Chương 16: Chia Tay P2
[Longfic/Haehyuk/Edit] Trả Thù Tổng Giám Đốc Ác Độc.
STT: SẮP TẾT R M.N! SU SẼ CHO M.N ĂN NO! Hahaha!
.
Chương 16: Chia Tay
"Chúng ta kết hôn đi."
Eunhyuk dừng bước, cả người như bị đông cứng, tay nắm chặt cũng buông lỏng ra, đôi mắt hơi ướt xoay người nhìn Kyuhyun.
Kyuhyun nhìn cậu với ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt không có cảm giác gì là đang cầu hôn, hắn vứt bó hoa oải hương xuống, tay đút vào túi quần lấy ra một chiếc hộp nhung màu tím than, bật nắp ... bên trong là chiếc nhẫn bạc có đính viên kim cương màu tím lớn, trong rất đẹp, rất sáng, rất cao quý.
Eunhyuk nhận ra nó, bởi lúc trước đây cậu đã thấy nó trên TV đã mơ tưởng nói cho Kyuhyun rằng ước gì có được đeo nó một lần nhưng không nghĩ hắn ta lại mua nó về làm nhẫn cầu hôn cậu.
Kyuhyun đi đến trước mặt Eunhyuk, môi nhếch lên nhưng là nụ cười rất nhạt nhẽo, hắn không nói gì, mắt vẫn chăm chú nhìn cậu sau đó phất tay lên cao.
"Tũm."
Đó là tiếng đồ rơi xuống nước, Eunhyuk sửng sốt nhìn theo. Chiếc hộp đã bị hắn ném xuống hồ phun nước lớn bên cạnh, trong lòng dâng lên nổi mất mát, miệng khô đắng không nói được một lời.
"Đó là câu mà tôi đã muốn nói với em... Tôi cảm nhận mình không phải siêu nhân, hai năm đối với tôi rất dài, tôi muốn đính hôn cùng em trước, muốn em ở bên cạnh tôi, muốn bảo vệ em, muốn yêu thương em, muốn cho em tất cả mọi thứ mà tôi có ... nhưng ... tôi thấy bây giờ em đã có thứ em muốn ... vậy thì những thứ này chẳng còn ý nghĩa gì cả."
Hắn nói một tràn dù lời nói thì rất chua chát nhưng khẩu khí thì lạnh nhạt, không có chút ấm áp của mùa xuân, chỉ có mùa đông lạnh lẽo đến rợn cả người.
Nói xong, hắn bước ngang qua cậu đi về phía trước. Eunhyuk đứng ngây ngốc nhìn bóng lưng hắn xa dần, những lời hắn nói ra như mũi kim đâm thẳng vào tim, rất khó chịu, rất đau đớn, nước mắt không tự chủ mà tràn ra ...
Cậu ước gì thời gian có thể quay lại, cậu sẽ không ngu ngốc mà hành động như thế, là cậu đã sai, là cậu ngu ngốc.
"Em yêu anh."
Cậu nhàn nhạt nói.
Kyuhyun dừng bước nhưng không quay đầu, Eunhyuk nước mắt mỗi lúc một nhiều hơn nhưng cố nén cho giọng không nức nở.
"Trong nhật kí của Eunhyuk thời trung học đã viết như thế ? ... Kyuhyun, anh hãy quên em của hiện tại, anh chỉ cần nhớ ở quá khứ có một Eunhyuk ngây thơ, trong sáng yêu anh hết lòng là được."
Cậu vẫn muốn trong lòng Kyuhyun, Eunhyuk là người yêu hắn và cũng là người hắn yêu nên bịa chuyện nhưng ít nhất ba từ – "Em Yêu Anh." – Đó là tiếng lòng của cậu nói với hắn và đó cũng là lần cuối cùng cậu nói yêu một ai.
"Cậu biết không ? nếu là lúc trước, tôi sẽ thấy vui vẻ và rất hạnhphúc khi nghe được ba từ đó nhưng bây giờ ... tôi ước gì mình không nghe được, vì như thế tim tôi sẽ không đau, không khó chịu như bây giờ..." Hắn dừng một giây. "Eunhyuk, từ này về sau, tôi mong cậu đừng bao giờ xuất hiện trước mặt của tôi nữa ... vĩnh biệt."
