Chương 11
Warning 18+: Cảnh báo trước với các cậu là chap này hình tượng anh Yong nhà mình là " vô cùng " biến thái :D Vậy nên hãy cân nhắc trước khi đọc nha. Nhưng mà nếu các cậu thấy những đoạn này nhạy cảm quá có thể để lại bình luận để lần sau tớ sẽ lượt bớt đi ^^ Cảm ơn các cậu đã ủng hộ :*
Hình tượng Yong JunHyung trong mắt Jung EunJi đang từ phấn trắng sang đen sì. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện Yong JunHyung làm với Yoseob, cô nàng vẫn thấy rất khó tin.
Cô gái nhỏ rầu rĩ tiếc nuối: "Không ngờ khẩu vị của Yong JunHyung lại quái đản thế! Với cậu mà cũng ra tay được?"
Đây đâu phải phòng riêng đâu! Yoseob không thèm nói gì, lẳng lặng xé gói mực khô ra, thừa lúc thầy quay lên viết bảng liền nhét một miếng vào miệng.
Lúc trở lại phòng, Yoseob bất ngờ phát hiện ra tất cả hành lý của mình đều đã được thu dọn xong xuôi. Dì Lee ở nhà Yong JunHyung và người tài xế đã đặt đống hành lý đó vào xe đỗ ở phía dưới rồi.
"Sao cô lại động đến đồ đạc của cháu?" Mặc dù biết người phụ nữ này, nhưng Yoseob không thể nói bằng ngữ khí tốt được.
Dì Lee cũng không để tâm, chỉ chậm rãi nói: "Yong tổng dặn dò như vậy, nếu cô làm sai gì thì cháu cứ nói ra, chân tay cô vụng về, chỉ sợ làm hỏng đồ đạc."
Yoseob không đành lòng làm khó người phụ nữ đáng tuổi mẹ mình, một người đi làm công ăn lương vốn đã chẳng dễ dàng gì.
Nhưng bắt cậu phải ngoan ngoãn đi theo, không có cửa đâu!
Yoseob bảo tài xế mở cốp xe rồi tự mình lôi hành lý ra ngoài. Người tài xế và dì Lee nhìn nhau, không dám ngăn cản. Sau đó, tài xế lấy điện thoại ra, có vẻ là muốn gọi cho Yong JunHyung.
Một lát sau, người tài xế đưa điện thoại cho Yoseob, cậu cắn răng nhận lấy.
Yong JunHyung không nói lan man, lời ít mà ý nhiều. Anh ta đã trả phòng, nếu cậu không đi, không những có khả năng phải ngủ ngoài đường, mà còn khiến Yong tổng mất hứng, lô ảnh kia sẽ bị phát tán!
"Nếu tôi muốn đối phó với em, lúc nào cũng có cách..." Lời nói này vô cùng hợp lý!
Chả sớm thì muộn, Yoseob đã từng nghĩ, phát tán thì phát tán đi, ai sợ ai!
Nhưng trải qua sự việc lúc trưa, thế nào là miệng lưỡi thế gian, cậu hoàn toàn cảm nhận được rồi. Thử tưởng tượng một chút, nếu như bạn học hay thầy giáo mà ngồi trước màn hình máy tính và xem những bức ảnh kinh tởm đó, tuổi hai mươi của Yoseob thật sự thảm.
Mới ngớ người một lúc mà người tài xế đã lại kéo hành lý của cậu lên xe, còn mở cửa chờ cậu.
Cậu bé sửng sốt, lại ngẩng đầu nhìn khu ký túc, bao nhiêu ô cửa sổ đều có mấy cái đầu thò ra nhìn.
Suy đi tính lại, cuối cùng, Tôn Đại Thánh vẫn phải ngồi vào xe.
Khi đến biệt thự trên núi, Yong JunHyung vẫn chưa về.
Yoseob nhìn quanh một vòng, cuối cùng chui vào phòng làm việc của Yong JunHyung. Máy tính thì mở được, nhưng các tập dữ liệu bên trong đều có mật khẩu, không thể mở ra. Không biết tên khốn đó có lưu ảnh trong này không?
Cậu thử sức gỡ ổ cứng của máy tính ra, nhưng cả máy chỉ thấy liền một khối, không biết phải lấy ở đâu. Cuối cùng, Yoseob dứt khoát rót một cốc nước, thỏa mãn nhìn làn khói xanh bốc lên. Tất cả mọi thứ trong máy tính đều không thoát nạn, đều phải chịu khổ dưới tay Yoseob.
