Chap 11
Lúc Luhan thức giấc thì mặt trời đã lên cao. Cậu muốn ngồi dậy nhưng cơn đau từ bên dưới đã khiến cậu không thể làm gì. Kí ức kinh hoàng về trận cuồng phong đêm qua ập đến khiến Luhan trong phút chốc khuôn mặt đã tái mét. Nhìn sang bên cạnh không có ai, lại thấy bản thân đã ăn mặc tử tế, Luhan thở phào nhưng rồi lại nghĩ đến lời nói đêm qua của Sehun.
- " Anh là của em! Anh chỉ là của em!"
- Dậy rồi à? Còn đau lắm không? - Đột nhiên lúc này tiếng Sehun vang lên từ phía cửa
- Cậu đi ra, tránh xa tôi ra, đi xa ra - Không hiểu sao nhìn thấy bản mặt người kia, Luhan liền không kìm được cảm giác ủy khuất dâng lên trong lòng.
Luhan vơ được cái gì là ngay lập tức ném về phía người kia. Cậu không muốn nhìn thấy mặt hắn ta một chút nào. Sehun thì cũng không biết làm gì, chỉ biết đứng im chịu trận. Cũng may là xung quanh người kia chỉ toàn là đồ bằng vải chứ nếu có đò thủy tinh có khi bây giờ hắn đã tan xác rồi.
- Cậu ... cậu đi ra ... - Đến khi không còn sức để ném, thậm chí không còn hơi để quát, Luhan chỉ còn biết thì thào như hơi thở.
- Anh ném chán rồi thì ăn cháo đi - Sehun hôm nay đặc biệt tốt bụng. Hắn không những bỏ qua mọi hành động ngang bướng của cậu mà còn dịu dàng chăm sóc cho cậu.
Nhưng Luhan không thể chỉ vì vài lời nói ngọt ngào của hắn mà dễ dàng tha thứ như thế được. Cậu không những không ăn mà còn hất đổ cả bát cháo xuống nền nhà.
- Anh bị điên à - Sehun tất nhiên không phải là một người đủ nhận nại với hành động kia của cậu.
- Phải tôi bị điên đấy. Cậu cút ngay đi. Cút ra khỏi đây.
- Đây là phòng của tôi, toàn bộ chõ này là của tôi. Người phải đi là anh mới đúng
- Vậy tôi đi
Luhan cắn chặt môi để nén cơn đau từ phần lưng chưa khỏi cộng với phần hạ thân đêm qua bị tra tấn kịch liệt, cố gắng đứng dậy.
- Anh muốn đi đâu? - Sehun gằn giọng.
- Tôi đi đâu là việc của tôi. Cậu cút ra
- Anh đuổi em đi sao - Sehun nở một nụ cười lạnh. Việc xưng hô đúng lễ nghĩa này không phải là một dấu hiệu tốt. - Anh nên nhớ anh là quản lý của em đó, Xi Luhan.
- Quản lý thì sao chứ. Tôi có quyền quản lý lịch trình của cậu nhưng cậu thì không. Cậu buông tôi ra - Luhan lúc này đã bị cơn tức giận che mắt, cậu không hề thấy được khuôn mặt đang ngày càng tỏa ra nhiều sát khí của Sehun.
- Là quản lý không phải cần luôn luôn bên cạnh nghệ sĩ sao? - Sehun khẽ cười - Không những thế mà còn phải quan tâm đến nghẹ sĩ, chăm lo cho nghệ sĩ và còn phục vụ mọi NHU CẦU của nghệ sĩ hay sao?
Chát
Luhan rõ ràng hiểu được tại sao hắn lại nhấn mạnh vào từ nhu cậu. Sự uất ức đã đạt đến đỉnh điểm, nước mắt cũng vì bi thương mà rơi xuống. Luhan dùng tay tát thật mạnh vào mặt hắn khiến hắn bất ngờ mà buông tay ra.
- Anh ... - Sehun lửa giận phừng phừng nhìn Luhan.
- Tôi là quản lý của cậu, không phải trai bao cho cậu. Cậu đừng nhục mạ tôi.
Không để Sehun kịp tóm mình lại, Luhan nhanh chóng chạy ra khỏi phòng rồi biến mất sau cánh cửa thang máy. Sehun thì đứng như trời trồng trước cái tát bỏng rát một bên má mà Luhan vừa trao cho anh.
- Luhan, anh nghĩ anh thoát được tôi sao? Vậy thì anh nhầm to rồi, Xi Luhan.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cậu gọi điện đến công ty xin nghỉ phép thì được bảo là cậu đang trong kì nghỉ phép một tuần. Hỏi ra mới biết là Sehun xin nghỉ cho cả cậu và hắn trong một tuần. Dù hắn muốn nghỉ vì lí do gì cậu cũng không quan tâm, cậu chỉ muốn tránh xa hắn càng lâu càng tốt.