Bóng dáng hắn hơi chao đão bước về phía trước, hắn cảm thấy xung quanh rất mờ ảo, phía trước rất u tối ... Từ lúc gặp lại cậu, hắn có biết bao nhiêu là vui vẻ và hạnh phúc, cậu đem đến cho hắn những điều thú vị trong cuộc sống nhưng giờ đây cậu đã cướp đi hết tất cả, vui vẻ, hạnh phúc, kể cả tình yêu. Hắn đã lầm, người đó ngày ấy đã biến mất, đổi lại là một người đầy tham vọng nhưng sau cậu lại nhanh chống thay đổi, là vì tiền tài, địa vị sao? Thứ đó là gì? Sao có thể biến cậu trở thành như vậy?
Từ trước đến nay, những người vây lấy Kyuhyun, không bị Lee Donghae cho đi Thái Lan làm vũ công thì cũng bị cho đi Macao tiếp khách. Mà lần này Lee Donghae lại dễ dàng cho qua, lại cho thêm rất nhiều hậu đãi, xem ra cậu ta có sức hấp dẫn chết người thật.Đoàn xe chạy ngang qua Eunhyuk đi về phía trước cậu, Eunhyuk dừng lại, nhìn kế bên có thùng rác, tay mở nắp thùng quăng hết mấy thứ đó vào trong, tiếp tục hướng về phía trước.Đối với cậu, những thứ xa xỉ đó chỉ khiến lòng cậu thêm căm hận, nó giống như thứ xỉ nhục vô hình mà Lee Donghae ban tặng cho cậu. Cậu cảm thấy nó thích hợp nằm trong thùng rác hôi thối hơn là ở trên người cậu.Hành động đó dĩ nhiên không thoát khỏi cặp mắt diều hâu của Lee Donghae, mày hắn nhíu chặt, tay cầm điếu xì gà chà mạnh xuống gạt tàn. Yesung cũng nhìn thấy, hắn nhìn về gương hậu xe thấy vẻ mặt u ám của Lee Donghae, lên tiếng."Lee tiên sinh, có cần tôi ...""Không cần ... cứ mặc cậu ta."Hắn nghĩ cậu ta chê ít nên mới hành động như thế. Đúng là đồ lòng tham không đáy, hắn cười giễu khi nãy còn có chút thương xót, giờ nghĩ lại đúng là dư thừa.____________________________Ngày hôm sau, Eunhyuk đến lớp bắt gặp cả trăm con mắt dán chặt lên người mình ... Có kẻ tò mò, có kẻ cười chế giễu, cũng có kẻ đồng tình nhưng cậu không quan tâm."Ây da, mới có một thời gian mà bị đá rồi, tội thật đấy."Cô gái tóc xoăn cố lớn giọng cho Eunhyuk nghe thấy nhưng cậu vẫn chăm chú đọc sách."Chắc ở trên giường không khơi được hứng thú của người ta nên mới bị cho ra rìa ấy mà, nhục thật đấy." – Một cô gái tóc ngắn lên tiếng.Nhưng Eunhyuk xem họ như không khí, hai người bực tức đi tới trước mặt cậu, bắt đầu mỉa mai."Eunhyuk ah, nghe nói tối hôm qua cậu bị Kyuhyun bỏ rồi phải không? Mình còn nghe nói cậu quỳ xuống khóc lóc van xin cậu ấy đừng bỏ cậu nữa thì phải?"Cô gái tóc ngắn cố ý nới lớn để tập trung mọi ánh mắt về phía này... Nếu không phải bạn trai cô vô tình thấy được rồi gọi điện nói với cô thì cô đã không biết, có cơ hội tốt thế, cô phải nhấn đầu Eunhyuk cho đến chết mới thôi, ai biểu cậu ta quen được Kyuhyun làm gì."Eunhyuk, mình thấy thương cho cậu, mới có bao lâu đâu mà bị Kyuhyun đá rồi, có phải kĩ thuật trên giường của cậu tệ quá nên mới bị đá đi phải không?" Tóc xoăn mở miệng đầy thô