Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Em phải làm vợ tôi!!!! 32+33

Chap 32 part 1

Không còn hơi ấm của cô ấy bên cạnh, cái khoảng trống lạnh lẽo đó khiến cô chẳng thể ngủ thêm mặc dù đã rất mệt mỏi hình như phải đến gần sáng thì cô mới chợp mắt được một lát.

_ Sica! Em đi đâu rồi?

Căn phòng lại tiếp tục chìm vào im lặng, cô ấy không có ở đây. Với tay lên chiếc điện thoại để trên đầu giường, bây giờ mới là 6 giờ sáng, Jessica chưa từng thức dậy sớm như vậy, càng không thể nào ra ngoài mà không nói cho cô biết một câu. Không hiểu vì sao cô lại cảm thấy khó chịu khi Jessica biến mất.... cô lắc đầu, tâm trí lại suy nghĩ lung tung đi đâu thế không biết. Có lẽ là cô ấy chỉ ra ngoài có một chút rồi sẽ quay trở về ngay thôi. Đúng vậy, chỉ vài phút nữa thôi, khi cô mèo nhỏ đó trở lại, nhất định cô phải nghĩ ra hình phạt nào đó thật nặng vì đã khiến cô mất đi giấc ngủ quý giá của mình. Em có biết tôi cần hơi ấm của em nhiều đến như thế nào không?

Nhưng đến cả ngàn phút trôi qua rồi, cũng đã rất lâu, cô vẫn dỏng tai lên lắng nghe.. vẫn không có bất kì tiếng động hay âm thanh của những bước chân nào chứng tỏ cô ấy đang quay lại. Cô cuống quýt rời khỏi giường, quàng khăn vào mình, cô không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi thêm nữa, phải tự mình đi kiếm cô mèo lang thang đó về ngay, về bên cô ngay lập tức.

Chết tiệt! Tại sao cái bệnh viện này lại rộng đến như vậy chứ? Tại sao cô đã đi kiếm khắp nơi rồi mà vẫn không thấy bóng dáng của Jessica đâu? Lúc này cô đã hoàn toàn tỉnh táo, chẳng còn thấy buồn ngủ một chút nào nữa. Cô chỉ thấy lo, thật sự đang rất lo lắng..

Chợt nghĩ đến Eunjung, cô vội vàng tìm đến văn phòng của cô ấy. Liên tục gõ vào cánh cửa đóng im lìm, đến khi các đầu ngón tay đỏ tấy lên vì đau cô vẫn không muốn dừng lại. Thật may vì Eunjung ở cách văn phòng không xa lắm, cô ấy mải bận đi tới đi lui xung quanh hành lang, cẩn thân kiểm tra bệnh nhân ở từng phòng một. Giật mình khi nghe thấy tiếng đập cửa ầm ĩ, điều đó làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của những bệnh nhân khác. Tiến đến kéo mạnh Yuri rời xa cánh cửa, hành động thiếu thiện cảm của cô khiến những người khác hơi hoảng sợ. Eunjung không muốn mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.

_ Bình tĩnh lại đi nào Yuri, có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?

_ Là Jessica, cậu có thấy cô ấy ở đâu không? Hay là cô ấy có đến đây tìm cậu không? Hay là..

_ Cậu đang nói về cái gì thế? Không phải Jessica đang ở chỗ cậu sao? Cô ấy tìm mình để làm gì cơ chứ?

_ Mình không biết, mình chỉ vừa nhắm mắt ngủ, cô ấy đã biến mất. Mình đã chạy đi tìm khắp nơi, khắp cả cái bệnh viện này rồi nhưng vẫn không thấy đâu hết.

Yuri đang bị kích động hoàn toàn, cảm nhận được những giọt nước mắt đang trực trào ra. Cô cố gắng kìm giữ chúng lại bằng cách nghiến răng thật chặt. Sau vài câu nói chẳng ra làm sao cả, Eunjung cũng cảm thấy lo lắng, Yuri rõ ràng là đang căng thẳng, chỉ cần nhìn gương mặt của cô bây giờ cũng đủ biết.

_ Mình sẽ cùng cậu về phòng.

