Cậu nói xem, tôi có biết cô ấy không?
Itachi chăm chú lái xe, không dám phân tâm dù chỉ một chút, anh phải áp chế cảm xúc của mình. Đó là điều anh am hiểu nhất, tuy nhiên, có người đang nhìn anh, cười khẽ.
- Không cần phải khẩn trương như vậy, cậu làm tôi có cảm giác như mình đang bắt nạt trẻ nhỏ đó cậu Willy à!
- Bác gọi cháu là Ryan được rồi ạ.
Ông Willy gật đầu, ông hỏi
- Tên thật của cậu là gì? Ryan Willy chắc chỉ là nghệ danh thôi chứ hả?
Itachi siết chặt tay lái, anh trả lời:
- Đó là tên thật của cháu ạ, thật lâu trước kia có lần cháu bị thương, cháu tưởng sẽ không qua khỏi, nhưng có người đã cứu cháu. Chỉ tiếc rằng, khi cháu khỏe lại, cô ấy lại đi mất, từ đó cháu sử dụng họ của cô ấy, đi tìm cô ấy khắp nơi.
- Là người mà cậu đã tìm được nhưng lại không nhớ cậu ấy à?
- Vâng ạ.
- Thật ra, người mang họ Willy không nhiều lắm....nói không chừng tôi có thể quen người đó cũng nên. Cậu nói xem, cô ấy khoảng bao nhiêu tuổi, đặc điểm nhận dạng có gì đặc biệt không? Biết đâu, tôi có thể giúp cậu thì sao?
Itachi giật mình, người đàn ông bên cạnh đang nhìn anh với ánh mắt trong suốt, tựa như có thể nhìn thấu linh hồn anh, nhìn thấu những gì mà anh đang che giấu. Điều đó là không có khả năng, thế nhưng anh vẫn có cảm giác mình đã bị người này nắm thóp. Tiến không được, lùi cũng chẳng xong.
Anh mím môi, mắt vẫn hướng thẳng về phía trước, cân nhắc xem mình phải trả lời như thế nào. Ngay khi anh định lên tiếng, bác Willy cắt ngang lời anh:
- Tôi nghĩ bữa cơm này không ăn được rồi, chắc có lẽ hẹn cậu lần khác vậy. Thật ngại quá, cậu có thể cho tôi xuống trạm xe ngay phía trước này không?
Itachi không thể tin vào tai mình, anh xoay bánh lái vào bên trong lề đường, tiếng xe thắng lại chói tai.
- Bác Willy à thật ra cháu...
Itachi từ một người trời không sợ, đất không sợ, lạnh nhạt có tiếng, tâm tình thâm trầm khó nắm, hiện tại bị một câu nói làm cho hoang mang tột cùng. Có lẽ, bản chất của anh cũng là đồ nhát gan!
- Cháu...
Anh muốn giải thích, chẳng qua không biết giải thích từ đâu. Nếu anh nói thật, chắc hẳn người ta sẽ nghĩ anh là người điên, nếu anh nói dối... nếu anh nói dối thì sao..
- Cháu...
Itachi ngập ngừng, trong giây lát, anh chợt sáng tỏ. Ông ấy đã biết, hẳn là đã biết từ lâu. Ông ấy cố tình hỏi anh, cố tình điều tra anh. Sự thật chứng minh, anh hoàn toàn bị ông ấy nắm thóp. Phụ huynh quả thật đáng sợ!
Anh đã từng trải qua cảm giác đó, cảm giác bị nhìn thấu, nhưng vẫn nhận được sự ủng hộ. Dẫu rằng, sự việc kia là điều không thể nào tha thứ. Trong con mắt của người ngoài, anh đã làm ra chuyện trời đất không dung, nhưng trong đôi mắt của cha anh, người đã nhìn thấu ý định của anh. Ông ủng hộ anh, bằng chính cái chết của mình.