tục, không có chút gì kiêng dè, cô nàng cũng lấy làm vui vì lúc trước bị Eunhyuk cướp mất người tình trong mộng, giờ nghe họ đã chia tay dĩ nhiên phải báo thù rồi!Eunhyuk chỉ muốn yên ổn, ai ngờ bị khiêu khích cậu. Dĩ nhiên muốn tìm chỗ phát tiết, đôi mắt lạnh lẽo nhìn về hai người, lạnh giọng."Dù kĩ thuật của mình có tệ đến đâu nhưng ít nhất cũng được lên giường của Lee Kyuhyun, còn hơn ... kẻ tự cho là kĩ thuật cao siêu mà ngay cả cửa phòng của Kyuhyun, cô cũng không nhìn thấy thì nói chi là lên giường."Hai cô gái cứng họng, nếu đáp trả thì mình là kẻ phóng đãng nhưng không nói thì cục tức biết quăng vào đâu."EUNHYUK." – Ryeowook từ ngoài chạy vào, thở hồng hộc, Eunhyuk nhíu mày chưa kịp hỏi thì Ryeowook đã chen ngang."Khi nãy mình đến phòng giám hiệu để nộp tư liệu, mình thấy Kyuhyun nộp đơn xin thôi học, mình chưa kịp hỏi cậu ta thì cậu ta đã đi ra khỏi cổng rồi, nghe Thầy hiệu trưởng nói là cậu ta sẽ ra sân bây qua Mỹ để học tập bên đó ... "Eunhyuk mặt trắng bệch, cậu không kịp nghe vế sau của Ryeowook, đứng bật dậy bỏ chạy, quăng lại cho Ryeowook vài chữ."Xin nghỉ giúp mình."Eunhyuk chạy ra khỏi cổng, cậu đón Taxi đến sân bây, đầu óc trống rỗng không biết làm gì, chỉ biết theo cảm tính mà chạy đi thôi.Trong sân bây lớn Incheon, Eunhyuk tìm kiếm xung quanh bóng dáng Kyuhyun, cậu dùng ánh mắt như tia lade quan sát, cuối cùng thấy hắn ở dãy ghế dành cho khách.Kyuhyun vận Âu phục màu bạc, vẻ mặt hốc hác, đôi mắt quần thâm, râu cũng thấy rõ, bộ dáng chật vật không thể diễn ta bằng lời...Chỉ mới một đêm, con người kia luôn mang vẻ kiêu ngạo, lúc nào cũng nở nụ cười đào hoa giờ lại giống như kẻ lưu manh đầu đường xó chợ... tất cả là vì cậu.Eunhyuk muốn bước tới nhưng chân như bị ai nắm lại, cậu bất động nhìn Kyuhyun... Nếu cậu đã chấp nhận từ bỏ thì không nên lưu luyến, không nên níu kéo, mà phải buông tay, chấm dứt từ giây phút này."Kyuhyun, em chúc anh sẽ tìm được người yêu anh hơn em."Nhìn Kyuhyun đứng dậy, hắn từ từ đi vào trong cửa kiểm soát, cậu nhàn nhạt nói, cũng không khóc, chỉ nở nụ cười trìu mến, nụ cười giống một nụ hoa mới nở nhưng cũng mau chống tàn.Hình ảnh đẹp mắt đó đập vào mắt Lee Donghae, hắn có chút say nhìn Eunhyuk, đáng lẽ hắn đã cất cánh bay đi Nhật Bản tối hôm qua nhưng vì công ty có chuyện, hắn đành đổi chuyến bay, cũng không nghĩ sẽ thấy cảnh tượng đẹp thế này."Lee tiên sinh, máy bay sắp cất cánh."Yesung phía sau lên tiếng, Lee Donghae không nói gì, xoay người đi về phòng soát vé, vẻ mặt lại lạnh lùng như cũ.Một người mang trái tim đau khổ đi về nước Mỹ, đất nước của sự tự do. Một người mang trái tim phức tạp không rõ nguyên do đi về xứ sở hoa anh đào. Một người ở lại mang theo trái tim đã đóng băng không chút sức sống.Có người từng nói rằng."