Chap 25
Tiếng chuông báo thức làm tôi tỉnh giấc. Vẫn còn khá sớm, trời lạnh nên tôi vẫn muốn nằm trong chăn thêm lúc nữa. Khẽ cựa mình, tôi nhận ra có cái gì ấm ấm bên cạnh. Quay qua, Ji Yeon đang ngủ 1 cách ngon lành. "Gối ôm" của tôi vẫn chưa tỉnh. Khẽ vén những lọn tóc trên gương mặt an bình này, tôi cảm giác tim mình có chút xao động. Con người này, sao lại luôn làm người khác phải ngạc nhiên và cảm động, không thể nào khiến cho người khác giận lâu được. Lại còn ngang bướng, ngốc hay làm chuyện không đâu nữa. Nhưng sao, mình lại rung động như thế này? Không phải! Không thể nào đâu. Chắc chỉ là cảm động vì cái khung ảnh thôi. Tỉnh táo lại đi nào Ham Eunjung. Tình yêu không phải là điều tốt đẹp gì nên tốt nhất hãy tránh xa nó ra, ít nhất là cho đến khi Lee Qri thực sự không còn ở trong tâm trí mày nữa! Eunjung! Lí trí lên!
- 2 đứa chưa dậy sao? Muộn rồi đấy!
Tiếng So Yeon unnie vọng ra từ ngoài cửa. Thôi chết, muộn mất rồi.
- Em ra ngay đây! Tôi nói to cố để cho So Yeon unnie nghe thấy.
- Ji Yeon! Dậy đi! Muộn rồi!....
Sau 5 phút cật lực, cuối cùng, tôi cũng lôi được Ji Yeon dậy.
Vệ sinh cá nhân, ăn sáng xong, chúng tôi lại cùng đi học. Trên đường, Ji Yeon có vẻ trầm ngâm suy nghĩ gì đó, không liến thoắng như mọi ngày. Tôi lấy làm lạ về việc này. Rút cục là có chuyện gì? Bình thường tôi không thích Ji Yeon nói luyên thuyên bên cạnh nhưng hôm nay im ắng quá bỗng nhiên lại thấy không quen.
- Sao vậy? Vẫn còn đói sao mà im lặng vậy?
Tôi đành mở lời trước.
- Unnie...
Ji Yeon ngập ngừng, nửa muốn nói nửa không làm tôi vô cùng sốt ruột.
- Có chuyện gì?
- Hôm qua...
- Chuyện hôm qua unnie không giận nữa rồi mà. Đừng bận tâm nữa.
- Không phải. Tại sao unnie muốn em làm gối ôm cho unnie? Trong khi, unnie nói là rất ghét em. Em biết là em phiền phức, làm phiền đến cuộc sống của unnie. Nhưng em không cố ý xen vào cuộc sống của unnie. Việc chúng ta bị tráo đổi linh hồn hoàn toàn là việc ngoài ý muốn. Từ nay, em sẽ cố gắng không làm ảnh hưởng đến unnie. Unnie yên tâm đi.
Tôi trợn tròn mắt, Park Ji Yeon. Unnie bảo em ngốc không sai mà.
- Em đừng để ý lời unnie nói lúc nóng giận. Unnie không có ý đó. Chẳng phải hôm qua vẫn bình thường sao hôm nay lại vậy?
- Mặc kệ em!
Tôi ngơ ngác. Chẳng lẽ Ji Yeon bị mắc bệnh đa nhân cách? Thi thoảng cư xử thất thường, không biết đâu mà lần nữa. Lần trước tự nhiên bơ mình rồi hỏi này nọ, lần này là tự ái, dỗi ngược lại mình là sao? Chả hiểu gì cả. Con gái rắc rối thật! (thế mợ là con gì? ==)
Ji Yeon đùng đùng đi trước, tôi không kịp đuổi theo.
- Đi từ từ thôi Ji Yeon à! Đợi unnie với!
Vẫn ngoan cố đi nhanh, bơ mình sao? Chính cái lúc nước sôi lửa bỏng nhất thì lại có kẻ đổ thêm dầu vào lửa. Chẳng nói cũng biết là ai rồi đúng không?
- EJ unnie! Đợi em với! Lại gặp nhau rồi!
- Hwa! Đi thôi!
Tức quá đi mất. Mình có điểm gì thua cái con người tên Hwa kia mà sao bị phân biệt đối xử như vậy chứ? Park Ji Yeon. Tôi sẽ không bỏ qua việc này đâu.
Tôi bước vào lớp với tâm trạng khó chịu, bực bội.
- Unnie! Sao mới sáng ra đã cau có vậy?
