Chap 12 -> 14
Chap 12
Cung phi Baek Hee gần đây rất bí ẩn, cứ ở lì trong phòng nếu rời khỏi thì ngự giá đến Cung của Park thần nữ, đến tối muộn mới trở về Cung. Chỉ biết mỗi khi ra về, nụ cười luôn thường trực trên đôi môi của vị Cung phi xinh đẹp. Cả Hậu cung khá im hơi lặng tiếng từ ngày Jung vương vi hành, thỉnh thoảng chỉ vài Cung phi ra ngoài, thoắt ẩn thoắt hiện.
_Ngươi nghĩ xem ta liệu như thế có ổn không? - Yoon Cung phi lướt nhẹ ngón tay trên gương mặt tên thái giám. Gương mặt hắn biểu lộ rõ sự thích thú và đang tận hưởng sự âu yếm mà chủ nhân dành cho hắn.
_Yoon Cung phi tiên đoán như thần quả không ai ngờ trước được. Nhưng thần e sự hậu thuẫn dành cho vị tiểu thư xinh đẹp kia quá lớn sẽ gây ảnh hưởng không nhỏ. - tên thái giám ánh mắt toan tính, khó lường nói khẽ.
_Ta biết chứ. Muốn diệt cỏ thì nên diệt tận gốc, gốc chết thì thân cũng khó bảo toàn.
Chủ tớ gật gù hài lòng trước những gì mà họ vừa bàn bạc. Quả thật việc Im tổng quản rời cung cùng Jung vương là một điều hết sức thuận lợi cho những kẻ âm mưu toan tính.
-
_Theo lời tên cận thần của muội, đêm qua hắn lại trông thấy Yoon Cung phi vào Cung của Thần nữ Park. - Jung công chúa nhẹ nhàng nói, công chúa luôn bình thản trước mọi chuyện.
_Lại là mưu tính nào đấy. - Kwon tể tướg nhếch môi khinh bỉ, những chuyện Baek Hee mang đến ồn ào cho Hậu cung không ai là không nhớ.
_Muội chỉ thấy bất an cho vị tiểu thư kia. Chốn Hậu cung toan tính xảo quyệt phàm vị tiểu thư họ Hwang khó mà đối phó.
_Họ Hwang kia không tầm thường như muội nghĩ đâu, tỷ cảm thấy thế. Bằng mọi giá Jung vương sẽ đảm bảo không để nàng ta mất một cọng tóc.
_Có những điều chúng ta không thể nói trước. Nếu MoYeon xảy ra biến cố, tỷ sẽ--
_Là Jung vương.
Kwon tể tướng không đợi người đối diện hoàn thành hết câu nói kia. Hơn ai hết Kwon tể tướng hiểu rất rõ tính cách của Jung công chúa. Câu hỏi được thốt lên bởi Jung công chúa như một điềm báo sẽ xảy ra, Kwon tể tướng ánh mắt tỏ vẻ bình thản nhưng thực tâm không thể không lo lắng.
-
_Thần sắc của Người hồng hào hơn rồi. Chúng ta cũng nên hồi Cung. - Kim tướng quân gương mặt đã không còn căng thẳng như đêm trước.
_Dịch bệnh cũng đã được khống chế nhờ than thuốc của Hwang tiểu thư đây. - Choi thái y vuốt nhẹ cằm. - Thần dân MoYeon quả mang ơn tiểu thư.
_Choi thái y quá khen, tiểu nữ không dám. - Tiffany khẽ cúi đầu, việc than thuốc của cô chữa được dịch được mọi người tung hô làm cô thực sự rất ngại ngùng. Than thuốc ấy được dùng rất nhiều ở hiện tại, cô chỉ áp dụng nó để chữa bệnh cho mọi người và giờ họ lại tung hô cô như một thần y.
_Tiểu thư lại khiêm nhường rồi. - mọi người trog hang động hét to. Trong lúc Jung vương trúng độc Tiffany vừa lo chữa bệnh cho họ, vừa phải thức canh chừng Jung vương. Chưa kể đến thái độ ân cần, nhẹ nhàng và không chút kì thị của Tiffany dành cho họ đều làm họ ấm lòng. Mọi người cũng vô tình biết được việc Tiffany đã chữa dứt bệnh cho cô bé nọ, họ càng lúc càng cảm mến hơn. Thật khó để tìm được một nữ nhi như thế.
_Mau hồi Cung, thật không ngờ ta trúng độc mà mọi người có thể trêu đùa vị mĩ nhân đây.
Tiffany ngước mặt lên cao và phải mím môi trước gương mặt hếch lên vẻ như châm chọc cô, gương mặt ấy cứ như những đứa cháu của cô khi chúng làm nũng người lớn vậy. Bất giác, Jung vương bước đến trước cô bằng những bước đi chậm rãi. Tiffany khẽ nhíu mày, chứng kiến Jung vương phải gắng gượng trong từng bước đi thực cô rất khó chịu. Jung vương mỉm cười nhẹ như để trấn an nữ nhi trước mặt đang nhíu mài nhìn Người, dù long thể vẫn yếu vì độc nhưng Người muốn cùng Tiffany ra khỏi hang và dìu cô lên yên tuấn mã. Tiffany nhích nhẹ bàn chân, tiếng lòng cô thôi thúc rằng hãy bước về phía trước, san sẻ một chút mệt mỏi trong từng bước chân cùng Người.
