Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 14

- Sehun, anh đến tìm em có chuyện gì vậy? - Giọng Jun Hee ngọt đến không thể ngọt hơn chạy đến bên Sehun. Cô thực sự rất bất ngờ vì đây là lần đầu tiên Sehun chủ động đến tìm mình.

- Muốn hỏi cô chút chuyện - Sehun đứng nhích ra xa 

- Anh cứ nói đi - Jun Hee dù nhận thấy rõ thái độ của Sehun với mình nhưng vẫn cố gắng tiến lại gần hắn, tay cô quấn lấy cánh tay hắn

- Trước hết hãy tránh xa tôi một chút. - Sehun lạnh lùng hất tay cô ta ra - Chuyện của Luhan là do cô làm?

- Anh nói gì em không hiểu? Anh ta thì có liên quan gì đến em cơ chứ? - Jun Hee hơi nhăn mày trả lời - Mà anh ta gặp chuyện sao?

- Tôi chán ngán phải xem mấy màn kịch giả nai đấy rồi - Sehun cười khinh bỉ - Làm ơn tháo cái mặt nạ ngây ngô xuống đi.

- Anh .... - Jun Hee tức đến nghẹn cả cổ họng - Anh nói em giả nai? Vậy anh nghĩ rằng cái tên Luhan kia thì không? Anh ta bị như vậy cũng đáng 

- Bị như vậy? - Sehun hỏi lại làm Jun Hee đứng hình - Hẳn là cô biết anh ấy bị làm sao đi. Vậy sao lúc nãy có người hỏi tôi Luhan gặp truyện gì hay sao?

- Em ... em .... - Jun Hee biết mình bị hớ liền lúng túng không biết trả lời thế nào thì đã bị Sehun lạnh giọng cảnh cáo

- Lần này tôi có thể bỏ qua. Nhưng cô nên nhớ cái tên anh họ chết tiệt của cô cùng với cô còn dám một lần nữa đụng vào Luhan thì đừng nói rằng Sehun tôi ác. 

- Sehun .. Sehun .. - Jun Hee muốn gọi hắn lại để giải thích điều gì đó, nhưng rất tiếc, hắn coi lời nói của cô như không khi bẩn xung quanh, cứ thế phủi tay đi thẳng.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Luhan ... 

- Anh Nam Ki - Luhan nghe thấy có người gọi mình liền đứng lại, khi thấy Nam Ki liền mỉm cười cúi chào

- Em với Sehun đi đâu mà xin nghỉ phép tận một tuần vậy? 

- À ... - Luhan gãi đầu gãi tai không biết trả lời ra sao. Biểu hiện này của Luhan làm Nam Ki cảm thấy ghen tị với Sehun. Còn vì sao ghen tị thì chính anh cũng chẳng rõ.

- Hình như vẫn chưa hết nghỉ phép đúng không?

- Vâng

- Vậy em đến công ty làm gì vậy?

- Em định lên xem kế hoạch tuần sau rồi có gì chuẩn bị luôn trong mấy ngày nghỉ còn lại thôi ý mà.

- Nếu rảnh sau đó thì em có thể đi uống với anh một cốc cà phê được không?

- Tất nhiên là ....

- Không - Không biết từ lúc nào Sehun đã đến bên cạnh Luhan và giúp cậu hoàn thành nốt câu trả lời dù ban đầu ý của cậu không phải là như hắn trả lời.

- Sehun - Nam Ki nhìn hắn cười ôn hòa - Chỉ là một cốc cà phê không lẽ cũng không được sao?

- Xin lỗi anh - Sehun cũng từ tốn đáp lại, khuôn mặt không có biểu cảm gì nhiều - Chỉ là tôi và Luhan đã có hẹn mất rồi đúng không?

- Ơ .... - Luhan đang định nói gì thì nhìn thấy ánh mắt sắc hơn dao của hắn liền đổi giọng - Á! Em quên mất. Em có hẹn với cậu ấy mà lại đãng trí thế nào bỏ qua luôn. Xin lỗi anh. Có gì lần sau em mời.

Luhan mỉm cười hối lỗi nhìn Nam Ki

 Nam Ki nhìn Sehun khó chịu  

Sehun lườm Luhan tóe khói

Mỗi người đang có một suy nghĩ khác nhau mà chỉ mình họ biết.