Căn phòng không khác gì từ lúc Yuri rời khỏi, hoàn toàn không có sự hiện diện của Jessica. Tất cả đồ đạc của cô ấy vẫn nằm đúng ở vị trí vốn có của nó, không hề có sự chuyển dịch nào. Yuri bất chợt ngã quỵ xuống, một tay chống lên nền đất lạnh, tay còn lại che miệng cố ngăn tiếng nấc trực tuôn trào, nước mắt cú thế tuôn rơi, chảy xuống qua kẽ tay, khóc không thành tiếng.

_ Nói cho mình biết đi Eunjung, có phải mình lại phạm phải lỗi lầm gì nữa đúng không? Cô ấy vì thế nên mới bỏ rơi mình lần nữa đúng không?

_ Mình.. thật sự không biết.

Mọi chuyện thật khó hiểu vô cùng! Chẳng phải hôm qua hai người vẫn còn đang rất vui vẻ sao? Bỗng dưng Jessica bỏ đi không một lời giải thích. Lạ hơn nữa là cô ấy bỏ lại tất cả, không mang theo bất cứ thứ gì. Eunjung đã điên đầu khi suy nghĩ những nguyên nhân đã khiến Jessica phải lặng lẽ ra đi. Nhưng sau khi nghĩ muốn nát óc, Eunjung vẫn không tìm ra chút manh mối. Cô ấy chỉ biết đứng im, nhìn cảnh Yuri chịu đựng tất cả đau đớn một mình. Cô ấy phải giúp như thế nào đây trong khi bản thân chỉ là người ngoài cuộc không hơn không kém. Eunjung lặng lẽ bước ra khỏi phòng, đứng ở hành lang lau những giọt nước mắt. Đôi khi bản thân bị gục ngã hoàn toàn, họ cần sự yên tĩnh để có thể suy nghĩ về mọi chuyện, có thể quên, hay là chỉ không muốn cho người khác nhìn thấy được vẻ yếu đuối của mình lúc này.

.......................

Cuối cùng cô lại quay trở về nơi đây.

Căn nhà vẫn còn nguyên như xưa, vẫn nằm cô đơn bên khu vườn hoa vàng rực rỡ và bờ biển nhiều nắng gió này. Chỉ khác một chút là giờ nó đã nhạt màu nhiều lắm rồi, đã cũ kĩ hơn, và không còn cảnh gia đình hạnh phúc của cô ở đó.

Cô bước đến đẩy nhẹ cánh cửa mở ra, bui đã phủ kín toàn bộ vật dụng bên trong. Bức ảnh gia đình, chiếc ghế dựa, li cà phê đóng cặn, cả chiếc áo da đã sờn rách của cha cô vẫn còn treo ở chỗ cũ. Với tay khẽ chạm vào tất cả, chúng khiến cô tạm vơi đi nỗi nhớ người thân, tạm quên đi những day dứt khi phải rời xa Yuri.

Phải rồi! Cô đang buồn vì nhớ đến Yuri. Không biết cô ấy có hốt hoảng, lo lắng hay buồn bã nhiều khi biết cô đã ra đi không nữa? Cô ấy đang nghĩ gì về lí do ra đi của cô? Và lúc này đây, Yuri vẫn còn nhớ đến cô hay đang cố quên đi người còn gái lẽ ra phải là kẻ thù của mình?

Những giọt nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống, tan ra ngay khi vừa chạm đất. Cô tự hỏi đến bao giờ mình mới không thể khóc được nữa, không còn cảm thấy nỗi đau đang gặm nhấm từng chút một mỗi lần nghĩ đến Yuri. Cứ thế, cô lại càng trở nên lưỡng lự hơn khi nghĩ đến việc giết ông Kwon, trả thù cho cha mẹ mình.

Đôi bàn chân vẫn bước từng bước chậm chạp, nơi cô thật sự muốn dừng lại chính là đây. Khoảng đất trống đằng sau ngôi nhà, nơi hai ngôi mộ được xây gần bên cạnh nhau, nơi chôn cất thi thể cha mẹ cô sau đêm thảm sát đó. Họ đang nằm bên dưới, họ cũng cô đơn giống như cô từng bị nhốt kín trong căn hầm dưới nền nhà. Cỏ dại mọc vây kín xung quanh, cô nhẹ nhàng nhỏ bỏ chúng, nhưng không được bao lâu, cô đã ngồi hẳn xuống bên cạnh hai ngôi mộ. Cô khóc lớn hơn.

