1
ngồi trên chiếc xe ô tô 7 chỗ đang băng băng ở trên đường, yujin nhìn về phía trước - nơi có 1 thủ đô seoul sầm uất nổi tiếng đang dần lộ ra ở dưới làn sương mờ ảo.
trong khi xung quanh các bạn đồng trang lứa đều đang mong chờ về 1 năm học đầu tiên với nhiều hi vọng kèm thêm sự hân hoan, hứng khởi thì yujin chỉ lên đây với 1 mục đích duy nhất: tìm lại hình bóng của người hàng xóm năm xưa mà em ngày đêm thương nhớ.
cứ nghĩ lại tới việc sẽ được ở cạnh và nhìn thấy gyuvin mỗi ngày, yujin không thể nào ngừng phấn khích hơn. em nhìn ra cửa sổ và ngân nga 1 bài hát mà bản thân mới học được ở trên mạng xã hội gần đây
"háo hức gặp anh lắm phải không?"
yujin gật đầu lia lịa, mẹ han ngồi ở bên cạnh thấy con trai của mình cứ tíu ta tíu tít như đứa trẻ mới lớn, bà cũng không nhịn được cười mà cho tay lên xoa đầu em.
"lên đây thì nhớ phải nghe lời anh đấy, đừng quậy phá nghe chưa?"
"dạ, con trai mẹ là ngoan nhất nhà mà"
"gớm, hồi bé nghịch như giặc chứ ngoan ngoãn gì đâu"
"bố này!!"
cả bố và mẹ em đều cười phá lên, yujin thì không biết phải bào chữa cho bản thân như nào, thẹn quá hóa giận thành ra mặt đỏ hết cả lên. em phồng má, ôm chặt lấy chú thỏ bồn ở trong tay rồi quay sang bên cửa sổ nhìn quang cảnh ở xung quanh.
bố mẹ lúc nào cũng vậy, chỉ biết trêu em thôi.
___
đứng trước cửa ra vào của 1 tòa nhà lớn chọc trời không thấy đỉnh đâu, yujin thầm cảm thán về sự giàu có của người hàng xóm từng sống ở cạnh nhà mình.
ban nãy khi chở em lên đây, bố mẹ yujin muốn đi cùng em lên gặp gyuvin để tiện chào hỏi luôn nhưng em đã ngăn lại bảo không cần. nên là hiện giờ chỉ có yujin đứng 1 mình đây thôi.
"vào thôi"
tự nhủ rằng mọi chuyện sẽ không sao, yujin tiến thẳng vào trong và rồi em đã phải choáng ngợp với mọi thứ ở đây.
chỗ này rộng hơn em tưởng tượng nhiều, ở đâu cũng thấy thang máy và dòng người qua lại. trên trần nhà thì có 1 chiếc đèn chùm em khồn biết có phải đính đá hay không mà nhìn nó rất bóng loáng, tới mức em có thể thấy được bản mặt mình ở trên đó.
tự dưng có người đi qua vô tình va vào vai yujin khiến cho em chợt tỉnh, thoát khỏi những suy nghĩ ở trong đầu. yujin vỗ vào mặt mấy phát rồi tiến thẳng tới bàn lễ tân.
"chị ơi cho em hỏi chút ạ"
lễ tân đang nghe điện thoại nghe thấy có người gọi mình thì quay ra, đập vào mắt cô là 1 đứa nhóc trông như học sinh trung học không biết từ đâu tới đây, trông chả có tí thiện cảm gì cả. thế là cô đã mặc kệ và quay trở lại với cuộc điện thoại còn đang dở của mình.
yujin thì không thoải mái cho lắm với thái độ của người này nên liên tục gọi lại với 1 cách lịch sự hết sức có thể, nhưng dường như cô ả vẫn chẳng mấy quan tâm.
"này chị gái ơi, em không có ý xấu gì đâu nhưng mình đi làm hay đi chơi hả chị mà em thấy công cuộc buôn dưa của chị có vẻ mãi chưa đàm phán xong đâu nhỉ?"
yujin từ bé vốn nổi tiếng đanh đá nhất xóm không ai dám động vào, khi lớn lên thì mọi thứ ở trên người em đều thay đổi hết trừ cái tính cách này. vậy nên khi thấy người phía trước không có tí tôn trọng nào đối với mình, em đã phải cố gắng nhịn tức để mà không buông ra những lời lẽ không hay nhưng có vẻ không được.