Làm xong mọi chuyện, Yoseob phủi phủi tay ra khỏi phòng.
Cậu không muốn chờ trong phòng ngủ như một cung nữ may mắn được sủng ái. Vì vậy, cậu cố gắng ngồi trên salon trong phòng khách. Bàn thức ăn lần này của dì Lee vẫn khiến người ta chảy nước miếng như cũ.
Nhưng trái tim cậu bé họ Yang đang bị "tổn thương", đâu còn hứng thú ăn uống! Khoanh chân thẫn thờ ngồi trên ghế, cậu đang nghĩ xem nên nói thế nào để thuyết phục Yong JunHyung thả mình ra.
Mười giờ tối, Yong JunHyung vẫn chưa về.
Yoseob mệt, lưởng vưởng nguyên một ngày một đêm, một mình chiến đấu với cặp đôi chó má, đâu dễ dàng gì. Xoay xoay khớp cổ, cậu nằm xuống ghế, ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ chập chờn, cậu cảm thấy có người thô lỗ lay người mình. Cậu bé họ Yang mơ màng mở mắt, phát hiện ra Yong JunHyung đang sa sầm mặt mày nhìn mình. Thấy Yoseob tỉnh, anh ta liền hỏi: "Mặt em bị sao thế này?"
Yoseob trừng mắt nhìn, "Bạn gái anh cào."
Yong JunHyung nhíu mày, hung hăng giật cà vạt xuống rồi vứt sang một bên, sau đó đứng dậy đi lấy hộp thuốc. Đổ cồn i-ốt vào bông, anh ta chấm chấm lên những vết xước đo đỏ.
Đàm phán cũng phải chú ý đến bầu không khí, Yoseob biết mình không thể nào chọc điên kẻ trước mặt này, vì vậy đành phối hợp, sau đó cẩn thận nói: "Chuyện này...anh như vậy, bạn gái anh đau khổ lắm đấy, cô gái xinh đẹp đó, không dễ gì gặp được. Anh phải quý trọng...Ai ui..."
Đột nhiên tay Yong JunHyung ấn mạnh hơn, khiến Yoseob đau suýt khóc.
"Em có ngu không? Cô ta cào em mà em không biết trốn hả? Chỉ giỏi làm tôi sôi máu! Cái mặt vốn đã chả đẹp đẽ gì, giờ trông càng như mặt lợn!"
Có ai không nói lý lẽ như thế này không? Đột nhiên Yoseob phát hiện ra sự hiểu biết của mình về thế giới này còn quá hạn hẹp! Trong lúc nhất thời, cậu không biết nên cãi lại Yong JunHyung thế nào.
Sau khi bôi thuốc xong, Yong JunHyung kéo tay Yoseob và nói: "Đi, lên tắm rồi ngủ tiếp."
Mông Yoseob như đeo đá, cậu ngồi bất động trên ghế. Yong JunHyung hiểu cậu đang sợ gì, liền nghiêm túc nói: "Yên tâm, chỉ cần em ngoan ngoãn, tôi sẽ không mạo phạm đến em!"
Yoseob ngây thơ găm từng chữ thô thiển một trong tai, trừng mắt liếc xéo Yong JunHyung.
"Em mà còn nhìn tôi như vậy, có tin tôi thịt em ngay trên ghế này không?"
"..."
Sau khi bị JunHyung tóm lên tầng, Yoseob kinh ngạc phát hiện ra, cả căn phòng ngủ đã thay đổi hoàn toàn.
Ga giường đã được đổi thành màu trắng sữa ấm áp, gần cửa sổ có kê một chiếc bàn trang điểm hiện đại. Mỗi góc của căn phòng đều trang trí theo phong cách dễ thương.
Đống ảnh còn chưa biết đã được xóa hay chưa, vẫn còn phải bàn bạc kỹ lưỡng, còn phải thận trọng với anh ta. Yoseob thầm thuyết phục mình: Không phải chỉ là tạm thời thay đổi bạn cùng phòng sao!Chỉ cần qua đêm nay, sau khi anh ta không còn bản gốc ảnh nữa, mình sẽ lập tức quay về trường.
Nói đùa! Kể cả có tiền, nhưng đây là xã hội pháp trị, qua mặt pháp luật nhà nước được không?
Nhưng anh bạn cùng phòng này thật sự không có đạo đức, tắm xong không thèm mặc quần áo, chỉ quây một cái khăn tắm quanh nửa người dưới, còn lượn lờ khắp nơi
"Anh...nói phải giữ lời!"