Im tổng quản trông thấy tất cả, tổng quản bước đến cạnh Jung vương, và để Jung vương dựa người vào mình. Bước chân Tiffany khựng lại, mỉm cười yếu ớt cô quay người về phía trước, ra khỏi hang cùng Choi thái y và Kim tướng quân. Có sai không khi cô đang rất khó chịu, thậm chí là không thoải mái khi chứng kiến từng ánh mắt, cử chỉ quan tâm của Im tổng quản dành cho Jung vương. Tiffany không phải là kẻ ngốc khi không hiểu rằng ánh mắt đó nói lên điều gì. Và cô cũng tình cờ biết được rằng Im tổng quản có ý nghĩa rất lớn với Jung vương, một thoáng tự hỏi bản than rằng có phải cô là kẻ chen ngang vào mối quan hệ của họ không…
_Tiểu thư đừng bận tâm chi những chuyện như thế. Hãy cứ vui vẻ như mỗi lần ta và tiểu thư thăm vườn ngự. – Kim tướng quân lướt nhẹ và thì thầm nhỏ vào tai Tiffany.
Tiffany bối rối trước câu nói đấy, chẳng lẻ tâm tư cô thể hiện rõ đến thế sao. Tiffany thuộc type người rất giỏi che giấu cảm xúc trước người khác, thế mà Kim tướng quân có thể nhìn thấu được tâm can cô. Hít thở một hơi căng tràn không khí, Tiffany tự nhủ rằng rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.
-
Tiffany lóng nga lóng ngóng trước chú tuấn mã oai vệ, cô chưa từng phải di chuyển bằng ngựa bao giờ cả. Đến cả việc lên yên ngựa e cũng rất khó khăn với cô.
_Tiểu thư đặt chân lên đây, nắm lấy cương, rồi nhảy người lên yên. – Choi thái y vừa hướng dẫn vừa trực tiếp lên yên ngựa cho Tiffany xem, nhưng mọi chuyện có vẻ không khả quan là mấy.
_Tiểu nữ nghe nói lạ người, tuấn mã sẽ trở nên hung mãn. - Tiffany thoáng dè chừng.
_Tuấn mã của Jung vương sẽ không làm hại tiểu thư, tôi chắc chắn. – Choi thái y cười đầy hàm ý. Choi thái y rất thích thú trước việc nói những điều hàm ý về Jung vương với Tiffany, lúc đấy gương mặt Tiffany sẽ vô cùng bối rối, nếu để ý kĩ một chút chắc hẳn sẽ thấy được đôi má đang ửng đỏ lên.
_Tuấn mã của Jung vương tiểu nữ càng không dám mạo phạm.
_Ta sẽ đỡ nàng lên.
Tiffany và cả Choi thái y quay người về phía sau, Jung vương đang ở sau họ và có vẻ như Người đã nghe tất cả những gì Choi thái y và Tiffany nói. Nụ cười đầy ẩn ý lại xuất hiện trên môi Choi thái y lần nữa, sau đấy Choi thái y mau chóng rời khỏi, để lại không gian cho hai người họ.
_Long thể Người chưa bình phục, tiểu nữ không dám.
Jung vương im lặng, Người không muốn đôi co với nữ nhi này làm gì. Với nữ nhi ngang bướng này hành động có hiệu quả hơn lời nói rất nhiều. Sau vài lần đối đáp và chiêm nghiệm, Người đã rút ra được điều đấy. Jung vương ngang nhiên nắm lấy bàn tay mềm mại của Tiffany, sau đó là nhẹ nhàng bảo cô đặt chân vào đúng nơi mà nó cần để.
_Ta sẽ đỡ nàng ở đây, vì thế đừng lo lắng. – không hiểu sao Tiffany lại cảm thấy vững tin khi nghe được câu nói này, cô khẽ nở một nụ cười, tất nhiên là Jung vương không thể nào trông thấy. Tiffany dồn hết sức lực vào chân để bật người lên yên, nhưng không may bàn chân đấy là bàn chân mà cô vừa bị thương. Không đủ sức để cầm cự trước cơn đau, bàn chân Tiffany trượt ra ngoài, cả cơ thể cô ngã về phía sau. Jung vương nắm chặt lấy bàn tay Tiffany và kéo giật Tiffany về phía mình với hi vọng Tiffany không ngã xuống nền đất. Gương mặt Tiffany hiện đang đối diện trước vùng cổ và dựa hẳn vào long thể Người. Còn Người lại siết chặt vòng tay quanh Tiffany.
Ấm áp và dễ chịu. Nhẹ nhàng và an toàn. Những điều ấy Tiffany cảm nhận rất rõ khi trong vòng tay Jung vương. Tiffany khẽ nhắm mắt cảm nhận vòng tay ấy. Ai đó từng nói với cô rằng, hãy cảm nhận tất cả mọi thứ khi ta vẫn đang nắm giữ nó, để khi mất đi, ta ít ra sẽ không phải mang nhiều hối tiếc.
_Vòng tay này của ta, chỉ có mỗi nàng.
Siết chặt cái ôm hơn, giữa Jung vương và Tiffany bây giờ hầu như không có một chút khoảng cách nào cả.
_Có thể sao ?
_Ta là Vương, không nói hai lời.
_Nhưng có thể nói ba lời.
_Ba lời thì vẫn là câu nói đấy, vòng tay này chỉ có mỗi nàng.
-
Phong cảnh ở MoYeon quả không phải chuyện đùa, núi non hùng vĩ, cây cối tươi tốt, chim chóc đua nhau cất tiếng hót. Tiffan đưa đôi mắt hứng thú ngắm nhìn xung quanh, lâu lắm rồi cô mới có thể thưởng thức một bầu không khí trong lành và dịu nhẹ như thế này. Chợt đôi chim sẻ làm Tiffany chú ý, chúng bay lượn cùng nhau, trông rất quấn quít, Tiffany bật cười khúc khích với suy nghĩ rằng chúng là một đôi phu thê hạnh phúc.
_Điều gì đã khiến nàng thích thú đến thế ? – Jung vương kề sát cạnh Tiffany, sự tò mò thể hiện rất rõ trên gương mặt Người.
_Người thấy đôi chim sẻ đó không ? – Tiffany thoáng đỏ mặt, chỉ ngón tay về đôi chim đang chao liệng kia.
