Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG IX : Thân Thế Không Tầm Thường.


  " Thiên Vy cô làm gì ở đây vậy ?" - Bạch Hiền tay cầm hộp y tế mở to mắt nhìn cô.



" Tôi còn đang định hỏi cậu." - Cô nhìn cậu vẻ mặt cũng hiện ra dấu chấm hỏi.



" Này này không phải cô cũng bị bắt đến đây chứ ?" 



" Bị bắt, cậu ở đây chính là vì bị bắt sao, tôi hiểu rồi."

 


" Hiểu,cô hiểu cái gì chứ."- Cậu bất ngờ hỏi lại cô.



" A cũng không có gì." -Cô cười nhẹ nhìn cậu



" Lấy hộp y tế có cần lâu vậy không,máu Lão Đại sắp chạy hết ra rồi này."- Mân Thạc bên dưới nói vọng lên tỏ vẻ sốt ruột.



" Dưới đó hình như đang gọi cậu."- Cô đưa tay chỉ xuống phía dưới 



" À...ừ." - cậu nhón chân nhìn xuống phía dưới.



" Thôi cậu xuống dưới trước đi lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện sau." - Cô nói xong chân bắt đầu chuyển hướng lên lầu.



" Ừ tôi đi đây."- Nói rồi cậu cũng đi nhanh xuống dưới.



Bên dưới lầu...

" Cậu đúng là chậm chạp." - Mân Thạc ngồi bắt chéo chân nói.



" Tôi chắc muốn chậm như vậy, có trách thì trách nhà mấy người khá lớn, phải tìm lâu như vậy." - Cậu hơi cáu đáp lại.



" Bớt nói nhiều, cậu qua đây băng vết thương cho tôi."- Hắn nhìn Mân Thạc sau đó quay sang cậu lạnh lùng ra lệnh.



"..." 


Cậu im lặng cầm hộp y tế đến bên cạnh hắn đặt nó xuống bàn mở ra, cậu bắt đầu lấy bông gòn nhẹ nhàng cầm máu, cậu nhẹ nhàng như hẳn sợ hắn đau. Cậu chuyên nghiệp lau sạch máu trên trán và xung quanh miệng vết thương sau đó cẩn thận băng lại, cậu bây giờ đang rất chăm chú băng bó.



Hắn ở đây cũng rất chăm chú, mà là chăm chú nhìn người con trai đang băng bó cho mình, đôi mắt hắn lướt khắp mọi nơi trên cơ thể cậu, từ khuôn mặt, đến cần cổ trắng nõn rồi xương quai xanh, mắt hắn lập tức dừng lại nơi cái ngực đang nhô lên nhô xuống làm hiện ra hai bông hoa anh đào đỏ đang nằm bên trong chiếc áo sơ mi trắng.



" Con mẹ nó khốn tại sao lại có phản ứng vào lúc này." - Hắn rủa thầm cái thứ đang cương lên dưới lớp quần âu phục của hắn, người nam nhân này như vậy cư nhiên đã làm hắn có phản ứng, người nam nhân này tại sao chỉ nhìn thôi cũng làm hắn nổi lên dục vọng, hắn trước giờ vốn kiềm chế không tồi, trong đầu hắn bây giờ chỉ muốn để cậu nằm bên dưới hắn để hắn chà đạp, để cậu rên lên từ tiếng rên dâm đãng. Nhưng một phần nào đó trong lòng hắn một chút cũng không nỡ chà đạp mà chỉ muốn nhẹ nhàng với cậu nâng niu cậu.



" Đầu anh xong rồi phiền anh quay lưng lại..."



" Không cần cậu có thể đi."



Cậu định xoay lưng hắn lại thì hắn cắt ngang lời cậu.



" Nhưng vết thương ở lưng..."



" Tôi sẽ tự làm."



" Nhưng..." 



" Con mẹ nó cậu mà còn nói nữa là tôi cho cậu ngay một viên đạn, cậu có muốn chết không mà không chịu đi ." - Hắn cáu lên đưa tay bóp càm cậu dùng lực bóp mạnh khiến cậu vừa bất ngờ rồi đau đớn.



" Đi thì đi, tên khốn nhà anh mau buông tay ra." - Cậu thật sự nổi giận nhìn hắn chằm chằm mà quát lớn.



Hắn thô bạo bỏ tay ra, quay mặt sang hướng khác.



" Đừng để tôi gặp lại anh, đồ bệnh hoạn." - Cậu cười nửa miệng nhìn hắn, rồi cầm lấy chìa khoá chiếc BMW đi thẳng ra cửa.



