Trên nóc Quỷ Môn Quan, hai thân ảnh một trắng, một đen tựa đầu vào nhau. Hắc Vô Thường là tên gọi của chúng quỷ đặt cho, tên thật là Kim Chung Nhân ; Bạch Vô Thường tên thật là Đỗ Khánh Tú. Cả hai là thủ hạ đắc lực của Tuấn Miên minh chủ. Bạch Vô Thường nhìn như hơi lùn một chút, phải rướn cao người mới ngang bằng kẻ kia. Quỷ Vô Thường chuyên đi câu hồn đoạt phách giờ đây lại ngồi ủ ê nhìn chúng quỷ qua lại phía dưới. Có kẻ hiếu kì chỉ trỏ liền bị gã bố thí lại một cái nhìn khinh miệt.
Đỗ Khánh Tú khuôn mặt trắng bệch, giờ lại càng tái xanh trông cực kì đáng sợ. "Đợi khi tiểu Bạch bị đánh hồn phiêu phách lạc, ta cùng ngươi sẽ đi tìm, thu gom lại hồn phách y nhé!"
Kim Chung Nhân cố trấn tỉnh gã: "Ngươi lo cái gì, minh chủ sẽ không để y thần hồn lạc mất đâu."
"Xí...Cái tên ăn không ngồi rồi trong minh phủ ấy á! Ta còn tưởng hắn chỉ biết ái nhân của hắn thôi chứ?" Bạch Vô Thường bĩu môi cảm thán: " Ây ây, mà tiểu Bạch còn có một vị chiến thần nữa cơ mà... ta lo xa rồi." Phía chân trời vút lên một tia sáng, lại có thêm một linh hồn mới nữa, hai bóng quỷ, một đen một trắng như tia chớp xẹc ngang một cái rồi mất dạng.
Trong Minh điện, Kim Tuấn Miên liên tục hắt xì, hắt xì "Kiểu này chắc tiểu bảo bối đang nhớ đến ta..." Minh chủ trong biết rằng mình đã bị Bạch Vô Thường nói xấu, cứ chắc nịch là ái nhân của gã nhớ tới gã, cứ thế là tươi vui suốt cả ngày...
Biện Bạch Hiền chịu đựng sự dày vò của Huyễn Thuật đến cuối cùng cũng đã nhận được câu nói "Ta yêu ngươi" của Phác Xán Liệt. Tâm nguyện của y đã đạt được, mãn nguyện cùng đau đớn buông tay Phác Xán Liệt.
Biện Bạch Hiền chịu đựng sự dày vò của Huyễn Thuật đến cuối cùng cũng đã nhận được câu nói "Ta yêu ngươi" của Phác Xán Liệt. Tâm nguyện của y đã đạt được, mãn nguyện cùng đau đớn buông tay Phác Xán Liệt.
Kể từ ngày mặn nồng quấn quýt hôm ấy, Phác Xán Liệt phải trở về thiên giới nhận lại ấn phù. Biện Bạch Hiền cũng chẳng trông mong gì ngày hắn trở lại. Cơ thể suy yếu không còn chút sinh khí, y mỉm cười, đã đến lúc phải rời bỏ tất cả... nhân gian, hoàng tuyền hay tiên giới bất vĩnh kiến tái ngộ.
Truyền trong thiên giới có một nơi gọi là Vân Thanh Tĩnh, là tầng cao nhất trên thiên đình. Không khí ảm đạm, mây phủ trắng xóa, mọi vật lòe lập trong không gian. Đoạn Đầu Đài nằm sâu trong tầng mây dày, cao tới vạn trượng, là nơi trị tội của thần tiên yêu ma nào phạm vào thiên kị. Kẻ phạm tội bị ghim chặt bởi các móc xích treo lên Đoạn Đầu Đài, móc xích nói nghe tầm thường nhưng là vật luyện trong lò lửa của thiên lôi, nóng đến chảy cả da thịt. Biện Bạch Hiền bị treo trên Đoạn Đầu Đài, tứ chi ghim chặt trong gọng sắt, xiết chặt đến rã rời, lưng áp vào Đài lạnh buốt khiến thần kinh như tê diệt, từng cơn nóng lạnh truyền khắp cơ thể.
Biện Bạch Hiền bình thản nhìn đội chiến mã áp giải y đến chốn này. Sắc mặt kẻ nào cũng băng lãnh đến đáng sợ. Nổi bật trong đám kị binh là một thân ảnh không thể thân thuộc hơn. Hắn cưỡi hắc mã, chậm rãi tiến về phía y. Trên tay là binh phù thống lĩnh mọi chúng sĩ, hắn ra lệnh, cả binh đoàn hùng hậu lùi xa ba thước.