_Chỉ đôi chim sẻ thôi mà nàng đã thích thú đến vậy sao ?
Tiffany gật đầu, đôi môi vẽ lên nụ cười tỏa nắng. Quả thật Jung vương không thể nào nghĩ đến việc đôi chim đó là một đôi phu thê như cô được. Jung vương hiện giờ đang rất khó hiểu và tò mò vì thế mà Người cứ hỏi rằng ở đôi chim sẻ ấy có gì lại làm cô chăm chú ngắm nhìn đến vậy. Dĩ nhiên là Tiffany không trả lời câu hỏi ấy của Jung vương, cô chỉ cười trừ mà thôi.
Khung cảnh sẽ rất thoải mái và vui vẻ nếu như từ xa không có tiếng vó ngựa vọng lại. Tiffany khá hoảng sợ khi gương mặt Jung vương có phần lạnh lùng và đanh lại. Tiếng vó ngựa ngày một vọng to hơn, và tiến gần hơn về phía họ.
_Có vẻ như chúng đã tính toán rất kĩ lưỡng, chúng ta đang trong thế tiến thoái lưỡng nan. – Kim tướng quân nắm chặt tay khi nhận ra vẫn còn một toán kỵ binh ở phía sau họ.
_Phần thiệt hẳn nghiêng về ta. Thôi thì phải giải quyết chúng bằng gươm đao, ta hi vọng đôi Tinh nhuệ quân sẽ đến kịp. – Jung vương chau mày, tình thế hiện giờ quả rất gian nan, chỉ có Jung vương, Kim tướng quân và Choi thái y biết võ công, ba người chọi với n người đúng thật là sẽ thất thế, chưa kể họ còn phải bảo vệ 2 người kia.
_Đừng hoảng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng. – Jung vương thì thầm vào tai Tiffany trước khi phóng ngựa về phía trước.
Lợi thế đang dần nghiêng về Jung vương khi hai phần ba số thích khách đã bị tiêu diệt. Tên cầm đầu hung hãn hơn, hắn cứ phi ngựa vào thẳng phía Jung vương để mau chóng hạ gục được Người. Cả Kim tướng quân và Choi thái y chỉ biết dùng hết sức lực bọn lẻ tẻ để hợp sức bảo vệ Jung vương từ phía sau.
Đây là lần đầu tiên Tiffany trông thấy Jung vương đấu kiếm, từng đường kiếm rất nhanh nhạy và sắc bén. Chứng kiến Jung vương phải nghiến chặt răng khi chống đỡ những mũi kiếm hướng về cô. Trong một thoáng, Jung vương có linh cảm chẳng lành khi tên thích khách có vẻ như đang ra hiệu bằng những ngón tay của mình, Người đảo mắt liên hồi hi vọng tìm được người mà hắn đang ra hiệu.
_Lui. – tên thích khách lạnh lùng ra lệnh khi mũi tên tẩm độc đã trúng vào người mà chúng được lệnh phải hạ gục.
TBC…
Chap 13
_Aaaaa
Tiếng thét của Im tổng quản đã thu hút được ánh mắt của Jung vương. Người ngay lập tức quay về phía sau khi nghe thấy tiếng Im tổng quản. Tên thích khách quả dung mưu, hắn chĩa hướng mũi tên về phía Tiffany chỉ để bắt lấy ánh mắt Người nhưng mục tiêu mà chúng muốn tấn công lại là Im tổng quản.
_YoonA trúng tên độc.
Choi thái y quay mặt về phía Jung vương sau khi cùng Kim tướng quân dìu Im tổng quản vào bóng cây gần đó.
Jung vương cắn môi, Người nhảy xuống ngựa, không vội đến chỗ Im tổng quản ngay, Người nhẹ nhàng nắm lấy tay Tiffany rồi nói.
_Nàng ở đây. Ta sẽ quay lại sớm.
Tiffany nhìn thẳng vào đôi mắt Người. Có phải do cô quá nhạy cảm không khi thấy được sự lo lắng đang trỗi dậy trong đôi mắt nâu huyền ảo. Sao nó lại giống ánh mắt Người cô khi cô bị thương đến thế, nhưng lần này ánh mắt không dành cho cô mà dành cho Im tổng quản. Tiffany tự hỏi rằng nếu cô và Im tổng quản cùng bị trúng tên, Người sẽ chạy đến bên ai trước.
Giờ thì Tiffany đã hiểu được Im tổng quản có ý nghĩa như thế nào với Jung vương. Tiffany đã từng nghĩ rằng trong khoảnh khắc nào đó cô đã là nhất với Jung vương nhưng có vẻ điều đó không như cô nghĩ. Tiffany khẽ cắn môi gật đầu, giữa cô và Jung vương cũng chẳng có gì cả, Người chỉ dành cho cô một vài sự quan tâm và một vài câu nói ngọt ngào nhưng cô đã nghĩ bản than mình quan trọng với Jung vương. Đúng là nực cười thật.
Dõi theo dáng vẻ Jung vương bước đến bên Im tổng quản không khỏi làm Tiffany nhói đau. Cái cảm giác gai nhọn đâm vào tim là như thế này đây. Vô tình Tiffany nhận ra rằng trái tim cô từ lúc nào đó đã có hình bóng của Jung vương. Rồi đến một lúc nào đó Người cũng sẽ bước ra xa khỏi cô như ngày hôm nay để đến bên một người xứng đáng với Người. Thậm chí Người còn không ngoảnh lại nhìn cô lấy một lần, giờ đây trong mắt Người chỉ có Im tổng quản mà thôi.
Tiffany quay mặt về phía khác, tránh cho mọi người trông thấy cánh mũi đang đỏ ửng lên của cô. Jung vương, Choi thái y cũng như Kim tướng quân thật sự không biết rằng bọn thích khách vẫn chưa rút khỏi hoàn toàn, chúng vẫn còn lẩn quẩn vài tên trên phía cao kia. Mưu kế của kẻ chủ mưu quả thật rất cao tay.