_ Con xin lỗi... Con đã không làm được gì cho cha mẹ.. Con thật sự là một kẻ vô dụng.

Con không giết được ông ta..

.. Con cũng không thể chăm sóc cho Krys..

Cha mẹ hãy nói cho con biết đi, con phải làm như thế nào cho đúng đây?

...........

Yuri tự mình rời khỏi bệnh viện để về nhà. Cô mong muốn khi bước vào đó, Jessica sẽ chạy ra gây ngạc nhiên lớn cho cô, cô sẽ tha thứ tất cả, vẫn sẽ ôm chặt cô ấy như trước kia. Nhưng khi vừa định ôm cô ấy vào lòng, tất cả chỉ là do một mình cô nghĩ ra. Cô hét lên đau đớn, quăng đi bức ảnh cưới của hai người xuống dưới đất, những mảnh kính vỡ văng ra khắp nơi.

..Chính cô là người đã thẳng tay đẩy tôi đi, đã không ngoảnh mặt nhìn lại dù chỉ một lần cuối..

Cô dùng tay xé nát bức ảnh bên trong khung hình, mặc cho những mảnh kính đâm vào tay đến rướm máu.

.. Có bao giờ cô nghĩ đến những đau đớn mà cô đã đem đến cho tôi không? Hay tất cả đó là cách sống yếu hèn của cô?...

Cô đạp đổ mọi thứ, đến khi cả căn phòng chẳng còn lại thứ gì nguyên vẹn, cô lại ngã gục xuống không khác gì một cái xác hết sức sống.

.. Điều gì dành cho tôi sau những lần bỏ đi không có lí do của cô?

Tôi học được rằng.. cuối cùng chẳng có lời hứa nào là tồn tại mãi mãi.. Nhưng những từ ngữ từ miệng cô, những từ ngữ đó lại đưa tôi đi quá xa hiện thực..

Cô nhắm mắt lại, để giọt nước mắt cuối cùng chảy xuống.

.. Nếu đó là sự lựa chọn của cô.. Từ giờ trở đi, người chịu đau đớn sẽ là cô...

chap 32 part 2

Cả căn phòng bây giờ chỉ còn một đống đồ vương vãi. Cánh cửa sổ để mở, gió thổi từng cơn lạnh buốt xuyên qua tấm rèm cửa vào trong. Cô liền thu mình vào góc tối, đưa ánh mắt vô hồn nhìn ngắm xung quanh. Tất cả đồ vật trong phòng đều bị đập phá, nằm rải rác khắp nơi, bức ảnh đẹp đẽ giờ chỉ còn là những mẩu giấy vụn, nhuốm máu cô.

Cạch!

Có tiếng mở cửa nhẹ nhàng, Sooyoung kinh ngạc khi thấy toàn bộ những thứ xung quanh cô.

_ Cậu đã làm cái quái gì thế Yuri?

_ Không có gì, chỉ là một chút giải tỏa thôi. Giờ thì tôi đang rất ổn, cậu không phải lo lắng cho tôi nữa rồi.

_ Tôi? Cậu đang nói chuyện với mình ư? Về nhà đập phá mọi thứ và cư xử như vậy là sao hả?

_ Cậu đừng quan tâm nữa, được chưa? Giờ hãy ra ngoài đi, tôi cần nghỉ ngơi.

_ Vậy còn Jessica? Cậu cũng không cần tìm cô ấy nữa đúng không?

Cái tên đó được nhắc đến, cô không có cách nào giữ được gương măt vẫn bình thản như cũ, và coi như không hề liên quan hay ảnh hưởng tới bản thân.

_ Cô ta nghĩ mình có khả năng trốn khỏi tôi dễ dàng như vậy sao? Không đời nào, rồi tôi sẽ tìm ra cô ta sớm thôi.

