Chương 6
Chính lúc bị quẳng xuống giường, trong lòng Yoseob đã lờ mờ hiểu rằng mình bị tên khốn này lừa. Tình hình lúc này đang nguy cấp, nếu không, cậu thật sự muốn tìm một xó yên tĩnh nào đó rồi moi óc ra xem nó bị làm sao.
Tối mờ tối mịt rồi mà còn mặc áo ngủ leo lên xe đàn ông, lại điên rồ đến mức theo anh ta về nhà, giờ cũng gần khuya...Đợi qua đêm nay, tên khốn này cũng đã xong việc, mình mà có gạt nước mắt đi báo cảnh sát, chắc chắn không một ai tin!
Có người đàng hoàng nào lại làm như vậy không? Đáng đời! Tự mình rước họa vào thân!
Rồi sẽ thế nào đây? Nước mắt còn chưa kịp rơi, cậu đã thấy tên lưu manh kia "cưỡi" lên người mình. Tên này ưa kén cá chọn canh, thế nên chê bẩn? Mà anh ta xịt nước hoa đắt tiền như vậy, có phải để che đi "mùi tự nhiên"?
"Cả nhà anh bẩn ý!...À, đúng! Tôi bẩn! Ba tháng nay tôi chưa tắm! Đủ thứ mùi luôn!" Yoseob giãy giụa đến mức tóc tai bù xù, định tung một cú đá nhưng hai chân đã bị tên họ Yong ghì chặt, cậu không thể dậy nổi, muốn cào vài phát nhưng hai tay đã bị anh ta trói bằng sợi dây lấy ở đâu ra không biết.
Giờ chỉ còn được mỗi cái mồm nhanh nhảu, đành trông vào việc câu nói kia sẽ khiến anh ta chán ghét.
Yong Jun Hyung chậm rãi vén tóc ra cho cậu, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú. Anh ta khẽ véo cằm cậu, ngày càng đưa mặt lại gần mặt cậu, đôi mắt ma mị nhìn chằm chằm vẻ vừa tức giận vừa xấu hổ của Yoseob.
"Bao nhiêu năm tôi không có mặt, thật đúng là lợi cho thằng khác, tôi phải kiểm tra xem..."
Nói xong, hai bàn tay to dày thành thục vuốt ve đôi báu vật, sau đó không hề kiêng dè gì mà ngậm một nụ hồng vào miệng.
Lúc còn học Trung học, Yoseob cung cấp dịch vụ cho thuê ngôn tình, mặc dù bận bịu kiếm ăn, nhưng cậu bé đang thì xuân xanh, lúc không có việc gì lại chui vào chăn giết thời gian với vài cuốn. Thời gian rảnh rỗi đối với Yoseob mà nói là một thứ xa xỉ, sao có thể đọc từ đầu đến cuối? Không sao! Yoseob quả thực là một kẻ tài cao nên gan cũng lớn, không đọc khúc quanh co lòng vòng mà vào thẳng trọng tâm để tiếp thu tinh hoa, lật lật vài trang cũng chỉ thấy những cảnh "thịt mỡ lều phều", đáng tiếc nữa là, thứ "thịt" trong đó thật không trong sáng! Thường thường, nữ chính chỉ bị sờ sờ mó mó là đã bủn rủn tay chân, kêu rên vài tiếng rồi liền tự động giang hai chân ra...Mẹ kiếp! Thằng đàn ông là Nam Đế hay Bắc Cái sao? Điểm trúng huyệt nào sao? Chỉ sờ thôi mà ghê gớm đến thế? Thật là vớ vẩn!
Nhưng hôm nay xem như được thực nghiệm rồi! Bình thường lúc đi tắm, mình cũng tự sờ mình, nhưng đâu có cảm giác gì khác thường! Sao mới bị một người chạm nhẹ một cái mà đã như có dòng điện chạy thẳng đến gót chân?
Cậu bé họ Yang không kìm được, rên lên vài tiếng! Không cần Yong Jun Hyung nói, chính cậu cũng cảm thấy tiếng kêu thỏ thẻ đó thật hút hồn!
"Thì ra em mẫn cảm đến thế..." Yong Jun Hyung vẫn ngậm nụ hoa mềm, mỉm cười, dường như bị tiếng kêu đó kích thích, đầu lưỡi càng linh hoạt hơn, như một đứa trẻ con tham ăn.
Một tay còn lại của anh ta từ từ mò vào quần Yoseob, dùng móng tay khẽ cào một đường. Yoseob có thể cảm nhận được một ngón tay của anh ta đang đi vào...
Loại cảm giác này thật đáng sợ, khiến bụng dưới của cậu liên tục co rút...
Một cậu bé không kinh nghiệm hẳn nhiên không chịu được chuyện này, Yoseob vừa xấu hổ vừa tức giận, rốt cuộc thì một giọt nước mắt cũng trào ra.
"Yong...Yong Jun Hyung...Tôi, tôi xin anh, anh đừng làm như vậy..."
