Chap 33
-Tiếng trống vang lên báo hiệu buổi học đã hết. Gấu rời khỏi chỗ ngồi và chuẩn bị về nhà. Cậu bé với đôi mắt dài và chiếc mũi cao hoàn mĩ. Bộ quần áo trắng tinh tươm như tách biệt cậu khỏi đám học sinh kia.
Ra khỏi cổng trường. Gấu không thấy xe của mẹ đâu cả? Hôm nay mẹ quên Gấu rồi . Sao lại không thấy mẹ đến đón?
- Gấu à!
Có tiếng gọi. Nhưng không phải tiếng của mẹ. Cậu quay lại, người kia là chú hôm nọ mà cậu đã cắn. Cậu rất ghét chú đó nhưng cũng chính nhờ chú mà cái cô tát mẹ cậu mới chịu bỏ đi. Suy cho cùng thì cậu chỉ là không thích chú ấy thôi. Dù sao thì chú ấy cũng thật tốt khi cứu mẹ khỏi cái cô kia.
Mark bước gần về phía Gấu. Đến nơi, anh cúi xuống vuốt nhẹ bờ má của Gấu nói nhẹ:
- Gấu sao lại đứng đây một mình?
- Gấu chờ mẹ.
Mark nửa ngồi nửa quỳ, anh cười nhẹ. Trông anh lúc này mới đúng nghĩa là một vị thần hơn:
- Mẹ Jinyoung ngày nào cũng đón gấu muộn như thế này sao?
Gấu lắc đầu như thanh minh cho mẹ:
- Không. Hôm nay có lẽ mẹ bận công chuyện nên không đến đón Gấu sớm được.
Mark nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Vậy Gấu đi chơi với chú nhé?
- Không được. Mẹ Jinyoung không cho Gấu đi chơi với người lạ.
Mark mỉm cười vội lấy điện thoại ra. Số của Jinyoung hiện lên trên màn hình, anh bấm nút gọi. Những tiếng tút dài vang lên khiến lòng anh trống trải. Anh không biết mình đang làm gì nữa? Em ấy đã nói tất cả nên dừng lại vậy tại sao anh vẫn ngoan cố không chấp nhận? Phải, anh là một con người ngoan cố.
- Alo! - Tiếng Jinyoung vang lên khiến Mark có phần giật mình.
- Tôi sẽ đưa Gấu đi chơi.
Dường như anh có thể cảm nhận được Jinyoung đang hốt hoảng:
- Anh...Sao anh lại đưa nó đi?
- Em không cần phải lo. Tôi không làm hại nó đâu. Chỉ là muốn đưa nó đi thôi.
- Không! Ý em không phải vậy. Cũng tại công việc nhiều quá nên em quên mất việc đón con. Em...
Mark mỉm cười:
- Được rồi! Tối tôi sẽ đưa Gấu về.
Không để Jinyoung nói gì thêm, Mark tắt máy. Anh quay sang nhìn Gấu mỉm cười:
- Mẹ Jinyoung đã đồng ý rồi. Chúng ta đi chơi nhé?
Hôm nay, tại tòa. Cậu và Junho đã li hôn trong êm đẹp. Lúc bước ra ngoài, Junho đã ôm cậu thật chặt vào lòng. Jinyoung có thể hiểu được tình cảm của anh ấy nhiều như thế nào trong cái ôm chặt này. Anh ấy đang buồn, đang đau khổ và thật sự lạc lõng... Vậy mà cậu chẳng thể làm gì khác ngoài lặng im đứng nhìn bước chân anh ấy bước chậm ra khỏi cuộc sống của cậu. Không níu kéo, không ràng buộc. Câu nói của anh ấy trước khi đi là:
- Hãy sống thật hạnh phúc. Anh đã làm tất cả những gì có thể cho em. Đối với anh, hạnh phúc thực sự chính là được nhìn thấy nụ cười của em, trong sáng, vô tư nhìn anh và nói "em thật sự hạnh phúc". Hãy làm như thế với anh thay vì xin lỗi anh em nhé!
