Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 10 - 2 : Bonus

*Note: dành cho các bạn không hài lòng với kết trước. Này thì máu :3

Chúc các bạn đọc vui :3

Chapter 10 - 2 (bonus): In faded memory

-        Mẹ. Đừng mà. Mẹ!

Yuri nức nở nhìn theo cánh cửa phòng vừa bị đóng lại một cách tàn nhẫn. Trông cậu bây giờ còn thảm hại hơn cả khi bị Jessica hành hạ nữa. Mắt cậu đỏ ngầu, sưng húp lên vì khóc nhiều. Người cậu nham nhở những vết xước sau một tuần vật vã trong phòng. Bố dượng và mẹ nhốt tách biệt cậu và Jessica, giam lỏng cả hai người trong phòng. Cậu nghe trái tim mình tan nát mỗi lần nghe tiếng đổ vỡ và tiếng la hét vì đau đớn ở phòng bên cạnh. Mặc cậu cầu xin thế nào, cả bố dượng lẫn mẹ đều không mủi lòng cho cậu gặp Jessica. Hai người họ đã gần như lên cơn đau tim cùng lúc khi thấy hai đứa con gái của mình làm chuyện đồi bại ấy. Càng thấy ghê tởm bao nhiêu, họ càng đau lòng bấy nhiêu. Ông bà Jung nghe xong bác sĩ kể về bệnh tình của con gái mình thì hoàn toàn im lặng, ông Jung gục hẳn trên ghế, còn bà Jung khóc không thành tiếng. Chỉ vì lơ làng con mình trong một vài giây phút ngắn ngủi mà ông bà trở thành kẻ tội đồ làm con gái mình phát điên. Bác sĩ nói rằng Jessica vì bị trầm cảm một thời gian quá dài mà không chịu điều trị dẫn tới chứng bệnh hoang tưởng. Trong đầu con bé lúc nào cũng nghĩ Yuri là nô lệ của nó, lúc nào cũng luôn miệng gọi Yuri, tay nó chảy máu, nó cũng lấy máu để viết tên Yuri được. Dù rất đau lòng nhưng họ cũng phải trói Jessica lại, đến bữa phải cố gắng lắm mới cho con bé uống được 1 chút sữa. Ông bà Jung đứt từng khúc ruột khi thấy hai đứa con mình kiệt quệ từng ngày. Ban đầu, cả hai đều phản ứng tiêu cực, đập phá đồ đạc, la hét, tự làm mình bị thương. Dần dần, chúng đều tuyệt thực, không nằm im một chỗ trên giường thì cũng đứng lặng bên cửa sổ, không nói một lời nào, miệng lẩm bẩm như đang nói chuyện với người còn lại. Bác sĩ Kim mất hai tháng điều trị, cả ông lẫn vợ chồng nhà họ Jung đều tiều tụy đi thấy rõ nhưng lại chẳng đạt được kết quả gì. Hai đứa trẻ đầy nông nổi kia cũng vậy, chúng như sắp trở thành hai cây khô trong gian phòng nhỏ ngột ngạt không đồ đạc. Bao nhiêu nỗ lực đều trở nên vô ích. Không được, ông không cam tâm. Dù phải tốn bao nhiêu tiền ông cũng phải chữa bệnh cho con bé.

-         Ha Jin à, tôi có người bạn làm bác sĩ chuyên khoa thần kinh học rất giỏi bên Mỹ, tôi muốn đưa con bé sang đó chữa bệnh. Yuri thì tôi sẽ nhờ bác sĩ Kim chăm sóc cho nó. Bà nghĩ thế nào? – ông Jung ngòi thừ ra trên chiếc ghế dài. Phải suy nghĩ nhiều khiến ông cảm thấy mệt mỏi, má tóc mới hôm nào còn  đen nay đã loáng thoáng vài sợi bạc. Ông còn yêu Jessica hơn cả bà Jung nữa, con bé như thế làm sao ông không đau lòng được chứ. Có nặng lời với con cũng là vì muốn tốt cho con mà thôi.

Bà Jung gật gật đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống, trong lòng nặng trĩu. Bây giờ chỉ cần Soo Yeon nó khỏi bệnh, bắt bà phải làm gì bà cũng làm.