"cậu nghĩ cậu là ai mà cậu dám nói vậy với tôi? 1 đứa vô danh không rõ danh tính vô đây để làm cái gì, tin tôi gọi bảo vệ không?"
"không chị"
không biết lễ tân đã nói cái gì vào điện thoại mà 1 lúc sau, 3 đến 4 tên cao to lực lưỡng đi tới trước mặt yujin. nhân viên xung quanh cảm giác như có chuyện hay để coi nên đã tụm lại thành 1 bầy để đứng hóng.
nhìn thấy đám người phía trước yujin nuốt ực 1 cái, biết vậy ban nãy không mạnh mồm làm gì, giờ không biết làm sao để mà trốn thoát luôn.
trong lúc em đang mải phân tích địa bàn để tính kế đi trốn thì từ phía sau truyền đến 1 giọng nói. ngay từ giây phút đầu tiên giọng nói ấy được cất lên, tim yujin bỗng chốc hẫng lên 1 nhịp.
"em làm loạn đủ chưa?"
___
có thể nói hôm nay là ngày kì lạ nhất trong số những ngày đi làm của nhân viên công ty kdz khi mà vị sếp cao quý của họ đang bế 1 nhân vật không rõ danh tính ở trong lòng, còn người kia thì nằm im trong lòng anh không hó hé 1 lời nào.
quay trở lại lúc ban nãy, khi mà yujin vẫn còn đang đứng ở trong vòng vây dưới con mắt của hàng chục người đang nhìn thì đám đông từ từ tản ra, 1 thân hình cao lớn từ từ tiến vào trong.
"ơ chú"
"phụt"
nghe thấy danh xưng mà em gọi anh, thư kí của gyuvin đang đứng ở bên cạnh cũng không nhịn được mà cười 1 cái, những nhân viên xung quanh cũng không ngoại lệ. khi gyuvin quay ra tặng cho họ ánh mắt nghiêm ngặt tràn đầy sát khí thì tất cả mới đứng nghiêm lại, mặt điều chỉnh lại biểu cảm, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"có chuyện gì?"
"dạ thưa sếp, cậu bé này không biết từ đâu đến cố ý muốn làm loạn nên tôi mới phải gọi bảo vệ đến đấy ạ"
"đâu ra, chị bịp nó vừa thôi"
bản thân yujin chưa gây sự hay làm gì quá đáng nhưng qua lời kể của lễ tân thì em lại vô tình trở thành 1 người xấu. em muốn chạy lên combat với người ta 1 trận thì bị gyuvin ngăn lại, mặc cho em có bảo buông bao lần đi chăng nữa.
"nếu em không chịu nghe lời thì đừng trách anh làm việc ác với em"
nghe đến đây tự nhiên yujin thấy nổi da gà, hồi bé em đã bị anh đánh đòn cho vô số lần vì cái tội suốt ngày đi quanh xóm để quậy. thế nên là sau khi nghe hiệu lệnh của gyuvin, yujin đứng im ở 1 góc như 1 pho tượng. gyuvin khá là hài lòng với sự nghe lời này của em.
"cô đó"
"sếp có gì cần chỉ bảo ạ?"
"có, lên phòng kế toán nhận lương của tháng này và xếp đồ cuốn gói đi đi, cô chính thức bị đuổi việc"
"??"
nhân viên xung quanh bất ngờ, tới cô lễ tân kia cũng bất ngờ với quyết định của sếp mình.
không cần biết lí do như nào, chỉ cần là có hành vi không đúng với người của anh, anh sẽ đều không bỏ qua.
"mấy cô mấy cậu nhìn cái gì, tin tôi trừ hết lương tháng này đi không? làm thì không làm, chỉ giỏi hóng hớt"
bảo hôm nay là ngày xui của nhân viên công ty kdz là cấm có sai, vừa bị sếp mắng vừa bị dọa trừ lương. ai mà thấu hiểu được nỗi đau của hàng trăm con người ở đây.
sau khi mọi người tản ra quay trở lại công việc của mình thì chỉ còn gyuvin và yujin ở đây thôi. yujin thì vì ban nãy bị anh mắng cho 1 trận nên đang bĩu môi, khoanh tay nhìn sang chỗ khác.
người ta cất công lên đây để tìm anh mà chưa chào nhau được câu nào thì thôi, lại còn mắng em. em dỗi cho anh coi.
gyuvin dĩ nhiên nhận ra phản ứng khác thường của em chứ, anh chỉ thở dài rồi ra lệnh cho thư kí đi chuẩn bị xe để đưa cả 2 về nhà.
