Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Longfic EXO][Ngược|Sinh tử văn] Bán Thân - Chap 4

Ba tuần trôi qua nhanh chóng,hằng ngày, hàng giờ cậu đều phải chịu đựng sự dằn vặt của hắn. Bất cứ khi nào, bất cứ nơi đâu hắn đều phát tiết lên người cậu, mặc kệ Bạch Hiền cảm thấy thế nào. Cậu không muốn phản kháng lại hắn, chỉ em lặng chờ ngày qua ngày, một tháng nhanh chóng kết thúc.

Bạch Hiền thường xuyên thức đêm trong bệnh viện, tình hình sức khoẻ mẹ thỉnh thoảng xấu đi, cậu lo đến mức không chợp mắt nỗi. Sau hơn ba tiếng mẹ cậu cũng tỉnh lại, Bach Hiền an tâm tạm biệt mẹ quay về nhà.

Sau khi ngủ một giấc, thức dậy cũng đã xế chiều, Bạch Hiền tắm qua một chút sau đó đi ra ngoài mua ít thức ăn tối. Cậu kiểm tra điện thoại liền nhìn thấy tin nhắn của Xán Liệt cách đây hai tiếng.

'Biện Bạch Hiền, tôi cho cậu hai tiếng để đến P.Red, nếu không tôi sẽ trực tiếp đến tìm cậu.' Bạch Hiền đọc qua một lượt, cậu nhớ lại chuyện hôm qua, trong lòng sinh một cỗ lo lắng.

Bên ngoài tiếng đập cửa vang lên đột ngột, cậu vì giật mình mà đánh rơi cả điện thoại. Thời gian này ai lại đến tìm cậu chứ, không lẽ...

"Biện Bạch Hiền, là cậu không nhận được tin nhắn hay là đang thách thức tôi thế." Xán Liệt cao cao tại thượng mặt tối sầm nhìn cậu. Bạch Hiền không rét mà run nhìn hắn chắn ngang cửa nhà mình.

"Là tôi không nhận được tin nhắn, nhưng sao anh lại biết địa chỉ nhà tôi?" Trên đời chỉ có ba người biết được nơi ở của cậu, ngoại trừ Bạch Hiền còn mẹ và một người cậu không muốn nhớ đến.

"Có những chuyện tôi muốn biết không khó." Hắn cười nhìn cậu, nụ cười ngạo mạn như ngày hôm đó trong văn phòng hắn, khi cậu đang cố kìm nén đau thương thì hắn nở nụ cười ấy nhìn cậu, Biện Bạch Hiền sẽ không bao giờ quên.

Phác Xán Liệt bước vào bên trong nhìn ngắm xung quanh, căn nhà chỉ vỏn vẹn một phòng khách, căn bếp nhỏ và nhà tắm bên trong phòng ngủ. Tưởng chừng đối với hắn là quá nhỏ bé, không thể sánh bằng ngôi biệt thự cao sang kia, nhưng nơi đây vô cùng ấm áp, hình ảnh mẹ con Bạch Hiền treo khắp nơi trong phòng, họ nở một nụ cười vui vẻ trên từng tấm hình.

"Không ngờ em cũng có lúc cười vui vẻ như thế này, rất xinh đẹp." Hắn cầm trên tay khung hình trên bàn, ánh mắt có chút hiền dịu hơn lúc nãy. Bạch Hiền nghe hắn nói liền cảm thấy tim đập mạnh. Nhanh chóng lấy lại tinh thần, cậu tiến đến giật lấy khung hình trong tay hắn.

"Không cần anh quan tâm. Nếu không có việc gì thì mời rời đi cho."

Xán Liệt nhìn cậu, ánh mắt không còn vẻ bình tĩnh như lúc nãy. Hắn vồ sang cậu, cả hai ngã ra sàn nhà, Bạch Hiền đau điếng người nhưng không dám lên tiếng. Hắn luồng tay qua chiếc áo sơ mi mỏng manh, mân mê hai đầu nhũ nhạy cảm của Bạch Hiền, cậu không dám chống cự hay la hét vì cửa nhà còn chưa đóng lại, cánh cửa mở toang khiến Bạch Hiền lo sợ sẽ có người nhìn thấy.

Hắn xé mạnh áo cậu, hàng cúc áo bị sức kéo đứt lìa, hai vạt áo trượt nhẹ xuống hông Bạch Hiền. Cậu nắm lấy tay áo hắn, Bạch Hiền nhìn thấy dục vọng dâng cao trong mắt Xán Liệt, cậu cố lay để hắn biết cảnh cửa vẫn chưa khép lại. Nhưng tất cả sự nỗ lực của cậu vẫn là vô ích, Xán Liệt vẫn đê mê chìm đắm trong cơ thể cậu.

