!!!
Ông ta gầm lên như mãnh thú, hung hăng như là bị chạy nọc chó dại. Tử Du hoảng hồn lui ra sau mấy bước, cánh tay của ông ta chực lao đến bóp cổ nó. Ai ngờ do bị xích nên cho dù chỉ cần 5cm nữa là đã có thể giết nó nhưng ông ta vẫn không thể với tới.
- Á..... Đừng giết tôi! - Du nít che mắt lại hét.
Chờ một lúc lâu vẫn không sao, nó hé mắt ra nhìn. Thấy Jiro cách mình một khoảng ngắn ngủn, nó liền cười khoái trá:
- Haha.... Hong tới hả cưng? - vừa nói vừa cười ha hả vờn qua vờn lại trêu tức Jiro.
Càng nhìn Tử Du lại khiến máu điên ông ta nổi lên, bàn tay nổi đầy gân:
- Con ôn! TAO GIẾT CHẾT MẦY!!!!!!!
Tử Du lấy làm thích thú lè lưỡi chọc tức:
- Plèzz...... Ngon qua đây giết nè! Haha....
- AAA......aaaaaa - Jiro gầm gừ như muốn bay đến nuốt gọn nó.
Tử Du chống nạnh xổ một tràng như thể đã kìm nén lâu lắm rồi:
- Ngon qua đây giết đi...... Cái thứ trời đánh thánh vật! Đồ biến thái nhà ngươi..... Nhìn cái mặt gian tà, bệnh hoạn, dâm đãng của ông mà tôi thực sự rất chướng mắt đấy . Đừng có tưởng tôi không biết nhá..... Ba tuổi là bắt đầu đi rình con gái tắm rồi, bốn tuổi bắt con gái rình ông tắm lại, còn năm tuổi á hả....
Để cho Du nít chửi lộn với sói già một lát đi nha! Thiệt tình chắc mấy hôm nay ức chế lắm đây nè....
..................................................
*Phòng bệnh của Jihyo:
Cô nhóc cũng khỏe dần sau mấy ngày được mọi người chăm sóc. Dahyun đang ngồi gọt táo thì cô chạy vào phòng:
- Hai đứa có thấy Tzuyu đâu không?
Cả hai đồng loạt lắc đầu:
- Dạ không ạ!
Sana tìm nó từ nãy đến giờ mà vẫn không thấy tăm hơi nên đâm ra cáu giận:
- Hừ.... Không biết đã la cà đi đâu rồi....
- Chị gọi cho Jungyeon unni thử xem! - Dahyun bảo.
Sana móc điện thoại gọi thử, ai ngờ Jungyeon bảo là đang cùng Momo đi ăn nên không biết nó đi đâu. Sana tắt điện thoại, môi mím chặt:
- Đi đâu mà điện thoại lại ngoài vùng phủ sóng thế không biết! Thiệt cái tình.....
- Chị đợi một lát xem sao!
....................................................
Một chiếc xe hơi đen đỗ kịt bên đường đối diện với biệt thự Sắc Lang. Trên xe là hai cái bóng áo đen thanh mảnh nhìn y như nhau:
- Chị à! Chắc là ở đây chứ?
- Chắc mà, theo nguồn tin mật chị nhận được thì kể từ buổi tiệc đêm hôm đó, không thấy Jiro trở ra ngoài nên chị nghĩ rằng chú ấy đang bị bọn chúng giam giữ.
Army ngồi ở hàng ghế trước lập tức nhíu mày:
- Bọn chúng giỏi lắm! Không ngờ thật đấy......
- Chị định sẽ ra sao? - Mie hỏi.
- Ta sẽ lén đột nhập vào trong đấy để cứu Jiro, V đã chờ sẵn rồi nên việc tẩu thoát không cần lo đâu. Cận vệ Chu Lang Băng phần lớn đều tập trung ở Lãnh Địa Sắc Lang nên nhà của tên Byun nhiều lắm cũng chỉ khoảng 200 tên là cùng.
- Được! Vậy ta bắt đầu luôn thể. - Sie nhanh tay ráp súng.
"Cạch....cạch....cạch"
........................................................
Quay lại với Du nít nào!
- Năm 46 tuổi thì người ta mới biết ông bị gay, 47 tuổi thì chơi đồng tính với tên Army để được làm giang hồ, 48 tuổi thì bỏ tiền ra cho lũ dưới trướng xu nịnh, 49 tuổi thì .......
Công nhận chứ, chửi nãy giờ mà chưa hết nữa kìa. Phục bạn học nhà ta luôn.
Nó đứng chống nạnh chỉ chỉ trỏ trỏ luôn mồm còn tên Jiro đứng đối diện thì tức muốn trào máu họng, sôi bọt mép. Ông ta càng ngày càng điên lên chỉ muốn bứt đứt dây xích mà cho hắn một trận:
- Grừ..... A..... TAO GIẾT MÀY..... GIẾT MÀY.....
Đang lúc gay cấn thì nghe tiếng bịch bịch vang lên ở bên ngoài cửa, sau đó là tiếng súng nổ rầm trời. Tử Du tạm thời yên lặng để nghe ngóng.
Cánh cửa sắt lớn bị đạp tung, hai bóng áo đen cầm súng lớn bắn đúng bốn phát. Dây xích phát ra tia lửa rồi bị đứt luôn.
Tử Du hoảng hồn đứng quay mặt vào tường để khỏi ai thấy mình (chỗ trốn kín đấy). Mie và Sie đồng thanh:
- Jiro! Mau đi thôi!
Nhưng nó đứng một cục thù lù thế kia thì đố cha đứa nào không thấy. Mie nắm cổ áo nó rồi gằn giọng:
- Người này là ai?
- Xin chị tha mạng..... hic... - Tử Du nhanh chóng hóa thành mặt mèo con.
Lão Jiro trừng mắt:
- Nó chính là Lão Thiếu Chu Lang Băng đấy! Bắt nó theo làm con tin luôn một thể.
- Dạ rõ.
Thế là nó bị lôi đi, ôi chuyện lớn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com