_Diệt cỏ thì phải diệt tận gốc.
Câu nói vừa dứt, chiếc phi tiêu nhọn hoắc được phóng thẳng về hướng một người một ngựa. Và một lần nữa Jung vương không biết rằng phi tiêu thậm chí còn độc hơn mũi tên rất nhiều.
-
Phi tiêu trúng Tiffany nhẹ nhàng đến mức không một ai cảm nhận đươc điều gì thất thường cả. Mọi người đều đang rất tập trung vào Im tổng quản khi thần sắc Im tổng quản ngày một xấu đi.
_Tuấn mã ta có mang theo nước.
Kim tướng quân gật đầu hiểu ý, chạy mau đến tuấn mã của Jung vương.
_Tiểu thư nên đế-
_MiYoung không xong rồi.
Kim tướng quân hoảng hốt nói to, Kim tướng quân lập tức phi thân lên tuấn mã và đỡ Tiffany xuống thấp trong vòng tay mình. Tiffany thiếp đi trong vòng tay Kim tướng quân, một chút xót xa khi Kim tướng quân tình cờ trông thấy vài giọt nước vương trên khóe mắt xinh đẹp đang nhắm nghiền lại.
_Tại sao nàng luôn phải chịu đựng một mình như thế ?! – Kim tướng quân thì thầm trong miệng.
Có ai biết được rằng Kim tướng quân khao khát muốn dùng vòng tay che chở cho Tiffany như thế nào mỗi khi nữ nhi này lâm nạn. Có ai biết được rằng Kim tướng quân muốn gọi Tiffany là nàng như Jung vương như thế nào. Và cũng chẳng ai biết được Kim tướng quân mong mỏi ánh mắt xinh đẹp ấy hãy hướng về Kim tướng quân dù chỉ một lần. Vờ vô tình siết mạnh vòng tay một chút, Kim tướng quân muốn truyền một chút ấm áp cho nữ nhi này. Kim tướng quân đã phải giấu đi nụ cười hiếm hoi của bản thân khi Tiffany khẽ dụi sâu hơn vào lòng Kim tướng quân.
_Trả MiYoung lại cho ta. – Kim tướng quân thoáng giật mình trước lời lẽ lạnh lùng vừa vang lên. Câu nói mang âm hưởng của sự tức giận và có chút gì đó đe dọa.
Kim tướng quân vẫn tỏ thái độ bình thường khi trao Tiffany về vòng tay Jung vương. Sự sắc lẽm trong ánh mắt của Jung vương khiến Kim tướng quân nhận ra bản thân đã lỡ lời gọi nữ nhi kia là MiYoung và có vẻ như Jung vương đã trông thấy được tất cả biểu hiện và hành động mà Kim tướng quân dành cho Tiffany.
_Sen và quỳ giống nhau thật đấy, nhưng thật ra chúng rất khác biệt. – không một chút cảm xúc, không một biểu hiện, vẻ mặt lạnh tanh Jung vương thì thầm câu nói khi Kim tướng quân bước ngang qua Người.
_Thần biết rõ và thần có thể phân biệt được sen và quỳ. - Kim tướng quân khựng lại và đối đáp câu nói đầy ngụ ý của Người.
.
_Là lỗi của thần khi cứu giá muộn. – Kwon tể tướng quỳ xụp trước Jung vương, dù rằng lỗi hoàn toàn không phải do Kwon tể tướng nhưng với việc Tiffany và Im tổng quản bị trúng độc thì Kwon tể tướng không thể không nhận phần lỗi về bản thân.
_Ta muốn ngươi lập công chuộc tội. – Jung vương nói nhanh, hiện giờ cái Người quan tâm là tính mạng của Tiffany chứ không phải là lỗi do ai cả.
_Thần tuân chỉ. – Kwon tướng quân nói dứt khoát.
Kim tướng quân, Choi thái y, Lee quận chúa chăm chú nhìn theo bóng dáng Jung vương với Tiffany trong tay và Kwon tể tướng với Im tổng quản trong tay dần khuất dạng.
_Choi thái y đã hạ sinh một tiểu nữ cho ngươi. – Lee quận chúa nói nhỏ.
_Ngươi không đùa chứ ? – Choi thái y lay lay vai Lee quận chúa.
_Ta không đùa. Tốt nhất là ngươi nên bé bé cái mồm lại. Trở về cung thăm HyoYeon mau đi, Jung vương sẽ cần đến ngươi nhiều đấy.
_Ta về ngay. – Choi thái y chạy ù xuýt ngã vì niềm hạnh phúc len lỏi trong người. Sau 9 tháng 10 ngày cuối cùng Choi thái y cũng đã có một tiểu nữ nói dỗi rồi.
Còn lại 2 người, bầu không khí đặc quánh ngại ngùng bao trùm tất cả. Cả hai nhìn nhau nhưng lần này Lee quận chúa không thể nào đọc được những gì đang hiện diện trong mắt Kim tướng quân cả.
_Quận chúa nghĩ ta có thể phân biệt được sen và quỳ không ?
_Vốn dĩ Kim tướng quân luôn là người sáng suốt trong mọi chuyện. – Lee quận chúa cười nhẹ.
_Có những chuyện ta không thể sáng suốt được. – Kim tướng quân lắc nhẹ đầu.
_Ta nghĩ hẳn Kim tướng quân đang lo nghĩ về điều gì đó. Sen và quỳ giống nhau thật đấy, nhưng chúng đều có nét riêng. Và Kim tướng quân có nhầm lẫn giữa sen và quỳ không chỉ có Kim tướng quân trả lời được.
Ta không hề nhầm lẫn sen và quỳ. Ta hoàn toàn biết được đâu là sen đâu là quỳ. Và ta cũng nhận biết được rằng bản thân ta đang chìm đắm trong loại hoa nào.