" Anh ta là cái thể loại người gì vậy, lúc này lúc khác, anh nghĩ mình là ai chứ, cái thứ người làm ơn mắc quán, sau này gặp mặt anh ở đâu tôi sẽ rủa anh ở đó, oh shit thật đau, người hay trâu cũng không biết."- Cậu vừa đi ra vừa lầm bầm rủa hắn, tay xoa xoa cằm làm dịu cơn đau nơi bị hắn bóp lúc nãy. Cậu lên chiếc BMW màu trắng khởi động máy sau đó rời khỏi căn biệt thự.


" Anh việc gì mà phải nổi giận với cậu ta vậy. Bạch Hiền cậu ta chỉ muốn giúp anh băng bó thôi." - Thiên Vy trên lầu mặc chiếc áo thun màu đen quần shot jean tay vẫn còn cầm khăn vò vò tóc ướt đi xuống nhìn hắn, lúc nãy cô đã thấy hắn quát cậu, thật sự cô cũng không hiểu tại sao đang yên đang lành lại nổi cáu.



" Vừa nói cậu ta tên gì ?"- Hắn không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi cô câu khác.



" Bạch Hiền, Biện Bạch Hiền !" - Cô thản nhiên ngồi xuống ghế sofa trả lời.



" Mân Thạc điều tra người này cho tôi." - Hắn nhìn chiếc khăn tay của cậu, ra lệnh cho Mân Thạc.



" A...một người con trai trẻ con như vậy cũng làm Lão Đại có hứng thú nga."- Mân Thạc cười giọng mỉa mai.



" Bớt nói nhiều."- Hắn sắc lạnh nhìn Mân Thạc.



" Đừng nói cậu ta trẻ con, cậu ta thật sự không tầm thường như đã nghĩ. Này anh hẳn thật sự có hứng thú với cậu ta."- Thiên Vy bát bỏ câu nói của Mân Thạc, sau đó quay sang hỏi hắn.



"..."- Hắn trầm mặc.



" Mà tại sao lúc nảy cậu ta ở lại đây ?"- Cô nhìn hắn đợi câu trả lời.



" Lúc nãy lũ Sói Xám kiếm chuyện, lúc bị lũ Sói Xám đánh bị thương cậu ta ở đâu xuất hiện, la có cảnh sát, cậu ta không biết khu này cảnh sát không nhúng tay vào, lũ Sói Xám bắt cậu ta lại, định giết cậu ta thì Mân Thạc tới, anh tưởng cậu ta là người của băng đãng nào, nên định mời về đây hỏi cho rõ để còn cám ơn." -Hắn kể câu chuyện nghe chẳn có tí mạch lạc nhưng cũng đủ làm người ta hiểu.



" Thì ra vậy, còn một việc nếu anh có hứng thú với cậu ta chỉ vì nhu cầu phát tiết thì anh nên bỏ ý định đi, cậu ta không phải hạn người như anh nghĩ, với lại là bạn em anh đừng đùa quá trớn."- Cô nhìn hắn như đang khuyên gì đó.



" Anh tự biết cân nhắc. Mân Thạc lên phòng giúp tôi băng vết thương."- Hắn nhìn cô như hiểu lời cô nói sau đó quay sang Mân Thạc.




Cô im lặng không nói gì nữa, hắn cũng im lặng cùng Mân Thạc lên lầu, tất cả trở về im lặng, lát sau cô cũng lên lầu về phòng ngủ.



_______________**________________



Khu phố C đường XX 



Ánh nắng bình minh của ngày mới bắt đầu len lõi qua cửa sổ, chiếu vào chiếc giường nơi có hai cơ thể đang quấn lấy nhau.



" Ư..ưm.."- Lộc Hàm chân mày khẽ động đậy, miệng khe khẽ phát ra âm thanh. Mắt cậu cũng từ từ hé ra, khẽ cựa quậy.



" aaaa~!"- cơn đau nhức từ hạ thật truyền đến khiến cậu khẽ la lên. Nhẹ nhàng gỡ cánh tay anh đang vòng qua eo cậu ra, cậu từ từ bước xuống giường.


" AAAA !! Đau quá..!!"



" Á...Lộc Hàm anh xin lỗi, xin lỗi anh thực sự quên mất, em không sao chứ, đau lắm không ?"



Lộc Hàm vốn đã bước xuống đứng cạnh giường định bước vào phòng tắm thì Thế Huân nắm tay cậu giật ngược cậu trở lại giường, do mất thăng bằng cậu ngã mạnh xuống bên cạnh anh, hạ thân vố đã đau nhức giờ lại càng đau nhức dữ dội hơn.



