CHAP 15.2
Chap 15.2
NOTE: Ngày mai hết 3G rùi nên tranh thủ up~~~
Enjoy!!
Chiếc xe thể thao của Taeyeon lao đi vun vút cô nhanh láy xe đến nơi Seohyun đã mất tích, con bé này rốt cuộc đang làm cái quỷ gì vậy?
Có điều trong lòng cô kỳ thật cũng mơ hồ đoán được ý nghĩ của con mình – dám chắc là nhóc con này đã đi tìm Fany. Nhưng con bé biết cô ấy ở đâu sao?
Nhưng một đứa trẻ sáu tuổi, đi lung tung trong một thành phố lớn thế này lỡ Seohyun mà gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn…… Trời ạ! Taeyeon thật sự không dám nghĩ tiếp nữa, càng nghĩ trái tim cô càng gia tăng nhịp đập, nỗi sợ ngày càng làm tâm cô trở nên yếu đuối...
Taeyeon tìm ở ven đường nơi tài xế nói không thấy Seohyun nữa, nhưng thành phố này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, trong biển người mênh mông, muốn tìm một đứa bé, chả khác nào mò kim đáy biển....
Mang theo tâm trạng vô cùng lo lắng mà tìm mấy tiếng đồng hồ, chỉ cần cô nhìn thấy công viên, quán ăn nhanh nào liền dừng xe lại đi vào tìm kiếm, hỏi thăm, nhưng kết quả thu được đều là số không tròn trĩnh. Cô nóng lòng không ngừng gọi điện hối thúc công ty thám tử yêu cầu họ trong thời gian nhanh nhất tìm ra địa chỉ của Fany cho cô...
Trong lúc Taeyeon như kiếm bò loạn trên chả nóng thì công ty thám tử cũng gọi đến
“Chủ tịch Kim, chúng tôi đã tra được Kim phu nhân…… À, Hwang tiểu thư gần đây đang chuẩn bị khai trương một cửa hàng bán quần áo và trang sức cho vật nuôi, địa điểm ở……”
Taeyeon mừng rỡ vội vã ghi lại địa chỉ mà không chú ý đến đối phương đã sửa lại xưng hô với Fany.
Taeyeon vội vã dùng tốc độ ánh sáng 'bay' đến địa chỉ mà thám tử vừa cung cấp. Vừa láy xe cô vừa tự trách sự vô tâm của mình vì con đường đó mỗi ngày không biết cô đã đi qua bao nhiêu lần mà nói, vậy mà cô lại không hề hay biết, người cô yêu vẫn luôn ở gần bên cô.
Vừa quẹo qua một con đường, Taeyeon rất nhanh liền nhìn thấy một bé gái mặc đồng phục học sinh, đeo chiếc cặp hình Keroro đang đứng bên đường, hết nhìn đông tới nhìn tây.
Sáng sớm hôm nay Seohyun nhận được điện thoại umma cô bé gọi đến, hỏi cô bé có ngoan ngoãn nghe lời quản gia Han hay không, Seohyun khóc nấc cô bé nói cô bé muốn gặp umma mình, nghe tiếng nức nở của Seohyun lòng Fany liền đau thắt nên bất đắc dĩ đã nói cho Seohyun biết gần đây cô đang bận bịu việc mở cửa hàng, chờ chừng nào mọi việc ổn định cô sẽ đến thăm cô bé
Nhưng dưới 'Nhõng nhẽo thần công' của Seohyun, cô đành tiết lộ chỗ của cửa hàng là gần quán KFC mà trước kia hai người họ thường đến như vậy cô bé mới vừa lòng mà đồng ý gác điện thoại đi đến trường.
Nhưng thật lòng Seohyun đã có dự tính khác, cô bé muốn trốn học đi tìm mẹ.
Chỉ là, Seohyun đến quá sớm , cửa hàng của Fany đang trong giai đoạn trang hoàng, vả lại cửa hàng vừa nhỏ vừa khó tìm, Seohyun phải tốn rất nhiều công sức mới có thể tìm thấy được
Taeyeon ở đường bên kia gọi vọng về phía Seohyun vài tiếng, nhưng cô bé căn bản là không nghe thấy những gì Taeyeon nói.
Phía trước là đèn đỏ, Taeyeon không có cách nào lái xe qua bên Seohyun được, cô muốn xuống xe, nhưng con đường này lại không cho đậu xe.