.
_Thưa thần không biết đây là độc gì. – vị thái y già lí nhí trong miệng.
_Vô dụng. – Jung vương to tiếng.
Nô tì và vị thái y co rúm cả người trước sự giận dữ của Jung vương. Trước giờ Jung vương đã nổi tiếng là lạnh lùng, tàn độc nhưng rất ít khi họ trông thấy khía cạnh giận dữ này của Jung vương.
_Thiết nghĩ Jung vương không nên giận dữ như thế. – Jung công chúa phẩy tay ra hiệu cho nô tì và vị thái y già lui khỏi. – Người lại đang trút giận vào người khác rồi.
Jung vương ngỡ ngàng khi nghe thanh âm giọng nói này. Cũng đã 2 năm từ khi Người lên ngai và đến giờ phút này Người mới có thể nghe chất giọng bình thản này một lần nữa.
_Sao muội lại ở đây? Chẳng phải đã từng nói trước ta sẽ không về Cung hay sao?
_Tỷ khó chịu khi muội xuất hiện?
_Ta chỉ thắc mắc rằng muội có mưu tính gì khi quay lại Cung. Hẳn không phải đơn giản.
_Quả là Jung vương, không đùa được. Muội trở về vì một vài chuyện. – Jung công chúa khoan thai ngồi xuống chiếc gỗ. – Về Hwang MiYoung, Im YoonA?
_Muội có ý gì?
_Tỷ không nên đa nghi muội muội như thế. Đây là thuốc giải độc. – Jung công chúa đặt 2 chiếc lọ nhỏ xuống bàn. – Tỷ hẳn biết luật nhân quả….
Jung công chúa bỏ lửng câu nói rồi lại từ tốn rời khỏi phòng như lúc đến.
.
_Muội lại gấp gáp rồi. Jung vương chỉ mới hồi Cung nhưng muội đã có thuốc giải cho Hwang tiểu thư và YoonA? – Kwon tể tướng gõ ngón trỏ xuống bàn.
_Độc xuất xứ từ nước lân bang. Để giải cũng mất một tháng, không giải sớm ắt sẽ để lại hậu quả.
_Muội không cần giải thích dài như thế. Tỷ hiểu mà. – Kwon tể tướng cười khùng khục khiến Jung công chúa đỏ mặt ngượng ngùng.
_Tỷ thật là… - Jung công chúa dùng tay quạt quạt vào gương mặt đang đỏ ửng lên.
Khía cạnh này của Jung công chúa quả rất đáng yêu, nhưng đáng tiếc chỉ vài người được trông thấy nó. Vì Jung công chúa vốn kín tiếng và từ tốn trước mọi người mà.
.
3 ngày nay Jung vương không thiết triều thay vào đó Kwon tể tướng là người làm điều đó. Bá quan trong triều xôn xao về chuyện này, kẻ nói ra người nói vào và họ quy chụp vô tội vạ cho nữ nhi mới xuất hiện tức Tiffany. Thậm chí họ còn đồn đại rằng Tiffany là yêu nữ đến nhằm làm Jung vương mụ mị đầu óc và kết cục MoYeon sẽ bị sụp đổ.
_Thần nghĩ Người nên sớm giải quyết việc này. Thật không hay nếu Hwang tiểu thư tỉnh dậy và nghe được chúng. – Kwon tể tướng căng thẳng.
_Kẻ đầu tiêu chuyện này cũng dễ tìm ra thôi. Theo như lời Kim tướng quân, tên thích khách đã khai rằng kẻ chủ mưu liên tục lặp đi lặp lại câu nói “Diệt cỏ phải diệt tận gốc”. Phía Hậu cung ắt có liên quan. – Jung vương đăm chiêu. Những ngày nay Người luôn túc trực bên giường Tiffany vì Người sợ trong lúc thuốc giải phát huy công dụng Tiffany sẽ xảy ra biến cố nguy hiểm đến tính mạng.
_Người đã gặp Jung công chúa? – Kwon tể tướng thầm hỏi, dù trong lòng đã biết rõ mọi chuyện.
_Đã. Muội ấy đến và mang theo thuộc giải. – Jung vương thoáng nhìn Tiffany.
_Người nên cẩn trọng. Có những chuyện tuy ta biết trước nhưng lại không trở tay được.
_Ta biết rõ điều đó. Cái ta vững lòng đó là ngươi và Kim tướng quân luôn trung thành với ta.
_Thần chỉ phò một vương. Đó là Người. – Kwon tể tướng mỉm cười nhìn Jung vương.
-
Ở lại bàn luận cùng Jung vương thêm một vài việc trong triều đến tận chiều muộn Kwon tể tướng mới xin cáo lui và sải bước đến Cung của Im tổng quản. Việc chăm sóc Im tổng quản do Lee quận chúa chính tay chăm sóc cùng một vài nô tì thân cận đảm nhận. Kwon tể tướng chỉ đến đây vào tối muộn và rời đi khi mặt trời vừa ló dạng. Và đêm này cũng không ngoại lệ.
_YoonA vẫn còn co giật. Vết thương lúc xưa ảnh hưởng không nhỏ đến vết thương của muội ấy. – Lee quận chúa tay cầm chiếc khăn thấm từng giọt mồ hôi trên trán Im tổng quản.
_Để ta. – Kwon tể tướng đón lấy chiếc khăn ấm từ tay Lee quận chúa rồi từ tốn làm việc mà Lee quận chúa đang làm. – SunKyu này, ta đang rất khó nghĩ.
_Điều gì khiến Kwon tể tướng phải bận lòng?
_Jung SooYeon, Im YoonA, Jung SeoHyun, Kwon Yuri. Giữa họ tồn tại mối quan hệ gì?