_ Với cái thái độ như thế này, cậu dự định sẽ làm gì khi tìm thấy Jessica?

_ Trả giá? Đó không phải là sự lựa chọn của cô ta hay sao?

Bước lại gần, Sooyoung nắm chặt lấy cổ áo cô, nhấc cái thân hình tàn tạ đó lên. Cô ấy thực sự thất vọng khi nghe câu trả lời vừa mới thốt ra từ miệng cô.

_ Cậu mất trí rồi sao? Liệu có cần tôi nhắc cho cậu nhớ một điều rất quan trọng không? Jessica đang mang thai, đó là con của cậu. Nếu cô ấy bị tổn thương cậu không sợ rằng đứa bé cũng sẽ bị tổn thương sao?

_ Tôi nên quan tâm sao? Trái tim của tôi đã vỡ vụn rồi, liệu một người không có trái tim như tôi còn có thể quan tâm đến những thứ như vậy nữa sao?

Hất cả người Yuri ngã đè lên những mảnh kính vỡ dưới sàn. Chẳng thể nào vực kẻ điên như cô tỉnh dậy nữa rồi. Không thể nào hiểu nổi, không thể nào lí giải nổi chuyện gì đang diễn ra nữa. Tất cả là vì cái gì chứ? Hai người họ cảm thấy thích thú khi thay phiên gây đau khổ cho nhau như vậy chứ?

Yuri không muốn nói thêm gì nữa, cô đứng dậy, không thèm quay đầu nhìn lại, và cứ thế đi ra khỏi phòng. Trên người có thêm nhiều vết thương hơn sau cú ngã vừa rồi nhưng cô không quan tâm, chẳng ai có thể khiến cô tổn thương nhiều hơn như cách mà Jessica đã làm.

_ Cậu định đi đâu vào giờ này?

_ Chỗ nào đó yên tĩnh hơn, giọng điệu của cậu khiến tôi thấy đau đầu.

Cô đóng cánh cửa lại chỉ vừa đủ lớn để Sooyoung có thể nghe thấy. Rồi từng bước, từng bước đi ra khỏi căn phòng ngột ngạt đó. Một mình cô cứ đi dọc con đường mà điểm đến là đâu cũng chẳng còn quan trọng nữa. Khi những ánh đèn vụt tắt đi, khi màn đêm bao phủ, con đường càng trở nên tối tăm hơn. Không gian trống trải và yên lặng đến đáng sợ, tưởng như một chiếc lá khẽ rơi cũng có thể khiến tâm trí cô dao động, cả thân hình run rẩy, gió lạnh đến thấu xương. Tuy rằng trước mặt người khác cô vẫn nói ra được những lời lạnh nhạt như thế, nhưng mỗi lúc khi cô đơn một mình. Cô vẫn muốn khóc đến đau đớn tâm can như trước, cũng không thể như bản thân mong muốn, làm như không hề nhớ đến cô ấy.

Cô lại tìm được một góc tối để nép vào, nó còn hôi hám gấp trăm lần nhà cô, nhưng nó yên tĩnh, và đó là điều mà cô cần. Nốc ừng ực thứ chất lỏng vừa đắng vừa cay vào miệng. Bởi chỉ khi cô uống rượu cho say đến bất tỉnh thì cô mới tạm quên đi nỗi buồn. Nhưng rồi thì sao chứ? Ngay khi tỉnh lại, cô vẫn phải tiếp tục đối mặt với nó.

Chắc giờ này cô đang vui lắm đúng không? Cô có nghĩ tôi sẽ trở thành như thế này không? Hay đó ngay từ đầu đã là kế hoạch trả thù của cô?

Chỉ khi say cô mới không thể điều khiển được lí trí.. Và chỉ khi say cô mới không thể kiểm soát được nỗi nhớ của mình. Cô nhớ tất cả những gì mà ngày hôm qua không cho phép mình nhớ.

Tôi vẫn đang nhớ cô.. vô cùng nhớ cô

...................

Yul à! Em xin lỗi.. em thực sự không muốn..

Cô không nói nhưng trong lòng lại chan chứa những giọt nước mắt.

