Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 31

Đúng là không may mắn, ngày đầu tiên dạo phố dạo phường đã gặp ngay trận mưa to gió lớn, Luhan thiết nghĩ sau này có hay không nên mang theo cây dù bên người!?

Luhan ôm đầu chạy băng băng trên đường, bỗng nhiên có một chiếc xe bóp kèn dời lực chú ý của cậu....

-" Luhan, mau lên xe!"

... Là người đã dẫn đường cậu hôm kia...

Người đó mở cửa rồi cậu nhanh chóng chui vào.

-" Cảm... cảm ơn"

-" Cầm lấy lau người. Tránh nhiễm lạnh" Người ta bắt đầu lái xe...

Người ta còn đưa cậu khăn bông...

-" Cảm ơn" Cậu nhận lấy rồi lau ngay cổ trước rồi lau tóc sau...

Chắc người đó thấy kì lạ lắm. Người ta toàn lau tóc cho khô trước mới đến những chỗ khác, cậu thì sợ nhất là cổ bị lạnh, nên hơi có chút khác người.

Luhan len lén nhìn qua, người nọ trước đó biểu tình kinh ngạc nhưng không nói gì.

-" Chắc anh thấy tôi hơi kì. Ai lại đi lau cổ trước..." Cậu đang nói cái gì vậy? Thấy không khí ngột ngạt liền bắt chuyện trước nhưng... Hẳn là để người ta chê cười rồi...

-" Kì? Không có, vì tôi thấy anh có thói quen giống một người nên hơi giật mình một chút. Vì sống trên đời 27 năm, tôi cứ nghĩ chỉ có người đó có thói quen như vậy, không ngờ, anh cũng thế..."

Hóa ra ngạc nhiên vì chuyện này...

-" Mà tôi chưa biết tên anh nhỉ?"

Tên mình người ta còn biết, còn cậu... Haizz, vì trước đó ở bữa tiệc, Thao cố tình lôi cậu đi, nhằn nhừ mấy câu nên chưa kịp hỏi danh tính...

-" Họ Ngô, tên Thế Huân"

Hóa ra là Ngô Thế Huân lẫy lừng của Mãn Nhuân. Hèn chi lần đầu gặp mặt đã cảm được khí chất không hề tầm thường. Nghe Thao thao thao bất tuyệt quả thật không sai.

A... Luhan tự dưng nhớ ra điều gì...

Ngô Thế Huân, chẳng phải là bạn thân thiết với Lộc Hàm- người có dung mạo như tượng tạc với cậu sao? Vì tò mò nên cậu có tìm hiểu một chút... Vậy chẳng phải người bạn mà Ngô Thế Huân nhắc đến là... Không trùng hợp vậy đâu...

-" Đừng suy nghĩ nhiều. Quả thật người tôi nhắc đến là Lộc Hàm. Cậu ấy từ nhỏ ốm yếu, trúng gió trúng mưa một chút cũng ngã bệnh, khăn bông này là tôi luôn để trên xe để phòng mưa gió, cậu ấy có thứ để lau"

Luhan cười trừ chữa ngượng, lộ liễu quá đi để người ta nhìn thấu tâm tư như vậy.

Luhan cảm thấy càng ngày càng quái dị, tại sao từng đặc điểm một, cậu đều giống Lộc Hàm?

-" Nhà anh ở đâu? Tôi đưa anh về!"

Ngô Thế Huân mở lời...

-" A, vậy phiền anh đưa tôi đến khu dân cư Hào Hắc"

Ngô Thế Huân gật đầu rồi tập trung lái xe. Luhan bên cạnh an phận lấy điện thoại ra chơi.

Ngô Thế Huân tuy nhìn thì thấy chăm chú chạy xe thật nhưng tâm trí hắn lại đặt ở người bên cạnh.

Ngô Thế Huân nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được, tên, ngoại hình y hệt thì quá sốc rồi đến những thói quen cũng giống nữa thì nên gọi là cái sự tình gì đây?

Ngô Thế Huân nhíu mày đến muốn dán chúng lại thành một, tâm trạng đột nhiên trở nên không tốt...

Nếu Luhan anh thật sự ít nói như Lộc Hàm năm 20 tuổi rồi dần trở nên chua ngoa, sắc nhọn như Lộc Hàm 26 tuổi thì có lẽ tôi đã nghĩ anh là cậu ấy.

Nhưng anh lại giống cậu ấy từ lúc nhỏ đến năm 19 tuổi, tôi không cách nào tin tưởng Lộc Hàm sẽ trở thành người như trước kia, hoạt bát vui vẻ, tính cách đơn giản. Không âm mưu, tính toán.

Chạy được một lúc, điện thoại Ngô Thế Huân reo. Luhan phản ứng liếc qua rồi tiếp tục làm việc của mình.

Đeo tai nghe vào, mặt Ngô Thế Huân biến sắc, tên này không phải đã đến thật chứ?

-" Tôi đây"

" Đến đón tôi, vừa mới đáp máy bay xuống Nam Uyển"

-" Bảo Xán Liệt, Khánh Thù hay Bạch Hiền đi. Không rãnh rồi"

" Tôi thấy xe cậu rồi, BMW duy nhất trên đường."

Ngô Thế Huân quên mất, khu dân cư Hạo Hắc nằm cạnh sân bay Nam Uyển.