Taeyeon nhìn về phía con đang hoàn toàn không chú ý tới tiếng cô gọi, nhấc chân ngắn định băng qua đường – rốt cục Fany cũng xuất hiện, cô đang chuẩn bị nhấc cửa cuốn của cửa hàng lên.
“Ummaaaa……” - Đôi mắt Seohyun cong lên, vui sướng mà giơ hai cánh tay nhỏ nhắn của mình huơ huơ về phía Fany ở bên kia đường nhằm thu hút chú ý của cô.
Fany đang đưa lưng về phía đường đột nhiên cô cảm thấy như nghe được có người kêu cô, cô theo bản năng quay đầu lại thì nhìn thấy Seohyun đang ở đường bên kia, cô không khỏi sửng sốt - “Hyunie……”
“Umm..Umma…… Ummaaa……”
Trong mắt Seohyun giờ phút này cả thế giới chỉ tồn tại một mình Fany, cô bé gần như không nghĩ gì mà lao thẳng về phía đường lớn mà không màng đến đó là đèn xanh hay đèn đỏ, có vạch trắng hay không vạch trắng, càng không để ý đến một chiếc xe tải nhỏ đang hướng thẳng về phía mình……
Taeyeon ở bên đường vẫn còn đang chờ đèn xanh vừa nhìn về phía Seohyun mà sắc mặt cô còn xanh hơn cả đèn - “Hyunie, cẩn thận!”
Cô bừa hét lên vừa mở cửa xe mặc kệ là chiếc xe đang đậu ở giữa đường, ngay cả động cơ cũng chưa tắt mà bỏ chạy xuống xe, chạy về phía Seohyun.
“Hyunie……” - Fany cũng vội hét lên khi thấy chiếc xe đang không ngừng lao về phía seohuun
Thế nhưng trong mắt Seohyun hiện tại chỉ có một mình Fany, nhìn thấy con bé bất chấp tất cả mà chạy về phía mình, Fany sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Cô cũng vội vã chạy về phía trước, muốn nhanh hơn một bước để ôm lấy con gái mình vào lòng, nhưng trong nháy mắt khi hai tay cô chạm sắp vào Seohyun thì chiếc xe tải nhỏ kia cũng không kịp đạp thắng xe lại .
Gần như là cùng một thời khắc, bàn tay nhỏ nhắn nhưng mạnh mẽ của Taeyeon dùng sức túm được hai mẹ con và đẩy vào ven đường.
Nhưng chính Taeyeon lại không kịp chạy đi...
“Két” - Một tiếng thắng chói tay vang lên
Taeyeon cảm giác được trên người truyền đến một trận đau nhức, ngay sau đó, bên tai truyền đến tiếng thét của Fany cùng tiếng gọi của Seohyun...
Taeyeon rất muốn mở mắt nói cho họ biết mình không sao, nhưng không hiểu vì sao trước mắt lại bị một màn đen bao trùm? Ý thức cũng càng ngày càng mơ hồ……
☆☆☆
“Umma ơi, sao appa ngủ lâu như vậy còn chưa dậy?”
Trong phòng bệnh, Fany và Seohyun ngồi ở trước giường, lúc này, Taeyeon đang nằm trên giường hai mắt nhắm nghiềm, trên đầu, trên người đều quấn băng vải tuyết trắng, nhìn Taeyeon bây giờ chả khác nào xác ướp (Hàn Quốc)
Fany vô cùng dịu dàng kéo nhẹ Seogyun vào trong lòng - “Appa vì cứu chúng ta mà bị thương, cho nên bây giờ mới nằm ngủ ở nơi này.”
Cô lo lắng nhìn Taeyeon hôn mê suốt ba ngày, hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó, trong lòng cô nhịn không được run lên, lúc đó khắp người Tayeon toàn là máu làm cô sợ hãi đến ngây người.
Cho tới bây giờ, cô vẫn không thể tin được chuyện này là thật, Taeyeon vì cứu cô và Seohyun mà không màng đến tính mạng của mình, bị chiếc xe tải nhỏ kia đâm vào, bị đánh bay đến hơn mười mét.
Cô không biết là ai đã gọi điện thoại kêu cấp cứu, lúc ấy trái tim cô như tan nát nước mắt cô lã chã trên mặt, Seohyun cũng khóc, sau đó hai mẹ con lại ngây ngốc mà lên xe cứu thương, ở bên ngoài phòng phẫu thuật cầu nguyện cho người mà bọn họ yêu mến bình an vô sự.