Sau một lúc, quần áo hai người vương vãi khắp nơi, thân thể Bạch Hiền dấu đỏ hồng kích thích. Cậu dường như tuyệt vọng, chỉ mong đừng ai xuất hiện vào lúc này. Xán Liệt chống tay hai bên đầu cậu, dục vọng đã vơi đi một nửa, hắn cuối xuống bên tai Bạch Hiền thì thầm.

"Đối với tôi, cơ thể em là tuyệt nhất. Những tên ngoài kia không thể nào sánh bằng, từ làn da đến khuôn mặt em đều khiến tôi mê đắm. Một xử nam như em xứng đáng để tôi bao dưỡng."

Bạch Hiền cắn răng chịu đựng nỗi uất ức trong lòng, những lời hắn nói khiến cậu cảm thấy buồn nôn. Bạch Hiền quay sang nơi khác tránh né lời nói của hắn. Xán Liệt không bận tâm mà tiếp tục công việc của mình, hắn nắm lấy tiểu thương của Bạch Hiền xoa nắn không ngừng khiến cậu khó chịu, cảm giác bản thân có hàng ngàn con kiến bò qua. Một tay còn lại chơi đùa cùng nhũ hoa đỏ hồng phập phồng lên xuống theo nhịp thở gấp gáp.

Bị kích tình như thế, không bao lâu Bạch Hiền ra ngay trên tay hắn, Xán Liệt nhìn thứ trắng đục trên tay mình, hắn mỉm cười đưa ra trước mặt Bạch Hiền, ép cậu liếm sạch chỗ đấy. Bạch Hiền nhìn hắn hồi lâu liền miễn cưỡng đưa lưỡi liếm sạch tinh dịch của mình, cậu cảm thấy vô cùng kinh tởm, chiếc lưỡi non mềm cuả Bạch Hiền tiếp xúc với bàn tay thô ráp của hắn, vô cùng kích thích đến tình thú của hắn.

Xán Liệt không kiên nhẫn nâng một chân Bạch Hiền lên vai mình, sau đó liền đâm vào trong cậu. Bạch Hiền đâu đến không thở nổi, vết thương ngày hôm qua chưa lành liền bị rách, máu chảy dài xuống đùi non. Máu làm nơi đó trơn trượt, giúp hắn ra vào dễ dàng, cơ bản là hắn không quan tâm nơi đó của Bạch Hiền đang ướt máu hay việc cậu chịu đựng nỗi đau như thế nào. Bạch Hiền không dám la lớn, chỉ biết đưa tay tự cắn mình, ngăn cho những âm thanh lọt ra ngoài.

Cậu đưa mắt nhìn về phìa cửa, một người đàn ông đứng đấy nhìn cậu, ánh mắt đầy bất ngờ nhưng nghiêm nghị. Bạch Hiền sợ đến mức không phát ra được tiếng động nào, Xán Liệt vẫn chưa nhận ra sự xuất hiện của người đàn ông đó, hắn vẫn bình thản hành hạ Bạch Hiền.

Sau khi phóng thích vào người cậu, Xán Liệt nằm ra sàn nhà thở hổn hển, Bạch Hiền luống cuống quên cơn đau bên dưới, thu dọn quần áo của mình và Xán Liệt bắt hắn mặc vào. Cậu vừa bước ra bên ngoài, đã thấy người đàn ông kia đứng ở thang máy nhìn về phía cậu, Bạch Hiền im lặng không nói gì, hai người nhìn nhau một lát sau đó ông ta đi vào trong nhà Bạch Hiền.

Xán Liệt bên trong đã mặc quần áo chỉnh tề, nhàn nhã ngồi trên sofa. Thấy hai người đi vào hắn không buồn ngước mắt lên nhìn. Bạch Hiền mặt đã trắng bệch không chút huyết sắc, hai tay cấu chặt vào nhau, cậu ngồi xuống bên cạnh Xán Liệt.

"Những chuyện ông thấy ngày hôm nay, xin ông đừng cho mẹ biết." Bạch Hiền khó khăn mở lời, từng lời nói dường như cầu xin người đàn ông kia.

"Cậu đây là...Phác tổng?" Ông nhìn Phác Xán Liệt vô cùng quen mắt. Là người trong giới thương gia, một người danh tiếng lừng lẫy như hắn làm sao ông không nhận ra. Xán Liệt mỉm cười nhạt nhìn ông ta, người đàn ông này vô cùng xảo quyệt, trong giới này không ít người hắn từng gặp qua. "Ông là..?"