Điều kì diệu nhất trong cuộc đời này chính là tình yêu và duyên số,Tình yêu là cơ hội, duyên số là định mệnhTa có thể bỏ qua cơ hội nhưng không thể tránh né định mệnh."Vì thế việc gì đến sẽ đến, chúng ta chỉ cần chờ đợi cái duyên số đó thôi.Từ trước đến nay, những người vây lấy Kyuhyun, không bị Lee Donghae cho đi Thái Lan làm vũ công thì cũng bị cho đi Macao tiếp khách. Mà lần này Lee Donghae lại dễ dàng cho qua, lại cho thêm rất nhiều hậu đãi, xem ra cậu ta có sức hấp dẫn chết người thật.Đoàn xe chạy ngang qua Eunhyuk đi về phía trước cậu, Eunhyuk dừng lại, nhìn kế bên có thùng rác, tay mở nắp thùng quăng hết mấy thứ đó vào trong, tiếp tục hướng về phía trước.Đối với cậu, những thứ xa xỉ đó chỉ khiến lòng cậu thêm căm hận, nó giống như thứ xỉ nhục vô hình mà Lee Donghae ban tặng cho cậu. Cậu cảm thấy nó thích hợp nằm trong thùng rác hôi thối hơn là ở trên người cậu.Hành động đó dĩ nhiên không thoát khỏi cặp mắt diều hâu của Lee Donghae, mày hắn nhíu chặt, tay cầm điếu xì gà chà mạnh xuống gạt tàn. Yesung cũng nhìn thấy, hắn nhìn về gương hậu xe thấy vẻ mặt u ám của Lee Donghae, lên tiếng."Lee tiên sinh, có cần tôi ...""Không cần ... cứ mặc cậu ta."Hắn nghĩ cậu ta chê ít nên mới hành động như thế. Đúng là đồ lòng tham không đáy, hắn cười giễu khi nãy còn có chút thương xót, giờ nghĩ lại đúng là dư thừa.____________________________Ngày hôm sau, Eunhyuk đến lớp bắt gặp cả trăm con mắt dán chặt lên người mình ... Có kẻ tò mò, có kẻ cười chế giễu, cũng có kẻ đồng tình nhưng cậu không quan tâm."Ây da, mới có một thời gian mà bị đá rồi, tội thật đấy."Cô gái tóc xoăn cố lớn giọng cho Eunhyuk nghe thấy nhưng cậu vẫn chăm chú đọc sách."Chắc ở trên giường không khơi được hứng thú của người ta nên mới bị cho ra rìa ấy mà, nhục thật đấy." – Một cô gái tóc ngắn lên tiếng.Nhưng Eunhyuk xem họ như không khí, hai người bực tức đi tới trước mặt cậu, bắt đầu mỉa mai."Eunhyuk ah, nghe nói tối hôm qua cậu bị Kyuhyun bỏ rồi phải không? Mình còn nghe nói cậu quỳ xuống khóc lóc van xin cậu ấy đừng bỏ cậu nữa thì phải?"Cô gái tóc ngắn cố ý nới lớn để tập trung mọi ánh mắt về phía này... Nếu không phải bạn trai cô vô tình thấy được rồi gọi điện nói với cô thì cô đã không biết, có cơ hội tốt thế, cô phải nhấn đầu Eunhyuk cho đến chết mới thôi, ai biểu cậu ta quen được Kyuhyun làm gì."Eunhyuk, mình thấy thương cho cậu, mới có bao lâu đâu mà bị Kyuhyun đá rồi, có phải kĩ thuật trên giường của cậu tệ quá nên mới bị đá đi phải không?" Tóc xoăn mở miệng đầy thô tục, không có chút gì kiêng dè, cô nàng cũng lấy làm vui vì lúc trước bị Eunhyuk cướp mất người tình trong mộng, giờ nghe họ đã chia tay dĩ nhiên phải báo thù rồi!Eunhyuk chỉ muốn yên ổn, ai ngờ bị khiêu khích cậu. Dĩ nhiên muốn tìm chỗ phát tiết, đôi mắt lạnh lẽo nhìn về hai