" A~ !! Tên Ngô chết tiệt nhà anh đau quá đi mất, lại còn hỏi đau lắm không thử nghĩ bị cái thứ to lớn của anh ra vào chừng chục lần xem coi có đau không !"- Cậu xoay người đập mạnh vào ngực anh.



" Á...Á...bảo bối anh xin lỗi anh không cố ý ngàn vạn lần cũng không cố ý, anh chỉ muốn em nằm thêm chút thôi, ai ngờ lại làm em đau đến vậy, anh thực xin lỗi. Đừng đánh anh nữa đánh nữa anh sẽ chết mất."- Thế Huân mặt còn ngáy ngủ ra vẻ làm nũng với cậu.



" Nếu không muốn chết thì lần sau nằm dưới cho tôi !"- Cậu đưa tay nhéo lấy mặt anh ra vẻ cảnh cáo.



" Được thôi, sẽ nằm dưới, nằm dưới a~, nhưng anh vẫn ở trong."- Anh cười gian tà nhìn cậu.



" Anh...anh đáng chết."- Cậu giận lẫy xoay nhẹ người đưa lưng đối diện với ngực anh.



" Ừ thì đáng chết."- Anh đưa tay vòng qua eo cậu siết chặt, hôn nhẹ lên tóc cậu, nỉ non nói.



" Đúng là nói không lại."- cậu xoay người đưa đầu tựa vào ngực anh.



Anh lại càng siết chặt cậu vào người mình hơn, chỉ là không thể đem cơ thể cậu khảm lên người anh.



" Này anh còn không dậy, trễ rồi."- Cậu lấy ngón trỏ vẽ những hình vẽ vô định trên ngực anh vừa vẽ vừa nói.



" Hôm nay nghỉ mà sao phải gấp vậy chứ."



" Nhưng em đói rồi."



" Ưm...vậy dậy đi, đi tắm rồi ra anh bôi thuốc cho, ăn sáng xong hôm nay chúng ta sẽ đi công viên giải trí."



" Vâng !"- nói rồi cậu cùng anh xuống giường sau đó chuẩn bị để ra ngoài.



______________**_______________



8 AM , RightK



" Lão Đại thông tin anh cần đã có, đúng là cậu ta không tầm thường như đã nghĩ."- Mân Thạc tay cầm xấp hồ sơ đặt lên bàn làm việc trước mặt hắn sau đó lại sofa ngồi xuống nói.



Rẹt...Hắn mở xấp hồ sơ ra bắt đầu xem.



" Tên : Biện Bạch Hiền
Sinh ngày : 6\5 . Tuổi 24
Nghề nghiệp : Pháp Y cấp cao.
Nơi làm việc : Tổ Pháp Y SMT.
Gia thế :
Cha : Biện Hạo Khiêm. Chủ tịch Biện thị.
Mẹ : Lý Mẫn Kỳ......." - Hắn nhìn thì cũng đã nhìn đọc cũng đã đọc, cậu đúng là không tâm thường như anh nghĩ.



" Cậu ta đúng thật không tầm thường, hẳn là Pháp Y cấp cao." - Hắn cười nửa miệng không ngờ cậu như vậy cũng có thể mổ được xác chết, lại còn cấp cao.



" Này cậu ta lại là con trai của Biện Hạo Khiêm nữa đấy, nghe đâu Biện thị tuy ở Châu Á nhưng lại là công ty có chinh nhánh hùng mạnh nhất thị trường Châu Âu."- Mân Thạc tiếp lời.



" Đúng là thân thế hơn người, lại còn tri thức, Pháp Y cấp cao, cậu ta xem ra khẩu vị thuộc tầm thượng hạng."- Hắn gian tà nói.



" Lão Đại à người ta là có học thức đấy, học vấn cao nữa là đằng khác, không phải như những loại trước đây anh đã từng nếm qua đâu."- Mân Thạc nhìn hắn lảnh lót nói.



" Cậu cũng biết nói là khác, vì vậy cách tôi muốn cậu ta cũng khác với những người tôi đã từng nếm. Cậu nghĩ sao nếu Tổng Giám Đốc Phác Thị đứng đầu Châu Á có hôn ước với Thiếu gia của Biện Thị đứng đầu thị trường Châu Âu. Hẳn là rất nóng cho xem."- Hắn lạnh lùng nói như đã có sẵn kế hoạch.



" Này Lão Đại không phải anh định..."



" Đúng vậy, cậu chuẩn bị đi lát nữa tôi với cậu sẽ đến Biện Thị."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com