Nhìn thấy Yuri đang rất đau khổ cô hoàn toàn hiểu rõ điều đó, nhưng làm sao để có thể chịu đựng thay cho cô ấy đây. Rồi hoàn toàn tự nhiên, cô đưa tay về phía Yuri, nhưng lại bất ngờ buông thõng xuống. Cô sợ rằng sự đụng chạm ấy sẽ càng làm cho tình hình trở nên tồi tệ hơn. Dần dần, cô chợt nhận thấy được có điều gì đó đã thay đổi, cảm giác khi ở gần Yuri... có cái gì đó rất khác.

Đầu óc cô trống rỗng, cô muốn bước tới ôm chặt lấy cô ấy. Một chút, chỉ cần gần thêm một chút nữa thôi. Một bước tiến nữa nhưng đôi chân lại muốn chạy trốn ngay lúc này.

.. Nếu em lại bỏ đi.. Nếu em cứ tiếp tục như thế này... Em phải cô đơn nhìn về phía Yul như thế này thêm bao lâu nữa... thì Yul mới có thể quên em đi?..

Cô quay mặt đi, cô sắp không chịu đựng nổi nữa rồi.

_ Đừng bỏ tôi,.. xin em.

Bỗng Yuri ôm chặt lấy cô từ phía sau, giấu khuôn mặt của mình dưới mái tóc cô, nước mắt ướt đẫm lưng áo cô. Cô không biết phải làm gì nữa, cứ để mặc cô ấy khóc như vậy cho đến lúc mệt lả đi.

Thật sự cô muốn được nằm gọn trong vòng tay Yuri như thế này, mọi ý nghĩ của cô đều tiêu tan đi tất cả, những điều mà cô dang dằn vặt chính mình, khiến cô căm ghét sự yếu đuối của chính bản thân

.................

_ Em xin lỗi khi phải phiền Eunjung muộn như thế này, nhưng em không biết phải làm gì với cô ấy nữa.

_ Jessica? Em đã ở đâu thế?

_ Em sẽ giải thích sau, em hứa đấy. Giờ hãy giúp em đưa Yuri vào bên trong đi.

Phải khó khăn lắm cả hai mới kéo Yuri từ ngoài vào đến bên trong nhà. Nhẹ nhàng đặt Yuri nằm lên giường, cô vội vàng chạy lại cởi giày dép, thay quần áo, rồi đắp chăn cho cô ấy. Lấy tay gạt những sợi tóc vướng trên mặt cô ấy, chiếc khăn ấm chậm chạp lau đi chút mồ hôi còn vương trên đó. Thật tự nhiên khi Yuri với tay lên nắm chặt lấy, dụi mặt vào trong lòng bàn tay của cô. Ánh đèn mờ phát ra từ phía bên khiến cô kinh ngạc khi nhìn thấy những vết thương trên tay cô ấy.

Là do em đúng không?

Và cô lại khóc, cứ mỗi khi biết mình lại làm tổn thương Yuri, cô chỉ ước sao tất cả chúng có thể chuyển hết sang thân thể cô ngay lập tức.

Tại sao Yul cứ ngốc mãi như thế? Cứ thích tự làm đau bản thân mình như thế chứ..

.........Em phải làm sao đây?

Thế là cô vòng tay qua ôm Yuri, để cằm tựa lên đầu cô ấy. Rồi như trong giấc ngủ say Yuri cũng cảm thấy cái ôm đó của cô. Yuri cũng khẽ vòng tay qua eo ôm lấy cô.

Đợi đến khi hơi thở của Yuri đều đặn trở lại, cô khẽ nhích người rời khỏi giường, cô không muốn làm cô ấy thức giấc bây giờ.

_ Em lại định đi đâu nữa sao?

_ Eunjung có thể giúp em một việc nữa không? Khi cô ấy tỉnh dậy, đừng nói là đã gặp em.

_ Tại sao? Có thể nói cho tôi chuyện giữa hai người là như thế nào không?

_ Chuyện này em không thể giải thích tất cả ngay bây giờ được. Em phải đi, hãy hứa với em đừng nói gì cho Yuri biết.

_ Được rồi, tôi hứa.