Yong JunHyung cởi khăn tắm, thoải mái nằm xuống giường, nói một cách thâm thúy, "Tôi không giống bọn vô lại...Lời hứa với em, tôi lúc nào cũng là, nói thì sẽ làm được..."
Yoseob không nghe thấy sự đùa bỡn lưu manh của anh ta thì nhẹ nhàng thở phào, đang định vòng sang bên kia giường.
Yong JunHyung trừng mắt nhìn cậu, "Em không định tắm rửa thay quần áo mà đã ngủ hả?"
Yoseob nói: "Người ở huyện tôi không có nhiều thói xấu như vậy, tắm rồi sẽ...mất ngủ."
Yong JunHyung gật gù, đột nhiên đưa tay kéo Yoseob vào lòng, sau đó đè ngửa cậu bé không thích tắm rửa ra hôn ngấu nghiến một trận.
Yoseob muốn cắn anh ta, nhưng đầu lưỡi lại bị ngậm chặt, từ môi đến lưỡi đều tê dại.
Chỉ trong chốc lát, quần áo của cậu bị cởi bỏ.Yong JunHyung nắm lấy một quả đào, sau khi nhấm nháp một lượt thì liền dùng răng cắn đỉnh nhọn hồng phấn của trái đào.
"Yong JunHyung! Đồ khốn nạn! Vừa rồi anh còn nói không mạo phạm đến tôi cơ mà?" Yoseob bị ghì chặt, tâm trí căng thẳng.
Yong JunHyung đưa lưỡi trêu trọc một đỉnh hồng khác, lúng búng nói: "Tôi nói không mạo phạm em, nhưng không nói sẽ không chơi đùa em, ngoan ngoãn đi! Yêu tinh! Nhớ em cả ngày rồi!"
Yoseob mà có thể ngoan ngoãn sao? Còn đang muốn thò móng vuốt cào cấu anh giai đây. Nhưng Yong JunHyung này thật sự là ông chủ mạnh mẽ, anh ta kéo một ngăn tủ đầu giường ra, ôi mẹ ơi! Kho vũ khí! Còng tay, máy rung, kẹo que...đủ cả.
Trước kia, khi Yoseob bán hàng trước hiệu thuốc, còn len lén dưa mắt nhìn vào tủ kính trưng bày mấy thứ đồ ác ma. Lúc ấy cậu còn nghĩ thầm, cũng nhiều người không biết xấu hổ thật! Giờ nhìn người tiêu dùng này, quả thật rất chịu đầu tư!
Lần bị còng tay này khá chuyên nghiệp, vỏ nhung hồng da báo bọc lấy vòng kim loại, khóa chặt hai tay cậu vào đầu giường.
Sau đó, Yong JunHyung lấy ra một đồ vật nữa.
Sắc mặt Yoseob trắng như tấm ga trải giường. Đó là thứ đồ chơi gì vậy? Trông giông giống một cái gậy, ở ngoài đính đầy hạt nhỏ!
Yong JunHyung cầm thứ đó, xấu xa lướt qua môi Yoseob, "Seobie, đây là thời dân chủ, tôi cho em chọn, em thích cái này, hay là ngón tay tôi?"
Lúc này, Yoseob có ngây thơ đến đâu cũng biết màn biểu diễn này có ý gì. Cuộc sống phú quý giàu sang nát đến đâu, có thể tượng tượng được. Yong JunHyung phóng đãng như thế, bạn gái chẳng ít, không biết có bao nhiêu người đã dùng qua cái này? Có lẽ nào dính vi khuẩn của người khác không?
"Yong JunHyung, tôi muốn giết anh!" Yoseob la lên oai oái.
Đáp án này quả nhiên khiến người ta không hài lòng, Yong JunHyung kéo quần lót của Yoseob xuống, sau đó đâm vào trong!
Cảm giác được cục cao su đó đã tiến vào đến đâu rồi, Yoseob sợ đến hồn bay phách tán, "Đừng...Ngón tay! Ngón tay!"
Yong JunHyung vừa nghe xong liền mỉm cười. Rõ ràng là một tên cầm thú, nhưng lúc anh ta mỉm cười lại rất có sức cuốn hút, khiến người ta không thấy một chút vẻ tà ác nào...
Đêm ở chung đầu tiên, lăn qua lộn lại đến hơn ba giờ sáng.
Ngày hôm sau là thứ bảy, Yoseob không phải đi học.
Thân thể mệt mỏi, cậu không tài nào mở mắt ra nổi, nhưng đến tám giờ, cậu đã bị tiếng rống dưới nhà đánh thức.
"Yoseob! Xuống đây xem em đã làm chuyện tốt gì!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com