Là Hyomin. Nhìn mặt cô bé lúc nào cũng vui vẻ, khiến tôi phần nào bớt bực bội.
- Không có gì!
- Lát chúng ta qua lớp của Sunny. Có lẽ sẽ biết thêm chút thông tin gì.
- Ưh! Phiền em quá Hyomin à!
- Lại nữa! Lần sau mà unnie còn nói vậy nữa thì đừng trách em đấy. Chúng ta là chị em tốt mà!
Hyomin vừa nói vừa vỗ vai tôi. Lại cái cảm giác ấm áp đấy. Nhưng sao, nó mong manh như vậy? Tôi sợ nó sẽ biến mất. Giống như trước kia.
- Unnie sao vậy? Nghĩ gì vậy?
- Không có gì đâu. Thôi vào chỗ đi, sắp vào học rồi.
- Vâng! Mà sao Hwa chưa đến nhỉ?
Nhắc mới nhớ. Không phải đi trước cùng Ji Yeon sao? Sao bây giờ không thấy đâu thế này? Có chuyện gì xảy ra rồi? Mà sao mình phải quan tâm nhỉ? Kệ đi!
Chuông vào tiết rồi. Hwa Young vẫn chưa đến. Không biết Ji Yeon đã đến lớp chưa? Tôi bắt đầu thấy hơi lo. Đành mượn điện thoại Hyomin nhắn cho Boram.
"Unnie à EJ unnie tới lớp chưa ạ?"
"Chưa? Unnie đang định nhắn tin hỏi xem EJ có ốm đau gì không đây."
Chưa đến sao? Lại có chuyện gì xảy ra rồi? Ji Yeon. Tôi nhấn số điện thoại của Ji Yeon.
"Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau!"
Tắt máy. Rút cục là làm sao chứ? Ruột gan tôi như lửa đốt. Hwa Young không phải là 1 người đơn giản. Càng nghĩ, tôi càng thấy sợ. Tôi chạy ra khỏi lớp, mặc cho tiếng gọi lại của giáo viên.
Park Ji Yeon! Em phải chờ unnie! Nhất định phải an toàn đấy!
Tôi cứ chạy đi tìm mà không biết bắt đầu từ đâu. Chỉ biết là không sao an tâm được. Không được. Phải bình tĩnh suy xét mọi việc. Bình tĩnh nào. Tôi thở dốc sau khi chạy 1 đoạn đường dài. Chắc chắn trên đường đi có người thấy họ. Mình phải đi hỏi mấy người qua đường mới được. Cũng may trong điện thoại có hình của tôi.
- Chú ơi, chú có thấy cô gái này và 1 cô gái cao cao đi qua đây không ạ?
Tôi chỉ vào tấm hình trong điện thoại.
- Không cháu ạ!
- Bác ơi...
Tôi hỏi bất cứ ai tôi thất trên đường, nhưng hầu như không có manh mối. Chợt có chuông điện thoại reo. Là Hyomin.
- A lô!
- Unnie đi đâu vậy? Ji Yeon và Hwa tới rồi unnie ạ.
- Vậy à?
- Unnie đi tìm Ji Yeon à?
- Không! Unnie có chút việc gấp ý mà. Unnie quay lại ngay.
Tôi lấp liếm. Dù biết rằng Hyomin đang mỉm cười bên kia điện thoại. Nhưng dù sao Ji Yeon cũng bình an mà đến lớp rồi. Nhưng tại sao mình lại lo lắng và hoảng loạn như vậy chứ? Nếu Ji Yeon mà biết thì mình nói sao đây? Thật mất mặt mà! Aishhhh!
Tôi trở về lớp kịp bắt đầu tiết 2. Hyomin thì nhìn tôi, cười khúc khích còn Hwa thì cười 1 cách đáng sợ. Ok ok! Tôi nói hơi quá. Cô ta chỉ cười mỉm nhưng tôi ghét nụ cười đó.
- Unnie! Thầy giáo sẽ không để yên việc này đâu! Hyomin nhìn tôi đầy thông cảm.
- Kệ thôi! Unnie chẳng sợ.
- Nhưng Ji Yeon sẽ bị mắng đấy, không khéo bị đình chỉ học ý!
Đúng rồi. Như vậy ba mẹ Ji Yeon và So Yeon unnie sẽ mắng Ji Yeon mất.
- Vậy phải làm sao? Tôi nghệt mặt ra.
Hyomin phì cười khi thấy vậy. Cũng phải thôi, hình tượng cool của tôi bay theo mây gió từ khi nào rồi.
- Unnie nên đi xin lỗi và giải thích với thầy đi.