Itachi rũ mắt, trong phút chốc sự đau thương ngày ấy sống dậy, từng tế bào trong anh gào thét vùng vẫy, nhưng hôm nay, có lẽ đã chẳng còn đôi tay nào chìa ra với anh nữa rồi. Định mệnh là phải như thế này sao!
Anh hít một hơi dài, mắt đối mắt với người đàn ông bên cạnh, anh hỏi.
- Bác biết hết rồi phải không ạ? Từ khi nào mà bác...
Anh không nói nên lời. Người đàn ông kia trả lời anh, không ấm cũng không lạnh.
- Từ cái ngày cậu đến nhìn lén nhà tôi lần thứ ba. Cậu rất nổi bật, cậu biết điều đó mà, cho dù cậu có che giấu bản thân mình thế nào đi nữa thì cậu vẫn rất nổi bật. Chưa kể, cậu hằng ngày lái xe, đậu bên kia đường, ngồi nhìn vào trong nhà tôi cả một buổi tối, cho tới khi phòng con bé tắt đèn, cậu mới rời đi.
Anh cảm thấy quá mất mặt, đệ nhất ninja trong thế giới thật là anh đây, lại bị một ông chú bắt gặp tại trận, không còn đường chối cãi.
Bác Willy tựa lưng vào ghế, thở dài, ông lại nói:
- Có lần tôi thấy cậu chạy bộ theo xe của con bé và Nick, hôm ấy cậu thậm chí không thèm ngụy trang, đứng bên ngoài hàng rào đến khi Kanji tới kéo cậu về. Cậu nói xem, tôi đã sống mấy chục năm, sao lại không nhận ra cơ chứ!
Itachi không biết phải nói gì, thì ra từ đó, ông bắt đầu quan tâm tới anh, luôn đưa anh nước lọc mát lạnh, thỉnh thoảng còn ủng hộ vài câu, cho anh vài món điểm tâm nhỏ.
- Nếu bác đã biết hết rồi, vậy... cô ấy.. cô ấy....
- Con bé không nhớ cậu, từ sau khi nó trở về thì không nhớ gì nữa cả, nó chỉ nhớ khoảng thời gian trước khi mất tích. Nó đã từng đau khổ một thời gian rất dài, nó chỉ mới bao nhiêu tuổi đầu, còn chưa được yêu đương, chưa có chồng, lại có con, mà quan trọng nhất, nó không biết vì sao mình lại có thai! Tôi đã từng muốn nó bỏ đi đứa nhỏ...
Itachi quay phắt lại nhìn ông, ánh mắt nhuộm đỏ, anh cố gắng kiềm nén cảm xúc của mình. Bởi anh biết, hiện tại, đứa nhỏ vẫn an toàn lớn lên từng ngày.
Bác Willy lại nói
- Nhưng nó không chịu, nó khóc cầu xin tôi giúp nó giữ lại đứa nhỏ, nó không muốn bỏ đứa bé đi, nó lấy rất nhiều lý do, nhưng tôi biết nó yêu đứa nhỏ đó, có lẽ cũng yêu luôn tên khốn kiếp làm nó có thai rồi vứt bỏ.
Itachi như bị rạch một vết vào tim, đau đớn không chịu nổi. Mắt anh đỏ hoe, một giọt nước mắt lẳng lặng rơi xuống. So với cô, nỗi đau của anh có là gì...
- Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi, cháu thật sự xin lỗi, đáng lẽ cháu nên tránh xa cô ấy ra, đáng lẽ cháu không nên ích kỷ như vậy, đáng lẽ cháu thật sự nên chết đi. Vậy thì những chuyện ngày hôm nay đều không xảy ra!
Anh không thể nào khống chế bản thân mình nữa, dù sao thì người này cũng đã nhìn thấu anh rồi, che giấu thêm nữa cũng chẳng có tác dụng gì cả. Từ ngày anh tới đây, mỗi một ngày trôi qua, từ trường ở thế giới này khiến cho anh mất dần năng lượng chakra, cộng thêm việc anh triệu hồi người canh phong ấn đã tiêu tốn của anh rất nhiều năng lượng, cho dù đã được hoàn trả, nhưng mỗi ngày, năng lượng của anh lại vơi đi. Anh dần dần không còn là anh nữa.