Nhưng anh ấy đâu biết rằng hạnh phúc với cậu còn xa xỉ hơn những thứ có thể xa xỉ trên thế gian này. Cuộc sống của cậu bây giờ sẽ đặt hết niềm tin vào Gấu, chỉ cần Gấu được hạnh phúc, cũng có nghĩa là cậu được hạnh phúc.
- Chú tên gì?
Mark nghe Gấu hỏi thể liền quay ra nhìn cậu bé. Junho đã nói đúng, cậu bé rất giống anh, tại sao anh lại không nhận ra? Tâm trí Mark trở lại ngày hôm qua tại quan bar:
Junho bỗng nhiên hỏi anh câu đó, "con ư?" Anh chưa bao giờ nghĩ đến, mà bây giờ nghĩ đến thì cũng chả sao. Nhưng Jinyoung sao có thể sinh được ?
- Tại sao cậu lại hỏi tôi câu đó?
Junho mỉm cười rồi lại uống rượu.
- Đại ca, tôi đã nói là quên nó đi rồi mà.
Mark anh không phải là một thằng ngốc. Chắc chắn có điều gì đó trong câu hỏi này. Nếu không thì sao Junho phải chối nhanh như vậy?
- Cậu. Bao nhiêu năm qua cậu vẫn không nói dối được.
Junho quay ra nhìn Mark. Phải, bao nhiêu năm qua anh vẫn không thể nói dối Mark, không thể thắng Mark. Anh là một thằng đàn ông kém cỏi và đầy ích kỉ.
- Gấu là con của anh!
Câu nói này khiến Mark ngỡ ngàng.
...
Dòng hồi tưởng cũng bị ngắt ở đó. "Gấu là con của anh". Câu nói đã khiến anh vui mừng như muốn nổ tung, cả đêm hôm qua anh đã trằn trọc chỉ mong muốn được gặp thằng bé. Đứa trẻ đáng yêu này là con của anh. Mark muốn hét lên cho tất cả thế giới biết điều này. Anh đã nhiều đêm mơ thấy gia đình có anh Jinyoung và một đứa trẻ đáng yêu... thật hạnh phúc biết bao và bây giờ, đứa con này đã bước ra khỏi giấc mơ của anh để đi vào đời thực. Là thật sự, nó đang ngồi bên cạnh anh, ngay cạnh anh, để anh đưa nó đi chơi giống như những người bố khác vẫn hay làm với đứa con yêu quý của mình. Như thế thật tuyệt vời.
Và bây giờ thì anh phải cám ơn Jinyoung. em ấy đã từng hận anh, vậy mà vẫn không bỏ đứa con này. Em ấy luôn như vậy, có thể tỏ ra ghét người ta nhưng tận sâu trong tâm hồn vẫn là một sự bao dung và hiền hòa.
- Chú là Mark!
- Chú quen mẹ Jinyoung ạ?
Mark mỉm cười:
- Chú còn quen cả papa Junho nữa.
Nghe đến đây Gấu mừng rỡ nói đầy phấn khích:
- Vậy chú cón biết papa Junho đi đâu không?
- Papa...papa Junho đã đi đến một nơi rất xa rồi.
Gấu nói vội vàng:
- Có phải Gấu đã làm gì sai không? chú nói với papa là cháu sẽ không giận papa nữa, papa về đi. Gấu rất nhớ papa.
Mark nghẹn ngào. Bảy năm qua, có lẽ Junho đã thành công khi làm một người papa tốt thay anh. Để bây giờ anh thấy mình là một thằng tồi khi bỏ mặc đứa con của mình. Anh đáng để Gấu suốt đời chỉ gọi một chữ "chú" xa lạ như thế này.
Jinyoung ngồi ở ghế xem tivi. Đã quá 9h tối mà không thấy Mark đưa Gấu về. Thật khiến cậu bồn chồn lo lắng. Buổi tối, vì có một mình ở nhà nên cậu cũng chẳng muốn ăn cơm nữa. Nếu như là ngày xưa, chắc chắn Junho sẽ không để cậu phải nhịn đói, ngược lại, anh ấy còn ép cậu phải ăn thật nhiều. Nhưng bây giờ thì...Sẽ không còn ai làm như thế với cậu nữa cả. Sẽ không còn ai làm trứng ốp la cho cậu mỗi sáng, sẽ không còn ai cùng cậu dọn nhà, sẽ không còn ai đưa cậu và Gấu đi chơi, và sẽ không còn ai...Jinyoung không đủ dũng cảm để nghĩ tiếp. Cậu đã nhìn lại, bây giờ thì cậu đã biết nhìn lại rồi. Cậu đã mất tất cả, đầu tiên là mất Mark và bây giờ thì mất Junho, mất một gia đình trước đó đã từng hạnh phúc.