_Tình bạn, sự biết ơn và… – Lee quận chúa ngừng lại vài khắc, nhắm hờ đôi mắt lại và thì thầm vài âm tiết kết thúc câu nói dang dở -…tình yêu. Điều tệ hại nhất giữa bốn người họ đó là sự ngộ nhận trong tình cảm.
_Ngươi có nghĩ ta nên làm gì đó không?
_Đến tận bây giờ ngươi mới nghĩ đến điều đó ư? Ngốc nghếch. Trốn tránh đủ rồi, giờ thì hãy dũng cảm đối đầu với nó…
TBC…
Chap 14
Khẽ di ngón trỏ khắp gương mặt xinh đẹp của Im tổng quản, Kwon tể tướng không thể tự ngăn khóe môi tạo thành một nụ cười. Đã lâu lắm rồi Kwon tể tướng mới có cơ hội được ngắm nhìn và săn sóc Im tổng quản thế này.
_Yoongie, đã bao lâu rồi ta không gọi nàng bằng cái tên yêu thương ấy. Xin lỗi vì những việc ta đã làm với nàng, sự lạnh lùng, những câu nói tàn nhẫn.
Kwon tể tướng cắn chặt môi. Đối xử tệ với một người mà bản thân yêu say đắm thật khó lắm, cảm giác chi chit nhói đau từng tế bào. Thầm nghĩ lại những ngày tháng trước kia, thực sự Kwon tể tướng đã rất tàn nhẫn với Im tổng quản và Kwon tể tướng cũng đã trông thấy ánh mắt tổn thương của Im tổng quản trước nó.
_Ta sẽ không trốn chạy nữa. Ta sẽ đối đầu với nó. Bằng mọi cách ta sẽ bảo vệ nàng Yoongie ah.
Khẽ siết chặt bàn tay thon dài, Kwon tể tướng thì thầm bằng going điệu quyết tâm. Chỉ cần hai người yêu nhau, cùng bên cạnh và cùng đấu tranh vì tình yêu đó chẳng phải đã đủ rồi sao…
-
_MiYoungie MiYoungie MiYoungie… - Jung vương lẩm bẩm rồi tự bật cười thành tiếng trước tên gọi đấy. – Cũng đã một tuần rồi, sao nàng vẫn còn nhắm nghiền đôi mắt thế kia?
Jung vương như bị thôi miên trước hình ảnh xinh đẹp trước mắt Người. Ngay cả khi thiếp đi Tiffany vẫn rất hoàn hảo và lôi cuốn. Khẽ kề sát mặt trước mặt Tiffany, Người không cầm lòng được mà hôn nhẹ vào vầng trán yêu kiều kia. Để rồi sau đấy Người vội nhìn quanh quất xem có ai bắt gặp điều đấy không và thở phào nhẹ nhỏm khi nhận ra Người đã ra lệnh không có lệnh Người không ai được vào phòng này cả.
_Cảm giác này là lần đầu tiên ta có được. Ta chỉ muốn nâng niu và bảo vệ nàng suốt kiếp trong vòng tay ta.
Jung vương vén vài sợi tóc không nghe lời của Tiffany sang một bên. Sau đó, Người nhẹ nhàng đi đến chiếc bàn giữa phòng, lấy vài thứ gì đó rồi quay trở lại ngồi xuống mép giường.
_Chỉ khi nàng ngủ ta mới có thể họa được nàng.
Người âu yếm nói trước khi chăm chú vào bản họa trước mắt, mong ước được họa Tiffany cuối cùng Người cũng đã thực hiện được.
-
_Im tỷ vẫn chưa tỉnh sao? – Jung công chúa lướt ngón tay trên những bìa sách cũ trên kệ.
_Cả YoonA và Hwang tiểu thư, chưa ai tỉnh.
_Thật đúng như muội đoán. Độc này quả không đùa được. - Jung công chúa lắc nhẹ đầu rồi ngồi cạnh Kwon tể tướng tại chiếc bàn giữa phòng.
_Tỷ tự hỏi rằng thuốc giải sao muội lại có nhanh đến thế? Không phải chỉ trong ngày họ trở về, thuốc giải đã nằm trong tay muội rồi sao? – với đôi mắt lãnh đạm, Kwon tể tướng chiếu tia nhìn về phía Jung công chúa.
_Muội hiểu ánh mắt lúc này của tỷ. Tỷ hỏi muội như thế hẳn đã đoán được gì đó. Một khi tỷ đã nghi ngờ có giải thích e cũng vô ích. – Jung công chúa vẫn bình thản trước tia nhìn có chút không thiện cảm của Kwon tể tướng.
_Câu ấy tỷ đã nghe không dưới mươi lần và tỷ cũng đoán biết được hàm ý của nó. Muội rất giỏi trong việc đánh lạc hướng người khác nhưng có vẻ điều đó không còn đúng nữa.
_Những gì muội làm đều có nguyên do của nó.
_Nước cờ muội đi đều rất hoàn hảo nhưng bản thân tỷ không hề đồng ý với nước cờ đó. Những gì thuộc về quá khứ thì hãy để nó mãi thuộc vế quá khứ, muội đừng cố chấp như thế.
_Ước gì muội có thể làm được…Muội cũng hiểu những gì tỷ đang nghĩ Kwon tỷ a, muội không muốn tỷ phải hối hận về điều đó.
_Dù có phải hối hận tỷ cũng sẽ làm thế. – Kwon tể tướng dứt khoát về cả giọng nói lẫn ánh mắt, nhưng Jung công chúa chỉ nhún vai và cười nhẹ trước câu nói đó, không một lời đáp trả nào được thốt ra cả.
-
7 ngày đêm trôi qua Jung vương chỉ ở bên cạnh Tiffany, chỉ khi trời gần sáng Người mới trở về thư phòng kiểm kê lại tấu sớ rồi sẽ lại có mặt ở phòng Tiffany trước khi mặt trời ló dạng hoàn toàn. Long thể Người ốm đi trông thấy, vẻ thiếu ngủ và mệt mỏi vương trên đôi mắt cũng như gương mặt Người. Hôm nay cũng là một ngày như thế, hiện Người đang ở thư phòng phê chuẩn một vài tấu sớ.