Ngô Thế Huân lòng sinh hối hận cùng hối hận. Tại sao lại mua chiếc BMW này rồi chụp hình gửi cho tên chết bầm đó để tư vấn hắn mua xe giống mình?

Ngô Thế Huân cũng nhận ra, tên đó lúc nào cũng bay về sân bay Quốc Tế, cư nhiên lại nhảy qua Nam Uyển làm cái gì?!

Tại sao không gọi người khác mà phải là Ngô Thế Huân hắn?

Người tính không bằng Lão thiên làm trò!

Ngô Thế Huân chở Luhan đến Hạo Hắc trước rồi mới vòng về nhìn cái mặt đen đến nơi của Kim Chung Nhân.

-" Cậu đó, coi chừng tôi"

-" Rồi rồi"

Kim Chung Nhân không lạ gì tính tình của Ngô Thế Huân nữa, hơn 1 năm nay ít nói, lạnh giọng. Chỉ có những gì liên quan đến Lộc Hàm mới khiến Ngô Thế Huân nói nhiều hơn thôi.

-" Đi qua Hạo Hắc làm gì vậy?"

-" Có chút chuyện"

Kim Chung Nhân chán nản phong bế cái miệng. Nói chuyện với tên này thật nhàm chán.

Ngô Thế Huân đưa Kim Chung Nhân về nhà hắn, Độ Khánh Thù đã đứng đợi sẵn.

Ngô Thế Huân chào bạn rồi đi luôn.

-" Kệ đi. Chúng ta vào nhà!"

Kim Chung Nhân khoát vai Độ Khánh Thù vào trong, khóa cổng cẩn thận rồi tiếp tục sóng vai đi.

Kim Chung Nhân lên lầu tắm rửa, Độ Khánh Thù dưới bếp hâm đồ ăn cho nóng, lúc chưa lên máy bay, Chung Nhân có gọi báo trước cậu một tiếng. Biết đồ ăn ở máy bay không hợp khẩu vị Nhân nên cậu nấu vài món cho Nhân lót dạ.

Kim Chung Nhân quần áo ngủ thoải mái dùng bữa tối. Độ Khánh Thù ngồi đối diện gọt cam.

-" Thù, sau này không cần nấu nhiều món như vậy. Buổi tối anh chiên trứng ăn là được" Kim Chung Nhân vừa gắp đũa rau cho vào miệng.

-" Bay mệt mỏi, ăn uống không nên tùy tiện. Anh tránh ăn quá no, để còn ăn cam. " Độ Khánh Thù chăm chú cắt vỏ, không nhìn hắn trả lời.

-" Đúng rồi, em ăn gì chưa?"

-" Lúc anh gọi, em đang uống cà phê với Bạch Hiền, vẫn còn no lắm. Anh ăn đi, đừng chừa cho em"

-" Em ăn một ít đi. Có cơm thì mới tốt. Nghe anh, ăn chút đi"

-" Em thật sự không đói. Anh lo anh đi"

Kim Chung Nhân xúc cơm bỏ miệng, im lặng ăn.

Độ Khánh Thù gọt xong thì dọn dẹp lại nhà bếp, vừa li khai vừa dặn Kim Chung Nhân:" Anh ăn xong thì đem thức ăn bỏ tủ giúp em, để ngăn trên cùng ấy. Nhớ ăn cam. Không cần rửa chén, cứ để đó sáng em làm. Anh ăn nhanh thì đi nghỉ. Đầu óc tỉnh táo mới  minh mẫn làm việc được."

Kim Chung Nhân ừm một tiếng rồi nghe tiếng bước chân Độ Khánh Thù nhỏ dần thì buông đũa.

Hắn không ăn nổi nữa.

Em ấy lúc nào cũng chu đáo như vậy, tỉ mỉ chăm sóc hắn. Khiến hắn áy náy không chịu được.

Tuy anh và em bồi nhau là người yêu nhưng mỗi người đều hiểu rõ, mối quan hệ này đã đặt sai tên, chỉ là không nỡ gạt đi.

Thù, em cũng đã 27 tuổi, chấp nhận phí tuổi trẻ của mình bên anh, anh tự hỏi, anh có gì tốt để em đánh đổi nhiều như vậy.

Em biết rõ anh yêu Lộc Hàm, càng biết rõ anh đồng ý bên em là vì trách nhiệm, hoàn toàn không xuất phát từ cái gọi là yêu. Nhưng em vẫn chấp nhận đứng cạnh anh trong cuộc tình có như không này.

Lúc em gọi anh thông báo chuyện về Luhan, anh đã rất bất ngờ, còn kêu anh đến đây điều tra cho rõ.

Khánh Thù, em hiểu anh đến như vậy sao? Em biết anh sẽ đến nên đề nghị trước để anh đừng khó xử.

Em không ích kỉ, không tính toán ngược lại rất khoan dung, nhân ái. Em nói anh làm sao đối mặt với em đây?

Anh là một thằng tệ bạc, không xứng đáng để em đối xử như vậy, anh biết em rất đau khổ nhưng anh chỉ biết âm thầm xin lỗi em.Anh vô dụng, không thể khiến em vui vẻ.

Khánh Thù, sau này dù chúng ta có thế nào, anh mong em hãy sống thật tốt và hãy hận anh thật nhiều.

Thù, xin lỗi em!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com