- Chúng ta đi thôi - Sehun không thèm chào hỏi gì mà kéo Luhan một mạch ra xe để Nam Ki đứng một mình không khỏi hậm hực nhìn 2 người tay trong tay đi khuất bóng.

- Tôi có hẹn với cậu hồi nào? - Luhan xoa xoa cổ tay bị Sehun túm chặt đến nỗi hằn đỏ cả lên.

- Em vừa gọi tôi là gì? - Sehun cau có nhìn cậu

- Em em cái đầu cậu - Luhan vẫn miệt mài vừa thôi vừa xoa dấu đỏ trên cổ tay mà không để ý đến khuôn mặt xám xịt của Sehun.

- Xi Luhan 

*Ực*

Luhan rất sợ mỗi lần Sehun gọi cả họ và tên cậu bởi đó là điềm dữ cho thấy Sehun lại đang điên tiết cái gì rồi.

- Tôi ... tôi nói gì sai à? - Luhan lắp bắp khi nhìn cái bản mặt muốn xẻ đôi người ta của Sehun

- Sáng nay chúng ta đã hứa như thế nào?

- Sáng nay ... - Luhan ngồi đần mặt ra một lúc rồi chợt nhớ ra - À! thì cái xưng hô ý hả?

Sehun dứt khoát gật đầu

- Hì - Luhan cười nịnh bợ - Tôi tưởng cậu nói đùa.

- Không đùa - Mặt Sehun càng lúc càng nghiêm trọng

- Hay .. hay là đổi sang điều kiện khác đi - Luhan không thể chấp nhận cái điều kiện kia

- Vậy chúng ta làm .... trên xe luôn - Sehun khuôn mặt không biến sắc nói ra một câu không đầu không cuối nhưng mà khiến Luhan giận đến đỏ hết cả mặt.

- Anh - Luhan quát làm Sehun giật cả mình

- Anh gọi cái kiểu gì đấy hả?

- Thì gọi anh rồi đấy thôi 

- Gọi lại!

- Cậu .... - Luhan sắp bóc khói đến nơi rồi

- Gọi lại - Sehu thừa hiểu người kia đang rất muốn bóp cổ mình mà không được nên càng muốn trêu thêm lúc nữa.

- Anh! - Luhan nói như rặn đẻ

- Anh gì?

- Anh Sehun - Luhan gằn ra từng chữ một.

- Há há há - Sehun  không nhịn được cười nghiêng ngả

- Cười cái gì - Luhan thẹn quá hóa giận, quát ầm cả xe - Đang lái xe thì lái cho tử tế đi. Mà chúng ta đi đâu vậy?

- Đưa "Em" đi chơi - Sehun cố tình gọi em một cách trịnh trọng nhất

- Chơi đâu? - Luhan thừa hiểu ý hắn nên nói trống không để tránh phải gọi hắn là anh

- Đi biển

- Thật? - Luhan nghi ngờ nhình hắn

- Em không tin? 

- Tin - Nghe thấy hắn gọi mình là em, Luhan quyết tâm không thèm nói chuyện với hắn nữa mà quay ra ngắm nhìn đường phố đang vùn vụt chạy qua ngoài cửa kình. Chẳng bao lâu con sâu ngủ kéo đến khiến cậu ngủ quên lúc nào không hay

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Ưm ... - Luhan dụi mắt, vươn vai. Lúc dậy cậu thấy trên người có tấm áo của ai đó đang làm chăn cho cậu, nhìn sang mới biết là của Sehun.

Luhan dần dần tỉnh táo hẳn. Cậu nhận ra bên ngoài xe là bãi cát dài trắng mịn cùng với màu nước biển đã ánh lên vàng rực của buổi hoàng hôn. Cậu không ngờ Sehun dẫn cậu đi chơi biển thật.

- Sehun - Luhan chợt nhớ ra sự hiện diện của người bên cạnh. 