 

Chap 33

Tiếng khóc từ ngoài vọng vào khiến cô tỉnh giấc. Lặng lẽ nhìn qua khung cửa sổ, trên chiếc giường bệnh đang được kéo đi là một bênh nhân vừa mới qua đời, chiếc khăn màu trắng đã phủ kín khắp thân thể người đó. Đứng xung quanh chắc là người thân, tiếng khóc mà cô nghe được cũng từ đó mà ra. Nhìn cảnh đó cô lại nhớ đến cha mẹ mình. khi đó cô không dám khóc lớn như vậy, cô sợ đứa em gái nhỏ đang ngủ trên tay sẽ thức dậy mất.

Vòng tay quấn quanh eo nhanh chóng kéo cô ra khỏi những suy nghĩ buồn bã đó.

_ Em không thấy lạnh sao? Mải mê đứng đó suy nghĩ cái gì vậy?

_ Không có, chỉ vì em nghĩ ra một chuyện muốn hỏi Yul thôi.

_ Chuyện gì?

_Sau này khi hai chúng ta già đi, lỡ như có một người phải chết trước, Yul muốn người đó là ai?

_ Tất nhiên người chết trước phải là em rồi.

Cô quay người lại, càng nhìn cô càng thấy con người đang cười nham nhở kia xấu xa hết mức. Cố dùng sức muốn đẩy Yuri tách khỏi cái ôm nhưng không được, cả hai tay cô đang bị giữ chặt mất rồi.

_ Ai cũng mong cho vợ mình được sống thật lâu, vậy mà Yul lại mong cho vợ mình chết trước. Chắc Yul chán em rồi, muốn kiếm người khác làm vợ chứ gì? Buông em ra đi, em đâu có cản Yul đâu.

_ Chẳng phải em nói cả hai chúng ta cùng già đi sao? Lúc đấy thì Yul còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện kiếm người vợ khác nữa chứ.

_ Nếu Yul muốn như vậy thật, thì ít ra cũng nên nói dối một câu khiến cho em vui chứ.

_ Yul không bao giờ muốn nói dối em, những người khác nói họ mong mình chết trước vợ, thì chắc gì họ đã biết yêu vợ nhiều như Yul đâu.

_ Em không tin.

_ Thật mà, vì họ không biết được người chết trước thật ra rất thanh thản, họ không còn gì để vướng bận và lo nghĩ nữa. Nhưng những người ở lại thật sự rất cô đơn, phải chứng kiến người mình yêu thương nhất chết đi, họ sẽ rất đau khổ. Khi chỉ còn lại một mình, họ sẽ nhớ người ấy từng ngày, từng ngày đến khi không còn chịu nổi sự dày vò đó mà chết đi. Yul không muốn em phải chịu đựng tất cả những điều đó, như vậy là Yul yêu em nhiều lắm đấy.

_ Babo! Lúc nào cũng nói ra những câu khiến người khác phải khóc suốt thôi, đúng là ngốc mà.

...................

Thứ ánh sáng tĩnh lặng của một ngày đầy mây đã đánh thức cô dậy. Cô vắt một tay lên trán nhằm che đi phần nào thứ ánh sáng khó chịu đó. Nhắm chặt mắt.. hình như có một điều gì đó.. cô cố gắng nhớ lại từng hình ảnh của cơn mơ đêm vừa rồi.. nhưng cơn đau đầu ập đến khiến mọi thứ dường như gần rõ ràng bỗng chốc biến đi đâu hết. Cô trở người, mọi suy nghĩ đều trở nên mù mịt, phải mất đến cả một lúc rất lâu sau cô mới nhận ra là mình đang ở đâu.

Eunjung bước vào, trên tay cầm theo một chiếc cốc lớn vẫn còn nóng, đặt lên chiếc bàn ngay đầu giường.

_ Tỉnh lại rồi thì mau uống cái này đi, giải rượu tốt lắm đấy.

_ Tại sao tôi lại ở trong nhà của cậu?

Cô ấy khẽ lắc đầu, gương mặt cũng giống như Sooyoung lúc trước, không hề vừa ý với thái độ như thế của cô.