"Ngài nhanh kết thúc số mệnh của ta đi, cảm giác này thật chẳng dễ chịu chút nào." Biện Bạch Hiền nhìn hắn, ánh mắt hiền hòa đầy mãn nguyện. phục y đỏ rực phất phơ trong gió, thân tựa tơ lay khiến kẻ khác nhận thấy chỉ cần một nhát kiếm đâm thẳng vào ngực cũng đủ khiến y tiêu tan.
"Là ta có lỗi với ngươi." Phác Xán Liệt xuống ngựa, bước đến bên cạnh y. Hắn giương mắt trông lên phía trên. Kẻ kia nghệu ngạo nhìn về phía đám mây bồng bềnh góc trời, mây trong vắt, trong như nước hồ thu vậy. "Ngài không có lỗi, là ta yêu ngài trước kia mà."
Phác Xán Liệt đau xót nhìn y, hình bóng y ngày ngày xuất hiện trong tâm trí. Hắn luôn gặp ác mộng, y nhìn hắn thất vọng, cố gắng chạy về phía y, y lại đứng yên tại chỗ, ảo não nhìn hắn, môi nhếch lên cười rạng rỡ hệt như đóa mẫu đơn vậy, đẹp tuyệt mĩ, nhưng đóa mẫu đơn lại tưới đẫm nước mắt. Bóng đỏ tan biến trong bóng tối. "Ta dùng tính mạng này...đổi lấy chấp niệm của ngươi."
Giá như ngày ấy hắn nghe lời y nói thì thật tốt, oán niệm khiến đã khiến hắn mù quáng và lệch lạc cả rồi sao? Oán niệm che lấp hết trái tim hắn, khiến hắn trở thành kẻ vô tâm vô phế, chấp niệm đã tan biến tất thảy, hắn thấy ghê sợ bản thân mình, tự tay giết chết gian thần, bức hại thái tử cùng Lộc Hàm đến tử lộ. Nhưng cuối cùng thứ hắn nhận được không phải là thỏa mãn hay hoan lạc, thứ hắn trả giá chính là sinh mệnh của ái nhân, là sự bi thương cả đời.
"Ta phải làm gì đây....Ta không thể mất ngươi." Phác Xán Liệt ôm chặt lấy chân Biện Bạch Hiền, chân y bị xích chặt đã rỉ máu. Y cau mày rít qua kẽ răng. "Hự" "Việc cuối cùng ngươi cần làm vì ta là tiễn ra đến đoạn đường cuối cùng."
Y chăn trối nhìn hắn: "Ta yêu ngươi, ta chết cũng không hối hận, thứ ta hối hận là không thể nhận được hạnh phúc của ngươi... a..." "Ngươi sống thật tốt, đừng bao giờ oán hận ai cả... cuộc đời này đã đủ đau khổ rồi, ngươi đừng tự tạo thêm đau khổ nữa... cho qua hết đi... nhớ phải sống thêm phần của ta nữa. Ta không chịu đựng nổi rồi, mau xuống tay đi. Môi lưỡi khô rát, miệng bị cắn đến rách rưới, sưng đỏ cả lên. Đồng tử hốc hác, nheo mắt nhìn ánh mặt trời.
"Biện Bạch Hiền...ngươi nghe thật kĩ. Lần này nữa thôi, ta không để ngươi tổn thương thêm nữa." Hắn buông chân y, tay dính dáp chất lỏng nhấp nháp, quay phắt lại, khuôn mặt bi thương như phủ một lớp mặt nạ giả tạo. Vẻ lạnh lùng thường nhật xuất hiện.
Tay phất lên mạnh mẽ trường thương trong cánh tay vung ra, sáng rực. "Toàn quân nghe lệnh... Hạ sát."
Vạn mũi tên tứ phía phóng thẳng về phía Đoạn Đầu Đài, đâm thẳng vào toàn thân Biện Bạch Hiền. Châu thân tê rần, dần dà mất hết cảm giác. Y nhìn thấy ngực và những nơi bị tên xuyên qua, ánh sáng lam nhạt toát ra, tiếng xèo xèo phát ra, tử khí cùng sinh khí toát ra dữ dội, hồn phách bay vút về mọi chân trời. Đến khi mắt lòa hẳn, y đau đáu nhìn hắn. Bốn mắt nhìn nhau đến trời tàn đất tận.
Hai cánh bướm một đen một trắng vội vã chia nhau đuổi theo hướng hồn phách bay đến. Phác Xán Liệt thi triển khinh công đến bên y, vung đao chém tan xích sắt kiềm giữ y, một tay ôm trọn y vào lòng, đạp mây bay về phía địa phủ.
Thân xác càng lúc càng nhạt nhòa, hắn biết không còn nhiều thời gian nữa. Nếu lần này chậm trễ thì hắn sẽ hối hận tột cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com