Cậu định gọi hắn dậy nhưng lại không nỡ vì khi hắn ngủ mới đẹp trai làm sao. Hàng lông mi dài khép chặt, bờ môi đỏ hơi mím lại, xương quai hàm nam tính, sống mũi cao, làm da trắng. Luhan đang âm thầm cảm thán vẻ đẹp không có thực kia thì Sehun mở mắt làm cậu giật mình ngã ngửa ra phía sau, đầu không hề nhẹ nhàng mà đập cái bụp vào cửa xe.

- Này - Sehun hốt hoảng kéo người kia lại - Có sao không?

Luhan bị chấn thương đầu đến nỗi hoa hết cả mắt hay thế nào mà nhìn thấy khuôn mặt đầy lo lắng của Sehun dành cho mình.

- Này! - Sehun khua tay trước mắt Luhan làm cậu bừng tỉnh - Anh có sao không?

- Cậu thử bị  thế xem có đau không? - Luhan được quan tâm liền lớn tiếng nạt lại

- Đau vậy thì chúng ta về nhé. 

- Hết đau rồi. Đi chơi đi. Nhanh không hết hoàng hôn. - Luhan như người máy được lắp pin, lấy tay mở cửa xe đi ra ngoài còn vẫy vẫy giục Sehun ở trong xe.

- Phì - Sehun không thể nhịn được cười trước cái sự trẻ con vô đối này của Luhan. Hắn thong thả cầm chiếc áo khác của mình bị Luhan vứt lại sau đó mới xuống xe cùng anh đi dạo.

- Sao cậu biết chỗ này vậy? - Luhan không thể nào hết kinh ngạc trước vẻ đẹp vừa hùng vĩ vừa lãng mạn ở nơi đây.

- Đây là nơi mẹ em hay dẫn em ra chơi ngày xưa - Giọng hắn có chút xót xa. Luhan cũng đã nhận ra điều đó. Luhan còn nhận ra hắn đã xưng em với cậu, nhưng một chút hả hê cậu cũng không có mà bỗng thấy lòng mình chùng xuống

- Vậy mẹ cậu ...? - Luhan bỏ lửng câu hỏi của mình

- Mất rồi 

Hai từ ngắn gọn nhưng cùng một lúc khiến 2 trái tim co thắt lại đau nhói. Luhan không muốn hỏi nữa. Hai cái bóng, một cao lớn, một bé nhỏ cứ thế in dấu trên dải cát dài dưới bóng hoàng hôn khiến khung cảnh bỗng có chút ảm đạm.

- Lạnh rồi. Khoác áo vào đi - Sehun biết gió biển dì đông hay hè đầu sẽ khiến người khác cảm nhận được cái lạnh nên đã nhớ đem theo chiếc áo khoác. Bây giờ nó có tác dụng rồi. Không phải cho hắn mà là cho người hắn quan tâm

- Cảm ơn. - Luhan nhẹ nhàng nói, tiếng nói trong treo vang vọng khắp mọi nơi.

- Cũng tối sắp tối rồi. Chúng ta về thôi. - Sehun lồng tay mình vào tay người kia, kéo cậu ra xe. Luhan thấy tim mình hình như rơi mất một nhịp trên bãi biển này mất rồi. 

- Lại đang nghĩ gì? - Sehun thấy người kia thất thần để mặc mình kéo đi thì đứng lại hỏi

- Không có gì. Chúng ta về thôi

Sehun không biết rằng Luhan đã tự hỏi có nên đi tìm lại nhịp tim vừa nãy đánh mất hay không. Nhưng Luhan lại quá ngốc nghếch để hiểu được một điều rằng nhịp tim đấy đã rơi vào trái tim của Sehun chứ không phải bãi cát kia và tất nhiên cái thứ gọi là mầm mống tình yêu đó khi đã gieo vào trái tim của 2 người rồi thì chắc chắn sẽ không thể lấy lại nữa rồi ............

____________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________

Lại lên nhận gach đây =))) Đang thiếu gạch xây nhà nên cứ quăng thoải mái, Au sẽ hứng hết :v :v :v

Không biết có bạn nào còn để ý hay không nhỉ? Sợ các bạn bỏ đi hết thì lấy ai ném gạch cho Au xây nốt cái biệt thự? Mà không có gạch xây là bỏ dở luôn đó.

Đừng có bỏ Au nghe hông~~~~






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com