_ Biết thế này tôi đã bỏ mặc cậu nằm ngoài cửa, chẳng cần quan tâm tới làm gì.

_ Nếu đã muốn thế sao không bỏ mặc tôi luôn đi.

_ Người đưa cậu vào đây không phải là tôi, nếu không vì Jessica thì lòng tốt của tôi chẳng đáng để dành cho kẻ không biết suy nghĩ như cậu.

_ Tôi không cần lòng tốt của cô ta.

_ Cậu có thể chối bỏ tất cả dễ dàng như vậy chỉ vì cô ấy bỏ rơi cậu ư? Có bao giờ cậu nghĩ đến cảm giác hay những gì cô ấy đang phải chịu đựng không?

_ Im đi!

_ Thật ích kỷ! Cậu không xứng đáng với cô ấy, không xứng đáng với cả đứa con trong bụng cô ấy.

_ Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe.

_ Cậu phải nghe, tôi sẽ nói đến khi nào cậu tỉnh ra. Nếu cậu dám làm tổn thương cô ấy, tôi nhất định sẽ không để cho cậu yên đâu, kể cả có phải giết một kẻ vô dụng như cậu.

Cô vẫn đứng yên thẫn thờ để những giọt nước mắt câm nín của cô được tự do lăn dài xuống má

Sự im lặng cứ thế bao trùm khắp ngôi nhà, thời gian vẫn nặng nề trôi đi. Cho đến khi chiếc điện thoại trong tay của Eunjung rung lên, ngay lập tức cô ấy áp nó lên tai.

_ Là Sooyoung gọi, cha cậu mang theo vài người và đã ra ngoài từ hôm qua, đến giờ vẫn chưa trở về. Bà Kwon đang rất lo lắng.

_ Không.. không thể nào, chẳng lẽ ông ấy đã tìm thấy cô ấy..

..........

Những diễn biến sau đó trở nên mơ hồ, cô không có chút ấn tượng nào khi rời khỏi chiếc xe để chạy thật nhanh vào phòng làm việc của cha mình. Thở một cách khó nhọc, cô lảo đảo bước lại phía cửa sổ, giở tầm màn lên. Nhìn một lượt khắp cả căn phòng, ông ấy đã ở đây trước khi đi.

Trừ bà Kwon, cả Sooyoung, Krystal, Eunjung và Gyuri đều có mặt ở trong căn phòng này cùng cô. Tâm trạng của họ càng chán nản hơn khi thấy cảnh cô lục tung đống đồ trên bàn làm việc, những tờ giấy thay phiên nhau bị vứt vung vãi dưới sàn.

_ Bình tĩnh lại đi Yuri.

Nói dứt lời, Gyuri bước đến, một cách nhẹ nhàng cô ấy cầm lấy tay cô dẫn về phía mọi người.

_ Còn chuyện gì không thể nói ra lúc này sao, Yuri? Tất cả đều muốn giúp Yuri, nhưng cứ im lặng mãi như thế thật sự không phải là cách.

Đến lúc này cô chẳng còn muốn che dấu họ bất kì điều gì nữa. Cô chuyển ánh nhìn về phía Krystal, sau đó, đôi mắt ấy lại đượm buồn. Hai hàng lông mày nhíu vào nhau khi cô cố gắng kìm nén cảm xúc sắp vỡ òa đến nơi.

_ Xin lỗi em..

Giọng nói của cô phảng phất nỗi ân hận, nhiều đến nỗi khiến Krystal cảm thấy lo lắng. Cô bé nhìn cô trân trối, thoạt đầu là không hiểu cô có ý gì khi nói như thế.

_ Người giết cha mẹ em, và lí do cả hai chị em phải chạy trốn.. là ông ấy.

Bước lùi lại, những kí ức không mong đợi bất chợt quay về. Krystal cắn môi, những giọt nước mắt nóng hổi lại giàn giụa trên gò má. Cô quay vội mặt đi, không dám nhìn trực diện vào gương mặt đang bàng hoàng, đau khổ của cô bé.