Quản gia Han biết tin vội đi tới, bảo cô mang Seohyun trở về nghỉ ngơi trước, nhưng cô không đồng ý; Seohyun dựa vào lòng cô khóc đến ngủ thiếp đi, hai mắt cô vẫn gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật.
Taeyeon có hiện tượng xuất huyết bên trong, xương sườn cũng gãy, chân có vài khúc xương bị gãy, khi bác sĩ muốn cô ký tên vào giấy đồng ý phẩu thuật, tim cô dường như tan nát, run rẩy đưa tay ký tên xuống, năm lần bảy lượt cầu xin bác sĩ nhất định phải toàn lực cứu chồng của cô tỉnh lại.
Sống chết trước mắt, cái gì hiểu lầm ủy khuất căn bản đều không là gì cả, cô chỉ mong Taeyeon được bình an, khỏe mạnh…… Trải qua mười mấy tiếng đồng hồ phẫu thuật, cuối cùng cùng giữ được tính mạng Taeyeon, chẳng qua là vẫn mê man cho đến bây giờ, vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Ba ngày nay, Seohyun vẫn không rời Fany nửa bước, cô bé sợ umma cô bé lại biến mất khỏi thế giới của mình lần nữa, cô có thể hiểu được nỗi bất an của đứa trẻ này, appa bị tai nạn giao thông, nếu còn không thấy umma nữa thì nhất định con bé sẽ rất sợ hãi.
Vì thế, cô từ đầu đến cuối đều ở sát bên hai cha con nhà này, dỗ dành con gái mình ăn cơm rồi dỗ cô bé ngủ, còn bản thân thì cơm nước cũng không nghĩ đến....
Trong lòng khẽ thở dài một hơi, cô có thể ở lại bên cạnh Seohyun nhất thời, cũng không thể ở lại cả đời, bởi vì trong mắt Taeyeon, cô đã bị phán định vào vị trí kẻ phản bội, lúc cô ấy tỉnh lại có lẽ hai người khó tránh được tình cảnh xấu hổ, không biết cô ấy…… có còn trách cô nữa hay không? Nếu hôm nay Seohyun không đi tìm cô, thì Taeyeon sẽ không xảy ra tai nạn……
Khẽ cử động thân mệt mỏi một chút, mấy ngày nay cô hoàn toàn ngủ không ngon giấc, mới ngồi một chút thân thể đã cứng lại.
Đứa trẻ trong lòng thấy cô khẽ động, lập tức bất an hỏi: “Umma, Umma muốn đi đâu?” - Cô bé gắt gao giữ lấy tay cô, đôi mắt ngân ngấn nước sợ hãi nếu cô bé buông ra rồi lại không thấy được cô nữa.
Nhìn sự sợ hãi toát ra từ đôi mắt trong veo ấy, Fany không khỏi xót xa cô nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô bé dỗ dành - “Hyunie ngoan, con còn nhớ appa đã nói gì với con không?”
Seohyun cau mày lắc lắc đầu, rồi sau đó lại không cam lòng gật gật đầu, cô bé nhỏ giọng - “Appa nói con phải nghe lời nếu không sẽ là một đứa bé hư.”
“Vậy Hyunie có nghe lời appa con hay không?”
Cô bé do dự một lúc lâu, cuối cùng mới chậm rãi lắc đầu,“Con……Con không nghe.”
“Vì sao?”
“Bởi vì appa rất đáng ghét!” - Seohyun không được tự nhiên mà chu miệng.
“Hyunie ngoan, sao con có thể nói appa con như vậy? Đừng quên mạng nhỏ của con là do appa con dùng sinh mệnh để cứu nha.”
Seohyun quật cường quay mặt đi, cắn cắn môi, nghĩ đến appa hại umma bỏ đi, cậu bé vẫn rất tức giận…… Nhưng, nếu appa có thể nhanh tỉnh lại một chút thì cô bé có thể suy nghĩ tha thứ appa ! Cô bé nhỏ giọng nói thầm trong lòng.
Fany thở dài, tuy rằng Seohyun còn nhỏ, nhưng cô bé rất thông minh, phát triển rất sớm, rất nhiều việc hẳn là đều hiểu được. Cô suy nghĩ một chút, quyết định nói sự thật cho cô bé biết.
Cô chần chờ mở miệng - “Hyunie à, thật ra umma... thật ra…… umma không phải là umma ruột của con.... umma ruột của con, cô ấy....."
T.B.C
P/S: HA-LÔ-QUINH VUI VẺ!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com