"lên đây từ bao giờ mà không nhắn cho anh"
"tin nhắn người ta gửi từ tháng trước còn không rep thì nhắn làm gì nữa"
"anh đã bảo là anh bận việc, với lại anh có xin lỗi rồi mà"
"dạ dạ lỗi em hết"
theo như trí nhớ của gyuvin thì hồi bé yujin đáng yêu hơn thế này nhiều, ngoan ngoãn nghe lời. vậy mà bây giờ thì anh nói câu nào trả treo câu đấy, đúng là anh phải lại em thôi.
"chắc em đói rồi, mình đi về thôi"
"không cần chú chở, em sẽ tự đi tìm chỗ khác để ở"
thế là thỏ con dỗi luôn, 1 tay cầm vali 1 tay ôm thỏ bông tiến về phía cửa.
"đúng là đồ cứng đầu"
không nhiều lời, gyuvin trực tiếp dùng tay bế thốc em lên để em nằm gọn ở trong lòng của mình. yujin vì bất ngờ bởi hành động của anh mà mặt đỏ lên như trái cà chua chín, không nghĩ anh sẽ làm vậy với mình.
"em tự đi được mà, chú thả em xuống đi"
"nếu em thích bị hàng chục hàng trăm con người ở đây dòm ngó thì cứ việc"
giờ yujin mới để ý xung quanh, ai ai cũng đều đều đang nhìn về phía anh và em. thế là em không quấy nữa, quay mặt vào trong lồng ngực của anh để giấu đi gương mặt ngại ngùng của mình.
ra đến xe đã có thư kí lee của gyuvin đứng chờ, em phải dãy đành đạch thì anh mới chịu thả em xuống.
2 người ngồi ở ghế sau, mỗi người 1 bên không ai nói với ai câu nào. không khí ở trong xe im lặng đến lạ thường, cuối cùng vẫn là để em lên tiếng trước.
"cảm ơn chú vì đã cho em ở nhờ, đợi 1 thời gian nữa thì em sẽ chuyển đi không làm phiền chú nữa đâu"
"anh không thấy phiền và anh cũng không cho phép em chuyển đi"
"không thấy phiền mà nay trước hàng trăm con người chú mắng em đó hả?"
"nếu em không làm loạn thì sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu"
"nhưng do cô ta bắt đầu trước, em chả làm gì sai cả"
"ờm thưa 2 cậu..."
"trật tự"
thư kí lee muốn lên tiếng để nói gì đó nhưng chưa kịp trình bày thì đã bị cả gyuvin lẫn yujin nạt cho phát. thư kí lee khóc thành dòng sông ở trong lòng nhiều chút, cảm thấy cuộc đời thật bất công quá đi.
"đã nói là đừng gọi anh là chú rồi, chúng ta chỉ cách nhau có 9 tuổi thôi"
"kệ em, chú chả thương em gì cả, biết vậy không tốn công tranh suất học rồi lên đây tìm chú làm gì"
"ai bảo là anh không thương em"
yujin ngạc nhiên, mở to mắt mà quay ra nhìn gyuvin. gyuvin biết bản thân vừa lỡ mồm thì không tranh luận với em nữa, quay mặt ra cửa sổ giả vờ ngắm cảnh.
trong lòng yujin như đang nở 1 vườn hoa, em không giấu được cảm xúc vui sướng của mình. mặt nở nụ cười rất tươi, em cứ cười mãi như vậy cho tới lúc về đến nhà anh.
thật ra em chỉ muốn trêu gyuvin 1 chút thôi nhưng câu trả lời của anh lại nằm ngoài dự đoán của em, thôi thì để cho anh đỡ ngại thì em sẽ vờ như không nghe thấy gì hết.
đường đi về hôm nay bỗng chốc cảm thấy lâu hơn đến lạ thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com