Tất cả mọi người đều tập trung về phía cô, khi cô đang nhắm nghiền mắt lại, toàn thân bất động cứng đờ. Trước ưự nagcj nhiên của họ cô chỉ biết tiếp tục im lặng như thể chưa nói ra câu nào, như thể cô không hề tồn tại.

_ Jessica đã biết chuyện đó? Từ khi nào chứ?

Hình ảnh chớp nhoáng của Jessica trong lần cuối cùng Eunjung nhớ đến, cô ấy bất giác nhớ lại một chuyện.

_ Trước tai nạn, mình có gặp cô ấy. Chẳng lẽ lại là lúc đó sao?

_ Như vậy đó không hẳn là một vụ tai nạn, cô ấy muốn giết ông Kwon sao?

Sooyoung vẫn giữ chặt vai Krystal nhưng lúc này cô bé không cần tới sự an ủi đó. Tiến về phía Yuri, xoay mạnh người cô đối diện với mình.

_ Tại sao hai người lại dấu em?

_ Xin lỗi em.

_ Chị chỉ biết nói có thế thôi sao? Liệu lời xin lỗi đó có mang cha mẹ em trở về được không? Liệu có thể mang chị gái của em bình yên trở về không?

Gyuri nhanh chóng tách Krystal ra, cô bé đang thật sự hoảng loạn. Ôm chặt lấy cô bé bằng hai cánh tay mảnh khảnh của mình. Chiếc áo cô ấy đang mặc ướt đẫm nước mắt của cô bé, những giọt nước mắt đau khổ.

_ Đừng khóc nữa Krys, Jessica vì không muốn trông thấy em như vậy nên mới dấu em tất cả mọi chuyện. Cô ấy rất thương em, nhớ không?

_ Nhưng em.. không chắc nữa, em có cảm giác mình sắp mất chị ấy vĩnh viễn.

_ Cô ấy đã hứa sẽ không bỏ em lại một mình đúng không?

Không trả lời, cô bé chậm chạp gật đầu.

_ Chỉ cần tin vào điều đó thôi. Rồi chúng ta sẽ tìm ra chị gái của em.

Trong suốt mấy tiếng đồng hồ sau đó, vẫn chỉ là một cái vòng luẩn quẩn, chẳng có được suy nghĩ nào ra hồn để mà thoát khỏi chuyện này. Không có lối thoát, Yuri cứ ngồi đó, nhìn chăm chăm lên tường mà chịu đựng sự căng thẳng đang càng lúc càng ngập tràn tâm hồn.

Eunjung im lặng bước đến bên cô, bàn tay khẽ đặt lên lưng cô như thể hiểu rõ tất cả suy nghĩ của cô vậy.

Mắt cô ấy dừng lại nơi tập giấy đang để ở trên bàn, từ nãy đến giờ chẳng ai chú ý tới nó cả.

_ Jung Sooyeon và Jung SooJung sao??

Krystal giật mình, đã lâu lắm rồi cô bé mới nghe thấy tên thật của mình.

_ Lúc trước ông Kwon cũng từng đưa mình những thứ liên quan đến Jessica, hóa ra chúng đều có ở đây.

Một bức ảnh rớt ra từ tập giấy và rơi xuống đất. Một cách cẩn thận, Eunjung nhặt nó lên và đưa cho Krystal.

_ Em có biết đây là đâu không?

_ Nhà của cha mẹ em.

Trong đầu Eunjung bất chợt nghĩ đến một chuyện. Cô ấy đứng bật dậy khỏi chiếc ghế.

_ Có thể cô ấy đang ở đây, và ông Kwon cũng đang trên đường tới đó. Chúng ta phải nhanh lên trước khi điều tồi tệ nhất xảy ra.

.........

Lửa...

Lửa cháy khắp mọi nơi...

Không khí tràn ngập mùi khét lẹt của gỗ cháy. Cả ngôi nhà đang chìm trong biển lửa.

_ Ông dừng lại đi, hãy biến khỏi đây.

Người đàn ông được ra lệnh đứng bên ngoài ngay lập tức chạy vào trong. Dù không được phép nhưng ông ta vẫn nổ súng, con dao trên tay cô rơi xuống, cả thân hình cô gục ngã, máu bắt đầu rỉ ra từ vết thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #yulsic