Bác Willy lắc đầu, ông nói
- Cậu biết không, ký ức con người là một vùng đất rất đặc biệt, chỉ cần cậu cho một chất xúc tác, có thể khiến vùng đất ấy nở hoa.
Itachi ngơ ngác trước câu nói của ông, bởi anh đã từng nghe câu nói này cách đây vài ngày trước, từ một người khác.
Bác Willy liếc anh một cái, ông hờ hững tiếp tục nói
- Cậu cho là cây bàng bên cạnh phòng con bé vì sao mà có? Cậu tưởng rằng tự nhiên nó mọc ở vị trí tốt như vậy để cậu ngồi nhìn trộm phòng con bé à? Hay cậu tưởng mỗi tối khi cậu lén leo lên đó không ai phát hiện ra? Cậu tự tung tự tác như vậy là do ai ngầm cho phép hả?
Itachi càng ngày càng không lý giải nỗi những điều mình đang nghe thấy, anh ấp úng
- Không phải là... không phải là...
- Không phải là tôi cấm cản cậu, không phải là tôi muốn gây khó dễ cho cậu, chính cậu tự đào hố chôn mình thôi.
- Vì sao bác lại chấp nhận cháu, không phải bác nên hận kẻ đã khiến con gái bác đau khổ hay sao?
Bác Willy lại thở dài, ông nói
- Hận cậu thì có ích gì, con gái tôi yêu cậu, đó mới là vấn đề lớn nhất. Tuy nó không nhớ rõ cậu là ai, nhưng không quên được cậu. Những thói quen sinh hoạt hằng ngày của nó thay đổi, những món ăn nó nấu cũng thay đổi. Thậm chí có một thời gian, buổi tối nào nó cũng khóc, ngủ mơ khóc đến tỉnh dậy. Tôi không biết nó mơ thấy cái gì, chỉ nghe nó nỉ non cả tối, rằng nó muốn người nào đó được sống, rằng nó chỉ cầu người đó bình an, nó hứa sẽ chăm sóc con của hai người thật tốt. Nếu cậu có con gái, cậu sẽ làm gì?
Itachi nhìn ông, anh gằng từng tiếng
- Tìm thằng khốn nạn đó tính sổ.
Bác Willy gật đầu đồng ý.
- Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng tôi tìm không được, không có bất kỳ manh mối nào cho đến một hôm, tôi muốn con bé đi coi mắt. Đối phương là con trai của một người bạn cũ, gia thế tốt, tính tình cũng tốt.
Itachi buộc miệng hỏi:
- Là Nick sao?
- Đúng, chính là cậu ta. Nick không quan tâm con bé có thai, toàn tâm toàn ý muốn chăm sóc con bé. Nhưng sau khi con bé ra ngoài ăn cơm với Nick về, tối đó, con bé lại nằm mơ, lại khóc đến tỉnh lại. Cậu biết, con bé mơ thấy gì không?
Itachi lắc đầu.
- Itachi, trong giấc mơ kia, con bé cứ gọi mãi, gọi mãi, gọi mãi một cái tên đó.
Anh cắt chặt răng, không cho chính mình thét ra thành tiếng, vì sao không trút hết lên người anh là được, vì sao lại dày vò cô ấy như thế, nếu đã để cô ấy quên đi, sao còn không để cô quên đi anh sạch sẽ. Quên hết đi, tốt nhất là cô nên quên hết đi! Quên đi rồi sống hạnh phúc với người đàn ông ưu tú kia, còn anh, anh sẵn sàng tan biến trong thế giới này, chỉ mong cô được hạnh phúc.
Anh không còn can đảm để nghe tiếp nữa, anh không thể, anh thật sự không thể. Anh cần một yên tĩnh một mình, anh cần một nơi để mặc sự đau đớn này nhấn chìm anh, anh không thể. Nhưng bác Willy không tha cho anh, ông tiếp tục kể.