_Thưa Jung vương, có Yoon Cung phi xin diện kiến. – tên thái giám nói nhỏ vào tai Jung vương, Jung vương im lặng một hồi rồi cũng gật đầu cho phép Yoon Cung phi vào.
_Thần thiếp tham kiến Jung vương. – Yoon Cung phi vận một bộ hanbok quý phái nhẹ màu đến diện kiến Jung vương.
_Có chuyện gì mà nàng phải đến đây vào đêm hôm khuya khoắt? – Jung vương không buồn nhìn Yoon Cung phi lấy một lần, Người vẫn đang bận rộn với tấu sớ dang dở.
_Thần thiếp chỉ muốn vấn an sức khỏe của Người.
_Ta giống một kẻ đang lâm bệnh lắm sao?
_Ý thần thiếp không phải như thế. Người bỏ cả thiết triều, hầu như là không chợp mắt, thần thiếp chỉ lo lắng cho long thể của Người.
_Ta nghĩ bổn phận nàng chỉ là Hậu cung thôi, nhưng không ngờ bây giờ nàng lại muốn quan tâm cả đến việc ta có thiết triều hay không… - Jung vương nhếch môi trả lời.
_Thần thiếp không dám.
_Nếu không còn gì nữa nàng nên về Cung nghỉ ngơi sớm. Một Cung phi không nên ra ngoài vào đêm khuya.
Yoon Cung phi dù không phục nhưng cũng phải cáo lui về Cung. Jung vương luôn như thế với Yoon Cung phi, không quá lạnh băng cũng không quá ấm áp. Một năm, 4 mùa Xuân Hạ Thu Đông Jung vương đến Cung Yoon Cung phi không quá 3 lần. Nếu có đến chỉ cùng Yoon Cung phi đánh vài nước cờ, nghe một vài bài cầm ca rồi rời ngay sau đó. Kể cả như thế, các Cung phi khác cũng rất ganh tỵ với Yoon Cung phi vì chí ít Jung vương vẫn còn đến thăm Yoon Cung phi còn họ thì không biết bao giờ.
Nhưng gần đây mọi chuyện có vẻ đã thay đổi. Yoon Cung phi mờ nhạt hẳn đi trong mắt Jung vương, thay vào đó là nữ nhi lạ mắt vừa xuất hiện. Chốn Hậu cung lại ganh tỵ với nữ nhi đó vì hầu như giờ đây trong mắt Jung vương lắp đầy bởi hình ảnh nhi nữ kia.
-
Kể từ khi hồi Cung, Kim tướng quân vẫn chưa có dịp đến thăm Tiffany. Jung vương ra lệnh canh gác rất g.a.y gắt, chỉ có Người mới có thể lui đến phòng của Tiffany. Và cơ hội đến thăm Tiffany của Kim tướng quân gần như vô vọng.
_Kim tướng quân. – xoay người theo tiếng gọi phía sau, Kim tướng quân chợt thấy không thoải mái khi nhận ra đó là Lee quận chúa.
_Lee quận chúa có chuyện gì cần sai bảo? – Kim tướng quân dù lòng không muốn nhưng vẫn phải đối mặt với Lee quận chúa.
_Chỉ muốn thưởng thức một tách trà cùng Kim tướng quân, không biết có phiền Kim tướng quân hay không?
_Thần cũng không có gì phải làm. – Kim tướng quân gật nhẹ đầu, ngồi xuống chiếc ghế đá tròn đối diện Lee quận chúa.
_Nơi đây không có tai mắt Jung vương, không cần phải cung kính. - Lee quận chúa rót trà vào chiếc ly đậm màu cho Kim tướng quân. – Yuri đã quyết định đối mặt với tình cảm thật của bản thân.
Kim tướng quân bật cười một tràn thật to, nhận ra Lee quận chúa đang nhìn chằm chằm vào mình Kim tướng quân mới hằng giọng rồi khẽ nói.
_Nực cười. Kwon Yuri đúng là Kwon Yuri. Tưởng rằng mọi chuyện sẽ dễ dàng để vượt qua ư? Ngu ngốc.
_Đã lâu lắm rồi, SooYeon cũng sẽ suy nghĩ khác.
_Đừng nghĩ đến việc SooYeon sẽ suy nghĩ khác đi. Ngươi nên nhớ lòng thù hận của SooYeon vẫn còn đấy, nó chưa hề nguôi ngoai đi một giây phút nào cả.
_Ta không nghĩ như ngươi. SooYeon đang yêu Hwang tiểu thư, rồi SooYeon sẽ hiểu những gì tất cả chúng ta đã làm trong quá khứ.
_SooYeon vốn dĩ đã là một con người khó đoán, khó hiểu, khó lý giải lại cố chấp.
_Nhưng SooYeon lại kiên định và không tham lam trong tình cảm.
Một khoảng lặng dài được tạo ra ngay sau câu nói của Lee quận chúa. Đây là lí do vì sao Kim tướng quân không muốn đối mặt với Lee quận chúa. Từng câu nói, cả cái cách lên giọng, xuống giọng, nhấn chữ đều như tố cáo nỗi lòng và suy nghĩ của Kim tướng quân.