người, lạnh giọng."Dù kĩ thuật của mình có tệ đến đâu nhưng ít nhất cũng được lên giường của Lee Kyuhyun, còn hơn ... kẻ tự cho là kĩ thuật cao siêu mà ngay cả cửa phòng của Kyuhyun, cô cũng không nhìn thấy thì nói chi là lên giường."Hai cô gái cứng họng, nếu đáp trả thì mình là kẻ phóng đãng nhưng không nói thì cục tức biết quăng vào đâu."EUNHYUK." – Ryeowook từ ngoài chạy vào, thở hồng hộc, Eunhyuk nhíu mày chưa kịp hỏi thì Ryeowook đã chen ngang."Khi nãy mình đến phòng giám hiệu để nộp tư liệu, mình thấy Kyuhyun nộp đơn xin thôi học, mình chưa kịp hỏi cậu ta thì cậu ta đã đi ra khỏi cổng rồi, nghe Thầy hiệu trưởng nói là cậu ta sẽ ra sân bây qua Mỹ để học tập bên đó ... "Eunhyuk mặt trắng bệch, cậu không kịp nghe vế sau của Ryeowook, đứng bật dậy bỏ chạy, quăng lại cho Ryeowook vài chữ."Xin nghỉ giúp mình."Eunhyuk chạy ra khỏi cổng, cậu đón Taxi đến sân bây, đầu óc trống rỗng không biết làm gì, chỉ biết theo cảm tính mà chạy đi thôi.Trong sân bây lớn Incheon, Eunhyuk tìm kiếm xung quanh bóng dáng Kyuhyun, cậu dùng ánh mắt như tia lade quan sát, cuối cùng thấy hắn ở dãy ghế dành cho khách.Kyuhyun vận Âu phục màu bạc, vẻ mặt hốc hác, đôi mắt quần thâm, râu cũng thấy rõ, bộ dáng chật vật không thể diễn ta bằng lời...Chỉ mới một đêm, con người kia luôn mang vẻ kiêu ngạo, lúc nào cũng nở nụ cười đào hoa giờ lại giống như kẻ lưu manh đầu đường xó chợ... tất cả là vì cậu.Eunhyuk muốn bước tới nhưng chân như bị ai nắm lại, cậu bất động nhìn Kyuhyun... Nếu cậu đã chấp nhận từ bỏ thì không nên lưu luyến, không nên níu kéo, mà phải buông tay, chấm dứt từ giây phút này."Kyuhyun, em chúc anh sẽ tìm được người yêu anh hơn em."Nhìn Kyuhyun đứng dậy, hắn từ từ đi vào trong cửa kiểm soát, cậu nhàn nhạt nói, cũng không khóc, chỉ nở nụ cười trìu mến, nụ cười giống một nụ hoa mới nở nhưng cũng mau chống tàn.Hình ảnh đẹp mắt đó đập vào mắt Lee Donghae, hắn có chút say nhìn Eunhyuk, đáng lẽ hắn đã cất cánh bay đi Nhật Bản tối hôm qua nhưng vì công ty có chuyện, hắn đành đổi chuyến bay, cũng không nghĩ sẽ thấy cảnh tượng đẹp thế này."Lee tiên sinh, máy bay sắp cất cánh."Yesung phía sau lên tiếng, Lee Donghae không nói gì, xoay người đi về phòng soát vé, vẻ mặt lại lạnh lùng như cũ.Một người mang trái tim đau khổ đi về nước Mỹ, đất nước của sự tự do. Một người mang trái tim phức tạp không rõ nguyên do đi về xứ sở hoa anh đào. Một người ở lại mang theo trái tim đã đóng băng không chút sức sống.Có người từng nói rằng."Điều kì diệu nhất trong cuộc đời này chính là tình yêu và duyên số,Tình yêu là cơ hội, duyên số là định mệnhTa có thể bỏ qua cơ hội nhưng không thể tránh né định mệnh."Vì thế việc gì đến sẽ đến, chúng ta chỉ cần chờ đợi cái duyên số đó thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com