***

-         Xe đến nơi rồi, mời ông bà ra xe thôi ạ - anh chàng tài xế lịch sự gõ cửa. Một lát ông Jung mới bước ra, cõng theo Jessica vừa bị tiêm thuốc an thần. Ông nén tiếng thở đau đớn vào trong cho bà Jung khỏi lo lắng rồi đi ra. Phòng  bên kia, Yuri không ngừng đập cửa đòi ra gặp Jessica nhưng đáp lại cậu chỉ là sự lạnh lẽo vô tình.  Cậu đấm cửa mạnh đến nỗi tay bắt đầu nóng lên vì ma sát và đau đến rã rời. Nước mắt tuyệt vọng của cậu lăn dài trong sự bất lực của bản than. Cậu quỳ sụp xuống đất, không ngừng lầm bầm: “ Đừng mang em ấy đi mà, làm ơn”

Trước khi xe chuyển bánh, ông cố ngước nhìn lên phòng Yuri ở lần cuối. Chú xin lỗi, Yuri. Bắt con phải chịu khổ rồi. Chú hứa sẽ đem nó về sớm mà.

***

“Không, không thể như thế. Mình không thể để em ấy cứ như vậy mà đi. Phải giữ Jessica lại, ngoài mình ra không ai có thể làm cho em ấy khỏi bệnh được – Yuri điên cuồng trong suy nghĩ phải kéo Jessica về với mình. Sau những nỗ lực vô vọng với cánh cửa, hết đập rồi lại đấm đá hòng để nó mở ra không được, Yuri bắt đầu đảo mắt khắp phòng. Bác sĩ Kim nghĩ con bé sẽ sớm thấm mệt mà dừng lại, không nghĩ rằng Yuri đã tìm thấy cái ghế và đập cửa sổ bằng kính ra. Tầng hai, Yuri nuốt nước bọt một chút trước khi liều mạng men theo vách tường để nhảy xuống. Máu tứa ra từ những vết thương nhỏ do cứa vào thủy tinh không làm cậu nản chí. Cậu dùng đôi chân khập khiễng của mình để chạy ra cổng, trong khi bác sĩ Kim vừa mới lên phòng cậu và nhận ra được sự hỗn loạn bên trong. Chết tiệt thật!

***

Ánh mắt cậu sáng rực lên khi nhìn thấy chiếc xe vừa nãy đang dừng đổ xăng. Cạu liếc nhìn xe cộ một chút trước khi chạy sang. Chết tiệt, không phải nó! – Cậu lầm bầm chửi thề rồi tiếp tục tìm kiếm trong dòng xe cộ nườm nượp trên phố, bỏ mặc ánh mắt khó hiểu của mọi người nhìn mình. Ở đâu, ở đâu được chứ? – cậu vẫn tiếp tục lầm bầm, mắt không ngừng nhìn xuyên qua con đờng trước mặt, chân vẫn tiếp tục chạy, và bỏ ngoài tai tiếng gọi với của ông bác sĩ già yếu. Cậu phải tìm Jessica của cậu, Jessica, Jessica – cậu gọi lớn tên cô, nước mắt không ngừng rơi.

***

-         Xin lỗi ông, xe bị hỏng động cơ rồi, xin ông vui lòng đợi cho một chút, sẽ có xe đến thay ngay ạ - anh chàng tài xế vội vã xuống xe xin lỗi ông Jung.

-         Các cậu làm ăn kiểu gì thế? Nếu trễ giờ bay của tôi, hãng taxi của cậu phải hoàn toàn chịu trách nhiệm đấy – ông Jung bực bội nhìn chàng trai trẻ đang cúi đầu tạ lỗi.

-         Vâng, thưa ông.

Ông thở dài nhìn Jessica đang ngủ ngon lành trong lòng bà Jung một chút trước khi bước ra ngoài, cùng chờ chiếc xe thay thế với anh chàng vụng về kia.

-         Chú Soo Han! – Yuri reo lên khi nhìn thấy dáng ông từ xa, vội vã chạy lại gần. Đôi chân trần rớm máu của cô trông thật khó coi, nhưng Yuri không hề thấy đau. Nghĩ đến việc có thể đem Jessica trở về, núi lửa trong lòng cô bỗng chốc như hóa thành một cánh đồng hoa vậy.

-         Yuri? – Mắt ông Jung mở lớn khi nhìn thấy bộ dạng xộc xệch của Yuri. Con bé vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ ở nhà, chạy chân trần, và chân nó đang chảy máu, cả máu tươi hòa lẫn với máu khô.

-         Chú Soo Han! – bước chân của Yuri ngày càng gần.

Định mệnh của cả hai chỉ còn lại vài mét.

***

-         Giọng của Yuri – Jessica mơ màng tỉnh lại. Là Yuri, Yuri.

Cô bắt đầu giãy dụa khỏi vòng tay bà Jung, đòi đi ra. Bà Jung chạy ngay sau con gái.