Câu nói kia như vạch trần Kim tướng quân. Rõ ràng ở quá khứ, Kim tướng quân và Lee quận chúa đã từng yêu nhau, yêu đến nỗi quên tất cả điều cấm kị mà Jung vương đã đề ra. Người ta thường nói xa nhau sẽ nhớ về nhau nhiều hơn, câu nói đó chỉ đúng với Kim tướng quân trong khoảng thời gian ngắn lúc đầu, rồi tình cảm dành cho Lee quận chúa mờ nhạt dần. Kim tướng quân tự hỏi rằng là do bản thân mình quá thờ ơ với tình yêu hay đó là điều vốn dĩ sẽ xảy ra khi cả hai xa nhau…
Kim tướng quân không biết từ khi nào, Tiffany lại bắt ánh nhìn của bản thân mình nhiều như thế. Là do một nữ nhi lạ mặt vừa xuất hiện, hay là do sự bướng bỉnh dù đói vẫn không chịu dùng cơm, hay sự mạnh mẽ toát lên từ Tiffany khiến Kim tướng quân không thể dứt ra được.
Vô vàn những mâu thuẫn chồng chéo lên nhau trong tâm trí Kim tướng quân. Cảm giác xao xuyến khi bên cạnh Tiffany và một chút vương vấn khi ở bên Lee quận chúa cứ bủa vây lấy Kim tướng quân.
-
Jung vương cẩn thận đặt chiếc khăn lên vầng trán của Tiffany, Tiffany là người thứ hai được Jung vương chăm sóc kĩ càng đến thế ngoài mẫu thân của Jung vương. Ngắm nhìn Tiffany một hồi Người mới quyết định rời khỏi phòng, không quên căn dặn nô tì cũng như lính gác một vài điều rồi Người dạo bước đến Im Cung.
Cả tuần nay Người chỉ nghe Kwon tể tướng thông báo về sức khỏe của Im tổng quản chứ chưa lần nào đến thăm cả. Jung vương giáp mặt Kim tướng quân khi vừa đặt chân vào Cung Im tổng quản.
_Thần tham khiến Jung vương. – Kim tướng quân cúi đầu hành lễ.
_Miễn lễ. – Jung vương phẩy nhẹ tay rồi bước thẳng vào Cung, không nói gì thêm nữa.
Kim tướng quân thở dài chán nản. Hẳn Jung vương còn để bụng chuyện hôm trước. Tần ngần một hồi, Kim tướng quân đi ngược về hướng của Jung vương lúc nãy, tức đường đến phòng của Tiffany.
_Thưa, Kim tướng quân đến đây có việc chi? – tên canh gác e dè.
_Việc đó phải thưa với ngươi sao. – Kim tướng quân lạnh lùng, đẩy tên lính canh sang một bên Kim tướng quân chầm chậm đẩy cửa bước vào.
Vừa đặt chân vào phòng, Kim tướng quân đã hốt hoảng chạy ngay đến bên giường khi nhận thấy Tiffany có dấu hiệu co giật và tuôn rất nhiều mồ hôi. Kim tướng quân nhanh tay lấy chiếc khăn ấm gần đấy lau nhẹ mồ hôi rồi dùng tấm chăn ấm phủ lên cơ thể Tiffany. Cơn co giật đi qua, Kim tướng quân mới an tâm ngồi xuống chiếc ghế nhỏ cạnh giường.
_Hẳn là nàng xuống sức rất nhiều, có phải không?
_Độc này chưa dứt đã thêm độc khác, rốt cuộc nàng phải chịu bao nhiêu thương tổn khi trở về Cung? – miết ngón tay xuống cạnh giường, bỗng Kim tướng quân muốn một lần chạm vào những ngón tay thanh mảnh trắng nuột của Tiffany.
Đôi khi tình cảm dồn nén quá lâu nó sẽ bộc phát một cách không thể điều khiển được, cũng như lúc này đây, Kim tướng quân đang nắm hờ lấy bàn tay Tiffany. Đột nhiên, ngón tay Tiffany nhẹ co giật, đôi hàng mi có sự rung động nhẹ.
_Tiểu thư tỉnh rồi… - Kim tướng quân thay đổi cách xưng hô.
Cơn đau đầu cùng những tàn dư của chất độc vẫn còn trong người làm Tiffany có phần choáng váng khi tỉnh dậy. Nheo nheo mắt vài lần để cố nhìn rõ người trước mắt mình là ai…
Một chút thất vọng…
Một chút hụt hẫng…
Một chút tủi thân…
Người đó là Kim tướng quân chứ không phải là người mà cô hằng mong…
Chiếc khăn trên trán rơi xuống giường khi Tiffany cố gượng ngồi dậy. Cầm chiếc khăn còn nóng ấm trong tay, Tiffany cố nở nụ cười đa tạ Kim tướng quân.
_Đa tạ Kim tướng quân đã quan tâm đến tiểu nữ.
_Ta…
_Jung vương ngự giá. – tên lính canh cất giọng thông báo.
Tiffany vội vàng rời khỏi giường dù sức khỏe vẫn còn rất yếu. Một cách cung kính nhất có thể Tiffany cúi đầu hành lễ với Jung vương.
_Tiểu nữ tham kiến Nữ vương.
Jung vương đứng đấy, cơ hồ không thể nhấc nỗi bước chân. Tiffany hành lễ sao Người cảm thấy nó quá xa lạ, có phải đang có một khoảng cách giữa Người và Tiffany hay không. “Nữ vương” vang lên sao nghe xa cách quá, nếu là “Jung vương” thì tâm trạng Người hẳn sẽ không khó chịu như thế này.
Tiffany vẫn cúi đầu trước Người vì Người vẫn chưa miễn lễ cho cô. Đôi chân yếu ớt không trụ được thêm lâu, Tiffany dần bủn rủn người ra. Kim tướng quân với thân hình nhanh nhẹn đã giơ vòng tay ra vừa kịp lúc đỡ trọn cơ thể Tiffany. Lần thứ hai Kim tướng quân có được Tiffany trong vòng tay…
Jung vương vẫn im lặng, im một cách đáng sợ dõi theo những gì đang xảy ra trước mắt Người. Ánh mắt Người đục ngầu khó đoán, Người dứt khoát quay lưng ra khỏi phòng và trở về Cung, ánh mắt không nhìn lại, dù chỉ một lần…
TBC...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com