Chapter 4
Chapter 4: Down
Tiếng chuông điện thoại reo cắt ngang mạch suy nghĩ của Jessica. Cô lục tung đống chăn chiếu và tìm thấy cái điện thoại đang rung ầm ĩ ở dưới gối
- Bác sĩ Jung?
- Vâng, bác sĩ Kim ạ. Tôi xin lỗi. Hôm nay tôi mệt quá chắc không đến bệnh viện được. Tôi xin phép được nghỉ hôm nay được không ạ
Tiếng thở dài trong điện thoại sau đó mới thấy tiếng bác sĩ kim
- Thôi được rồi. Cô nghỉ ngơi tốt nhé. Nhớ đi làm sớm vì rất nhiều bệnh nhân đang chờ được cô khám đấy
- Vâng... - Jessica uể oải tắt máy. Đang định ném lại cái điện thoại về giường, cô chợt nhớ ra điều gì. Đúng rồi. Cô cầm lại và tra nhật kí cuộc gọi. Đúng là hôm qua đã gọi cho hắn đưa về. Vậy hắn đâu? Tại sao lại là kẻ đáng ghét đó đưa cô về đây?
Tiếng tút rất dài sau đó tên bạn trai đểu cáng của cô mới chịu nhấc máy:
- Tôi không còn gì để nói với cô nữa. Chúng ta chia tay đi
Hắn cúp máy nhanh đến nỗi cô còn chưa kịp thở hết một hơi. Cô cố gọi lại nhiều lần nữa nhưng đều không được. Chết tiệt. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy. Không được. Cô phải tìm gặp hắn. Nghĩ là làm. Jessica tìm đồ của mình và ra ngoài. Bỗng dưng cô dừng lại. Có cái gì đó không đúng. Trên giường, vệt máu đã khô đó. Là sao? Cô còn chưa đến tháng mà?
- Vâng. Hôm qua có một cô gái đưa quý khách đến đây. Lúc ở trước cửa khách sạn hình như có cãi nhau với một anh nào đó ạ. À. Cô gái đó chính là người dặn đem trà lên cho quý khách đấy ạ.
- Cô ta ở trên phòng tôi lâu không?
- Khoảng nửa tiếng gì đó rồi về ngay ạ
- Được rồi. Cảm ơn cô
Jessica bước ra khỏi khách sạn với vô vàn suy nghĩ hỗn loạn. Rốt cuộc là cuộc sống của cô đang bị sao vậy? Tại sao nó bị trộn tung hết cả lên từ khi con người đó xuất hiện thế?
***
- Xin phép chú hãy để cháu đi. Cháu không thể ở lại được nữa. Cháu đã gây ra quá nhiều rắc rối cho gia đình mình rồi. Cháu thật sự xin lỗi...
- Nhưng cháu sẽ ở đâu? Bây giờ cháu đâu còn ai thân thích nữa... - tông giọng của ông Jung trầm hẳn lại.... Yuri, hãy nghĩ đến chú. Chú thật sự coi cháu như con của chú và muốn cháu ở lại để chăm sóc...
- Cháu sẽ quay trở lại khi cuộc sống của cháu tốt hơn mà chú. Bây giờ cháu cũng không còn nhỏ nữa, với lại cháu cũng đã có bằng tốt nghiệp rồi. Cháu nghĩ sẽ không khó để xin việc đâu ạ.... Thực sự cháu rất vui và hạnh phúc khi được ở cùng gia dình mình trong thời gian qua. Nhưng cháu không muốn vì cháu mà gia đình mình lại mất tình cảm như thế này....
- Nhưng, Yuri ah......
Yuri không nói gì thêm, cô ôm ông Jung thật chặt, cắn răng để nước mắt khỏi rơi... Vậy là hãy còn người để ý đến cô phải không?
- Cháu sẽ sống tốt - Yuri mỉm cười nuốt lại nước mắt vào trong, kéo vali ra cửa, vừa lúc bà Jung về. Trông bà lộ rõ vẻ mệt mỏi vì không tìm ra Jessica. Thấy Yuri, bà Jung khẽ liếc rồi bước qua. Yuri bặm môi một chút rồi cũng lên tiếng gọi
- Mẹ.......
Bà Jung dừng bước, ngước nhìn Yuri, vẻ mặt khó hiểu
- Con xin phép đi ạ.... - Yuri cắn chặt răng, ngăn mình bật ra tiếng khóc. Bà Jung không phản ứng gì, lại quay đi. Chẳng lẽ phải tàn nhẫn đến mức này sao?
- Ha Jin, Yuri nó sẽ đi đấy. Rất lâu... - mắt ông Jung đã đỏ hoe
- Cứ để nó đi đi. Dù sao thì cũng không có quan hệ gì, nó chẳng có lí do gì để ở đây cả
- Na Ha Jin! - Ông Jung quát lớn, mắt đỏ ngầu
- Thôi mà chú. Mẹ... à không, cô ấy nói đúng. Cháu nên đi - Yuri bước thật vội, nước mắt không ngừng rơi. Ông Jung đứng lặng tại chỗ, không nói lên được câu gì. Bà Jung nuốt tất cả đau đớn vào trong lòng, làm mặt lạnh
- Ông lo tìm con gái ông đi, lo con bé đó làm gì
- Bà.... - Ông Jung giận tím mặt. Con bé này, tìm được nó nhất định ông phải dạy lại thôi. con bé hư quá rồi. Còn Yuri, ông sẽ tìm sau vậy...