- Con bé đâu có biết mình mơ thấy cái gì, mỗi lần thức dậy, nước mắt đầy mặt, nó lại hỏi tôi, nó bị làm sao vậy. Sao nó cảm thấy đau lòng như vậy. Những lúc đó, tôi chỉ muốn đem cái tên chết bầm đó ra chém thành tám khối! Mà cái tên ấy, hẳn là cậu, người diễn vai Itachi xuất sắc nhất.
- Chỉ có tám khối hình như còn quá ít, nên băm nhỏ ra làm mồi cho cá!
Itachi tự diễu nói. Bác Willy cười phá lên.
- Đúng vậy, tôi thực sự muốn lắm chứ, nhưng khi tôi biết có người đang tìm kiếm con bé, rồi khi tôi biết người đó là cậu thì tôi đã không còn giận như vậy nữa. Có lẽ cậu cũng có nỗi khổ riêng. Sau cái lần cậu chạy bộ theo xe con bé, tôi đã không còn chút oán giận nào, thậm chí còn cho cậu một cây thang để leo lên nữa mà. Có điều tôi vẫn bị cậu làm tôi tức đến phát bệnh. Cậu thật sự quá ngu ngốc. Rõ ràng không thể buông tay, thế nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.
Bác Willy ngưng lại, ông nhìn Itachi đang chìm đắm trong mớ cảm xúc hỗn độn, ông bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
- Người trẻ, thường hay phạm sai lầm, không vì bản thân mình tranh thủ một chút, tương lai sau này, có muốn hối hận thì cũng không kịp, có muốn làm lại từ đầu thì thời gian không cho phép nữa rồi. Cậu có hiểu không?
- Bác thật sự.... cho phép cháu tìm cô ấy về... thật sự cho phép sao...?
Itachi vẫn không thể tin được vận may của mình lại rơi từ trên trời xuống như vậy.
- Nói thừa, nếu tôi không đồng ý, cần mời cậu về nhà ăn cơm à!
- Nhưng vừa nãy bác.. có vẻ như bác không hoan nghênh cháu lắm...
- Tôi chỉ muốn cậu thừa nhận mọi chuyện với tôi, dù gì thì tôi cũng biết lâu rồi, cậu đi điều tra người khác, thì người khác cũng có thể điều tra ngược lại cậu. Mà cơ bản, tên quản lý ham tiền hám lộc của cậu đâu phải toàn tâm toàn ý giúp cậu. Tôi cũng chán cái cảnh phải diễn trò với cậu. Hơn nữa ngày nào cũng thấy cậu trưng ra bộ mặt sầu đời đó, tôi thật sự phát ngán tới nơi. Dù gì thì cũng không phải cậu bỏ rơi con bé...
Itachi cảm động không nói nên lời, anh chỉ có thể nén nó lại trong tim, cho dù sau này ông có bắt anh bán cho mấy cái phòng thí nghiệm sinh học thì anh cũng vui vẻ cam tâm tình nguyện vâng lời ông.
- Cháu không biết phải cảm ơn bác như thế nào.... cháu....
- Hahahaha, thật không ngờ cậu cũng có lúc lọng ngọng như vậy đấy Ryan, tôi thường thấy cậu chặn họng đám phóng viên vô cùng lưu loát.
Bác Willy lại phá lên cười, xua đi cái không khí căng thẳng trong chớp mắt. Itachi ngượng ngùng mím môi, phải giữ thể diện, không thể như chú chó nhỏ xun xoe ngoắc đuôi thế này được. Phải giữ thể diện.
- Nhưng tôi chỉ không cấm cản cậu thôi, còn cậu có đánh bại được tình địch hay không là tùy thuộc vào cậu hết.
Itachi thở sâu một hơi, để chakra của mình lưu chuyển khắp toàn thân, tình địch ư, dễ giải quyết thôi mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com