Yong Jun Hyung ngẩng đầu, nhìn gương mặt ướt nước mắt của Yoseob, dường như cũng có chút xót ruột, nhưng nghĩ đến cái gì đó thì lại nói: "Em chảy nước rồi..."
Yoseob thật hận mình không thể đập đầu tự tử cho xong. Lúc nói câu này, ngón tay phía dưới có thể để yên được không? Cậu cũng biết trên dưới mình đều có nước mà...
Lúc Yong Jun Hyung sơn chạm phải một tầng mỏng manh, anh ta mới thỏa mãn rút tay ra. Thấy mặt Yoseob hết đỏ lại trắng, anh ta nói: "Yêu tinh nhỏ, muốn tôi thả em, em lấy gì đổi lại đây?"
Bây giờ, thế nào gọi là đàn ông đáng sợ, cậu đã hoàn toàn hiểu. Một cậu bé ghê gớm cũng không đấu lại một tên lưu manh thuần chủng!
Cậu nghẹn ngào nói: "Chỉ cần bây giờ anh thả tôi ra, chuyện gì tôi cũng đồng ý. Nhưng mà...tôi...không có tiền!" Người nghèo chí ngắn, thân có thể mất, tiền tuyệt đối không thể chảy đi...
Yong Jun Hyung cười: "Đơn giản thôi, em rời khỏi trường, đến đây ở với tôi."
Mặt người dạ thú! Trả thù một lần thành nghiện, định trường kỳ trả thù nữa sao?
Lúc này đâu còn nghĩ được là đi bán buôn hay bán lẻ nữa, trước tiên, phải lừa tên khốn này buông tha cho mình đã.
"Được! Anh muốn gì cũng được. Vậy thì buông tôi ra đi."
Thấy Yoseob vừa nghe xong đã đồng ý ngay lập tức, Yong cầm thú rõ ràng có chút thất vọng, như kiểu không thể giở những trò "trời đánh thánh vật" ra với thằng bạn chí cốt vậy.
"Thế sao...Có điều, em không lừa tôi đấy chứ, ngộ nhỡ đổi ý thì sao? Hơn nữa, từ nhỏ em đã thích nói xấu người khác, nếu đi rêu rao là tôi bắt nạt em hay là đi báo cảnh sát...chẳng phải là tôi oan quá sao? Phải biết rằng tôi trưng cầu ý kiến rất dân chủ đấy nhé..."
Dân chủ cái đầu anh ấy! Yoseob thầm mắng.
Bây giờ, cậu nhắc mình phải thật tỉnh táo, trên mạng có không ít tin những cậu bé chạy thoát khỏi tay những kẻ bắt cóc biến thái. Muốn thành công thì phải dụ dỗ, hàn huyên với kẻ bắt cóc, nói chuyện cảm tình với tên biến thái!
Cậu cố gắng duy trì vẻ khóc lóc, "Hyungie...Hyungie, thật ra từ lúc nhỏ, em đã...thích anh rồi. Anh không cảm nhận được sao? Em thường nói chuyện cay độc với anh, chính là bởi vì em xấu hổ. Hồi đấy, còn chưa nói chuyện thì anh đã đi rồi, em khóc lóc vài ngày, sau đó còn hỏi bố em xem có số điện thoại của anh hay không...Nhưng anh bây giờ...Seobie rất sợ..."
Lúc Yoseob nói ra hai chữ "Seobie", quai hàm cứng ngắc, đầu lưỡi tê dại. Cậu đã đến giới hạn rồi, nếu kiểu gọi của thanh mai trúc mã không gợi được sự mủi lòng của tên họ Yong, thì cậu sẽ sống mái một phen, cùng đi đầu thai luôn!
Tên họ Yong này là kẻ lắm tiền! Loại nào mà chưa từng thử qua? Chỉ tại cậu xui xẻo, dễ dàng bị người ta lừa. Nhưng có vẻ tên này không còn mấy hứng thú cho lắm.
Xem ra chiêu dỗ ngọt này có tác dụng. Ánh mắt Yong Jun Hyung thẫm lại, anh ta ôm Yoseob rồi lăn ra giường, ghì chặt cậu vào lòng, đôi môi mỏng hung hăng ngấu nghiến môi Yoseob.
Yoseob cứng đờ người, để mặc cho anh ta hôn, lại vô thức đưa lưỡi hùa theo anh ta.
Hôn hít một lúc, khi Yoseob suýt nghẹt thở, Yong Jun Hyung mới chịu thôi.
"Vậy thì...Hyungie, anh tháo sợi dây này cho em đi! Đau tay quá."
"Seobie, Hyungie cũng rất muốn thả em, đáng tiếc là Hyungie quá hiểu Seobie rồi, cái miệng này của em không nói thật được lấy một câu!"
Nói xong, tay Yong Jun Hyung tăng thêm lực, càng ghì chặt Yoseob xuống giường hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com