-         Yuri, Yuri à! – Ánh mắt cô ngời sáng khi nhìn thấy bóng dáng Yuri từ xa. Cô bước nhanh lại, bỏ mặc tiếng gọi phía sau. Trong khoảnh khắc họ thấy nhau, thời gian như ngưng lại và cảnh vật xung quanh cũng dừng chuyển động, chỉ có bản năng là thôi thúc họ chạy không ngừng để đến bên nhau, xóa nhòa khoảng cách của cả hai.

***

-         Không !!!! – tiếng hét của bà Jung rơi vào trong những thanh âm hỗn tạp của phố xá, chìm nghỉm. Chỉ trong 1 khoảnh khắc ngắn ngủi, cả hai đứa con của bà đều ngã xuống đường, máu tươi không ngừng rỉ ra từ khóe miệng. Ông Jung chỉ biết bất lực đứng như trời trồng nhìn chiêc ô tô lạnh lùng đụng trúng 2 đứa, rồi ngã quỵ vì cú shock quá đột ngột này. Trong khi thần trí vẫn còn tỉnh táo, Yuri vẫn cố gắng lết đến gần Jessica, chạm được vào tay cô, khóe miệng cong lên

-         Tìm được em rồi, Yeongie…

***

Cậu nắm chặt tay cô, để cô tựa lên vai mình. Từng cơn gió mát rượi thổi qua tóc cô, mang theo mùi hương cơ thể cô lấp đầy khứu giác của cậu.

Đê mê.

Cậu hoàn toàn lạc trong mớ cảm xúc hỗn độn mà cô đang tạo ra, không biết từ khi nào đôi tay hư hỏng của cô lại bắt đầu lang thang trên cơ thể cậu. Cậu run rẩy một chút trước khi bắt đầu một nụ hôn thật sâu với cô.

Với tôi, cậu là một liều thuốc phiện mà một khi đã nghiện thì không thể nào bỏ được.

***

Cô mệt mỏi nằm xuống thở dốc bên cạnh cậu, miệng vẫn còn lầm bầm “ là nô lệ của tôi, chị là của tôi Yuri”. Cậu cười nhẹ, ôm chặt cô hơn trước khi chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ không mộng mị.

Nếu như thế giới của tôi không có cậu, sẽ chẳng bao giờ tôi có thể là một người bình thường được. Nhưng nếu có thể mãi mãi là một kẻ điên như thế này để có cậu bên mình, tôi cũng sẽ bằng lòng chấp nhận.

Với cậu, tình yêu cho cậu là một thứ sở hữu, là mảng ích kỉ đen tối của tôi muốn bá đạo giữ cậu làm của riêng. Với tôi, định mệnh chỉ đi qua duy nhất một lần trong đời. Tôi phải nắm lấy nó, tôi không thể bỏ lỡ để rồi phải hối hận cả đời được. Giữa hai chúng ta, là ranh giới của thiên đường và địa ngục mà khi bên tôi cậu chấp nhận từ bỏ đôi cánh thiên thần để trở thành ác quỷ. Đừng nghĩ tôi sẽ cảm động vì điều đó, trong mắt tôi, mãi mãi cậu chỉ là nô lệ thôi, một kẻ phải ở bên hầu hạ tôi cả đời, cả đời…

***

-         Yuri, chị có yêu tôi không? – cô ngước lên hỏi cậu, chờ mong.

Cậu nhìn cô, cười nhẹ. Nụ cười vương đầy màu nắng mùa thu, một sự dễ chịu thoải mái làm cho người đối diện cảm tháy ấm áp. Cậu kéo đầu cô xuống, đặt lên ngực mình:

-         Em có nghe thấy nó nói gì không?

Cô giữ nguyên tư thế, gật gật trong lòng cậu.

-         Yuri là người hạnh phúc nhất trên đời này rồi, vừa có thể yêu em…

-         Và vừa là nô lệ cho tôi nữa!

Cô sảng khoái cười vang trong vòng tay cậu. Cuộc sống của cô giờ đây là những mảnh kí ức màu hồng đang được cậu vẽ lại từng ngày. Chỉ cần cô mãi cười vui, mãi hạnh phúc như thế này, với cậu là quá đủ.

Để được yêu cậu mà phải xuống vực sâu, tôi cũng cam lòng. Vì yêu cậu chính là tôi đã bước vào ngục sâu không đáy mà chẳng bao giờ có thể thoát ra. Nhưng chính là, vì tôi chẳng bao giờ muốn thoát ra cả.

Chị yêu em, Soo Yeon à…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #jeri#yulsic