- Ừ! Hết tiết unnie sẽ đi.
Hwa Young nhìn tôi chằm chằm. Cảm giác thật khó chịu. Ngay cả khi tôi bắt gặp cái nhìn đó thì Hwa Young vẫn không có ý định thôi đâm thủng khuôn mặt xinh xắn của Ji Yeon, vẫn cứ tiếp tục nhìn.
- Mặt tôi dính gì à? Tôi hất cằm, nhắc khéo cô ta.
- Không có gì!
Lại nụ cười nửa miệng khó đoán đó. Cô ta công khai đối đầu với tôi sao? Không có lí do gì để tôi sợ hãi cả. Chỉ là... Cô ta định đối đầu với Park Ji Yeon hay Ham Eunjung đây? Nếu là Park Ji Yeon thì không nói, nhưng nếu biết tôi là Ham Eunjung thì có lẽ nên cảnh giác cao độ với con người này.
Chuông hết tiết, Hyomin đã chạy biến đi đâu mất. Tôi lủi thủi đi xin lỗi thầy giáo, mong là không bị mời phụ huynh hay đình chỉ học.
Mà khoan, sao tôi phải thế này nhỉ? Là Ji Yeon chịu chứ có phải tôi đâu. Tôi bỏ tiết là vì tìm con khủng long ngốc đó chứ đâu có cố ý. Nhưng mà nói gì thì nói, cũng là tôi bỏ tiết, nên tôi phải chịu trách nhiệm thôi. Khẽ thở dài, tôi bước vào phòng của thầy Lee. Sau 1 hồi vật vã giảu thích và bịa chuyện, tôi đã được khoan hồng, với điều kiện vệ sinh lớp 1 tuần. Nếu may mắn, chắc tôi sẽ phải chịu 3 ngày thôi. Mong là tôi có thể trở lại là Ham Eunjung đúng nghĩa trước cái thời hạn 7 ngày.
- Unnie! Sao? Xin được chưa?
Hyomin ở đâu xuất hiện, vỗ vai tôi làm tôi giật mình.
- Ya em làm unnie hết hồn. Được rồi, với điều kiện là phải trực nhật cả tuần!
- Không sao! Em giúp unnie.
- Sao tự dưng tốt vậy? Tôi cười cười.
- Suy cho cùng tất cả mọi chuyện xảy ra cũng là do em 1 phần. Nếu hôm đó em ở lại trực nhật cùng Ji Yeon chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Hyomin buồn rầu nói.
- Không phải tại em. Đừng ngốc vậy!
- Unnie đừng an ủi em. Sự thực là em bỏ quên Ji Yeon ở lại mới thành ra như vậy.
- Duyên phận thôi! Không thể tránh được đâu.
1 giọng nói từ đằng sau lưng làm chúng tôi giật mình quay lại. Hôm nay ai cũng thích làm người khác hết hồn vậy?
Là 1 cô gái với mái tóc vàng cắt ngắn gọn gàng, với nụ cười tươi tắn và vui vẻ. Theo sau là Areum. Tôi nghĩ cô gái kia chắc là Lee Sunny rồi.
- Xin chào! Tôi là Lee Sunny, chị gái của Areum. 2 người là Eunjung và Hyomin phải không? Rất vui được làm quen.
Đúng như tôi dự đoán.
- Ồ ra cậu là Sunny. Chúng tôi đang định đi tìm cậu.
Hyomin tỏ ra không có thiện cảm với chị em nhà Lee.
- Cùng là người đam mê pháp thuật cả, sao phải tỏ ra khó chịu như vậy.
Lại cười. Phải công nhận là Sunny cười đẹp, và cũng khá dễ chịu.
- Sao Areum có thể đi loanh quanh trong trường vậy?
Tôi đánh trống lảng, hạ bớt phần căng thẳng trong cuộc nói chuyện.
- Em là con gái của thầy Lee ạ.
- Thật sao? Thảo nào có thể đi thoải mái trong trường như vậy.
- Chúng ta đi đâu đó nói chuyện. Ở đây không tiện lắm. Sunny đề nghị.
- Có cần gọi Ji Yeon không unnie? Areum hỏi.
- Phiền chị vậy Eunjung. Chị gọi Ji Yeon nhé!
- Được thôi! Để tôi gọi.
Mọi chuyện sẽ sớm được giải quyết nhanh thôi, phải không?
End chap 25.
P/s: tuần này au vô cùng cố gắng để up 2 chap. Cơ bản là vụ KF đuổi theo Tờ nên hầu như không có tgian viết fic. Nhưng mà gặp đc Tờ r. Vui quá ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com