"Tôi là Biện Dinh Hi của tập đoàn H.K, hân hạnh được gặp ngài ở đây. Tôi không ngờ được gặp Phác tổng trong tình huống như thế này. Và tôi cũng là cha ruột của Bạch Hiền."

"Còn về chuyện ngày hôm nay, cha sẽ không nói với mẹ con. Từ nhỏ đến lớn đều là mẹ con nuôi dưỡng, việc con muốn gì làm gì ta không quản. Ta chỉ muốn biết, rốt cuộc cô ta giáo dục con mình như thế nào, lại để thằng bé phải rên rỉ dưới thân một người đàn ông khác. Hôm nay ta vô tình ghé thăm con, thấy con như thế này...ta cũng thấy hài lòng, hôm khác gặp lại."

Ông ta đi rồi, Bạch Hiền không dám ngẩng mặt lên, cậu cúi gằm nhìn xuống đất. Xán Liệt bên cạnh cũng im lặng hồi lâu rốt cuộc không nhịn được lên tiếng. "Chẳng phải em rất yêu mẹ của mình hay sao? Ông ta nói như vậy em không tức giận à?"

"Tức chứ. Tôi rất giận anh biết không. Nhưng ông ta đâu nói sai chuyện gì. Là tôi không tốt khiến cho người ta chửi mẹ mình, tất cả là lỗi do tôi! Từ đầu là do tôi sai, sai hoàn toàn." Bạch Hiền vừa quát vào mặt hắn, vừa rơi nước mắt. Xán Liệt tức giận nắm lấy vai cậu.

"Là người của tôi em uỷ khuất lắm sao? Nằm dưới thân tôi em chán ghét đến như vậy hay sao? Bên ngoài có hàng ngàn người mơ ước được một lần được leo lên giường của tôi, em chỉ là may mắn lọt vào mắt tôi, được tôi cưng chiều như thế em còn muốn như thế nào? Chẳng lẽ em muốn tôi cho em một danh phận, em muốn bước lên vị trí Phác phu nhân mới vừa lòng."

"Anh im đi, anh biết gì chứ. Nếu có hàng ngàn người muốn như thế, tại sao anh không tìm họ mà phát tiết? Cớ gì lại đến tìm tôi? Anh biết mẹ tôi bị đau tim mà, tôi bảo anh dừng lại nhưng tại sao anh không nghe tôi? Nếu mẹ tôi biết chuyện, bà sẽ chết anh biết không? Cưng chiều? Anh nói cưng chiều là như thế nào trong mắt anh, là được anh hôn hay là chạm qua. Nếu không phải vì bệnh tình của mẹ, tôi không đời nào muốn lên giường cùng anh. Danh phận? Phác phu nhân? Anh cứ trao diễm phúc đó cho người khác, tôi đây không cần. Cả đời không bao giờ cần."

'Chát' Xán Liệt vung tay tát vào mặt Bạch Hiền đau điếng. Cậu giật mình, đầu óc ong ong cả lên, má trái dần đỏ lên.

"EM.IM.NGAY." Xán Liệt rít qua kẻ răng, hắn đang cực kì tức giận. Từ trước đến nay chưa ai từng cãi lại lời hắn như cậu, chỉ duy nhất một mình cậu.

"Giao hẹn một tháng của chúng ta chưa kết thúc, nếu em còn quan tâm đến mẹ mình thì ngoan ngoãn nghe lời tôi. Nếu không tôi sẽ không nương tay giết chết em, đến khi đó đừng quỳ dưới chân tôi van xin. Hãy làm đúng với số tiền mà tôi bỏ ra để mua em. Đến cuối cùng thì Biện Bạch Hiền chỉ là đang bán thân cho tôi thôi."

"Biến. Tôi nói biến ngay ra khỏi đây. Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi không muốn nhìn thấy anh. Aaaaa" Bạch Hiền ngồi xổm xuống bịt tai lại và hét lớn. Cậu không muốn nghe, không muốn nghe những lời nói tàn độc của bọn họ nữa.

Nước mắt Bạch Hiền không tự chủ mà rơi xuống, cậu cắn chặt môi dưới, tiếng nức nở xen kẽ nước mắt lăn dài. Xán Liệt đóng sập cánh cửa sau lưng cậu, hắn rời đi không nhiều lời. Bạch Hiền đau khổ chìm vào giấc ngủ, cậu chỉ muốn ngủ mãi, chìm vào một giấc ngủ sau những mệt mỏi bộn bề.

Và sau đó không tỉnh lại nữa.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com