Tin! Tin!
Tiếng còi xe khiến Jinyoung vội lau khô nước mắt. Cậu ra ban công và ngó xuống. Chiếc Maybach màu khói đang đỗ trước cổng. Đồng nghĩa với việc Gấu đã về rồi.
Mark mở cửa xe và vòng qua cửa bên kia mở cửa cho Gấu. Tiện thể anh xách luôn chiếc cặp của cậu bé. Vì trên tay cậu giờ đây là những túi đồ chơi lỉnh kỉnh mà anh mua cho rồi. Cửa xe vừa được đóng thì cũng là lúc cánh cổng kia mở ra.
- Mẹ!
Gấu chạy lại ôm mẹ. Cậu bé dụi đầu vào vai mẹ. Thật êm dịu.
Mark nhìn Jinyoung và Gấu như vậy thì trong lòng không khỏi xót xa. Bao nhiêu năm qua, em ấy đã nuôi thằng bé thật vất vả. Anh có thể tưởng tượng được. Cho dù có Junho bên cạnh .
- Cảm ơn anh đã đưa thằng bé đi chơi.
Jinyoung dắt tay Gấu ra chỗ Mark nói.
Mark đưa chiếc cặp của Gấu cho Jinyoung cầm rồi nói:
- Tôi chỉ muốn gần thằng bé một chút.
- Vậy...
- Anh có muốn vào nhà không?
Mark ngỡ ngàng sau lời mời này. Em ấy mời anh vào nhà à? Tâm tư của Jinyoung thật khó nắm bắt. Anh không bao giờ có thể hiểu cậu.
- Tôi sẽ uống một tách trà gừng trước khi về nhà.
Một ngôi biệt thự rộng lớn. Đây là nhà của Jinyoung, là nơi mà Jinyoung và Junho cùng đứa con của mình đã từng chung sống và bây giờ em ấy vẫn đang sống tại đây, chỉ khác một điều là không còn Junho nữa.
Rồi Mark lại đưa mắt nhìn Gấu đang thích thú với đống đồ chơi mà anh mua. Hôm nay, Mark đã có một ngày dược ở cạnh Gấu. À không! Không thể coi đó là một ngày được...chỉ là một buổi tôi thôi. Nhưng ít nhiều, anh cũng có thêm thời gian để hiểu về đứa con của mình. Đó là một cậu bé ngoan và rất thông minh. Ngoài ra, vẻ đáng yêu là điều không ai có thể phủ nhận. Mark sao có thể vứt bỏ một đứa con như vậy được cơ chứ? Nếu có cũng chỉ là những sự hiểu lầm ngu ngốc gây ra thôi. Từ bây giờ, anh quyết định sẽ cố gắng hơn nữa để Gấu luôn biết rằng, Mark anh mới là một người Papa tốt nhất.
Bỗng. Tiếng điện thoại của Mark vang lên khiến tất cả đều chú ý. Mark đưa điện thoại lên sát tai nói:
- Tôi sẽ về ngay bây giờ.
- Được. Để em tiễn anh.
- Không cần đâu. Gấu cần có người trông nom.
- Nó đã học lớp 3 rồi.
Jinyoung bước ra mở cổng. Trong lòng cậu tự nhủ về cuộc gọi vừa nãy, chắc chắn là Jackson đã gọi. Là vợ anh ấy. Jinyoung cảm thấy cô ấy vẫn còn may mắn hơn mình rất nhiều. Vẫn luôn có một người bên cạnh cô ấy, còn cậu thì sao? Một thân một mình, sống không mục đích, không biết đến ngày mai.
~ End Chap 33 ~
------- Au thông báo nhé chap sau là chap cuối đấy... Còn truyện gì sảy ra nữa thì đợi chap sau oy biết nha ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com