2 ngày nay cậu đến nhà Baekhyun ở nhờ. Ban ngày cậu rất thoải mái và vui vẻ với những trận cãi nhau không thể trẻ con hơn của vợ chồng Baekhyun với Chanyeol. Nhưng rồi đến đêm cậu lại không thể tự ngăn mình nghĩ về Sehun. Cậu nhớ tới Sehun khi hắn lo lắng, chăm sóc cậu cả đêm lúc cậu bị ốm. Cậu nhớ tới Sehun lúc hắn bảo vệ cho cậu trước Vương Thiên Long. Cậu nhớ cả tới đêm hôm đó, cái đêm mà sự trong trắng của cậu đã bị hắn cướp đoạt. Cậu thực sự không hiểu sao hắn lại làm như vậy với mình. Chẳng phải đó là việc làm của những người yêu nhau, muốn cùng nhau kết thành vợ chồng hay sao?
Yêu?
Với hắn cậu là gì? Với cậu hắn là gì?
Thực sự câu hỏi này Luhan không hề biết đáp án. Không những vậy mà những câu hỏi ấy chỉ khiến lòng cậu rối như tơ vò. Hôm đó quả nhiên cậu giận hắn. Nhưng đến hôm nay cảm giác trong lòng cậu hình như không chỉ còn giận đơn thuần mà còn một cảm giác khác mà cậu không thể gọi tên.
- Haizzz - Luhan thở dài sau đó vùi đầu vào chiếc gối mềm mại, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Nhưng chảng bao lâu sau, chuông điện thoại của công ty phát cho cậu reo loạn lên khiến cậu nhanh chóng tỉnh giấc. Giờ này chẳng phải đã quá nửa đêm rồi sao?
- Alo! Tôi quản lý của Oh Sehun, Xi Luhan xin nghe?
Cho dù rất rất không muốn nhắc đến cái tên khốn nạn kia nhưng cậu vẫn là quản lý của hắn, cậu không thể chỉ vì hắn mà mất công việc này được.
- Rất xin lỗi vì phải phá bỏ lịch nghỉ phép của cậu, nhưng cậu có thể đến công ty ngay được không? - Đầu dây bên kia nói giọng có vẻ rất khẩn trương.
- Có chuyện gì vậy? Bây giờ đã muộn lắm rồi - Luhan hơi ngái ngủ đáp lại.
- Cậu mau đến đi. Chuyện này liên quan trực tiếp đến danh tiếng của Sehun. Nói qua điện thoại không tiện đâu
- Được. Tôi đến ngay.
Luhan có thể cảm nhận được có điều gì đó không ổn đang ập đến. Cậu không hiểu sao khi nghe đến danh tiếng của Oh Sehun có thể bị ảnh hưởng thì đột nhiên lo lắng không thôi. Không biết do cậu sợ mất việc hay cậu lo nghĩ cho hắn nữa. Nhưng cậu lại không biết nạn nhân lần này thực ra chính là cậu.
Nhanh chóng mặc áo khoác rồi nhẹ nhàng đi ra khỏi căn nhà của ChanBaek vì cậu không muốn đánh thức ai. Cậu đang định lấy máy điện thoại để gọi taxi nhưng cùng lúc đó có một chiếc taxi đi qua. Không hề nghi ngờ đến sự trùng hợp đó, Luhan vội vàng vẫy tay.
- Taxi! Taxi!
Chiếc xe taxi đỗ ngay trước mặt cậu. Luhan thản nhiên mở cửa ngồi lên xe.
- Cho tôi đến tòa nhà SM với ạ. - Luhan nhìn người lái xe, khuôn mặt vẫn còn khá trẻ trung, nhanh chóng nói điểm đến.
Chiếc xe dần dần chuyển bánh. Nhưng đi được một lúc Luhan nhận ra đường này hình như không phải quãng đường cậu hay đi.
- Anh lái xe ơi, hình như anh đi nhầm đường rồi.
- Đây là đường tắt. Cậu yên tâm.
Luhan tất nhiên cũng không nghi ngờ gì vì cậu cũng đâu có nắm rõ đường phố nơi đây. Đi thêm được một đoạn nữa thì đột nhiên xe dừng lại
- Có chuyện gì vậy?
- Xe chết máy rồi. Để tôi ra xem
Luhan đã bắt đầu thấy có điều gì đó không ổn.
- Cậu gì ơi, cậu có thể với cho tôi hộp đồ nghề ở dưới gầm ghế được không?
Giọng nói đột nhiên vang lên bên cạnh tai cậu khiến Luhan giật mình, cậu không biết lái xe đã mở cửa sau lúc nào.
- Vâng
Luhan đang định cúi xuống để lấy đồ thì bụp một phát, mọi thứ trước mắt cậu ngay lập tức rơi vào bóng đêm .....
____________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________
lulu_hunhun: tui trả bà đó >.< Lần này không chơi bạo lực với vũ khí nóng như kiểu cầm dao đuổi giống lần trước nữa nhá =)))))
Đăng chap toàn giờ kiểu này không biết còn ai thức không a~~~
Bỏ bê lâu ngày có khi nào bị bỏ quên luôn không T^T
Đừng quên vote và comt cho Au nha <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com