***
- Ngu ngốc!
Jessica đặt cốc rượu xuống, mắt đỏ hoe... Tại sao trong lúc cô cần người ở bên nhất thì không có ai. Tại sao đến cả người cô yêu thương nhất cũng giả dối với cô? Vì sao? Thêm 1 cốc nữa, 1 cốc nữa. Càng uống lại càng tỉnh. Nghĩ đến kẻ đáng ghét đó, lửa hận trong lòng cô lại càng bùng lên dữ dội. Không được, mình nhất định phải đi tìm con nhỏ đó, phải giết nó, phải để nó mãi mãi biến mất trên cõi đời này. Có như thế cuộc sống của cô mới bình yên trở lại được...
- Tính tiền - Jessica bước ra, lảo đảo đi không vững. Thế nhưng cô vẫn cố gắng ngồi lên ôtô, tra chìa khóa vào ổ, nổ máy...
***
- Là mày à, con ranh!
Yuri ngước lên, đôi mắt đỏ hoe vì khóc. Lau vội những giọt nước mắt vừa rơi, cô quay sang nhìn xem kẻ nào vừa gọi mình
- Anh là ai?
- Mày không nhớ tao sao? Nhưng tao thì nhớ mày lắm đó - Tên đó cười khẩy nhìn Yuri, bẻ những ngón tay khiến chúng kêu răng rắc. Đi cùng hắn là 4, 5 tên nữa...
- Muốn gì? - Yuri bình tĩnh lấy lại khuôn mặt lạnh lùng mọi ngày quay sang nhìn bọn chúng
- Mày nhớ đã làm gì với tao thì tao muốn làm lại với mày như thế!
***
- Hộc hộc....
Yuri vừa chạy vừa thở hổn hển...Không biết cô đã len qua bao nhiêu con hẻm nữa mà vẫn nghe tiếng bước chân của bọn chúng dồn dập đằng sau. Cô bị đánh đến thâm tím hết cả mặt mày, tay chân toàn là những vết xước. Lũ du côn đó...
- Haha, cô em, chạy đâu cho thoát
Yuri đứng sững lại, đôi mắt mở to hết cỡ vì ngạc nhiên. Tại sao bọn chúng vẫn tìm được cô vậy? Rõ ràng là đã chạy xa như thế
- Mấy người...
- Con ranh, mày có trốn đằng trời. Dám đánh tao này.... Hôm nay tao sẽ cho mày nếm mùi lợi hại. Lên đi tụi bay
Hắn vẫy tay. Ngay lập tức đám đàn em của hắn xông lên đánh cô túi bụi. Lũ khốn. Một mình Yuri sao chống lại nổi mấy tên này chứ. Cô cố gắng đưa mắt nhìn và nhận ra rằng mình đang ở gần đường lớn. Ít nhất sẽ có ai đó giúp cô. Yuri vùng dậy, cố gắng vừa chạy vừa kêu thật lớn
- Chết tiệt, mau đuổi theo và bắt nó về.
Cả bọn lại tiếp tục đuổi theo cô gái đáng thương. Yuri chạy ra đến đường lớn và mỉm cười khi thấy một chiếc ôtô đang đi đến. Tốt rồi. Cô đưa tay ra làm dấu xin cầu cứu nhưng....
- keeeetttttttttttttttttttt
Tiếng xe phanh gấp. Đám lưu manh sợ liên lụy vội vã chạy trốn. Vừa lúc đó, ông Jung đi qua. Thấy có người bị nạn, ông hoảng hốt kêu cứu và đến đỡ cô gái đó dậy.... Thật không ngờ..
- Yuri, Yuri ah, cháu có sao không? Tỉnh lại đi.. Ai đó gọi cấp cứu cho tôi với, làm ơn. Yuri, Yuri ah, đừng như thế, hãy tỉnh lại nói rằng cháu không sao đi - Ông Jung hét đến khản cả giọng, cố gắng lay gọi Yuri trong vô vọng, nước mắt ông rơi ướt đẫm áo Yuri
- Xe cứu thương đến rồi này, mau đưa cô ấy lên xe đi - tiếng nói xung quanh làm ông bừng tỉnh, vội vàng đưa Yuri vào xe mà không để ý bên kia đường, con gái ông cũng đang được đưa vào xe cảnh sát trong tình trạng ngất xỉu vì say rượu đến không còn biết gì nữa.....
***
- Jung Soo Han, ông đang ở đâu vậy? - bà Jung hét lớn trong điện thoại, giọng khản đặc
- Có chuyện gì vậy? - Ông Jung đang thẫn thờ cũng hơi ngỡ ngàng vì giọng nói của vợ mình. Tại sao giọng bà ấy lại khó nghe như vậy?
- Ông đi đâu thế? Tôi bảo ông đi tìm con gái ông cơ mà..
- Thì tôi...Bà có..
Ông Jung chưa kịp nói hết câu thì bà Jung xen ngang
- Ông có còn nhớ đến con ông không? Trong mắt ông con ông là gì thế? Ông có biết con ông giờ ra sao ? Nó đang ở trong sở cảnh sát đấy.... Nó ... - Bà Jung khóc lặng đi....
- Sao? Con bé làm sao rồi? - Ông Jung lặng đi..Sao con bé lại trong sở cảnh sát?
- Ông đến mà coi đi.... - bà Jung không nói được thêm câu nào, trong điện thoại chỉ còn lại tiếng khóc nghẹn ngào...
(thôi viết đến đó đã....dạo này bị ế nặng T_T)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com